Trans: Zard
Chúc các bạn buổi tối tốt lành
-------------------------
Vì nhiệt độ lưỡi cổ hơi ấm hơn so với các phần khác trên cơ thể nên cổ đã dùng cái lưỡi đó đi liếm Khối Băng Vĩnh Cửu, và hậu quả là bị dính lưỡi suốt năm mươi năm. Chỉ sau khi nhận được giấy báo tử từ mẹ thì cổ mới chịu dùng mọi thứ để thoát ra. Kết quả lưỡi cổ giờ dẻo như nhân vật nào đó trong manga Nhật Bản. Cổ thậm chí còn có thể thắt nút, và cái thứ đáng nói nhất là thắt như vậy rồi mà còn nói lưu loát được!
Để đáp lại tôi chỉ có thể bộc lộ khuôn mặt ngạc nhiên nhất của mình. Không đời nào tôi có thể bắt chước cái đó được, nuh-uh.
Có lẽ vì cảm thấy bức rức bởi cái nhìn khinh bỉ của tôi, Fenice ho khan hai lần rồi bảo, “Thưa công chúa, hãy bắt đầu bài học nào.”
Fenice lấy ra một tấm bảng đen từ đâu đó và cầm lấy viên phấn to ngang cánh tay tôi. Sau vài nét trên bảng, cô ta đã phác họa hình ảnh của một con rồng và một con người.
Rồi cổ lại lấy ra thêm cây chỉ bảng dài mười mét mà bố ai biết ở đâu ra và bất thình lình chỉ lên bảng, “Thưa công chúa điện hạ, lớp học sắp sửa bắt đầu, xin hãy nhìn về phía này ạ.”
“……Trước đó cho ta hỏi cái này được không?” tôi giơ tay lên hỏi.
Fenice lộ ra nụ cười phấn khởi như một giáo viên vừa phát hiện ra học sinh của mình thuộc diện ngoan ngoãn và bảo, “Dĩ nhiên rồi ạ.”
“Không phải người ta nói là loài rồng không ai biết dạy hết sao? Thế mấy cái trang thiết bị chuyên dụng này đâu ra vậy?”
“Ý người là mấy cái này sao?” Fenice đưa cây chỉ bảng lên hỏi. Nhìn cái cây đó khiến tôi không thể ngừng suy nghĩ liệu nó có được dùng để ⓑⓔⓔⓟ— học sinh không. Nghe đáng sợ thật.
Tôi gật đầu.
“Những thứ này là do một con rồng từng muốn làm giáo viên để lại,” Fenice trả lời.
“Ồ, thế sao cuối cùng hắn lại không trở thành giáo viên?” Hiện giờ không có giáo viên nào trong số loài rồng. Hay nói cách khác, con rồng muốn thành giáo viên đó một là đã chết hai là thất bại. Theo phương trình tổng tuổi thọ, sức mạnh vô địch và IQ siêu thấp thì tôi nghĩ xác suất thất bại là cao hơn.
“Về chuyện đó…” Fenice thở dài, “Trước khi hắn kịp trở thành giáo viên, hắn đã bị chị gái nhà bên học y tá quyến rũ. Giờ hắn đang cố hết sức để trở thành một y tá với cổ.”
Ra vậy, hắn là một quý ông (thằng biến thái) hành động theo bản năng. Cái gì mà quyết tâm thành giáo viên chứ, nói quyết tâm để nhìn lén váy với tất đen của nữ sinh thì đúng hơn đấy!
Tôi bắt đầu nghi liệu cái tộc này có thiệt là đã sống hơn chín triệu năm không. Bộ không có thằng anh hùng đích thực nào đến để trấn áp cái rồng óc chó chỉ biết làm mấy thứ ngu học này à? À… phải rồi, đám anh hùng đó đang bận đối đầu với Quỷ Vương. Chúng chả có thời gian để lo cho đám nhóc thiểu năng trí tuệ đâu.
Với mấy con boss cuối như Ác Long hay Quỷ Vương trong hàng đống câu chuyện lại đi xuất hiện cùng lúc thế này, con người ở thế giới đây đúng là đáng thương thật.
Tôi lại vô thức thấy thương cho con người…
Ủa? Hình như không đúng lắm, mình ở đây để học mà, tự nhiên lại nghĩ đến mấy chuyện đâu chi chứ? Chiến tranh giữa con người với Quỷ Vương thì liên quan gì đến tôi? Tôi có phải con người đâu…
Đặt mấy suy nghĩ vô dụng sang một bên, tôi vẫy tay ra hiệu Fenice bắt đầu bài học.
“Khụ khụ,” Fenice ho khan mấy cái rồi chỉ vào biểu đồ rồng, “Từ khi sinh ra loài rồng đã được các nguyên tố yêu quý và sở hữu một cơ thể siêu cấp vô địch, thứ giúp chúng ta mạnh hơn bất kì loài nào khác đồng cấp. Được các nguyên tố yêu quý giúp chúng ta dễ dàng sử dụng ma thuật hơn. Chúng ta thậm chí có thể sử dụng long ngữ cộng hưởng với huyết thống trong mình để nhẹ gợi về các luật của ma thuật chúng ta được kế thừa, như thế này này.”
Ma lực cuộn lên từ người Fenice rồi cô quay về phía biển.
“ⒻⓇⒺⒺⓏⒺ!” những câu chữ kì lạ phát ra từ miệng Fenice. Tôi chưa từng nghe hay biết gì về những từ ngữ ấy. Thế nhưng tôi lại có thể hiểu được ý nghĩa của chúng. Cứ như thể nghĩa của nó ngay từ đầu đã đi kèm với những từ ấy. Không, chính xác hơn là hiện tượng đóng băng đi kèm như để giải thích cho những từ ấy.
Theo sao lời của Fenice, băng bắt đầu phủ khắp mặt nước sát đó với tốc độ kinh người. Gần cả ngàn kilomet mặt biển đã bị đông đá.
Đ-đây là long thuật sao? Cả ngàn kilomet biển bị đóng băng chỉ với một từ…
M-mạnh quá… tôi xin lỗi vì mới nãy đã coi thường loài rồng. Quả nhiên, rồng đúng là sự lãng mạn của cánh đàn ông…
Fenice hơi chút hãnh diện nhìn tôi và bảo, “Đó là tài năng về ma thuật của rồng. Tiếp theo thần sẽ cho người thấy sức mạnh thuần túy của rồng.”
Fenice đặt cây chỉ bảng xuống rồi bay về phía biển băng và dùng vuốt dậm mạnh xuống…
Các vết nứt xuất hiện trên mặt băng và lập tức lan rộng ra tại nơi vuốt cô cắm xuống. Những cơn sóng lớn bắt đầu dâng lên và bắn các mảnh băng lên cao hàng trăm mét.
Khi các cơn sóng đã dịu êm, giọng nói phấn khích của Fenice vang lên, “Người thấy sao thưa công chúa? Thần tuyệt lắm đúng không?”
“Dĩ nhiên rồi,” tôi khen. Rồi vừa cười tôi vừa kéo miếng băng đang cắm trên đầu tôi hậu quả do mấy cơn sóng lúc nãy, “nhưng giờ ngươi sẽ phải nghĩ cách giải thích vết thương này cho mẹ.”
“Hoặc không thì ta không nghĩ ngươi sẽ sống đến ngày mai đâu~”