Yachigusa Akari chưa bao giờ được nhìn thấy nụ cười của mẹ mình.
Thậm chí trong những kí ức xa xăm nhất, biểu cảm của mẹ cô vẫn luôn giống như một tảng băng, đôi mắt bà trở nên lạnh lùng và vô cảm mỗi khi bà nhìn Akari. Nếu như, có một lúc nào đó, một tia sáng cảm xúc le lói lóe lên, thì chắc chắn nó cũng xuất phát từ sự giận dữ điên cuồng hoặc căm ghét tột độ. Và mặc dù bà chưa bao giờ dùng đến những hành động bạo lực, bà đã dội lên đầu Akari những lời chửi rủa nhiều đến mức cô không thể nhớ hết.
“Tại sao mày lại sinh ra là một con quái vật chứ?”, “Nếu như tao chưa bao giờ mang thai mày...”, “Tao ước gì mày chưa bao giờ được sinh ra!”, “Tất cả là lỗi của mày!”
Mày – Mẹ của Akari chưa bao giờ gọi cô bằng tên.
Nhưng kể cả vậy, Akari vẫn mong mẹ cô sẽ yêu thương mình.
Chỉ cần cô nở một nụ cười dù là nhỏ nhất thôi là gương mặt của mẹ cô sẽ trở nên cau có ngay lập tức, cứ như thể cô cũng không được phép khóc vậy. Và như vậy, trước khi cô kịp nhận ra, để không làm mẹ mình nổi cơn thịnh nộ, Akari đã luôn nở một nụ cười mơ hồ, cùng một vẻ mặt không hề chứa đựng niềm vui hay nỗi buồn. Nhưng kể cả thế, mẹ của Akari vẫn luôn đánh ánh mắt đi mỗi khi bà nhìn thấy mặt cô.
Gia tộc Yachigusa là một dòng dõi quý tộc lâu đời đang trên đà sụp đổ, bị ám ảnh với việc bám vào mấy cái truyền thống cổ lỗ, không chịu thích nghi với một thế giới đang thay đổi. Họ đã xoay sở để giữ được phần nào hào quang trong quá khứ thông qua những thỏa thuận với Galaxy thuộc Tổ chức Doanh nghiệp Tích hợp, tuy nhiên, bây giờ họ không hơn gì một cái bóng so với gia tộc hùng mạnh trước khi thảm họa Invertia xảy ra. Đối với gia tộc Yachigusa, Invertia không chỉ là một thảm họa đã tái định hình thế giới – nó còn là một cơn ác mộng đã đẩy họ đến chỗ lụi tàn.
Và gia tộc đó lại sinh ra sản phẩm của Invertia, một Genestella. Dĩ nhiên là họ sẽ hành xử như vậy. Đầu tiên, họ trục xuất cha của Akari, người được gả vào gia đình đó, sau đó họ bắt đầu nhìn mẹ của cô bằng ánh mắt khinh bỉ.
Sụ bất hạnh của Akari càng trở nên trầm trọng hơn bởi sự thật rằng cô đã thể hiện năng lực Strega của mình từ khi còn là một đứa trẻ. Những Strega và Dante không làm chủ được năng lực thường sẽ trở nên điên loạn, và bởi vì những đặc điểm thể chất và tinh thần của họ, họ có khả năng gây ảnh hưởng rất lớn đến những người xung quanh. Vì năng lực của Akari ban cho cô khả năng hoàn toàn chặn đứng dòng chảy mana trong một phạm vi nhất định, cô thường xuyên vô ý làm tắt nguồn những thiết bị điện và những đồ dùng khác hoạt động dựa vào meteoric engineering. Tất nhiên, điều này chỉ càng khiến cô bị tẩy chay và vị thế của mẹ cô cũng càng trở nên bấp bênh hơn nữa.
Không lâu sau, sức khỏe của mẹ cô suy giảm đến mức bà không có còn có thể gặp mặt người khác nữa. Về phần mình, Akari cũng bị đuổi ra khỏi dinh thự và phải sống cô độc trong một căn nhà nhỏ trước đây được dùng làm nhà kho. Bữa ăn và những nhu cầu thiết yếu được chăm lo bởi những người hầu, và cô hoàn toàn bị cắt đứt liên lạc với những thành viên khác trong gia đình. Cô không được phép đi lại tự do và phải sống trong cảnh bị giam giữ hoàn toàn. Gia tộc đó làm đủ mọi cách có thể để che giấu sự tồn tại của cô. Không được đi học, Akari trải qua thời thơ ấu của mình trong căn nhà chật chội và u ám đó.
Niềm vui duy nhất của cô chính là một cỗ máy tính cũ. Nhờ nó mà cô mới biết về Festa – và Asterisk, nơi những Genestella có thể được sống tự do, một thành phố nơi một người có thể bằng chính nỗ lực của bản thân để trở nên nổi tiếng. Akari đã ngấu nghiến tất cả mọi thông tin cô tìm được về thế giới trong mơ đó, và mặc dù lúc ấy bản thân cô vẫn chưa nhận ra, con tim cô đã ngóng chờ để được đến đó.
Bước ngoặt đầu tiên trong cuộc đời cô xảy đến khi cô tròn mười tuổi.
Đó là tại một bữa tiệc được tổ chức để chúc mừng sinh nhật lần thứ bảy mươi của trưởng lão gia tộc Yachigusa, ông ngoại của Akari. Trong khi cả gia đình đang trải qua thời kỳ khó khăn, và những gia tộc cổ xưa khác đều nhìn họ bằng ánh mắt khinh miệt, họ vẫn ngang nhiên tìm cách giữ thể diện bằng bất cứ biện pháp tầm thường nào có thể.
Tất nhiên, Akari không hề dự tiệc. Những sự ồn ào và huyên náo không thể vượt qua được khoảnh sân rộng lớn để đến được chỗ cô - quả thật, cô không thể nghe thấy gì khác ngoài những tiếng lá cây xào xạc ngăn cách ngôi nhà với mọi thứ xung quanh. Nhưng rồi, đột nhiên, Akari phát hiện ra một sự tồn tại mờ nhạt, cô mở cánh cửa trượt và bước ra hiên nhà.
Trong khi liếc nhìn quanh, cô phát hiện ra một cô gái đang đứng yên với vẻ mặt bối rối, một mình trên con đường dẫn xuyên qua những bụi cỏ. Cô ta có vẻ cũng gần bằng tuổi Akari, và đang mặc một chiếc váy được đặt may rất đắt tiền. Chắc chắn cô ấy là con gái của một trong sô những vị khách.
Khi cô gái nhìn thấy Akari, một sự nhẹ nhõm hiện lên trên mặt cô và cô nhanh chóng chạy lại chỗ ngôi nhà.
“Ah, tạ ơn trời! Mình đi ra ngoài hít thở không khí trong lành nhưng rồi lại bị lạc... Ý mình là, sao đám người lớn đó có thể bắt mình đứng một chỗ làm kiểng trong khi họ chỉ mải lo nói chuyện kia chứ? Thật chán ngắt, đúng không?” Cô gái mỉm cười với Akari và ngồi xuống nơi hiên nhà. Thái độ của cô ta có chút gì đó lông bông, ít nhất đó là những gì Akari nghĩ.
“Ah...” Akari trả lời bằng một nụ cười gượng gạo, mơ hồ, không biết phải làm gì với vị khách viếng thăm này.
Tuy nhiên, cô gái kia lại nở một nụ cười tỏa nắng hoàn hảo. “Mình là Rokujou Kotoha. Cậu đến từ gia tộc Yachigusa phải không?”
Akari cũng hạn hán lời trước câu hỏi đơn giản và ngây ngô này.
Cô chỉ đơn giản không biết là mình có được xem là một người của nhà Yachigusa hay không, hoặc cô có được phép thừa nhận như vậy với một người hoàn toàn xa lạ hay không. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với một cô gái khác cùng tuổi. Akari chỉ đơn giản là không biết phải ứng xử ra sao trong tình huống này.
Cuối cùng thì, cô chỉ có thể trả lời bằng cách gật đầu.
Tuy nhiên, cô gái tên Kotoha lại hào hứng nghiêng người về phía Akari để cố nhìn rõ hơn gương mặt cô. “Thật sao? Vậy tên cậu là gì?”
“... Yachigusa Akari.”
“Akari. Akari. Hmm… Cái tên đẹp quá! Nhưng cậu làm gì ở đây một mình vậy, Akari? Cậu không cô đơn à?”
Cô chưa bao giờ nghĩ về chuyện đó. Quả thật, có lẽ là Akari cảm thấy cô đơn, nhưng cô đã luôn sống như thế này từ rất lâu rồi, và cô có cảm giác như mình đã trở nên chai sạn trước những cảm xúc đó. Nhưng giờ nghĩ kĩ lại thì, dường như không còn từ nào khác thích hợp hơn để miêu tả khoảng trống lẻ loi trong trái tim cô cả. Nếu như vậy thì...
Kotoha vẫn chờ đợi, đung đưa đôi chân trước sau, trong khi Akari còn nghiền ngẫm suy nghĩ.
“Tôi tự hỏi...” Cuối cùng, cô lên tiếng. “Tôi cũng không biết nữa.” Đó là một câu trả lời mơ hồ, đi cùng một nụ cười mơ hồ, và giọng nói mơ hồ. Quả thật, cái từ “mơ hồ” rất thích hợp để diễn tả cho sự tồn tại của Akari.
“Wow, thật sao? Nếu là mình thì, mình sẽ cô đơn đến phát khóc mất.” Tuy nhiên, Kotoha lại thẳng thắn nói. “Này, Akari! Cậu có phiền nếu mình ở lại đây một chút và chúng ta cùng nói chuyện không? Ý mình là, cho dù mình có quay về, thì ở đó cũng chán lắm!”
Akari giật mình trước sự bộc trực của cô gái đang ngồi trước mặt mình, cô không thể làm gì khác ngoài im lặng gật đầu.
Và như vậy, hai cô gái bắt đầu một cuộc nói chuyện phiếm vô nghĩa, họ nói về thức ăn ưa thích, về gia đình, về những bông hoa nở trong vườn, về giấc mơ tối hôm qua, vân vân...
Nói cho chính xác thì, Kotoha là người nói, còn Akari chỉ lắng nghe. Tuy nhiên, thỉnh thoảng cô cũng hỏi lại, hoặc buông lời khen ngợi, cho đến khi những chi tiết về cuộc đời của Akari bắt đầu rỉ ra từng chút một.
“Vậy cậu cũng là Genestella à? Ngầu quá!” Kotoha mở to mắt ngạc nhiên một cách rất cường điệu. “Mình cũng biết một Genestella đấy! Là một cậu bé. Gia đình đó là một dòng dõi kiếm sĩ lâu đời, và cậu ấy có thể đánh thắng được người lớn đấy. Ừ thì, mình không biết rõ cậu ta đến vậy đâu... Hình như nó được gọi là trường phái Toudou thì phải? Đại loại là vậy đấy. Cậu đã từng nghe qua chưa?”
“... Một chút.”
Trong số những người cô từng thấy tham gia Festa, cũng có vài kiếm sĩ là người của trường phái đó. Từ những thông tin ít ỏi mà Akari tìm được, có vẻ như đó là một trong những trường phái nổi tiếng nhất, với vô số võ đường chi nhánh ở khắp nơi trên thế giới. Nếu gia đình Kotoha có qua lại với một gia tộc lớn mạnh như vậy, hẳn là họ cũng rất có thanh thế.
“Hình như họ là hai anh em thì phải? Người anh lớn, Kou, chỉ là một người bình thường, nhưng người em, Sei, lại là một Genestella, và cậu ấy cũng rất tốt bụng nữa! Cậu biết không, cậu ấy là Genestella cùng tuổi duy nhất mà mình biết đấy? Vậy nên mình luôn hỏi cậu ta đủ thứ câu hỏi, nhưng cậu ấy luôn trả lời tất cả chúng mà không hề tỏ ra bực bội.”
“... Nghe có vẻ là người tốt.”
Kotoha không hẳn là nói hết ra toàn bộ suy nghĩ, nhưng cái giọng mềm mại ấy của cô cứ liên tục tuôn ra không ngừng. “Đúng không? Ah... Mình lại làm thế rồi nhỉ? Heh-heh, xin lỗi. Chắc là mình đã nói quá nhiều rồi nhỉ? Chỉ là mình rất hạnh phúc khi có một người bạn Genestella thứ hai.” Kotoha bật cười một cách thật dễ thương và lém lỉnh tự cốc đầu mình.
“... Bạn? Ý cô là tôi ấy hả?”
“Ah! Không lẽ mình đã đẩy nhanh tiến độ quá à? Nhưng mình thật sự rất muốn trở thành bạn của Akari đấy.”
“A – Ah, ý tôi là...” Akari lắp bắp, không biết phải nói hay làm gì.
Để nghĩ rằng một kẻ như cô mà lại có thể có bạn...
Tuy nhiên, đúng lúc đó...
“Ôi chà, xem chúng ta có gì kìa. Đúng như họ đã nói.”
“Xem ra bọn mình vớ bở rồi.”
Đột nhiên, hai gã đàn ông xuất hiện từ con đường dẫn xuyên qua những bụi cỏ.
Một gã mặc chiếc áo tank top cho dù mùa xuân chỉ vừa mới bắt đầu, những hình xăm phủ đầy các thớ cơ bắp của hắn. Gã còn lại thì đeo kính râm, mặc áo khoác da và quần jean. Theo như vẻ bề ngoài thì, chắc chắn bọn chúng không phải là người được mời đến bữa tiệc.
“Cô bé không nên lang thang một mình như vậy đâu, tiểu thư.” Gã xăm mình nói cùng môt nụ cười ghê tởm. “Cô bé có biết rằng những người này không thể thuê được một lực lượng bảo vệ đúng nghĩa chứ? Họ không giống như gia tộc Rokujou của cô bé đâu.”
Từ cách nói chuyện của chúng thì rất rõ ràng là chúng là những kẻ đang có ý định xấu.
“Um, và hai anh là ai?” Kotoha hồn nhiên hỏi, hình như cô vẫn chưa hiểu được tình hình.
“Thôi nào, cô bé thật sự nghĩ rằng bọn anh sẽ nói ra tên của mình sao? Hãy cứ ngoan ngoãn và đi cùng bọn anh là được rồi.”
Có vẻ như bọn chúng đến đây là vì Kotoha.
“Um, vậy đứa còn lại thì sao đây?” Gã đeo kính râm hỏi, dùng ngón tay cái chỉ về phía Akari.
Tên xăm mình chỉ cười khúc khích và hờ hững vẫy tay. “Không thể để nó chạy đi hô hoán được. Cứ việc loại bỏ thôi.”
“Đã hiểu.”
Ngay giây tiếp theo, gã đeo kính râm đi vòng ra đằng sau Akari. “Xin lỗi nhé.”
Nói đoạn, hắn đặt tay phải lên miệng cô, và kề Lux dạng dao trên tay trái vào cổ cô – nhưng trước khi hắn kịp ra tay, Akari đã tặng cho hắn môt cùi chỏ, nắm lấy cổ tay hắn và quăng y ra xa.
“Ngh?!”
Ngay khi tên đó nằm ngửa ra trên mặt đất, Akari lập tức lao đến, không hề do dự, cô dùng nắm đấm nghiền nát cổ họng hắn.
“!” Gã đàn ông quằn quại, cố gặng ra những tiếng khằng khặc, nhưng Akari không thèm bận tâm đến hắn và quay sang đồng bọn của y.
“Cái quái…?!”
“Ể...?!”
Gã xăm hình mở to mắt trong ngỡ ngàng, trong khi Kotoha cũng thẫn thờ nhìn cô.
“Con quỷ nhỏ...!” Hắn nhanh chóng lấy lại lí trí, với tay đến Lux dạng súng lục trên eo.
Nhưng hắn đã quá chậm.
Trước khi hắn kịp nhắm bắn, Akari đã xông tới. Cô tặng hắn một cước cực mạnh vào hạ bộ, rồi bồi thêm một cùi chỏ vào cằm y, gã đàn ông cong người ra sau trong đau đớn. Hắn ngã lăn ra đất, cặp mắt đã trắng dã, bọt mép sủi đầy mồm.
“Phew...” Cô thở dài một tiếng.
Akataiyo không có kinh nghiệm chiến đấu, và tất nhiên, cô chưa bao giờ được dạy về cách thức tự vệ. Hơn nữa, chúng là những Genestella đầu tiên mà cô từng gặp.
Vậy nên cô đã bắt chước những pha hành động trên TV, của những thí sinh tham gia Festa. Chỉ vậy thôi. Tuy nhiên, cô vẫn tự tin rằng mấy ngón đòn đó sẽ có hiệu quả. Sau cùng thì, hai gã đó còn lâu mới sánh bằng những thí sinh thi đấu tại Asterisk.
“T - Tuyệt quá! Cậu mạnh thật đấy, Akari!” Kotoha nhảy lên nhảy xuống trong hào hứng, không ngớt lời khen ngợi cô.
“Tôi... Tôi chỉ bảo vệ bạn của mình thôi.” Cô lấy hết can đảm để trả lời.
Ngay lập tức, Kotoha nở nụ cười rạng rỡ.
Đúng lúc này, một nhóm những người đàn ông mặc vest hoảng hốt chạy đến từ hướng dinh thự.
Từ những gì Akari nghe được vào mấy ngày sau, hai tên đó đã có ý định bắt cóc Kotoha. Gia tộc Rokujou có vai trò rất lớn trong việc thành lập nên Galaxy, và đến bây giờ họ vẫn còn giữ mối giao hảo với những thuộc ban quản trị tập đoàn. Có vẻ như mục đích của những kẻ bắt cóc là dùng Kotoha để tống tiền cha cô, rồi thông qua đó, buộc Galaxy phải đáp ứng yêu cầu của chúng.
Tất nhiên, Kotoha cũng có một phần lỗi vì đã một mình ra khỏi dinh thự; tuy nhiên, để cho những kẻ tấn công đột nhập vào dinh thự như vậy – rõ ràng phần lớn trách nhiệm là của gia tộc Yachigusa. Thứ duy nhất giữ lại được thanh danh cho họ chính là sự thật rằng Akari đã có mặt để bảo vệ Kotoha – và bởi vì cha của Kotoha muốn giữ kín việc này ở mức độ riêng tư. Tuy nhiên, hành động đó không phải là vì hảo ý với gia tộc Yachigusa – mà đúng hơn là, nhà Rokujou có lý do riêng để muốn giữ cuộc tấn công này tránh xa khỏi con mắt công chúng.
Dù sao thì, Akari đã được đối xử khác đi một chút. Cô vẫn bị ghê tởm, bị tẩy chay, bị xa lánh – về khoản đó thì cuộc sống của cô không hề thay đổi chút nào – nhưng kể từ sự kiện đó, Kotoha bắt đầu thường xuyên đến thăm cô. Về phần mình, gia tộc Yachigusa không có cửa để từ chối ý muốn của gia tộc Rokujou hùng mạnh. Nghĩa là họ không còn đối xử với Akari giống như từ trước đến giờ được nữa.
Tất nhiên, Akari không có tiếng nói trong mấy cuộc tranh luận này. Dù sao thì, Kirin chính là người bạn đầu tiên và duy nhất của cô. Những quãng thời gian bên nhau cùng với cô gái hồn nhiên, tươi tắn ấy đã trở thành, theo một cách nào đó, một sự cứu rỗi.
Sau cùng thì, chính nhờ có Kotoha mà cô mới được phép đến trường. Có vẻ như Kotoha đã khăng khăng rằng nhất định họ phải được học cùng lớp. Bởi vì xem sự tồn tại của Akari là một nỗi xấu hổ, gia đình cô – bao gồm cả mẹ cô – chắc chắn muốn được giam giữ cô ở một góc trong khuôn viên dinh thự suốt quãng đời còn lại hơn và họ đã từ chối bằng đủ thứ mọi lý do. Môt trong những lý do vững chắc nhất là bọn họ lo sợ cô sẽ không thể khống chế được sức mạnh Strega của mình. Thỉnh thoảng, cô vẫn bị mất kiểm soát và chặn đứng dòng mana của tất cả mọi thứ xung quanh - họ phân bua rằng, nếu cô được cho ra ngoài, thiệt hại sẽ là rất đáng để.
Vậy nên Akari đã dành những năm tiếp theo để chứng minh rằng cô có thể kiểm soát bản thân. Mặc dù cô chưa hoàn toàn làm chủ được năng lực, nói trắng ra thì, cô đã không chạy trốn nữa, và cũng không còn bị mất kiểm soát. Cho đến lúc này, cô đã luôn ghét bỏ năng lực của mình, ghét cái sự thật rằng mình sinh ra là một Genestella, là một Strega. Chính những thứ đó là nguồn gốc cho những rắc rối của cô, chỉ bởi vì chúng mà mẹ cô không thèm nhìn mặt cô. Sự thật rằng Akari bắt đầu biết chấp nhận bản thân không phải vì cô mong đợi được đến Asterisk, mà là vì cô đã khắc ghi hy vọng của bản thân vào trong tâm trí mình ngay từ khi còn nhỏ, và bây giờ nó có ảnh hưởng mạnh mẽ đến năng lực của cô. Nói cách khác, cô kiềm hãm năng lực của mình bằng ý chí thuần túy – không cần biết nó gây ảnh hưởng đến cơ thể mình như thế nào.
Cuối cùng thì, mất đi lý do chính để giữ cô lại, gia đình của Akari đành phải chấp nhận cho phép cô được đi học. Có vẻ như sự cương quyết của cha của Kotoha giúp đỡ một phần. Cô nghĩ rằng hình như là còn nhờ vài sự hỗ trợ về kinh tế nữa. Tuy nhiên, cô cho rằng, người mà mình phải thật sự biết ơn chính là Kotoha. Trong khi cha của cô ấy không có thành kiến gì với Genestella như gia tộc Yachigusa, ông ấy cũng không đặc biệt quan tâm gì đến Akari. Chắc chắn ông ấy giúp cô là để thể hiện sự biết ơn với người đã cứu con gái của ông cũng như để làm cho Kotoha hạnh phúc.
Dù sao thì, Akari bắt đầu học sơ trung tại cùng một trường nữ sinh cùng với Kotoha. Cô là Genestella duy nhất tại đó, nhưng nhờ có sự chăm lo của gia tộc Rokujou mà cô có thể tận hưởng một cuộc sống học đường yên bình và thoải mái.
Nỗi lo duy nhất của Akari là về mẹ mình, người đã ra sức can ngăn đến cùng việc cô rời khỏi dinh thự gia tộc Yachigusa. Khi cô đến gặp bà để xin phép trực tiếp, người phụ nữ đó không ngớt lời miệt thị cô từ bên kia cánh cửa trượt mà thậm chí không thèm bước ra gặp cô. Sự thật là, mặc cho những lời can ngăn của bà, việc Akari được phép cho đi học chính là minh chứng cho việc địa vị của mẹ cô trong mắt ông ngoại và những họ hàng khác đã xuống thấp đến mức nào. Quả thật, từ những gì Akari thấy, bây giờ cô còn được xem trọng hơn cả mẹ mình, mặc dù cô đang có quan hệ với nhà Rokujou. Đến cuối cùng, những phẫn uất tích tụ trong người mẹ Akari không chỉ bắt đầu bào mòn trái tim mà còn cả cơ thể bà nữa, và bà được đưa đi điều trị tại một bệnh viện ở một chốn hẻo lánh nào đó.
Kể từ lúc đó, Akari không gặp mặt mẹ mình thêm một lần nào nữa. Sau cùng thì, cho dù cô có ghé thăm, bà ấy chắc chắn cũng sẽ đuổi cô đi mà thôi.
Bước ngoặt thứ hai trong cuộc đời Akari xảy đến vào mùa đông trước khi cô tốt nghiệp cao trung. Trong khi cô đang nói chuyện với Kotoha ngoài mái hiên của nơi mà cô đã chấp nhận như là ngôi nhà của mình, thì bạn cô bất chợt thông báo.
“Nè , Akari, có một chuyện mình muôn nói với cậu. Mình đang định sẽ kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp.”
“Ể...?” Akari sững người trước tiết lộ này.
“Cậu cũng biết anh ấy đấy. Là Sei.”
“... Ah, là từ gia tộc Toudou.”
Giờ mới để ý, Akari có nhớ rằng thỉnh thoảng bạn mình cũng có đi gặp chàng trai thành thật đó. Anh ta là con trai thứ của tông gia nhà Toudou và là bạn thuở nhỏ của Kotoha. Akari cũng đã được mời đến võ đường nhà anh ta vài lần và thậm chí còn được đấu tập với y.
“Chuyện đó... Chúc mừng cậu.”
“Heh-heh, cảm ơn. Nhưng nếu mình nói với cha rằng mình muốn trở thành người một nhà với anh ấy. Chắc chắn ông sẽ phản đối.” Kotoha nói cùng với nụ cười tươi tắn thường ngày của mình.
Akari cũng nghĩ vậy. Kotoha là con gái rượu, chắc chắn cha mẹ cô và những họ hàng sẽ muốn có một người chồng môn đăng hộ đối được gả vào gia tộc mình.
“Nhưng mình se không bỏ cuộc đâu.” Cô nói thêm, và nắm tay lại để lấy quyết tâm. “Mình sẽ xoay chuyển được ông ấy. Cậu cứ chờ mà xem!”
Akari không thể không ấn tượng với người bạn của mình.
Không cần biết Kotoha đặt ra mục tiêu gì, hay nó sẽ phải mất bao lâu, cô ấy nhất định sẽ theo đuổi nó đến cùng. Việc Akari được phép cho đi học cũng là nhờ có sự cứng đầu cứng cổ của cô ấy.
Lần này cô ấy chắc chắn cũng sẽ thuyết phục được cha mẹ mình.
“Vậy còn cậu thì sao? Cậu định làm gì sau khi tốt nghiệp?” Kotoha hỏi.
“Ể? Uh, mình... Mình không biết.” Mặc dù bị bất ngờ bởi việc thay đổi chủ đề đột ngột, nhưng Akari vẫn trả lời rất thành thật. Không như Kotoha, người luôn biết chắc chắn mình muốn làm gì, suy nghĩ của Akari vẫn cứ mơ hồ như thường lệ.
“Mình hiểu rồi... Nhưng mà cậu biết đấy, cậu nên làm điều mà cậu muốn làm ấy.”
Đối mặt với câu nói đầy ẩn ý dường như đã nhìn thấu hết mọi ham muốn thầm kín nhất của cô, Akari không thể làm gì khác ngoài cười gượng.
Thật ra thì, cô đang phải vật lộn với bản thân chính bởi vì điều đó.
Cô muốn được đến Rikka - đến Asterisk – thành phố trong truyền thuyết nơi những Genestella được tôn vinh. Nếu cô làm vậy, cô cảm thấy rằng, cô có thể biến cái bản ngã mơ hồ, vô định của mình thành một thứ gì đó khác.
Nhưng tất nhiên, gia đình cô sẽ không bao giờ cho phép điều đó. Đúng hơn là, họ sẽ ngăn cản cô bằng mọi cách có thể. Hơn bất cứ thứ gì khác, Akari không thể rũ bỏ cái suy nghĩ rằng điều này sẽ càng khiến mẹ cô phải khổ sở hơn nữa.
“Cậu biết không, Akari... Là con gái của một gia đình giàu có, mình đã sống một cuộc đời được bảo bọc, không hề mong muốn một thứ gì, vậy nên có lẽ mình thật sự không thể hiểu được những rắc rối của cậu...”
“Đúng vậy. Nhưng cậu biết không, mình thích cái tính thẳng thắn đó của cậu.”
“Nhưng mà, mình sẽ làm mọi thứ để hỗ trợ cho cậu.” Kotoha nói và nắm chặt tay lại. “Vậy nên mình muốn cậu hãy đi làm điều mà cậu muốn.”
“... Cảm ơn.” Akari trả lời và cũng nhẹ nhàng nắm chặt tay lại.
Đêm hôm đó, Akari đã nói với những người họ hàng về ý định của cô. Đúng như cô nghĩ, họ không chấp nhận, nhưng sự phản đối của họ không mạnh mẽ bằng quyết tâm của cô. Ngoài ra, bởi vì sự tồn tại của cô đã không còn là bí mật nữa, nên có vẻ như bọn họ đã quyết định đầu hàng trước hiện thực. Hoặc có lẽ là, bởi vì không thể mang theo bí mật về sự tồn tại của Akari xuống mồ, nên họ xem đây là một cơ hội để tống khứ cô đi thật xa cho khuất mắt.
Tuy nhiên, họ bắt cô phải chấp nhận một vài điều kiện. Thứ nhất, họ sẽ không hỗ trợ tài chính cho cô – dù chỉ là một xu. Nói cách khác, cô sẽ phải tự chi trả học phí và tiền sinh hoạt. Thứ hai, cô không được thu hút thêm nhiều sự chú ý hơn mức hiện tại nữa. Nghĩa là cô không được phép tham gia Festa, hay là xếp hạng – hoặc bất cứ thứ gì có thể lôi tên tuổi của gia tộc Yachigusa xuống vũng lầy.
Bởi vì tất cả những gì Akari muốn là được sống tại thành phố Asterisk, cô chấp nhận những điều kiện đó mà không hề phàn nàn và quyết định viết một bức thư để truyền tải cảm xúc của mình cho mẹ cô.
Không lâu sau đó, cô dễ dàng vượt qua bài thi đầu vào của khối đại học Học viện Seidoukan và đặt bước chân đầu tiên vào thế giới tràn ngập ánh nắng của Đô thị Học viện nổi trên mặt nước nổi tiếng.
Và rồi, một đêm nọ, cô đã gặp Madiath Mesa.