Trans: Zard
Chúc các bạn buổi tối tốt lành.
----------------------------
Những cơn sóng xanh chạy từ phía chân trời vỗ vào bãi cát.
Đại dương, ôi đại dương xinh đẹp. Cũng như những căn biệt thự sở hữu những thứ gọi là khu vườn ở sân sau, chỉ mỗi đại dương tuyệt đẹp này mới đáng là sân sau nhà tôi.
Cảm giác hạnh phúc dâng trào trong lòng khi tôi ngắm nhìn đại dương đẹp đẽ từ trên vách núi.
Gì? Mấy bạn bảo tôi lại phê cần nữa à? Hmph! Thật ngu ngốc. Khi mẹ tôi dẫn tôi đến đây, bà có nói thế này:
“Con gái yêu, biển cả này đều là của long tộc chúng ta. Nếu con thấy bất kì tộc nào hay kẻ nào cả gan xâm phạm lãnh thổ chúng ta thì hãy cứ nói mẹ. Mẹ chắc chắn sẽ trừng phạt chúng bằng ma thuật cấp bán thần.”
Nghe chưa nghe chưa? Vì biển thuộc về long tộc nên đây cũng là sân sau của ⓑⓔⓔⓟ— vĩ đại. Hơn nữa… tôi là công chúa long tộc đó nhe~
Thế nhưng vì tôi là công chúa long tộc nên mẹ tôi sẽ là nữ vương long tộc. Mà do là nữ vương nên bà ấy cũng có rất nhiều việc cần làm nên không thể ở bên tôi suốt được.
Và cái ông già đáng ra phải dạy tôi long ngữ thì do vui quá nên bị tăng huyết áp. Giờ ổng đang đi nghỉ.
Thế nên lựa chọn duy nhất của tôi bây giờ là học cách điều khiển sức mạnh trong cơ thể mình.
Còn về lí do sao tôi muốn học cách điều khiển sức mạnh, thì đó là do con rồng trước mặt tôi.
Dáng vẻ khổng lồ, vảy màu băng xanh, một cơ thể cân đối hoàn mĩ và mang trên mình sắc đẹp và sự tao nhã của tự nhiên.
Chỉ có điều…
“Um… sao ngươi lại lè lưỡi ra như con chó thế?”
“Mó à ì nần nún nu nại nưỡi nủa nìn,” con rồng nói ngọng, nhưng tôi cũng nắm đại khái được nội dụng.
“Không thể thu lại lưỡi á? Tại sao?” Có khi nào cổ là loại rồng lưỡi dài bẩm sinh không? Nhưng mà dù có là vậy, chưa kể đến chuyện nói ngọng, họ cũng phải thu lại lưỡi vào trong miệng được chứ.
“** den #¥$*%………” rồi… tôi chả hiểu gì cả.
Sau khi con rồng đó bắn ra một tràn những lời ngọng nghịu vô nghĩa, cổ tuyệt vọng đầu hàng rồi chỉ lên trời và tiếp tục nói ra mấy chữ không rõ ràng ấy tiếp.
“Ý ta là… ngươi không thể tìm ra cách nào khác sao? Không đời nào ngươi có thể dạy ta nếu cứ thế này.” tôi bất lực nói với con rồng bắt đầu múa máy tay chân..
Tôi không biết tiếng người ngoài hành tinh. Với lại tôi nghi là cổ còn chả hiểu cổ đang nói cái gì.
Con rồng dừng trò hề nhỏ của mình lại và cúi đầu suy nghĩ một lúc. Rồi, ngay trước đôi mắt ngỡ ngàng của tôi, cổ cầm lấy lưỡi rồi cột nó thành nút và nhét lại vào miệng, tất cả quá trình xảy ra còn nhanh hơn ai đó kịp kêu lên “thắt lưỡi”.
Oioi, tôi chỉ muốn cô nói rõ ra một chút, bộ cô cần phải tự hành hạ cơ thể mình vậy sao? Cô nghĩ là cô có thể nói rõ ràng bằng cách cột lưỡi sao?
Sao loài rồng nó ngây thơ quá vậy……
“Ok, thế này chắc ổn rồi,” khi tôi còn đang bận chuẩn bị vặn lại thì con rồng đột nhiên nói với âm điệu rõ ràng trôi chảy. Không chỉ vậy mà giọng cổ nghe cũng rất êm tai, chỉ cần nghe giọng cô ta thôi thì bạn chắc chắn sẽ nghĩ rằng đó là một cô nàng đẹp tuyệt trần.
Quào, làm được thiệt luôn kia. Bộ cô là nhân vật chính trong mấy phim hoạt hình hài à?! Không phải cột lưỡi thường sẽ khiến mình nói ngọng sao? Sao cô có thể nói rõ như vậy sau khi cột lưỡi chứ? Cô có chắc lưỡi cô có cấu tạo sinh học bình thường và không phải là tạo tác do tên bác học điên nào đó chỉnh sửa không vậy?
“Mọi thứ vẫn ổn chứ công chúa?” thấy bộ dạng của tôi, con rồng đưa đầu đến và hỏi.
“Ta không sao,” tôi liền lắc đầu và chỉ tay về phía con rồng, “Thật ra… ta lo cho ngươi hơn đấy.”
Con rồng thoáng hoang mang nhưng rồi lập tức hiểu tôi đang chỉ cái gì, “À, ý người là lưỡi thần ư? Không sao không sao. Sau khi bị đông đá ở Vĩnh Hằng Băng Địa suốt năm mươi năm, nó đã trở nên khỏe và dẻo như cao su rồi.”
Rồi cô ngẩng đầu lên tự hào nói, “Bây giờ lưỡi thần có thể giãn gấp năm lần khi trước rồi đó.”
Mắc chi mà cô phải tự hào?! Nói mới nhớ, thì ra cô là còn Hàn Long bị dính lưỡi trong Khối Băng Vĩnh Cửu suốt năm mươi năm đó à?
“Kẻ tôi tớ này là Hàn Long Fenice. XIn công chúa thứ tội vì đã không tham dự tiệc sinh nhật của người. Lúc đó thần thật sự không thể kéo nó ra, nhưng sau khi nhận được lệnh của nữ hoàng, thần đã lập tức tự giải thoát bản thân và tức tốc đến đây.”
Giờ nói thật đi, thật ra cô nhận được giấy báo tử từ mẹ và sợ bà ấy sẽ đến và cắt lưỡi nên cô mới cố kéo cái lưỡi khỏi cái gì đó Vĩnh Cửu, kết quả là lưỡi cô rơi vào tình trạng đáng thương như vậy đúng không?
Nếu cô có thể kéo nó ra thì mắc mớ gì phải phí đến tận năm mươi năm ở đó?
Thế nhưng… vẫn còn một chuyện mà tôi rất to mò…
“Ngươi liếm Khối Băng Vĩnh Cửu làm chi vậy?”
Khuôn mặt kiêu hãnh của Fenice đột nhiên cứng lại, “V-vậy là… người biết rồi sao?”
“Không chỉ ta mà mọi người đều biết. Akarin đã thông báo điều đó trước mọi người kia mà.”
Một luồng sát khí kinh hồn tỏa ra từ người Fenice. Dựa trên độ đặc của sát khí thì chắc Akarin sẽ không sống đến ngày mai đâu.
Fenice cười ngượng ngùng, “Thật ra là thế này… không phải người ta bảo là Khối Băng Vĩnh Cửu là không bao giờ tan sao? Thần chỉ đi test coi tin đồn có thật hay không thôi.”
“Vậy người dùng lưỡi liếm làm gì?!” tôi bỗng dưng càng thêm nghi ngờ. Rốt cục cổ nghĩ gì mà lại liếm khối băng, chẳng lẽ cổ tính cho khối băng vào miệng sao?
Fenice gãi đầu với vẻ hơi chút xấu hổ. Rồi cổ nhút nhát kể, “Thì là, thần là Hàn Long kia mà đúng không? Từ cái danh thì người hẳn cũng biết thần chuyên về băng ma thuật rồi. Và do dùng băng trong thời gian dài nên nhiệt độ cơ thể thần thực sự rất thấp, lưỡi thần có thể nói là phần ấm nhất trên cơ thể…”
Rồi rồi, cô không cần nói nữa đâu, giờ tôi đoán được đại khái câu chuyện rồi…
Thể nào… tôi nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng của Fenice đang lắc lư trước mặt tôi như một quý cô xấu hổ.
Loài rồng đúng là toàn một đám thiên tài mà.