“Mình đúng là tệ thật, với tư cách một nhà giáo…”
Lúc đó là nửa đêm. Tại khuôn viên dinh thự nhà Kageishi – một khu vườn được xây theo phong cách truyền thống của Nhật Bản. Tôi – Kageishi Sumire – thở dài khi ngồi trước hiên nhà phủ đầy ánh trăng trong khi nhìn dõi theo ánh sáng của một hàng đèn lồng dài đang di chuyển lên núi ở phía xa xa
Tôi không biết mình đã thở dài như thế này bao nhiêu lần kể từ khi đặt chân vào nấc thang của người trưởng thành nữa. Khi còn đi học, tôi chỉ thở dài vì bị choáng ngợp bởi những cảnh tượng tuyệt vời của những cặp đôi do tôi đẩy thuyền, nó quá sức chịu đựng của tôi thôi. Không biết từ khi nào mà thở dài đối với tôi lại đi liền với căng thẳng và trầm cảm như thế
Câu hỏi của Aki đúng là có tác động đến tôi không ít. Tôi muốn trở thành một giáo viên hay muốn trở thành một họa sĩ minh họa à? Cậu ta đã bắt tôi phải lựa chọn, ngay tại chỗ đó. Nhưng cậu ta đã đúng khi nghĩ rằng tôi phải đưa ra quyết định ngay thời điểm đó, nên tôi mới không tranh cãi gì cả.
Tôi đã dành cả đời mình, cho đến thời điểm đó, để lẩn tránh mọi thứ. Tôi kìm nén thứ bản thân mình thật sự muốn làm và—không phải, tôi đã giả vờ kìm hãm những đam mê của mình nhưng rồi tôi vẫn bí mật theo đuổi chúng, điều đó thật là hèn nhát
Tôi đã lừa dối hàng tấn người, và tôi cũng phản bội chính cảm xúc của bản thân. Chỉ khi những đứa trẻ nhỏ hơn tôi gần 10 tuổi – học sinh của tôi – đến cứu tôi thì tôi mới cố gắng để tiến lên. Trên đời này có những giáo viên được gọi là ‘giáo viên tồi’, và đó chính là tôi
Tôi không thể để những cảm xúc tiêu cực như thế bám dính lấy mình ngay lúc này được. Bị thứ đó cản trở sẽ càng làm tôi trở nên vô dụng hơn thôi. Tôi phải tận dụng hết những cơ hội mà Aki và Iroha đã trao cho tôi
Từ nhỏ đến lớn tôi luôn được dạy phải trở thành một cô bé ngoan. Phải đạt được điểm cao hơn bất kì ai, phải lịch sự hơn mọi người và phải bước trên con đường ngay thẳng hơn tất cả. Có lý do gì để tôi từ chối chứ? Đó đều là những phẩm chất tốt đẹp cả mà dù tôi có chèn ép và gò bó nhưng không thể phủ nhận điều đó. Thế nên tôi không phản đối gì cả
Tôi không thể tin rằng ông nội tôi và những thành viên khác trong gia đình đang giấu những bí mật tương tự như tôi được. Họ quá nghiêm khắc. Nhưng Aki đã đúng. Nếu họ làm thế, họ sẽ không thể tranh cãi gì về việc tôi được nắm giữ tương lai của chính mình. Thực tế, tôi còn có thể đứng lên để đấu tranh và hỏi họ vì sao họ lại có quyền áp đặt khuôn khổ vào tôi trong khi họ còn không thể giữ bản thân ở trong đó
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại rơi vào cảnh như thế này. Tôi nhận ra kể từ khi mời tôi gia nhập Liên minh Aki luôn thử quan điểm của tôi về mọi thứ. Cậu ấy luôn bác bỏ nhưng ý tưởng cứng nhắc của tôi và mọi giới hạn tôi đặt ra cho bản thân mà không hề do dự
“Có lẽ vì thế mà mình cảm thấy thoải mái khi ở gần cậu ấy”
Ngày trước tôi chỉ là Murasaki Shikibu-sensei với một số ít người là ngoại lệ. Chủ yếu họ là những người có liên quan đến công việc về doujinshi của tôi, giống như những cô gái phụ việc ở gian hàng. Nhưng bây giờ, tôi rất hạnh phúc khi được làm Murasaki Shikibu-sensei với mọi người trong Liên Minh, bao gồm cả Iroha-chan và Mashiro-chan nữa. Nếu hai em ấy không phải lòng cậu ta thì…
“Thì có lẽ mình có thể kết hôn với cậu mà sống hạnh phúc rồi”
Tôi đã bị thu hút bởi sự ga lăng và nghĩa hiệp của cậu ấy đến mức nghĩ ra được viễn cảnh đó luôn rồi. Tất nhiên là tôi không hề có ý định kết hôn gì đâu. Tôi thích được làm cây cảnh hòa mình vào phông nền hơn. Tôi cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi chuyện tình yêu của hai bạn trẻ
“Cô…có thích Aki không, Sumire-sensei?” Mashiro-chan hỏi tôi
“Không, à thì. Không hẳn là cô ghét. Nhưng chỉ là cô không thích gán ghép bản thân với một ai đó” Tôi lắc đầu, không quên để ý đến chút ghen tị trong giọng điệu của em ấy
“Vậy thì được ạ”
Em ấy đâu cần phải lo lắng đến mức như thế đâu. Mặc dù tôi nghĩ đó có thể là một phần sức hấp dẫn của em ấy
Chờ đã
“Mashiro-chan?! Em làm gì ở đây thế?!”
“Mashiro tưởng mình phải giúp cô đi tìm bằng chứng chứ?”
Như thể được triều hồi bằng suy nghĩ của tôi. Tsukinomori Mashiro-chan bước ra từ phía sau bụi cây rậm rạp trong khuôn viên. Em ấy không hề cố giấu đi nét mặt đang bĩu môi, nhưng nó càng làm em ấy dễ thương hơn với những chiếc lá vướng trên mái tóc bạc
“Mashiro muốn giúp cô hoàn thành nhiệm vụ của Aki giao và sau đó Mashiro sẽ đến ngôi đền. Mashiro không thích ý tưởng anh ấy và Iroha ở một mình với nhau chút nào cả…”
“Mashiro-chan… Phải rồi. Đây là lỗi của cô khi để em vướng vào mớ hỗn độn này. Cô xin lỗi”
“Không, đây không phải lỗi của cô đâu” Mashiro cởi giày ra và bước lên hiên ngồi cùng tôi
Tôi chợp để ý bàn tay phải của em ấy. Những đầu ngón tay của em ấy có hơi tấy đỏ
“Tay của em…”
“Huh? Oh. Cô đừng lo về nó. Mashiro chỉ đánh máy hơi nhiều thôi”
Aki và những người khác có nói với tôi và Mashiro-chan đột nhiên đến đến làng cùng biên tập viên của mình để giúp em ấy hoàn thành hạn nộp bản thảo. Nghe xong tôi cũng ngạc nhiên lắm. Tôi biết em ấy đang viết tiểu thuyết, nhưng tôi không ngờ em ấy lại giỏi đến mức có một biên tập viên riêng
Nhìn những vết phồng rộp trên tay em ấy tôi biết thứ em ấy đang viết không phải những bộ fanfic tầm thường cho tuổi teen mà em ấy đang xuất bản một tác phẩm ra thị trường
“Biên tập viên của em có biết em ở đây không? Cô tưởng em đang gần đến hạn chót rồi”
“Mashiro chuồn ra ngoài bằng đường cửa sổ. Canary-san sẽ không đến kiểm tra Mashiro đâu trừ khi Mashiro gọi chị ấy. Nên Mashiro nghĩ chị ấy không biết đâu”
“Cửa sổ á? Cô chưa bao giờ nghĩ đến điều đó luôn”
“Mashiro nghĩ giờ đã quá muộn đối với cô rồi, Shikibu. Trước mắt cô phải làm cho biên tập viên của cô tin cô trước đã”
“Cũng phải! Cô chưa bao giờ nộp bản thảo đúng hạn, vậy nên Aki mới luôn để mắt đến—Chờ đã, cái gì cơ?” Tôi ngừng cười. Chỉ là do tôi tưởng tượng, hay…
“M-Mashiro xin lỗi!” Mashiro-chan nói “M-Mashiro định gọi cô là Sumire-sensei, nhưng…”
“O-Oh, đừng lo lắng. Cô tuy là giáo viên nhưng cũng muốn em coi cô như một người bạn mà!”
Cả hai đều cư xử lúng túng, và tôi chợt nhận ra rằng tôi không thường có cơ hội để nói chuyện riêng với Mashiro-chan như thế này. Lần đầu tiên là khi em ấy mới chuyển đến trường, và sau đó cũng chỉ vài lần lúc những buổi gặp mặt của giáo viên với học sinh. Nhưng chúng tôi chỉ nói mấy chuyện thường nhật như về trường học cũ hay lối sống dạng thế thôi
Tôi không hề biết em ấy thích hay không thích thứ gì. Em ấy sẽ cười vì điều gì, hay thứ làm em ấy tức giận. Tôi không biết phải nói chuyện với em ấy về cái gì? Anime tuần trước chăng? Hay về cặp đôi đam mỹ mà tôi đang gán ghép dạo gần đây? Những chủ đề đó thì đã quá quen thuộc rồi…
Khi cả hai đang tìm kiếm trong căn phòng khách rộng lớn của dinh thự nhà Kageishi, Tôi đã cố nghĩ ra một chủ đề hay để nói chuyện. Tôi biết đây không phải lúc thoải mái lắm để trò chuyện, nhưng cứ làm việc trong im lặng thế này thì khó xử lắm. Khi tôi vẫn đang vật lộn để nghĩ ra cái gì đó thì Mashiro-chan đột nhiên chủ động
“Cô thật sự rất trưởng thành đấy, Sumire-sensei”
“Hả? Chà, theo một tiêu chuẩn nào đó thì cô cũng thích nghĩ mình là người trưởng thành đấy”
“Mashiro muốn hỏi cô vài thứ” Mashiro vừa nói vừa mở tủ và lục lọi quần áo “Biên tập viên của Mashiro đã nói những thứ khá mơ hồ. Mashiro không thể hiểu được, Mashiro đã suy nghĩ rất nhiều và Mashiro không thể ngừng nghĩ về nó được”
“Đó là một chuyện gì dâm dục lắm à? Sao biên tập viên của em dám đầu độc Mashiro-chan bé nhỏ trong sáng của cô thế hả!”
“Shikibu”
“Xin lỗi, cô hơi quá khích”
Cảm giác deja vu lại xuất hiện
Hả?
“Biên tập viên của Mashiro nói rằng nếu Liên minh cứ tiếp tục nhận thay vì cho đi thì nó sẽ tan rã sớm thôi. Chị ấy đang có ý gì chứ?”
“Liên minh sao?”
Một chủ đề trò chuyện nghiêm túc hơn tôi mong đợi. Vậy có nghĩa là tôi phải tự mình suy nghĩ thật là nghiêm túc
“Chà, chuyện đó nó giống như một mối quan hệ cho nhận. Nếu như mối quan hệ mất cân bằng ở việc hai bên cho đi và nhận lại bao nhiêu, thì cuối cùng mối quan hệ đó sẽ tan vỡ thôi. Cô đoán đó là ý mà biên tập viên của em muốn nói”
“Cho và nhận…”
“Cô nghĩ ở độ tuổi thiếu niên như em sẽ khó hiểu được điều đó”
“Vậy cô có mối quan hệ cho nhận với Liên minh không?”
“Chắc là có. Ooboshi-kun—-chà, Aki đã hứa với cô rồi”
Cậu ấy hứa rằng sẽ cho tôi một vị trí trong Honeyplace Works – một trong những tập đoàn về lĩnh vực giải trí có sức ảnh hưởng nhất hiện nay, và sau đó cậu ấy sẽ chứng minh cho gia đình tôi thấy rằng tôi không còn trói buộc trong cái củi giả danh truyền thống gia tộc nữa. Sự tồn tại của tôi là một trong những lý do khiến cậu ấy phải nhắm vào những vị trí trong công ty đó. Tất nhiên tôi biết rằng nó không phải chỉ vì tôi. Nhưng cậu ấy là người đã nắm lấy tay tôi và kéo tôi ra khi tôi đang bị kẹt lại trong vòng xoáy sợ hãi
“Vậy nếu mối quan hệ không còn là cho và nhận nữa thì sao?” Mashiro-chan hỏi, cắt đứt mạch hồi tưởng của tôi
“Sao cơ?”
“Như kiểu, nếu bây giờ chúng ta tìm thấy thứ gì đó ở đây và thuyết phục được ông của cô cho phép cô trở thành một họa sĩ minh họa? Vậy thứ Liên minh có thể tiếp tục cho cô là gì?”
“C-Chà…” Tôi chìm vào im lặng. Câu hỏi của em ấy rất đơn giản, nhưng nó lại đâm vào tôi như một nhát dao
Liên minh Tầng 05 là một tập hợp lỏng lẻo chỉ vài thành viên được lập ra bởi một học sinh trung học. Không phải khoe chứ tôi biết, rằng nếu bây giờ tôi bỏ nghề giáo và trở thành một họa sĩ tự do, tôi chắc chắn mình sẽ tràn ngập khách hàng. Thành thật mà nói, tôi nghĩ nếu lần này thành công, Liên mình sẽ không thể cho tôi được bất cứ thứ gì nữa
Nhưng có một thứ làm tôi bận tâm hơn cả là
“Tại sao em lại hỏi thế, Mashiro-chan? Em đang nghĩ điều gì?”
Em ấy nói cứ như là một người tham gia vào Liên minh vậy. Cứ như em ấy sẽ thất bại trong tương lai. Tôi cẩn thận quan sát em ấy, nhưng em ấy vẫn im lặng. Em ấy đặt tay mình lên ngực, và tôi có thể nghe thấy hơi thở em đang dần trở nên gấp gáp, như thể em ấy đang bối rối vậy
“Mashiro sợ” em ấy nói “Mashiro sợ rằng sẽ mất đi liên kết với Liên minh. Mashiro biết Aki sẽ tiếp tục thu hút chúng ta, cho dù điều đó có làm hại cho Liên minh, bởi vì anh ấy tốt bụng đến kinh ngạc…”
“Mashiro-ch—”
“Nếu cô được tự do, Liên minh sẽ gặp rắc rối. Sẽ rất nguy hiểm nếu Liên minh để mất đi Murasaki Shikibu-sensei – họa sĩ minh họa duy nhất của Liên minh. Nhưng Mashiro biết Aki sẽ nghĩ điều đó là tốt nhất. Nếu điều đó là thứ mang đến hạnh phúc cho các thành viên, anh ấy sẽ không ngại giải tán Liên minh. Từ những gì Mashiro biết về con người của Aki, Mashiro nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra
“Mashiro-chan…”
Em ấy biết rõ về cậu ấy, mặc dù tôi đã đoán em ấy là em họ hay bạn gái giả của cậu ấy. Em ấy biết rất nhiều thứ về cậu ấy kể từ khi em ấy chuyển đến trường này. Nhưng kể cả thế, em ấy vẫn nói như thể mình còn phải biết nhiều hơn nữa
“Vì thế nên Mashiro mới sợ hãi. Nếu Liên minh tan rã, Mashiro sẽ mất đi mối liên kết với Aki. Mashiro không thể chịu được điều đó”
“C-Chờ đã, Mashiro-chan. Ý em là sao? Em thậm chí còn khô—”
“Mashiro biết, rằng Tsukinomori Mashiro không phải một thành viên trong Liên minh. Nhưng Mashiro vẫn còn một cái tên khác, và người đó là một phần của Liên minh”
Mặt Mashiro tái nhợt đi với nỗi lo lắng về tương lai. Em ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, như thể em ấy đang cố gắng để vượt qua nỗi sợ kinh khủng đó. Tôi bị áp lực của đôi mắt đó đèn nén đến mức không thể làm gì ngoài nhìn và lắng nghe em ấy thú nhận
“Tên khác của Mashiro là…Makigai Namako”