Con dốc xuống núi đúng thật là một bãi mìn với đầy những viên sỏi đá trên mặt đất gồ ghề. Chỉ cần sẩy chân một cái thôi thì chúng tôi cũng có thể về với tổ tiên ngay. Đám người này rõ ràng không muốn để ai có thể xuống ngọn núi này giữa đêm mà. Không có lấy một ánh đèn hay bất cứ thứ gì cả ngoài vầng trăng thỉnh thoảng bị những đỉnh núi cao vút giấu đi. Dưới điều kiện tự nhiên khủng khiếp như thế, tôi vẫn phải xuống núi với Iroha ở trên lưng mà không biết dựa vào gì ngoài những mảnh kí ức mơ hồ về chuyến đi lên núi của mình vài giờ trước đó. Tôi đưa điện thoại của mình cho Iroha để nhỏ soi đường phía trước
Tôi không biết liệu có phải vì những chuyện đã xảy ra trong ngôi đền đó hay không, nhưng dường như giờ đây tôi đã bắt đầu để tâm hơn đến cặp đùi cùng bộ ngực mềm mại của nhỏ đang tiếp xúc với cơ thể tôi nhiều hơn bình thường rồi. Tôi thường không để bản thân dao động như vậy đâu, nhưng cơ thể tôi đang nhạy cảm quá mức (nếu phải đoán thì chắc gấp 3000 lần), và thật sự rất khó để dùng những logic ngăn chặn con quái thú ngóc cái đầu xấu xí của nó dậy
Chính xác thì tôi đang thấy bức bối vì điều gì vậy chứ?
Có một sự thật phổ biến được công nhận trong giới khoa học rằng năng lực giữa Iroha và tôi được cân bằng thông qua định luật bảo toàn khối lượng. Cơ mà mà phản ứng của nhỏ khi được tôi cõng yếu ớt hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ, đáng lẽ hành động cưng chiều này phải để lại nhiều hậu quả hơn thế. Có lẽ nhỏ đã nhận ra sự thật rằng tôi đã phải chịu đựng về mặt tâm lý nhiều như thế nào khi cái bản năng trêu chọc của nhỏ luôn bày đủ trò để quấy phá tôi
“Cho em coi ảnh của anh một chút nha? Cảm ơn nhé!” Nhỏ nói, thậm chí còn không đợi tôi trả lời “Em cá là anh đang giấu những tấm ảnh thô tục trong này đúng không? Mà quên vụ cá cược đi, em biết chắc là như vậy mà?”
Nhỏ trông có vẻ khá thích thú đấy nhỉ
“Em phiền phức quá đấy. Em biết anh có thể thả em xuống bất cứ lúc nào anh muốn mà phải không?”
“Mà làm gì có chuyện anh sẽ làm thế!”
“Anh sẽ bắt đầu cưng chiều em trong một phút nữa!”
“Không, anh sẽ không làm vậy đâu! Anh quá tốt bụng! Anh không phải loại người sẽ bắt nạt em khi em đang bị thương và trở nên yếu đuối đâu!”
“Gnnngh!”
“Đúng là lúc trong thị trấn ấy, anh cõng em và đối xử với em như một đứa trẻ, lúc đó siêu xấu hổ luôn, nhưng giờ xung quanh đây chẳng có ai nhìn chúng ta cả! Hơn nữa, vì em bị thương, nên anh sẽ phải đối xử tốt với em! Nói cách khác, em chỉ cần ngồi và tận hưởng chuyến đi trên chiếc taxi hình người của mình thôi!”
“Anh nghĩ anh hơi quan tâm em quá mức rồi đấy, vậy nên sẽ thật tuyệt nếu em cũng đối xử với anh như thế”
“Em là người con gái Nhật Bản biết nói không đấy”
“Em phiền phức quá! Trời ạ, cứ chờ đi, anh ghim rồi đấy”
“O-Ow! Miệng lưỡi anh sắc bén quá đi, em nghĩ vết thương lại hở miệng rồi!”
“Grrrrrrr!”
Sao tôi lại đắn đo suy nghĩ xem mình có thích nhỏ này không chứ! Đúng là sai lầm tai hại nhất cuộc đời mà! Cục nhọt huyền thoại mang tên Iroha. Tôi sẽ không vội quên điều này này nữa đâu
“Và khi em đang tận hưởng an nhàn ở đây, em sẽ vào thư mục ảnh của anh nghía một chút!”
“Này em có bao giờ nghe đến việc tôn trọng quyền riêng tư của người khác chưa vậy?!”
Tôi có thể nghe thấy hơi thở nặng nề của Iroha bên tai khi nhỏ gõ nhẹ lên điện thoại tôi. Mặc dù nó vẫn bị khóa vì trình nhận diện khuôn mặt, nhưng nhỏ đã cúi xuống và giơ điện thoại ra trước mặt tôi để mở khóa. Dù công nghệ ngày nay đã tiến bộ nhiều rồi nhưng hệ thống chống Iroha vẫn còn hạn chế quá. Tôi định gọi trung tâm hỗ trợ khách hàng để phàn nàn, nhưng nghĩ lại thì tiêu cực quá nên thôi
“Hả? Trong này không hề có phim heo luôn!”
“Tất nhiên, bởi vì anh là một chàng trai trong sáng nên những thứ đó với anh còn quá sớm”
“Cái gì vậy chứ? Chánnnnnn thế! Em cứ nghĩ anh sẽ có sở thích nào đó hoang dã lắm! Một tài liệu học tập gì đó mới lạ mà em chưa thấy bao giờ, lúc đó em có thể trên kèo anh vài tháng luôn đấy!”
“Em cần suy nghĩ về cách dùng từ đi! Hơn nữa, ‘mới lạ’ với ‘chưa bao giờ thấy’ để cùng trong một câu có tác dụng gì vậy. Những bậc thầy văn chương quá cố mà nghe được sẽ cười lăn cười bò trong mộ mất”
Tất nhiên, nếu tôi là một người có đầu óc đen tối như Sumire, có thể tôi sẽ thấy từ ‘trên kèo’ đó sáng tạo đấy. Nhưng tôi không như thế, cơ mà ai quan tâm chứ?
Trong điện thoại tôi chẳng có gì giống với thứ Iroha đang tìm cả. Vì tôi biết nhỏ có thể táy máy mà vào đó bất cứ lúc nào, nên sẽ thật ngu ngốc nếu tôi để lại những thứ như thế trong đó. Ngày nay bạn không nhất thiết phải tải xuống những thứ như thế. Chỉ cần nhập vài từ vào thanh tìm kiếm là được rồi
Tôi có thể nghe thấy tiếng iroha lẩm bẩm càu nhàu sau lưng tôi. Có lẽ nhỏ vẫn đang tin rằng mình sẽ tìm thấy thứ gì đó nếu tiếp tục đào bới, nhưng tôi biết là sẽ không có chuyện đó đâu. Tôi sử dụng một công cụ được tạo ra bởi Ozu – công cụ xóa hết dấu vết đáng nghi. Bởi vì Ozu là bậc thầy kỹ thuật, tôi biết chắc cậu ta sẽ không bao giờ để tôi tải về những thứ không hoàn thiện hay bị lỗi. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào phần mềm đó. Nếu nó bỏ lỡ mất điều gì đó thì chỉ có thể là ma thuật của cậu ấy dần mất hiệu lực rồi, đồng nghĩa với việc…
“Ooooh. Bức ảnh này là…”
“Cậu ấy không còn trong trắng nữa à?!”
“Cái quái gì vậy, Senpai?! Anh đang nói cái gì vậy?”
“X-Xin lỗi. Anh tự nhiên buộc miệng thôi”
Trên mạng nói rằng nếu một người còn giữ được sự trong trắng thì cậu ta vẫn có thể sử dụng sức mạnh ma thuật của mình. Nhưng tôi không muốn giải thích với Iroha chuyện đó đâu
“Nghe đáng ngờ quá đấy! Nhưng thôi kệ đi. Bức ảnh này ở đâu ra vậy?”
“Hả? Oh, này, trả lại đây cho anh”
Tôi nhìn vào màn hình điện thoại Iroha đặt trước mặt tôi. Đó là một tấm hình về Murasaki Shikibu-sensei đang giơ tay làm biểu tượng hòa bình với bộ mặt đang bê. Xung quanh cô ta tràn ngập rượu bia và cả núi anime Blu-rays, doujin đam mỹ, poster và figure
“Anh có những tấm ảnh như thế này thật khá kỳ lạ đấy, Senpai”
“Bọn anh không có làm gì mờ ám cả, và anh gọi nói là ‘Cách Giáo Viên Đáng Kính Của Tôi Cho Tôi Biết Rằng Cô Ta Là Một Kẻ Biến Thái Đồi Trụy Chỉ Bằng Một Bức Ảnh Và Điều Đó Đã Thay Đổi Cuộc Đời Tôi Mãi Mãi! Volume 1’”
“Không thể tin được, anh có thể dùng một hơi để nói hết đông đó luôn à…”
“Chỉ là cô ấy đang được vây quanh bởi những thứ làm cổ hạnh phúc, thế thôi. Mặc dù nếu em nghĩ kỹ lại thì sẽ thấy thật lập dị”
“Em nghĩ mình không cần phải suy nghĩ quá nhiều mới có thể thấy nó kỳ lạ đâu. Bất cứ khi nào ở bên cạnh cô ấy, đầu óc anh đều trở nên đen tối đấy Senpai”
“Anh phải công nhận là như thế thật”
Tôi có một thói quen từ lâu là tự kiểm tra tâm lý của tôi mỗi ngày và điều đó giúp tôi nhận ra được vài thứ. Như một tác dụng phụ khi tiếp xúc gần gũi với mọi người và tài năng của họ trong Liên minh, có vẻ tôi đã bị nhiễm tính cách của họ đôi chút. Dành quá nhiều thời gian ở gần Shikibu và có thể tôi sẽ trở thành cô ấy. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tôi không khỏi rùng mình, nhưng tôi quyết định không nghĩ nhiều nữa
“Anh chụp tấm đó sau khi quen cô ấy. Anh định sẽ gửi tấm ảnh đó cho gia đình cô ấy mà không báo trước”
“Được rồi, con quỷ Satan! Em không biết phải nói gì nữa!”
“Anh nghĩ rằng nếu như gia đình cô ấy biết được rằng cô ấy yêu sở thích của mình đến mức nào thì họ sẽ mủi lòng và ta sẽ thuyết phục được họ. Nhưng anh đã không làm thế”
“Thật đấy, ơn trời là anh không làm thế. Em không muốn nghĩ đến cảnh tượng sau khi anh gửi tấm ảnh đó đi đâu”
“Um. Lúc đó anh thật sự không biết nhiều về gia đình cô ấy nên anh quyết định sẽ thận trọng hơn. Mừng vì đó là quyết định đúng đắn”
“Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, phải không? Anh luôn nói như thế mà”
“Đó là một trong 48 điều anh luôn nói. Phải đấy. Đáng để nhớ lắm”
Mối quan hệ nhân sinh là một bãi chiến trường. Kinh tế cũng như một bãi chiến trường. Bản chất cuộc sống này cũng tựa như một bãi chiến trường. Tất cả chỉ vì mục đích, cân bằng giữa lợi ích và thiệt hại, tranh giành nguồn tài nguyên khan hiếm. Đó là bản chất của chiến tranh khi bị bóc trần đến tận xương tủy. Bí quyết để chiến thắng dễ dàng trong cuộc sống nằm ở nghệ thuật chiến tranh. Đó là điều tôi nghĩ
“Anh bảo Sumire-chan-sensei lục soát nhà ông nội cô ấy là để anh có thể hiểu hơn về kẻ thù đúng không?”
“Ừm cũng có thể nói là như thế”
Trong khi tôi và Iroha tham gia Nghi lễ Tơ hồng thì Sumire sẽ lục soát ngồi nhà của ông nội cô ấy, Kou – người đã vắng mặt. Mục tiêu của cô ấy sẽ là: phim heo về trẻ em, thứ mà cô ấy sẽ phải tìm với toàn bộ tinh hoa kế thừa từ thời đại ninja của gia tộc
“Em vẫn không thể tin thứ anh đang tìm kiếm có thể hạ bệ gia đình cô ấy” Iroha nói “Mà khoan đã, anh có chắc là ổn nếu chúng ta xuống núi ngay bây giờ không thế?”
“Tại sao lại không?”
“Thì nếu như dân làng mà phát hiện ra chúng ta, họ sẽ nhận ra mọi chuyện trước khi Sumire-chan-sensei kịp tìm thấy thứ gì đó”
“Anh nghĩ như thế sẽ khiến kế hoạch gặp trở ngại đấy”
“Phải không?! Vậy thì chúng ta nên—”
“Nhưng sức khỏe của em vẫn là ưu tiên hàng đầu. Kế hoạch để sau đi”
“Eck?! Q-Quái gì thế? N-Này, nếu anh định nói những thứ siêu mượt như vậy thì đừng có hạ giọng xuống được không?!”
Hạ giọng xuống? Nhỏ đang nói cái gì thế? Đây là lần đầu tiên trong 17 năm cuộc đời tôi bị bắt bẻ vì điều đó hay nói ‘những thứ siêu mượt’. Không một ai từng bình phẩm về giọng nói của tôi. Chắc lúc nãy nói câu đó tôi bị ai đó có giọng nói trầm nhập vào cũng nên
Tôi sẽ coi đó như một lời khen; cũng khá dễ nghe đó chứ. Nghĩ thế khiến thành hạnh phúc của tôi tăng vọt. Có thể là do ‘phép màu’ của nghi lễ chưa biến mất cũng nên
Tôi cần tự nhắc nhở bản thân không nên quá tự cao thôi. Không có gì tệ hơn một đứa bình thường như tôi lại nghĩ mình đang ở trên đỉnh xã hội cả
“Em là tài sản quý giá của Liên minh Tầng 05, Iroha. Chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu em bị uốn ván hay gì đó”
“Nhưng giải quyết vấn đề của Sumire-chan-sensei cũng là nhiệm vụ của Liên minh mà phải không?”
“Đúng thế. Nhưng anh không nói đó cũng là một chuyện thật sự quan trọng”
“Sao cơ?”
“Anh nói nó thật sự không phải là vấn đề nếu họ phát hiện Sumire không có mặt tại nghi lễ”
“Anh—Sao—Hả?! K-Khoan đã!”
Iroha có vẻ hoàn toàn bối rối trước thái độ lãnh đạm của tôi
Tất nhiên là thế rồi. Vì tôi vẫn chưa giải thích rõ cho nhỏ mà
“Anh đã nói Kageishi Kou là một gã ấu dâm và chúng ta có thể tìm thấy phim heo về trẻ con ở nhà ông ấy nhỉ. Cơ mà…” Tôi nhếch mép cười phản diện khiến Iroha càng bối rối hơn “tất cả chỉ là nói xạo thôi”
“Hả?!”
“Người ta vẫn thường nói trước khi lừa kẻ địch ta phải lừa được đồng đội trước còn gì, nhưng đó không phải là tất cả. Anh định đánh một ván bài dài với lời nói dối trắng trợn đó. Nhưng mục tiêu của chúng ta không phải phim heo mà là một thứ gì đó trọn vẹn hơn thế”
***
“Chờ đã cảnh gợi cảm xảy ra khi mày hút hết độc từ vết thương của con bé ra đâu rồi? Đó là những cảnh tối quan trọng trong anime và manga đấy! Tụi tao chỉ mong chờ điều đó thôi!”
“Uh, chắc rồi, nếu mà vết thương bị nhiễm độc ngay từ đầu thì chỉ tổ rủi ro hơn nếu bị nhiễm vi khuẩn từ nước miếng của tao thôi”
“Vẫn thực tế như mọi khi nhỉ? Thôi sao cũng được. Cứ để tao mong sau này mày dính thêm vào mấy tình huống như vậy đi”
“Này, tao không nghĩ mày nên phí phạm điều ước vào mấy thứ như thế đâu”
“Chờ đã tao vừa nhận được phản hồi này… Họ nói ‘Cứ liếm hết người con bé đi và đừng lo gì cả’”
“Chắc họ phải tuyệt vọng giống mày lắm rồi đấy nhỉ