Fatal Frame: Zero

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Honnō-ji kara Hajimeru Nobunaga to no Tenka Tōitsu

(Đang ra)

Honnō-ji kara Hajimeru Nobunaga to no Tenka Tōitsu

Hitachinosuke Kankou

Khởi nguồn từ “Shōsetsuka ni Narō”, một bản lịch sử – fantasy thời Chiến Quốc nay chính thức khai màn!

2 0

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

19 0

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

12 0

Fatal Frame: Zero - Chương 1

「Hay là cậu thử viết tiểu thuyết chuyển thể từ game xem sao?」

Tôi nhận được cuộc gọi từ anh Ioka, người tôi từng có dịp hợp tác một lần khi thu thập tư liệu cho một tạp chí, vào một ngày xuân năm 2002.

Một tựa game nổi tiếng sẽ được chuyển thể thành tiểu thuyết, với hy vọng mang đến cho đông đảo người hâm mộ một trải nghiệm khác về thế giới đó bên ngoài trò chơi. Ngay cả một kẻ mù tịt về game như tôi cũng biết đến dòng sách đặc biệt này. Nhưng tôi đã đinh ninh rằng những cuốn tiểu thuyết như vậy phải do những người có liên quan đến game, như biên kịch chẳng hạn, chấp bút.

「Không phải vậy đâu,」 anh Ioka đáp khi tôi hỏi về điều đó. 「Hoàn toàn ngược lại là đằng khác; người ta thường nhờ những người không liên quan gì đến game viết để mang lại một sắc thái mới. Hiện tại, công ty anh đang muốn chuyển thể một tựa game thành tiểu thuyết và đang tìm một cây bút phù hợp.」

「Nhưng một người như tôi liệu có viết nổi không ạ?」

「Dĩ nhiên rồi. Anh nhớ cậu từng kể hồi sinh viên có viết tiểu thuyết, nên mới gọi cho cậu đấy.」

Tôi chỉ là một nhà báo mới vào nghề, từng viết vài bài phóng sự cho các tạp chí. Thời sinh viên, tôi cũng là thành viên của câu lạc bộ văn học, và đã tự xuất bản vài tập doujinshi đăng những truyện ngắn do mình sáng tác.

Nghĩ lại thì, đúng là trong lúc làm việc cùng anh Ioka, chúng tôi có trò chuyện phiếm, rồi anh hỏi tôi đã từng viết tiểu thuyết chưa, và tôi đã trả lời rằng thực ra thì... Và chúng tôi đã nói về chuyện đó.

Dù nói vậy, nhưng trình độ của tôi cũng chỉ dừng ở mức một kẻ nghiệp dư bền bỉ mà thôi. Nhưng nếu nói rằng tôi không khao khát trở thành một cây bút chuyên nghiệp thì là nói dối.

Tôi im lặng, lắng nghe giọng anh Ioka qua ống nghe.

「Anh đã nghĩ có lẽ hơi đường đột khi nhờ một nhà báo như cậu, nhưng vẫn muốn hỏi xem ý cậu thế nào. Rốt cuộc thì cậu không muốn làm à?」

「Không hề ạ, tôi rất muốn nhận lời,」 tôi đáp, tay siết chặt ống nghe.

「Tuyệt vời. Anh muốn sắp xếp một cuộc gặp với bên sản xuất càng sớm càng tốt để trao đổi; ngày mai cậu có rảnh không?」

「Vâng, được ạ.」

「Vậy thì 2 giờ chiều mai, chúng ta sẽ cùng đến gặp bên sản xuất. Địa điểm ở Ichigaya, nên 1 giờ 50 chúng ta gặp nhau ở cổng soát vé ga JR Ichigaya nhé.」

Tôi xác nhận lại, cảm ơn anh rồi cúp máy. Ngay khoảnh khắc đặt điện thoại xuống, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi. Nguyên nhân là nỗi sợ hãi khi đột ngột phải làm một việc mà tôi không biết mình có kham nổi không. Trước hết, liệu tôi có thực sự chuyển thể một tựa game thành tiểu thuyết được không? Bản thân việc một nhà báo quèn như tôi lại được mời một công việc như thế này đã đủ kinh ngạc rồi.

Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một cơ hội cực lớn. Dù dưới hình thức nào, tên của tôi cũng sẽ xuất hiện trên một cuốn sách do chính tôi viết và được xuất bản. Dù tên tôi đã từng xuất hiện cùng vài bài báo trên tạp chí, nhưng việc có tên trên một cuốn sách thực thụ từ trước đến nay vẫn chỉ là một giấc mơ. Có lẽ giấc mơ đó sắp trở thành hiện thực.

Nhưng...

Ngày hôm sau, khi tôi chuẩn bị ra ngoài đến chỗ hẹn, cô em gái sống cùng đã chặn tôi lại.

「Anh đừng đi gặp người ta,」 con bé đột ngột nói.

Tôi đã mất cả cha lẫn mẹ, em gái là người thân duy nhất của tôi. Tôi biết con bé cũng thương yêu tôi như cha mẹ vậy. Tôi không biết phải diễn tả thế nào, nhưng ở một mức độ nào đó, điều này lại tạo ra một khoảng cách giữa chúng tôi.

Tôi hỏi tại sao, nhưng con bé không đưa ra một câu trả lời rõ ràng. Có lẽ tôi nên nói một hai lời trấn an, nhưng... tôi chẳng nghĩ ra được gì.

Mỗi khi nói chuyện, em tôi thường sẽ cúi gằm mặt và rất ít lời. Thật vô ích. Tôi cảm nhận được con bé có điều muốn nói với tôi và đã thẳng thừng với nó. Trước đây nó chưa bao giờ nói gì về công việc của tôi. Và tôi cũng chưa hề kể cho nó nghe về công việc viết tiểu thuyết này. Thế mà, nó lại bảo tôi đừng đi gặp mặt.

「Tại sao em lại nói vậy?」 tôi hỏi.

「Em không biết, nhưng...」 Gương mặt con bé căng lại như đang đăm chiêu suy nghĩ.

Nó nuốt những lời định nói vào trong và nhìn tôi chăm chú. rồi lại thì thầm bằng một giọng yếu ớt, 「...Làm ơn, em xin anh đấy. Đừng đi.」 Lời nói của nó chất chứa nỗi sợ hãi.

Con bé đang sợ điều gì? Và tại sao? Tôi hoàn toàn không hiểu. Tôi cảm thấy bất an. Chắc phải có lý do gì đó nó mới nói vậy... Tôi vội gạt phắt suy nghĩ đó đi.

「Anh phải đi. Anh đã chờ đợi một công việc như thế này rất lâu rồi, không thể cứ thế từ chối được. Cứ thế này thì anh sẽ chẳng bao giờ trở thành chuyên nghiệp được,」 tôi nói, như thể tự nhủ với bản thân hơn là nói với em gái. Tôi vờ như không muốn bàn thêm về chuyện này nữa. Nguyên nhân thì đã rõ, nhưng... không, tôi cũng không muốn động đến chuyện đó.

Bản thân tôi biết mình đã hơi quá đáng, nhưng vẫn cố tình lờ đi ánh mắt lo lắng của em gái khi rời khỏi nhà.

Tôi đi tàu điện ngầm để đến điểm hẹn ở ga Ichigaya. Đó là một tuyến đường tôi không quen thuộc, vì tôi không thường xuyên đi. Khi tôi đi bộ đến ga tàu điện ngầm, một cảm giác kỳ lạ nảy sinh trong tôi, giống như một loại cộng hưởng nào đó, nổi bật lên giữa những tiếng ồn ào.

Chẳng có gì cả, tất cả chỉ là do mình tưởng tượng thôi.

Tôi nghe thấy một giọng nói từ đâu đó. Không phải là giọng người.

Đó là một âm thanh khó chịu, khiến thần kinh tôi gai lên khi nó lọt vào tai. Và rồi, tôi thấy một bóng trắng đột ngột lướt qua trong khóe mắt. Tôi có thể cảm nhận được ngay rằng đó là loại âm thanh và loại bóng trắng mà người bình thường không thể nghe hay nhìn thấy. Tôi càng nghĩ nhiều về điều này, cảm giác khó chịu càng tăng lên, đến mức khó thở.

Tôi mua vé, vào sân ga và ngồi xuống một chiếc ghế dài gần đó. Tim tôi bắt đầu đập thình thịch. Tệ hơn nữa, toàn bộ sân ga bắt đầu có cảm giác như một hang động cũ kỹ. Có lẽ chỉ vì đây là một ga tàu điện ngầm tôi ít khi đến, nhưng toàn bộ không khí của nơi này khiến tôi có cảm giác như bị giam cầm dưới lòng đất.

Đó là một cảm giác thật sự kinh khủng. Cảm giác như thể tôi đang bị một thế lực tà ác vô hình kéo tuột xuống lòng đất sâu thẳm.

Không... mình không thể ở đây thêm nữa...

Tôi đứng bật dậy khỏi ghế, định bỏ chạy thì tàu đến cùng một tiếng rít chói tai. Bằng cách nào đó tôi đã trấn tĩnh lại và bước lên tàu.

Khi vào toa, tôi lau mồ hôi và hít một hơi thật sâu. Rồi đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói trong toa gọi mình.

Tôi quay lại, và giữa vài hành khách trên chuyến tàu đầu giờ chiều, ngồi ngay ghế bên cạnh tôi là tiểu thuyết gia Takamine-sensei và trợ lý của ông, cô Tomoe Hirasaka. Tôi che giấu cảm giác bất an của mình và cúi đầu thật sâu chào họ.

Takamine-sensei đã viết nhiều tác phẩm bán chạy nhất. Có lẽ không cần phải giới thiệu thêm, nhưng ông chính là Junsei Takamine, người đã tạo dựng tên tuổi của mình với tư cách là một tiểu thuyết gia trinh thám. Thực tế, Takamine-sensei đã giúp đỡ tôi rất nhiều.

Chúng tôi quen nhau có lẽ khoảng một năm trước. Ông là giảng viên tại trường báo chí mà tôi đang theo học lúc đó. Từ trước đó, cá nhân tôi đã là một người hâm mộ tiểu thuyết của ông. Vì vậy, tôi có nhiều đam mê hơn so với các lớp học khác và chuyên tâm tham dự các bài giảng của ông.

Khi trả bài báo cáo cuối kỳ, ông đã khen ngợi tôi rất nhiều, nói rằng bài viết của tôi rất xuất sắc. Sau đó, ông hỏi tôi có muốn giúp ông trong công việc không.

Takamine-sensei không chỉ là một tiểu thuyết gia trinh thám, mà còn có một sự quan tâm mạnh mẽ đến các tác phẩm phi hư cấu. Ông đã lên kế hoạch cho một chuyến đi nghiên cứu thực địa ngay sau đó, và hỏi tôi có muốn đi cùng với tư cách là một trợ lý không.

Lúc đó tôi sắp ra trường và chuẩn bị bắt đầu xin việc. Tôi đã vô cùng hạnh phúc, không chỉ vì thời điểm phù hợp, mà còn vì được một người mà tôi ngưỡng mộ ngỏ lời. Tuy nhiên, sự thật là tôi vô cùng lo lắng liệu mình có thực sự đóng vai trò trợ lý cho Takamine-sensei được không, khi chỉ mới khoảng 20 tuổi.

「Cậu không đi cùng tôi sao? Cơ hội chỉ đến một lần thôi. Nếu cậu để nó vuột mất, nó sẽ đi mãi mãi. Cậu có tài năng. Đó là lý do tôi mời cậu,」 ông nói với tôi. Lời nói của ông đã chạm đến tôi sâu sắc đến nỗi ngay khi vừa tốt nghiệp, tôi đã trở thành trợ lý của ông và cùng ông tham gia chuyến đi đó.

Tôi hoàn toàn bị cuốn hút vào công việc, nhưng dù ở đâu ông cũng thường xuyên trò chuyện với tôi. Với góc nhìn của một tay mơ, tôi đã không làm điều gì ngu ngốc và chăm chú lắng nghe ông. Kết quả của chuyến đi đó đã được xuất bản thành một cuốn sách có tựa đề 「Benmei no Sho」(Cuốn Sách Biện Minh), và trở thành một tác phẩm bán chạy nổi tiếng.

Sau đó, tôi trở thành một kiểu học trò của Takamine-sensei, và ông đã giới thiệu cho tôi nhiều công việc khác nhau. Nhờ ông, tôi đã bằng cách nào đó thoát khỏi vạch xuất phát của một nhà báo vô danh và đi được đến ngày hôm nay. Nghĩ lại thì, chính Takamine-sensei là người đã giới thiệu tôi với anh Ioka, người mà tôi sắp gặp.

Tôi đứng trước mặt Takamine-sensei và xin lỗi vì đã lâu không liên lạc.

「Đừng khách sáo quá. Lại đây, ngồi đi. Mặc dù ghế này không phải của tôi,」 ông nói với một nụ cười chân thành, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh. Trước sự nhiệt tình của ông, tôi ngồi xuống.

「Dạo này cậu thế nào?」 Hirasaka-san hỏi với qua người Takamine-sensei, cô ngồi ở phía bên kia của ông.

Tomoe Hirasaka là trợ lý kiêm thư ký của Takamine-sensei. Cô ấy khoảng cuối đôi mươi và sở hữu một vẻ ngoài khá ưa nhìn. Tôi từng nghe cô kể rằng, vì là một người hâm mộ Takamine-sensei còn cuồng nhiệt hơn cả tôi, nên ngay khi tốt nghiệp đại học, cô đã lao đến chỗ ông và nằng nặc đòi làm trợ lý.

Nhưng sau đó Takamine-sensei lại nói, 「Cô ấy rất xuất sắc và đã nhận được việc ở một tập đoàn hàng đầu, nhưng tôi đã phải van nài cô ấy đấy.」

Thay vì thắc mắc phiên bản nào là thật, tôi nghĩ đúng hơn là cả hai đều có một phần sự thật. Thực tế, Hirasaka-san cũng tự mình viết tiểu thuyết. Trong sự nghiệp của mình, cô đã lọt vào vòng chung kết của một giải thưởng dành cho tác giả mới. Tôi đã tự mình đọc những tác phẩm của cô. Chúng có một sự tinh tế đặc trưng của phụ nữ, nhưng ngay cả một người đàn ông như tôi khi đọc cũng phải ngạc nhiên trước những miêu tả táo bạo của cô, và phải thừa nhận rằng tôi đã rất ngạc nhiên và ngưỡng mộ tài năng của cô...

「Cậu đang đi làm việc ở đâu à?」 Takamine-sensei hỏi khi tôi đang lơ đãng. Tôi luống cuống kể cho ông nghe về chuyện của mình.

「Ồ. Vậy đây sẽ là tác phẩm đầu tay của cậu rồi,」 Hirasaka-san nói. Ánh mắt của những hành khách rải rác trong toa tàu quay về phía chúng tôi.

「Nói là vậy, nhưng có vẻ như nó đã có sẵn cốt truyện rồi,」 tôi nói trong khi từ từ cúi đầu vì xấu hổ. 「Tôi đoán đó là lý do họ mời tôi,」 tôi nói thêm, với ý khiêm tốn.

「Nghĩ như vậy chỉ cản trở cậu thôi,」 Takamine-sensei nói với giọng nghiêm khắc. 「Đôi khi, lấy một thứ từ một phương tiện truyền thông khác đã được tạo ra và biến nó thành một cái gì đó nguyên bản còn khó hơn. Đây là một ví dụ cũ, nhưng hãy lấy 『Bố Già』 của Mario Puzo. Với tài năng của Coppola, nó đã được làm thành một bộ phim còn tuyệt vời hơn. Có rất nhiều ví dụ như vậy ở khắp mọi nơi.」

Tôi cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu. Tôi không thể làm gì khác ngoài việc xấu hổ nói 「xin lỗi」 và cúi đầu. Tôi xấu hổ không chịu nổi khi Takamine-sensei nghe thấy những lời lẽ khiêm tốn giả tạo như vậy phát ra từ một gã đàn ông trưởng thành như tôi.

Nhưng Takamine-sensei đã ân cần đặt tay lên vai tôi và nói một cách thông cảm, 「Tôi hiểu cảm giác của cậu. Cậu đang lo lắng. Cậu đã buột miệng nói ra mà không suy nghĩ.」

Tôi cảm thấy như muốn khóc. Đồng thời, lòng tôi dâng lên một nhiệt huyết. Thật may mắn khi có một người tuyệt vời như vậy để noi theo và học hỏi.

Ngay sau đó, tàu đến ga Ichigaya. Tôi hứa sẽ liên lạc với Takamine-sensei và Hirasaka-san rồi xuống tàu.

Anh Ioka đã có mặt ở cổng soát vé ga JR Ichigaya. Anh hơn tôi mười tuổi, nhưng vẻ ngoài trẻ trung, mái tóc nhuộm nâu. Tôi vội vã chào anh, rồi theo lời thúc giục của anh, chúng tôi lẳng lặng đi qua đám đông. Vì anh là người đã cho tôi công việc mà tôi hằng mong đợi, tôi nghĩ mình nên nói điều gì đó khôn khéo. Nhưng bản chất tôi không phải là người giỏi ăn nói, nên tôi chẳng nghĩ ra được gì.

Như mọi khi, sự bực bội với chính mình lại dâng lên trong tôi. Đó là một tính cách mà tôi đã quá quen thuộc. Và khá là nghiêm trọng...

Ý thức được điều đó, tôi đã từng làm thêm trong ngành dịch vụ khi còn là sinh viên. Tôi không giỏi giao tiếp với mọi người, và tệ đến mức tôi đã bị sa thải sau ba ngày.

「Là thể loại kinh dị đấy,」 anh Ioka nói khi chúng tôi bước đi.

「Hả?」 tôi hỏi, không hiểu ý anh.

「Cái game mà họ đang định nhờ cậu chuyển thể ấy. Hình như tên nó là 『Zero』, và có vẻ khá đáng sợ,」 anh trả lời.

「Anh chơi thử chưa?」

「Chưa, vẫn chưa. Nhưng hôm nay họ sẽ cho mình mượn bản beta.」

「‘Bản beta’...?」

「Đó là cách người ta gọi sản phẩm ở giai đoạn trước khi phát hành. Cậu có máy PS2 không?」

「À, em gái tôi có một cái.」

「Ồ, cậu có em gái à?」

「Chẳng phải tôi đã nói với anh là tôi sống cùng em ấy rồi sao?」

「Hừm, thật vậy sao? Tôi cứ tưởng lần trước hỏi thì cậu bảo là sống một mình chứ.」

Tôi chỉ mỉm cười nhạt. Tôi đã từng nói chuyện sống cùng em gái với anh Ioka rồi. Tôi nhớ rõ như in anh ta còn đùa rằng, 「Chà, thích nhỉ. Nhất định phải giới thiệu cô bé cho tôi đấy nhé!」

Chuyện này làm tôi nhớ lại một sự cố xảy ra khi còn làm việc chung với anh ta.

Tôi đã cho anh Ioka mượn một cuộn băng ghi lại một chương trình TV mà tôi dùng làm tư liệu tham khảo cho chủ đề một bài viết. Tôi đợi mãi, đợi mãi, mà chẳng thấy anh ta trả lại. Cảm thấy việc này có thể làm sứt mẻ mối quan hệ, tôi đã nhẹ nhàng nhắc khéo.

Khi ấy, anh Ioka chẳng hề nao núng chút nào, còn cười và nói, 「À à, xin lỗi nhé. Tại tôi không có băng nào để ghi lại chương trình anime cho con gái nên dùng tạm luôn rồi.」

Có lẽ anh ta là một người vô trách nhiệm hơn tôi tưởng.

Dù sao thì, chương trình đó sau này cũng được phát lại và tôi đã ghi lại được. Chắc anh ta chỉ đơn giản là quên béng mất chuyện người khác có em gái hay không mà thôi...

Công ty của những nhà sáng tạo game mà chúng tôi tìm đến nằm ở một nơi cách ga khoảng năm phút đi bộ. Tôi đã hình dung đó là một căn phòng trong một khu chung cư lớn, nhưng thực tế lại là một tòa nhà bề thế cao chừng mười tầng.

Chúng tôi bước vào tiền sảnh và dừng lại ở quầy lễ tân. Trong lúc anh Ioka nói chuyện với cô nhân viên, tôi lơ đãng đứng đó. Cảm giác bồn chồn bất chợt dâng lên trong lòng. Tôi vốn không giỏi gặp gỡ người lạ. Nhưng hơn thế nữa, tôi vô cùng lo lắng không biết liệu mình có thực sự được nhận công việc tiểu thuyết hóa này không.

Để làm báo cáo và tài liệu, tôi đã mang theo bản sao các bài báo mình từng xuất bản để cho họ xem; tuy nhiên, về mảng tiểu thuyết thì tôi hoàn toàn chẳng có gì.

Tôi đã định mang theo mấy cuốn doujinshi từ thời sinh viên, nhưng khi đọc lại, chúng trông thật non nớt và nghiệp dư. Tôi quả thực không thể cho ai khác xem chúng, và đành cất đi trong khi cảm giác tự ti ngày một dâng cao.

Vài phút sau, một người xuất hiện ở sảnh – một phụ nữ trẻ tên là Tsukihara. Trông cô ấy có vẻ đã quen biết anh Ioka. Chúng tôi vui vẻ chào hỏi nhau.

Cô mặc một bộ suit hai mảnh màu xanh nước biển, và chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy cô là một người phụ nữ tài giỏi, nhưng lại mang một nụ cười hiền hậu. Ngay lập tức, anh Ioka giới thiệu chúng tôi. Đang lơ đãng quan sát cuộc trao đổi của họ, tôi vội lấy một tấm danh thiếp từ túi áo khoác.

Khi chúng tôi trao đổi danh thiếp, cô ấy đối diện với tôi, nhưng lúc nhìn vào tấm danh thiếp tôi đưa, cô có vẻ ngạc nhiên, rồi nhìn kỹ lại khuôn mặt tôi.

「Sao thế? À, có phải gu của cô không?」 Anh Ioka vừa quan sát vừa nói đùa với Tsukihara.

「Xin lỗi. Nhưng mà...」 Tsukihara nói, giọng ngỡ ngàng, rồi bỏ lửng câu nói khi quay đi. Nụ cười của cô nhanh chóng trở lại. 「Vậy thì, mời hai vị đi theo tôi,」 cô nói, dẫn chúng tôi đến thang máy. Ngay cả trong thang máy, Tsukihara vẫn có vẻ hơi lúng túng. Chẳng lẽ tôi đã vô tình làm hỏng chuyện gì rồi sao? Sự bối rối càng làm tôi thêm lo lắng.

Phòng họp chúng tôi đến không có một bóng người, và ở trung tâm là một chiếc bàn bốn cạnh lớn. Tôi ngồi cạnh anh Ioka. Một lát sau, hai người đàn ông bước vào. Có vẻ như đây cũng là lần đầu tiên anh Ioka gặp họ. Chúng tôi đứng dậy, trao đổi danh thiếp. Hai người đó là anh Kitaike, nhà sản xuất của game, và anh Shibaguchi, người phụ trách kịch bản.

Cả hai trông đều trạc tuổi ba mươi lăm. Kitaike gầy, có vẻ là một người lạnh lùng, điềm tĩnh. Nụ cười trên môi anh ta rất đĩnh đạc, đôi mắt một mí sắc lẹm đủ khiến tôi rùng mình. Có lẽ vì anh ta mặc một bộ vest được may đo kỹ lưỡng, nên trông anh ta đúng kiểu một nhà sản xuất trẻ tuổi điềm đạm mà người ta thường hình dung. Trái lại, anh Shibaguchi thì hơi đậm người. Có lẽ anh ta không mấy để tâm đến ngoại hình, mái tóc dài chấm vai, và anh ta mặc một chiếc áo khoác sờn cũ, nhàu nhĩ. Đôi mắt sau cặp kính gọng bạc hơi xếch lên, khiến anh ta trông có vẻ hơi căng thẳng.

Hai người có thể có ngoại hình tương phản, nhưng ngay khi họ nhìn vào danh thiếp của tôi, sắc mặt cả hai đều thay đổi. Anh Shibaguchi quay sang nhìn tôi với vẻ mặt như thể vừa thấy một điều gì đó không thể tin nổi và gây sốc. Tuy nhiên, anh Kitaike lại phản ứng hoàn toàn khác. Liếc nhìn Shibaguchi đang ngạc nhiên, một nụ cười khó hiểu dường như hiện lên trên mặt anh ta.

「Sốc lắm, phải không?」 Tsukihara nói.

「Tôi, ờ, xin lỗi, nhưng đây là tên thật của anh sao? Hay là bút danh?」 người viết kịch bản Shibaguchi hỏi tôi.

「Là tên thật của tôi...」

「Chính xác thì đọc là gì ạ?」

「Mafuyu... Hinasaki...」

Đây không phải là một họ phổ biến, và tên tôi cũng hơi lạ, nên tôi đã quen với việc bị hỏi cách đọc.

「Chuyện gì đang xảy ra vậy?」 Shibaguchi hỏi Kitaike.

「Chắc là thỉnh thoảng cũng có những chuyện như thế này,」 anh ta bình tĩnh đáp.

「Anh đang nói cái quái g...」 Shibaguchi im bặt, cúi nhìn tấm danh thiếp của tôi.

「Có chuyện gì vậy? Mặt Hinasaki có dính gì à?」 Ioka hỏi, dường như đã nhận ra có điều gì đó không ổn.

「Xin lỗi. Chỉ là... Đây thực sự có thể là một sự trùng hợp sao?」 Shibaguchi nói, vẻ mặt hoang mang.

「Anh vẫn chưa nhận được tài liệu nào về game, phải không?」 Tsukihara hỏi anh Ioka.

「Chưa. Tôi chỉ biết đó là một game kinh dị kiểu Nhật, và tựa đề là ‘Zero’.」

「Vậy thì mời anh xem qua cái này. Tôi nghĩ anh sẽ hiểu tại sao tất cả chúng tôi lại ngạc nhiên đến vậy khi xem nó.」

Tsukihara lấy ra một chiếc phong bì lớn. Tôi ngồi xuống cùng Ioka, xem qua các tài liệu bên trong. Đó là dữ liệu liên quan đến trò chơi ‘Zero ~zero~’. Đầu tiên tôi nhìn vào phần mô tả nhân vật ở trang đầu tiên, và mắt tôi mở to. Nhân vật chính là một cô gái 17 tuổi – tên cô ấy là Miku Hinasaki, giống hệt tên em gái tôi.

Đó không phải là bất ngờ duy nhất. Cô ấy có một người anh trai, tên không ai khác chính là Mafuyu Hinasaki – giống hệt tên tôi.

「Cái này là thật đấy à?」 Anh Ioka hỏi.

「Hãy xem những bức ảnh ở trang tiếp theo,」 Tsukihara nói, và tôi làm theo.

「Chúng được làm bằng đa giác, phải không...? Ờ... Cái gì, nghiêm túc đấy à? Anh trai của cô gái, Mafuyu, trông giống hệt Hinasaki!」

Ioka nhìn qua lại giữa tài liệu và khuôn mặt tôi, so sánh chúng. Chúng tôi giống hệt nhau. Có một vài khác biệt nhỏ, do các khối đa giác, nhưng chúng tôi giống nhau đến mức trông như thể nhân vật đó được tạo hình dựa trên tôi. Điều gây sốc hơn nữa là Miku Hinasaki, nhân vật chính. Bức ảnh của cô ấy trông như một bức ảnh thật của em gái tôi.

「Bây giờ anh hiểu tại sao chúng tôi sốc rồi chứ?」 Tsukihara nói.

「Đừng đùa nữa. Mấy người đã thông đồng với nhau từ đầu rồi, phải không?」 Ioka nhếch mép cười, nhìn từ ba nhân viên rồi lại nhìn sang tôi.

「Dĩ nhiên là không. Anh nghĩ mà xem. Chính anh là người đã nhờ anh Hinasaki thực hiện việc tiểu thuyết hóa này, phải không, anh Ioka?」 Tsukihara nói.

「À, chắc vậy... Vậy có lẽ mấy người đã thấy tên của Hinasaki, hoặc một bức ảnh của cậu ấy, ở đâu đó và đã sử dụng nó.」

「Chúng tôi không làm điều đó. Nếu có, chúng tôi chắc chắn đã xin phép. Phải không, Kitaike?」 Shibaguchi nói. Kitaike đáp ‘Dĩ nhiên’ và gật đầu.

「Nhưng vậy thì... Ừm, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?」 Anh Ioka khoanh tay, trông có vẻ bối rối.

Tôi cúi xuống nhìn những ghi chú về các nhân vật.

Miku Hinasaki (雛咲 深紅)

17 tuổi. Vì thừa hưởng dòng máu của gia tộc Hinasaki, một dòng dõi được cho là có giác quan thứ sáu mạnh mẽ, cô có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thể.

Dù thường ở cùng bạn bè, nhưng sâu thẳm trong trái tim cô là một nơi không ai có thể chạm tới. Người duy nhất cô thực sự mở lòng là anh trai mình, Mafuyu, người thấu hiểu sức mạnh của cô.

Mafuyu Hinasaki (雛咲 真冬)

21 tuổi. Một nhà báo.

Là anh trai của Miku, anh là người duy nhất thấu hiểu và biết về khả năng của cô. Đối với Miku, người đã mất cả cha lẫn mẹ, anh là gia đình duy nhất của cô.

Khi tôi đọc, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Đây chính là hoàn cảnh của tôi và em gái. Nhưng một chuyện như thế này có thể thực sự xảy ra sao?

Chúng tôi chưa bao giờ nói với ai về giác quan thứ sáu của mình. Dĩ nhiên, gia tộc Hinasaki luôn che giấu sự thật rằng họ có giác quan thứ sáu trong dòng máu của mình để tuyệt đối không ai biết.

「Đây thực sự là một sự trùng hợp sao?」 anh Ioka hỏi. Anh Shibaguchi đột nhiên gật đầu lia lịa.

「Dĩ nhiên. Tôi là người đã tạo ra tất cả dữ liệu đó, và tất cả, bao gồm cả tên và tính cách của họ, đều là hư cấu. Tôi gặp anh Hinasaki lần đầu tiên hôm nay, và xin lỗi, nhưng tôi chưa từng nghe tên anh ấy dù chỉ một lần trước đó,」 anh ta nói, lời lẽ mạnh mẽ đến mức tôi chỉ có thể tin rằng những gì anh ta nói là sự thật.

Nếu anh ta muốn giả vờ ngây thơ và làm như thể ông Takamine không phải là người đã sắp đặt để tôi thực hiện việc tiểu thuyết hóa này, tôi có thể hiểu được. Nhưng cố gắng phủ nhận cả sự tồn tại của ông Takamine ư?

Tôi hoàn toàn chết lặng. Anh Ioka và những người khác dường như cảm nhận được sự khó chịu của tôi.

「Nhà văn này, Takamine. Ông ta có phải là người thật không?」 anh Ioka nói, nhìn vào mặt Tsukihara, anh Kitaike và anh Shibaguchi lần lượt. Cả ba người họ đều im lặng.

「Điều đó hoàn toàn không thể. Như tôi đã nói trước đó, tôi đã bịa ra mọi thứ về các nhân vật.」

「Nhưng không thể nào mấy người lại không biết về ông Takamine. Ông ấy là Junsei Takamine, một tác giả có sách bán chạy nhất. Và việc sử dụng tất cả thông tin này về tôi trong một trò chơi...」

「Bản thân tôi cũng rất ngạc nhiên. Nếu tôi biết về anh, tôi chắc chắn đã thay đổi tên và ngoại hình của nhân vật. Tôi không muốn gây ra rắc rối như vậy cho anh,」 anh Shibaguchi nói.

Tiếp lời, anh Kitaike nói, 「Đó là sự thật. Chúng tôi hoàn toàn không biết gì về anh. Junsei Takamine không dựa trên một người có thật nào cả.」 Vì một lý do nào đó, khi anh ta nói, anh Kitaike dường như cảm thấy rằng tôi cần không gian riêng.

Tôi tự hỏi liệu tất cả các nhà sản xuất game có thái độ như thế này không. Anh ta cũng có vẻ có một cái nhìn khác với anh Shibaguchi, người đã thể hiện rõ sự sốc của mình khi nhìn tôi – như thể anh ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước.

「Vậy, ngay cả ở giai đoạn này của trò chơi, mấy người vẫn khăng khăng rằng mọi thứ trong game đều là hư cấu?」 Tôi nhận ra giọng mình đang run lên vì tức giận. Tôi hiếm khi nổi giận, nhưng tôi không thể kìm nén được nữa.

「Xin hãy bình tĩnh, anh Hinasaki. Chắc hẳn đó là một sự trùng hợp. Không có lời giải thích nào khác cho việc này. Nếu chúng tôi biết rằng có một người giống hệt anh xuất hiện trong game, chúng tôi đã xác nhận về điều đó trước khi nhờ anh thực hiện việc tiểu thuyết hóa.」

「Vậy, còn ông Takamine thì sao?」

「Tôi cũng không biết nhà văn nào tên là Takamine cả. Thật đấy. Xin hãy tin tôi,」 anh Ioka nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Tại sao?

Tại sao họ vẫn giả vờ như không biết gì?

Cơn giận của tôi vẫn chưa nguôi, mà còn bị thúc đẩy thêm bởi sự hoang tưởng. Tôi không hiểu tại sao họ lại cùng nhau hợp sức để lừa tôi.

「Xin lỗi, mấy người có máy tính kết nối internet không?」 tôi nói.

「Cậu muốn dùng nó để làm gì?」 Anh Ioka lo lắng hỏi.

「Tôi muốn tìm kiếm tên ông Takamine trên internet. Tôi nghĩ khi đó câu trả lời sẽ rõ ràng.」

「Nhưng ngay cả khi cậu làm vậy...」

「Tôi thấy không có vấn đề gì cả,」 anh Kitaike nói, đầy tự tin, ngăn anh Ioka lại. 「Cứ làm đi.」

Tsukihara ngay lập tức mang cho tôi một chiếc máy tính xách tay. Sau khi nó được kết nối mạng, tôi mở trang tìm kiếm. Tôi nhập "Junsei Takamine" và nhấn tìm kiếm.

Tên của một người nổi tiếng như ông Takamine lẽ ra phải hiển thị một hàng dài các trang web liên quan ngay lập tức.

Nhưng kết quả tìm kiếm không trả về một kết quả nào. Điều duy nhất được hiển thị là "Tìm kiếm của bạn cho 'Junsei Takamine' không có kết quả." Để chắc chắn, tôi thậm chí đã thử "Tomoe Hirasaka". Vì các ký tự được sử dụng trong tên của bà phổ biến hơn so với tên của Takamine, một vài trang web đã hiện ra, nhưng khi tôi kiểm tra, tôi thấy rằng tất cả đều nói về những người hoàn toàn khác.

Để xác nhận rằng tôi không nhầm lẫn chữ Hán, tôi bắt đầu lại. Vẫn không có kết quả nào. Tôi mở một trang tìm kiếm khác và lặp lại các hành động tương tự, nhưng kết quả vẫn như cũ.

Tôi đã vào nhiều trang tìm kiếm khác nhau và thử nghiệm. Tôi không tìm thấy bất kỳ trang web liên quan nào. Tôi thay đổi chiến thuật và vào một trang web chuyên về doanh số bán sách. Trong ô "tác giả", tôi gõ "Junsei Takamine", nghĩ rằng nó sẽ hiển thị các tác phẩm của ông, nhưng không một cuốn sách nào hiện ra.

「Thật vô lý...」

Tôi đã thử mọi cách có thể nghĩ ra để tìm tên của Takamine-sensei. Tôi mở danh sách những tác phẩm bán chạy nhất trong quá khứ tại các hiệu sách. Tôi mở một trang web hiển thị doanh số bán sách từ thời điểm những cuốn sách của ông còn nằm trong top 10.

Có một vài cuốn sách mới mà tôi còn nhớ, nhưng riêng các tác phẩm của Takamine-sensei thì đã biến mất không một dấu vết. Cứ như thể có ai đó đã cố tình xóa chúng đi vậy.

Không - không thể nào, không chỉ cái tên 「Takamine Junsei」 bị xóa khỏi thế giới Internet rộng lớn, mà ngay cả sự tồn tại của ông cũng bị xóa sổ; không thể nào có chuyện đó được. Nhưng nếu như nhà văn Takamine Junsei đã không còn tồn tại trên thế gian này thì sao?

「Lẽ ra phải có Takamine-sensei chứ. Thầy biết đấy, vị tác giả ăn khách đã giới thiệu em với thầy mà?」 tôi nói với Ioka-san, giọng như van nài. Nhưng Ioka-san chỉ cúi đầu với vẻ mặt đau khổ. Trước mắt tôi bắt đầu tối sầm lại.

「Lúc nãy trên đường đến đây, em đã gặp ông ấy trên tàu. Ông ấy đi cùng Hirasaka. Thật đấy ạ.」

Thật đấy, hãy tin tôi... Tôi thầm cầu nguyện khi nhìn những người sáng tạo game.

「Hinasaki-san, ừm, cậu có biết địa chỉ hay số điện thoại của ông ấy, hay bất cứ thứ gì tương tự không?」 Kitaike-san nói bằng một giọng bình tĩnh.

Đúng rồi, đó cũng là một cách giải quyết.

Tôi lấy điện thoại di động ra khỏi túi và kiểm tra danh bạ. Tôi đã lưu số nhà và số nơi làm việc của Takamine-sensei, cùng với số điện thoại nhà của Hirasaka. Nhưng chúng đã biến mất không dấu vết. Tôi biết chắc chắn mình đã lưu chúng, nhưng cả hai đều đã không còn nữa.

Tôi vội vàng lấy cuốn sổ danh bạ cầm tay ra khỏi túi và lật từng trang. Kết quả vẫn như cũ.

Tôi đã viết vào sổ địa chỉ bằng bút chì để có thể thay đổi nếu cần, nhưng không có bất cứ dòng nào ghi về Takamine-sensei hay Hirasaka. Không chỉ vậy, ở những chỗ lẽ ra phải có thông tin của họ, tôi không thấy bất kỳ dấu vết nào của việc bị tẩy xóa hay sửa đổi, chỉ có tên của họ là biến mất.

Cứ như thể từ đầu đã không có gì ở đó.

「Hinasaki-san. Hay là cậu gọi cho em gái và hỏi con bé thử xem?」 Kitaike-san đề nghị.

Tôi nhanh chóng tìm số di động của Miku. Nhưng ở chỗ lẽ ra phải có số của con bé, lại chẳng có gì cả. Có lẽ tôi đã vô tình xóa mất? Tôi cố gắng nhớ lại số của em ấy. Nhưng dù gọi bao nhiêu lần, tôi cũng chỉ nghe thấy một đoạn băng ghi âm: 「Số máy này hiện không được sử dụng.」

「Ngay cả Miku cũng biến mất ư?」 Cú sốc này quá lớn.

Tôi gục đầu xuống bàn một cách yếu ớt. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hoàn cảnh này khiến tôi có cảm giác như chính mình mới là người có vấn đề.

「Câu chuyện của『Zero』thực sự hoàn toàn là hư cấu sao?」 Ioka-san hỏi bâng quơ. Không có câu trả lời, chỉ có sự im lặng nặng nề.

Rồi cuối cùng, 「Thật ra thì...」 người quản lý kịch bản, Shibaguchi-san, lên tiếng. Tôi ngẩng đầu lên và chăm chú nhìn ông ấy.

「Không, vẫn như tôi đã nói nhiều lần trước đây: các nhân vật đều hoàn toàn là hư cấu.」

「Nhưng tôi thực sự...」 Shibaguchi-san giơ tay lên để ngăn tôi nói năng linh tinh.

「C-chờ đã. Có lẽ, với việc cậu đang ở ngay trước mặt chúng tôi, thật khó tin khi một nhân vật giống hệt cậu lại xuất hiện trong game. Nhưng dinh thự bối cảnh của『Zero』được dựa trên một nơi có thật. Mời cậu xem trang ba của tài liệu.」

Tôi vội vàng lật qua các trang tài liệu. Ở đó, tôi thấy phần tóm tắt cốt truyện của『Zero ~zero~』.

『Dinh thự Himuro』

Bao quanh dinh thự này là những ký ức về một quá khứ ghê tởm, và những lời đồn đại đầy ác ý về nó lan truyền trong số những người dân sống ở khu vực lân cận.

Vụ việc người đứng đầu gia tộc Himuro phát điên và chém chết cả gia đình.

Vụ việc một gia đình chuyển đến đó sau này bị bắt đi mất tích.

Và vụ việc về những cái chết kỳ lạ trong những năm gần đây, khi các nạn nhân bị xé xác.

Mỗi vụ việc này dường như đều có liên quan đến dinh thự.

Nhà văn nổi tiếng Takamine Junsei chọn những bí ẩn của Dinh thự Himuro làm chủ đề cho tác phẩm tiếp theo của mình.

Takamine, trợ lý Hirasaka Tomoe và tổng biên tập Ogata Koji cùng nhau đến dinh thự để tiến hành nghiên cứu.

Tuy nhiên, dấu vết của họ kết thúc tại đó.

「Dinh thự Himuro này có thật không ạ?」 Tôi hỏi Shibaguchi-san.

「Có một dinh thự rất giống như vậy ở gần quê tôi. Hồi nhỏ tôi còn nghe đồn đó là một ngôi nhà ma. Nó chợt nảy ra trong đầu tôi khi chúng tôi đang lên kế hoạch cho trò chơi này, nhưng tôi nghĩ chắc nó đã bị phá bỏ rồi. Tôi gọi điện về cho mẹ ở quê thì bà nói nó vẫn còn đó, nên chúng tôi đã đến đó để nghiên cứu. Lần đầu tiên sau khoảng hai mươi năm.」

「Đó thực sự là một nơi tuyệt vời. Tôi tự hào gọi nó là kiệt tác của mình,」 Kitaike-san nói khi nhìn tôi, môi nhếch lên thành một nụ cười.

Kiệt tác? Tôi thấy hơi lạ, nhưng nghĩ rằng mình chỉ nghe nhầm nên tôi im lặng không hỏi lại. Shibaguchi-san tiếp tục nói.

「Khi tôi còn nhỏ, có một bà lão một mình trông coi nơi đó, nhưng bà ấy dường như đã qua đời khoảng mười năm trước, và bây giờ nó bị bỏ hoang. Chúng tôi đã tìm thấy công ty bất động sản đang quản lý nó và đến đó để nghiên cứu.」

「Có chuyện gì xảy ra không?」 Ioka-san nghiêng người về phía trước.

「Không. Chẳng có gì xảy ra cả,」 Shibaguchi-san nói, rồi ngậm miệng lại như thể có điều gì đó không muốn nhắc đến. Tsukihara lên tiếng để cải thiện bầu không khí đột nhiên chùng xuống.

「Chính trong lúc nghiên cứu tại dinh thự đó mà ông đã nghĩ ra những nhân vật này, phải không, Shibaguchi-san?」

「Vâng.」

「Vậy ý ông là ông đã nghĩ ra nhân vật chính, Miku, anh trai cô ấy giống hệt Hinasaki-san, và một tiểu thuyết gia tên Takamine khi ông ở đó?」

Shibaguchi-san gật đầu với Ioka-san.

「Nghe có vẻ lạ, nhưng khi chúng tôi đang đi dạo bên trong dinh thự, không hiểu sao tôi đột nhiên nghĩ ra tên của họ. Sau đó tôi ghi chúng vào một tờ giấy ghi chú. Phải không, Kitaike?」

「Đúng vậy. Chỉ có ba chúng tôi - Shibaguchi, một họa sĩ minh họa và tôi - đến đó. Khi chúng tôi đang đi dạo trong dinh thự, chỉ được chiếu sáng bằng đèn pin, trời tối om dù đang là buổi chiều, Shibaguchi đột nhiên ngồi xổm xuống và ghi chú gì đó vào sổ tay của mình.」

「Tò mò không biết đó là gì, tôi liếc nhìn và thấy anh ta đã viết ra một vài cái tên... Anh ta định dùng chúng cho trò chơi. Tất cả đều là những cái tên lạ, vậy mà lại có người mang những cái tên đó thật...」

「Còn gì nữa không?」 Ioka-san nói với Shibaguchi-san, thúc giục ông.

「Đó là cách tôi nghĩ ra những cái tên, nhưng không chỉ có vậy. Khi người họa sĩ minh họa nhìn thấy những cái tên tôi viết trong tờ ghi chú, một hình ảnh đột nhiên hiện ra trong đầu họ và họ bắt đầu phác thảo. Chà, lúc đó nó chỉ là một bản vẽ thô, nhưng nó đã trở thành cơ sở cho những nhân vật đa giác này.」

「Nói cách khác, đó chính là lúc ông tạo ra Hinasaki Mafuyu, một nhân vật giống hệt Hinasaki-san ngoài đời thật - ý ông là vậy phải không?」

Trước câu hỏi của Ioka-san, Kitaike-san và Shibaguchi-san gật đầu.

「Chàààà, vậy thì, đoán là chúng ta phải đi thôi.」 Giọng của Ioka-san cao hẳn lên.

「『Đi』?」 Tsukihara hỏi.

「Đến dinh thự đó, tất nhiên rồi. Nhưng lạ thật, phải không? Rằng chỉ bằng cách đến đó, các vị không chỉ có được tên của Hinasaki-san mà còn cả ngoại hình của cậu ấy nữa. Và cả một tiểu thuyết gia mà cậu ấy thực sự đã gặp... nghe có vẻ khó tin quá.」

「Không, chúng tôi không cố làm cho câu chuyện thêm phần kịch tính đâu - đó là sự thật,」 Kitaike-san nói.

「Không, xin lỗi. Ý tôi không phải vậy, nhưng kể từ khi chúng ta gặp nhau, toàn những chuyện không thể giải thích được cứ xảy ra. Thật không bình thường. Nếu chìa khóa để giải quyết bí ẩn này nằm ở dinh thự đó, chúng ta phải đi. Phải không, Hinasaki-san?」 Ioka-san nhìn tôi một cách hào hứng. Tôi không biết phải trả lời thế nào, và gật đầu một cách mơ hồ.

Dinh thự đó chắc chắn khiến tôi bận tâm. Nhưng đó không phải là điều tôi đang nghĩ đến.

Không chỉ Takamine và Hirasaka, mà cả em gái tôi, Miku, cũng đã biến mất, như thể họ chỉ là một ảo ảnh. Cứ như thể tất cả họ đã bỏ lại một mình tôi và đi vào thế giới của『Zero ~zero~』.

Tôi muốn về nhà ngay lập tức để nhìn thấy mặt Miku. Tôi muốn chắc chắn về Takamine-sensei và Hirasaka. Tôi phải làm điều này trước, nếu không mọi thứ khác sẽ trở thành một mớ hỗn độn trong đầu tôi.

「Xin lỗi, nhưng tôi cảm thấy không được khỏe. Tôi có thể xin phép về trước được không ạ?」 Tôi nói với Ioka-san bằng một giọng nhỏ. Ioka-san, người đã chứng kiến tình trạng của tôi lúc nãy, nhìn tôi lo lắng.

「Được rồi. Tôi hiểu. Hôm nay tôi sẽ để lại tài liệu cho cậu, cậu có thể tự xem ở nhà.」

「Cầm cả phiên bản beta của game nữa, nếu cậu không phiền. Nó gần như giống hệt phiên bản hoàn chỉnh.」 Tsukihara đưa cho tôi một chiếc đĩa.

Nhận tài liệu và chiếc đĩa, tôi rời khỏi những người sáng tạo game như thể đang chạy trốn. Đến ga Ichigaya, tôi bước xuống cầu thang như đang chạy khỏi Ioka-san, người đã rời văn phòng cùng tôi.

「Ngày mai tôi sẽ gọi cho cậu. Cậu hãy suy nghĩ về việc đi điều tra tòa nhà mà chúng ta đã nói lúc nãy nhé?」 Tôi nghe thấy giọng Ioka-san nói từ phía sau.

Tôi về đến nhà, cảm thấy bất an mơ hồ. Tôi dừng lại trước sảnh vào và hít một hơi thật sâu. Nhưng tôi đã biết rằng có chuyện chẳng lành đã xảy ra ở đây.

Lẽ ra phải có một tấm biển tên ở lối vào mà Miku đã viết 「Hinasaki Mafuyu/Miku」 bằng bút dạ. Tuy nhiên, thứ duy nhất được viết trên đó là 「Hinasaki」 bằng nét chữ của tôi.

Tim tôi như muốn vỡ tung, tôi choáng váng và chóng mặt đến mức tưởng như sắp ngất đi khi bước vào phòng. Vương vãi khắp căn phòng lẽ ra phải được Miku dọn dẹp gọn gàng là rác và thức ăn cũ, đúng như những gì bạn mong đợi ở một người đàn ông sống một mình. Không có dấu vết nào của Miku.

Chiếc cốc yêu thích của em ấy, bàn chải đánh răng, quần áo, bàn học... tất cả đã biến mất. Không, cứ như thể chúng chưa bao giờ tồn tại, như thể tôi sống ở nơi này một mình.

Tôi phải nói chuyện với ai đó. Nhưng ngay khi ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu, tôi nhận ra rằng mình không còn ai để nói chuyện nữa. Anh em chúng tôi luôn giữ một khoảng cách với người khác. Cả hai chúng tôi đều có bản tính nhút nhát và dè dặt, nhưng điều này còn liên quan nhiều hơn đến 「năng lực」 đặc biệt mà chúng tôi có.

Để mô tả nó mà không sợ bị hiểu lầm, 「năng lực」 mà chúng tôi có thường được gọi là 「giác quan thứ sáu」. Tôi cũng có nó, nhưng em gái tôi đặc biệt có một năng lực mạnh hơn tôi rất nhiều. Nó được thừa hưởng từ mẹ chúng tôi, người đã qua đời vài năm trước.

Tôi nói 'qua đời', nhưng tôi nên thú nhận. Bà đã tự sát.

Bà đã kiệt sức vì chính khả năng của mình, và khi biết rằng Miku và tôi đã thừa hưởng những năng lực còn mạnh hơn, bà bắt đầu mất trí và chọn cách kết liễu cuộc đời mình.

Tôi không oán giận bà vì đã bỏ rơi chúng tôi. Ngược lại, tôi thậm chí còn tin rằng bà không còn cách nào khác. Bà đã chịu đựng đủ lâu để trở thành một người mẹ tốt. Tôi chưa hỏi Miku, nhưng tôi nghĩ em ấy cũng cảm thấy như vậy.

Bởi vì hơn bất cứ điều gì, nguyên nhân chính dẫn đến việc bà tự sát là sự tồn tại của Miku và tôi. Nhưng đó không phải là điều có thể nói với người khác.

Có rất nhiều người tò mò về giác quan thứ sáu. Đặc biệt là trong số những cô gái ở độ tuổi của Miku, có những người dường như cho rằng có một giác quan thứ sáu nhạy bén là điều đáng ao ước. Nhưng đó là vì tất cả những gì họ nghe được, ở một mức độ nào đó, đều là giả dối.

Nếu họ thực sự có một giác quan thứ sáu mạnh mẽ, và có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không bao giờ thấy, thường xuyên cảm nhận được những thứ không thể cảm nhận... Có bao nhiêu người có thể chấp nhận những điều đó?

Không, không thể có ai.

Bị phơi bày trước những ánh mắt tò mò của người khác, nhìn bạn một cách kỳ lạ, rồi chẳng bao lâu sau họ thậm chí không muốn nhìn nữa. Nỗi đau đó...

Miku và tôi vẫn chưa rơi vào tình huống đó. Tất cả những điều này đã được mẹ chúng tôi kể đi kể lại khi bà còn sống. Ngay cả bây giờ, vẻ mặt buồn bã trên khuôn mặt đẫm nước mắt của Miku khi chúng tôi nghe những câu chuyện của mẹ vẫn còn in sâu trong mắt tôi.

Vì lý do đó, mặc dù tôi rất buồn trước cái chết của mẹ, tôi cũng cảm thấy một chút nhẹ nhõm. Tôi biết rằng mẹ tôi đã được yên nghỉ...

Đó là những hoàn cảnh khiến chúng tôi sống tách biệt với người khác. Việc Miku tin tưởng tôi sâu sắc không phải là một lý thuyết; tôi có thể cảm nhận điều đó bằng da bằng thịt. Nhưng ngay cả như vậy, chúng tôi đã dần xa cách nhau. Tôi đã sợ hãi.

Cũng như Miku từng khổ sở vì cái ‘sức mạnh’ ấy, tôi cũng đang bị chuyện này giày vò. Tôi không tìm ra được lời giải đáp, chỉ thấy mình đang vật lộn trong bất lực. Em ấy cần tôi, vậy mà tôi lại chẳng làm gì, chỉ biết giữ khoảng cách. Dù tôi biết rõ em ấy cũng bị nỗi bất an và cô độc dày vò, y hệt như tôi…

Bất chợt, tôi nhớ lại một cách rõ mồn một cảnh Miku đã ngăn tôi lại trước khi tôi ra ngoài đến điểm hẹn chiều hôm đó. Em ấy đã cảm nhận được. Cảm nhận được rằng một chuyện như thế này sẽ xảy ra.

Giá như lúc đó tôi chịu nghe lời em ấy và ở nhà. Nếu vậy, có lẽ những chuyện kỳ bí này đã chẳng bao giờ xảy ra. Dù nghĩ vậy, một cảm giác chối bỏ vẫn len lỏi trong tim tôi. Kể cả khi tôi không đến điểm hẹn đó, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị cuốn vào một chuyện tương tự, không thể nào thoát được.

Ngay cả khi tôi không nhận công việc tiểu thuyết hóa, tựa game 『Zero ~zero~』 vẫn sẽ được phát hành mà tôi không hề hay biết. Chúng tôi vẫn sẽ bị cuốn vào một trò chơi có chính mình là nhân vật mà chẳng hề nhận ra. Và rồi một ngày nào đó, những lời đồn đại sẽ đến tai chúng tôi, và số phận của chúng tôi chắc chắn sẽ bị trói buộc vào nó. Bởi vì không chỉ có chúng tôi xuất hiện trong game, mà cả ngài Takamine và Hirasaka cũng vậy.

Nghĩ đến ngài Takamine, tôi quay sang giá sách sát tường. Trên đó có vài cuốn sách của ông ấy. Nhưng ở vị trí đáng lẽ phải là sách của ông, giờ lại là sách của một tác giả hoàn toàn khác.

Chắc chắn là tôi đã mua những cuốn sách đó, nhưng chúng đã bị tráo đổi một cách khéo léo, trông như thể chúng đã ở đó từ rất lâu rồi. Tôi lục lọi khắp các kệ sách để tìm tác phẩm của ngài Takamine. Dù một phần trong tôi nhận ra rằng có tìm kiếm bao nhiêu cũng vô ích, tôi vẫn không thể chấp nhận được.

Nếu suy xét theo lẽ thường, việc xóa sổ sự tồn tại của một tác giả ăn khách là điều không thể. Dù nghĩ vậy, tôi vẫn nở một nụ cười chua chát, tự hành hạ bản thân. Tôi, kẻ sở hữu một năng lực mà lẽ thường chẳng thể nào áp dụng được, lại đang dùng lẽ thường vào lúc thế này. Tự cho mình là ổn thật nực cười đến mức lố bịch.

Khi tôi đang lật tung giá sách lên, một cuốn sổ tay lọt vào mắt tôi. Đó là cuốn sổ của Hiệp hội Nhà văn. Những người mới vào nghề như tôi chưa được ghi tên vào sổ, nhưng khi tôi tham dự một bữa tiệc do ngài Takamine mời, ông đã nhờ một người làm việc cho hiệp hội lén đưa cho tôi một cuốn, và thế là tôi có được nó.

Trong cuốn sổ có danh sách địa chỉ của các nhà xuất bản nổi tiếng, nên nó rất hữu ích cho việc chào hàng tác phẩm. Dĩ nhiên, ngài Takamine phải có tên trong đó, tôi nghĩ vậy và lật từng trang, nhưng tên của ông không hề có ở đó. Không phải là nó bị xóa đi, mà giống như nó chưa từng tồn tại ngay từ đầu.

Đến đây, tôi khuỵu xuống sàn. Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Một cảm giác bất lực siết chặt lồng ngực tôi. Tôi bị một nỗi cô đơn chưa từng có trước đây tấn công. Cho đến tận lúc đó, Miku vẫn luôn ở bên tôi. Tôi đã quen với việc không thể làm gì để chữa lành nỗi cô đơn của Miku, và thực ra có lẽ đâu đó trong tim, tôi đã thương hại em ấy. Nghĩ đến đây, những giọt nước mắt nghẹn ngào lăn dài trên má tôi.

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy như mình có thể cảm nhận được nỗi cô đơn của Miku.

Em ấy đã dựa dẫm vào tôi, người thân duy nhất của mình, khi mang trong mình sức mạnh được thừa hưởng từ mẹ chúng tôi, mà không hé răng với bất kỳ ai. Và ngay cả như vậy, tôi vẫn chỉ đẩy em ấy ra xa.

Em ấy đã cô đơn đến nhường nào?

Em ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ?

Tôi muốn hiểu cảm giác của em ấy. Nhưng tôi chỉ có thể dừng lại ở việc muốn mà thôi. Giờ đây khi Miku đã biến mất, tôi mới lần đầu tiên thấu hiểu điều đó.

「Không, Miku không hề biến mất,」 tôi tự nhủ.

Không đời nào em ấy lại biến mất được. Em ấy chắc chắn phải ở đâu đó. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ đưa em ấy trở về. Nếu cứ để mặc em ấy như vậy, tôi sẽ hối hận cả đời. Tôi sẽ cứ mãi than khóc cho em, không bao giờ được thanh thản. Tôi phải cứu em ấy.

Tôi, anh trai của em, là người duy nhất trên thế giới này có thể làm được điều đó.

Tôi nghiến chặt răng và bắt đầu lên kế hoạch giải cứu Miku, thì tôi nhớ đến tựa game 『Zero ~zero~』. Tôi không chắc việc tạo ra trò chơi này có phải là nguyên nhân khởi đầu cho chuỗi sự kiện này hay không. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, nó có một mối liên hệ quan trọng.

Tôi đứng dậy, lấy chiếc đĩa từ trong chiếc túi mà tôi đã quăng ở lối vào. Tôi bật nguồn chiếc máy PlayStation 2 vẫn đang kết nối với cái TV 14-inch, lòng sốt ruột chờ màn hình sáng lên, và bắt đầu chơi.

Ngay khi trò chơi bắt đầu, tôi cảm thấy một cảm giác khó chịu như có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Trên màn hình, bằng những khối đa giác sống động, chính là tôi. Ngay cả tôi cũng nghĩ gã đó trông rất giống mình. Tôi trong game đang một mình đến thăm bối cảnh của trò chơi, một dinh thự lớn tên là Dinh thự Himuro.

Bạn và cũng là ân nhân của gã, Junsei Takamine, cùng với nhóm của mình đã mất tích khi đến đó để điều tra. Giống hệt như mối quan hệ giữa tôi và ngài Takamine ngoài đời thực, tôi có ảo giác rằng không chỉ trong game mà cả ngoài đời, tôi cũng đang đến dinh thự này để tìm kiếm người thầy mất tích của mình.

Bên trong, dinh thự đã đổ nát, và rõ ràng là đã lâu không có người ở. Tôi đi ra một hành lang tối tăm và nhìn thấy bóng một người trong bóng đêm.

Đó là ngài Takamine.

Dù tôi đã gọi ông, nhưng có lẽ ông không nghe thấy, vì ông đã rẽ ở góc tường và biến mất. Tôi chạy nước kiệu đuổi theo. Sàn hành lang kêu cọt kẹt, một âm thanh như tiếng mèo con kêu vang vọng khắp dinh thự. Tôi tập trung đuổi theo ngài Takamine.

Tôi bước vào một căn phòng có lò sưởi và leo lên cầu thang. Khi đến một căn phòng có sàn lót ván gỗ, một cuốn sổ tay nằm trên mặt đất đập vào mắt tôi. Tôi thờ ơ nhặt nó lên, và ngay khoảnh khắc đó - một hình ảnh thô ráp, nhiễu hạt hiện lên trong đầu tôi.

Đó là ngài Takamine và những người khác khi họ đến dinh thự này. Dường như dư ảnh đã thấm vào cuốn sổ này và truyền tải cảm xúc của họ cho tôi. Ngoài ngài Takamine còn có Hirasaka và một người nữa - một thanh niên. Anh ta có vẻ là biên tập viên đi cùng họ để nghiên cứu, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt anh ta, tôi nín thở. Vóc dáng gầy gò và mái tóc nâu của anh ta giống hệt ngài Ioka.

Tôi tìm tên anh ta trong sách hướng dẫn. Tên được ghi là 「Koji Ogata」, nhưng không thể nhầm được, đó chính là ngài Ioka. Vậy là trò chơi này thực sự nắm giữ chìa khóa để giải quyết vụ án này - trực giác của tôi, hay có lẽ nên nói là giác quan thứ sáu, đã mách bảo tôi điều đó một cách rõ ràng.

Nhưng không có thời gian để kinh ngạc. Ngay khi hình ảnh của ngài Takamine và những người khác biến mất, một con ma đột nhiên xuất hiện và tấn công tôi. Tôi trong game chỉ được cung cấp một vũ khí, dù gọi là 「vũ khí」 có lẽ không đúng lắm: chiếc Camera Obscura. Để miêu tả chính xác hơn, nó là một cái máy ảnh.

Bằng cách chụp ảnh một con ma đang tấn công bạn, bạn có thể phong ấn nó vào trong bức ảnh. Nếu bạn phong ấn được nó hoàn toàn thì không sao, nhưng nếu thất bại, bạn sẽ game over. Đối với tôi, một người không phải là game thủ chuyên nghiệp, việc chiến đấu với ma là cực kỳ khó khăn. Nhưng một khi trận chiến bắt đầu, tôi lại có ảo giác rằng đó không còn là game nữa, mà là một trận chiến thực sự mà tôi đang trải qua. Rốt cuộc, dù nhìn thế nào đi nữa, người trên màn hình chính là tôi.

Tôi bắt con ma vào khung ngắm, và tập trung cao độ khi bấm nút chụp. Chỉ cần tôi lơ là một chút, con ma sẽ chạm vào tôi và những rung động mạnh mẽ sẽ làm rung chuyển tay cầm trong tay tôi, dội thẳng vào tim tôi.

Không hề có một chút ý niệm nào về việc phải làm gì để chiến thắng, tôi chỉ đơn giản giữ khoảng cách với con ma và nhanh chóng bấm máy khi đối mặt với nó. Khi đang nghĩ rằng sẽ rất tệ nếu đến quá gần với lượng máu đã cạn kiệt của mình, tôi tuyệt vọng chụp liên tục vào con ma.

Khi con ma hét lên, miệng nó rách toác đến tận mang tai, nó đã bị phong ấn vào trong Camera Obscura. Nguy hiểm đã qua, tôi thở phào nhẹ nhõm và buông tay khỏi tay cầm. Cùng với một cái bóng đáng lo ngại là một cảm giác điềm gở.

Tôi đột nhiên quay sang tấm gương cũ kỹ trên tường, và có thứ gì đó đã tấn công tôi từ bên trong nó…

Tôi nhận ra toàn thân mình đã ướt đẫm mồ hôi. Lòng bàn tay đang cầm tay cầm của tôi ướt sũng mồ hôi vì nóng. Nhưng những cú sốc vẫn tiếp diễn.

Đó là Miku.

Một màn chơi có tựa đề 「Đêm đầu tiên: Sợi dây đứt lìa」 bắt đầu. Hình ảnh hiện ra là một cô gái giống hệt em gái tôi ngoài đời - Miku Hinasaki.

「Đã hai tuần kể từ khi tôi mất liên lạc với anh trai. Dựa vào mảnh giấy anh ấy để lại làm manh mối, tôi đã đến đây. Tôi có một cảm giác kỳ lạ, như thể có thứ gì đó đang gọi tôi đến đây… Anh trai…」

Giọng nói thì thầm trong game không thể nhầm lẫn được, đó chính là giọng của Miku ngoài đời thực. Miku đã đến một dinh thự trên núi để tìm tôi. Tôi đã biến mất và em ấy lo lắng cho tôi, và dù em ấy rất sợ… vì tôi…

Tôi không thể bình tĩnh xem game được nữa. Đây không còn chỉ là một trò chơi.

Em gái của tôi ngoài đời thực đã bị phong ấn vào trong 『Zero ~zero~』, trò chơi mà những con ma có thể bị phong ấn bằng Camera Obscura, và em ấy đang bị mắc kẹt - đó là kết luận duy nhất.

「Miku, Miku, nhìn sang đây… Mikuuu…」 tôi dán mắt vào màn hình, và liên tục gọi tên em gái mình ngay khi nhận ra em. Nếu suy nghĩ một cách lý trí, hẳn tôi sẽ nghĩ mình đang phát điên. Nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng Miku trên màn hình không đơn giản chỉ là một hình ảnh làm từ đa giác, mà chính là em gái ruột của tôi.

Tôi tha thiết gọi tên em, đồng thời cố gắng hết sức để truyền tải suy nghĩ của mình đến Miku. Khi tôi làm vậy, Miku trên màn hình đột nhiên ngừng di chuyển, không phụ thuộc vào tay cầm, và nhìn tôi qua màn hình.

「Mafuyu,」 em thì thầm, nhìn thẳng vào mắt tôi.

「Miku. Là em phải không, Miku?」 Miku gật đầu đáp lại câu hỏi của tôi.

Ngay lúc đó, một giọt nước mắt lớn lăn dài từ khóe mắt em. Dù nước mắt cứ tuôn rơi, tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, em vẫn nói với tôi.

「Sau khi anh đến điểm hẹn đó, em không ngừng lo lắng cho anh và đã đi theo. Em tìm anh trên sân ga, nhưng anh đã lên tàu mất rồi. Sau đó, em bị sức mạnh nhìn thấy những thứ vô hình dẫn dụ, đưa đến đây…」

Thì ra đó là chuyện đã xảy ra lúc đó. Tôi nhớ lại cảm giác khó chịu khi đến sân ga. Một chuyện bất thường đã thực sự xảy ra.

Có lẽ đó là một khe nứt không gian. Nhưng nếu tôi viết ra điều đó, chắc hẳn nhiều người sẽ nói tôi bịa chuyện. Nhưng trong một luồng không khí hơi bất thường, một khoảng chân không có thể được tạo ra, xé nát cơ thể của bất kỳ sinh vật sống nào đi vào nó - giống như cái thường được gọi là 「kamaitachi」, những vết thương do gió lốc gây ra, các khe nứt không gian thực sự tồn tại.

Khi tôi còn nhỏ, lúc đi chơi với mẹ, chúng tôi thường đi qua những con đường vắng rồi đi tiếp, hoặc đột nhiên quay ngược lại, như thể chúng tôi đang rời khỏi khu vực đó để thoát khỏi thứ gì đó. Tôi hỏi mẹ tại sao chúng tôi lại làm vậy, nhưng bà không nói gì. Tuy nhiên, khi trải nghiệm này lặp lại, tôi dần dần bắt đầu cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ ở những nơi mẹ tôi tránh né.

Mặc dù đáng lẽ không có gì ở đó nhưng bóng tối lại dày đặc, có những mùi hôi thối, và tôi có thể nhìn thấy những cái bóng đáng ngại. Khi tôi nói điều này với mẹ, bà nhìn tôi buồn bã và nói, 「Nghe này; con không được nói cho ai biết về chuyện này. Tuy nhiên, nếu con cảm thấy như vậy, đừng đến gần. Nếu không, con sẽ bị bắt và bị ám bởi những người có giác quan thứ sáu nhạy bén như chúng ta. Nào, hứa đi?」

Bây giờ nghĩ lại, tôi đã quên từ lâu rồi, nhưng những gì tôi cảm thấy trên sân ga trước đây chính là cảm giác đó. Mẹ tôi gọi những nơi như vậy là những khe nứt trong không-thời gian. Tôi đã vô thức chạy trốn khỏi nó, nhưng Miku, vì lo lắng mà đi theo tôi, đã bị nó gài bẫy… có phải đó là những gì đã xảy ra không?

「Mafuyu, làm ơn, đưa em ra khỏi đây,」 Miku nói với tôi.

Khuôn mặt của em hiện trên màn hình không phải được làm từ đa giác. Đó là Miku bằng xương bằng thịt. Khi những giọt nước mắt tuôn rơi từ đôi mắt tròn xinh đẹp của em, em nhìn tôi và cầu xin sự giúp đỡ. Vẻ mặt em ngây thơ, yếu đuối, như một đứa trẻ. Dù đang phải chịu đựng nỗi sợ hãi, em vẫn dựa vào tôi, thành viên duy nhất trong gia đình, để được cứu giúp.

Như bị em thu hút, tôi đưa tay về phía Miku. Ngay khi những đầu ngón tay của tôi tưởng chừng sắp chạm vào má em, chúng đã chạm vào màn hình chiếc TV CRT 14-inch của tôi. Ngay lúc đó, hình ảnh tắt phụt.

Tôi vừa rút tay về, mọi thứ đã trở lại như cũ.

Thế nhưng, Miku của khoảnh khắc ban nãy đã không còn ở đó nữa. Cô gái trong game, tay cầm đuốc, cứ thế quay mặt vào tường và bước tới. Bàn tay trái tôi vẫn ghì chặt lấy tay cầm, ngón tay không ngừng đẩy cần analog về phía trước. Tôi bỏ tay ra, cô gái trên màn hình liền dừng bước.

Tôi nhấn nút reset, bắt đầu lại từ phân cảnh Miku xuất hiện. Nhưng dù có thử lại bao nhiêu lần, những hình ảnh tôi thấy trước đó cũng không tài nào tái hiện. Tôi quay ra bàn, khởi động chiếc máy tính xách tay. Tôi kết nối mạng, có một email cần phải gửi, và tôi đã gửi nó ngay lập tức.

Người nhận là ngài Ioka. Nội dung email rất thẳng thắn.

「Tôi muốn đến tòa dinh thự trong bối cảnh của 『Zero ~zero~』 để khảo sát ngay lập tức. Xin ngài hãy thu xếp giúp tôi.」