『Truyền thuyết về Gương Thần (Năm Gương Thần)』
Năm chiếc gương thần được cất giữ tại năm ngôi đền trong vùng này được nhắc đến trong truyền thuyết với tên gọi là 「năm gương thần」. Điều này dường như bắt nguồn từ huyền thoại rằng, khi rời đi, năm vị thần đã đến vùng đất này và mỗi người tạo ra một chiếc gương để phong ấn sức mạnh của mình vào đó, biến chúng thành những thánh vật bảo vệ ngôi làng khỏi tai ương.
Một chiếc gương khác cũng xuất hiện trong một vài câu chuyện. Để ngăn chặn một thảm họa lớn (không rõ đây có phải là Đại Họa hay không), sức mạnh hội tụ của năm chiếc gương đã được sử dụng trong một nghi lễ nào đó. Không rõ nghi lễ này liên quan đến nghi lễ của gia tộc Himuro đến đâu, nhưng vì nghi lễ của nhà Himuro cũng đề cập đến việc sử dụng gương, tôi tin rằng rất có thể tồn tại một mối liên hệ sâu sắc.
Tuy nhiên, sự tồn tại của Gương Thần (như được mô tả trong truyền thuyết) vẫn chưa được xác nhận, và không ai biết truyền thuyết này dựa trên thực tế đến mức nào.
『Mặt nạ dùng trong nghi lễ và ý nghĩa của chúng』
Trong các nghi lễ của gia tộc Himuro, một vài chiếc mặt nạ mang ý nghĩa quan trọng đã được sử dụng. Một trong số đó, được gọi là Mặt nạ Phế Nhãn, được dùng trong Nghi lễ Quỷ Mù. Mặt nạ Phế Nhãn là một chiếc mặt nạ có hai chiếc cọc thay cho mắt, và được sử dụng để 「chọc mù」 con quỷ theo đúng nghĩa đen trong Nghi lễ Quỷ Mù.
Theo truyền thuyết, 「Khi con quỷ bị mù, hãy vào Thằng Điện và thực hiện nghi lễ」 - có lẽ điều này có nghĩa là Mặt nạ Phế Nhãn chính là chìa khóa để vào 「Thằng Điện」?
『Mặt nạ Hóa Thân』
Chiếc mặt nạ mà gia chủ nhà Himuro đeo trong các nghi lễ được biết đến với tên gọi 「Mặt nạ Hóa Thân」. Truyền thuyết địa phương kể rằng 「khuôn mặt có thể biến thành quỷ, hoặc thành Phật」, dường như có nghĩa là biểu cảm của chiếc mặt nạ sẽ thay đổi tùy thuộc vào bản ngã thực sự của người đeo.
Có một căn phòng ở đâu đó trong dinh thự Himuro, nơi cất giữ những chiếc mặt nạ dùng trong các nghi lễ, và dường như Mặt nạ Hóa Thân cũng đồng thời là chìa khóa của căn phòng đó. Có một ghi chép kể rằng chiếc mặt nạ đã biến thành mặt quỷ khi gia chủ đeo nó trong nghi lễ cuối cùng, nhưng có lẽ câu chuyện đó đã được lấy từ một truyền thuyết tương tự.
『Ý nghĩa của mặt nạ trong các nghi lễ』
Nghi lễ Dây Thừng và Nghi lễ Quỷ Mù đều do gia chủ nhà Himuro thực hiện. Các mô tả cho biết rằng vào thời điểm hành lễ, ông sẽ đeo mặt nạ để tiến hành. Tôi tin rằng đây có thể là một truyền thống được đặt ra để cắt đứt những mối liên hệ trần tục của vu nữ.
Trong các nghi lễ của gia tộc Himuro, gia chủ, vu nữ và quỷ đều là người trong cùng một gia đình. Nói cách khác, người bị hiến tế và người thực hiện hiến tế đôi khi có thể là ruột thịt. Có lẽ họ đeo mặt nạ để trong lúc hành lễ, vu nữ sẽ không còn vướng bận tình cảm với gia đình, hoặc để gia đình không để lộ cảm xúc của mình qua nét mặt.
Có lẽ việc chọc mù con quỷ trong Nghi lễ Quỷ Mù cũng mang một ý nghĩa tương tự.
--Trích từ sổ tay nghiên cứu của Ryozo Munakata
**Miku Hinasaki**
Giọng nói Miku nghe được là của một cô bé.
「Nếu chị đi vòng qua sân có cây hoa anh đào, phòng bảo quản ở đó. Nếu chị đi thẳng từ khu vườn có giếng nước, rồi đi qua con đường mòn trong rừng, sẽ có một ngôi đền. Em muốn chị đến đó và cứu cô ấy...」
Miku ngẩng phắt đầu dậy. Từ lúc nào, những ngọn nến dọc bức tường đã được thắp lên. Trong bóng của một chiếc tủ ngăn kéo kiểu Nhật, nơi ánh nến không thể chiếu tới, cô lờ mờ thấy một bóng hình nhỏ bé.
「Em là... cô bé lúc nãy...」
Chắc chắn đó là cô bé mặc kimono trắng đã giúp cô khi bị hồn ma của người phụ nữ mù tấn công. Ngay cả bây giờ, khi đứng trong bóng tối, đôi mắt cô bé vẫn ngấn lệ.
「Cô ấy đã làm những điều khủng khiếp, nhưng cô ấy đang rất đau khổ. Vì vậy, làm ơn...」
「Ai đang ở trong đền vậy?」 Miku hỏi.
Cô bé nhíu mày, bĩu môi. Dường như cô bé đang suy nghĩ rất kỹ xem nên trả lời Miku thế nào. Nhưng cuối cùng, cô bé bắt đầu thì thầm trong tiếng nức nở, nước mắt lã chã rơi: 「Em nghĩ cô ấy đang rất tức giận. Có thể chị sẽ không nghe lời em nói đâu. Nhưng ngoài chị ra, em không còn ai để nhờ cậy nữa. Cho nên...」
Nỗi thống khổ và đớn đau của cô bé được truyền tải qua từng lời nói. Trái tim của cô bé này đã bị tổn thương sâu sắc. Miku biết rằng cô bé không còn thuộc về thế giới này nữa. Nhưng ngay cả sau khi chết, vết thương trong tim cô bé vẫn sâu đến mức không thể yên nghỉ. Trái tim nhỏ bé của em đau đớn đến không thể kìm nén, nghẹt thở. Cảm giác đó được truyền đến Miku một cách rõ ràng.
Chỉ đứng đối diện thôi cũng khiến nước mắt chảy dài trên má Miku. Cô hiểu nỗi đau của cô bé. Cô đã có giác quan thứ sáu từ nhỏ, luôn xa cách với những đứa trẻ khác, và có thể cảm nhận được cảm xúc của cô bé.
「Chị sẽ đến ngôi đền và an ủi người đó,」 Miku dịu dàng nói.
Nghe vậy, cô bé có vẻ ngạc nhiên, nhìn Miku với đôi mắt mở to. Miku mỉm cười cúi đầu, và cô bé dùng bàn tay nhỏ bé lau đi nước mắt, mỉm cười rạng rỡ.
「Người đó tên là gì?」
「Kirie,」 cô bé trả lời.
Miku cảm thấy như có một tảng băng vừa áp vào sống lưng mình. Hồn ma của người biên tập viên đã nói rằng cô bé đó tên là Kirie. Cuốn sổ tay của Hirasaka mà cô nhặt được có viết rằng dinh thự này bị ám bởi những linh hồn tà ác bắt nguồn từ một người phụ nữ tên Kirie. Nhưng đứa trẻ trước mặt cô lại đang nhờ Miku an ủi Kirie.
「Em đoán là chị sẽ không làm đâu,」 cô bé nói, cảm nhận được sự bối rối của Miku.
Khi cô bé nói, nỗi buồn và sự chán nản của em lại ập đến Miku. Cô sợ hãi, vô cùng sợ hãi. Nhưng Miku sẽ không bỏ chạy. Nếu bây giờ cô từ chối lời đề nghị này, cô bé sẽ mãi mãi bị bao trùm trong đau khổ, không thể siêu thoát, tiếp tục lang thang trong dinh thự. Em còn quá nhỏ và đơn độc, không thể kết bạn, mãi mãi một mình...
「Không sao đâu. Chị sẽ đi gặp Kirie. Chị sẽ cố gắng hết sức để an ủi cô ấy,」 Miku nói, vừa với cô bé, vừa với chính mình.
Gương mặt cô bé rạng rỡ hơn bao giờ hết. Nhưng ngay lập tức, với vẻ mặt nghiêm nghị, em nói: 「Trên đường đi có thể sẽ có những thứ đáng sợ, nhưng chị đừng khuất phục chúng. Có thể em sẽ giúp được chị...」
「Không sao đâu. Chị sẽ không khuất phục.」
*Vì mình có thứ này, mẹ đang bảo vệ mình,* Miku thầm nghĩ, nắm chặt chiếc Camera Obscura.
「Cảm ơn chị. Em chưa từng gặp ai như chị trước đây.」
Giọng cô bé xa dần, vang vọng. Và rồi đột nhiên, dù không có một làn gió, những ngọn nến vụt tắt.
*Chị cũng là lần đầu tiên gặp một người như em. Chị cũng chưa bao giờ có bạn cả.*
Dựa vào ánh đèn pin, Miku rời khỏi căn phòng có lò sưởi.
**Mafuyu Hinasaki**
「Miku, dừng lại, nguy hiểm lắm!」 tôi nói.
「Đây là một sự kiện không có trong trò chơi mà tôi đã tạo ra. Không thể tin được cô bé đó lại nhờ Miku cứu Kirie,」 Shibaguchi-san nói, như thể đã chờ đợi sự kinh ngạc của tôi.
Lúc biến mất khi nãy, trông ông ta rất bối rối, nhưng bây giờ mặt ông ta lại bình thản. Nhưng tôi không thể bình tĩnh được. Tôi không thể bình tĩnh đứng nhìn ông ta coi không chỉ tôi mà cả Miku như một món đồ chơi. Tôi tiến lại gần Shibaguchi-san và túm lấy cổ áo ông ta. Mắt ông ta mở to vì sốc.
「C-chờ một chút. Đây không phải là tính cách của Mafuyu Hinasaki. Cậu ta lạnh lùng hơn...」
「Cái loại tính cách đó, tất cả mọi thứ, chỉ là do ông tự định đoạt mà thôi.」
Tôi thẳng thừng bác bỏ lời của Shibaguchi-san. Tôi chưa bao giờ bị ai dồn ép đến mức này. Nhưng dù vậy, mọi thứ đều có giới hạn. Tôi ghé sát vào Shibaguchi-san hơn nữa, mặt ông ta nhăn nhó vì đau đớn.
「Có chuyện gì vậy, Hinasaki-san? Xin hãy bình tĩnh.」
Ioka-san chen vào khoảng trống giữa tôi và Shibaguchi-san. Sự ngạc nhiên liên tục của Shibaguchi-san và sự xuất hiện bất ngờ của Ioka-san, cũng như cảm xúc đang dâng trào của tôi, đột nhiên chuyển hướng cơn giận của tôi.
「Tự nhiên túm lấy người khác như thế là không tốt đâu,」 Shibaguchi-san phàn nàn với Ioka-san trong khi chỉnh lại cổ chiếc áo khoác bị xộc xệch.
「Thôi nào, thôi nào, trông ông có bị thương đâu.」
Ioka-san quay lưng về phía tôi và đặt tay lên vai Shibaguchi-san, cố gắng hết sức để trấn an ông ta. Shibaguchi-san mất vài phút để bình tĩnh lại, và Ioka-san tiến về phía tôi.
「Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi chỉ mới rời mắt khỏi cậu một phút thôi mà.」
「'Chỉ một phút'... ư?」
「Ừ, đúng vậy. Tôi ra ngoài đi tiểu nhiều nhất là ba, bốn phút, đúng không? Rồi khi tôi quay lại, cậu, người mà tôi nghĩ rất hiền lành...」
Tôi cau mày nhìn chằm chằm vào Ioka-san. Tự hỏi tại sao anh ta lại nhìn tôi như vậy, tôi đáp lại ánh mắt khó hiểu của anh ta. Anh ta trông không có vẻ gì là đang trêu chọc hay đùa giỡn tôi cả. Lần này đến lượt tôi bối rối.
「Anh nói anh chỉ đi có vài phút thôi sao?」 tôi hỏi lại Ioka-san để chắc chắn.
「Cậu đang nói gì vậy? Này, Shibaguchi-san,」 Ioka-san nói, quay sang Shibaguchi-san như thể tìm kiếm sự đồng tình. Shibaguchi-san gật đầu.
「Ừ, lâu nhất cũng chỉ có thể là năm phút.」
「Trong thời gian đó, giữa ông và Hinasaki-san đã xảy ra chuyện gì?」
「Đó cũng là điều tôi muốn biết. Tôi chỉ đang dành một phút để sắp xếp lại dữ liệu, và cậu ta đột nhiên túm lấy tôi.」
Khi Shibaguchi-san nói, trong lúc ánh mắt của Ioka-san rời khỏi ông ta và dừng lại ở tôi, môi ông ta cong lên thành một nụ cười nhếch mép. Trong một giây, máu dồn lên não và tôi lại tiến gần đến Shibaguchi-san. Trước khi tôi kịp chạm vào ông ta, Ioka-san đã tóm lấy và giữ tôi lại.
「Cậu đang làm gì vậy, Hinasaki-san?」
Trong biểu cảm của Ioka-san khi nhìn tôi, tôi cảm nhận được sự tức giận nhiều hơn là hoang mang. Nhìn vào đôi mắt anh ta ở cự ly gần, tôi có thể nói rằng anh ta nghĩ tôi là người gây rối.
「Được rồi. Chúng ta hãy bình tĩnh và nói chuyện rõ ràng.」 Tôi giơ hai tay ra, tỏ vẻ không có ý thù địch với Ioka-san.
Tôi hít thở sâu vài lần, dằn cảm xúc xuống, và quay sang hỏi Ioka-san. 「Tôi xin lỗi vì cứ hỏi đi hỏi lại một điều, nhưng anh có thực sự nghĩ rằng mình chỉ đi vắng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy không?」
Ioka-san dường như không hiểu tại sao tôi lại hỏi anh ta điều này, thậm chí có lẽ còn nghi ngờ sự tỉnh táo của tôi, nhưng anh ta đã cố gắng tỏ ra khiêm tốn và lắng nghe tôi. Theo lời anh ta, ba chúng tôi thậm chí còn chưa ở trong dinh thự nghiên cứu được một giờ. Chúng tôi đã mệt trong lúc khám phá và nghỉ ngơi ở đây, và Ioka-san đã rời đi vài phút để đi vệ sinh.
Khi anh ta quay lại, chính nơi này dường như có gì đó bất ổn, và anh ta đến đúng lúc cuộc xô xát bắt đầu giữa tôi và Shibaguchi-san, những người vốn chẳng ưa gì nhau.
Phần duy nhất đúng trong đó là phần cuối cùng. Phần còn lại hoàn toàn vô lý. Không, có lẽ 「vô lý」 không phải là cách diễn đạt chính xác. Khi tôi nhìn vào thái độ chân thành của Ioka-san, anh ta thực sự có vẻ tin vào điều đó. Nhưng Shibaguchi-san rõ ràng đang nói dối. Kể từ khi Ioka-san xuất hiện, hành vi của ông ta đối với tôi đã thay đổi hoàn toàn.
Điều đó thể hiện rõ qua cách ông ta liếc nhìn tôi, lè lưỡi một cách ranh mãnh. Nhưng tôi không biết làm thế nào để cho Ioka-san thấy điều đó. Tôi lựa lời một cách thận trọng, kể cho Ioka-san nghe về những sự kiện đã xảy ra cho đến nay. Về việc sau khi anh ta biến mất, tôi đã nghe thấy giọng của Takamine-san, và rồi Shibaguchi-san cũng biến mất. Và em gái tôi Miku đã đến dinh thự, và làm thế nào tôi đột nhiên có thể biết được những gì đang xảy ra với em ấy...
「Hahaha. Tôi rất vui vì cậu đam mê công việc của mình, nhưng cậu đi quá xa với trò chơi này rồi đấy,」 Ioka-san nói và cười lớn.
Tôi không tin rằng mình có thể kìm nén được sự bực bội và giải thích rằng sự việc không phải như vậy. Tôi nhìn vào mặt Shibaguchi-san trong khi cười gượng, chờ xem ông ta sẽ làm gì. Nhìn chúng tôi, Shibaguchi-san nói một cách tự mãn. 「Có lẽ ai đó, ở đâu đó, đã khởi động lại trò chơi.」
「Phải, có cách nào để làm thế sao?」 tôi buột miệng nói.
Shibaguchi-san chắc chắn đã làm gì đó để xóa trí nhớ của Ioka-san. Điều đó cũng giải thích tại sao Ioka-san không nhận thức được thời gian đã trôi qua bao lâu. Nhưng trong khi tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu đó là sự thật, tôi lại bị một nỗi sợ hãi mới ập đến. Nếu đó là sự thật, thế giới tôi đang ở là thế giới bên trong trò chơi; liệu tôi có đang làm đúng những gì Shibaguchi-san muốn tôi làm không?
Shibaguchi-san đi qua Ioka-san đang sững sờ và đến gần tôi hơn. 「Đúng như cậu đang nghĩ đấy. Bây giờ cậu không thể phủ nhận những gì tôi nói được nữa.」
Bất kể muốn nói gì, tôi cắn môi và nhìn Shibaguchi-san. Bình thản né tránh ánh mắt của tôi, ông ta lẩm bẩm, 「Miku sắp đến ngôi đền rồi. Tôi rất mong chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.」
「Cậu nói cái quái gì thế, Shibaguchi? Chúng ta phải quay lại phòng nghiên cứ-」
Ông Ioka bỗng khựng lại ngay giữa câu nói. Màu sắc trên cơ thể ông loang lổ, bắt đầu nhòe đi, lách tách và tóe lửa.
「Phiền phức thật, lại biến mất nữa rồi.」
Ông Ioka biến mất đột ngột. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tôi, ông Shibaguchi toe toét cười.
Miku Hinasaki
Từ bên ngoài dinh thự, Miku đi vào khu vườn anh đào theo lời dặn của đứa bé. Đêm đã về khuya, tiết trời se lạnh. Dù mục tiêu vẫn là tìm anh trai, cô không thể từ chối lời thỉnh cầu tha thiết của cô bé. Miku tin chắc rằng nếu mình từ chối, những sự kiện kỳ quái xảy ra tại dinh thự này sẽ không bao giờ chấm dứt.
Nếu không được ngăn chặn, tai ương sẽ chỉ ngày một lan rộng. Điều đó không chỉ có nghĩa là những vị khách tương lai đến dinh thự sẽ gặp phải thảm kịch. Oán khí của những bóng ma rất mạnh. Không thể để họ ngày càng thêm sầu thảm. Miku không thể chịu đựng được điều đó. Như lời đứa bé đã nói, người phụ nữ tên Kirie cuối cùng đã mất mạng trong nỗi đau không tưởng và biến thành một oan hồn.
Nghĩ đến những đớn đau và khổ ải mà cô gái ấy phải chịu đựng, lồng ngực cô lại nhói đau. Nhưng đó là suy nghĩ trong đầu cô – còn trái tim cô thì lại khác. Thành thật mà nói, cô rất sợ. Sợ đến không chịu nổi. Nếu Kirie là một thực thể đang điều khiển cả một dinh thự ngập tràn oán khí cuồn cuộn như vậy, thì linh lực ẩn chứa bên trong cô ta phải lớn đến mức nào...? Liệu cô có thể xoa dịu được cô ta, hay sẽ bị chiếm xác và giết chết ngay tại chỗ?
Giống như hồn ma của vị biên tập viên xuất hiện lúc trước. Thật không may, ân nhân của anh trai cô, ông Takamine, và cả Hirasaka dường như đã không còn thuộc về thế giới này nữa. Vậy thì người tiếp theo sẽ là...
Khi nghĩ đến đó, Miku nhận ra rằng cô không chỉ định trấn an linh hồn của Kirie đơn thuần vì cô bé kia nhờ vả. Sau khi ông Takamine và Hirasaka bị giết, người tiếp theo phải chết chắc chắn sẽ là anh trai cô. Nếu vậy, cô phải nhanh chóng đến gặp Kirie trước khi điều đó xảy ra và trấn an linh hồn cô ta.
Cô sợ hãi, cô kinh hoàng.
Nếu có thể, cô không muốn đi. Nhưng tất cả định mệnh đều đang dẫn lối cô đến với Kirie. Cứ như thể cô đang đi trên một đường ray vô hình. Theo lời chỉ dẫn của cô bé, cô đi vòng quanh khu vườn anh đào. Ở đó, cô tìm thấy một căn phòng bảo quản. Nó giống như một kho lạnh trong nhà được bao bọc bởi những bức tường đá. Thay vì một cây cầu bắc qua mặt nước, người ta đặt những tấm ván gỗ. Trong căn phòng ẩm ướt, nhớp nháp, chỉ cần rọi đèn pin vào là cô có thể thấy những tấm ván đã phủ đầy rêu mốc.
Khi bước chân lên tấm ván, cô có cảm giác như sắp trượt ngã. Một viên sỏi trên mặt ván bật lên và rơi xuống nước, kêu tõm một tiếng. Ngay lập tức, như thể hưởng ứng, một tiếng động khác đập vào mặt nước, rồi lại một tiếng nữa, rồi lại một tiếng nữa. Miku nín thở, người đông cứng lại. Cô sợ sệt chiếu tia đèn pin xuống bể nước.
Một bên thành bể phủ đầy rêu xanh mướt, bám vào nơi mặt nước vỗ vào. Và rồi cô thấy một cái bóng đang di chuyển chậm rãi bên dưới mặt nước. Khi cô theo phản xạ lùi lại một bước, cái bóng đang chuyển động đó vọt lên khỏi mặt nước, bắn tung tóe.
Đó là một con cá chép đen. Nó dài dễ phải hơn năm mươi centimet. Bên cạnh, cô có thể thấy một con cá khác đang bơi, dường như kéo theo một cái bóng còn lớn hơn, và khi khu vực đó được chiếu sáng, cô có thể thấy một thứ gì đó dài và mảnh đang di chuyển dưới nước, làm mặt nước gợn sóng.
Điều đó gây ra một chuỗi phản ứng trong đầu cô: một con rắn… một con rắn nước… Cô nhớ lại ký ức ở trường, khi cô học được rằng những sợi dây thừng mục nát tượng trưng cho rắn, dù cô không thể nhớ chính xác mình đã nghe điều đó khi nào hay trong lớp học nào. Cô có cảm giác như mình đã được nghe rằng sự liên tưởng đó bắt nguồn từ việc những sợi dây thừng mục trông giống như một con rắn đang quằn quại.
Nhưng cô đã được nghe điều đó khi nào? Dù cố gắng thế nào, cô cũng không thể nhớ ra. Dù hoàn toàn không có ký ức nào về người giáo viên hay những người bạn cùng lớp lúc đó, nhưng riêng sự liên tưởng đó lại khắc sâu một cách kỳ lạ vào tâm trí cô, và nó làm cô khó chịu.
Thứ hiện ra trong đầu cô là những gì được viết trong cuốn sổ cô nhặt được. 「Kirie... Vu nữ Dây thừng... Còn một sợi dây thừng khác. Dây thừng...」
Lẽ nào, giống như hồn ma của người đàn ông kia đã nói, mình thực sự là một nhân vật trong trò chơi? ...Không, không thể nào...
Cô lắc mạnh đầu, rũ bỏ những suy nghĩ vẩn vơ. Rồi cô nhận thấy tiếng người nói vọng lại từ đâu đó. Ai đó ở xa đang tự hát một bài hát. Giọng hát chỉ khe khẽ, nhưng cô có thể nghe ra đó là một giọng hát không hay.
Đột nhiên giọng hát im bặt, như thể bị hút vào hư không, và thay vào đó là một âm thanh khô khốc, não nề bên trong phòng bảo quản. Nó phát ra từ hướng mà Miku đang đi tới. Khi cô nín thở và nhìn chằm chằm, cô có thể thấy thứ gì đó đang tỏa sáng ở phía bên kia của căn phòng tối tăm, ẩm ướt, oi bức.
Miku tắt đèn pin, thứ đang chiếu sáng giữa phòng. Đó là một hành động đột ngột. Có lẽ cô đã phản xạ nghĩ rằng mình không muốn bất cứ thứ gì phát hiện ra cô đang ở đó. Khi cô vừa làm vậy – cô không biết nó được thắp lên thay cho đèn pin khi cô tắt nó, hay nó đã ở đó từ trước – Miku thấy ánh nến leo lét phía trước.
Phòng bảo quản không đặc biệt lớn. Cùng lắm, nó có lẽ chỉ bằng nửa sân bóng chuyền. Ấy thế mà giữa làn sương mờ ảo lơ lửng trong không khí, có lẽ được tạo ra bởi sự ẩm ướt của căn phòng, ánh nến vốn ở gần đó một lúc sau dường như đã cách xa cả chục mét, leo lét yếu ớt.
Ngay bên cạnh ngọn nến, cô có thể thấy thứ gì đó lấp lánh như một ngôi sao, kèm theo tiếng cạo ken két. Miku đứng yên và nhìn kỹ. Dần dần, cô có thể nhìn rõ hơn những gì ở phía trước. Cô không thể thấy rõ ràng, nhưng độ ẩm từ nhiều năm lưu trữ cá đã khiến các bức tường phủ một lớp chất nhờn. Lớp tảo phát sáng yếu ớt, giúp mắt cô quen dần với ánh sáng mờ ảo của một ngọn nến duy nhất, để cô có thể nhìn thấy.
「Bọn chúng sẽ được nấu để cúng tế.」
Bóng của một người, dường như đã ở đó từ trước, không biết từ lúc nào đã bước ra trước mặt cô và bắt đầu nói chuyện với Miku. Ở phía được ánh nến chiếu sáng, cô thấy một người đàn ông mặc tạp dề của đầu bếp, đang cúi đầu. Tiếng cạo ken két mà cô nghe thấy lúc nãy phát ra từ con dao bếp mà người đàn ông cầm trong tay. Ông ta đặt một con cá chép đen lên thớt và đang hăng say đánh vảy.
「Cúng... tế...?」 Miku thì thầm, ngạc nhiên vì chính mình lại hỏi một câu như vậy.
「Phải. Mỗi năm một lần, ngài Himuro mời dân làng đến dinh thự. Thực ra, cái phần 'mỗi năm một lần' là từ rất lâu rồi. Lễ hội đã không được tổ chức từ lâu lắm rồi.」
Cô không nên hỏi về nó; tốt nhất là không nên dính líu vào. Cô biết điều đó, nhưng một sự tò mò trái ngược lại khuấy động trái tim cô, giống như tiếng xào xạc kinh khủng của lá khô, rơi tõm vào đầu cô như một giọt mưa.
「Tại sao đã lâu như vậy rồi?」
Con dao dừng lại. Cái đuôi của con cá chép đã được đánh vảy trong tay người đàn ông quẫy một cái. 「À, thì là do cái sự cố hồi đó.」
Ông ta giơ con dao lên và chặt phăng đầu con cá chép một cách mạnh bạo. Thân hình không đầu của nó co giật.
「'Sự cố' mà ông nói là gì?」 Miku hỏi.
Chính cô cũng không thể tin được, nhưng không hiểu sao không gian giữa cô và người đàn ông lại trôi nổi một bầu không khí mà cô chỉ có thể miêu tả là kỳ lạ, một cảm giác như cô bị giam cầm trong một không gian tách biệt với thực tại.
「Chủ nhân đã phát điên. Ông ấy là một người tuân thủ nghiêm ngặt gia quy, nhưng được các thành viên trong gia đình và dân làng vô cùng yêu mến. Nhưng ông ấy đã phạm phải một sai lầm không nên phạm phải. Ông ấy không thể chịu đựng được sức nặng của sai lầm đó. Ông ấy vốn rất giỏi kiếm thuật, nhưng khi phát điên, ông đã dùng nó để chém tất cả các thành viên trong gia đình thành từng mảnh, rồi tự sát.」
「Một sai lầm không nên phạm phải...?」
Không, mình phải ra khỏi đây, ngay bây giờ.
Ngay cả khi tiếng hét vang vọng trong tâm trí cô, và cô cảm thấy lông tóc toàn thân dựng đứng, sự tò mò nhỏ nhoi của cô đã chiến thắng, và cô hỏi ông ta. 「Ông ấy đã đọc sai cảm xúc của 'Vu nữ Dây thừng', phải không? Ông ấy đã giết người mà cô ấy yêu. Điều đó đã khiến 'Nghi lễ Thắt cổ' thất bại, và gây ra Tai ương.」
「Người phụ nữ được gọi là Vu nữ Dây thừng...」
「Ông cũng biết cô ấy.」
Người đàn ông ngừng cắt. 「Tôi biết cô ấy...?」
「Tên cô ấy là Kirie.」
Người đàn ông ngẩng đầu lên. Ông ta không có mắt cũng chẳng có mũi. Trên khuôn mặt nhẵn nhụi của ông ta là đôi môi đỏ tươi, méo mó. Máu đặc sệt, nhầy nhụa rỉ ra từ khóe môi ông ta, nhỏ giọt xuống con cá chép. Ngay khoảnh khắc máu rơi xuống, con cá chép bắt đầu quằn quại và biến dạng. Nó trở thành hình dạng của con rắn mà cô đã thấy trong bể bảo quản trước đó... một con rắn không đầu... một sợi dây thừng mục nát...
Như thể phản ứng với suy nghĩ của Miku, vảy của nó biến thành những nút thắt, và thứ còn lại trên tấm thớt dính máu là một cuộn dây thừng cũ. Nó dường như quấn quanh cổ tay của người đàn ông cầm dao như thể còn sống, và người đàn ông đưa bàn tay đó lên cổ mình. Những nút thắt siết vào gáy ông ta, dường như đang xé toạc nó ra.
Đầu của người đàn ông bị chặt phăng một cách thô bạo, rơi xuống thớt với một tiếng "bịch", rồi lăn vào bể cá.
「Áaaaaaaaaa!」 Miku hét lên, giọng cô vang vọng khắp căn phòng.
Miku bằng cách nào đó đã lách qua được người đàn ông không đầu và lẻn ra khỏi phòng bảo quản. Chạy bộ xuống một con đường mòn được rào tre hai bên, cô bước vào một khu vườn treo đầy đèn lồng. Trên đỉnh một giàn giáo giữa những chiếc đèn lồng, một người đàn ông mặc áo happi đang đánh trống, đàn ông và phụ nữ ở mọi lứa tuổi đang nhảy múa quanh ông trong bộ yukata của họ. Đúng như lời người đàn ông trong phòng bảo quản đã nói, một lễ hội đang diễn ra.
chitose yama karaa, kouka no tane maita yoo, aa shanshan, sore de yama agataa, haa, anadarake saaa, satsuka sharetsu ka sharya, saita hana yori naaa, miru hana yori mo yoo aa, shanshan, tsunde tanoshii wa naaa no utaa, saa saa saa satsumasharetsumashare, shanshan.
Đừng nhìn. Đừng lại gần.
Ép mình vào hàng rào tre, cô tăng tốc hết mức có thể trong khi cúi gằm mặt xuống. Những đứa trẻ mặc yukata chạy về phía cô, cười một cách ngây thơ, 「Kyahahaha!」 Khuôn mặt cô thoáng nhìn thấy giống như những đứa trẻ thường có, như một quả lựu chín. Da thịt bị rạch sâu, khuôn mặt của nó ló ra từ dưới lớp da thịt đang nhỏ giọt một chất lỏng nhớp nháp.
「Đừng lại gần tôi, tôi xin các người! Đừng lại gần tôi!」 cô thì thầm bằng một giọng run rẩy, bước nhanh hơn.
Một trong những đứa trẻ nắm lấy gấu váy của Miku bằng bàn tay nhỏ bé của nó. Đứa trẻ cúi xuống, quỳ trên mặt đất.
「X-xin lỗi.」 Cô vội vàng kìm nén cảm xúc và đứng yên.
Đứa trẻ lấy tay che mặt và bắt đầu khóc. Tiếng trống dừng lại ngay lập tức. Liếc nhanh qua, cô thấy những người đang nhảy múa cũng đã ngừng di chuyển và đang nhìn Miku. Tất cả bọn họ đều có khuôn mặt đẫm máu. Những người bị khoét mắt, bị cắt tai và mũi, những người bị rách miệng đến tận mang tai, những người thiếu tay và chân với máu đen đỏ, đông đặc, dính bết nhuộm trên bộ yukata của họ...
Những người đó chìa tay ra, và đồng loạt bắt đầu tiến về phía Miku. 「K-không, đừng... đừng lại gần tôi!」 cô hét lên, nước mắt lưng tròng, và bỏ chạy.
Vô số bước chân, đá tung sỏi đá và đất, đuổi theo Miku. Trái tim bị bóp nghẹt của cô bắt đầu đập nhanh dần, và cô bắt đầu thở hổn hển. Đau đớn, nhưng cô không thể dừng lại. Nếu cô dừng lại, họ sẽ bắt được cô. Nếu cô chỉ cần vấp ngã, tất cả sẽ kết thúc.
Nếu bị nhiều hồn ma bắt được, họ có thể sẽ xé xác cô ra một cách tàn nhẫn và ăn sống cô.
Sự căng thẳng và sợ hãi khiến dạ dày cô co thắt lại; cô bằng cách nào đó đã loạng choạng thoát ra khỏi khu vườn, và đi về phía trước, cô bước lên những bậc đá. Dường như đó là con đường dẫn lên đền trong rừng mà đứa bé đã nói. Lao về phía trước, cô ngã quỵ xuống những bậc đá dài.
Nỗi kinh hoàng bám riết lấy cô, tựa như có vô số mũi kim từ trên cao găm vào sau lưng, khiến cô chỉ biết dồn hết tâm trí leo lên từng bậc thang. Mãi cho đến khi không còn thở ra hơi, tưởng chừng sắp lả đi, những bậc thang mới chịu kết thúc. Một cánh cổng torii hiện ra trước mắt, và phía xa hơn là một ngôi đền cổ kính. Dường như cô đã đến được ngôi đền mà mình đang tìm.
Quay người lại, cô chẳng thấy ai đang leo lên, cũng không nghe thấy tiếng bước chân hay bất kỳ động tĩnh nào. Miku cuối cùng cũng khuỵu xuống như thể sắp đổ gục. Cô ngồi bệt xuống, váy áo chạm vào nền đá, thở hổn hển, lòng nhẹ nhõm. Mồ hôi chảy ròng ròng xuống cổ, hòa cùng nước mắt làm cay xè đôi mắt.
「Chào cô...」 một giọng nói vang lên.
Ngước lên, cô thấy một mảnh vải bông mỏng được đưa ra trước mặt mình. Miku không hề hay biết, một cô gái trạc tuổi mình vận một bộ kimono trắng đã đứng bên cạnh từ lúc nào. Miku, người vừa thả lỏng vì mệt mỏi, lập tức căng cứng người. Khi ngước nhìn cô gái, cử động của cô cứng đờ.
Cô gái ấy chậm rãi nhìn xuống Miku, một nụ cười nhàn nhạt thoáng hiện trên đôi môi mềm mại.
*Mình đã gặp cô ấy ở đâu đó rồi.*
Cảm giác vừa như đã từ rất lâu, lại vừa như mới đây thôi. Cô không chắc về chi tiết cụ thể, nhưng biết rằng họ chắc chắn đã từng gặp nhau.
「Cô là ai?」 Miku hỏi.
Không trả lời câu hỏi của cô, cô gái kia khẽ thì thầm: 「Đây, lau mồ hôi đi.」
Lẽ thường tình, cô phải bối rối và trên hết là sợ hãi. Nhưng chính Miku cũng thấy mình kỳ lạ, cô không hề sợ hãi cô gái này. Ngược lại, dù nói là "thân thương" có lẽ hơi quá, nhưng cô thực sự cảm thấy một sự thân thiện với người kia.
Cảm ơn cô gái, cô nhận lấy mảnh vải được đưa cho và lau mồ hôi trên trán và cổ. Miku đứng dậy, gấp gọn mảnh vải. 「Xin lỗi, tôi đã làm bẩn nó mất rồi.」
Cô đưa mảnh vải ra, nhưng cô gái kia nhẹ nhàng quay đầu đi. 「Không, cô cứ giữ lấy đi,」 cô ấy nói, bước hai, ba bước về phía trước trên đôi guốc zori với quai màu đỏ, quay lưng lại với Miku và nhìn ra hàng cây sẫm màu dọc lối vào đền.
Miku bất giác nhìn vào tấm lưng của cô gái. Mái tóc đen dài quá vai, buông xõa trên lưng bộ kimono trắng, suối tóc óng ả ngay cả trong đêm. Khi nhìn vào khuôn mặt, cô đã nghĩ họ bằng tuổi nhau, nhưng nhìn từ phía sau, cô gái ấy trông già dặn hơn rất, rất nhiều. Khi cô đột nhiên tự hỏi tại sao, dù rất mơ hồ, cô lại cảm thấy như mình biết câu trả lời.
*Cô nghĩ đó là do nỗi sầu muộn.* Trong một vài trường hợp, nhìn vào tấm lưng của một người có thể truyền tải những cảm xúc sâu kín nhất của họ hơn cả vạn lời nói. Nhưng đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm một điều gì đó xé lòng đến thế. Từ tấm lưng trang nghiêm của cô gái, cô có thể cảm nhận được một nỗi buồn sâu thẳm không đáy. Cô không thể giải thích tại sao một cách đơn giản, nhưng đó là một cảm giác lạnh lẽo, cô độc.
Miku đưa mảnh vải cô gái đã đưa cho mình lên che mắt. Cô đã bật khóc tự lúc nào. Khi cô làm vậy, không quay đầu lại, cô gái kia thì thầm 「Cảm ơn」. Giọng nói của cô ấy thật mềm mại, đau đớn, và đầy sầu muộn. Nhưng ngay sau đó, như bị quất một roi thật mạnh, cô ấy nói: 「Nhưng...」
Không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng. 「Ai...?」 Miku bắt đầu hỏi, nhưng rồi im bặt.
Không cần hỏi, Miku đã biết cô gái đó là ai. Hẳn phải là Kirie. Nhưng rồi, cô ấy trông khác xa với người mà cô đã tưởng tượng trên đường đến đây, đến nỗi cuối cùng cô vẫn muốn hỏi cô ấy là ai, để chắc chắn rằng đó thực sự là cô ấy. Có lẽ nói đúng hơn là, thay vì muốn hỏi, cô muốn xác nhận điều đó.
*Cô có phải là Kirie không? Cô có thực sự là Kirie, người được cho là đã mang tai ương đến dinh thự này không?*
Cô gái thì thầm 「Phải」 và, quay về phía Miku, tiếp tục: 「Ta là Kirie. Nhưng tai họa xảy ra không phải lỗi của ta.」
Miku chờ cô gái nói tiếp, nhưng cô ấy không nói thêm gì nữa. Thay vào đó, sự trang nghiêm tỏa ra từ tấm lưng cô càng lúc càng mãnh liệt hơn. Sự khắc nghiệt đó trở nên dày đặc hơn, như một đống tuyết mới rơi, sâu thẳm. Cô nhận ra một con mương sâu, tăm tối giữa họ, dù khoảng cách chắc chưa đến hai mét.
Nước mắt cô không ngừng rơi. Cô không biết tại sao. Không chỉ vì sự khắc nghiệt của cô gái, mà còn vì một lý do khác, dù Miku không biết đó là gì. Nhưng dường như có một mối liên kết còn sâu sắc hơn cả ký ức hay ý thức giữa hai người. Cảm giác không biết lý do khiến trái tim Miku đông cứng lại, và cách duy nhất cô có thể biểu đạt cảm xúc của mình là khóc.
「Hãy nhìn cái này.」
Cô gái quay lại và đưa tay ra. Trong tay cô, cô cầm một cuộn giấy cũ. Miku cầm lấy nó và chiếu đèn pin vào, nhìn những dòng chữ viết trên cuộn giấy.
*Thương tiếc cho linh hồn tôn kính của Vu Nữ Dây Thừng. Dâng lên năm vị Thánh Phật cho tứ chi đau đớn của nàng.*
*Tỏ lòng biết ơn sự bảo hộ của năm vị thần; đặt viên đá tượng trưng cho năm tấm gương vào đúng vị trí.*
*Đừng tỏ lòng thương xót với vu nữ; buộc sợi dây thiêng vào đôi tay và đôi chân đau đớn của nàng. Từ tay phải sang tay kia. Từ chân phải sang chân kia.*
*Nghi Lễ Siết Cổ*
*Vào ngày mười ba tháng mười hai, một vu nữ thanh tẩy đã cắt đứt mối liên hệ với thế giới người sống, trong suốt 3.669 ngày, bị xé xác để truyền sức mạnh cho sợi dây thiêng.*
*Nghi Lễ Quỷ Mù*
*Vào ngày hai mươi sáu tháng mười một, để chuẩn bị cho Nghi Lễ Siết Cổ một thập kỷ sau đó, chọn một vu nữ thấm nhuần sức mạnh thiêng liêng, đã qua bảy tuổi, chín tháng và hai mươi lăm ngày.*
*Sự Xuất Hiện Của Tai Ương*
*Vào ngày mười ba tháng mười hai, năm Thiên Bảo thứ tám, Nghi Lễ Siết Cổ thất bại và gây ra Tai Ương. Chướng khí, được triệu hồi bởi cơn thịnh nộ của các vị thần đất, đã cướp đi sinh mạng của 1.347 người.*
「Đây là cái gì...?」
「Ta đã than khóc rất nhiều sau đó. Ta muốn được sống. Ta muốn được sống cùng người ấy... Nhưng họ đã hợp sức chống lại ta, trói dây vào tay, chân và cổ ta, rồi xé xác ta ra. Họ đã phanh thây ta khi ta vẫn còn sống...」
Ngay khi cô dứt lời, cơ thể cô gái nổ tung. Miku loạng choạng lùi lại bốn, năm mét như bị một cơn gió giật mạnh thổi bay, và không thể đứng vững, cô khuỵu xuống. Miku nhìn Kirie trong khi đưa tay lên che mặt. Đứng ở đó là một người hoàn toàn khác với cô gái thanh thản chỉ vài khoảnh khắc trước.
Đó chắc chắn là Kirie, nhưng cô đã hoàn toàn biến đổi. Từ phía sau lưng, với hai cánh tay dang rộng, những ngọn lửa đỏ thẫm bùng lên và nhảy múa. Không, đó không phải là lửa - đó là một khối oán niệm. Nhiều đến nỗi giác quan thứ sáu nhạy bén của Miku đã nhầm nó với lửa.
Một mùi hôi thối lan tỏa trong không khí, giống như mùi trứng luộc thối rữa. Cái mùi khiến cô buồn nôn, là đặc trưng của những thứ tà ác. Cô đã từng ngửi thấy những mùi tương tự trước đây, nhưng chưa bao giờ đậm đặc đến thế.
Cùng với mùi hôi, một thứ gì đó giống như khói đen bốc lên từ cơ thể Kirie. Quằn quại trong đó, được tạo ra từ ác ý, là hình dạng của vô số linh hồn. Chúng là linh hồn của những người bị nguyền rủa và giết chết bởi cơn thịnh nộ của Kirie, lời nguyền không cho họ siêu thoát, bị trói buộc quanh cô.
Những bóng ma ghê tởm lúc nhúc, phát ra tiếng gào thét như xé nát tim gan người nghe.
「Đauuuuuu quaaaaá. Tay chân tao bị xé toạc. Đ-đầu tao bị giật đứuuuut!」
「Aaaaaaah, cứu tôi vớiiii...」
「Aaaah... Bao lâu nữa... Bao lâu nữa sự đau khổ này mới kết thúc? Tao thà... Tao thà bị đày xuống Địa ngụcccccc!」
*Dừng lại đi, hãy để họ đi,* Miku ước nguyện, bịt chặt tai lại. Cơn thịnh nộ mà Kirie tỏa ra càng lúc càng dữ dội. Cô từ chối Miku không bằng lời nói, mà bằng hành động của mình. Đối với Miku, tiếng la hét của những bóng ma, như thể nôn ra máu, đã đẩy cô đến giới hạn. Nếu cô ở lại đó, những tiếng hét kinh hoàng của họ sẽ hủy hoại tinh thần cô, khiến cô phát điên.
Hình ảnh của Kirie hiền dịu lúc trước thoáng qua trong tâm trí cô. Một lần nữa, cô thầm cầu nguyện, bám víu vào hình ảnh đó. *Tôi xin cô, hãy dừng lại đi. Hãy để họ đi...*
Một cơn gió bất chợt thổi qua Miku. 「Ngươi không thể thoát được. Ta sẽ khiến ngươi cảm nhận nỗi đau của ta... nỗi đau tương tự...」 Tiếng hét của Kirie gầm lên như sấm.
Tình hình tệ rồi - cứ đà này, Miku sẽ gia nhập cùng những bóng ma trước mặt cô. Trong khi bị đẩy lùi bởi cơn thịnh nộ, tựa như một cơn bão khủng khiếp, Miku giơ chiếc Camera Obscura lên. Khi cô nhắm nó vào Kirie, khung ngắm phản ứng với linh lực, phát sáng màu xanh trắng. Thì thầm 「Tôi xin lỗi」 với Kirie, người đang ở trung tâm khung ngắm, Miku bấm nút chụp.
Nhưng không có gì xảy ra.
Nó chỉ có tác dụng như đổ thêm dầu vào lửa. Một lần, hai lần, ba lần cô bấm nút chụp, nhưng nó chỉ làm tăng thêm ác ý của Kirie. 「Ngươi sẽ cảm nhận nỗi đau của ta. Ta sẽ khiến ngươi cảm nhận nỗi đau của ta.」
Biến thành một khối hận thù, cô xoay một vòng. Một chiếc mặt nạ hannya đã được gắn trên mặt cô. Ngọn lửa giận dữ trong đôi mắt nó càng nóng hơn, cơn thịnh nộ xé toạc khóe môi có thể nhìn thấy qua đó gần như từ tai này sang tai kia.
Không... đó không phải là mặt nạ hannya. Đó là khuôn mặt thật của Kirie. Khoảnh khắc cô nhận ra điều này, toàn bộ cơ thể Miku bị tê liệt, đến nỗi cô không thể bấm nút chụp được nữa. Tiếng gầm của Kirie không chỉ xuyên qua tai cô mà còn chảy qua người cô, cảm giác như một trận động đất mạnh.
「Ta sẽ khiến ngươi cảm nhận nỗi đau của ta. Nỗi đau tương tự như ta...」
Âm thanh lớn làm rung chuyển toàn bộ cơ thể cô, khắc sâu vào những ngóc ngách xa nhất trong tâm trí cô. Tiếng ồn chạy dọc người cô.
「Khônggggggggggggg!」
Những dây thần kinh của Miku đồng loạt đứt phựt.
***
**Mafuyu Hinasaki**
Tôi đã chạy trốn khỏi ông Shibaguchi. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi ở lại với ông ta lâu hơn. Cảnh tượng ông Ioka bị xóa sổ ngay trước mắt tôi là một cú sốc lớn. Tôi tập trung chạy quanh dinh thự, cố gắng thoát khỏi tầm ảnh hưởng của ông Shibaguchi. Ngay cả khi làm vậy, tôi vẫn tự hỏi liệu điều đó có vô ích không.
Ngay khi ý nghĩ đó nảy ra trong đầu, áp lực lớn đến mức tôi không thể kìm nén được bản thân. Ông Ioka không có thật. Vậy thì việc tôi nhận yêu cầu công việc từ ông ta có thật không? Nếu ông Ioka là một sản phẩm tưởng tượng của ông Shibaguchi, thì tôi đã chấp nhận yêu cầu từ một thực thể không tồn tại trên thế giới này.
Không - khoan đã.
Ông Ioka và tôi đã biết nhau từ trước khi chúng tôi gặp ông Shibaguchi. Liệu điều đó có nghĩa là những ký ức của tôi trước đây, về việc làm việc cho tạp chí cùng ông Ioka, thực sự không có thật? Nếu điều đó là sự thật, thì ông Takamine, người đã giới thiệu chúng tôi, cũng không tồn tại ư? Và điều đó có nghĩa là cả Miku và tôi chỉ tồn tại trong thế giới ảo?
Khi tôi nghĩ đến đó, tôi càng lúc càng mất bình tĩnh, và bị phân tâm bởi sự bực bội, tôi chỉ có thể chạy loạn xạ trong dinh thự. Khi làm vậy, tôi rơi vào tuyệt vọng, và mất noção về thời gian. Điều cuối cùng khiến tôi dừng lại là một chiếc khăn quàng cổ bị rơi ở hành lang.
Đó là một chiếc khăn quàng màu đỏ, và tôi nhận ra nó. Tôi nhặt chiếc khăn lên trong khi thở hổn hển. Tôi đã biết nó thuộc về Miku. Đó là chiếc khăn yêu thích của em ấy, nên em ấy luôn quàng nó quanh cổ. Tôi nghĩ về Miku - khi em ấy đến dinh thự, em ấy hẳn đã đeo nó.
Tôi nhìn xung quanh. Đây là nơi Miku đã chiến đấu với hồn ma của biên tập viên tên Ogata. Tôi nắm chặt chiếc khăn của Miku. Cảm giác mềm mại của nó đã mang lại sự tự tin và sức sống đã bị đánh cắp khỏi trái tim tôi. Nếu Miku không có thật, em ấy không thể làm rơi chiếc khăn. Việc nó vẫn còn ở đây là bằng chứng duy nhất của tôi rằng em ấy thực sự tồn tại. Đó là một bằng chứng gián tiếp, nhưng trong tình trạng của tôi, nó đã mang lại sức mạnh cho trái tim tôi hơn bất cứ thứ gì khác.
Việc cảm thấy ông Shibaguchi đáng ngờ đã khiến tôi chạy sâu hơn vào dinh thự. Tôi mở một tủ quần áo mà tôi tìm thấy và trốn vào trong, ôm lấy đầu gối. Trong bóng tối, tôi nghĩ lại những sự kiện đã xảy ra cho đến nay. Điều đầu tiên hiện lên trong tâm trí tôi là tôi không thể chắc chắn rằng sự biến mất của ông Ioka là do ông ta là một sự tồn tại ảo. Ông Ioka mà tôi đã thấy lúc trước được tạo ra bởi ông Shibaguchi, nhưng không có bằng chứng nào cho thấy ông ta là phiên bản "thật" tương ứng. Ngược lại, có một điều gì đó không tự nhiên về ký ức đó, một sự khác biệt so với ông Ioka mà tôi đã biết trước đây.
Điều tiếp theo tôi nghĩ đến là hành tung của Shibaguchi. Hắn đã phản ứng một cách đầy căng thẳng với những lời tôi nói, rồi im bặt và biến mất. Sau đó, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, hắn lại xuất hiện và bắt đầu nói năng đầy tự tin. Thái độ và cách nói chuyện của hắn trước sau bất nhất, có gì đó rất không tự nhiên. Tôi bất giác tự hỏi, liệu có khi nào chính Shibaguchi mới là kẻ ảo không.
Trong lúc suy nghĩ, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu tôi. Ngay cả khi Shibaguchi là người thật, thì sẽ ra sao nếu hắn đang bị ai đó giật dây? Có lẽ hắn đóng một vai trò quan trọng trong chuỗi rắc rối mà chúng tôi gặp phải, dù bản thân có muốn hay không. Không, phải nói là bị buộc phải diễn.
Có khi chính hắn cũng đang hoang mang không phân biệt được đâu là thực, đâu là game, và đã suy sụp, không còn hành động theo ý chí của bản thân nữa. Nhưng nếu vậy, kẻ đứng sau tất cả là ai? Ngoài câu hỏi 「là ai」, liệu chúng có lường trước được rằng chúng tôi sẽ bị mắc kẹt trong một trò chơi đơn giản không? Và như một phần của kế hoạch đó, tôi, Miku, Takamine và những người khác đã bị cuốn vào. Thực tại và thế giới game đã trở nên nhập nhằng, nuốt chửng chúng tôi vào một âm mưu to lớn nào đó đã được tính toán từ trước.
Là ai, và nhằm mục đích gì...?
Khi dòng suy nghĩ tuôn chảy, tôi cảm giác như các mảnh ghép đang dần khớp lại với nhau. Tôi chưa thấy được toàn cảnh, nhưng cũng đã nhìn ra được một phần của nó. Ít nhất thì, chuyện tôi bị cuốn vào không chỉ đơn thuần là một công việc tiểu thuyết hóa game. Tôi cần thiết cho một mục đích lớn hơn. Và bức tranh toàn cảnh này thực sự rất lớn.
Cả tâm trí và cơ thể tôi đều trở nên phấn khích. Có lẽ dòng máu nhà báo trong tôi đã đánh hơi được một bí ẩn lớn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi nên bắt đầu từ đâu đây? Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy mình nên quay lại từ đầu. Có lẽ cuối cùng tôi sẽ chẳng biết được gì cả – hoặc tình hình sẽ chỉ càng thêm bí ẩn mà thôi.
「Tập trung nào. Bình tĩnh, phải bình tĩnh,」 tôi tự nhủ.
Đầu óc trống rỗng và suy nghĩ rối loạn khi đối mặt với những sự kiện vượt ngoài sức tưởng tượng là một tật xấu của tôi. Takamine đã từng chỉ ra điều đó. 「Nếu cậu vội vàng đưa ra quyết định, cậu sẽ chỉ tự làm mình rối trí thêm thôi. Dù cho đó là một bí ẩn lớn đến đâu, cậu cũng phải tìm ra một kẽ hở và nắm lấy dù chỉ một manh mối duy nhất để làm sáng tỏ mọi chuyện.」
「Ví dụ, ngay cả khi cậu đã cho rằng tình hình này không thể giải thích được, nhưng nếu cậu vẫn kiên trì, cuối cùng cậu sẽ tìm ra manh mối đó. Việc cậu có tin vào điều đó hay không, hay cậu không thể vượt qua tính nóng nảy của mình – đây chính là điều quyết định cậu có thành công hay không.」
Bình tĩnh lại.
Bình tĩnh lại và tìm kiếm một kẽ hở, tôi tự nhủ, và một tia sáng tự nhiên lóe lên. Miku. Tôi sẽ bắt đầu bằng việc tìm kiếm cô ấy. Khi làm vậy, chắc chắn tôi sẽ tìm thấy một manh mối mới, sẽ nhìn ra được điều gì đó. Nhưng hơn hết, tôi không thể ngừng lo lắng cho Miku. Tôi đặt mục tiêu tìm thấy cô ấy lên hàng đầu. Nhưng làm thế nào đây? Lần cuối tôi nhìn thấy cô ấy là khi cô ấy đang đi đến một ngôi đền. Ở đó, cô ấy đã gặp một cô gái tên Kirie, và rồi...
Tôi vội vàng lấy mấy trang tài liệu ra khỏi túi áo khoác. Phần tóm tắt cốt truyện đã bị rách và tôi không thể đọc được đoạn đầu, nhưng biết đâu lại có thứ gì khác. Khi tôi xem xét kỹ lưỡng, tôi thấy một ghi chú ai đó đã viết ở mặt sau của trang giấy. Các địa điểm được đánh dấu bằng những mũi tên nguệch ngoạc. Có vẻ như nó đã được dùng trong lúc chốt lại mạch truyện của game.
Giữa những dòng chữ đó là thứ tự các căn phòng: phòng bảo quản → khu vườn có giếng → con đường mòn sâu trong rừng → đền Narukami.
Đây rõ ràng là lộ trình mà Miku đã đi lúc nãy. Tất nhiên, không nhất thiết phải đi theo đúng con đường được viết trên sơ đồ này. Tuy nhiên, khả năng cao là nó sẽ đi chệch khỏi kịch bản game. Nhưng đây là một manh mối. Trước hết, tôi sẽ đi theo lộ trình trên sơ đồ và đợi Miku.
Nghĩ vậy, tôi nhìn vào nơi các mũi tên chỉ đến. 「Miku gặp Kirie tại đền Narukami. Ngất đi. Đêm 1 kết thúc → Đêm 2 bắt đầu. Miku tỉnh lại trong phòng búp bê Nhật Bản.」
「Phòng búp bê...」
Khi chúng tôi đến dinh thự này, lúc tôi đi tìm Shibaguchi và Ioka, có một căn phòng với một kệ búp bê được phủ vải đỏ, trên đó có bày những con búp bê. Có lẽ là ở đó. Nếu tôi đoán đúng, tôi có thể gặp Miku khi cô ấy đến đó. Quyết định đó chính là kẽ hở của mình, tôi rời khỏi tủ quần áo.
Nhưng tôi đã kinh hãi ngay lập tức. Vì để thoát khỏi Shibaguchi, tôi đã chạy loạn xạ một cách mù quáng, nên giờ tôi không có một chút manh mối nào về việc mình đang ở đâu.