Trans: Zard
Chúc các bạn buổi tối tốt lành.
-------------------------
“Tới lượt em nhé~ anh trai, nhớ phải chuẩn bị cho đàng hoàng đó biết chưa? Hoặc không là, anh sẽ chết đó… hehe…”
Lilith nắm chặt bàn tay phải của mình rồi đột ngột tung ra một cú đấm.
Nắm đấm bé nhỏ của cô va chạm với nắm đấm to lớn của tên khổng lồ biển. Để diễn tả một cách khách quan thì giống như ném một sỏi nhỏ vào một hồ nước tĩnh lặng. Thế nhưng trái với tưởng tượng, cái hòn sỏi tí xíu đó lại có thể tạo nguyên một cơn sóng thần!
Từ điểm va chạm, áp lực gió bắn ra khắp hướng và thổi bay đất đá dưới chân Lilith.
“Crack,” tiếng xương vỡ vọng lên rõ ràng giữa tiếng rít gió. Cánh tay tên khổng lồ biển như một thanh kẹo đường bị bóp chẹt từ bên dưới, lớp da bị xé toạc và máu liên tục trào ra từ các khối cơ.
“Gầm!” tên khổng lồ rống lên thảm thiết. Cánh tay trái hắn bật mạnh ra sau khiến hắn mất thăng bằng và ngã xuống.
Khi tên khổng lồ biển vừa chạm đất, một đám mây bụi bốc lên từ bên dưới mặt đất. Cái cơ thể to lớn ấy không thể cho hắn chút phòng thủ gì, hắn không còn dám đứng dậy và chỉ lê lết bên dưới. Hắn sợ đến mức suy nghĩ duy nhất trong hắn là làm sao thoát khỏi ác quỷ trước mặt.
“Gừ… Gừ…!” Hắn gầm gừ hăm dọa, thế nhưng cảm giác lại khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh một con chó què đang rên rỉ trước một con sư tử đã cướp đi thức ăn của nó.
“Ha!” Lilith đi lên hai bước với vẻ mặt sáng bừng, “Anh đang van xin đấy à? Haha… nghe đã thật đấy, nữa đi… hãy rên nữa đi… hahaha.”
“Gừ… éc…” Tên khổng lồ biển rên rỉ ngoan ngoãn như thể đang cầu xin được tha thứ.
“Phải! m thanh sao mà sướng quá đi! Cơn giận trong lòng mình đang nhanh chóng biến mất,” Lilith dang rộng hai tay và ôm lấy khoảng không trước mặt như thể đang tận hưởng.
“Nhưng mà nè…” Lilith đột nhiên nghiêng đầu, “mới nãy mi vừa khịt mũi với ta đó hả đồ sâu bọ?”
“Đúng không? Đúng không? Đúng không?” Lilith liên tục lặp lạ những từ ấy như một tên điên, rồi cô trườn người về trước và mỉm cười dịu dàng, “Với một con bọ dám khịt mũi với ta, ta tuyên bố hình phạt của ngươi là chết!”
“……GẦM!!” Tên khổng lồ biển lấy lại dáng vẻ hung bạo của mình bởi vì hắn cuối cùng cũng đã nhận ra, tiểu quỷ trước mặt chỉ muốn hắn chết.
Bản năng hắn chọn cách tấn công trước để chiếm ưu thế. Hắn quay người đứng dậy và tấn công bằng cánh tay trái còn lại…
“Chậm quá đi…” Lilith nhếch mép cười và nhẹ dùng mui bàn chân chạm xuống đất. Một vết nứt hình mạng nhện lập tức lan rộng cả mười mét trước khi sụp xuống. Phản lực khổng lồ đã giúp Lilith vượt qua cả tốc độ âm thanh trong chớp mắt. Chưa đầy một giây sau, cô đã ở trước mặt tên khổng lồ biển cùng tiếng của sóng siêu thanh
.
“Ta ghét bị người khác cười lắm á. Mỗi lần bị ai đó lấy ra làm trò đùa là ta chỉ muốn đấm hắn thôi.”
“Như, này, nè..”
“Bùm!” Lilith đấm vào má tên khổng lồ. Không chỉ mỗi hàm của hắn bị chệch đi mà cả phần cổ và thân người đều quay một góc 180 độ.
Tên khổng lồ vẽ nên một vòng cung hoàn mĩ trước khi ngã sấp mặt. Hắn bất động nằm dài, hàm hắn rơi vãi thành từng mảnh để lại các miếng thịt treo lòng ngòng trên miệng, từng thứ một đều kinh dị như đám zombies xuất hiện trong phim.
Thế nhưng Lilith lờ đi việc đó và đáp xuống một cách ngoạn mục, rồi cô đi đến một bên đầu tên khổng lồ. Không quan tâm đến thân thể đầy máu đấy, cô đá vào đầu hắn và nói “Dậy! Dậy! Ta nói dậy! Mới đó mà đã chết rồi à? Công Chúa ta vẫn chưa thấy đủ~ Tsk, đồ yếu đuối, đúng như ta nghĩ từ một con kiến.”
Fenice, người đã xem toàn bộ những hành động tàn bạo của Lilith từ đầu đến cuối, nuốt nước bọt và run rẩy hỏi, “Có, có, có phải… công chúa… mất trí rồi không?”
“Chuyện bản tính loài rồng bị ảnh hưởng bởi dòng máu trong mình là bình thường mà.” Nữ hoàng trả lời với vẻ mặt trống rỗng, không ai biết người đang nghĩ gì bên dưới chiếc mặt nạ vô cảm và kiêu hãnh ấy.
“Quả thật loài rồng có thể sẽ trở nên khát máu và hung bạo do dòng máu trong mình, nhưng đó vẫn trong tầm kiểm soát. Nhưng công chúa thì lại trở thành một người hoàn toàn khác rồi đó!”
“……Có lẽ… là do giọt tinh huyết của tổ tiên vĩ đại.”
“Tinh huyết? Làm sao thế được? Với lại không đời tổ tiên vĩ đại lại đi lừa gạt con cháu mình.” Fenice quay đầu sang và hoang mang hỏi. Sau cùng tổ tiên vĩ đại là người đã khai sinh ra loài rồng, không lí do gì mà ngài lại hãm hại dòng dõi mình.
“Tinh huyết không có vấn đề gì. Ngược lại ta còn cảm thấy tác dụng của nó quá mạnh. Sức mạnh của con bé đã vượt quá những gì vài giọt máu mang lại. Ngươi nghĩ cú đấm ban nãy của con gái ta mạnh đến mức nào?”
“Mạnh đến mức nào sao?” Fenice nhớ lại hai cú đấm đã giết chết tên khổng lồ biển, “Chắc là cỡ một con rồng vượt đến tuổi trưởng thành chăng?”
“Chính xác, là giai đoạn tiền trưởng thành,” nữ hoàng quay sang nhìn Fenice và tiếp tục, “Nhưng con gái ta chỉ mới chào đời được một ngày. Dù con bé có ở trong trứng suốt hai mươi năm thì nó vẫn được coi là trẻ sơ sinh so với tuổi đời của loài rồng.”
Fenice cuối cùng cũng đã hiểu, “Và đứa trẻ sơ sinh này lại có sức mạnh của một con rồng trưởng thành.”
“Một đứa trẻ lại có sức mạnh của người trưởng thành, dù có tài năng đến đâu thì điều đó vẫn là bất khả thi. Trừ khi tinh huyết của tổ tiên đã cho con gái ta một sức mạnh khủng khiếp. Thế nhưng nó cũng đã khiến cho khiếm khuyết trong long huyết tăng lên gấp nhiều lần! Do vậy con bé mới thành ra thế này,” Nói xong Nữ Hoàng quay sang nhìn Lilith vẫn đang đá đầu tên khổng lồ.
“Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”
“Còn gì nữa ngoài đợi chứ? Một khi Lilith điều khiển được tinh huyết thì con bé sẽ không như vậy nữa,” dù giọng người vẫn bình tĩnh nhưng Nữ Hoàng rõ ràng đang thấy khó chịu.
Cô bé chỉ vừa nở ra sau hai mươi năm ấp trong trứng, được sinh ra với sức mạnh tuyệt vời nhưng lại mang một khuyết điểm là không thể biến thân hay hiểu long ngữ mặc cho có dòng máu loài rồng chảy trong người. Cộng thêm việc cô bé đang mất kiểm soát lúc này, cứ như có ai đó đang điều khiển cô từ đằng sau, nhằm biến cô thành con rối của chúng…
‘Dù kẻ đó có là ai, nhưng dám chạm vào con gái ta, ta sẽ bẻ vuốt ngươi!!’
‘Không ai được làm hại con gái ta! Không ai!!’
“Được rồi, đến lúc để con bé nghỉ ngơi rồi.”
Nữ Hoàng lặn lẽ bay ra sau Lilith và gọi tên cô bằng một giọng nói cực kì êm dịu, “con gái yêu.”
Lilith dừng lại và quay sang nhìn Nữ Hoàng, người rõ ràng là người quan trọng nhất với cô trên thế giới này, thế mà ánh mắt cô vẫn lạnh lẽo như đang nhìn một con người hoàn toàn xa lạ.
Không quan tâm ánh mắt lạnh lẽo cùng thái độ chống đối của cô, Nữ Hoàng bước lên hai bước và kéo Lilith vào vòng tay người.
“Mmph…” Lilith liên tục vùng vẫy nhưng lại không thể thoát khỏi vòng tay ấy.
“Nununununuuuuuu!!!”
Nữ Hoàng khẽ xoa đầu Lilith, “Ổn rồi, ổn rồi… hãy thu huyết mạch lực của con lại đi, kẻ thù đã chết rồi.”
“Nununununununuuuuu…” Lilith tiếp tục vùng vẫy, cô đã bình tĩnh lại một chút, giọng cô dần nhỏ lại và dịu đi. Cuối cùng cô ngừng cử động để hai tay buông thõng xuống. Cô đã hoàn toàn im lặng.
“Hm?” Nữ Hoàng nhìn Lilith bất động trong vòng tay người với ánh mắt tò mò, “Sao con bé hết di chuyển rồi? Con bé ngủ rồi chăng?”
Fenice, người mới vừa bay đến bên cạnh tái mặt nói, “Chuyện đó um… thưa Nữ Hoàng, có phải ngài vừa làm Công Chúa nghẹt thở đến ngất đi không?”
“………”