Gã Anh Hùng, ả Quỷ Vương, thằng hikimori và kế hoạch trả thù thế giới!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 367

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 718

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 252

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1655

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 672

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 7493

Chương 6: Raynir trông vậy chứ nguy hiểm phết

Tôi vừa ngồi trông cô elf, vừa nghỉ ngơi một lúc thì chợt nhận ra cô đã tỉnh và đang cố mở mắt, ngồi dậy một cách khó khăn. Cô dáo dác nhìn quanh, trong khi đôi tai nhọn rung rung như đang cố lắng nghe điều gì đó. Và ánh mắt cô dừng lại ở tôi.

Mắt cô tròn xoe, mở lớn, và đưa tay lên che miệng há hốc vì kinh ngạc. Có thể cô ngạc nhiên vì mình vẫn còn sống, khỏe mạnh và quan trọng nhất là được cứu. Hoặc là, cô đang hoảng hốt trước việc tôi đang uống nước mật từ một bông hoa, mọc ra từ một cành cây, với bọn dây leo chầu chực sau lưng như bọn rắn ngoan ngoãn.

Cách giải thích thứ hai có vẻ khả thi hơn.

Và, cô ngó lên trên, rồi lại nhìn xung quanh, cười nhạt:

– Ha ha… Tôi đã chết rồi, phải không?

Tôi nhìn cô, bị cuốn hút bởi vẻ đẹp lung linh của cô, lắc đầu đáp:

– Không, cô vẫn sống nhăn đấy.

Chợt, tôi để ý thấy hai hàng nước mắt ứa ra như suối ở khóe mắt cô. Cô rưng rưng, và bắt đầu mếu máo. Tôi đã nói gì sai sao?

– Nói dối! Anh nói dối! Chỉ có chết, em mới lại có thể gặp anh, Raynir!

Tôi chợt nhận ra mình đang để lộ mặt vì đang uống nước, và cũng đang ở trong rừng nên đã tháo cả nón sắt lẫn mặt nạ. Bộ mặt đẹp trai của Raynir đang rõ mồn một trước mắt cô.

Và, cô lao tới ôm chầm lấy tôi, khiến tôi suýt thì ngã ngửa. Cô bắt đầu khóc nức nở trên vai tôi. Cô ta biết Raynir sao? Mà quan trọng hơn, có vẻ như mối quan hệ giữa hai người này…

Cô bắt đầu khóc nấc, xúc động và khó khăn nói từng lời:

– Đã… mười tám năm, Raynir. Mười tám năm kể từ khi anh rời xa em, bỏ em lại cùng đứa trẻ trong bụng… Và, cái chết đã làm toại nguyện niềm mong mỏi lớn nhất của em!

Ểểể!!!??? Raynir!!?? Anh làm gì cô ta thế!!?? Tôi tưởng người yêu của anh là cô công chúa nào đó chứ!?

“Ô, coi chúng ta có gì này. Thú vị nhể? Đấm người ta sưng bụng rồi bỏ đi… Tên này coi vậy mà…”

Fritzna nói đúng ngay ý tôi.

Cô elf vẫn cứ ôm tôi mà khóc nức nở. Thú thật, việc này khiến tôi khó xử hơn bao giờ hết. Không biết Raynir thì thế nào, nhưng tôi thì chẳng biết gì về cô ta cả. Tôi có nên thú nhận ngay là mình không phải tên Sở Khanh “nào đó”? Tên kêu lên với Fritzna:

“Fritzna, cô xác nhận lại với Raynir xem. Tôi không biết phải xử trí thế nào đây này!”

“Nói rồi. Hắn ta đang nhảy tưng tưng lên đây này. Cô elf đó tên là Riidu, là một người mà Raynir quen hồi còn chưa có tiếng tăm. Tuy nhiên, hắn ta nhớ rằng mình chưa làm gì cô ta cả.”

“Tôi không nghĩ một người mừng rỡ, xúc động khi gặp ai đó thế này lại đi nói dối cả.”

“Từ từ, tôi đang kiểm tra lại ký ức của tên này… có thể hắn vô tâm đến mức quên bà nó rồi.”

Và thế là tôi đành phải chờ câu trả lời từ Fritzna.

Cô elf tên Riidu chợt ngẩng khuôn mặt đẫm lệ của mình lên nhìn tôi. Tôi không rõ là mình đang nhìn cô ấy bằng ánh mắt như thế nào nữa. Là một ánh mắt tội nghiệp, hay thương hại, hay chỉ đơn giản là rung động vì nước mắt đang chảy trên khuôn mặt xinh xắn của cô. Riidu chợt nói với một giọng ngơ ngác:

– Raynir? Anh… anh đã quên em rồi sao?

Tôi đơ mặt vì chẳng biết phải trả lời thế nào. Thật sự thì tôi chỉ mới biết cô vài phút trước. Và rồi, Riidu lại vỡ òa, khóc nấc, trong khi chùi nước mắt bằng cổ tay. Cô mếu máo nói:

– Cũng… cũng phải thôi… Em… em vốn dĩ chẳng là người quan trọng của anh mà!

Không hiểu sao tôi muốn đấm tên Raynir quá thể.

May thay, Fritzna đã nói tôi biết phải trả lời thế nào:

“Không cần giả dạng Raynir đâu. Cứ nói với cô ta anh không phải Raynir là được.”

Và như vậy, tôi nắm lấy hai vai Riidu, đẩy ra và nói:

– Xin lỗi cô. Tôi không phải là người mà cô nói. Tên tôi là Valerian, và hoàn toàn không phải vị anh hùng Raynir.

Mặt Riidu lại càng ngơ ngác hơn, như thể cô hoàn toàn không tin tôi chút nào cả. Tất nhiên tôi cũng sẽ chẳng tin ai đó giống hệt một người quen, với giọng nói cũng giống hệt, bảo rằng tôi đã nhận nhầm người thì có bà nó tin ý. Nhưng rồi, Riidu xìu mặt thấy rõ, hai hàng lông mày rũ xuống, cùng với một tiếng thở dài và một nụ cười nhạt. Nước mắt cô vẫn không ngừng chảy ra, trong khi cô cố gắng tạo một khuôn mặt rạng rỡ.

– Ha ha… Cũng phải thôi… Loài người thì đâu thể trẻ mãi như vậy, phải không? Dù sao thì cũng đã mười tám năm rồi còn gì…

Và rồi, cô gục mặt, lặng thinh không nói thêm gì nữa. Cô ấy dễ dàng chấp nhận sự thật đến vậy sao?

Tôi hỏi Fritzna để xem Raynir muốn tôi làm gì với cô ấy. Rõ ràng, cô ấy đang ở trong tình trạng không thể nào tự bảo vệ được, và sẽ chết, hoặc tệ hơn là bị bắt, nếu như không có ai giúp đỡ. Firztna đã nói thay Raynir rằng tôi nên tìm cách đưa cô ấy về rừng của mình, nếu có thể. Raynir từ chối việc tôi tiết lộ cho cô rằng anh ta vẫn còn tồn tại, ít nhất là cho đến khi cuộc trả thù hoàn tất, và anh có một thân xác mới. Nhưng, khi tôi nhắc đến vụ anh ta đã có con với Riidu, thì anh chỉ bảo rằng không nhớ là đã làm gì cô ấy cả. Fritzna đã lùng sục lại trong ký ức của anh, và tìm ra vài thông tin hay ho. Dù có quên đi nữa thì mọi việc trải qua đều được lưu lại đâu đó trong đầu, nên sẽ chẳng quá khó cho Fritzna.

“Hầy, hồi Raynir còn trẻ trâu, anh ta đã quen Riidu và cô elf đem lòng yêu hắn. Tuy nhiên thì như hắn nói, hắn không đáp lại tình cảm của cô, cũng như chẳng có tí ý nghĩ đen tối nào với cô cả. Vấn đề là, vào cái đêm mà hắn chuẩn bị rời khỏi làng của Riidu, thì hắn đã say và… Cậu biết phần sau rồi đấy.”

Chẹp, nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng mà thành ra hại đời con gái người ta rồi, tên ngốc này.

Chợt, Riidu ngẩng mặt lên nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe, sưng húp, lại lấy tay quệt nước mắt và nói:

– Dù gì thì… cám ơn vì đã cứu tôi. Có thật sự là tôi còn sống chứ?

– À thì… Tất nhiên rồi. Coi vậy chứ đám cây này là bạn của tôi đấy.

Vừa nói, tôi vừa ra dấu cho mấy sợi dây leo, và chúng tiến lại gần cô, mọc ra một búp nụ nhỏ trên thân và nở ra một bông hoa màu tím xinh xắn, tặng cho cô. Bọn này coi vậy mà cũng dễ thương phết.

Thoạt đầu, Riidu còn ngần ngại nhưng sau một hồi được bọn dây leo dúi dúi vào tay, cùng với một mùi hương dễ chịu toả ra từ bông hoa, cô đã vui vẻ ngắt nó và nâng niu trong lòng bàn tay của mình. Một nụ cười tươi tắn nở trên gương mặt cô, khiến vẻ buồn rầu, đau khổ ban nãy thoáng biến mất.

– Một hiệp sĩ sống trong Khu Rừng Quỷ Ám này sao? Ai mà ngờ được cơ chứ.

– À, thật ra thì tôi không sống ở đây, tôi chỉ định băng qua khu rừng này, đến làng Rurivet thôi.

– A… Làng Rurivet sao?

Riidu chợt làm một biểu cảm khó hiểu, trong khi tròn miệng kêu lên khi nghe tôi nhắc đến tên làng Rurivet. Trước ánh mắt tò mò của tôi, cô nói:

– Tôi cũng đang định đến đó. Nếu anh không phiền, chúng ta có thể đi cùng nhau?

– Vậy thì còn gì tuyệt hơn nhỉ? Tôi rất mừng vì được đi cùng một cô gái xinh đẹp như cô đấy.

Tất nhiên, tôi nói những điều tôi nghĩ. Dù có thể khi đi cùng một người đồng hành thì sẽ khiến tôi khó mà quay về với Fritzna khi cô nàng cần được, nhưng mà tôi nghĩ rằng một cô elf yếu ớt như Riidu thì sẽ cần một người bảo vệ. Nếu Raynir đã không làm tròn trách nhiệm của mình, thì có lẽ tôi sẽ phải làm thay anh ta. Thú thật, tôi nghĩ rằng mình được triệu hồi đến đây là để trở thành Raynir thứ hai, chuyên đi xử lý hậu quả của Raynir thứ nhất, thì đúng hơn.

Và rồi, Riidu nhoẻn cười, nói:

– Anh biết đấy, loài elf chúng tôi là sinh vật sống theo lý trí, nhưng tôi thì vẫn chẳng thể nào tin được lại có một người giống hệt với Raynir, thậm chí giống cả giọng nói. Mà, anh là một trong số ít người tôi gặp vẫn còn sử dụng danh hiệu Anh Hùng khi nhắc đến Raynir đấy.

A, quả nhiên là vậy rồi nhỉ. Raynir bị gièm pha đến mức cả thiên hạ đều quay lưng kia mà… Và cũng thật mừng khi biết Riidu không câu nệ gì nhiều chuyện tôi giống hệt Raynir, đồng thời, nụ cười của cô vẫn thật xinh xắn và đáng yêu. Aaa, tại sao tôi lại có cảm giác rung động thế này kia chứ!

Chúng tôi nghỉ ngơi thêm một lúc, và sau đó cùng nhau lên đường. Bọn cây đã làm cho Riidu một bộ áo kết từ lá cây ép, mang một màu xanh rất hợp với mái tóc của cô, đồng thời những đường vân lá cũng trở thành những hoa văn đơn giản nhưng bắt mắt. Và hay hơn cả là dù được làm từ lá cây, nó rất bền và cũng không bị khô mục như lá cây thường, có thể mặc lâu dài được. Khi tôi đi cùng Riidu, tôi đã nói với Fritzna rằng có thể tôi sẽ không về được khi cô ấy cần. Và cô quỷ đã hằn học nói:

“Hứ! Tôi đem vài cái cây xuống và tự xử vậy!”

Giá mà tôi có cách nào ghi lại cảnh ấy nhỉ.

============================

– Xin lỗi vì tôi hơi tò mò, nhưng cô nói là cô đã có con với Raynir sao? Vậy…

– Nếu anh đang hỏi về đứa trẻ, thì nó đang bị thất lạc, và tôi đang đi tìm đây.

Riidu nói một cách tỉnh bơ, đến mức tôi không tài nào tin được rằng nó được nói ra bởi một người mẹ. Hoặc là, cô ấy đang cố giấu cảm xúc thật của mình.

Dù gì thì, tôi tin là một người elf sẽ có lý do riêng của họ trong những trường hợp thế này. Không phải là tôi am hiểu mọi thứ chỉ sau vài ngày học hỏi đâu, mà chỉ là suy đoán dựa trên “kiến thức” đúc kết được của nhiều năm làm hikimori thôi.

Theo lẽ thường, người ta sẽ không nhắc lại những gì mà người khác đã trải qua một cách đau khổ, nhưng tên Raynir lại đang bắt tôi phải hỏi chuyện Riidu, hỏi cô ấy làm sao mà lại ra nông nỗi bị bắt làm nô lệ thế này. Fritzna thì cũng hùa theo, bởi vì cô nàng có hứng thú và thích chuyện phiếm. Có vẻ như cô sắp moi thêm được cả đống thứ để trêu chọc Raynir.

Và, vì không thể nào chịu được tiếng léo nhéo liên tục trong đầu, tôi đã dồn hết can đảm của mình để đặt câu hỏi về quá khứ của Riidu. Cho dù cô ấy có ghét tôi, thì cũng chẳng sao cả (thêm một người thì đã là gì cơ chứ?). Tôi chỉ sợ mình làm cô ấy bị tổn thương thôi…

Tuy nhiên, trái ngược với mối lo lắng của tôi, Riidu đã vui vẻ trả lời cùng với một nụ cười trên môi:

– Sau khi phát hiện mình mang thai, tôi đã trốn khỏi khu rừng của mình, vì sợ rằng một đứa con hoang sẽ làm mất danh dự của gia tộc. May mắn thay, tôi tìm đến được một ngôi làng nhỏ, nơi tôi trở thành người phục vụ tại một quán rượu và sinh con tại đó. Tuy nhiên sau đó những tên đàn ông loài người bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm. Tôi đã bị sờ soạng, xâm hại như thể mình chỉ là một món hàng vậy. Cho đến khi vợ của tên chủ quán chết, thì tôi chính thức trở thành một nô lệ tình dục dùng để chào khách, chúng bắt con tôi, và đe dọa, buộc tôi phải nghe lời.

Càng nghe, tôi lại cảm thấy mình như một thằng ngu, và hối hận biết bao. Đằng sau nụ cười kia ẩn chứa điều gì cơ chứ? Tại sao tôi lại có thể nhẫn tâm đến mức nhìn một cô gái mỉm cười kể về quá khứ chẳng tí vui vẻ nào của mình một cách bình thản như thể đang nói về nỗi bất hạnh của một kẻ xa lạ nào đó kia chứ?

Sau đó, Riidu tiếp tục kể về việc ngôi làng đó bị bọn thổ phỉ tấn công, và việc cô đã bị bắt và bị bán (sau khi bị lạm dụng) thế nào. Một elf đang trong thời kỳ có sữa nuôi con thường có giá cao chót vót, nên cô đã bị bán vào một nhà quý tộc, nơi cô bị đối xử chẳng khác gì món đồ chơi dùng để thỏa mãn dục vọng và những sở thích quái đản, bệnh hoạn.

– Ngày qua ngày, anh biết không? Từng ngày, từng ngày, tôi đều bị sử dụng, bị xâm hại, bị hạ nhục. Tôi cũng đã chứng kiến các cô gái nô lệ khác bị khủng hoảng tinh thần và hóa rồ. May mắn thay, tôi là một elf có một tinh thần đủ mạnh mẽ để chịu đựng.

Nhưng sau đó, khi gã quý tộc đã chán Riidu, hắn lại đem cô bán lại cho các tay buôn nô lệ, trong khi vẫn giữ đứa con của cô. Và, thay vì một người, lần này cô bị hiếp dâm tập thể liên tục.

“Cha~ Tôi hơi bị khâm phục tinh thần của cô ta rồi đó nha. Không phải elf nào cũng được như vậy đâu.”

Chậc, nghe lời này từ một con quỷ dâm đãng thì thật là… kỳ quặc nhỉ.

Chợt, Riidu ngừng kể, và ghé sát lại tôi, thì thầm:

– Chính vì vậy, nếu mà anh có đòi tôi trả ơn, thì tôi cũng chỉ trả ơn bằng thân mình được thôi. Tôi không đến mức như bọn gái lầu xanh, nhưng hơi mười năm qua là đã đủ cho tôi biết đàn ông thích gì, và thích thế nào rồi.

Cô nở một nụ cười ma mãnh mà phần nào giống hệt như Fritzna.

Thì… nếu cô ấy tự nguyện, thì tôi sẽ cho đó là một đề nghị hoàn hảo.

Tuy nhiên, tôi không cho đó là khôn ngoan nếu tự dưng bây giờ đè cô ấy ra.

Ở bên trong đầu, tôi có thể nghe Fritzna đang “giáo huấn” và trách móc Raynir về việc anh ta đã hại đời một cô gái như thế nào. Tuy nhiên, tôi đoán nó sẽ chuyển thành những lời châm biếm ngay thôi. Cùng lắm là ngày mai, cô quỷ sẽ đem lỗi lầm mới này của anh ta ra mà bêu rếu, thay vì trách móc.

============================

Đi không lâu, chúng tôi đã ra khỏi khu rừng. Điều đầu tiên đập vào trước mắt tôi là một hoang mạc trải dài, với những ngọn cỏ úa vàng mọc heo hắt trên mặt đất khô càn, nứt nẻ. Thay vì một màu xanh thẫm của rừng, quang cảnh đổi cái rụp thành một màu vàng của lá khô tàn tạ và màu xám của đất đai. Cách bìa rừng vài chục mét là một con sông đã cạn khô, chỉ còn trơ trọi lại sỏi đá. Hầu như không hề có một bóng sinh vật nào cả. Kể cả một con côn trùng trên mặt đất cũng không. Xa xa về phía tay trái của tôi là một dãy núi, là nơi mà bọn thổ phỉ ban nãy đóng quân, trông cũng khá xanh tốt chứ không đến nỗi trơ trụi như hoang mạc này. Và rồi tôi nghe tiếng Fritzna nói trong đầu:

“Đi đúng hướng rồi đấy. Chỉ cần đi bộ vài tiếng nữa, làng Rurivet sẽ hiện ra ngay thôi. Coi vậy chứ không xa lắm đâu.”

Nếu là trước đây, vài tiếng cuốc bộ sẽ là một cụm từ khiến tôi thối chí ngay từ lần đầu nghe qua, nhưng với thể trạng hiện tại thì nó chẳng là vấn đề gì to lớn lắm. Tôi chỉ sợ Riidu không đi nổi thôi. Trái cây rừng có vẻ không đủ giúp cô ấy hồi phục hoàn toàn, và vết thương cũng chưa lành hẳn. Mặt trời thì đang bắt đầu lặn, và tôi chẳng muốn qua đêm tại hoang mạc tí nào cả. Theo kế hoạch ban đầu, tôi sẽ có thể trở về ngục tối và tiếp tục chuyến hành trình ngay tại điểm dừng vào sáng hôm sau, nhưng bây giờ thì tôi đang kẹt với Riidu.

Đọc được lo lắng của tôi, Fritzna bảo:

“Chờ đó, tôi gọi phương tiện đến cho. Làm bộ như gọi thú cưng đi.”

Và thế là tôi huýt sáo một tiếng. Là một thằng (đã từng) rất vô dụng, tôi huýt sáo chả ra âm ra tiếng gì cả, mà chỉ tạo ra được tiếng gió khẽ kêu khi chạy qua kẽ răng. Tuy nhiên, vì đây chỉ là làm bộ, nên chả quan trọng gì cả. Tuy nhiên thì Riidu đứng lặng, nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, nếu không muốn nói là có ý khinh thường.

Vài phút sau, quả nhiên Fritzna nói, từ trong rừng một con thú sừng sững bước ra. Nó có một vẻ bề ngoài khá là đáng sợ, trông như một con tê giác quá cỡ với cái miệng xen kẽ răng nanh dài và nhọn hoắt với răng cửa phẳng. Trên mũi nó là chiếc sừng to, nhọn, màu xám dài tận hai mét. Cuối chiếc đuôi dài, mập như đuôi khủng long của nó trông chẳng khác nào một chiếc dùi cui có gai. Nếu tôi nhớ không lầm, thì trong rừng tôi đã nhìn thấy một con giống thế này. Và tôi nghe Fritzna tự hào giới thiệu:

“Loài Tera – Rồng Mặt Đất. Chúng ăn tạp, và là loài vật vốn hiền lành, tuy nhiên sẽ không ngại ngần giày nát kẻ nào dám lại gần với ý định xấu. Đối với loài người, cưỡi được một con Tera chứng tỏ người đó có rất bản lĩnh. Trong rừng thì chúng chỉ như là thú nuôi của tôi thôi.”

Fritzna vừa dứt lời, thì con vật đã tiến lại gần tôi, cúi chiếc đầu của nó xuống ngang tầm tay tôi, ra vẻ ngoan ngoãn như một chú cún đang muốn được xoa đầu. Và đó cũng là lúc Riidu nhìn tôi bằng một ánh mắt vừa ngưỡng mộ, vừa có chút kinh ngạc. Quả nhiên là đúng lời cô quỷ quảng cáo.

Riidu cũng tiến lại gần, vẻ mặt chưa hết bàng hoàng, miệng không chịu khép lại. Cô bẽn lẽn một hồi, nhưng rồi cũng đặt tay lên đầu con vật và vuốt ve, hỏi:

– Nó có tên không?

– A… tên ấy hả… là…

“Venega.”

– Venega! Đúng, đó là tên nó đấy.

– Venega? Chẳng phải là “báo thù” trong ngôn ngữ của chúng tôi sao?

Tôi gật đầu lia lịa.

Uầy, tôi có biết gì đâu. Hoảng quá thì Fritzna nói sau nghe vậy ấy chứ. Cơ mà… “báo thù” hể? Cô nàng lại châm chọc “ai đó” rồi.

Và thế là, với sự giúp đỡ của Venega, chúng tôi đã phóng một lèo tới Rurivet chỉ sau nửa giờ. Dù thân hình đồ sộ, nhưng Venega có một tốc độ đáng ngạc nhiên, dám nói là nhanh hơn cả ngựa phi nước đại, và dường như chẳng biết mệt là gì.