Tôi choàng tỉnh khi nhận ra mình đang nằm trên một thứ gì đó đau điếng cả lưng, chứ không còn là chiếc giường êm ái của mình nữa. Chắc lại lăn ra đất rồi chứ gì. Khỉ thật, đang muốn ngủ bù cho tối qua cày game mà lại… Tuy nhiên, vì mắt không có cảm giác nặng trĩu như mọi khi, nên tôi đã quyết định thức dậy chơi game tiếp.
Tôi với lấy chiếc mắt kính dày cộp của mình, thường để ở đầu giường, nhưng…
“Mất mẹ nó cái giường rồi!?”
Tôi mở to mắt ra và hoảng hốt khi nhìn thấy mình không còn ở trong căn phòng yêu dấu nơi tôi bám rễ mỗi ngày mỗi đêm nữa. Không còn ti vi, máy tính, và những figure vất vả lắm mới sưu tầm được, mà thay vào đó là một bức tường trắng bệch. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác, cố tìm hiểu cho ra mọi chuyện thì nghe từ phía sau có tiếng một người nói:
– Xin chào, kẻ đến từ thế giới khác. Ta chính là người đã triệu hồi ngươi đây.
Những gì tôi vừa nghe… có phải sự thật không vậy!? Thế giới khác? Triệu hồi? Chẳng phải là điều mà tôi hằng mong ước sao!? Được triệu hồi đến một thế giới khác bởi một cô công chúa xinh đẹp, rời xa thế giới thực tại đầy nhẫn tâm đã chèn ép tôi đủ đường… Đây không phải là giấc mơ đấy chứ!?
Tôi quay ngoắt lại để kiểm tra giọng nói đã cất lên với mình. Rõ ràng, đó là một giọng nữ nghe rất ngọt tai, chắc hẳn đó phải là một cô gái xinh…
Đó là một con quỷ. Với cặp sừng xoăn tít trên đầu, đôi cánh đen to bằng cả người ở sau lưng và chiếc đuôi quỷ màu đen phe phẩy, thì không lẫn vào đâu được.
Tôi như muốn hét lên ngay khi vừa nhìn thấy cô ta vậy.
Tuy nhiên, cô ta có một khuôn mặt xinh xắn… Không, không chỉ đơn thuần là xinh, mà phải gọi là gợi tình, gợi cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cùng với một body đẹp từng centimet không chỗ chê, mặc một chiếc áo đen trông như áo bó da, chỉ che đúng những chỗ cần che thì quả là khiến tôi không thể thét lên được. Đôi mắt cô màu đỏ thẫm như màu máu, nhưng cũng rất quyến rũ với hàng mi dày và cong, chớp chớp một cách gợi tình và ve vãn.
Chợt, cô ta nhíu mày giận dữ nhìn về phía tôi, nhe hàm răng có hai cái răng năng nhọn hoắt và lao tới, túm lấy hai má tôi bằng những ngón tay nhọn hoắt và kêu lên:
– Ngươi nghe có thủng không đấy, tên kia? Ở thế giới của ngươi người ta không dạy cách chào nhau à!?
Cái gì thế này!? Chả hiền dịu đáng yêu tí nào cả!
Tuy nhiên, khi cô ta bóp miệng tôi như vậy, tôi được một phen ngắm nhìn đôi gò bồng quyến rũ ấy đến đã qua mắt. Nó gì sát vào tôi hơn tất cả những bộ ngực mà trước đây tôi chỉ được thấy trên màn hình vi tính, đung đưa một cách tự nhiên khiến tôi chỉ muốn cảm nhận độ mềm của nó bằng chính đôi tay của mình. Một mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi tôi, và dường như toả ra từ mái tóc đen dài của cô. Nếu bỏ qua ánh mắt đang nhìn tôi rách mặt thì cô quỷ này quả là một cô quỷ có thể khiến đàn ông sẵn sàng chết hoặc làm nô lệ cho cô.
Tôi ấm ớ, cố gắng nói thông qua miệng bị bóp đau điếng:
– In ỗi… Ôi ông ố ý… (Xin lỗi. Tôi không cố ý.)
Và cô ta buông tôi ra. Dễ dàng hơn tôi tưởng đấy chứ.
Cô quay ngoắt đi, cùng với một cái tặc lưỡi và xì một tiếng bực dọc. Tôi đã làm gì sai sao? Hay cô ấy đã biết chuyện tôi nhìn ngực cô ấy và giận vì nó? Hay là… Trường hợp tệ nhất… Tôi không phải là người mà cô ta muốn triệu hồi? Chuyện này cũng có thể xảy ra lắm chứ.
Tôi dõi theo từng bước chân đỏng đảnh của cô đi ra phía cửa, và quỷ thần ơi, cặp mông ấy xứng đáng đạt giải nhất, nếu có cuộc thi nào dành cho đôi bàn toạ đẹp nhất. Trắng nõn và căng tròn… Chẹp chẹp.
Chợt, cô lại quay ngoắt lại, vẫn ánh mắt giận dữ, trỏ ngón tay về phía tôi, nói:
– Ta sẽ vào thẳng vấn đề. Ta sẽ cho ngươi mượn sức mạnh của ta, bù lại ngươi phải giúp ta trả thù!
Hể? Xin lỗi cô, nhưng mà tôi nghe chưa kịp… Cô ta nói gì cơ? Cái gì mà “mượn sức mạnh” với cả “trả thù” ở đây?
“Xin lỗi, chàng trai. Chỉ là hắn ta hơi bị quạu một xíu thôi. Cậu biết đấy, hiếm ai có thể đẹp trai NHƯ hắn ta mà. Ufufufu~”
Hình như tôi vừa nghe một giọng nói văng vẳng trong đầu thì phải? Không phải hình như nữa, tôi vừa nghe chính xác giọng cô quỷ kia nói trong đầu mình, nhưng là với một giọng ve vãn và dâm đãng chứ không phải giọng khô rang như đấm vào mặt nãy giờ. Tôi chưa kịp hiểu chuyện thì cô ta lại quát lên:
– Fritzna!? Tại sao ngươi lại có thể nói chuyện với hắn!? Và ngưng nhắc tới chuyện đó đi!
“Ufufufu~ dù chỉ còn là tiềm thức thì ta vẫn có thể giao tiếp với các sinh vật khác thông qua thần giao cách cảm. Thật sự, ngươi nghĩ ta chỉ là con quỷ cái lẳng lơ thôi sao? Ta mạnh thứ hai trên thế gian này (sau ngươi), nhưng mấy trò tác động suy nghĩ này thì ta là nhất đấy nhé!
À… Có ai làm ơn giải thích một tí được không? Tôi vừa nghe cùng một giọng nói của cùng một người, một thì bằng miệng, một thì văng vẳng trong đầu, cãi nhau đấy ư?
Chợt tôi để ý toàn thân mình. Cả bộ đồ lẫn cơ thể đều không còn là cũng tôi nữa. Tôi có body sáu múi với hai cánh tay lực lưỡng, chắc khoẻ thế này từ bao giờ!? Thêm nữa, tại sao tôi lại có thể nhìn rõ từng chi tiết trong căn phòng chỉ có ánh nến mập mờ và từng nét đẹp trên toàn thân thể của cô quỷ trước mặt mà không cần kính? Và, tôi nhận ra mình đã được thay đổi hoàn toàn, trở thành một gã điển trai nào đó chứ không phải tôi cũ.
Và, như nhận ra khuôn mặt ngơ ngác của tôi, giọng trong đầu nói:
“Ufufufu~ Xin lỗi một lần nữa vì thái độ của hắn. Ta xin tự giới thiệu, ta là Quỷ Vương Fritzna, và là chủ sở hữu thân xác mà cậu đang thấy và thèm. Tuy nhiên, thì nó đang được “chia sẻ” với “gã Anh Hùng giận dữ”, và hắn thì chiếm lấy hoàn toàn kiểm soát. Hắn ta thù đời nên hơi quạu thôi, đừng bận tâm.”
À thì… Hiểu được sơ sơ rồi. Nói vậy tức là… Trước mặt tôi là quả trap thành công nhất lịch sử nhân loại, một thằng đực rựa trong cơ thể một cô gái quyến rũ không chỗ chê. Dù “người thật” thì vẫn còn đó, nhưng tôi đang phân vân liệu việc mình bị quyến rũ bởi từng đường cong hoàn hảo trên cái cơ thể ấy có khiến tôi trở thành… cái gì đó đáng xấu hổ hay không. Và, tôi sẽ còn cần phải được giải thích thêm về vụ này đây.
=============================
– Tên thật của ta là Raynir, một Anh Hùng từng một thời oanh liệt…
“Và giờ thì ta bị phản bội. Bạn bè đâm lén ta, người yêu ta phản bội ta, và những người từng tung hô ta đã quay lưng lại với ta. Thân xác ta không còn gì ngoài tro bón đất. Ôi! Ta thù ghét mọi thứ, và sẽ sử dụng thân xác cô nàng Quỷ Vương xinh đẹp này để báo thù!”
Khi Raynir, vị Anh Hùng trong thân xác của Fritzna, đã nguôi lại và chịu ôn tồn giới thiệu bản thân và định sẽ nói chuyện với tôi một cách từ tốn thì Fritzna nhảy vào, chọc giận anh ta bằng cách lôi hết những chuyện khiến anh ta bực mình ra châm biếm. Và quả nhiên, Raynir quạu ra mặt, và bắt đầu tự gây gổ với bản thân mình. Tuy nhiên thì có vẻ Raynir đành chịu thua vì chả thể làm gì được Fritzna, vốn chỉ còn là tiềm thức. Vì vậy nên tôi có cảm giác Fritzna rất khoái trêu ghẹo Raynir.
Hên là anh ta không giận cá chém thớt lên tôi.
Sau đó, vì Raynir còn chưa nguôi giận, nên Fritzna đã là người giải thích mọi thứ cho tôi. Thú thật, tôi thích giọng điệu ve vãn của cô nàng quỷ này hơn.
“Raynir muốn sử dụng sức mạnh của ta cho công cuộc trả thù, nhưng không thể làm chủ được toàn bộ nó. Hắn ta triệu hồi cậu lên để có thể san sẻ nó với cậu. Ta tin chắc là cậu sẽ đồng ý? Ít ra thì lời tiên tri nói thế.”
Trợ giúp một Anh Hùng bị ruồng rẫy trong công cuộc trả thù, eh? Nghe cũng thú vị đấy chớ. Thú thật là, tôi cũng chẳng ưa gì những kẻ bội tín và phản bội. Muốn nghe quá khứ đau buồn của tôi chứ? Năm tôi mười sáu tuổi, tôi thích con bạn trong lớp, tôi dốc hết can đảm viết thư tỏ tình, hôm sau bức thư được photo ra hàng trăm bản rải khắp trường. Năm tôi mười bảy, một cô nàng muốn làm bạn gái của tôi. Những tưởng cuộc đời làm bạn với bàn tay kết thúc, nhưng té ra là bọn khốn nạn đã dàn xếp chỉ để quay lại những cảnh đáng xấu hổ của tôi và tung khắp nơi. Và còn nhiều, nhiều nữa… Chúng là nguyên nhân khiến tôi trở thành một hikimori, và tôi luôn căm thù bọn chúng! Tôi đã thề với cuộc đời này rằng sẽ chẳng còn tin bố con thằng nào nữa, và sống một mình cũng đủ rồi. Nụ cười chế nhạo của từng kẻ xung quanh tôi, kể cả gia đình, họ hàng hay thậm chí là cô nhân viên cửa hàng tiện lợi, khiến tôi tự cô lập mình với thế giới. Và tôi thề mình sẽ báo thù thế giới này, nếu có thể.
Và, chẳng phải Raynir và Fritzna vừa cho tôi một cơ hội hoàn hảo đó sao? Trở thành một kẻ phản diện… Không hẳn là phản diện, gọi là anti-hero thì đúng hơn.
– Tôi đồng ý. Tôi sẽ giúp anh, Raynir.
Tôi nói với một giọng cam đoan và chắc nịch nhất của mình.
Raynir quay lại, nhìn tôi bằng một ánh mắt hoài nghi, nhưng cũng không kém phần quyến… Mẹ bà nó, đừng có nghĩ Fritzna… À, Raynir trong cơ thể Fritzna, quyến rũ nữa được không vậy trời?
Chợt, tôi nghe thấy tiếng Fritzna nói:
“Yên tâm đi, Anh Hùng. Ta đã đọc thấu được cậu ta. Cậu ta là người chia sẻ nỗi đau của ngươi đấy. Nó không đau đớn như của ngươi, nhưng hiện tại thì cậu ta cũng đang phải chịu cảnh sống không bằng chết. Ufufufu~ Cậu ta cũng không thích những kẻ phản bội, nên ngươi có thể yên tâm.”
Fritzna… Quả là một cô nàng độc mồm độc miệng. Với tôi, quả nhiên cuộc sống hikimori đúng là sống không bằng chết. Cơ mà cô ta đọc được suy nghĩ của tôi đấy à!? Hơi sợ rồi đấy!
Và rồi, ánh mắt hoài nghi của Raynir biến đi mất, và anh ta quay lưng đi, nói:
– Ta chỉ yêu cầu một điều: đừng phản bội ta. Nếu những gì Fritzna nói là thật, thì ta tin chắc là chúng ta có thể trở thành bạn bè tốt đấy. Ta không còn tin vào thứ gọi là tình bạn, nhưng vì ta đã buộc phải tin ngươi, nên có lẽ ta sẽ thử lần chót.
Một lần nữa, tôi chắc mẩm đáp:
– Anh có thể tin tưởng ở tôi.
– Tốt, vậy tên ngươi là gì?
– Valerian Ridous.
Dĩ nhiên, đó là tên giả lấy từ nhân vật game của tôi. Nếu tôi đã có một con người mới, thì ngại gì mà không lấy một cái tên mới cho oách xà lách kia chứ?
Và rồi, tôi nghe Fritzna reo lên:
“Được lắm, Valerian. Hãy bắt đầu nghi thức truyền sức mạnh đi, Anh Hùng.”
– Ta sực nhớ, ngươi chưa nói cho ta biết phải làm vậy bằng cách nào.
“Đơn giản lắm! Ufufufu~”
Bình thường thì điệu cười ve vãn của Fritzna luôn làm tôi thích thú, nhưng không hiểu sao thì lần này nó lại làm tôi sởn gai óc và có linh cảm chẳng lành…
“Mỗi con quỷ đều có cách riêng của nó để truyền sức mạnh. Với một con quỷ cái như ta thì nó sẽ là… Một nụ hôn nồng cháy! Ufufufu~ Sắp có trò hay để xem rồi!”
Quả nhiên, tệ thật rồi. Dường như có cùng suy nghĩ với tôi, Raynir kêu lên, chiếc đuôi quỷ dựng đứng như cái ăng ten và đôi cánh dang phạch ra:
– Không đời nào ta lại làm chuyện đó đâu!
“Ufufufu~ Ngươi đã dám sử dụng cơ thể ta, đóng giả làm ta, vậy một nụ hôn với ngươi-mười-hai-năm-trước thì có khó gì đâu chứ? Cứ tưởng tượng ngươi là đứa nhóc thiếu niên mắc bệnh tự kỷ là được!”
Ahahaha… Nghe đau lòng thật, phải không? Cơ mà… “ngươi-mười-hai-năm-trước” là ý gì?
Một lần nữa, hình như đọc được suy nghĩ của tôi, Fritzna giải thích:
“Oh, ta chưa nói với cậu sao? Khi nghi thức triệu hồi được thực hiện, cậu được ban cho cơ thể và khuôn mặt y chang tên này mười hai năm trước, vào cái thời kỳ sung mãn nhất của hắn đó nha! Gái theo cứ gọi là nườm nượp. Thú thật, hồi đó mà không phải oánh nhau với hắn thì ta đã vui lòng cùng hắn vui vẻ hết đêm này qua đêm khác rồi.”
À, ra vậy. Thảo nào mà thanh niên Raynir dễ nổi cáu đến thế. Mà công nhận, Fritzna phải nói là dâm thật. Tôi thích những cô gái như vậy, hư hỏng và bạo dạn. Tôi nghĩ mình nên khen thẳng với cô nàng, vì dù gì thì cô cũng sẽ đọc được suy nghĩ của tôi.
– Tôi thì nghĩ rằng mình sẽ tận hưởng cùng cô nếu như bên trong cái thân xác bốc lửa ấy không phải một tên đực rựa.
Và, tôi đã nói rồi đấy. Và Raynir hằn học nói:
– Thôi đi, Valerian. Làm như ta muốn lắm ấy! Nói thật là bây giờ ta cũng thấy hơi tiếc khi từ chối ả này mười hai năm trước. Nhưng làm như ta có lựa chọn ấy!
“Mèn ơi, cậu dễ thương nắm nuôn đó nha~ Khác hẳn với tên Raynir mười hai năm trước. Xì, ta đã đề nghị được trói vào cạnh giường cho người tuỳ ý tận hưởng, chơi đùa với cơ thể ta bằng cánh tay chắc khoẻ ấy cơ mà? Chỉ tại hồi đó ngươi thánh thiện quá cơ! Cái gì mà ‘Ta đã có Lisania’ rồi kia chứ!”
Tên Raynir… Đúng là cỗ dâng không biết hưởng. Là tôi thì tôi đã xực ngay rồi. Tình nguyện bị trói để tôi tuỳ ý sử dụng sao? Trên đời có mấy bạn gái nào tốt đến thế đâu cơ chứ?
Và như cảm thấy tiêng tiếc, Raynir không quát lên nữa, mà chỉ lẳng lặng đáp:
– Được rồi, Fritzna. Đừng nhắc đến nó nữa.
“Nhưng ngươi vẫn phải hôn Valerian đấy. Bằng không thì mọi sự công cốc cả.”
– Rồi rồi, ta sẽ cố. Xì, hôn một kẻ giống y hệt ta, sao có cảm giác biến thái thế nào ấy! Bây giờ ta là một kẻ sẵn sàng làm mọi chuyện đồi bại, nhưng chuyện này…
Tất nhiên là nó biến thái rồi, anh bạn. Chúng mình là đực rựa cơ mà. Cơ mà theo cái cách anh ta nói thì tôi không nghĩ anh ta THẬT SỰ có thể làm mấy chuyện đồi bại đâu. Xét cho cùng thì Raynir cũng đã từng là một Anh Hùng mẫu mực, giống như tôi cũng đã từng là công dân lương thiện. Cho dù chúng tôi có chán ghét, thù hằn thế giới này thì chúng tôi vẫn còn có cái gì đó một chút gọi là lẽ phải.
Và rồi, nói là làm, Raynir gượng bước đến chỗ tôi, từng bước một như một con robot. Tôi cũng đứng yên, tay nắm chặt, chờ đợi cơn giông tố sắp tới.
“Cứ nghĩ là cậu sẽ được Quỷ Vương xinh đẹp đáng yêu hôn là xong ngay, Valerian. Đừng nghĩ đến tên đực rựa.”
Thì tôi đang cố đây, Fritzna. Cô càng nhắc thì càng làm tôi nghĩ tới hắn thêm đấy!
Raynir chợt nắm lấy miệng tôi, và ngay lập tức áp sát môi, trao cho tôi một nụ hôn…
Fritzna đang hôn mình. Fritzna đang hôn mình. Không phải Raynir! Chắc chắn không phải Raynir!
Năm giây trôi qua, dài như cả thế kỷ, phần nào chứng minh thuyết tương đối là có thật.
Đồng ý là với đôi môi ngọt ngào, mềm mại và mùi hương quyến rũ ấy thì đây sẽ tạo nên một nụ hôn đầu hoàn hảo mà biết bao nhiêu người phải ghen tị. Tuy nhiên thì… bạn biết rồi đấy.
Chùi môi với một vẻ đau đớn, Raynir hỏi:
– Xong chưa vậy, Fritzna?
Không thấy tiếng Fritzna trả lời. Chợt, Raynir run rẩy toàn thân, nhắm kịt mắt và lắc mạnh đầu.
Và khi anh mở mắt, đôi mắt anh đã chuyển sang một màu tím huyền ảo, thay vì màu đỏ thẫm như máu lúc trước. Đôi môi anh uốn cong, tạo thành một nụ cười tinh quái, nói:
– Ya~ Thành công rồi đấy, Anh Hùng. Ufufufu~ Lại được làm chủ cơ thể mình thật là đã!!!
“Fritzna!!??? Tại sao!!?? Tại sao ngươi lại làm chủ được thể xác!?”
Lần này thì đến phiên Raynir kêu gào lên trong đầu tôi. Tôi có thể nghe được giọng thật của anh ta, và nó na ná với giọng mà tôi đã dùng nãy giờ, trầm và lớn. Rõ ràng, Fritzna đã lấy lại được cơ thể, một cách nào đó, và đưa Raynir trở lại dạng linh hồn. Vẫn nụ cười tinh quái, Fritzna nói:
– Bình tĩnh đi, Anh Hùng. Vì người vừa truyền gần như tất cả sức mạnh cả của ta lẫn của ngươi vào Valerian, nên linh hồn của ngươi bị mất sức mạnh so với ta, giúp ta nắm quyền điều khiển. Cơ mà, ngươi sẽ hồi phục nhanh thôi, độ một hai tiếng nữa. Chuyện này sẽ xảy ra HẰNG NGÀY đấy, vì ngươi sẽ trải qua các cơn hao hụt sức mạnh bất ngờ. Để hồi phục thì có khi sẽ khoảng nửa tiếng, mà cũng có khi tận nửa ngày lận.
“Geez! Ta hy vọng là ngươi vẫn có thiện chí với kế hoạch của ta trong lúc đó.”
– Tất nhiên rồi. Ufufufu~ Ta nghĩ mình sẽ tận dụng thời gian này, để làm cái điều mà ta vẫn luôn muốn làm suốt mười hai năm nay~
Và Fritzna nhìn tôi bằng một ánh mắt dâm tà, lưỡi liếm môi như thèm thuồng lắm. Chậc, tôi biết chuyện này sẽ đi tới đâu rồi.
Fritzna tiến tới gần tôi, rướn người vào tôi, làm đủ mọi tư thế quyến rũ và cuối cùng là áp bộ ngực mềm mại của mình vào ngực tôi. Bằng một giọng ve vãn đầy gợi tình, Fritzna nói thì thầm:
– Sao hả, Valerian? Cậu sẽ giúp đỡ cô Quỷ Vương tội nghiệp này chứ? Tên Raynir đó, dù làm chủ thân xác ta suốt mười hai năm, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được cơn thèm muốn của thể xác. Vậy mà tên đần ấy không cho phép ta thoả mãn bản thân. Thủ dâm cũng không! Aa, ta không chịu được nữa rồi!
Không kịp đợi tôi trả lời, Fritzna lao tới, ôm lấy tôi và hôn một cháy cuồng nhiệt. Bây giờ đó mới là một nụ hôn chính hiệu chứ.
Tôi không phản đối, vì cỗ dọn sẵn rồi, còn gì mà không chén. Ngược lại, tôi bắt đầu hoà nhịp cùng Fritzna. Tuy nhiên, thì có vẻ cô nàng luôn là người dẫn nhịp. Chúng tôi mặc cho Raynir kêu gào những thứ như là “Dừng lại đi! Ta cũng cảm nhận dược đấy! Và nó tởm quá!” Anh tởm mặc anh. Ai bảo lúc trước anh không xơi cơ.
Tận dụng cơ hội, hai tay tôi liên tục kiểm tra đội hình “ngực tấn công mông phòng thủ” của cô. Mềm đến mức có cảm giác lâng lâng như thiên đường ấy! Như thể chúng được làm từ cái gì đó không thuộc thế gian này vậy!
Và rồi, chưa chỉ mà mặt Fritzna đã đỏ gay, ánh mắt nhìn tôi với một vẻ đầy kích thích. Chiếc đuôi nhọn của cô rạch một đường dài từ tận cổ áo tôi đến ống quần, và cuối cùng là dùng tay xé toạc ra. Với một vẻ mặt dâm đãng, Fritzna nói:
– Xin lỗi vì chúng ta không có thời gian trói em lên giường. Nào, tiến lên và chiếm lấy em đi, Valerian! Cho em thấy sức mạnh của cả Anh Hùng lẫn Quỷ Vương trong người anh đi! Con quỷ lẳng lơ dâm đãng này, bây giờ thuộc về anh tuỳ ý sử dụng!