“ Giờ thì, chúng ta nên bắt đầu từ đâu nhỉ...?” Haruka vừa hỏi vừa để tay lên má như thể đang sắp xếp lại những kí ức vừa mới lấy lại được của mình.
Ayato, người vừa cất lại Ser Veresta vào trong đai giữ, bình thản ngồi xuống ghế và quay sang nhìn Haruka.
“ Ah, nhưng trước khi nói về chuyện đó, Ayato, có một chuyện chị muốn hỏi... Cha đã cho em biết về gốc gác của chị rồi nhỉ?”
“ Vâng.” Cậu gật đầu trả lời. “ Mặc dù chỉ là mới gần đây thôi.”
“ Chị hiểu rồi...” Nghe thế, Haruka cúi mặt xuống đất, ánh mắt cô có hơi buồn bã.
“ Nhưng theo em nghĩ thì, sẽ không có thay đổi gì giữa hai chúng ta cả. Ý em là, đúng là em có hơi bất ngờ, nhưng chỉ có vậy mà thôi.”
Đó chính là sự thật.
Tất nhiên, tin ấy đi kèm với một cú sốc , nhưng suy cho cùng, Haruka vẫn là chị của cậu.
“ Cảm ơn, Ayato...” Cô mỉm cười, nhưng mà...
“—!”
... Cô bỗng thở dốc và nắm lấy ngực mình.
Ayato nhanh chóng chạy lại đặt tay lên vai cô ấy. “ Haru – nee...”
Nhưng trước khi tay cậu kịp chạm đến, Haruka đã dùng tay mình để ngăn cậu lại. “ Xin lỗi. Chị ổn mà. Không sao đâu.” Cô cười gượng nói.
“... Chị đang quá sức rồi đấy. Chị thật sự không sao chứ?”
Mặc cho cô ấy ngăn cản, Ayato vẫn lo lắng cho tình trạng hiện tại của chị mình.
“ Ừ. Thật sự, thật sự đấy. Chỉ là một cơn đau đầu thôi. Bác sĩ Korbel đã nói là chị ổn rồi mà, đúng chứ? Vậy nên không vấn đề gì cả.”
“ Mà... Nếu chị đã nói vậy...”
Đó là ý kiến của vị bác sĩ giỏi nhất thành phố này, vậy nên cậu cũng không thể cãi lý lại được.
“ Nhưng nếu chị thấy không khỏe, hãy báo cho người khác ngay đấy nhé.”
“ Đã hiểu.” Haruka gật đầu trả lời sau đó hít một hơi thật sâu rồi nhìn Ayato bằng ánh mắt nghiêm túc. “ Được rồi... Vào một ngày hè oi bức, chị đã nhận được một lá thư, từ kẻ tự nhận mình là cha ruột của chị.”
“... Cha ruột của chị sao?” Julis lẩm nhẩm trong ngỡ ngàng.
Saya bỗng dưng đá vào chân cô. “Shh!” Cô cảnh báo trong khi đưa ngón tay lên môi mình.
Julis không nói gì nữa, cô làm mặt chán nản trong khi quay lại chỗ ngồi.
“ Một người phụ nữ bảo là làm việc cho kẻ đó đã đưa lá thư cho chị trong khi chị đang trên đường từ trường quay về nhà.” Haruka nói tiếp. “Nó... Hắn viết về mẹ - về những chuyện mà chị chưa từng được biết về bà ấy. Rồi hắn mời chị đến gặp hắn.”
Trong khi Haruka nói, Ayato nhận ra đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy chị mình như vậy – giọng của cô lạnh lẽo và rời rạc, hoàn toàn không có chút cảm xúc nào.
“ Tất nhiên, ban đầu chị cũng không tin hay muốn dính dáng gì đến hắn. Nhưng mà, quả thật chị biết quá ít về mẹ. Vậy nên chị đã tự mình tìm hiểu một chút, nhưng những gì mà chị tìm được có vẻ cũng không khác những gì hắn viết trong thư là bao...”
“ Vậy chính xác là hắn đã viết gì?” Ayato hỏi, sẵn sàng tâm lý để nghe câu trả lời của Haruka.
Tuy nhiên, cô ấy chỉ lắc đầu. “ Không may là nó không được chi tiết lắm. Chỉ là bà ấy đã vứt bỏ mọi thứ và bắt đầu một cuộc sống mới ở một nơi khác.”
“ Mẹ đã trốn chạy sao...?”
Lúc này, Haruka nghiêng người lại gần cậu, nhìn thẳng vào trong sâu trong đôi mắt của Ayato. “ Phải. Gương mặt, tên tuổi, danh tính... Bà ấy đã vứt bỏ mọi thứ để trở thành một con người khác. Hắn đã viết như thế.”
“ Cái...!?”
Có vẻ như không chỉ Ayato bị sốc trước tiết lộ này.
Julis, Saya, và cả Kirin, mới ban nãy còn đang im lặng, bây giờ cũng đang bị sốc.
“ Chuyện đó là có thể.” Claudia chen ngang. “ Là nhờ IEF. Tất nhiên, sẽ cần rất nhiều công đoạn để có thể hoàn toàn biến một người thành người khác. Chưa kể còn phải xử lý dữ liệu nữa. Đó không phải là việc mà họ có thể sẵn lòng thực hiện nếu không có lý do chính đáng – trừ khi việc đó mang lại một lợi ích nào đó cho họ, hoặc là...”
“ Hoặc là đó là một điều ước được ban tặng nhờ việc chiến thắng Festa.” Julis kết câu hộ Claudia .
“ Nhưng nếu vậy thì, chúng ta chỉ việc kiểm tra lại những quán quân trong quá khứ là...” Kirin nói bằng giọng lí nhí. “ Nếu chúng ta kiểm tra tất cả bọn họ...”
“ Chuyện đó không dễ đâu.” Lần này, đến lượt Helga lên tiếng. “ Số lượng quán quân muốn giữ bí mật điều ước của mình là rất lớn. Hơn nữa, cũng có khả năng là có ai đó đã ra yêu cầu thay mặt cho bà ấy.”
“ Tôi hiểu rồi...”
Suy cho cùng, chính bản thân Ayato cũng đã dùng điều ước của mình để giúp một người khác - gỡ bỏ án phạt đối với Hilda Jane Rowlands để đổi lấy sự giúp đỡ của cô ta trong việc đánh thức Haruka.
Hơn nữa, Ernest Fairclough cũng từng nói với cậu rằng những học sinh của Gallardworth thường sử dụng điều ước để nâng cao giá trị của bản thân bằng cách làm lợi cho những người xung quanh họ.
Nếu đã như vậy, họ sẽ không thể ngó lơ khả năng mẹ của Ayato và Haruka đã nhờ đến sự giúp đỡ của một người nào đó. Và như vậy thì, việc tìm ra danh tính thật sự của bà ấy sẽ lại càng khó khăn hơn.
“ Có một khả năng, nếu như điều ước được yêu cầu với Galaxy – và, nếu mẹ của cậu từng là học sinh của Seidoukan – có lẽ mình sẽ đào được một vài dữ liệu còn sót lại... Mặc dù mình cho rằng những dữ liệu đó đã bị thay đổi cả rồi, giống như với Ser Veresta vậy. Nhưng nếu bà ấy là học sinh của trường khác, thì e là mình cũng hết cách. Hội đồng Điều hành Festa có lẽ sẽ có lưu lại dữ liệu về tất cả mọi thứ, nhưng mình không nghĩ là họ sẽ cho phép Galaxy truy cập vào nó đâu. Hơn nữa, những tổ chức khác sẽ ra sức ngăn cản chúng ta ngay từ vòng gửi xe đấy. Tuy nhiên, quan trọng nhất, nếu điều ước của bà ấy là xoá bỏ hoàn toàn quá khứ, thì mình nghi ngờ việc còn thông tin nào sót lại đấy.”
Ayato thấy lí luận của Claudia không có lỗ hổng nào cả.
“ Mà, bỏ câu hỏi đó sang một bên... Chị muốn tìm hiểu sự thật, nên chị đã đồng ý gặp mặt hắn. Có khả năng người viết lá thư đó là cha ruột của chị mà.” Haruka nói và quay lại chủ đề chính. “ Khoảng một tuần sau khi nhận được lá thư, người phụ nữ đó quay lại để nghe câu trả lời của chị... Sau đó cô ta đưa chị đến chỗ một chiếc xe màu đen nơi có một người đàn ông mang một chiếc mặt nạ quái dị đang chờ sẵn.”
“ Mặt nạ sao...!?” Ayato thốt lên, đứng hình ngay tại chỗ.
“... Hắn tự nhận mình là cha ruột của chị. Hắn gọi mình là Lamina Mortis.”
Tiết lộ ấy giống như một tia sét, không như bất cứ thứ gì mà Ayato từng cảm thấy trước kia, giáng vào cậu.
Tên đó...! Là cha của Haru – nee sao!?
“ Hiểu rồi.” Helga nói và gật đầu, tay cô nắm chặt lại. “ Vậy ra đó là mối liên hệ.” Giọng của cô trầm đến mức gần như không thể nghe thấy.
“ Chị có thể biết ngay được rằng kẻ đó – Lamina Mortis – rất nguy hiểm. Và rất mạnh. Hắn rất lịch sự và giọng hắn cũng rất bình thản, nhưng rõ ràng đó chỉ là giả vờ mà thôi. Không một người nào trên đời có thể hoàn toàn che dấu được lòng thù hận đang bùng cháy mãnh liệt như vậy.” Giọng của Haruka như đang mơ hồ ẩn chứa một cảm giác buồn bã.
Theo như lời của Dirk Eberwein, Haruka đã đánh bại Lamina Mortis tại Eclipse. Ayato, người đã giao kiếm với hắn, biết rất rõ sức mạnh của hắn cũng như khả năng hắn mang hận thù với cả thế giới.
“ Hắn chăm chú nhìn chị, như thể là đang dò xét chị ấy. Rồi hắn yêu cầu chị giúp hắn thực hiện kế hoạch.”
“ Kế hoạch...?”
“ Phải, một kế hoạch hủy diệt kinh khủng đến mức gần như là ảo tưởng.” Haruka nói và cau mày lại.
***
“ Tôi không biết phải phản ứng ra sao nữa, tự dưng được nghe tất cả những chuyện này.” Haruka nói với người đàn ông đeo mặt nạ đang ngồi đối diện mình.
Người đàn ông – Lamina Mortis – chỉ liếc mắt nhìn cô. “ Thậm chí dù cho đó là yêu cầu của cha con sao?” Hắn hỏi cùng một tiếng thở dài.
Hiện tại ở đây chỉ có Haruka và Lamina, không gian rộng rãi bên trong chiếc limousine hoàn toàn trống trải, và những chiếc ghế bọc da cũng đang trống rỗng một cách khó chịu. Máy điều hoà thì mở mạnh đến mức cô có cảm giác như mình đang lạc vào một thế giới khác tách biệt hoàn toàn với cái nóng cháy da ở ngoài kia.
“ Ông không thể cứ bảo tôi làm răm rắp theo những gì mà ông nói khi mà ông thậm chí còn không cho tôi biết tên cũng như nhìn thấy khuôn mặt thật của mình. Và tôi cũng chưa nhận ông là cha đâu đấy.”
“ Dù con có chấp nhận hay không, đó cũng là sự thật. Về phần ta thì, nói về ta thế đủ rồi. Thứ gì có thể quan trọng hơn việc có cô con gái cưng ở bên cạnh và cùng thực hiện kế hoạch chứ?” Lamina tuyên bố cùng một nụ cười chảnh choẹ. “ Tất nhiên, ta sẽ cho con biết mọi thứ khi tất cả đã kết thúc – tên của ta, gương mặt của ta, và cả chuyện về mẹ con nữa.”
“ Tôi không có hứng thú. Giờ thì xin thứ lỗi.”
Haruka giờ mới nhận ra rằng cô đáng lẽ không nên đến đây.
Nhưng khi cô chực đứng dậy, Lamina lên tiếng để giữ cô lại. “ Con vẫn chưa nghe sao? Mẹ con đã chết. Nhưng là bị giết đấy.”
“ Cái...!?” Lúc này, Haruka mới quay lại, nổi giận. “ Không được nói dối. Mẹ của tôi bị bệnh...”
“ Đó là Amagiri Sakura, đúng chứ? Nhưng ta không phải đang nói đến cái xác không hồn đó. Không, ý ta là về mẹ thật của con trước khi chết ấy.”
“!” Theo phản xạ, Haruka đã vung tay phải của mình lên, nhưng trước khi cô kịp tát Lamina, hắn đã chụp lấy cổ tay cô.
“ Mẹ của con bị sát hại. Ta không thể tha thứ cho điều đó được. Chỉ vậy thôi.” Hắn nói, đôi mắt nằm phía sau chiếc mặt nạ nhìn thẳng vào tâm hồn cô.
Ánh mắt ấy không hề chứa đựng sự điên loạn, nhưng nó cũng không hề có chút hận thù nào. Ban đầu thì trông có vẻ là như thế, nhưng còn có một thứ gì đó khác – một sự trống rỗng sâu thẳm còn mạnh mẽ hơn cả lòng thù hận.
Sau một khoảnh khắc gần như là vĩnh hằng, hắn gạt tay cô ra, rồi quay lại chỗ của mình. “Ta đã nói là muốn con cho ta mượn sức mạnh, nhưng lúc này thì ta chưa cần đến nó. Kế hoạch đã tiến vào giai đoạn cuối cùng rồi. Ta sẽ thỏa mãn chỉ cần con còn ở bên ta. Mặc dù ta cũng không thể phủ nhận rằng năng lực của con sẽ đóng vai trò như một cái bảo hiểm...
Dù sao thì, ta đã cho con nhập học vào Seidoukan rồi. Con cứ việc chờ ở đó cho đến khi bước chuẩn bị cuối cùng hoàn thành.”
Haruka thấy cơn giận của mình càng ngày càng mãnh liệt hơn sau từng câu nói. “ Sao ông dám...?”
“ Con còn có một đứa em trai, đúng chứ?”
“—!” Haruka bất ngờ nín thở.
“ Mà, ta không nói rằng mình có hứng thú với thằng bé. Mặc dù nó mang trong mình nửa dòng máu của Akari, nhưng một nửa còn lại là của một tên nào đó có trời mới biết. Nhưng mà nhé...”
“ Khoan đã, Ayato không liên quan gì đến chuyện này cả!”
“ Đúng thế, chỉ cần con hiểu là được.” Mặc dù Lamina vẫn giữ cho giọng mình lạnh lùng và bình thản trong suốt cuộc hội thoại, nhưng Haruka đã nhận ra – dù chỉ là trong một giây ngắn ngủi – chắc chắn là hắn đang có một ý định gì đó rất xấu xa.
“... Ông đang cố đạt được điều gì?”
Cô chỉ có thể nặn ra được những từ đó từ trong cổ họng mình.
“ Oh, cũng không có gì phức tạp lắm đâu.” Lamina nhẹ nhàng nói trong lúc ngồi bắt chéo chân. “ Chỉ là một Invertia lần thứ hai thôi.”
***
“ Invertia lần hai sao...?” Helga la lên và đứng bật dậy. Biểu cảm nghiêm túc của cô hiện giờ khác hẳn với vẻ ngoài mà Ayato thường thấy.
Và không chỉ mình cô. Tất cả mọi người, kể cả Claudia, đều không nói nên lời cùng với vẻ thất thần hiện rõ trên mặt.
“ K – không, chúng không thể...” Julis lẩm nhẩm yếu ớt đến nỗi gần như không thể nghe thấy. Ayato không cần phải nghe hết câu cũng hiểu được tại sao cô lại phản ứng như vậy.
Invertia là thảm họa lớn nhất trong lịch sử loài người, một tai ương đánh dấu bước ngoặt của toàn thể nhân loại. Nó đã xoá sạch toàn bộ lịch sử, thay đổi thế giới đến mức không thể nhận ra, và gây nên hàng loạt bi kịch chỉ để đổi lấy món quà là mana và manadite.
Thậm chí chính Tổ chức Doanh nghiệp Tích hợp cũng không thể nào khiến một tai họa như thế tái diễn lần nữa, dù họ có toàn năng đến như thế nào đi nữa...
Đúng lúc đó, một ký ức bất ngờ loé lên trong mắt Ayato.
Đó là vào lễ hội trường năm ngoái, khi cậu lần đầu tiên gặp mặt Fan Xinglou, chủ tịch Hội học sinh của Học viện Jie Long Đệ Thất.
“ Invertia không phải là thảm họa tự nhiên. Nó được gây ra, một cách cố ý, bởi bàn tay của một kẻ nào đó.”
Cô ấy đã nói như vậy.
Và: Không có gì có thể ngăn được nó tái diễn lần nữa.
“ Chị sẽ không trách nếu em không tin chị. Lúc đầu chính bản thân chị cũng không tin... Nhưng khi nhìn vào kẻ đó, chị biết rằng hắn không nói đùa. Chị không biết là hắn có khả năng để làm được không hay sẽ làm như thế nào, nhưng nhất định hắn sẽ cố gắng để làm cho bằng được việc đó. Chị chắc chắn như vậy. Thứ hắn mong muốn chính là sự hủy diệt.” Haruka dừng lại để lấy hơi rồi nói tiếp. “ Và chị cũng nghĩ rằng, nếu hắn muốn gây nên một Invertia nữa, thì chị phải ngăn chặn hắn, và chị phải tự mình làm việc đó... Chị còn lựa chọn nào nữa chứ? Ý chị là, liệu ai sẽ tin vào câu chuyện mà chị kể chứ?”
Về phần đó thì chắc chắn là Haruka đã đúng, Ayato nhăn mặt nghĩ. Thậm chí nếu như cô ấy đến được chỗ cảnh sát và bằng một cách thần kỳ nào đó khiến cho tin tức đến được tai của những kẻ chóp bu trong IEF, cũng thật khó để tin rằng họ sẽ sẵn sàng chấp nhận những điều mà cô kể với họ: rằng có một kẻ đeo mặt nạ đang có âm mưu gây ra sự hỗn loạn và hủy diệt ở quy mô lớn đến như thế.
“ Nhưng kẻ tên Lamina Mortis này nhất định là mạnh hơn chị. Nên rõ ràng là chị không có cửa với hắn trong một trận đấu tay đôi... Vậy nên chị quyết định làm theo lời hắn. Nếu chị có nhiều thông tin hơn, chị có thể ngăn cản kế hoạch bằng cách nào đó... Nhưng chị đoán là hắn đã dự tính được là chị sẽ làm vậy từ trước khi đưa ra lời mời với chị rồi.”
“... Có lẽ là vậy.” Ayato lẩm bẩm đồng tình và cúi mặt xuống đất.
Ít nhất thì bây giờ cậu đã biết vì sao Haruka lại biến mất. Có thể về mặt cảm xúc thì cậu chưa thể hoàn toàn chấp nhận được, nhưng cậu cho rằng nếu cậu đặt mình vào tình huống của chị mình lúc đó, có lẽ cậu cũng sẽ ra quyết định tương tự.
“ Nhưng,” Haruka tiếp tục nói bằng giọng ấm áp. “ Trước đó chị có một chuyện cần phải làm. Chị phải bảo vệ em, Ayato.”
“ Em sao?” Ayato ngửng mặt lên, chỉ để thấy nụ cười buồn bã của chị mình.
“Chị đã yêu cầu hắn, Lamina Mortis, về việc được gặp em một lần cuối trước khi chị đi với hắn. Với điều kiện là chị không được hé lộ gì kế hoạch của hắn. Mà chị cũng không có ý định kể chuyện đó ra với em – ý chị là, nếu chị nói với em, em sẽ đuổi theo chị, đúng chứ? Lúc đó em đã đủ mạnh để làm vậy rồi.”
“...! Vậy nên, chị mới phong ấn sức mạnh của em?”
“ Đúng! Là để cản em đuổi theo chị...” Giọng của Haruka mang theo một sự kết hợp khó tả giữa tình yêu thương và nỗi khó xử. “ Nhưng chị biết là mình nên chừa chỗ để em có thể tự mình phát triển thêm một chút nữa – nếu như chị không trở lại, nếu như tình cảm của em dành cho chị vẫn không đổi.”
“ Vậy nên phong ấn của Ayato mới có nhiều lớp?” Saya cau mày lẩm bẩm.
“ Đúng thế. Chị đã đặt điều kiện để phá từng lớp nằm ở mức độ thấp nhất mà chị nghĩ là em sẽ cần trước khi có thể thật sự đối mặt với Lamina Mortis. Lớp đầu tiên sẽ bị phá vỡ khi em tìm thấy một thứ mà em muốn đạt được bằng bất cứ giá nào... Chị biết là khá lâu rồi, nhưng em còn nhớ những gì mà chúng ta đã nói vào đêm đó chứ?”
“... Tất nhiên.” Những kí ức từ thời thơ ấu bắt đầu loé lên trong đầu cậu.
Luôn mặc kệ lời của cha mình, thường xuyên đi đến cùng tập luyện chung với những môn sinh của võ đường.
Thậm chí bây giờ, những lời của Haruka ngày hôm đó, và câu trả lời của cậu, vẫn còn khắc sâu trong tâm khảm của Ayato.
“ Lớp thứ hai sẽ bị phá hủy khi em tìm được những người bạn mà em tin tưởng từ tận đáy lòng mình.”
Lớp thứ hai đã bị phá vỡ trong trận bán kết Phoenix, khi cậu đối đầu với cặp song sinh họ Li, lúc đó Ayato đã nhận ra rằng cậu không thể chỉ trở thành sức mạnh của Julis, mà cậu cũng cần cô ấy trở thành sức mạnh của cậu.
“ Và lớp thứ ba... Lớp thứ ba sẽ bị phá vỡ khi sức mạnh của em vượt qua được chị.”
“... Ah, ra là thế.”
Lớp thứ ba đã bị phá trong trận chung kết Grysp Festa, ngay giữa cuộc đấu tay đôi với Ernest.
Nếu vậy thì, có vẻ như Ayato cuối cùng cũng đã bắt kịp chị của mình.
“ Em cần phải vượt qua ba rào cản này trước khi trở nên đủ mạnh để đối đầu với Lamina Mortis, chị đã nghĩ vậy.”
“ Em xin lỗi, Haru – nee. Em... Em vẫn chưa phá được lớp thứ nhất trước khi đến đây...”
Khi Ayato mới đặt chân đến Asterisk, cậu vẫn chưa phá được lớp thứ nhất dù cho có vận dụng hết tất cả sức mạnh của mình. Lúc đó cậu dường như vẫn còn rất xa so với những gì Haruka mong đợi.
“ Cậu không cần phải xin lỗi.” Claudia lên tiếng bảo vệ cho Ayato. “ Chính tôi đã mời cậu ấy đến đây vì lý do ích kỉ của riêng mình.” Biểu cảm và giọng nói của cô thể hiện một cảm xúc sâu thẳm khác hẳn với cô ngày thường.
“ Cảm ơn, Claudia. Nhưng chính tôi là người đã quyết định đến...”
“ Nhưng nó không thay đổi được sự thật rằng...”
“ Đủ rồi đấy, hai người!” Haruka chen ngang khi cô nhận thấy rằng cả Ayato và Claudia nhất định sẽ không chịu nhượng bộ người kia. “ Điều quan trọng là bây giờ phong ấn đã biến mất rồi, đúng chứ?”
“ Nhưng... Haru – nee, em...”
Nhưng... Đúng thế. Đó không phải là điều mà cậu thật sự cần nói với cô ấy.
Ngày hôm đó, cậu đã đặt tất cả cảm xúc của mình vào từng chữ một.
“ Vậy em cũng sẽ bảo vệ chị! Đó là chuyện mà em cần phải làm.”
Nhưng cậu đã không thể giữ được lời hứa đó.
Có lẽ cũng không trách cậu được. Theo như lời Haruka nói, lúc đó cậu đã không đủ mạnh mẽ để tạo nên sự khác biệt.
Nhưng mà không phải những từ đó khiến cậu đau đớn.
Trong khi đang tràn đầy hối hận, Ayato nắm chặt tay lại đến mức nó gần như rỉ máu.
Bây giờ cậu đã hiểu. Thứ cậu cần làm lúc đó chính là tìm thấy một thứ nữa ngoài sức mạnh vốn có của mình. Khi cậu đến Asterisk, cậu đã tìm được thứ đó ở bên trong một cô công chúa cứng đầu nhưng tốt bụng.
Cậu phải mạnh mẽ - không phải vì bản thân mình, mà là để bảo vệ người khác.
Nó không khác gì mấy so với những gì mà cậu đã nói với chị mình ngày hôm đó, nhưng nó cũng không phải là cùng một thứ. Để có thể bảo vệ người khác, và trở thành sức mạnh của họ, bạn cần phải tìm đến được nơi tận cùng sâu thẳm của sức mạnh nằm ẩn bên trong mình.
Điều mà Ayato nói lúc đó chỉ đơn thuần là một mong ước. Giờ nhìn lại thì, cậu không thể không cảm thấy xấu hổ vì sự ngây thơ của mình.
Nhưng mà...
“ Em làm tốt lắm, Ayato.” Haruka nhẹ nhàng nói và xoa đầu cậu.
Chỉ vậy thôi.
Cô không nói thêm gì nữa, nhưng Ayato cảm thấy một thứ gì đó sâu bên trong ngực mình, một thứ đã nằm đó suốt từ lâu đến mức cậu còn không thể nhớ nổi, bắt đầu tan chảy.
“... Vâng.”
Cậu nhắm mắt lại, và khung cảnh đêm hè xa xăm ấy lại hiện lên trước mặt cậu một lần nữa.
Giọng của Haruka lúc này vẫn mạnh mẽ và dịu dàng hệt như những gì Ayato còn nhớ.
“ Um, ehem...” Helga ho lên một tiếng.
Ayato xấu hổ, đứng bật dậy. Cậu cảm thấy má mình nóng hừng hực khi nhận ra Julis và những người khác vẫn đang nhìn cậu bằng ánh mắt ấm áp.
“ Xin lỗi, nhưng ta cần nghe hết phần còn lại của câu chuyện.” Helga nói bằng giọng hối lỗi và quay sang nhìn Haruka. “ Cô có thể xác nhận chi tiết của kế hoạch mà cô đã nói tới không? Ta muốn biết nó đã kết thúc ra sao.”
“ Ah, đúng rồi... Nói về chi tiết thì sẽ mất một lúc đấy, và bản thân tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng được thôi. Về kết thúc thì... Tôi đã khiến kế hoạch đó dừng lại, tôi nghĩ thế.” Haruka dửng dưng nói, và đặt tay lên má.
“ Dừng nó lại? Chỉ thế thôi hả...?” Ayato bối rối hỏi lại.
“ Không, tất nhiên là làm gì mà “chỉ thế thôi” được. Chị đã không thể nào phá hủy được tên lửa nếu không có Ser Veresta. Và tên Ecknardt đó mạnh cực kì. Mặc dù chị đã dừng được kế hoạch đó lại, nhưng chị cũng không ngăn được chúng tóm được chị. Lúc đó bọn chị đang ở trên biển mà, nên không có chỗ nào để chạy trốn cả...”
“ Khoan, cô đã ở trên biển à? Và cái tên lửa này là sao?” Helga chen ngang. “ Có vẻ như ta cần phải hỏi cô rất nhiều câu hỏi, nhưng hãy bắt đầu với cái gã Ecknardt này. Hắn là ai?”
“ Hắn là đồng bọn với Lamina Mortis, tôi nghĩ vậy. Mortis chịu trách nhiệm chỉ đạo kế hoạch, nhưng tôi có cảm giác rằng chính Ecknardt mới là kẻ kết nối mọi thứ lại với nhau.”
“ Hắn là kiểu người như thế nào?” Helga hỏi dồn.
Tuy nhiên, Haruka chỉ lắc đầu. “ Hắn không phải là người.”
“ Cái gì?” Helga ngắt lời cô và cau mày. “ Không phải là cô đang ẩn dụ đấy chứ?”
“ Không. Hắn nhìn giống con người, là một cậu trai trẻ... Nhưng không phải. Hắn là một thứ gì đó khác, như kiểu một dạng tồn tại hoàn toàn khác ấy.”
Một dạng tồn tại hoàn toàn khác.
Đó không phải là câu chuyện mà người khác sẽ sẵn sàng tin vào, nhưng bản thân Ayato đã biết rằng ít nhất có hai người khác cũng giống như vậy.
“ Nói sao đây nhỉ? Cứ như là chính bản thân mana đã tự biến thành hình dạng con người ấy... Dù sao thì, mục tiêu của kế hoạch là gửi Ecknardt đến mặt trăng. Chỗ đó là một bệ phóng tàu vũ trụ nổi trên biển, và tên lửa là để dùng cho việc đó.”
“ M – mặt trăng...” Kirin lắp bắp. “ Nhưng em tưởng công nghệ đó đã bị thất lạc từ hàng thế kỷ trước rồi...?”
Từ những gì Ayato đã đọc được, nhân loại thật sự đã sở hữu công nghệ để đến được mặt trăng, ít nhất là cho đến khi Invertia xảy ra.
Tuy nhiên, mặc dù bây giờ nhân loại đã có được những tiến bộ khoa học vượt bậc nhờ vào sự phát triển của ngành meteoric enginneering , chỉ có mảng công nghệ vũ trụ là dường như đang đi giật lùi. Có lẽ nguyên nhân là do có rất ít mana tồn tại trong không gian, việc nghiên cứu công nghệ vũ trụ hiện nay chỉ còn tập trung vào phát triển các vệ tinh và những thứ tương tự khác mà thôi.
“ Chuyện đó chưa hẳn là đã đúng.” Saya sửa lại lời của Kirin. “ Cơ quan Nghiên cứu vũ trụ Nhật Bản(JAXA) đã lên kế hoạch cho một nhiệm vụ đưa người lên mặt trăng cách đây không lâu. Nhưng kết quả thì, mà...” Cô dừng lời lại, biểu cảm của cô đột nhiên trở nên ảm đạm.
“ Ừ, mình cũng biết chuyện đó.” Claudia nói, tiếp tục câu chuyện của Saya. “ Nhiệm vụ đưa người lên mặt trăng đã bị hủy do một vụ nổ lớn tại cơ sở thử nghiệm. Khi xét đến số lượng thương vong, mình cho là cũng không thể trách họ được.”
Lúc này, biểu cảm của Haruka trở nên u ám. “Tôi chắc chắn đó là do bọn chúng làm, Lamina Mortis và đồng bọn.”
“ Cái gì!?”
“ Tôi đã nghe hắn nói rằng động cơ của tên lửa là được lấy trộm từ JAXA...”
“ Nhưng chuyện đó đã xảy ra từ mười năm trước rồi mà...” Claudia lẩm nhẩm, không thể che giấu sự bất ngờ của mình.
Nếu như vậy, Lamina và đồng lõa chắc chắn đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi.
“ Giả sử rằng tên Ecknardt đó đến được mặt trăng đi, vậy hắn định gây ra một Invertia khác bằng cách nào?” Helga hỏi.
“ Tôi cũng không biết chi tiết, nhưng có vẻ chúng định sử dụng một tinh thể urm-manadite cỡ lớn.” Haruka trả lời.
“ Hmm.” Helga cắn môi chán nản. “ Ta cũng không biết là chúng ta có thể xác minh chuyện đó bằng cách nào đây nữa...”
Helga có thể là Strega mạnh nhất trong lịch sử của Asterisk, nhưng chính cô cũng không thể nào đi đến mặt trăng được.
“ Trước khi chúng kịp thực hiện kế hoạch, tôi đã lẻn vào bệ phóng tàu và phá hủy tên lửa. Sau đó tôi chiến đấu với Ecknardt, chỉ việc đánh bại hắn cũng đã khiến tôi kiệt sức rồi , sau đó những kẻ khác bắt được tôi. Ah! Và tôi cũng đã phá hủy bệ phóng tàu rồi, những mảnh vụng chắc cũng còn đang nằm dưới đáy biển đấy.” Haruka dừng lại, cô hiện bản đồ thế giới lên một cửa sổ màn hình bằng cách sử dụng thiết bị ở cạnh giường của mình, rồi cô phóng to một khu vực biển nằm gần đường xích đạo.
“ Ta rất biết ơn về những thông tin này, nhưng thật không may, Stjarnagarm không có quyền hành ở bên ngoài Asterisk. Sẽ rất khó để điều tra đấy. Mà quan trọng hơn, chuyện gì đã xảy ra với Ecknardt?”
“ Ừ thì, khi tôi cuối cùng cũng đánh trúng được một cú, hắn ta vỡ tan tành, như những mảnh thủy tinh vậy...”
“ Những mảnh thủy tinh...? Vậy hắn đúng thật không phải người à...?” Julis lẩm nhẩm bằng giọng trầm.
“ Tôi đã sẵn sàng đối mặt với hậu quả, nhưng Lamina Mortis đã ngăn không cho chúng giết tôi. Tôi bị chúng giam giữ ở một nơi nào đó khá lâu, sau đó hắn bảo tôi rằng chúng sẽ ép tôi phải gia nhập với chúng trừ khi tôi đánh bại hắn trong một trận đấu...”
“ Ý chị là Eclipse?” Ayato hỏi.
Haruka gật đầu. “ Chị biết mình đã thua, nhưng chị đã tận dụng một cơ hội để phong ấn sức mạnh của hắn, sau đó chị tự đặt phong ấn lên người mình, để hắn không thể nào phá được phong ấn trên người hắn.”
Sức mạnh của Strega và Dante không nhất thiết là sẽ biến mất khi người sử dụng chết đi (mặc dù những năng lực như vậy rất là hiếm có). Khi xét đến phong ấn mà Haruka đặt lên người mình, Lamina Mortis không muốn đánh liều việc thủ tiêu cô.
“ Phew... Chị cho là mình đã tóm tắt tất cả mọi thứ rồi đấy.” Haruka thở phào một cái rồi vuơn vai.
“ Chuyện đó... Chị thật phi thường đấy, Haru – nee.” Đó là những từ duy nhất mà Ayato có thể nói ra sau khi đã nghe hết câu chuyện của cô ấy.
“ Mặc dù tôi đã nghe từ Ayato, nhưng chị qua thật đúng y hệt những gì mà cậu ấy đã kể đấy.”
“ Chị đã cho bọn chúng một vố đau điếng rồi!”
“ Một thành tựu thật ấn tượng!”
“ Chị quả rất giống Ayato – senpai đấy!”
Julis, Saya, Claudia, và Kirin cũng lần lượt không thể giấu nổi sự ngưỡng mộ với cô ấy.
“ Được rồi, ta đã sơ sơ hiểu được mọi chuyện. Ta phải thừa nhận, nó khá khó tin, nên ta sẽ cần cô kể lại mọi thứ một cách chi tiết hơn sớm thôi.” Nói đoạn, Helga đứng dậy.
“ Ah, Helga,” Haruka lên tiếng gọi cô ấy, những từ tiếp theo mà cô nói sẽ khiến cho Ayato càng giật mình hơn nữa “ Nếu cô thấy được thì... Tôi có thể gia nhập Stjarnagarm không?”
Đây là một cơ quan có thật của Nhật Bản nhé