Một khế ước đã được lập giữa tôi và cô thôn nữ bị bắt, qua đó quy định tôi sẽ là chủ nhân của cô cho đến khi tôi không thích nữa. Cô ấy run rẩy trong sợ hãi, cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi một thanh sắt nung nóng đỏ sắp được dùng để đóng lên người cô một dấu ấn, thứ sẽ khiến cô đau đớn như bị thiêu sống mỗi khi cô làm trái ý tôi. Cô kêu khóc, van xin trong khi hay con tiểu quỷ đang ghì chặt cô để một con quỷ khác chuẩn bị công việc.
– Làm ơn đừng mà! Gì cũng được, trừ dấu ấn nô lệ!
Và Raynir ném cho cô một ánh nhìn đầy đe dọa, hằn học nói:
– Im miệng và ngồi yên đi, con bé kia! Đừng để ta phải đóng nó hai lần!
Và rồi với một cái phẩy tay của Raynir, con quỷ cầm thanh sắt nung nhấn mạnh thanh sắt vào bên trên ngực trái của cô. Tôi như điếng người, răng cắn chặt và mắt nhắm kịt lại khi nghe tiếng cô gái thét lên đau đớn, cùng với tiếng xì xèo của sắt nóng đỏ. Đúng là tôi đã yêu cầu điều này, nhưng thật sự thì tôi có sẵn sàng cho nó không?
Và rồi, ngay khi con quỷ nhấc thanh sắt nung ra, Raynir tiến lại gần và đặt một thần chú chữa trị lên vết thương của cô. Cô gái khụy xuống, đôi mắt đẫm lệ và nức nở khóc, dù vết bỏng đã trở nên lành lặn và da thịt cô lại trở về như cũ. Chỉ khác một điều rằng ở trên ngực trái của cô, có một vòng tròn đỏ cùng với những ký tự cổ và biểu tượng của quỷ. Với nó, cô đã chính thức là nô lệ của tôi.
Raynir quay đi, không thèm nhìn lại tôi hay cô gái, lạnh lùng nói:
– Cô ta là của ngươi, Valerian. Làm bất cứ trò gì ngươi thích đi.
Chậc, nói thì dễ lắm, nhưng liệu tôi có đủ nhẫn tâm để lạm dụng, bóc lột một cô gái vô tội và yếu ớt như cô? Tôi đã nói lên mong muốn ích kỷ của mình, chỉ vì lúc đó tôi đã nghĩ các cô gái 3D đều đáng ghét ngư nhau. Nhưng, nhìn bô dạng hiện tại của cô thì tôi lại bắt đầu cảm thấy ân hận. Haiz, có vẻ như tôi đã quyết định một việc hơi quá lố rồi thì phải.
Tôi tiến đến gần cô và cố sử dụng một giọng điệu nhẹ nhàng, hỏi:
– Cô tên gì, cô gái?
Vẫn ôm mặt khóc, cô nức nở đáp:
– Y… Yse… Ysena ạ. Hức… Làm ơn, đừng làm hại tôi…
– Nếu cô ngoan ngoãn thì cứ yên tâm là ta sẽ chẳng làm cô đau đâu.
Chậc, tôi đang muốn trấn an mà sao nghe giống… đe dọa quá thể. Không khéo phản tác dụng mất. Và để chữa cháy, tôi nói:
– Cô không phải lo lắng hay sợ hãi đâu, vì tôi sẽ không bao giờ bắt cô phải làm những gì quá sức cả. Ngược lại, ở đây cô sẽ được ăn no ngủ kỹ. Đồng ý chứ?
Cô chợt quay ngoắt qua tôi, đôi mắt vẫn giàn giụa nước mắt và đỏ hoe, kêu lên:
– Tôi muốn về nhà! Cha mẹ và em gái tôi… họ…
Nhừng lời sau cùng của cô nhỏ dần, và cuối cùng trở thành những cái nhấp nháy môi không tiếng động. Ysena đã dừng lại và không nói thêm gì nữa vì biết rằng như vậy là vô ích. Tôi thì cũng không làm gì hơn được, vì Raynir và Fritzna đã nhấn mạnh rằng dù có thế nào cũng không được để Ysena quay trở về. Đành phải nhắm mắt cho qua và cố gắng bỏ ngoài tai những lời cô vừa nói vậy… Tuy nhiên, tôi đã nói:
– Nếu cô phục vụ ta tốt, thì có thể ta sẽ cân nhắc việc trả tự do cho cô. Cô có thể không tin chuyện ấy, nhưng một điều ta cam đoan với cô là ta chỉ cần cô làm những việc nhẹ nhàng thôi.
Ysena vẫn có một vẻ gì đó như thể vẫn chẳng an tâm, tuy nhiên thì có vẻ như cô ấy chẳng còn sự lựa chọn nào khác cả. Để giúp cô bình tĩnh hơn, tôi nói:
– Như vầy đi, hãy dành một ngày nghỉ ngơi và làm quen nơi này, được chứ? Ta sẽ cho phép cô đi lại, ăn uống đầy đủ và có một phòng riêng để ngủ.
============================
Năm ngày trôi qua kể từ khi tôi được triệu hồi đến thế giới này bởi vị Anh Hùng bị ruồng rẫy Raynir, trong bộ dạng Quỷ Vương Fritzna, và có thể nói là mọi chuyện rất suôn sẻ. Tôi được ăn ngon, ngủ êm, chăm sóc tốt nhất có thể bởi những con quỷ của Fritzna, mà đặc biệt cô quỷ hầu gái Sevut. Ngoài ra, tôi còn được tắm hồ nước nóng mỗi ngày, và tận hưởng niềm vui của đàn ông mỗi khi Fritzna lấy lại kiểm soát cơ thể. Như cô Quỷ Vương nói, mỗi ngày Raynir bị suy giảm năng lực tiềm thức (dạng năng lượng cho phép linh hồn của anh ta điều khiển cơ thể ai đó) một lần, và khi nào nó xảy ra, hay xảy ra bao lâu hoàn toàn ngẫu nhiên. Tuy nhiên thì khi nó xảy ra, cả Fritzna lẫn Raynir đều có thể cảm nhận được khi nào mà Raynir hồi phục. Fritzna thú nhận rằng càng ngày cô ấy càng thích tôi hơn, cụ thể là sự trâu bò của tôi trên giường.
Công nhận, Raynir mười hai năm trước vừa đẹp trai, khỏe mạnh mà còn dai sức, thảo nào mà người ta ghen ghét và hãm hại anh ta. Và bây giờ thì tôi, một hikimori yếu ớt chẳng đánh lại một thằng nhóc cấp hai, nhận được toàn bộ tinh hoa của Raynir, không biết anh ta có ghét tôi không nữa. Hy vọng là không.
Và còn cô gái tên Ysena mà tôi đã dùng làm nô lệ… Tôi đã sử dụng cô ấy như một người phục vụ những việc nhỏ nhặt mà không cần nhờ tới Sevut. Cụ thể là mang bữa tối đến hay sắp xếp giường chẳng hạn. Cô ấy mất hai ngày để bắt đầu quen với việc trở thành người bị tôi sai vặt. Có vẻ như ăn ngon ngủ kỹ đã giúp cô an tâm phần nào, cộng với việc chỉ phải làm việc nhẹ nhàng thì bản thân tôi nhận định cô đang khá thoải mái. Vấn đề vẫn là việc cô ấy bị chia cắt khỏi mặt đất và gia đình, điều đó khiến cô vẫn còn ít nói, luôn mang một đôi mắt buồn bã cùng khuôn mặt lầm lì. Nhưng mà, biết làm được cơ chứ.
Vấn đề thứ hai là tôi vẫn chưa thật sự có một cuộc trò chuyện đàng hoàng nào với cô. Haiz, lần này tôi sẽ đổ tại bản chất hikimori của mình đã khiến tôi chẳng thể nào mở miệng ra nói chuyện với gái 3D. Dù rằng tôi ghét họ, nhưng cũng có nhiều phần trong tôi sợ họ. Chả hiểu thế quái nào mà Fritzna lại có thể là ngoại lệ được. Có thể là vì cô ta là quỷ cũng nên, hoặc là do cá tính quá đặc biệt của cô.
Raynir và Fritzna thì chẳng đá động gì tới cô ấy nữa, vì họ đã giao cô ta cho tôi. Raynir chỉ dặn:
– Dù làm gì, thì cũng hãy đối đãi với cô ta có chừng mực. Ta đã phải giết người yêu của cô ta để triệu hồi ngươi, và hắn ta là thường dân đầu tiên chết vì tham vọng của ta. Ta không còn tin vào tình yêu, nhưng mà… ta nghĩ cô ta cần một sự động viên, an ủi.
Vâng, làm như tôi biết cách động viên phụ nữ ấy, ông bạn tsundere ạ.
Cho đến gìơ thì tôi vẫn bảo bọn quỷ cho cô ăn uống đầy đủ, một ngày một lần đưa cô đi tắm và bảo Suvet kiếm hai bộ đồ cho cô thay thường xuyên. Tôi nghĩ như thế là ổn rồi. Có thể, khi nào cô ấy là người bắt chuyện thì tôi có thể nói năng cho đàng hoàng tử tế hơn.
Haiz, lần này, tôi sẽ đổ tại bản chất hikimori của mình đã khiến tôi chẳng thể nào mở miệng ra nói chuyện với gái 3D. Dù rằng tôi ghét họ, nhưng cũng có nhiều phần trong tôi sợ họ. Chả hiểu thế quái nào mà Fritzna lại có thể là ngoại lệ được. Có thể là vì cô ta là quỷ cũng nên, hoặc là do cá tính quá đặc biệt của cô.
Sở hữu sức mạnh của cả Raynir lẫn Fritzna, tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Mạnh đến không ngờ luôn, và nó biến một tên hikimori mắc bệnh lười chảy thây như tôi luôn có một cơ thể tràn trề sức lực. Trong khi phần sức mạnh của Raynir thiên về kiếm thuật và khả năng di chuyển nhanh lẹ thì phần của Fritzna lại mạnh về phép thuật, chủ yếu là phép thuật bóng tối và lửa, sấm sét. Tôi đã được cả hai người họ hướng dẫn cách sử dụng chúng một cách hiệu quả và mạnh mẽ nhất. Tuy nhiên, dù có sức mạnh của hai kẻ mạnh nhất thế gian, Raynir cảnh báo tôi rằng kẻ thù của tôi sẽ không đơn giản tí nào cả.
Đám phản đồ mà Raynir ghét cay ghét đắng, căm tức đến mức kêu gào tên chúng trong lúc ngủ gồm sáu tên, là sáu kẻ đã cùng anh đánh bại Fritzna. Sau khi trù dập, hãm hại Raynir, chúng đã trở thành những người có quyền lực, danh vọng trên khắp lục địa. Có kẻ đã trở thành tướng quân thống lĩnh quân đội, kẻ thì trở thành quan nhất phẩm, kẻ thì trở thành phò mã, thậm chí có kẻ đã trở thành vua cũng một nước. Kể cả có vài tên không trở thành tai to mặt lớn, thì chúng vẫn được dân chúng tôn thờ chỉ thua thần thánh, và rất khó để động một ngón tay vào chúng. Bên cạnh đó, còn rất nhiều kẻ khác có dính líu đến cái chết oan uổng của Raynir, những kẻ mà anh ta sẽ rất sung sướng được hành hạ cho sống không bằng chết. Tôi được đưa cho một list dài dai dẳng những cái tên mà Raynir muốn tôi bắt về, để anh có thể tự tay xử chúng. Anh nói:
– Ta biết là trả thù không phải là thứ mà ta nên để kẻ khác làm thay, cũng như muốn làm gì thì nên tự làm lấy. Nhưng mà, từ khi bị kẹt với thân xác này, ta đã chẳng thể tự làm gì được nữa. Vậy nên, hãy cố bắt sống chúng về đây. Ít ra ta sẽ hạnh phúc được xử tử chúng bằng chính đôi tay này.
“Nè, đó là tay của ta đấy chứ!”
Lờ lời của Fritzna, Raynir nói tiếp:
– Nếu có thể, hãy bắt sống thằng nhóc này càng sớm càng tốt. Nó là hoàng tử của đế quốc Sunrize.
Raynir chỉ vào hình một thằng nhóc mặt búng ra sữa, ngây ngô không thể tả. Tôi tự hỏi một thằng nhóc thì đã làm gì anh ta, nhất là mười hai năm trước có khi thằng nhóc này còn chưa ra đời. Và để giải đáp thắc mắc của tôi, Fritzna nói:
“Thằng nhóc đó chính là con trai của Riviett và Lisania, kẻ cầm đầu đám phản đồ và người phụ nữ đã phản bội Raynir. Thường thì lũ nhóc có tinh thần rất yếu, nên anh ta sẽ dễ dàng nhập vào cơ thể nó, và trả lại cơ thể cho ta.”
Hờ hờ… Tên cầm đầu và người phụ nữ mình yêu sao? Nghe đau buồn thật đấy, Raynir. Không, thật sự, tôi cảm thấy tội nghiệp anh đấy. Và rồi, tôi để ý thấy Raynir nghiến răng ken két, hai tay nắm lại như có thể bóp nát một tảng đá trong tay dễ dàng. Anh nhìn tôi bằng đôi mắt rực lửa căm thù, nói:
– Nếu ngươi may mắn gặp phải con điếm Lisania, ta cho phép ngươi làm bất kỳ trò đồi bại nào với ả! Làm cho ả mất hết phẩm hạnh người phụ nữ hay trò quái gì đó điên rồ nhất mà ngươi có thể nghĩ ra! Chỉ đừng đưa ả đến trước mặt ta là được!
Chẹp, anh hẳn phải yêu cô ta lắm phải không, Raynir?
Tôi phần nào hiểu anh ta. Tôi cũng đã rất yêu con khốn đã lừa dối tôi, vậy nên khi mọi chuyện đã rõ ràng, tôi mới vô cùng căm tức cô ta.
Một thời gian ngắn ở cạnh Raynir, và tôi đã phần nào hiểu được con người anh ta. Anh đáng ra là một con người cao quý, đáng mến, thường điềm đạm và hiểu được cái gọi là lý trí và lẽ phải. Tuy nhiên, vì bị bạn thân hãm hại, người yêu phản bội, và tất cả những gì mà anh ra sức bảo vệ đều quay lưng lại với anh nên tâm hồn anh đã bị dày vò và biến chất. Bây giờ, thứ anh mong mỏi nhất chỉ có báo thù, được nhìn những kẻ hãm hại anh phải đau đớn, sống không bằng chết. Vấn đề là, anh vẫn còn giữ được nhân cách của mình, vẫn mang tâm hồn chiến đấu vì lẽ phải như xưa. Fritzna nói rằng nếu Raynir là loại người dùng mọi thủ đoạn có thể thì cuộc trả thù của anh ta đã xong từ đời nào rồi, chả phải nhờ đến tôi.
Không phải là tôi đủ giỏi để nhận ra toàn bộ mọi thứ đâu. Một hikimori như tôi thì làm quái gì đọc được tâm trạng và thấu hiểu người khác kia chứ. Chỉ là tôi có chút đồng cảm với anh ta, và một phần là do Fritzna nói hết ra.
Hiện tại, tôi đang ở trong phòng đọc một số tài liệu về thế giới này mà những con quỷ đã cung cấp, vì Raynir nói ngày mai tôi sẽ phải lên mặt đất một chuyến. Thật mừng là tôi cũng được ban cho khả năng đọc chữ của thế giới này.
============================
“Nè, Fritzna, ngươi nghĩ sao về Valerian?”
Ta bất giác hỏi ý kiến ả Quỷ Vương khi đang nằm trằn trọc mãi trên giường của mình. Trước giờ, ta hiếm khi hỏi ý kiến Fritzna về điều gì, vì toàn nhận được những câu trả lời kém nghiêm túc hoặc giễu cợt. Và ả ta là con quỷ thâm độc đến mức sẽ lợi dụng mọi lời nói có thể của ta để chọt đúng chỗ đau của ta. Riết rồi quen luôn. Đôi khi ả cũng nêu một vài ý kiến nghiêm túc, và thường thì ta luôn nghe theo chúng.
Tuy nhiên, Valerian là tác phẩm của ả, và ả cũng là người đứng ra đảm bảo cho hắn, vậy nên ta cần phải hỏi. Bất ngờ thay là lần này Fritzna đã không làm ta mếch lòng:
“Valerian… một cậu trai trẻ thật thà căm hận thế giới. Ta thấy cậu ta ổn đấy chứ. Cậu ta kiểm soát sức mạnh rất tốt, và ta không cảm nhận được bất kỳ ác ý gì của cậu ta đối với chúng ta cả.”
Thường thì ngững lời nói của Fritzna sẽ như con dao chọt vào tâm hồn (ít ra là đối với ta), nhưng lần này, ả đã nói một điều khiến ta nhẹ nhõm, hài lòng và thậm chí là có cả một chút mừng rỡ. Là một con quỷ yếu về thể lực, nhưng Fritzna là kẻ mạnh nhất thế gian nếu nói về khả năng sử dụng năng lực tác động đến tâm trí. Kể cả khi bị ta chiếm lấy thân xác và chỉ còn tồn tại dưới dạng tiềm thức, ả vẫn có thể tác động lên tiềm thức kẻ khác, điển hình là thần giao cách cảm và nhìn thấu tâm can. Một kẻ không được huấn luyện về kỹ năng tự bảo vệ tâm trí sẽ bị ả đọc hết mọi thứ trong đầu, kể cả những thứ mà chúng đã quên. Fritzna thường đánh đòn tâm lý dựa vào những ký ức không mấy vui vẻ của đối phương. Vì vậy mà ta thật sự thấy nhẹ nhõm khi Fritzna nói rằng ả không thấy bất kỳ ý định phản bội nào từ Valerian.
Tuy nhiên, Fritzna lại tiếp:
“Ngươi nghĩ cậu ta sẽ đủ khả năng trả thù thay ngươi sao? Một cuộc trả thù chỉ thành công nếu người thực hiện việc đó mang đủ hận thù. Trong khi dù Valerian cũng thù hận thế giới, nhưng hắn không trải nghiệm nỗi đau giống như ngươi, cũng như không thật sự thù ghét những kẻ đã hãm hại ngươi.”
Bắt đầu lại đâm chọt rồi đấy. Quả nhiên, Fritzna, con quỷ thông thái có khả năng đọc thấu tâm can người khác, nói đúng ngay thứ mà ta bận tâm. Bản thân ta muốn được tự tay làm mọi thứ, trả thù bọn khốn đã hãm hại ta ra nông nỗi này, nhưng với thân thể và sức mạnh này thì không thể. Vốn dĩ, ta định mượn sức mạnh nguyên thuỷ của Fritzna, nên mới nhập vào cơ thể ả, nhưng sau khi nhận ra ta không thể sử dụng toàn bộ chúng thì ta mới nghĩ tới triệu hồi Valerian. Ta không nghi ngờ khả năng của Valerian, nhưng nếu hắn không căm ghét bọn chúng như ta thì đây không thể gọi là một cuộc trả thù được. Cũng như, có thể hắn sẽ mềm lòng trước một số đối tượng…
Chợt, Fritzna lại nói:
“Hồi ở Quỷ Giới, ta có biết qua một loại phép thuật có thể tạo ra một thể xác vô hồn. Nó không giống như zombie, mà là một cái xác mạnh mẽ để ngươi có thể nhập vào và sử dụng.”
Hử? Có sao!?
“Tại sao bây giờ ngươi mới nói!? Nếu chúng ta tạo ra cho ta một thân xác mới…”
“Đơn giản là vì ta chỉ nhớ một phần nhỏ cách thực hiện nó. Đáng lý ra ta lưu trữ rất nhiều phép thuật hắc ám độc nhất vô nhị ở thư phòng của ngục tối, nhưng TÊN NÀO ĐÓ cùng đồng bọn đốt sạch rồi.”
Haiz, ả lại chọt ngay chỗ đau rồi. Hầu như cứ mười câu thì bảy câu Fritzna sẽ quở trách ta vì trước đây đã chiến đấu và thắng ả, đồng thời lôi nỗi đau của ta ra châm biếm. Đúng là ả tức giận ta, vì ta làm hư hại và tiêu huỷ khá nhiều vật phẩm, sách vở của ả, trong đó có rất nhiều thứ đáng ra sẽ giúp ích cho ta rất nhiều. Hừ, cái hồi mà tư tưởng chính nghĩa còn chói loà trong tim ấy thì ta biết gì đâu chứ! Ai ngờ lại có ngày này đâu! Và rồi, Fritzna nói tiếp:
“Tuy nhiên, chúng ta có thể nghiên cứu lại nó. Ngươi sẽ không phải mượn tay Valerian nữa.”
Nếu được như vậy thì tốt quá. Tuy nhiên, mọi việc có thể sẽ quá muộn. Đã mười hai năm trôi qua, và ta thì không thể đợi hơn được nữa. Ta sẽ làm gì khi một tên nào đó trong danh sách chết thanh thản vì tuổi già kia chứ? Vì vậy, ta đã nói:
“Chúng ta sẽ nghiên cứu nó. Nhưng ta vẫn sẽ sử dụng Valerian. Ít ra thì, cho hắn đi tìm các con quỷ của ngươi hoặc giết bọn lâu la.”
“Tùy ngươi thôi.”
============================
“Oi, Fritzna, ta biết thật lố bịch khi hỏi một con quỷ như ngươi điều này, nhưng… ngươi đã từng yêu ai chưa?”
Ta đã một lần nữa hỏi một câu hỏi thật ngớ ngẩn.
Chả là dạo này, ta chẳng hiểu sao có một cái cảm giác kỳ lạ nào đó. Trong khi ta đã tự nhủ với bản thân rằng trên đời làm quái gì có thứ gọi là tình yêu đích thực, thì thực tại đã chứng minh nhiều thứ ngược lại. Ha, hỏi một con quỷ lẳng lơ như Fritzna về tình yêu sao? Ta thật đúng là bị điên rồi mà.
“Ufufufu~ Ngươi cũng có lúc thú vị đấy chứ. Tất nhiên là ta có yêu rồi. Trông vậy thôi, nhưng ta vẫn có cái gọi là… cảm xúc sến súa mà.”
Ta ngạc nhiên vì ả chẳng hề thêm một câu giễu cợt nào cả.
“Nếu ngươi tò mò, thì ta nói luôn. Đó là… ngươi đấy.”
“T, ta sao!? Ngươi đừng có đùa!!!”
“Đã từng thôi, tên ngốc. Bây giờ, ta lại có chút cảm giác với Valerian. Tại sao ấy hả? Rõ ràng là bởi vì cậu ta có sự phong độ, đẹp trai của ngươi, nhưng lại biết chiều ta hơn ngươi.”
Haiz, rõ ràng là ả đang châm chọc đây mà.
“Xì, khi ta có được thân xác mới, ta sẽ chiều mọi nhu cầu dục vọng của ngươi, được chưa? Ta hỏi khi ngươi ở Quỷ Giới kia.”
“Ufufufu~ Ai mà biết được thân xác mới của ngươi có khỏe khoắn và sung mãn như thân xác mười hai năm trước không? Về câu hỏi của ngươi, thì ừ, đúng là trước đây ta có yêu một con quỷ khác.”
“Hết nói yêu người này đến người khác, ngươi không ngượng mồm sao?”
Ta không có ý quở trách Fritzna. Ta thừa biết ả là một con quỷ lẳng lơ, nên việc này hoàn toàn bình thường. Hoặc là ta vẫn mang nặng tư tưởng tình yêu đích thực. Mẹ kiếp, tại sao ta vẫn không thể loại bỏ nó ra khỏi đầu chứ!? Và rồi, Fritzna nói một cách nhẹ nhàng đến ngạc nhiên:
“Ta đã sống hàng ngàn năm rồi, Anh Hùng. Ta đã từng trải qua nhiều thứ, còn hơn cả ngươi kia. Đồng ý là ta chưa từng trải qua nỗi đau bị phản bội, nhưng ta đã từng trải qua sự thống khổ vì mất không chỉ một, mà là NHỮNG người mình yêu. Thời gian và trải nghiệm cho ta biết: một tình yêu mãi mãi là không thể có, nên ta quyết định trở thành một con quỷ lẳng lơ như ngươi thấy đây.”
Có chuyện đó thật sao? Là ta đã vô tình động chạm đến một trong những quá khứ đau buồn của ả sao? Ta thật sự ngạc nhiên khi một con quỷ như ả lại…
“Ta xin lỗi…”
“Chẳng có gì để ngươi phải xin lỗi cả, Anh Hùng. Giờ thì ngủ đi, ta buồn ngủ lắm rồi, và hai ta còn cả ngày dài đấy.”
Và chỉ với như vậy, ta không còn nghe lời nào của Fritzna trong đầu nữa. Ả đã tự khép tiềm thức lại với ta.
Mười hai năm nay, chia sẻ một tâm trí, ta nhận ra, về tính cách, chúng ta như hai thái cực, khác nhau hoàn toàn. Trước đây, ta luôn được tiêm nhiễm những lời dối trá rằng loài quỷ thật sự rất tàn nhẫn và độc ác. Mười hai năm ở cùng Fritzna đã chứng minh rằng điều đó chỉ đúng một chút. Không thể phủ nhận rằng Fritzna rất thâm độc, gian xảo, láu cá và đôi khi hơi tàn nhẫn, nhưng ta thật sự chưa thấy điều gì ở Quỷ Vương là độc ác cả, nếu so sánh với những gì mà thiên hạ đã đối xử với ta. Ả có thể nghĩ ra hàng trăm hàng vạn cách để lừa ta và lấy lại thể xác của mình, nhưng ả đã không làm vậy, mà luôn hỗ trợ, giúp đỡ ta, và đôi khi là cả động viên nữa. Bỏ qua những lời châm chọc và tính lẳng lơ của ả, ta nghĩ ta đã bắt đầu quý mến, trân trọng và coi ả là một người bạn không thể thiếu rồi… Người ta thường hay nói đùa rằng nửa kia định mệnh của Anh Hùng là Quỷ Vương, rằng chúng ta là đen và trắng, là lửa với nước. Và, có vẻ như ta sẽ phải hiểu nó theo nghĩa rằng: chúng ta dù xung khắc, nhưng xét cho cùng thì không thể thiếu nhau được. Ha, nếu chia sẻ chung một khối óc, thì tất nhiên là ai cũng sẽ nghĩ như vậy mà.