Frontier Alchemist - Giả kim thuật sư ở vùng biên ải

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nàng Bạch Tuyết Độc Địa

(Tạm ngưng)

Nàng Bạch Tuyết Độc Địa

Fukada Sametarou

Dẫu vậy cả hai đều không thể thành thật với nhau. Song lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, họ từng bước xích lại gần nhau và thấu hiểu cảm xúc của đối phương.

1 11

Vợ Ơi, Xin Hãy Ngoan Ngoãn Nhé

(Đang ra)

Vợ Ơi, Xin Hãy Ngoan Ngoãn Nhé

Hoa Hoàn Một Khai

“Ai mà biết được?” Cô cũng cười theo.

36 5

Bạn thời thơ ấu của tôi là một mỹ nữ hikikomori, nên sau giờ học tôi đều ở trong phòng cô ấy (nhưng không phải người yêu!)

(Đang ra)

Bạn thời thơ ấu của tôi là một mỹ nữ hikikomori, nên sau giờ học tôi đều ở trong phòng cô ấy (nhưng không phải người yêu!)

Nagana Youichi (永菜葉一)

Một câu chuyện hài lãng mạn sau giờ học về cặp bạn thời thơ ấu còn hơn cả người yêu chính thức bắt đầu!

5 7

Tôi đã chuyển sinh, và cô vợ Chân Tổ của tôi cũng theo cùng

(Đang ra)

Tôi đã chuyển sinh, và cô vợ Chân Tổ của tôi cũng theo cùng

Mongmae-a

Chú thích: Chân Tổ là gì thì mình sẽ giải thích sau, ai có theo dõi nasuverse thì chắc chắn là biết rồi. Nhưng nó sẽ dành cho những ai không biết.

1 8

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

(Đang ra)

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

Hoa Nhạ Trần

Những quan trị an tại vương đô mỗi ngày thấy một thiếu nữ nối tiếp một thiếu nữ nức nở tới để báo án, nhiều tới mức họ sắp phát điên mất rồi.

13 26

Thanh kiếm của Thợ săn Quỷ: Huyễn Đăng Kí của Quỷ Nhân

(Đang ra)

Thanh kiếm của Thợ săn Quỷ: Huyễn Đăng Kí của Quỷ Nhân

Moto'o Nakanishi

Từ đó, Jinta, mang trên mình lời nguyền của quỷ dữ, dấn thân vào cuộc hành trình xuyên thế kỷ. Anh lang thang qua dòng chảy thời gian, truy tìm công lý cho những mất mát của bản thân, và tìm kiếm lý d

3 4

Phần một - Chương 1 : Nghỉ việc thôi!!

“. . . 999, 1000. Ô kê, chỉ tiêu ngày hôm nay coi như đã xong! Thậm chí còn chưa đến buổi trưa nữa, nếu vậy thì mình sẽ dành nguyên buổi chiều để tiếp tục nghiên cứu . . .”

Tôi nói vậy trong khi kiểm tra những chai nước cất mà bản thân vừa tạo bằng thuật chuyển hóa nhanh của mình.

Chất lượng của chúng sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến chất lượng của những sản phẩm chuyển hóa cuối cùng. So với những loại nước cất khác, chỗ nước này của tôi đặt biệt ở chỗ chúng được hòa trộn với ma lực một cách đồng đều, khiến cho nó có chất lượng cao hơn hẳn.

Và có tới hơn 1 nghìn chai đang ở ngay trước mắt tôi. Nhiều là thế, nhưng Hiệp hội giả kim thuật kiểu gì cũng sẽ dùng hết nó trong vòng một ngày mà thôi.

“Này Master Rust. Master Rust!” (Trans: Master ở đây là một dạng xếp hạng thứ bậc, vậy nên tui quyết định giữ nguyên)

Một giọng the thé liên tục gọi tên tôi.

“. . . Ngài cần gì ở tôi sao, Master Rihalzam?”

Tôi trả lời một người đàn ông trạc tuổi trung niên đang tiến lại gần tôi. Người đàn ông với khuôn mặt có phần hơi ngớ ngẩn này là một nhà giả kim thuộc bộ phận chuyển hóa vũ khí của Hiệp hội.

“Câu trả lời kiểu gì thế? Bởi vậy mà lũ giả kim thuật sư thuộc bộ phận nghiên cứu cơ bản các người . . . Mà thôi kệ đi. Ngài chủ tịch đang gọi mấy người đấy.”

Ông ta nói trước khi cười một cách đáng sợ.

Rihalzam là người lúc nào cũng muốn gây sự và tranh cãi với tôi bất cứ khi nào có thể. Ông ta vô cùng tự mãn vì bản thân thuộc về bộ phận vũ khí kiếm được bộn tiền, và luôn luôn phàn nàn về ngân sách của bộ phận nghiên cứu cơ bản của tôi.

Khi mà ông ta đang có một tâm trạng tốt như ngày hôm nay, điều đó chẳng khác gì một điềm gở với tôi cả, nhưng tôi không thể nào lờ đi được khi ngài chủ tịch cho gọi tôi. Vậy nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi thẳng đến văn phòng của người đó theo lời của Rihalzam.

“Hừ. Mấy kẻ được giao việc lau dọn như mấy người thì nên biết điều mà ngậm miệng lại và làm theo đi.”

Ông ta lẩm bẩm như vậy khi tôi rời đi. Rồi gã ta lấy đi chỗ nước cất mà tôi biến đổi như thể toàn bộ chỗ này là của ông ta vậy.

“Bọn ta quyết định sẽ cắt giảm ngân sách của bộ phận nghiên cứu cơ bản.”

Chủ tịch nói trong khi ném cho tôi một tờ giấy.

Rõ ràng đấy là ngân sách của kỳ tiếp theo. Ánh mắt tôi tối sầm lại khi nhìn vào tờ giấy đó.

“K-không!?”

“Hừ. Bộ phận nghiên cứu cơ bản không hề đem đến kết quả thực tiễn nào cả, mà chỉ đơn thuần hỗ trợ cho những bộ phận khác. Việc phân bổ ngân sách cho những bộ phận thực sự kiếm được tiền cũng là điều hiển nhiên thôi.”

“Nhưng nếu vậy thì…”

Tôi cố phản đối, nhưng chủ tịch nói át tôi.

“Đủ rồi! Bộ phận nghiên cứu cơ bản sẽ bị giải thể! Từ giờ trở đi, anh sẽ phải cật lực làm việc cho những bộ phận khác. Trời ạ, anh nên biết ơn vì vẫn còn được làm việc ở đây đấy. Hiểu chưa? Nếu hiểu rồi thì mau chóng quay lại làm việc đi!”

Ông ta nói trong khi chỉ tay vào cửa.

Nghe thấy những lời ấy, tôi nhận ra rằng không có lý do gì để tiếp tục tranh cãi thêm nữa.

Ngân sách và nhân sự đã giảm sút đáng kể từ khi người đàn ông này trở thành chủ tịch.

Đúng là nếu chỉ nhìn sơ qua thì dường như phòng nghiên cứu cơ bản không tạo ra được thành quả nào, nhưng tôi có thể tự tin nói rằng không có một sản phẩm nào mà Hiệp hội phát triển gần đây có thể thành công nếu không có nó cả.

Tất cả chúng đều cần đến những nguyên liệu chất lượng cao, và tôi chính là người đã chuẩn bị chúng.

Nhưng giờ đây, khi mà phòng nghiên cứu cơ bản đã bị giải thể, tôi biết rằng dù có cố tranh cãi như thế nào đi nữa cũng chỉ tốn công mà thôi.

Không, tôi từ lâu đã biết rằng ông ta coi bộ phận này chả khác gì chỗ để sai những chuyện lặt vặt cả.

Với ngân sách của kỳ tiếp theo trong tay, tôi chán nản quay lại phòng thí nghiệm và ngồi gục xuống. Tôi nhìn xung quanh với khuôn mặt chán nản, vì biết rằng bản thân sẽ sớm bị đuổi cổ khỏi căn phòng này.

Và rồi, tôi nghe thấy tiếng chuông báo hiệu rằng có tin nhắn đến. Nó được phát ra từ thiết bị liên lạc mới nhất.

"Cái này cũng do phòng nghiên cứu cơ bản làm ra mà..."

Tôi lẩm bẩm khi nhìn vào tờ giấy da.

"Là Kalin sao? Nghĩ lại thì, hình như mình chưa gặp cô ấy kể từ khi cả hai tốt nghiệp học viện thì phải. Mình khá chắc là cô ấy đã trở thành hiệp sĩ và làm rất tốt trong cuộc chiến cuối cùng. Để xem nào…”

Đó là một lá thư từ một người bạn cũ ở học viện. Trong khi cảm thấy hoài niệm, tôi bắt đầu đọc nó.

Dù học ở hai khoa khác biệt, nhưng chúng tôi đã tình cờ gặp nhau và trở nên vô cùng thân thiết. Cô ấy không khác gì một người bạn nam cả, và hai đứa bọn tôi đã cùng nhau gây ra vô số chuyện ngớ ngẩn thời còn đi học.

“Ồ, Kalin sắp nhận được một lãnh địa ở vùng biên giới sao? Mình có nghe nói rằng cô ấy đã làm rất tốt, nhưng điều đó thật khó tin mà. Và… Cô ấy muốn mình hỗ trợ việc phát triển nó…”

Tôi có hai tờ giấy trước mặt.

Một là tờ ngân sách, khiến tôi hình dung ra một tương lai mà tôi sẽ không làm gì ngoài việc làm việc nhà trong suốt quãng đời còn lại. Tờ giấy còn lại là một tờ giấy da chứa đầy tương lai chưa được viết ra. Nhìn vào nó, tôi ngay lập tức nhớ đến nụ cười tinh nghịch của Kalin khi chúng tôi còn ở học viện.

“…Được rồi, nghỉ việc thôi.”