“Tohru-kun, cậu muốn trở thành một nhà văn sao?”
Đã một năm kể từ lần đầu tôi gặp Rin. Cả hai ngồi ở thư viện sau giờ học như thường lệ thì Rin đang ngồi cạnh tôi lại đột nhiên hỏi vậy.
“Ừ, đương nhiên rồi!”
Tôi muốn trở thành một nhà văn như Maple Satou. Như năm ngoài, giấc mơ tôi không hề thay đổi. Nghe tôi trả lời như vậy, Rin hạ quyết tâm rồi cắn môi.
“Đây…”
Rin rụt rè đưa cho tôi một cái gì đó. Đồ vật trong tay tôi đó thật quen thuộc.
“Một chiếc bùa?”
Lá bùa có vài chữ kanji mà tôi không đọc được, nhưng nó được dùng cho những công nhân lao động chân tay.
“...Ừm, đây là lá bùa hiện thực hóa giấc mơ. Tớ chắc chắn nó sẽ biến giấc mơ của cậu thành hiện thực.”
Mắt Rin cứ đảo đi đảo lại liên hồi trong lúc nói.
“Tớ đã nghĩ rằng…nó sẽ giúp cậu đôi chút.”
Đôi má cô nàng đỏ như trái dâu, đôi đồng tử thì run rẩy trong lo lắng. Sau khi nhận được lá bùa đó từ Rin, tôi bày tỏ cảm xúc chân thành trong lòng với cô ấy.
“Cảm ơn cậu nhiều nhé! Nó làm tớ hạnh phúc lắm!”
Đó là quà của Rin. Và là một thứ gì đó giúp tôi chạm đến giấc mơ của mình. Không có chuyện tôi lại không vui được. Nhìn tôi như vậy cũng khiến gương mặt cô nàng trông nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Giờ chúng ta có một bộ bùa đôi ha.”
Tôi nhớ lại chiếc bùa màu hồng phấn đã cho Rin lúc trước.
“Yup, một cặp luôn.”
“Tớ đảm bảo rằng mình sẽ cố gắng hết sức để trở thành một nhà văn.”
Tôi siết chặt nắm tay mình, tuyên bố với cả thế giới.
“Ừm, tớ cũng giúp nữa.”
Người bạn duy nhất, cũng là người con gái tôi yêu, sẽ giúp đỡ tôi. Tôi thề rằng sẽ trở thành một nhà văn bằng bất cứ giá nào. Hồi đó tôi có một niềm tin mãnh liệt như vậy.
Còn nếu tôi không làm được thì sao? Khả năng đó còn không tồn tại trong đầu tôi. Tôi tự tin rằng mình sẽ làm được.
“Tohru-kun…cậu tuyệt thật đấy.”
Những lời đó phát ra từ đôi môi của Rin lọt vào tai tôi. Và cứ thế, cô ấy nhìn tôi tràn đầy sự tôn trọng, rồi bắt đầu nắm chặt bàn tay như tôi thường làm.
“Tớ cũng sẽ cố hết sức nữa.”
Giọng nói ấy như thoảng qua, nhưng tôi phần nào vẫn cảm nhận được sự quyết tâm.
Và kể từ đó, tất cả những lúc sau giờ học, trên bàn Rin không còn cuốn manga hay đọc nữa, mà thay vào đó là quyển sách giáo khoa.
_________________
“Em về rồi đây…”
“Mừng em về nhà.”
Giọng nói chị tôi vang ra từ phòng khách.
“Đồ ăn tự làm của Rin thế nào?”
“Ừm, tuyệt lắm ạ.”
Tôi trả lời cụt lủn, thay vì đến phòng khách, tôi bước thẳng lên phòng tôi. Tôi thấy giá sách chứa đầy sách để viết, bộ đồ ngủ tôi mặc sáng nay. Tôi đi đến bàn học rồi mở ngăn kéo.
Tôi lấy ra thứ bên trong đó rồi đặt lên tay. Đó là chiếc bùa cổ màu xanh, trên khắc dòng chữ “Biến giấc mơ thành hiện thực”. Thời gian làm nó phai mờ nhiều rồi.
“Thảm đến mức này luôn rồi à…”
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc bùa, đầu nhớ lại câu trả lời của mình cách đây chín năm.
“Nhưng…”
Tôi nắm chặt lá bùa trong tay.
“Mình sẽ làm việc chăm chỉ, và cố hết sức.”
Tôi đã hứa với Rin, rằng nhất định một ngày nào đó, tôi sẽ trở thành một nhà văn. Cho nên, dù thế nào đi nữa, tôi đảm bảo rằng nó sẽ thành thực. Một khi trở thành nhà văn, tôi mới có thể sánh vai cùng Rin. Con người tôi bây giờ, không tốt chút nào.
Tôi nắm lấy bàn trong khi định hình lại trong đầu. Có hai lí do khiến tôi không thể hỏi thẳng cảm xúc cô ấy lúc này.
Thứ nhất, là vẻ ngoài tuyệt đẹp của Rin, tôi không tài nào sánh nổi cô ấy. Lòng tự trọng của tôi quá thấp. Nhưng lời nói và hành động của cổ gần đây phần nào phủ nhận điều đó.
Thứ hai, tôi không có quyền vai kề vai với Rin. Tôi không cho phép, ít nhất là lúc này. Điểm số đáng kinh ngạc, hoạt động thể chất và tài năng nghệ thuật xuất sắc. Cô ấy gần như có tất cả.
Còn tôi?
Điểm số, khả năng vận động đều ngưỡng trung bình. Nghệ thuật thì còn chẳng có. Ban đầu tôi dành toàn bộ thời gian của mình cho việc viết lách, nhưng vẫn chưa thành công như mong đợi. Đó là tình trạng lời hứa của tôi với Rin hiện giờ.
Tôi chưa hoàn thành bất cứ điều gì.
Không đời nào tôi lại thổ lộ tình cảm của mình với Rin bây giờ, không đời nào tôi sánh ngang được với cô ấy. Chỉ có một lựa chọn.
Tôi treo bùa lên chiếc đèn bàn học. Tôi ngồi xuống ghế, rồi mở chiếc máy tính xách tay của mình ra. Trình xử lý văn bản được mở ra, tôi để bản thân đắm chìm trong thế giới ngôn từ.
Ngay cả khi mặt trời lặn, ngay cả khi được gọi đi ăn tối, tôi cứ tiếp tục đánh máy, đặt cả linh hồn vào câu chuyện của mình.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Sir thế này rồi mà không tốt à :V Main này đàn ông vcl các bác ạ :)))