Tôi và Fritzna xong trước khi Raynir lại nắm quyền kiểm soát, và mắt cũng trở lại màu đỏ. Phải công nhận, lần đầu của tôi thật là sướng gì đâu ấy. Làm chuyện đó cùng một cô gái xinh đẹp, nóng bỏng (hoặc ít ra là cô quỷ có thân hình xinh đẹp, nóng bỏng) thì trước đây tôi thậm chí còn chưa mơ tới. Một tiếng ba mươi phút sung sức nhất cuộc đời.
Hình như là vì cơ thể mới, hoặc sức mạnh mới trong người, tôi đã “nện” Fritzna nằm lăn ra. Tôi đã đánh bại một con quỷ dâm đãng trên giường, nghe oách chứ hả? Thậm chí, cô ta còn rên lên liên tục vì sung sướng, cơ mà tôi nghĩ đó là vì cô đã phải nhịn suốt mười hai năm nay rồi. Tôi thì vẫn chưa xong với cô ta, và còn định tiếp tục, nhưng Fritzna không muốn việc chúng tôi đang giữa chừng và Raynir lên nắm quyền kiểm soát. Như vậy sẽ hơi tệ, cho cả tôi, lẫn “tâm hồn mỏng manh” của Raynir.
Và quả thật, khi trở lại, Raynir mặt mày xanh xẩm, đôi mắt lờ đờ như một người bị xâm hại tình dục. Tất nhiên là anh ta cảm nhận được mọi thứ mà Fritzna cảm nhận, vậy nên… mọi người tự tưởng tượng được rồi đấy.
“Ufufufu~ Anh Hùng à, ngươi sẽ phải làm quen với nó đi, vì chúng ta sẽ làm vậy HẰNG NGÀY đấy!”
– Ta phải làm gì để ngươi bớt dâm đi hả, Fritzna?
“Ufufufu~ Nếu có thì ta cũng chẳng nói đâu. Nào, đi tắm không? Toàn thân ta đang dính đầy thứ nhớp nháp đấy! Anh cũng đi cùng luôn đi, Valerian yêu dấu của em ạ!”
==========================
Tôi đi theo Raynir qua các hành lang gạch đá trắng, với những nét trang trí đầu lâu, xương xẩu và những hình chạm khắc ác quỷ. Nó khá là giống một mê cung ngoằn ngoèo, với nhiều cánh cửa mở vào nhiều căn phòng khắp nhau. Thi thoảng, tôi nhìn thấy một vài con quỷ mang theo đinh ba, rìu hoặc lưỡi hái đi tuần, và dù chúng có to lớn hay đáng sợ cỡ nào, chúng cũng đều khúm núm, cúi đầu khi đi ngang Raynir/Fritzna. Họ cho tôi biết đây chiếc là ngục tối lớn nhất thế giới này, nơi Fritzna trước đây từng cư ngụ và xây dựng hẳn một binh đoàn quỷ hùng hậu. Tuy nhiên, Raynir và nhóm của anh đã đánh bại cô và phong ấn cô tại đây. Đoàn quân quỷ mất người lãnh đạo trở nên tan tác và dần bị diệt trừ, nên hiện tại, quân số quỷ trong ngục tối còn rất ít so với thời hưng thịnh của Fritzna. Hiện tại thì Fritzna đang giúp Raynir gom góp các bộ hạ của mình, đang lẩn trốn loài người và các loài khác ở khắp nơi trên lục địa này. Vì nhiều vấn đề, trong đó bao gồm việc Raynir không thể mang hình dáng này lên mặt đất, cũng như không thể sử dụng hết sức mạnh, nên suốt mười hai năm vẫn chưa có mấy tiến triển. Việc này khiến Raynir cảm thấy hơi vô vọng, vì bọn phản đồ ngày càng mạnh lên. Tuy nhiên, không gì có thể dập tắt được chí căm thù của anh. Raynir đã nói với tôi thế này:
– Bây giờ, hầu như mọi sức mạnh của ta và Fritzna đã ở trong ngươi. Bây giờ ta không thể làm gì nhiều hơn ngoài việc điều hành ngục tối này và hướng dẫn cho ngươi những điều cần thiết. Ngươi phải biết là bọn ta hoàn toàn yếu thế nếu ngươi quyết định trở mặt.
Rõ ràng anh ta ham muốn báo thù đến mức đặt hết hy vọng của mình vào tôi, một gã hikimori không quen không biết, và chỉ tin tưởng tôi thông qua lời xác nhận của Fritzna. Tôi phì cười đáp:
– Sẽ không có chuyện đó, miễn là ta thấy việc chúng ta làm là đúng đắn với bản thân.
Ý tôi là, miễn là chúng tôi đạt được mục tiêu của mình: trả thù thế giới, mà không trở nên quá tàn độc và trở thành nhân vật phản diện. Và như vậy, Raynir không nói gì thêm nữa.
Ngục tối của Fritzna có hẳn một phòng riêng dành cho tắm nước nóng, và nó vô cùng rộng rãi, bao gồm nhiều hồ nước nóng bài trí một cách tự nhiên. Thậm chí còn có một con suối nhỏ chảy ngang, sâu đến đầu gối. Chúng hoàn toàn không phải nhân tạo, nên mang lại một cảm giác rất khác so với bồn tắm.
Theo những gì tôi thấy thì Fritzna rất rộng lượng với đám tiểu quỷ của mình, vì tôi đang thấy một số tên ngâm mình trong nước. Mặc dù chúng khúm núm té đi ngay khi chúng tôi có mặt, nhưng ít ra thì cho phép lính lác của mình sử dụng tiện nghi cao cấp thế này quả là đáng ngưỡng mộ. Và dường như tôi nghe tiếng Fritzna… thở dài.
“Haiz. Ta nhớ cái ngày mà chỗ này đầy ắp quỷ cấp cao. Ta cùng bọn họ tắm và cùng nhau vui vẻ, ngày nào ngày ấy cũng thật hạnh phúc. Cho đến khi có tên nào đó kéo đến…”
– Này này, là do ngươi đe doạ chúng ta trước đấy nhé!
“Ô, thật sao, Anh Hùng? Chẳng phải là do đức tin đáng nguyền rủa của bọn ngươi luôn trù dập quỷ bọn ta đó sao? Và giờ thì ngươi nhận được gì từ đức tin đó?”
Bị chọt ngay chỗ đau, Raynir hằn học nói:
– Im đi, Fritzna. Chúng ta đã tranh cãi suốt mười hai năm về vấn đề này rồi, và ta thừa biết là nó sẽ kéo dài mãi nếu như cả hai chúng ta vẫn còn một người nhắc tới nó.
Quả nhiên, nếu xét theo từng phương diện, thì việc này có thể kéo dãi mãi. Tôi chưa hiểu rõ nhiều thứ về thế giới này, nhưng về cơ bản thì mối tranh chấp giữa quỷ và thần ở đâu cũng có. Người ta đổ lỗi những các sai, cái xấu của bản thân mình cho loài quỷ, trong khi tôn thờ những loại thần linh vô hình. Một hình thức sống ảo đáng khinh. Thần linh mà có thật thì tôi làm quái gì phải chịu cảnh hikimori cơ chứ?
Nhưng mà, tôi không phải loại người có thể phán xét ở đây, nên sẽ chẳng nói về vấn đề này nữa. Raynir và Fritzna có vẻ cũng thôi không cãi lộn nữa rồi.
=======================
“Aaaa~ Thật sảng khoái phải không, hai chàng trai của ta? Ở trên mặt đất nằm mơ mà có suối nước nóng tự nhiên thế này nhé!”
Fritzna nói với một giọng điệu phè phỡn, trong khi Raynir thì duỗi người trong làn nước ấm dễ chịu. Tuy nhiên, anh không đồng ý với Fritzna và bảo:
– Cũng có đấy, nhưng mà dành cho quý tộc thôi.
Quả thật như Fritzna nói, suối nước nóng đúng là sảng khoải thật. Tôi chẳng còn nhớ lần cuối mình được đi tắm nước nóng là khi nào nữa. Uwaa, được duỗi người trong nước nóng thiệt là đã mà. Nhất là sau một buổi nện thình thịch đầy sung sướng nữa chứ. Không biết Raynir thế nào, nhưng tôi dám chắc Fritzna cũng cảm thấy giống hệt tôi.
Và rồi, tranh thủ vừa tắm, Raynir và Fritzna nói cho tôi những việc cần làm. Họ tung hứng mọi thứ cho tôi liên tục, khiến tôi phải cố gắng tập trung, không nhìn vào bộ ngực trần quyến rũ trước mắt, mới có thể theo kịp.
– Trước tiên, ngươi sẽ phải tập làm quen với sức mạnh mới của mình. Nó quá lớn nên sẽ mất không ít thời gian đâu.
“Cũng như là, làm quen với cuộc sống trong ngục tối này đi. Chúng ta sẽ sắp xếp một nơi ở tử tế cho cậu.”
– Sau đó, nhiệm vụ đầu tiên sẽ là lên mặt đất để xem xét tình hình.
“Và đi tìm các quỷ cấp cao của ta lưu lạc trên đó. Kêu gọi họ trở về trợ giúp chúng ta.”
– Và khi đã đủ mạnh, chúng ta sẽ bắt cả thế giới phải trả giá! Vì những gì chúng đã gây ra cho ta!
Hơi xa rồi đấy, anh bạn. Nhưng mà, có mục tiêu như thế cũng tốt mà, phải không?
============================
– Đây là phòng của ngài, thưa ngài Valerian. Nếu ngài cần gì, xin cứ gọi ạ.
Một nữ quỷ trong bộ đồ hầu gái đã dẫn tôi đến phòng của mình. Cô tên là Suvet, một trong những quỷ hầu gái của Fritzna, dù bản thân Fritzna/Raynir thì ít khi nào sử dụng hầu gái.
Căn phòng mới của tôi lớn hơn cái ổ hikimori cũ của tôi một chút, với một cái giường lớn, một bàn đầy đủ giấy bút, một tủ quần áo và một kệ sách. Nó được thắp sáng bằng một loại đá phát sáng mà những con quỷ gọi là “quang thạch”, đặt trên một cái giá, có nắp đậy lại khi cần tắt đèn. Loại đá này chỉ được sử dụng trong các phòng ốc của ngục tối, còn các hành lang thì sử dụng đuốc. Nó sáng như đèn điện quang vậy.
Trong tủ đồ có đủ loại quần áo may theo kiểu dáng của quỷ, vậy nên tôi đã chọn một bộ trông oách nhất và diện lên.
Đặt sẵn trên bàn là một vài cuộn giấy trắng và bút, cùng với một cái chuông bằng bạc và một tấm bản đồ bằng da vẽ chi tiết mọi đường lối, phòng ốc, cạm bẫy trong ngục tối. Chiếc chuông là thứ mà tôi sẽ dùng khi cần gọi Suvet, và dù âm thanh leng keng phát ra cũng chỉ như những chiếc chuông thường khác, cô ta cũng sẽ nghe thấy nó dù ở bất kỳ đâu trong ngục tối. Tấm bản đồ là thứ mà tôi sẽ phải học thuộc nếu không muốn bị lạc hoặc bước nhầm vào bẫy. Thời gian đầu, có vẻ tôi sẽ phải mang nó theo mọi lúc mọi nơi.
Tôi nghỉ ngơi ở phòng một lúc thì Raynir/Fritzna đến và bảo sẽ dẫn tôi đi một vòng quanh nơi đây cho biết, sẵn tiện cập nhật tin tức tình hình cho tôi.
Hiện tại thì tôi đang ở tầng sâu nhất trong ngục tối này, là tầng chín. Như Fritzna đã giới thiệu, ngục tối này, tên gọi là Risenvolt, là ngục tối lớn nhất và (đã từng là) nguy hiểm nhất thế giới này, với vô vàn cạm bẫy và những mê cung khổng lồ. Lý do khiến nó mất đi sự nguy hiểm là sự suy giảm trầm trọng của quân lính bảo vệ. Với một vài con quỷ có thể gọi là đáng sợ, cùng một nhúm lính xương được triệu hồi lên, thì phải nói là sẽ vô vọng nếu như ai đó phát hiện ra Quỷ Vương đã thoát khỏi phong ấn và điều lực lượng xuống tiêu diệt lần nữa. Hiện tại, Raynir đang có kế hoạch xây dựng một đội quân sử dụng các loài quái vật trên mặt đất như là orc hay goblin, nhưng nó chưa bao giờ là khả thi cả, vì nhiều lý do.
Fritzna cho biết, loài quỷ có mặt trên thế giới loài người là thông qua việc tạo ra một cánh cổng liên thông nối với Quỷ Giới. Ở đó, Fritzna không là kẻ mạnh nhất, mà chỉ là một con quỷ có địa vị cao, nhưng nếu cần thiết, cô ta có thể kêu gọi thêm hàng trăm con quỷ chiến đấu cho mình. Vấn đề là, tạo ra một cánh cổng như thế tốn rất nhiều sự chuẩn bị, cũng như lượng tà thuật quá trình đó tạo ra sẽ đánh động đến mặt đất, và một đội quân sẽ được cử xuống tiêu diệt cả đám khi mà cánh cổng vẫn còn chưa hoàn thiện.
Ngoài cách đó, thì vẫn còn có thể tăng số lượng loài quỷ bằng cách cho chúng sinh sản. Nhưng vấn đề là để một con quỷ đủ lớn để chiến đấu cần vài chục năm, vả lại Raynir cũng không phải là người sẽ đi bắt cóc phụ nữ và để quỷ rape họ. Dù ngoài miệng nói ghét cả thế giới, nhưng thâm tâm anh ta chỉ ghét một số kẻ nhất định đã phản bội anh ta thôi.
Không phải là tôi đủ thông minh hay nhạy bén để nhận ra đâu, mà đều là do Fritzna nói cả đấy. Hai người họ chia sẻ ký ức và mọi suy nghĩ với nhau, nên hoàn toàn có thể hiểu được ý nhau. Fritzna luôn miệng bảo Raynir chắc hẳn phải là một loại tsundere nào đó.
Raynir là vậy, nhưng tôi thì khác à nha.
=========================
Một điều tất nhiên, ở Risenvolt này có tồn tại những căn phòng như là phòng tra tấn và nhà giam. Phòng tra tấn có đủ loại dụng cụ mà tôi có thể nghĩ ra, dùng cho cả những hình phạt từ đau đớn đến xâm hại tình dục. Dù không được dùng đến, nhưng Raynir vẫn cho bảo quản mọi thứ rất kỹ. Tôi tin chắc, anh ta đang mong mỏi một ngày nào đó được tận tay treo những kẻ đã phản bội anh giữa căn phòng đó, và tra tấn hắn ta đủ đường cho hả dạ mới thôi. Phòng giam thì cũng có đủ loại hình thức giam cầm, chuồng gông cùm kẹp các thứ đủ cả. Ở đó hiện tại đang giam giữ một tù nhân duy nhất: một cô thôn nữ đã được dùng để lấy máu cho nghi thức triệu hồi tôi. Vì vậy, ở đây cũng chẳng có mấy lính gác.
Khi nhìn thấy chúng tôi, cô ta hoảng sợ, co ro người vào một góc, khiến cho sợi xích trên chân cô kêu loảng xoảng. Ánh mắt cô nhìn chúng tôi với một vẻ sợ hãi tột độ, và toàn thân run rẩy tột độ. Nếu nhìn kĩ thì cô ấy cũng khá xinh, với một mái tóc vàng nâu cắt ngắn và khuôn mặt ưa nhìn. Fritzna nói thay cho Raynir:
“Cô ta không còn giá trị lợi dụng nữa. Nhưng tên Anh Hùng hào hiệp đây không nỡ giết cô ta. Mà thả cô ta ra thì sự hiện diện của bọn ta sẽ bị lộ.”
– Vậy nên nếu ngươi nghĩ ra cách nào đó sử dụng cô ta thì cứ việc tùy ý.
Raynir nói vậy trong khi đưa ánh mắt đầy đáng sợ của mình nhìn thẳng vào cô gái, khiến cô ấy như khẽ thét lên, nhưng không lời nào phát ra từ miệng cô được cả. Trông cô có vẻ lành lặn, và thậm chí còn được cho ăn đầy đủ, nên việc cô không nói được tiếng nào có vẻ chỉ là do quá run sợ.
Tôi nhìn cô một hồi, trong đầu đến vô số những phương án khả thi mà mình có thể làm… Thú thật, trước giờ, tính từ lần tôi bị cú sốc về phụ nữ, tôi luôn coi phụ nữ 3D là một loại sinh vật đáng khinh nhất trần đời, và đã thề sẽ trả thù họ. Như đã nói, tôi không như Raynir, khi tôi nói ghét tất cả, tức là tôi ghét tất cả, trừ một số ngoại lệ hiếm hoi. Fritzna là ngoại lệ đầu tiên, nhưng tôi dám cá nếu nhìn thấy bộ dạng tôi ngày trước thì kể cả cô ta cũng sẽ khinh thường tôi như bao phụ nữ 3D khác mà thôi.
Và gần như ngya lập tức, tôi biết mình sẽ làm gì với cô gái kia. Nhìn bộ dạng sợ hãi, run rẩy của cô có làm tôi mủi lòng đôi chút, nhưng, hiện tại tôi đang phải đóng vai phản diện. Vậy là tôi đã nói với Raynir:
– Cô ta sẽ là nô lệ của tôi, được chứ?
Không thèm nhìn tôi hay cô gái, Raynir phẩy tay một cái, đáp:
– Cứ tự nhiên. Đưa cô ta theo, chúng ta sẽ thiết lập khế ước nô lệ ngay bây giờ.
Nghe đến hai từ “nô lệ”, cô gái lại khẽ run lên, hai đôi mắt lại càng trở nên sợ hãi hơn. Không phải là tôi sẽ hành hạ hay bạo hành cô ta, vì tôi sẽ cảm thấy áy náy khi làm vậy. Dựa vào thái độ sau này của cô, tôi sẽ quyết định mình sẽ làm trò gì với cô.