Gakusen Toshi Asterisk

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Tập 12 - Chương kết

Cuối cùng thì... Mùa đông cũng đến.

“Phew… Đúng là chị không bao giờ có thể quen được với tính cách tệ hại của cưng nhỉ?” Claudia tỉnh dậy trước cả bình minh sau một cơn ác mộng của Pandora. Cô bước vào nhà tắm để gội sạch cảm giác rợn người từ giấc mơ đó.

Sau khi nhận ra sự thật, những cơn ác mộng càng trở nên dữ dội hơn. Hay nói cụ thể hơn là, thậm chí bây giờ Ayato cũng trở thành người truy sát cô. Tuy vậy, những tình huống đó lại giả tạo đến nực cười, điều duy nhất đáng nhớ về chúng là những tình huống đó có một chút dâm dục.

Kể cả vậy, cô vẫn không thể để những giấc mơ đó làm ảnh hưởng đến mình.

Trong khi để cho những tia nước gột rửa cơ thể, cơn ác mộng mới vừa ám ảnh cô một lúc trước bây giờ không khác gì một tiếng ồn, một cơn đau nhè nhẹ đang dần bị phai mờ.

“Chị vẫn còn cần em, vậy nên chị sẽ giữ lấy em cho đến khi chị không còn cần sức mạnh của em nữa.” Trong khi đang ngồi sấy khô tóc trên chiếc ghế cạnh cái giường, cô lẩm nhẩm những lời đó một mình, như thể đang cố đặt quyết tâm của mình vào những từ ấy. “Nhưng mà... Mình tự hỏi liệu có phải là đã quá trễ rồi không...”

Bên ngoài cửa sổ, những tia nắng đang bắt đầu ló dạng nơi đường chân trời phía đông.

Khi mặt trời lên thiên đỉnh, Festa cuối cùng của mùa giải này sẽ khai mạc.

“Chúc may mắn, mọi người... Đặc biệt là cậu.”

Những nỗ lực trong mấy tháng qua của cô không phải là vô ích.

Ít nhất, cũng có thể nói rằng cô đã gần xác định đuoc danh tính của Lamina Mortis.

Tuy nhiên, cô vẫn không có bằng chứng.

Ngoài ra, nếu như cô đúng, nếu đó quả thật là hắn, thì như vậy sẽ chỉ càng đặt Galaxy vào tình thế khó khăn hơn mà thôi. Sau cùng thì, trên danh nghĩa thì hắn chính là cấp trên của họ. Hơn nữa, hắn là chủ tịch hội đồng điều hành Festa, Galaxy sẽ không thể đơn độc chống lại hắn. Chắc chắn mẹ của cô sẽ càng bị dồn vào chân tường nhiều hơn nữa.

Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất chính là vẫn chưa tìm được vị trí của Varda-Vaos. Ưu tiên lớn nhất của Galaxy là thu hồi hoặc phá hủy Orga Lux này, so với việc đó, Lamina Mortis chỉ đơn thuần là một con bài nghi binh. Việc bắt giữ hắn là chuyện vô nghĩa nếu như Varda có thể trốn thoát.

“Ít nhất thì, đó là cách nhìn nhận của Galaxy.” Claudia mỉm cười chua chát.

Dù sao thì, có khả năng rằng hắn sẽ ra tay hành động vào khoảng hai tuần sau. Theo như những gì cô biết được về hắn và kế hoạch của hắn, điều đó là chắc chắn. Câu hỏi còn lại là, chính xác thì hắn ta sẽ ra tay vào lúc nào.

Hắn không phải kẻ thích phó mặc mọi thứ cho may rủi.

“... Dù sao thì, Lindvolus năm nay sẽ bận rộn lắm đây. Cho cả các thí sinh và cả mọi người nữa.”

Nếu đã như vậy, những gì cô có thể làm chính là xử lý những chuyện ở bên ngoài.

Sau khi làm tóc xong và bước vào phòng thay đồ, cô gật đầu cùng với một quyết tâm mới.

***

“Huh...? Đã sáng rồi sao?” Saya tự hỏi trong lúc đi đến phòng nghiên cứu và phát triển nằm trong khu vực bến cảng của Seidoukan, nhìn vào đồng hồ cô mới biết là đã rạng sáng.

Nhìn vào góc phòng, cô chợt nhận ra trợ lý của mình, Nueko Kuzukura, đã say ngủ trong khi vẫn mặc nguyên chiếc áo khoác trắng của phòng thí nghiệm. Nueko là người không thể thiếu trong việc phát triển Lux mới. Saya không phải loại người thường xuyên giao du với người khác, nhưng ngoài những người trong đội Enfield ra, Nueko có lẽ là người bạn thân nhất của cô.

“Con vẫn còn ở đây à?” Là giọng nói của cha Saya, Souichi, người đột ngột xuất hiện bên cạnh cô.

Hay đúng hơn là, hình chiếu ba chiều của ông.

“Ta không thể nói làm việc thâu đêm suốt sáng là một cách tận dụng nguồn lực hiệu quả đâu. Hơn nữa, hôm nay chính là ngày đầu tiên của Lindvolus đấy.”

“Con chỉ đang làm những bước điều chỉnh cuối cùng thôi. Ngoài ra, hôm nay con không có trận đấu, nên là không sao đâu.” Saya trả lời và quay sang chiếc hộp đựng Lux to quá khổ đặt ngay chính giữa phòng. Bên trong nó là mẫu Lux mới được chinh cô chế tạo cùng với sự giúp đỡ của cha mình và Nueko.

“Ta thật ấn tượng với thiên tài nhỏ tuổi mà ta đã nuôi dạy. Tới Seidoukan quả nhiên là quyết định đúng đắn. Con đã trưởng thành rồi, Saya.”

“Mm-hmm.” Mặt Saya bị ửng đỏ và cô ưỡn ngực ra trước lời khen đó.

“Bây giờ con chỉ cần phát triển vẻ bề ngoài thêm một chút nữa thôi. Chắc chắn Ayato cũng rất thích như thế.”

“... Con đã phát triển đủ nhanh rồi.”

“Về mặt nào?”

“... Như tóc chẳng hạn.”

Quả thật, tóc của cô đã dài hơn đáng kể trong suốt những tháng vừa qua.

“... Haaa.” Souichi thở dài một tiếng.

Trước phản ứng đó, Saya đá vào cẳng chân ông – nhưng tất nhiên, chân cô đi xuyên qua ảnh chiếu lập thể của cha mình.

Tình cờ thay, chính Nueko là người đã đề nghị cô nuôi tóc dài. “Chị sẽ làm Ayato đổ đứ đừ trước sự dễ thương của mình đấy.” Cô ấy nói vậy. Hơn nữa, cô cũng làm vậy vì chính bản thân mình.

“Ta biết bây giờ có hơi trễ để hỏi rồi, nhưng mà sao con lại tạo ra một thứ vũ khí khủng bố như thế này vậy? Hơn nữa, con lại còn quyết định tăng sức mạnh đầu ra thêm một lần nữa, hoàn toàn vượt xa những thông số ban đầu. Con đâu có cần môt vũ khí mạnh đến thế này chỉ để chiến thắng Festa chứ?”

“... Cha vẫn hỏi thế, sau khi biết con đã thất bại trong trận bán kết Phoenix sao?”

“... Ah! Xin lỗi! T – Ta không cố ý...”

Saya nở một nụ cười nhẹ khi thấy cảnh cha mình lóng ngóng lựa lời để xin lỗi.

Quả thật, mục tiêu ban đầu của Saya là trả thù con hình nhân đã đánh bại cô lần trước. Để làm được việc đó, cô cần một vũ khí đủ mạnh để phá vỡ bức tường phòng ngự của Ardy bằng một đòn tấn công trực diện.

Nhưng lý do cô tăng thêm sức mạnh cho nó là để giúp đỡ Ayato.

Sau cùng thì, cậu đã bị cuốn vào rắc rối lần nữa, và lần này lại còn phải đối mặt với những kẻ địch cực kỳ hùng mạnh.

Ayato và Haruka không thể tự mình đánh bại đối thủ. Họ cần những vũ khí mạnh mẽ - càng mạnh càng tốt.

Kẻ thù của Ayato cũng là kẻ thù của cô. Và Saya sẽ không nhân từ với kẻ dám lấy tính mạng của Haruka ra làm vật ngang giá để đổi lấy thứ mình muốn.

“Rồi, con phải về kí túc xá để chuẩn bị đây. Con không thể ăn mặc như thế này mà đi đến Festa được.” Saya nói và nâng cái hộp đựng Lux khổng lồ lên, thứ còn cao hơn cả cô, rồi đeo nó lên vai mình.

“Bảo trọng!” Souichi giơ ngón tay cái lên và tiễn chân con gái mình.

***

Kirin đang chạy trên một lối đi bộ cạnh bờ hồ, bộ đồ thể dục của cô bị bao phủ bởi làn sương mù.

Bầu trời phía đông đang dần sáng, nhưng không khí buổi sáng mùa đông thì vẫn còn khá lạnh.

“Haaah… Haaah…”

Cô chạy mà gần như không thèm suy nghĩ, hơi thở đều đặn và không hề rối loạn. Mái tóc màu bạc của cô, được buộc thành đuôi ngựa, đang đung đưa qua lại một cách duyên dáng, hệt như cái tên của cô vậy.

Kể từ cuộc gặp gỡ với cha của Ayato, Masatsugu, Kirin đã dành toàn bộ nỗ lực của bản thân vào những bài tập xây dựng nền tảng.

Trước đây, cô đã tập trung vào việc phối hợp với đồng đội trong những buổi luyện tập cho Grysp Festa vào năm ngoái, vậy nên theo một cách nào đó, thật tốt khi được quay lại với những bài rèn luyện thể lực cơ bản có thể tập một mình như thế này.

Tất nhiên, cô vẫn thường xuyên đấu tập với Ayato và những người khác, nhưng Kirin dành phần lớn thời gian để tự tập luyện và mài giũa những kĩ năng cơ bản của mình.

Sau cùng thì, cô biết cái đích mà mình nhắm tới, sức mạnh mà cô muốn đạt được, nằm ở phía cội con đường này.

Nhưng trong khi đang chạy dọc theo bờ hồ, cô lại miên man nhớ về những ngày trước khi Phoenix diễn ra.

Không biết mình đã tiến bộ được bao nhiêu so với lúc đó rồi nhỉ...?

Có đôi lúc, Kirin vẫn tự hỏi bản thân câu hỏi này.

Cô đã học được những kĩ thuật mới, trưởng thành cả về thể chất lẫn tâm lý. Là một kiếm sĩ, là một con người, cô đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều so với trước đây.

Cô hiểu điều đó.

Vậy mà, vẫn có rất nhiều thứ trên đời mà cô không thể kiểm soát. Cô vẫn không thể giúp ích được cho người quan trọng nhất đối với mình.

Và bây giờ Lindvolus đã bắt đầu rồi...!

Kirin cắn môi thất vọng và lắc đầu nguầy nguậy để lấy lại bình tĩnh.

Đúng vậy. Vẫn còn thời gian...

Claudia và Helga có vẻ đang xúc tiến một kế hoạch sẽ diễn ra đồng thời với buổi lễ khai mạc giải đấu.

Nếu đã như vậy, tất cả những gì cô có thể làm là mài giũa lưỡi kiếm của mình.

Lưỡi kiếm của Toudou Kirin.

Nhưng ngay khi cô sắp sửa đi đến kết luận...

“Huh-whaaa…?!”

Cố gắng xoay người để tránh đụng phải con mèo đột ngột xuất hiện trước mặt mình, chân cô bị vấp.

Kirin đã xoay sở để tránh được việc bị ngã, nhưng cô lại mất nhiều thời gian hơn bình thường để lấy lại thăng bằng.

Lý do là vì...bây giờ trọng lượng ở trước ngực của cô đã tăng lên.

“Mình đâu có muốn chỗ này phát triển thêm nữa đâu mà...”

Cô cũng đã nói điều tương tự một lần trước đây và nhớ lại cái lúc Julis và Saya nhìn cô bằng ánh mắt hoàn toàn khác hẳn bình thường. Rồi cả Claudia cũng tham gia vào, và sau đó Ayato phải cố gắng hết sức để làm họ bình tĩnh lại...

Bất chợt, mặt Kirin chuyển thành đỏ.

Không phải chỉ mình cô – tất cả mọi người đều đang nghĩ đến lẫn nhau.

Đó là lý do tại sao cô biết chắc mọi chuyện sẽ ổn thôi.

***

“Ah, nó đã được gửi đến một cách lành lặn rồi.”

“Tạ ơn trời! Em cứ tưởng là nó sẽ không đến kịp chứ.” Flora, người ở bên kia cửa sổ màn hình, đã nở rộ thành một thiếu nữ xinh đẹp – đang chắp tay lại và mỉm cười vui vẻ, rõ ràng là cô bé vẫn còn giữ được nét ngây thơ của trẻ con.

Gói hàng vừa mới được gửi đến hôm qua đang nằm trên đùi Julis.

Bên trong nó là một chiếc kẹp tóc, có dạng một đôi cánh rất tinh tế.

“Là quà của mọi người tại cô nhi viện đấy! Mọi người đều cầu nguyện cho chiến thắng của chị. Tất cả những đứa trẻ và các sơ, kể cả Bệ hạ, mọi người dân của Lieseltania đều đang ủng hộ chị. Nên hãy cố gắng hết sức nhé!”

“... Ah, cảm ơn.” Julis trả lời và lấy tay dụi mắt để kiềm nén những giọt nước mắt đang chực trào ra.

“Hime – sama. ..”

“Chị ổn mà, thật đấy. Đừng lo cho chị.”, Sau khi đã lấy lại bình tĩnh, Julis quay mặt sang Flora ở bên kia cửa sổ màn hình. “Chị rất cám ơn sư ủng hộ của mọi người. Chị sẽ đoạt lấy vương miện, chị hứa đấy. Cứ chờ mà xem!”

Julis tự hỏi rằng liệu nụ cười tự tin đó của cô có đáng tin không. Cô cũng tự hỏi rằng liệu cô có đang hành động giống như Julis-Alexia Von Riessfeld mà họ vẫn thường biết hay không.

“Tất nhiên rồi! Em tin tưởng vào chị!” Flora nở một nụ cười tỏa nắng.

Julis nheo mắt lại để mỉm cười đáp trả. “Vậy, chào nhé.” Cô tắt cửa sổ màn hình, và thở dài một tiếng.

Cô dùng hai tay tát vào má mình để tự đánh thức bản thân, sau đó, cô đứng trước gương để thử chiếc kẹp tóc mà Flora và mọi người đã gửi cho cô.

Cô phải làm sao đây?

Cô vẫn chưa thể giải quyết mọi chuyện. Dù là với Orphelia, hay là Ayato, hoặc Haruka.

Bởi vì mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết, nỗi sợ thất bại bắt đầu trồi lên để bên trong cô trước suy nghĩ rằng phải mau chóng đi đến quyết định.

Nhưng cho dù cô có dày vò mình như thế nào đi nữa, hiện thực vẫn không thể thay đổi.

Mặc dù rất đau đớn, nhưng hạn chót để cô ra quyết định đã cận kề.

“Nhưng cho đến lúc đó... Mình sẽ theo đuổi nó tới cùng. Mình sẽ không để những thứ vớ vẩn như định mệnh cản đường...”

Không, cô không định bỏ cuộc dễ dàng như vậy.

Đó là lời thề của cô với chính bản thân. Julis hoàn tất việc buộc tóc và bước đến tủ đồ - ở đó cô lấy ra một chiếc khăn tay và áp nó vào ngực mình.

***

Ayato đang đứng đợi trước cổng chính củ Học viện Seidoukan khi ánh hừng đông đang bắt đầu chiếu rọi qua làn sương buổi sớm.

“Chào buổi sáng, Ayato.” Haruka nhẹ nhàng gọi cậu, thân hình mảnh mai của cô xuất hiện từ trong màn sương.

“Chào buổi sáng, Haru -nee.”

“Xin lỗi vì đã gọi em ra đây vào sáng sớm nhé. Chị không thể vào khuôn viên trường, nên có lẽ chị sẽ không thể đi cổ vũ cho em được... Mà, chị muốn em biết rằng chị vẫn sẽ luôn bên cạnh em.”

Haruka, bây giờ là sĩ quan của Stjarnagarm, nhìn rất chững chạc trong bộ đồng phục.

Vì Lindvolus năm nay là Festa được trông đợi nhất lịch sử, một biển du khách đổ về Asterisk đã khiến tất cả các khách sạn và nhà nghỉ kín chỗ, và mặc dù giải đấu vẫn chua chính thức bắt đầu, những rắc rối nhỏ đã xảy ra ở rải rác trong thành phố và thậm chí còn nhiều hơn cả Festa năm ngoái. Lực lượng cảnh vệ thành phố, đơn vị luôn luôn bị thiếu người, đang cực kỳ bận rộn.

Hơn nữa, Haruka và Helga vẫn đang tiếp tục cuộc điều tra về Lamina Mortis và đồng bọn.

“Chị đừng lo. Em cũng chỉ vừa kết thúc việc luyện tập buổi sáng thôi.”

“Ah... Chờ đã, đứng yên một chút nhé.” Haruka đột ngột nghiêng người và nhìn thẳng vào mặt cậu.

“C – Cái gì thế?”

“Hmm... Em nên chăm sóc cho vẻ ngoài của mình nhiều hơn đi. Chị cũng thấy thế khi xem đoạn phim chiếu lại của Phoenix và Grysp...”

“T – Thật sao?”

Ayato phải thừa nhận rằng đúng là cậu không chăm chút cho vẻ ngoài của mình lắm.

“Ít nhất thì, cũng làm gì đó với tóc của em đi... Lại đây.” Haruka nói và nhón chân lên để bản thân cao bằng cậu.

Ayato đột ngột nhớ lại lúc Julis làm điều tương tự với cậu cũng ngay tại chỗ này. Có cảm giác như chuyện đó đã diễn ra từ lâu lắm rồi, nhưng đồng thời, đối với cậu nó cũng chỉ như mới hôm qua mà thôi.

Julis...

Kể từ lúc nói với Julis rằng cậu sẽ tham gia Lindvolus, cô ấy dường như đang giữ khoảng cách với cậu – và cả Claudia, Saya và Kirin nữa. Tất nhiên, họ vẫn chào hỏi khi nhìn thấy nhau, nhưng họ gần như không còn ăn trưa hay luyện tập cùng với nhau nữa trong suốt những tháng vừa qua.

Lý do mà Julis làm vậy – chắc là vì cô không thể từ bỏ giải đấu này.

Cũng như cậu không thể từ bỏ việc cố gắng làm tất cả mọi thứ trong khả năng của mình để cứu Haruka.

Việc cô không nói với cậu về chuyện đó chắc chắn vì đó là chuyện mà cô không thể nói ra.

Nếu vậy thì, cậu...

“Này, đừng có làm cái vẻ mặt đó.” Haruka nói và áp hai bàn tay vào má của Ayato như thể cậu là một đứa trẻ. “, Đó không phải gương mặt của một người mong muốn giành được cú ăn ba lịch sử đâu.”

“Haru – nee...” Trong khi đôi bàn tay ấm áp đó đang chạm vào má, đó là tất cả những gì cậu có thể nói ra.

“Sẽ ổn thôi.”

“Bằng cách nào đó, những lời ấy đã làm nhẹ bớt gánh nặng trên vai cậu.

“Sẽ ổn thôi. Cho em, cho chị...và cho cả Julis nữa.”

“... Đúng rồi. Cảm ơn chị.”

Haruka không đổ lỗi cho họ về tình trạng hiện tại – cho cậu, hay cho bản thân. Cô biết rõ rằng cậu sẽ đau lòng như thế nào nếu cô làm vậy.

Vậy nên, cô chỉ nói lời tiễn chân thật đơn giản. “Được rồi... Em làm được mà, Ayato.”

“Em sẽ cố hết sức.” Câu trả lời nhẹ nhàng ngang bằng với lời động viên của Haruka là tất cả những gì cậu có thể nói.

Ít nhất thì, bây giờ là vậy.