Akari quay lại gặp người khách hàng đã cho cô biết về Eclipse, bảo rằng cô sẽ tham gia – cùng với một người bạn – và được cho biết thời gian và địa điểm để chờ hướng dẫn.
Lúc đó là một giờ đêm, ở ngay giữa khu vực tái phát triển.
Một người đàn ông mặc vest, đeo mặt nạ đang đứng trước mặt Akari và Madiath bên trong một tòa nhà cũ kĩ, chỉ có thể nhìn thấy được dáng người của hắn nhờ vào ánh trăng soi chiếu qua phần mái nhà thủng lỗ chỗ. Trông hắn không thể nào khả nghi hơn được nữa.
“... Tóm lại, tính luôn cả hai người, trận battle royal hôm nay sẽ bao gồm 12 đấu thủ.”
Bằng một giọng khiêm tốn và lịch sự, người đàn ông giải thích cho bọn họ về cách Eclipse vận hành. Mặc dù là người đại diện của một tổ chức ngầm bí mật, hắn ta lại chu đáo một cách đáng ngạc nhiên.
“ Về nguyên tắc thì, Eclipse không hề có luật lệ. Hai người cứ sử dụng bất cứ thứ vũ khí nào mà mình thích, và cũng không có hình phạt về cách chiến đấu. Trận đấu sẽ kết thúc khi một bên không còn khả năng chiến đấu, nhưng bọn ta sẽ không chịu trách nhiệm cho bất kỳ hậu quả nào đâu đấy – thậm chí dù cho một bên có mất mạng đi chăng nữa.”
Nói cách khác, có khả năng sẽ có người chết trong giải đấu này. Với Madiath, người đã dành phần lớn cuộc đời để chiến đấu trong những điều kiện tương tự, việc này cũng không có gì lớn lao cả - nhưng về phần Akari, cậu cho rằng cô ấy sẽ cảm thấy khó chịu khi nghe thấy điều đó.
Hoặc là cậu đã tưởng như vậy, nhưng khi nhìn sang Akari, cậu thấy cô ấy vẫn đang nở nụ cười mơ hồ thường ngày của mình.
“... Đừng nói là chị đã quen với mấy cái sự kiện như thế này rồi nhé.” Cậu thì thầm.
Tuy nhiên, Akari chỉ lắc đầu. “ Không. Tôi chưa bao giờ đặt cược mạng sống của mình như thế này trước đây cả,” cô trả lời cũng bằng giọng thì thầm. “ Nhưng tôi sẽ ổn thôi. Cuộc đời tôi cũng không đáng giá gì mấy mà.”
Madiath không thể giấu nổi sự ngạc nhiên, cậu chỉ kịp nhận ra sau khi biết là mình đang há hốc mồm. Akari lại một lần nữa tiếp tục thách thức sự mong đợi của cậu.
Phải, đây đúng là một con người thú vị.
Cậu chưa bao giờ gặp cô gái nào như vậy trước đây cả.
“ Sắp đến giờ rồi. Ta sẽ tạm thời giữ thiết bị di động của hai người để bảo đảm bí mật. Hai người sẽ đồng ý chứ?”
“ Tôi hiểu rồi.”
“ Được thôi.”
Akari và Madiath cùng giao ra thiết bị di động của mình.
Người đàn ông gật đầu một cái “ Rất tốt. Vui lòng đi lối này. Thang máy sẽ đưa hai người đến sân khấu”
“ Thang máy? Ở đâu?” Madiath quan sát xung quanh, nhưng không có thứ gì trông như thang máy ở giữa đống đổ nát này cả.
Tuy nhiên, trước khi người đàn ông kịp trả lời, xung quanh bỗng dưng thay đổi chỉ trong một cái chớp mắt.
“!”
“Đây là…!”
Lần này, thậm chí Akari cũng phải che miệng trong sự ngỡ ngàng.
Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi. Mới một giây trước, họ đang đứng trong một căn phòng đổ nát được soi rọi bằng ánh trăng mờ ảo từ những cái lỗ trên trần nhà. Bây giờ thì họ đang đứng trong một căn hầm tối đen và không có cửa sổ.
Không. Không phải là chung quanh bỗng nhiên thay đổi...
“ Chúng ta đã được dịch chuyển đến một nơi khác.” Akari thì thầm.
“ Ừ... Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Nói cách khác, họ vừa mới được dịch chuyển đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
“ Tôi đã nghe qua từ trước rồi. Có vẻ như Le Wolfe có một Orga Lux có khả năng dịch chuyển mọi thứ đến một tọa độ được xác định trước.”
Akari lẩm nhẩm trong sự ấn tượng. “ Hmm, nghe có vẻ hợp lý đấy.”
Nếu thật sự là như vậy, thì người sử dụng Orga Lux đó, hoặc cũng có thể là chính Le Wolfe có dính líu đến Eclipse.
Ngoại trừ một cánh cửa lạnh lẽo màu bạc trước mặt họ, căn phòng hoàn toàn trống rỗng.
“Chắc đây là thang máy nhỉ?”
“Có vẻ thế.”
Madiath nhấn vào chiếc nút trên bảng điều khiển bên cạnh cánh cửa, sau đó nó ngay lập tức trượt mở ra và để lộ một không gian rộng khoảng 24m2 .
Đã đi xa đến đây rồi, họ cùng bước vào thang máy, họ đột nhiên có một cảm giác bất an mơ hồ trong lúc thang may đi xuống.
“... Cậu thực sự thấy ổn chứ?” Akari đột ngột hỏi Madiath.
“Ý chị là sao?”
“Vì tôi đã kéo cậu vào chuyện này. Nó có thể sẽ nguy hiểm đấy. Ý tôi là, tôi rất vui vì có cậu giúp đỡ, nhưng tôi cũng không biết phải báo đáp cậu sao nữa.”
“ Không cần thiết phải cảm ơn... Nhưng không phải chúng ta đã nói về chuyện này rồi sao?” Madiath trả lời và cười nhẹ.
Akari cau mày lườm cậu, như thể cô không chấp nhận câu trả lời đó, nhưng cô cũng không nói thêm lời nào nữa.
Thật sự thì Madiath không hề mong đợi sẽ được nhận lại thứ gì đó từ Akari.
Tất nhiên, cũng không phải cậu giúp cô ấy bởi vì lòng tốt của mình.
Cậu chỉ đơn giản là chưa từng gặp một người nào mà có thể khiến cậu cảm thấy hứng thú cả. Cho dù người đó có tốt hay xấu, mạnh hay yếu, thân thiện hay khó gần, cậu thường chỉ xem họ như những biến số có ảnh hưởng đến môi trường của chính cậu mà thôi. Madiath không đặc biệt quan tâm bất cứ một cá nhân nào cả.
Trong thế giới của cậu, không có gì khác ngoài chính bản thân cậu – như vậy là đủ rồi.
Nhưng đó là cho đến khi cậu gặp Akari.
“Tôi đoán là đến rồi đấy.”
Thang máy dừng lại và cánh cửa màu bạc mở ra.
Ngay khi bước ra ngoài, họ bị choáng ngợp bởi ánh đèn chói mắt và tiếng reo hò của khán giả.
Tuy nhiên, khác với sự cuồng nhiệt và hưng phấn mà người ta thường thấy ở Festa – tiếng reo hò ở đây nghe u tối hơn, và ác độc hơn.
“Và bây giờ là những thí sinh cuối cùng, đấu sĩ hạng 44 của Học viện Seidoukan, Madiath Mesa, biệt danh Ravana, và Yachigusa Akari, cũng từ Học viện Seidoukan! Ta rất mong chờ được biết xem ai trong số những người anh hùng đang tề tựu tối nay sẽ leo lên được đỉnh vinh quang đấy.” Cái giọng kích thích và cao vút ấy – chắc chắn là của gã MC – vang vọng khắp khán đài.
Sân khấu rộng một cách bất thường, có dạng hình lục giác. Ở mỗi sáu góc là những cột trụ lớn, chính là những thang máy, dẫn lên cao vào trong bóng tối. Chỗ ngồi của khán giả có vẻ như là ở xung quanh sân khấu, nhưng bởi vì những ánh đèn và sự chênh lệch độ cao, từ vị trí mà Madiath và Akari đang đứng thì không thể nhìn thấy họ được.
Không hề có chướng ngại vật ở trên sân khấu – chỉ có mười thí sinh khác đang im lặng dò xét bọn họ.
“... Chỉ thế này thôi sao? Thất vọng thật.” Madiath lẩm nhẩm sau khi đã tổng hợp tất cả những gì mình quan sát được.
Mang tiếng là một giải đấu bất hợp pháp được tổ chức ngay dưới mũi của Festa, nên cậu đã mong đợi một thứ gì đó...kịch tính hơn.
Tất nhiên, bản thân Vigridhr cũng không thể sánh ngang được với Festa, nhưng kể cả vậy, những người tham gia nó đều rất mạnh mẽ đến độ có thể dễ dàng giết chết những đấu sĩ yếu đuối hay không có kĩ năng ngay lập tức. Những người tham gia Vigridhr đều phải có lòng quyết tâm sắt đá – để tiếp tục sinh tồn, cho dù thậm chí có phải đánh đổi bằng sinh mạng của đối thủ.
Nhưng những đối thủ đang ở trước mặt Madiath lúc này, cả mười người đang đứng ở một góc của sân khấu, có vẻ như đều không có cái lòng quyết tâm đó. Nói trắng ra thì, bọn chúng trông như một đám nghiệp dư.
Nhìn từ ngoại hình thì, có vẻ như bọn chúng đều là học sinh từ một trong sáu trường thuộc Asterisk, và chắc chắn là không ai trong số bọn chúng đủ khả năng để có được vị trí cao trong bảng xếp hạng.
Madiath làm mặt buồn bã, chắc chắn là Akari đủ sức để tự mình cân hết tất cả bọn chúng.
“Được rồi. Trận đấu tối nay xin được bắt đầu!”
Giọng của gã MC vang khắp khán phòng, Madiath nhanh chóng để ý đối thủ ở gần mình nhất, một tên học sinh của Allekant đang chĩa Lux dạng assault rifle về phía họ.
Nhưng trước khi hắn kịp khai hỏa...
“Đóng băng.” Từ đằng sau cậu, Akari lẩm bẩm, một làn sóng mana bùng nổ và làm gián đoạn hành động của tên cầm súng.
“Cái...!?” Gã học sinh của Allekant sững sờ, cố gắng kéo cò súng liên tục - nhưng vẫn không thể khai hỏa được, viên manadite bên trong Lux của hắn mất hết năng lượng và tắt lịm.
Và đó chưa phải là tất cả.
“Ch – chuyện gì thế này...!?”
“Mana của tôi không phản ứng...”
“Cậu nói không dùng được năng lực là sao?”
Đó là giọng nói hoảng loạn của tất cả học sinh đang chiến đấu trên sân khấu.
Thậm chí cả khán giả cũng bị sốc trước hiện tượng kì lạ này.
Madiath chỉ mỉm cười và huýt sáo một cái. “Úi chà... Thật là ấn tượng đấy.”
“Chuyện gì đang diễn ra thế này? Đây là năng lực của Yachigusa Akari sao? Có tin đồn là cô ấy có khả năng trung hoà hoàn toàn hiệu ứng của mana. Đúng thật là điên rồ mà!”
Trong khi gã MC, chắc chắn là đã thu thập thông tin về các thí sinh, giải thích tình hình, cả sân khấu lẫn khán đài đều chìm trong sự bàng hoàng.
Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi. Năng lực đó không chỉ hiệu quả để chống lại các Strega và Dante, mà nó còn vô hiệu hoá cả những Lux ở xung quanh – vậy nên không có lý do gì, ít nhất là theo lý thuyết, nó lại không có hiệu quả với Orga Lux.
Tất nhiên, như vậy thì Akari sẽ không thể sử dụng Lux của bản thân. Hay thậm chí là Madiath.
Nhưng chuyện đó không quan trọng.
“Giờ thì.”
“Gah…!”
Madiath đánh gục gã học sinh của Allekant, đang cố kích hoạt lại Lux của mình, bằng một đòn vào chấn thủy.
Nếu đây là khả năng thật sự của đối thủ, vậy thì Madiath thậm chí không cần dùng vũ khí để chiến đấu.
Kiểm tra phía sau, cậu thấy Akari cũng đã đánh bại một học sinh của Jie Long bằng một đòn chặt tay.
Những học sinh khác, sau khi nhìn thấy khả năng của bọn họ, lùi lại.
Mặc dù đây là một trận battle royal, nhưng những thí sinh khác đã bắt đầu họp lại thành nhóm. Đây là một chiến thuật cơ bản – đúng thế, ngay từ đầu thì Madiath và Akari đã chiến đấu với tư cách là một đội hai người mà.
Trong battle royal, hợp tác với đối thủ để hạ gục những tên đáng gờm hay những kẻ phiền phức trước là chuyện bình thường. Như vậy, những học sinh khác rõ ràng là đang nhắm vào Akari, nhưng sau khi chứng kiến khả năng cận chiến của cô và Madiath, rõ ràng là chúng đang mất hết nhuệ khí.
Tuy nhiên, những đội được hợp thành một cách vội vàng như vậy, thường không thể tận dụng được ưu thế lớn nhất của chúng, chính là số lượng. Nếu một người sẵn sàng hy sinh bản thân, kẻ đó có thể sẽ mở ra cơ hội cho những người khác, nhưng bây giờ lại không có ai xung phong làm chuyện đó. Trong battle royal, mục tiêu chính là cố giữ cho mình là kẻ sống sót cuối cùng, vậy nên thành viên của những đội ô hợp như thế thường sẽ đảo ngược thứ tự ưu tiên của chúng.
Đó chính là tình thế lúc này, các đối thủ của Akari và Madiath đều đang nhìn nhau trong căng thẳng, không ai chịu làm kẻ xung phong mở đường cả.
Khán giả đang dần trở nên mất kiên nhẫn, họ bắt đầu la ó và chửi bới – nhưng vẫn không có tên nào chịu di chuyển cả.
“Ôi trời. Đúng là buồn tẻ.”
Nếu mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn thế này, Madiath không còn lựa chọn nào khác ngoài tự mình kết thúc trận đấu.
Nhưng ngay trước khi Madiath kịp bắt đầu cuộc tấn công thì...
“Ôi trời! Đúng là rắc rối mà! Có vẻ như các thí sinh của chúng ta đang không muốn chiến đấu! Thật đáng thất vọng! Nhưng đừng lo lắng! Hãy yên tâm là chúng tôi sẽ không để cho buổi biểu diễn hấp dẫn nhất hành tinh bị bỏ phí đâu! Chúng tôi đã có chuẩn bị một thứ rất đặc biệt cho những tình huống như thế này!”
Ngay khi tên MC vừa nói hết câu, một cái lỗ lớn xuất hiện ngay chính giữa sân khấu, và hai gã đàn ông bước ra.
Người đầu tiên là một chàng trai trẻ mặc bộ đồng phục của Jie Long và đeo chiếc mặt nạ chó sói đã bị vỡ mất phân nửa.
Kẻ thứ hai là một người đàn ông đang tuổi sung mãn những lại cao kều và gầy guộc, hắn mặc một bộ kimono và mang theo một thanh kiếm ngoại cỡ, ít nhất nó cũng phải dài khoảng 2 mét.
“Họ đây rồi! Những đấu sĩ chuyên nghiệp của chúng ta, Mặt nạ sẹo Zakir nổi tiếng, và Arato Ryoue, Kiếm sĩ sa ngã!”
Ngay khi gã MC gọi tên hai đấu sĩ, tiếng chê bai của khán giả ngay lập tức biến thành những tiếng cổ vũ hào hứng.
“Hah, chắc đây cũng là kế hoạch ngay từ đầu nhỉ?”
Hai người vừa mới xuất hiện chắc chắn ở một đẳng cấp khác hoàn toàn so với những thí sinh khác.
Vậy là vòng một, trận battle royal chỉ là món khai vị, và món chính là cuộc săn đuổi những người còn sống sót của hai tên này. Vigridhr đôi lúc cũng áp dụng công thức này.
“Chị biết hai kẻ đó không?” Madiath gọi Akari.
“Biết. Chúng đều là tội phạm, và rất nổi tiếng vì có máu bạo lực. Zakir là cựu đặc vụ cấp cao của tổ chức tình báo Gaishi thuộc Jie Long, và Arato Ryoue chính là người thứ ba nắm giữ danh hiệu Kensei.” Akari nói ra mà không ngần ngại, tông giọng và nét mặt của cô không hề có một chút sự sợ hãi nào.
“C – chờ chút! Chuyện quái gì thế này?”
“Sao Mặt nạ sẹo và Kensei lại có mặt ở đây?”
Những thí sinh khác bắt đầu lên tiếng phản đối.
Tuy nhiên...
“Thảm hại.”
Thanh kiếm của Ryoue loé sáng lên một cái, rồi hắn vẫy hết máu đi sau khi chém gục ba thí sinh ở gần hắn nhất. Kĩ thuật sử dụng thanh kiếm đặc chế đó quả thật rất đáng nể.
“Heh-heh… Đừng nói vậy chứ, Ryuoe. Việc này sẽ khiến tiếng thét của chúng nghe càng êm ái hơn thôi.” Zakir đứng bên cạnh, tuyên bố cùng một nụ cười dã thú hiển hiện trên khuôn mặt bị che nửa của hắn.
Trong khi hắn nói, một học sinh của Le Wolfe vòng ra sau lưng hắn. Cậu ta có lẽ là một thí sinh và có vẻ như đã thành công trong việc che giấu sự hiện diện. Nhưng mà...
“Như thế này này.” Zakir cười khẩy nói, và dùng những đầu ngón tay tung đòn về phía sau mà không thèm ngoái nhìn.
“Gyaaaaaaaaaah!”
Giây tiếp theo, cậu học sinh của Le Wolfe khụy gối cùng một tiếng thét khủng khiếp, và máu đỏ trào ra khắp sân khấu.
“Đừng lo.” Zakir cười nói, bàn tay dính đầy máu của hắn đang tích một lượng lớn prana. “Trông vậy thôi chứ nó chưa đủ để giết ngươi đâu. Ta chỉ là cắt đi mất một miếng thịt không cần thiết thôi mà.”
“Vậy hắn là kiểu dồn hết mọi thứ vào tấn công à?” Madiath lẩm nhẩm.
Đó không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được. Zakir chắc chắn là một thiên tài trong việc điều khiển prana hoặc là đạt được cảnh giới đó nhờ vào việc luyện tập vất vả không ngừng nghỉ.
“Thật là tồi tệ...” Akari lầm bầm trong khi nhìn cảnh tượng ghê rợn trước mặt, nhưng giọng của cô không hiểu sao lại có cảm giác lạnh lùng, không cảm xúc. Cô có thể có tính cách rất tốt bụng và hoà nhã, nhưng kể cả vậy, cô vẫn lãnh đạm với mọi người xung quanh.
Chính điều đó đã khiến cho Madiath cảm thấy có hứng thú với cô.
Akari tự gọi mình là đứa trẻ bị ruồng bỏ, nhưng rốt cuộc cuộc sống trước khi của cô như thế nào mới có thể khiến trở nên xa cách với mọi người như vậy?
“Đó chính là những đấu sĩ chuyên nghiệp đấy, thưa quý vị! Hãy cùng xem họ hâm nóng mọi thứ nào.”
Với việc Zakir và Ryoue bước vào sân khấu, màn trình diễn đã biến thành một buổi tàn sát, và nó khiến cho các khán giả cảm thấy rất rạo rực.
Đúng như Madiath dự đoán, đây chính là thứ khiến khán giả bỏ tiền ra để đến xem Eclipse.
Zakir và Ryoue nhanh chóng xử lý những thí sinh còn lại chỉ trong vài phút rồi sau đó hướng ánh mắt đến chỗ của Madiath và Akari.
“Heh... Tới lúc dùng món chính rồi. Ta đang chờ hai ngươi đây.”
“... Biến mất đi...”
Chỉ còn bốn người trụ lại – đó là Madiath, Akari, Zakir và Ryoue.
“Tôi đã từng chiến đấu với kiếm sĩ trước đây rồi. Tôi sẽ lo Arato Ryuoe.” Akari nói.
Tuy nhiên, Madiath lại ngăn cản cô ấy. “ Không. Cứ để cả hai bọn chúng cho tôi.”
“Nhưng... Madiath...”
Khả năng đặc biệt của Akari rất hiệu quả để chống lại Strega và Dante, nhưng lại hoàn toàn vô dụng trước những đối thủ chiến đấu bằng tay không, chẳng hạn như đã số các học sinh của Jie Long, cũng như những người chuyên sử dụng vũ khí. Cả Zakir và Ryuoe đều thuộc vào hai nhóm người này.
Đó chắc chắn không phải là tình cờ. Nhưng kẻ tổ chức Eclipse đã cố tình chọn bọn chúng vì biết rõ điểm mạnh và điểm yếu của Akari. Cô rất giỏi việc cận chiến – Madiath công nhận như thế – nhưng cô không đời nào sánh ngang được với đẳng cấp của hai kẻ đang đứng trước mặt mình được.
“Tôi sẽ lo liệu bọn chúng. Hơn nữa, chị còn chuyện phải làm mà, đúng chứ?” Madiath nói và cất bước tiến về phía Zakir và Ryuoe.
“Huh? Gì đây? Nguơi nghĩ rằng mình có thể một mình đối đầu với cả hai người bọn ta à?”
“Thật xấc láo...”
Cho rằng Madiath đang giễu cợt mình, cả Zakir và Ryuoe cùng nhau lườm cậu, ánh mắt chúng tràn đầy sự man rợ.
Mặt khác, Madiath không nói gì, chỉ chậm rãi bước đến chỗ bọn chúng, từng bước từng bước một.
Cậu đã vào đến tầm tấn công của Ryuoe.
Một bước nữa là cậu cũng đã vào tầm tấn công của Zakir.
Ngay lúc đó...
“Pò!”
“Yah!”
Zakir mở lòng bàn tay phải ra hết cỡ và tung đòn nhắm vào cậu, trong khi Ryuoe cũng tung ra một cú chém ngang đầy uy lực từ bên trái sang.
Những đòn tấn công rất nhanh, sắc bén, và chuẩn xác – nhưng chỉ có vậy mà thôi.
“Huh?!”
Madiath nhẹ nhàng tăng tốc bước chân của mình, gạt đi thanh kiếm của Ryuoe bằng mu bàn tay, đồng thời phản công lại đòn đánh của Zakir và tung một loạt những cú đấm nhắm vào cằm của hắn.
“Ugh!”
Ryuoe hiện giờ đang bị xoay nửa người do cú chém hụt, hoàn toàn sơ hở, Madiath nhanh chóng tung một đòn cùi chỏ vào phần lưng dưới của hắn.
Sau khi lần lượt ra đòn với cả hai đối thủ, Madiath hiện giờ đang đứng bình thản ngay chính giữa sân khấu – trong khi Zakir và Ryuoe thì đang nằm bệt trên mặt đất ở sau lưng cậu.
“…Hảaaaa?!”
Khán giả, hoàn toàn bị sốc bởi những gì vừa mới xảy ra, im lặng, cứ như là họ bị đổ một gáo nước lạnh lên đầu vậy. Đa phần bọn họ thậm chí còn không thể nhìn ra được cậu vừa mới làm gì.
“Giờ thì, Akari.” Madiath ra hiệu trong khi liếc nhìn về phía sau.
Cuối cùng thì, cái nụ cười mơ hồ đầy ẩn ý đấy cũng không còn nữa, cô ấy đang nhìn cậu bằng ánh mắt sửng sốt. Madiath, vẫn chưa quen nhìn thấy một Akari đầy cảm xúc như thế này, cảm thấy có một chút tự hào.
“Tôi đã không ngờ đấy,” cô ngoan ngoãn nói. “Chúng nhìn có vẻ rất mạnh, nhưng nghĩ rằng chúng bị hạ dễ dàng như thế này thì...”
“Không có gì. Tại chúng yếu, chỉ vậy thôi. Quan trọng hơn...” Cậu bất chợt dừng lời lại, và dang rộng hai tay ra.
Akari chớp mắt nhìn cậu trong một lúc, sau đó, một nụ cười kì lạ - thứ mà Madiath chưa từng nhìn thấy trước đây - hiện lên trên gương mặt cô. “Còn việc phải làm nhỉ?” Cô lẩm nhẩm, vai cô run rẩy trong vui sướng trong khi cô giơ tay lên – và búng vào trán cậu.
“Ah, tôi bị hạ rồi.” Madiath cường điệu nói trong khi ngã sấp mặt xuống đất một cách đầy kịch nghệ.
Sau một khoảnh khắc dài, rất dài, những khán giả, khi cuối cùng cũng đã nhận ra chuyện gì vừa mới xảy ra, bắt đầu tuôn ra hàng loạt những tràng chửi bới.
***
“Có vẻ như chị đã an toàn lấy được tiền thưởng nhỉ?”
“Ừ. Cảm ơn cậu, Madiath.” Akari cười nhẹ nhõm nói, rồi cúi đầu thật sâu. “ Đây là phần của cậu.”
“Tôi đã bảo rồi, không cần phải cảm ơn mà.” Madiath cười mỉm nói khi cả hai đang trên đường rời khỏi khu vực tái phát triển.
Bây giờ đã là sắp bình minh, Akari, người chiến thắng, được cho phép dùng thang máy mà họ đã sử dụng trước đó để quay lại mặt đất. Tuy nhiên, Madiath cùng những thí sinh bị đánh bại khác, được đưa xuống một cái hố xuất hiện ngay giữa sân khấu, và phải mất một lúc cậu mới quay trở lại được.
Nếu Madiath là người chiến thắng, cậu chắc là sẽ đi thẳng về học viện, nhưng có vẻ như Akari đã quyết định chờ cậu.
Khu vực bên dưới sân khấu được thiết kế như một nhà tù. Nó khơi gợi lại những kí ức không mấy dễ chịu từ thời cậu còn ở Vigridhr, nhưng may mắn thay, có vẻ như không có ai bị ép phải sống ở đây. Ở đó, cậu và những thí sinh khác được thưởng một món tiền nhỏ vì đã tham gia. Nhưng những người bị thương nặng chỉ được sơ cứu tạm thời – chi phí cho việc đó được trừ thẳng vào tiền thưởng với tỉ lệ không hề thấp.
Người giao tiền thưởng cho Madiath cũng đã nói vài lời với cậu. “ Nếu lần sau cậu còn định làm việc đó, hãy cố khiến cho nó trông tự nhiên hơn nhé.”
Madiath chỉ trả lời gỏn gọn. “Đừng lo. Không có lần sau đâu.”
Tất nhiên, cho khán giả nhìn thấy mình bị đánh bại một cách thật tự nhiên chính là chuyên môn của cậu – và cậu đã cố tình thua theo cách như vừa rồi. Nếu như phải nói ra lý do cho việc mà cậu vừa làm...thì chắc là do đây là trận đấu đầu tiên sau nhiều năm mà cậu thật sự nghiêm túc.
Dù sao thì, cậu phải thừa nhận rằng những hành động ban nãy không hề giống cậu một chút nào.
Nói thật, việc cậu nghiêm túc với mọi thứ như cách mà cậu hành xử gần đây quả là kì lạ - cho dù đó là đi chơi với Akari hay là tham gia Eclipse.
Dù sao thì, cậu cũng không ghét nét mới mẻ này của mình.
Bỗng nhiên, Akari đang đi bên cạnh cậu, hỏi. “Madiath, sao cậu lại tốt với tôi thế?”
“Vì tôi có hứng thú với chị.” Cậu trả lời thật lòng.
Akari nghiêng đầu, rồi má cô chuyển thành ửng hồng. “Chuyện đó... Ý cậu là theo kiểu lãng mạn hả?”
“Huh...” Madiath quay sang nhìn cô một cách lơ đễnh. “Ah... Tôi cũng đang tự hỏi đây. Thật không may, tôi cũng không rõ nữa.”
Đó chính là sự thật - cậu không thể nói chính xác mình nhìn thấy gì từ cô gái này.
“Tôi hiểu rồi... Thật trùng hợp. Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
“Thật sao?”
“Tôi không biết yêu một người khác có nghĩa là gì. Ý tôi là, nếu như không thể yêu được bản thân, thì làm sao có thể yêu người khác được kia chứ.” Akari nói và nở nụ cười mơ hồ thường ngày của mình.
“Chuyện đó...”
Nhưng trước khi Madiath kịp trả lời, cả hai người cùng nhau dừng lại.
Có một cái gì đó đang chờ họ trong bóng tối.
“Oh – ho! Mọi chuyện trở nên khó xử rồi nhỉ, hai nhóc?”
Bóng người đó là của một cô gái trẻ, nhưng trong mắt Madiath, đó có vẻ không phải là con người. Cô ta hình như đang giấu đi tuổi thật của mình bằng một mái tóc dài màu đen buộc hờ cùng với quần áo kiểu Trung Quốc, nhưng Madiath có thể cảm nhận được sự trưởng thành cũng như rất nhiều kinh nghiệm từ cô gái ấy.
“Mặc Khải...”
“...Wang Xiaoyuan.”
Tên của người đó được thốt ra từ miệng của Akari và Madiath cùng một lúc.
Thậm chí Madiath, người đã dành hết thời thơ ấu của mình để sống ở một Vigridhr hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, cũng biết người phụ nữ này. Wang Xiaoyuan chính là người duy nhất trong lịch sử của Asterisk từng giành được cú ăn ba của Festa, và bây giờ cô ta là người thống trị Học viện Jie Long. Từ những gì cậu nghe được, cô ta đã trở thành giáo viên sau khi tốt nghiệp học viện và lúc này đang dành toàn tâm toàn ý cho việc bồi dưỡng các học sinh của mình.
“Oh, ta không định phá đám đâu. Ta chỉ đang trên đường quay về sau khi đi xem Eclipse mà thôi. Mặc dù rất hổ thẹn nhưng ta cũng phải thừa nhận, tên Zakir đó không xứng là học sinh của Jie Long một chút nào.” Xiaoyuan cười nhẹ trong khi đang nói và tông giọng của cô cũng hoàn toàn không đổi.
“Đừng nói là Mặc Khải lừng danh đây lại đến gặp bọn này để trả thù đấy nhé.” Madiath lườm cô ta trừng trừng trong khi sống lưng cậu thì đang toát mồ hôi lạnh.
Ả ta đúng thật là quái vật... Vậy là đúng như người ta nói – mình có thể tìm thấy bất cứ thứ gì trong thành phố này.
Trong suốt cuộc đời mình, Madiath chưa bao giờ đụng độ với một người nào có sức mạnh áp đảo như cô gái này.
“Không cần sợ. Ta không có hèn hạ như vậy đâu. Ta chỉ muốn xác nhận một chuyện thôi.”
“Xác nhận cái gì...?”
Tuy nhiên, trước khi Madiath kịp nói hết câu, Xiaoyuan đã tốc biến đến ngay trước mặt cậu.
“Cái...!?”
“Madiath!”
Cô ta tiến vào tầm đánh của cậu với tốc độ không thể tin nổi, nắm đấm được tung vào cậu nhanh đến mức cậu chỉ kịp nghe thấy tiếng la của Akari. Mặt đường dưới chân cậu rạn nứt khi Madiath cố gắng chống chịu trước những đòn tấn công liên tiếp, những vết nứt bắt đầu lan rộng ra đến tận những tòa nhà đổ nát ở bên kia đường.
“Quả đúng như ta nghĩ... Ngươi thật sự đỡ được à?”
“Tôi không biết cô đang có vấn đề gì, nhưng không phải thế này thì hơi quá rồi sao...?” Bị đẩy lùi bởi sức mạnh vật lý áp đảo, Madiath chỉ có thể xoay sở vừa đủ để chặn được nắm đấm nhỏ bé ấy.
“Oh-ho! Đây mới là khởi động thôi.” Xiaoyuan trả lời, một nụ cười gan góc xuất hiện trên môi cô ta, đúng lúc đó...
“Ôi trời... Gì thế này?” Cuối cùng thì, Xiaoyuan dịu lại, cô ta nhảy lùi lại để nới rộng khoảng cách giữa họ. “Thật không may. Đúng như ta lo sợ, ngươi có tài năng, nhưng lại thiếu mất sự tàn bạo. Thật chẳng ngon miệng gì cả!”
“”Cô từ đâu không biết bỗng dưng xuất hiện tấn công tôi, rồi bây giờ còn chỉ trích cách chiến đấu của tôi nữa hả?” Madiath hỏi dồn, mơ hồ có cảm giác khó chịu. “Rồi tàn bạo là nghĩa làm sao?”
“Tàn bạo chính là cội nguồn của ý chí chiến đấu, được sinh ra từ bản năng cạnh tranh của con người. Giận dữ, thù ghét, đố kị, ham muốn – sự thôi thúc muốn tiêu diệt kẻ thù nổi lên từ những cảm xúc nguyên thủy này. Kẻ mạnh thì sẽ rực cháy với sự tàn bạo, đại loại là vậy. Nhưng không phải ngươi. Mỉa mai thay, mặc dù mang biệt danh Ravana. Ngươi lại không phải Quỷ vương.”
“”Cô nói nhiều nhỉ?” Madiath đáp trả, nhưng sâu thẳm trong tim, cậu đang rất ấn tượng trước việc Xiaoyuan có thể đọc vị được mình.
Dù sao thì, cũng không phải là bản thân cậu tự chọn cái biệt danh đó.
“Vẫn còn thời gian để ta khiến ngươi trở nên ngon miệng hơn... Nhưng như vậy thì thật vô nghĩa. Ta sẽ chờ cho đến khi ngươi tự khám phá ra sự tàn bạo bên trong mình.” Nói đoạn, Xiaoyuan vẫy tay – rồi cứ như thế, cô đi khỏi, biến mất vào không khí.
“Như vậy là sao...?”
“Ai biết...” Akari lẩm nhẩm, rõ ràng cô cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Vào lúc đó, Madiath đã không hiểu được những ẩn ý trong lời nói của Xiaoyuan – nhưng rồi cậu sẽ sớm hiểu ra chúng.
***
Ngày hôm sau, trong văn phòng Hội học sinh của Học viện Seidoukan...
“Không, không, các cậu đã chiến đấu rất tuyệt vời, cả hai người đấy. Tôi thật sự rất ấn tượng.” Chủ tịch Hội học sinh, đang ngồi tại chiếc bàn ngay cạnh cửa sổ, nói và nở nụ cười cứng nhắc với Madiath và Akari.
Tuy nhiên, mặc cho những lời hoa mĩ đó, cặp mắt của anh ta đang ngập tràn phẫn nộ.
“Ai mà ngờ được hai người lại giấu nghề như vậy chứ? Có thể đánh bại Mặt nạ sẹo và Kiếm sĩ sa ngã như thế... Không biết tại sao tôi lại bỏ qua hai người nhỉ? Chắc là cặp mắt của tôi bị mù rồi.”
“Tôi cũng rất sốc đấy,” Madiath trả lời. “Tôi không biết là ngài chủ tịch Hội học sinh đáng kính đây lại có liên hệ với cái tập đoàn ám muội đó.”
Tuy nhiên, chủ tịch Hội học sinh không thèm trả lời câu khiêu khích đó, anh ta chỉ ngồi trên ghế của mình và nở nụ cười phức tạp.
Dù cho anh ta có biến chất như thế nào đi nữa, anh ta cũng không thể leo lên chiếc ghế chủ tịch Hội học sinh nếu như không có năng lực.
Nhưng việc anh ta có đủ năng lực thật hay không lại là chuyện hoàn toàn khác.
“Hãy tạm thời bỏ qua việc các cậu đã che giấu năng lực thật sự của mình đã. Mọi người đều có hoàn cảnh của riêng mình mà...bao gồm cả tôi nữa.” Chủ tịch Hội học sinh khoanh tay lại, nghiêm túc nhìn Madiath và Akari ở bên kia chiếc bàn. “Madiath, bây giờ tôi muốn cậu hãy tham gia giải Phoenix Festa năm nay. Tôi sẽ không chấp nhận lời từ chối. Cậu đang sống nhờ học bổng đặc biệt của chúng tôi mà.”
“... Được thôi.”
Dù cho mỗi trường hợp có mỗi khác, đa phần những học sinh nhập học nhờ vào học bổng đặc biệt sẽ bị ràng buộc bởi một vài trách nhiệm trong hợp đồng mà họ không có quyền từ chối. Tham gia Festa theo chỉ thị của trường, là một trong số đó.
Nếu bây giờ Madiath đơn phương hủy hợp đồng, cậu sẽ lại phải sống ở đáy của chiếc tàu bay u ám và chật chội đó nữa - cậu tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra.
“Rất tốt. Năm nay không có hạt giống nào dự giải cả. Vậy nên cậu chỉ cần chiến đấu giống như ngày hôm qua là sẽ dễ dàng đoạt được vương miện thôi.” Có lẽ do tâm trạng đã được cải thiện, chủ tịch nở nụ cười có phần ấm áp hơn so với bản nãy. “Giờ thì, Yachigusa Akari.”
“... Vâng.” Akari, người từ nãy giờ vẫn đứng im lặng, nhẹ nhàng trả lời. Cô đang làm vẻ mặt thường ngày của mình, nhưng chắc chắn là cô đang rất bực bội.
“Năng lực ngăn cản dòng chảy mana của cô rất tuyệt vời. Sau khi kiểm tra dữ liệu, có vẻ bọn tôi đã biết về nó rồi...nhưng ở đây lại ghi rằng cô không thể kiểm soát được nó? Và cô không có kinh nghiệm chiến đấu hay tự tin vào khả năng tự vệ của mình.”
“... Đúng vậy.”
“Oh?” Chủ tịch Hội học sinh làm bộ ngạc nhiên và rướn chân mày lên. “Khai sang cho tôi đi.”
“Một khi tôi kích hoạt năng lực, tôi sẽ không thể xoá bỏ nó theo ý muốn. Trong quá khứ, thậm chí tôi còn không thể kiểm soát được việc kích hoạt nó. Và đúng như dữ liệu đã nói, tôi chưa bao giờ được dạy cách chiến đấu.”
Có lẽ Akari không hề nói dối.
Từ những gì đã quan sát được, Madiath biết được rằng khả năng chiến đấu của Akari khá cao, nhưng bước di chuyển và kĩ thuật của cô lại không thuộc một trường phái nào cả.
Nói như vậy, nhưng không có nghĩa cô ấy là dân nghiệp dư.
“Vậy nghĩa là...cô tự học?”
“Phải... Bằng cách quan sát người khác.”
“Càng tốt! Cứ cho rằng chính khả năng bẩm sinh của cô đã giúp cô sống sót qua Eclipse đi.”
“Nhưng đó đều là nhờ Madiath...”
Nhưng trước khi cô kịp giải thích xong, chủ tịch đã đứng dậy. “Tôi muốn cô lập đội cùng với Madiath và tham gia Phoenix Festa.” Anh tuyên bố.
Madiath đã nghi ngờ ngay từ lúc cậu và Akari bị gọi vào văn phòng này rồi.
“Tôi xin lỗi.” Akari nói và cười khổ, giọng của cô run rẩy như thể đang chực khóc. “Tôi không thể.”
“Hmm…” Chủ tịch Hội học sinh dường như đã thất vọng trong một lúc, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. “Không như Madiath, tôi không thể ép cô được. Đây là một yêu cầu, cô có quyền từ chối. Nhưng ít nhất tôi cũng muốn được nghe lý do của cô.”
“Tôi... Gia đình tôi bảo tôi không được gây sự chú ý.”
“Gia tộc Yachigusa sao? Cái gia tộc cổ xưa nhất Nhật Bản đó ấy hả? Tôi đã nghe về họ. Họ rất là cổ hủ... Ở Châu Âu, thậm chí giới quý tộc cũng đã nhận ra những lợi ích có được từ việc để một Genestella là Genestella...” Chủ tịch thở dài trong khi nhún vai rồi lại mỉm cười một lần nữa. “Nhưng cô thật sự quan tâm những người họ hàng cổ hủ đó nghĩ gì à?”
“Huh…?” Lúc này, Akari bất ngờ nhìn anh ta.
“Người mà cô thật sự lo sợ...là mẹ cô, đúng chứ?”
Sự bình tĩnh giả tạo của Akari lập tức vỡ vụn.
“... Anh không nghĩ là mình đi quá xa rồi à?” Madiath dồn ép ngược lại và bước lên trước.
Chủ tịch Hội học sinh tái mặt và bước lùi lại. “X – xin lỗi, nhưng đó là việc của tôi...!”
Ngay khi anh ta nói xong, vài bóng người ngay lập tức xuất hiện, như thể đang che chắn cho hắn. Bọn họ có thể xuất hiện đột ngột, nhưng Madiath đã cảm nhận được sự hiện diện của họ ngay từ lúc bước chân vào phòng rồi.
“Vậy các người là Shadowstar?”
Năm học sinh, tất cả đều mặc áo trùm đầu che đi khuôn mặt, trông có vẻ rất thiện chiến.
Không hổ danh là cơ quan tình báo và hoạt động ngầm của Seidoukan.
Bất thình lình, học sinh dẫn đầu nhóm đó, người có vẻ tự tin nhất, cởi mũ trùm ra.
Dùng chính gương mặt của Madiath để nhìn cậu “Oh, chúng ta có gì đây?” Hắn mỉm cười gan góc.
Tuyệt... Một kẻ bắt chước...
Madiath đã chiến đấu với rất nhiều kiểu đối thủ trong những ngày ở Vigridhr. Trong số đó, có không ít Strega và Dante có khả năng sao chép. Câu hỏi chỉ là họ có thể bắt chước đến đâu và dưới những điều kiện nào mà thôi.
“Bỏ đi, Lantana.” Chủ tịch Hội học sinh nói.
Cậu con trai – Lantana – kéo mũ trùm lên lại, và quay về vị trí cũ.
“Cậu hiểu chưa, Madiath? Tôi không có ý đe dọa Yachigusa – san đây. Mà là ngược lại cơ. Tôi đang cố giúp đỡ.”
“Giúp đỡ?”
“Nếu tôi có thể thuyết phục được gia tộc Yachigusa, đặc biệt là mẹ của cô - mọi chuyện sẽ được giải quyết, đúng chứ?” Chủ tịch giải thích.
“Thuyết phục mẹ của tôi?”
“Mà, không phải tôi, đúng hơn là – Galaxy.”
“...” Lúc này, Akari im lặng, trầm ngâm suy nghĩ.
Quả thật, sẽ rất khó để bất cứ ai – thậm chí là những gia tộc danh giá – có thể khước từ lời đề nghị của IEF.
“... Tôi rất biết ơn, nhưng tôi không muốn trở thành gánh nặng của mẹ mình nhiều hơn nữa...” Akari trả lời, nhưng rõ ràng là cô vẫn đang phân vân.
Có lẽ là nhận thấy sự thiếu quyết đoán của cô, chủ tịch Hội học sinh kiên quyết không chịu rút lui. “Hah, cô không cần lo. Chúng tôi sẽ không làm khó mẹ cô. Cứ nghĩ đó như là một cuộc đàm phán đi. Tôi chắc là họ sẽ chịu hiểu một khi chúng tôi tỏ ra lịch sự và đưa ra những lý lẽ xác đáng. Còn nếu họ vẫn không chịu, thế thì đành thôi vậy.”
Mặc khác, Madiath cảm thấy mình như đang đứng giữa một giao lộ.
Việc cậu ngăn cản cuộc trò chuyện này tiếp tục thì cũng dễ thôi, nhưng cậu không biết mình nên làm tới đến mức nào. Rõ ràng đây không phải vấn đề mà người ngoài cuộc có thể dễ dàng can thiệp, nhưng chuyện này cũng có ảnh hưởng đến cậu, và cậu đang phân vân không biết nên đứng về phe nào.
Madiath, người từ trước đến giờ vẫn chỉ để ý đến người khác bởi sự hứng thú của bản thân, lại không thể quyết định nên hành động như thế nào.
“... Anh hứa là sẽ không làm khó mẹ tôi chứ?” Akari hỏi bằng giọng nhỏ xíu, run rẩy.
Thế là, chủ tịch chìa tay ra. “Tất nhiên, tôi hứa.”
Akari căng thẳng chấp nhận cái bắt tay ấy.
Cuối cùng thì, tất cả những gì Madiath có thể làm là đứng đó và im lặng.
Hay súng trường tấn công, bao gồm những khẩu như M4 Carbine, M16 hay AK47,... Nhưng bản thân mình không quen gọi vậy nên xin mạn phép để nguyên. Các bạn muốn sau này dịch ra hay tiếp tục giữ thì hãy thẳng thắn góp ý trong phần bình luận. Cả hai mẹ con đều toàn sở hữu mấy cái năng lực bá đạo không hà.