Khi tôi đang thong dong trong lớp thì một cô bạn cùng lớp cầm theo sách giáo khoa bước tới.
"Kotone ơi, chỉ tớ tiếng Anh với……"
"Được thôi."
Chuyện này cũng khá thường xuyên xảy ra. Em gái tôi cũng kể là nó hay bị hỏi bài kiểu này. Việc tôi hay bị réo tên trong giờ tiếng Anh kể cũng lạ, nhưng với tôi thì đó chỉ như một cuộc hội thoại bình thường nên cũng không có vấn đề gì. Theo một nghĩa nào đó thì phương pháp giáo dục của bố mẹ tôi đã thành công rực rỡ. Nghe nói hai người đã phân chia ra ngày nói tiếng Anh và ngày nói tiếng Nhật. Ví dụ như để tôi nghe bố luyện tập tiếng Nhật vậy.
Thôi chuyện đó để sau, giờ giải lao này mình sẽ giúp bạn ấy học tiếng Anh.
Đến giờ giải lao tiếp theo, tôi nghe được cuộc trò chuyện của nhóm con trai ngồi gần đó.
"Này, chúng mày có biết về ‘cờ tử’ và ‘cờ sinh tồn’ không?"
"Biết chứ."
""Khốn kiếp, không xong rồi! Ở đây cứ giao cho tôi, các cậu đi trước đi!""
"À… Ể? Khoan đã. Đấy chỉ là một thằng khốn nạn thôi mà!"
"Bị phát hiện rồi à?"
"Chỉ khác nhau một chữ mà ý nghĩa một trời một vực!"
“Ở đây cứ giao cho tôi, các cậu đi trước đi”... Đùn đẩy hết trách nhiệm rồi chuồn thẳng. Đúng là một tên khốn nạn thật. Mấy câu kiểu ‘Đi do thám đi, Carlo’ là toang chắc rồi. Hay câu ‘Ai mà ở lại một nơi như thế này được chứ!’ cũng là dấu hiệu toang luôn.
""A! Ngoài cửa sổ! Ngoài cửa sổ!""
"Cái gì thế?"
"À, cái này là chết chắc rồi. Không phải ‘cờ’ nữa, mà là thì quá khứ luôn rồi. Đồng nghĩa với ‘Ngứa… ngon…’ đấy."
"Ra là vậy, kiểu như để lại ghi chú hay di thư à. Thế thì chết chắc rồi. Vậy còn ‘cờ sinh tồn’ thì sao?"
""Khốn kiếp, giết ta đi!""
"À, ừm. Kiểu đó thì sống chắc. À không, là bị cho sống thì đúng hơn nhỉ...? Cái đó cũng đồng nghĩa với cái chết còn gì."
""Mình hạ được nó rồi!?""
"Là cái kiểu mà kẻ địch vẫn còn sống nhăn răng. Kiểu sẽ khiến người ta phải hét lên ‘Này, đừng có nói mấy lời thừa thãi đó!’ đấy."
"Rồi nó sẽ bước ra từ trong làn khói."
"Chuẩn luôn. Còn có cái kiểu sau vụ nổ không thèm đi kiểm tra xác nữa."
"Để rồi sau này nó xuất hiện trở lại!"
Đúng là có thật. Rất nhiều là đằng khác. Tôi cũng hay thắc mắc tại sao họ không kiểm tra lại xác, nhưng nếu làm vậy thì nhân vật chính hết đường sống mất. Mà tôi nghĩ với một sát thủ thì công việc phải bao gồm cả việc xác nhận cái chết chứ...
Mà thôi, cuối cùng thì chỉ cần thú vị là được. Vì là tác phẩm hư cấu mà. Chắc sẽ thành ra thế này: ‘Ngoài vũ trụ làm gì có âm thanh?’ ‘Thế ông muốn xem cảnh này mà không có hiệu ứng âm thanh à?’ ‘Thế thì cũng hơi...’. Một trận chiến không gian hoành tráng mà lại im phăng phắc thì buồn thảm quá.
""Không thể nào! Tôi đáng lẽ là cánh tay phải của ngài cơ mà!""
""Cánh tay phải của ta ở đây mà?""
"Cách đối đáp đó gian xảo thật đấy? Nhưng mà tao khá thích."
Công nhận, vừa nói vừa vỗ vào cánh tay phải của mình thì đúng là chơi không đẹp thật... Ồ, sắp vào lớp rồi thì phải.
Tan học, tôi cùng với Tomohiro và Suguru đi đến nhà ăn.
"Chị ơi!"
"Rồi rồi, vào xếp hàng nào."
Tôi ôm chầm lấy đứa em gái vừa lao đến, rồi từ từ di chuyển vào hàng. Chị Yanase và chị Matsukane mang theo cơm hộp nên đã ra ngồi trước rồi.
"Ăn gì bây giờ nhỉ..."
"Bít tết... không, thỉnh thoảng đổi sang hamburger xem sao."
"Hừm, hay là thỉnh thoảng ăn mì udon cà ri nhỉ."
"Tao sẽ nguyền cho mày làm bắn hết lên áo cho xem."
"Thôi đi."
Tomohiro ăn mì udon cà ri. Còn Suguru thì ăn hamburger. Tôi nên chọn món gì đây...
"Em ăn suất cơm heo chiên xù đây. Chị thì sao?"
"Ừm... Chắc chị ăn mì soba."
Tôi gọi một suất 250 gram, nhận khay đồ ăn rồi tiến về chỗ chị Yanase và mọi người đang đợi.
Tôi ngồi cạnh Tomohiro. Em gái ngồi cạnh tôi. Suguru ngồi đối diện Tomohiro. Chị Yanase ngồi trước mặt tôi, còn chị Matsukane ngồi trước mặt em gái tôi.
"Trong các nhánh của thể loại isekai, có loại chuyển sinh thành nhân vật game đúng không?"
"Có chứ. Dù là loại nào thì đa phần cũng đều bá đạo cả."
"Cái đó ấy, tùy trường hợp mà có khi toang luôn nhỉ?"
"Ví dụ?"
"Nhân vật Dra-Quest mà chuyển sinh vào thế giới Dis-gaia."
"Cái đó thì... đúng là xin chia buồn thật... Ngược lại thì chắc chỉ cần một cú đấm nhẹ là đạt tới ngưỡng sát thương tối đa rồi."
Mỗi tác phẩm lại có hệ thống chỉ số khác nhau... Tác phẩm khác nhau thì thế giới cũng khác nhau, mà thế giới khác nhau thì quy luật cũng thay đổi. Cùng một mức HP nhưng có khi chênh lệch đến cả mấy con số không ấy chứ.
"Chị có muốn đến thế giới khác không?"
"Nếu được nhận cheat ma pháp thì cũng không phải là chị không cân nhắc."
"Ra chị thuộc phe ma pháp à."
"Dùng thay cho mỹ phẩm và để cải thiện môi trường sống thì ma pháp là nhất rồi. Có vẻ sẽ có một cuộc sống tiện lợi hơn bây giờ."
"Ra là vì lý do đó à..."
"Nếu đó là một thế giới mà ma pháp không linh hoạt thì tôi xin kiếu."
Nếu trình độ văn minh tương đương thì cuộc sống có vẻ sẽ dễ dàng, nhưng như thế thì ban đầu sẽ bị coi là kẻ khả nghi và phiền phức lắm. Chắc cứ giả vờ mất trí nhớ là lựa chọn ổn định nhất.
"Lâu lắm rồi mới ăn mì udon cà ri."
"Đừng làm bắn sang đây đấy nhé."
"Cả bên này nữa, đừng có làm bắn sang nhé!"
"Hừ, cứ yên tâm. Tao là đứa thích đáp ứng kỳ vọng của người khác lắm đấy."
""Thôi đi.""
Bị cà ri bắn vào đồng phục thì không phải chuyện đùa đâu. Xấu hổ chết mất. Mà nói đi cũng phải nói lại, làm sao bắn tới chỗ em gái tôi được chứ. Toàn bộ sẽ bay vào tôi hết cho xem.
"Mì udon cà ri ngon thật đấy, nhưng nhược điểm là ăn uống phải cẩn thận."
"Thế thì ăn cơm cà ri bình thường cho rồi."
"Cũng đúng. Mà so với người ngồi cạnh thì vẫn còn đỡ chán..."
"Hửm...?"
"À không, chỉ là, tôi thấy mỗi lần ăn uống có vẻ vướng víu quá."
"Quen rồi. Là do quen cả thôi."
Ngực có tháo ra được đâu. Dù muốn hay không thì cũng phải quen thôi.
"Bao giờ mới đến hè thế?"
"Trước đó còn bài kiểm tra nữa."
"Oái, phiền phức quá."
"Dính điểm liệt là phải đi học phụ đạo đấy?"
"Vậy à. Năm nhất bọn em chưa được giải thích nhỉ. Sẽ phải đến trường học bổ túc đấy, thời gian chơi game sẽ giảm đi đó."
Nói vậy thôi chứ trong nhóm này chắc không có ai suýt soát điểm liệt đâu. Người thấp điểm nhất chắc là Suguru, nhưng cậu ta vẫn giữ được trên trung bình một chút, nên chắc không có vấn đề gì.
Sắp tới lại là mùa bị hỏi bài tiếng Anh đây. Thi xong là đến nghỉ hè. Có vẻ sẽ cày game đã đời đây. Phải quyết định cả thời gian vận động cho hợp lý nữa mới được...
Ăn trưa xong là đến tiết học buổi chiều. Tan học thì về nhà rồi chơi game thôi. Phải đi cày cấp thôi.