Buồn ngủ quá nên không soi lỗi được. Mn cứ soi và cmt, mai t sửa
-----------------------------------------------------------------------------
Đã được một lúc, và khi Jude và Cordelia mở mắt, hai người thấy mình đang ở thung lũng thay vì sảnh tiệc của các tiên nữ.
“Hắt xì!”
Họ đơ ra một lúc, nhưng khi Jude hắt hơi, Cordelia bừng tỉnh và nhìn quanh.
“Thung lũng? Quay lại rồi à? Buổi tiệc kết thúc rồi, đúng chứ?”
Mới một lúc trước hai người còn đang tuyệt vọng, nhưng bây giờ, Jude gật đầu khi nghe Cordelia nói.
“Đúng rồi, đây là thung lũng. Bữa tiệc đã kết thúc, kết thúc thật rồi!”
“Ôi! Xong rồi! Cuối cùng cũng xong rồi!”
Cordelia nhảy lên nhảy xuống trên mặt nước rồi ôm choàng lấy Jude. Jude cũng ôm Cordelia. Hai người họ vừa thấy xúc động vừa thấy nhẹ nhõm.
Suốt 12 tiếng, Jude và Cordelia dành thời gian ở sảnh tiệc của các tiên nữ sau cuộc gặp với Tiên Nữ Hoàng.
“A, đm. Tớ sẽ không bao giờ hát Little Star nữa đâu.”
Cordelia rùng mình vì cô đã chịu quá đủ.
Cô bị bắt hát không chỉ 6 lần mà là hàng chục lần. Hơn nữa, không chỉ Little Star.
“Yellow Storm này.”
“Sao?”
“Cậu biết hát mỗi nhạc thiếu nhi thôi à?”
Sau Twinkle Twinkle Little Star là Three Bears.
Cordelia khịt mũi nói.
“Không phải. Tớ biết nhiều bài khác nữa. Tớ chỉ điều chỉnh cho phù hợp với mức độ của các tiên nữ thôi, hiểu chứ?”
“Ờ…thì, dễ thương đấy.”
Thật ra thì, Jude cũng chỉ hát được vài bái hát nổi tiếng.
Jude cười rồi tiếp tục, và Cordelia đẩy Jude ra rồi rên rỉ.
“Tiếp tục thôi, tớ cứ nghĩ mình chết mất. Trong game, tớ không hiểu ý nghĩa thực sự của câu, ‘Một lúc trôi qua,’ trong phân cảnh đấy. Nhưng giờ, tớ nhận ra đây khổng phải chuyện ai cũng làm được.”
“Đồng ý.”
Chơi với hàng chục tiên nữ giống nhữ phải chăm hàng chục đứa con nít một lúc vậy.
Cordelia phải hát không ngừng, cà hai đều phải chịu khổ, đặc biệt là Jude vì cậu được các tiên nữ thích thú vì vẻ đẹp của mình.
“Tiên Nữ Hoàng sau cùng cũng chỉ là tiên thôi.”
“Ừ.”
Jude vẫn còn có thể nhớ rõ ánh mắt từ bóng hình quý phái của Tiên Nữ Hoàng khi bà mỉm cười và thậm chí còn khuyên khích các tiên nữ lột đồ Jude.
Nếu Tiên Nữ Hoàng không ra mặt, cậu hẳn sẽ còn rất biết ơn bà.
“Haa…”
“Huu…”
Thở dài cùng lúc, Jude và Cordelia cười cùng lúc.
“Dù sao thì.”
“Nhiệm vụ hoàn thành.”
Hai người đập tay nhau rồi xem thành quả của mình.
Cordelia nhận được cây quyền trượng thần thánh, Ánh Trăng.
Ánh Trăng là một vật phẩm có thể được sạc bằng cách chuyển hóa ánh trăng thành ma năng. Đây là một món đồ hữu dụng cho những pháp sư hết ma năng liên tục.
‘Nó còn có sẵn một sát chiêu nữa.’
Đây là lý do chính khiến Jude cố lấy Ánh Trắng.
Nó sẽ đóng một vai trò lớn trong cuộc chiến với Bàn Tay Quỷ.
‘Và Bước Nhảy Tiên Tộc.”
Nhìn chiếc nhẫn bạc trên ngón trỏ, một nụ cười nở ra trên khuôn mặt câu.
Mặc dù số lần sử dụng trong ngày có hạn nhưng với cấp độ hiện tại của Jude thì như vậy cũng đủ rồi.
Theo một nghĩa nào đó, giờ Jude có thêm một mạng nữa.
“Hehe, con Bicorn cũng ngon nữa.”
“Ừ, được phết.”
Mười hai tiếng trôi qua ở dạ tiệc của tiên nữ nhưng trên thực tế, chỉ mười giây mới trôi qua.
Jude và Cordelia nhìn về hướng con Bicorn chết. Với khuôn mặt pha lẫn niềm vui và sự khó xử, hai người nhìn cái xác con Bicorn đang nổi trên mặt nước.
Lý do rất đơn giản.
“Ừm…Tớ đoán là ta phải tự kéo cái sừng ra đúng chứ?”
Jude gật đầu đồng ý.
“Vì nó không tự rơi ra như trong game.”
Nhưng đây cũng là điều tốt.
Khi đánh bại con Bicorn hai người nhận được hai cái sừng.
Tuy nhiên trong game, đây được tính là khả năng rơi hiếm.
‘Mình đánh bại nó, nhưng lại chỉ nhận được một cái sừng hoặc không có cái nào.’
Trong khi trên thực tế, thứ ta nhận được không chỉ là sừng mà còn tất cả những thứ khác nữa.”
“Đừng lo. Những hiệp sĩ sẽ lo chuyện thu hoạch cái xác.”
“À đúng. Chúng ta là con của những bá tước mà, đúng không?”
Cordelia một lần nữa cảm nhận quyền lực trong tay.
“Cô chủ! Thiếu gia!”
“Cậu đâu rồi! Cậu chủ!”
“Cô chủ!”
Từ đằng xa vọng lại tiếng của các hiệp sĩ.
Họ không chú ý đến sự bùng nổ của những chùm sáng và những tiếng rống mới là lạ.
“Cô chủ! Cô đâu rồi! Tiểu thư Cordelia!”
“Cậu chủ Jude!”
Giọng của Dahlia và Maja lần lượt vang lên. Cordelia trườn mặt ra, nhìn và nói với Jude.
“Chúng ta…”
“Ừ, đúng rồi.”
“…gặp rắc rối to rồi đúng không?”
“Rắc rối rất to luôn.”
Chắc chắn hai người sẽ bị khiển trách
Không chỉ lén lẻn ra ngoài, hai người còn rơi xuống nước và khiến bản thân trông xộc xệch.
“Đừng lo, Cordelia.”
“Hử? Có lẽ nào cậu có kế hoạch để khỏi bị quở trách?”
“Không hẳn, chỉ là…”
“Chỉ là?”
“Cứ bỏ cuộc đi, dễ mà.”
Jude cười tươi, còn Cordelia thì giơ ngón giữa vào mặt cậu.
***
Jude và Cordelia bị quở trách rất nặng.
Ngài Zebeck, hiệp sỹ của nhà Chase, là người chịu trách nhiệm cho chuyến hành trình của cả đoàn. Bá tước Bayer và bá tước Chase giao cho ông trọng trách làm phòng tuyến của hai người họ, và vì thế, ông ban hành lệnh cấm không cho Jude và Cordelia ra khỏi xe.
“Nếu thiếu gia và tiểu thư muốn ở riêng với nhau thì hiệp sĩ hèn mọn này sẽ giúp hết sức.”
Ngài Zebeck nói một cách nghiêm túc, Jude và Cordelia chỉ có thể cúi đầu.
Nhưng như vậy cũng không đến nỗi tệ.
Dù sao thì cũng không còn chuyện gì cần thiết hai người phải xử lý trên chuyến đi đến Langesthei nữa.
Hơn nữa, hai người cũng có thể bàn về kế hoạch tương lai trong khi ở riêng với nhau trên cỗ xe.
‘Xin lỗi chị Dahlia, nhưng…’
Ngài Zebeck khiển trách Dahlia gay gắt vì đã xao nhãng nghĩa vụ và đặt hai người vào thế nguy hiểm. Ông định trừ lường cô như một hìn phạt.
Cordelia cố bào chữa cho Dahlia nhưng không được.
‘Tuy nhiên… có vẻ khá may mắn khi mọi người đều nghĩ tốt cho hai đứa mình nhỉ?’
Mọi người ở đây ý chỉ những hiệp sĩ của nhà bá tước Bayer và bá tước Chase.
Thực ra thì, họ cũng không bất ngờ về việc hai người đi vào thung lũng. Đó là vì những tin đồn được truyền tai nhau về việc Jude và Cordelia yêu quý nhau đến nhường nào từ vụ chạy trốn giữa ban ngày của hai người.
Thứ mà các hiệp sĩ chú ý đến là việc Jude và Cordelia đánh bại con Bicorn cùng nhau.
“Thiếu gia, cậu đã trở nên mạnh mẽ hơn.”
“Ha, thiếu gia dù sao cũng thừa hưởng tài năng của bá tước mà.”
Trong ký ức của những hiệp sĩ và tùy tùng của bá tước Bayer, Jude luôn ốm yếu và không thể tự do ra ngoài.
Theo lẽ tự nhiện họ bất ngờ rằng Jude không chỉ khỏe mạnh mà cậu còn đánh bại một con Bicorn chứ không phải một con yêu tinh nào đó.
Đặc biệt là với Jun, anh ta hào hứng và vội vã viết và gửi một lá thứ đến cho bá tước.
Các hiệp sĩ của bá tước Chase hứng khởi theo cách khác, tập trung nhiều hơn vào việc ‘Jude đã trở nên mạnh hơn’ hơn là việc Cordelia đã đánh bại con Bicorn với Jude.
Cordelia là con út cuar bá tước Chase, và là cô gái xinh đẹp mọi người trong nhà bá tước đều yêu mến.
Khi Cordelia sắp cưới một người luôn đau ốm như Jude, không ai lên tiếng trực tiếp. Tuy nhiên, một số người lại lo lắng, và cũng có cả sự bất mãn nữa.
Còn bây giờ thì, ai mà lại không vui khi Jude tỏ ra là một người đáng tin cậy như thế?”
Ngài Zebeck cũng lập tức viết thư cho bá tước Chase sau khi quở trách Jude và Cordelia.
“Tôi thích cậu ta rồi đấy.”
Đó là một lời bình luận ngắn và thẳng thừng, nhưng đó thực sự là cảm xúc tôn trọng của ngài Zebeck.
Dù sao thì, vấn đề cũng đã trôi qua đến một mức nào đó, và đã được nửa ngày.
Jude đang nằm ốm trong cỗ xe.
“Cảm lạnh đấy.”
Như Cordelia vừa nói, Jude bị cảm lạnh.
Lý do là vì cậu đã ngã xuống nước trong thung lũng vào một buổi tối mùa thu, nhưng nguyên nhân lớn nhất là do đi đi lại lại trong khi vẫn còn ướt.
“Brrr…”
Jude hiện đang đắp chăn và có khăn ướt chùm đầu. Cậu nửa tỉnh nửa mê nằm trên ghế, và Cordelia tặc lưỡi.
“Tớ không bị cảm?”
‘Sao nào?’
Giờ là thời điểm hoàn hảo để Jude nói lại, nhưng cậu phải chịu đựng cơn đau đầu của mình.
“Tớ sẽ thay khăn.”
Cordelia trực tiếp thay khăn cho Jude, lau mồ hôi trên những phần cơ thể thấy được như trán và cổ.
“Cảm…cảm ơn…”
“Ừ, ừ.”
“Khi mà…Gueumjul…maek…được chữa…”
“Ừ, ừ, tớ sẽ cõng cậu, để cậu đánh, trèo tường, đứng ở phía trước, chăm sóc cậu khi cậu bị ốm, đúng chứ?”
Thấy Cordelia nói trôi chảy như thế, Jude thừ mặt ra khiến Cordelia cười.
“Tớ nhớ hết cả đấy, nên chuẩn bị đi.”
Dù sao thì, cô cảm thấy vui vì đã nói lại được Jude.
“Còn giờ thì, ngủ đi, đừng nghĩ gì nữa.”
Cordelia đặt khăn và ngồi xuống, mở một quyển sách ra. Jude nhìn cô một lúc rồi nhắm mắt.
Chiều muôn, Jude mở mắt và đứng dậy. Cậu lay Cordelia đang ngủ gật ở phía đối diện dậy.
“Này, này. Dậy đi. Đừng có chảy nước dãi nữa.”
“Hả?”
Cordelia nhanh chóng ngẩng đầu dậy và lau nước dai trong khi mơ màng.
‘Cô ấy đẹp thật.’
Cô đẹp kể cả khi đang chảy nước dải và mơ màng.
Sau một lúc, Jude nhìn ra ngoài cửa sổ và tiếp tục nói.
“Vào việc nào.”
“Ừ, ồ. Hả…cậu ổn chứ?”
Cordelia lắc đầu và tỉnh táo trở lại. Cô mở nắp chai nước và hỏi.
“Ồ, sau một giấc ngủ ngon, chắc là tớ ổn hơn rồi. Thứ này cũng tỏ ra hiệu quả.
Khi cậu cầm Vòng Cổ Mặt Trời lên, Cordelia cười và nói.
“Phương pháp thứ hai để chữa Gueumjulmaek là gì?”
“Hả?”
“Là Nước Ngọt hồ Muan.”
Sau khi nói vu vở một lúc, hai người bắt đầu vào chuyện chính.
Jude ngồi xuống và mở nắp chai nước trong khi nói.
“Có lẽ nếu cứ đi thế này thì ta sẽ đến Langesthei trong ba ngày.”
Dù cho đã đi được vài ngày trên cỗ xe, điểm đến của họ vẫn còn khá xa bởi vì họ đến từ thị trấn Bailon xa xôi.
Cordelia đếm ngày trên đầu ngón tay rồi vừa chớp mắt vừa nói.
“Ừ, vậy là còn khoảng bốn ngày cho đến khi sự kiện bắt đầu?”
“Chắc vậy.”
Jude và Cordelia hiện đang đi trước một ngày so với Cordelia trong kịch bản chính.
Số sự kiện ở Langesthei nhiều hơn mười bao gồm các sự kiện ;ớn nhỏ. Nhưng Cordelia chỉ đang nói về một cái duy nhất.
Sự kiện chính đầu tiên trong kịch bản chính của Cordelia là ‘Đợt tấn công của Bàn Tay Tủy.’
Đây là cách mà câu truyện gốc diễn ra.
Những đứa trẻ của 12 gia tộc phương bắc tập trung ở thành phố thương mại Langesthei.
Không phải mọi đứa con của 12 gia tộc đều tập hợp, điển hình như Jude vắng vì bệnh tật trong kịch bản gốc.
Có một vài gia tộc vắng mặt vì lý do như thiếu hậu duệ hoặc bận.
Trong sự kiện chính của Cordelia, số gia tộc tham dự chỉ có một nửa, tức sáu.
Thêm cả Jude, bảy gia tộc tập hợp.
“Langesthei không thuộc về bất cứ ai trong 12 gia tộc.”
Đó là lý do nó được chon làm nơi diễn ra buổi tập trung xã hội của thành viên 12 gia tộc.
Nhưng không phải 12 gia tộc phương bắc gia tộc nào cũng gắn kết với nhau.
Sau cùng thì, họ chỉ là 12 gia tộc hùng mạnh nhất phương bắc, chứ không phải họ có mối liên kết chặt chẽ với nhau.
Tùy thuộc vào địa điểm, có vài gia đình là đối thủ, trong vài trường hợp nghiêm trọng hơn còn có thù với nhau.
‘Chúng ta là những ngoại lệ.’
Đính hôn và hôn nhân chính trị là chuyện thường ngày giữa 12 gia tộc, nhưng chỉ có vài gia tộc thực sự hòa thuận như gia tộc bá tước Bayer và bá tước Chase.
“Hơn nữa, như cậu đã biết, sự kiện này rất khó. Chịu đựng nỗi đau ở đầu câu chuyện…đó là cách kịch bản diễn ra.”
Tóm tắt thì, Bàn Tay Quỷ đã thành công.
Chúng giết một vài đứa con từ 12 gia tộc, và sau khi bắt cóc số còn lại, chúng còn biến họ thành nạn nhân đem làm vật tế để triệu hồi quỷ dữ.
Thế giới của Legend of Heroes 2 đang dần tiến tới tận thế. Nói ngắn gọn thì, đó là một thế giới đang dần tiến tới kết thúc của nó, và một trong những điểm bắt đầu là đợt tấn công của Bàn Tay Quỷ.
“Liệu chúng ta có ngăn chặn được nó không?”
Câu truyện có chút kỳ lạ, nhưng Cordelia thích nhân vật Cordelia.
Trên thực tế, cô chơi Cordelia rất nhiều lần khi vẫn còn là Yellow Storm.
Và vì thế, Yellow Storm biết mức độ nghiêm trọng của đợt tấn công của Bàn Tay Quỷ. Số lượng kẻ thù được huy động trong đợt tấn công hơn 100 rất nhiều.
Dù cô hiện sở hữu Ánh Trăng, cô tự hỏi liệu họ có thể ngăn chặn sự kiện chỉ với sức mạnh của hai người.
“Chẳng phải hủy sự kiện sẽ tốt hơn sao?”
“Bằng cách nào?”
Khi Jude hỏi lại, Cordelia hé môi, nhưng lại đóng. Đó là vì cô không nghĩ ra cách nào hết.
Chưa chắc có người itn Jude và Cordelia nếu họ nói về cuộc tấn công của Bàn Tay Quỷ.
Hơn nữa, họ cũng không thể gây hỗn loạn ở buổi tụ họp xã hội để lấy cớ hủy sự kiên, khả năng cao là hai người sẽ bị đuổi khỏi đấy luôn.
Cũng không có bằng chứng rõ ràng cho thấy Bàn Tay Quỷ sẽ tấn công.
Hơn nữa, câu truyện có thể trở nên rắc rối nếu thông tin được lan truyền không cẩn thận.
Bàn Tay Quỷ có thể sẽ tấn công 12 gia tộc riêng lẻ.
“Ugh.”
Khi Cordelia động não và bị stress, Jude tặc lưỡi và mở một mảnh giấy ra.
“Tớ có một ý tưởng.”
“Ý tưởng gì?”
“Một ý tưởng tuyệt vời.”
“Đm.”
Khi Cordelia nổi giận, Jude cười và tiếp tục nói, dùng bút viết lên giấy.
“Trước hết, làm thế này đi đã.”
Đây là kế hoạch chỉ hai người chơi kỳ cựu, Jude và Cordelia có thể nghĩ ra.
Jude bắt đầu giải thích, Cordelia chú ý lắng nghe. Cô sớm tròn mắt kinh ngạc.
Cordelia nở một nụ cười rạng rỡ.