“Senpai, anh định đeo chiếc cà vạt bạc này hay cà vạt vàng này đến trường?”
“Là chiếc màu đỏ. Em biết mà, cái là đồng phục của trường mình ấy”
Hôm nay là một buổi sáng như bao buổi sáng khác và tôi thức dậy trong phòng mình như thường lệ. Iroha đứng đó bên cạnh trường tôi với nụ cười rất nhân hậu, nhỏ trông như nữ thần hồ nước đang trao trả lại tôi chiếc rìu đánh rơi
Khoan đã. Nhỏ này kiếm đâu ra mấy cái cà vạt lòe loẹt đó thế?! Kiểu cà vạt chỉ dành cho mấy nhà ảo thuật gia ăn diện hay mấy cuộc thi hóa trang quy mô lớn ấy
“Anh rất thành thật, để thưởng cho sự thật thà của anh, em sẽ tặng anh cả hai chiếc cà vạt này…”
“Không cần đâu, cảm ơn. Anh chỉ lấy cái màu đỏ thôi. Mấy cái kia vi phạm nội quy trường hết cả rồi”
“A ha ha ha! Em e là chiếc cà vạt đỏ mà anh nói đang bị mắc kẹt trong vòng xoáy của máy giặt rồi!”
“Đừng nói là…”
“Em lỡ làm đổ nước ép trái cây lên đồng phục của anh mất rồi! Em xin lỗi!”
“Irohaaaaa!”
“Wah! Đừng tức giận mà! Em cũng là nạn nhân đấy! Em cứ tưởng là nước ép cam bình thường thôi nên đã lắc cái chai, ai mà ngờ nó là loại siêu nhiều ga đâu!”
“Vậy thì em cũng có tội vì dám lẻn vào nhà anh từ sáng sớm và lục tung tủ lạnh nhà anh lên đấy”
“Này! Đó là kế hoạch cả đời em đang thực hiện mà”
Vậy là cuộc sống hằng ngày của chúng tôi lại tiếp tục. Mở bát bằng một buổi sáng đau khổ, phiền toái mà cũng thường nhật ấy. Tôi lại đến trường như thường lệ
“Hôm nay trông mày lại mệt mỏi rồi đấy, Aki”
“Đúng vậy, cũng nhờ em mày—khoan đã, không. Nhờ em đấy. Chờ đã. Hả?”
Vẫn là ngôi trường ấy, vẫn lớp học ấy. Nhưng Iroha lại ngồi chiếc ghế đằng sau tôi, nụ cười nhỏ độc ác như hoàng tử bước ra từ shojo manga. Vai diễn đó thật sự không hợp với nhỏ tí nào”
“Có chuyện gì sao, Aki? Mày trông như người mất hồn ấy”
“Em mới mất hồn đấy! Em đang làm gì trong lớp anh thế hả, Iroha?”
Iroha bật cười “Mày đang nói gì thế, Aki? Tao không phải Iroha. Tao là Ozuma mà! Bọn tao tuy là ruột thịt, nhưng khác giới tính! Chắc chắn mày không thể nhầm lẫn dễ dàng như thế được”
Giọng nói thì đúng là của Ozu. Nhưng về ngoại hình, 100% là Iroha. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Nhỏ này chơi khăm tôi à?
“Chào buổi sáng” Mashiro đi đến “Có chuyện gì thế?”
Tôi quay mặt lại, choáng ngợp bởi sự bình thản quen thuộc “Tạ ơn trời em ở đây rồi. Nghe này, Mash—Iroha?!”
“Sao vậy? Đừng có hét vào mặt Mashiro”
Lời nói của em ấy vẫn lạnh lùng và độc địa như mọi khi. Em ấy chỉ trông khác đi… Khác với Mashiro bình thường, nhưng không khác gì cô gái ngồi bên cạnh tôi thực ra lại là: Kohinata Iroha. Tôi quay ra sau. Vẫn là Iroha ngồi chỗ của Ozu với nụ cười nhẹ nhàng nhưng vẫn chứa vẻ nam tính không lẫn vào đâu được. Tôi quay sang chỗ bên cạnh một lần nữa. Là Iroha đang ngồi chỗ của Mashiro đang liếc tôi với ánh mắt lạnh lùng
Iroha ở xung quanh tôi. Chuyện gì vậy? Tại sao mọi người đều là Iroha chứ?
“Đến tiết chủ nhiệm rồi đấy! Cứ tự do nói chuyện với nhau nếu sẵn sàng quỳ xuống liếm sàn dưới chân tôi để tôi chế giễu các cô cậu đi” Ngôn ngữ bạo lực và lời đe dọa đanh thép của nữ hoàng vẫn như cũ. Nhưng trông cô ấy giống hệt…
“Iroha! Mình biết mà!”
“Oh, Ooboshi-kun! Cậu có gan lắm mới dám hét lên như thế sau khi tôi đã cảnh cáo từng ấy! Tôi sẽ gặp cậu ở phòng kỷ luật vào giờ ăn trưa. Đừng lo lắng, tôi đảm bảo sẽ chăm sóc cậu thật kỹ”
Giọng nói thì không nghi ngờ gì, đúng là của Nữ hoàng Cay nghiệt, Kageishi Sumire. Iroha có thể hóa thân thành bất cứ ai! Điều đó thật sự ấn tượng, ngoại trừ việc tôi không có thời gian để cảm thán điều đó lúc này, vì mọi chuyện đang trở nên ngày càng tệ hơn rồi
“Thôi nào, Ooboshi. Cậu đang cố để bị trừng phạt đấy à. Nẫng tay trên như thế là không công bằng đâu” Ngay cả nam sinh A mà tôi chưa từng nói chuyện, cũng là Iroha luôn
Tôi nhìn xung quanh lớp học. Hơn ba mươi học sinh đang ngồi đây. Là hơn ba mươi Iroha. Tất cả đang hướng mắt về tôi. Dù nhìn ở đâu, chỗ nào, cũng toàn là Iroha, Iroha và Iroha thôi
Tôi hét lên và bỏ chạy ra ngoài, băng qua một Iroha nữa ngoài hành lang, và một Iroha khác bước ra từ phòng giáo vụ. Có một Iroha trong bộ quần yếm ngoài sân đang tưới tắm cho cây. Hiệu trưởng bây giờ cũng trở thành Iroha, nhỏ đang tưới nước cho luống cây bên ngoài
Cuối cùng tôi trốn vào nhà vệ sinh để lấy hơi. Tôi cần lấy lại bình tĩnh nên tôi nhìn vào trong gương. Trong đó, người đang nhìn chằm chằm vào tôi, cũng là Iroha
“ÁAAAAA ÁC MỘNG!”
Nhận ra điều đó khiến tôi tỉnh dậy
Căn phòng này thật lạ lẫm. Phải mất một giây tôi mới nhận ra mình đang trong nhà trọ. Trời đã sáng rồi…nhưng không phải vậy. Tôi kiểm tra đồng hồ. Giờ đã quá mười hai giờ rồi
Tôi nhớ rồi. Hôm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện và tôi đã không chợp mắt chút nào cho đến tận lúc mặt trời mọc
“Trời ạ, đúng là một giấc mơ điên rồ”
Tất cả mọi người đều là Iroha. Thấy hàng trăm người chen chúc trong tầm nhìn của tôi thật khó chịu. Với khả năng diễn xuất của nhỏ, giấc mơ đó có thể tái hiện lại trong trò chơi của tôi, nhưng đừng làm vậy, không ai muốn điều đó đâu
“Chào buổi sáng!” Đột nhiên có một người ôm lấy tôi từ đằng sau
“Gack!”
“Senpai! Anh cứ kêu tên em trong lúc ngủ! Đừng nói là anh đã mơ về em nhé!”
Tôi ngơ ngác
“Em biết mà! Rồi mỗi buổi sáng của anh sẽ như thế, nếu anh hiểu ý em!” Iroha cười khúc khích
Sự e thẹn và rụt rè của nhỏ tối hôm qua giờ không còn thấy nữa. Nhỏ đã hoàn toàn trở về bình thường. Thêm nữa, nhỏ còn đùa tục tĩu với tôi. Có vẻ đó không phải điều con gái sẽ làm với người con trai mà họ thích. Nghĩ thế khiến tôi thấy thật nhẹ nhõm, điều đó cũng khiến tôi nhận ra mình đang trở nên kỳ lạ như thế nào
“Hm? Hôm nay anh im lặng quá nhỉ, Senpai? anh không bật lại như mọi lần à?”
“K-Không. Dừng lại đi”
“Đó không phải phản công đâu! Yếu ớt quá đấy!” Iroha trườn tới khiến sự mềm mại của ngực nhỏ trên lưng tôi tăng lên gấp bội “Senpai? Có chuyện gì thế? Senpai?”
Tại sao nhỏ lại làm thế chứ? Nhỏ thích tôi hay gì? Sao chúng lại mềm vậy? Chúng có trong thang đo Shore không? Chúng nằm ở đâu trên thang đo Rockwell C vậy? Tôi không biết liệu đó có phải cách người ta đo độ mềm của ngực không, nh…nhưng nếu họ có thể nghĩ ra một thang đo tiêu chuẩn quốc tế cho trường hợp này thì thật tuyệt vời
“Này, anh có ổn không thế?”
Cả lý trí và cơ thể tôi đều trở nên tê cứng,và tôi không thể nào đẩy Iroha ra được. Tôi đã từng làm thế rất nhiều lần, nhưng lần này điều duy nhất xảy ra là tim tôi ngày càng loạn nhịp hơn
“Trái đất gọi Senpai! Này, Senpai! Senpai ơi, Senpai à, này, Senpai, Senpai này, nghe đi mà!”
Có phải vì đột nhiên tôi nhận thức được Iroha như một người con gái không? Có phải do Nghi lễ Tơ hồng không?”
Không thể nào, điều đó thật ngu ngốc
Khi tôi đang đau đầu vì Mashiro, Iroha đã tức giận với tôi và nói tôi phải tập trung vào Liên minh. Sự ưu tiên của tôi sẽ đi đâu nếu tôi để bản thân bị Iroha là cho sao nhãng?
“Không có phản hồi luôn? Có lẽ em nên đưa anh đến bệnh viện thôi…”
Nếu như Iroha phát hiện ra cảm xúc của tôi lúc này thì phải làm sao đây?
“Ôi ghê quá đấy! Anh không như trước đây đã quỳ xuống và nói những điều ngầu lòi gì sao? Rằng anh sẽ tiến về phía trước đến khi đạt được mục tiêu không phải sao? Vậy mà giờ chúng ta chỉ ở bên nhau trong khách sạn tình yêu đó một lúc, mà anh lại quay ra phải lòng em à? Trong khi anh giả vờ là một gã trai tân không có bất cứ kinh nghiệm tình trường hay hứng thú gì với con gái sao? Anh cũng giống như bao gã đàn ông ngoài kia bị tình yêu vào tuổi trẻ làm cho sao nhãng thôi. Ugh…Đúng là thất vọng quá thể”
Nhỏ sẽ cảm thấy ghê tởm mất. Dù nhỏ có không nói thẳng điều đó ra thì tự bản thân tôi cũng đủ thấy ghê tởm rồi. Tôi nhớ lại những gì mình đã nói với Mashiro khi tôi từ chối em ấy, tôi nhận ra rằng những cảm xúc này thật vô trách nhiệm, rằng tôi không nên bị dao động và tôi xứng đáng bị ăn đấm
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với tôi vậy?
“Senpai! Đứng! Đậy! Đi!”
“Arrrrgh! Làm gì mà ồn ào vậy?”
“Oh, này! Anh trở về Trái đất rồi”
“Đúng thế, vì anh mày không muốn lủng màng nhĩ đâu!”
“Ừ thì đáng ra anh không nên phớt lờ em như thế! Cơ mà sao hôm nay anh lại để em ôm anh vậy Senpai? Em tưởng anh ghét mấy thứ như thế?”
“Uh, um…Không phải là anh ghét nó”
“Hả?”
“Ý-Ý anh là, anh khinh bỉ nó! Chết tiệt! Sao cơ thể mình không cử động được chứ?!”
“Uh…” Iroha vội vàng buông tôi ra, giọng điệu lộ vẻ bối rối
Chỉ khi cảm giác kì lạ về sức nặng của nhỏ biến mất, cơ thể tôi mới nhớ ra các thở và ngừng đổ mồ hôi hột
“Này, Senpai cư xử lạ quá!” Iroha nói “Có ai biết chuyện gì không?”
“A-Ai biết gì đâu? Ozuma-kun nhỉ? Cậu nghĩ sao?” Sumire nói
“Tôi nghĩ đã đến lúc mở sâm panh ăn mừng rồi”
“Hả? Tại sao? Anh mơ hồ quá đấy Ozuma!”
“Hmmm. Anh nghĩ anh không nên giải thích thì hơn. Như thế thô lỗ lắm”
Sumire đứng dậy và rảo bước trong phòng. Iroha đến gần cô ấy và bắt đầu thì thầm gì đó. Ozu cũng lại đó và cười khúc khích. Họ bắt đầu bàn tán về tôi, nhưng sau khi nói chuyện một lúc, có vẻ như họ vẫn không đưa ra được một kết luận tử tế
Iroha quay lại và áp trán nhỏ vào trán tôi “Có lẽ anh ấy bị sốt rồi. Bọn em đã lang thang trong núi suốt tối hôm qua mà”
Một dòng điện giật ngang qua người tôi “A-Anh không! Anh khỏe như trâu mà!”
“Vậy thì tốt. Hmmm…Hmmmmmm…” Iroha áp tay lên má và ậm ừ như một thám tử đang chìm sâu vào những hoài nghi. Có vẻ nhỏ đang không tin tôi
Ngay cả cử chỉ đó cũng khiến tôi nghĩ đến từ ‘dễ thương’ nữa, chứng tỏ có điều gì đó không ổn với tôi rồi. Hóc môn ngu ngốc của tao ơi, làm ơn câm họng lại đi!
"Ph'nglui mglw'nafh Cthugha f'mg ilyaa h'throd grah'n!"
Tiếng thánh ca vang vọng trong không khí phát ra từ phòng bên đến để cứu tôi. Dù nghe nó giống như một vị thần trong Cthulhu Mythos hơn là một thứ gì đó nhân từ, nhưng thôi kệ đi, tôi phải bấu vào thứ trước mắt để thoát thảm cảnh đã
“Gì vậy?” Sumire hỏi
“Nó phát ra từ phòng bên cạnh thì còn là gì khác nữa chứ?” Ozu nói
Sau đó có tiếng vật gì đó lăn qua lăn lại trên sàn, rồi đột ngột dừng lại như thể nguồn cơn gây ra tiếng động đã nhận ra điều gì đó. Rồi tiếng ai đó đứng dậy và giậm chân bình bịch vang lên. Tiếng chân tác động với sàn ngày càng to lên ngoài hành lang. Cuối cùng, cánh cửa phòng Hoa chuông của chúng tôi mở toang ra, con người không ngoài mong đợi ấy lao đến, trượt trên sàn và tung hô hai tay lên không trung như trên bìa của chiếc đĩa DVD về chiến tranh Việt Nam
“Làm được rồi! Mashiro đã hoàn thành hạn nộp!” Cô gái đang cười sung sướng ấy cầm chiếc máy tính bằng cả hai tay như một lễ vật dâng lên cho chúa. Em ấy trông thật quen thuộc. tôi không chắc lắm, nhưng tôi đoán em ấy là Tsukinomori Mashiro…phải vậy không?
Mái tóc luôn gọn gàng khi trên trường của em ấy giờ trong tình trạng rối bù xù và mái tóc bạch kim óng ả của em đã ngả đục. Làn da trắng như ngọc luôn thu hút sự chú ý của người khác giờ cũng xám xịt như con thây ma sắp chết. Tôi biết điều đó không có nghĩa vì căn bản sắp chết thì đã chẳng phải là thây ma, nhưng cứ vậy mà chấp nhận đi nhá
Mashiro vẫn mặc bộ đồ hồi tối hôm qua. Chắc hẳn em ấy đã ngồi viết liên tục từ lúc chúng tôi tạm biệt đến giờ
“Ma…Mashiro làm được rồi. Nhận lấy đi, con chim ngu ngốc nhà chị…”
“Mọi người, cậu ấy ngã sấp mặt rồi kia”
“Mashiro!”
“Mashiro-senpai!”
“Mashiro-chan!”
Tất cả mọi người trừ Ozu đều lao đến chỗ Mashiro đang kiệt sức và ngã lăn ra sàn
“Em ổn chứ?” Tôi giúp em ấy ngồi dậy
Em ấy đập đầu xuống sàn để lại trên trán một vết đỏ lớn, có vẻ em ấy vẫn còn sống. Nhưng vẫn đăng xuất rồi. Hơi thở của em ấy đều đặn và nhẹ nhàng trở lại
“Chị ấy vụt tắt như một ngọn đèn vậy” Iroha nói
“Nhìn mặt em ấy kìa. Thời hạn là một con quỷ, nhưng sự thỏa mãn khi hoàn thành nó đúng là một cảm giác gây nghiện” tôi nói
“Oh, tôi biết! Nó khiến tôi xúc động hơn cả mấy bộ phim ngôn tình người ta sẽ xem cùng người yêu vào mùa hè luôn!”
“Cô thì biết cái gì. Lần nào xong hạn nộp bản thảo cô mà chả uống rượu”
“Hả?”
Tôi để ý đến chiếc máy tính của Mashiro. Đó là một chiếc máy cấu hình mạnh và hiện đại mà người bình thường như tôi không thể mua ở chợ (cũng không bất ngờ lắm khi suy xét đến gia thế của ba em ấy). Nhưng tôi để ý hơn là tờ giấy kẹp ở bản lề. Tôi cầm nó lên mà không suy nghĩ
Tôi thật sự không có ý định đọc nó, nhưng tờ giấy không hề gấp lại và có chằng chịt chữ trên đó, vậy nên não tôi đã vô thức đọc chúng trước khi tôi kịp nhận ra
“Mashiro cũng muốn đi biển. Có lẽ Mashiro kiệt sức rồi, vậy nên nếu Mashiro có ngủ thì nhớ cho Mashiro theo với nhé”
“Lời trăn trối của cậu ấy à…” Ozu hỏi tôi
“Tao nghĩ em ấy chưa chết đâu”
“Chắc hẳn chị ấy muốn đi biển lắm nên mới cố tình viết như thế” Iroha nói
“Dễ thương quá! Em ấy cứ như một đứa trẻ viết thư gửi cho Santa ấy” Sumire nói
“Em đã làm việc vất vả rồi, Mashiro. Hãy để bản thân được nghỉ ngơi nào”
“Amen” Tất cả bài tỏ lòng thành kính với người hùng Mashiro đã hy sinh
“Khoan đã” Ozu nói “Chúng ta đã trễ lịch đặt phòng khách sạn ngoài bãi biển rồi phải không?”
Cứ như thế, mong ước cuối cùng của Mashiro đã bị vụt tắt
Sumire, Iroha và tôi nhìn nhau trong im lặng
“Em đã đổi lịch đặt phòng rồi đúng không?”
“không. Senpai thì sao?”
“Không. Anh, ừ thì, anh còn một số việc phải làm”
Đó những điều duy nhất chúng tôi nói với nhau trong khoảng chừng ba mươi giây
“Rất tiếc, vì các bạn không có mặt vào ngày hôm qua nê chúng tôi buộc phải hủy phòng đặt của các bạn. Đồng nghĩa với việc chúng tôi không thể đặt thêm cho các bạn một phòng nào khác sau này”
Không cứu vãn được nữa rồi. Tôi vừa vội vã gọi cho khách sạn và biết được điều đó. Tôi đã cố gọi cho những khách sạn khác gần đó, nhưng bây giờ là khoảng thời gian cao điểm của mùa hè nên tất cả đều kín khách đặt phòng rồi
“Không thể nào… Vậy nghĩa là…” Tôi quá tuyệt vọng để nói hết câu
“Vậy có nghĩa là chúng ta không thể đi biển à?!” Iroha hét lên hói hết câu tôi định nói, ôm đầu quằn quại
“Chúng ta vẫn có thể đi biển, chỉ là không ở lại qua đêm được thôi”
“Thế thì chúng ta chỉ ở đó được có 5 phút thôi! Như thế không vui!” Iroha phản đối
“Hơn nữa, đi biển mệt lắm” Sumire lẩm bẩm “Phải lái xe hàng giờ liền sau khi nô đùa tại bãi biển… Liệu ta có trở về lành lặn không vậy?”
Sumire nói đúng. Chết thì tệ lắm. Tôi thích đẩy nhanh cuộc sống của mình vì mục đích là hiệu quả, nhưng nếu tốc độ đó vượt lên đến cấp độ Eurobeat thfi nó là cả vấn đề đấy
“Senpai…”
“Anh xin lỗi, nhưng lôi ánh mắt cún con đó ra cũng không giúp ích gì trong trường hợp này đâu”
Kể từ giây phút kế hoạch ban đầu đổ bể, chúng tôi đã rơi vào bế tắc. Chắc Chúa đang trừng phạt chúng tôi vì không khiến sứ mệnh đi chơi biển đạt hiệu quả tối đa đây mà
“Xin lỗi Iroha, Ozu, Sumire, và cả Mashiro nữa. Có lẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài—
“Chờ đã nào. Chú chim non”
“Hả?!”
Không cần nhìn tôi cũng biết đó là ai. Nghe cách chơi chữ về loài chim đó tôi cũng có thể chắc chắn. Khi tôi quay đầu lại, tôi thấy Kiraboshi Kanaria nhỏ bé đang đứng dựa lưng vào cánh cửa trong bộ váy gothic lolita của mình
“Có lẽ cần một trái tim vàng để mổ bản thảo để được tụ tập với bạn bè của em! Tôi cảm động đến mức muốn trở thành loài di cư rồi đây! Mashiro-chan, em đã dành được 10 điểm hoàn hảo từ tôi, chíp!” Canary giơ tay lên làm ký hiệu hòa bình nằm ngang
Kiraboshi Kanaria là một biên tập viên light novel xuất sắc của nhà xuất bản UZA Bunko. Những tác phẩm qua tay cô ấy để được tái bản nhiều lần, nhờ kỹ năng thiên tài mà cô đã tạo ra hết thành công này đến thành công khác. Cô ấy cũng là biên tập viên của Makigai Namako-sensei. Có vẻ lần này cô ấy đã chọn Mashiro để tranh giải thưởng cho nhà văn tập sự, và thật tình cờ, cô ấy cũng đến Làng Kageishi này. Hình như, đây là nhà trọ ưa thích của cô ấy, nơi cô ấy bắt những tác giả của mình ở ẩn và chạy deadline hay sao mà có một phòng được đặt định kỳ tới tận một năm luôn
“Nghe này!” Nói rồi Canary im bặm đi thật lâu để – nhân tiện, tôi vô cùng ngưỡng mộ cô ấy với tư cách là một nhà sản xuất trẻ tuổi – tạo dáng với một cái nháy mắt “Tôi có một món quà dành tặng cho tất cả các cậu đây! Một đêm tại biệt thự trống! Tại bãi biển! Sinus Amoris! Tôi không chỉ lịch sự không thôi đâu! Cậu, cậu và giáo viên của cậu! Tất cả đều được mời!”
Cái giọng điệu hớn hở năng nổ kỳ lạ trong lời nói của cô ấy dường như đã đọng lại trong tâm trí tôi
Shore và Rockwell C: đều là thang đo độ cứng của một vật liệu Cthulhu Mythos là một tập hợp các câu chuyện, thần thoại và truyền thuyết xoay quanh những sinh vật cổ đại, siêu nhiên và đáng sợ, thường được gọi là Great Old Ones (Những Đấng Cổ Đại). Những câu chuyện trong Cthulhu Mythos thường mang tính chất ám ảnh và điên rồ Sinus Amoris: có nghĩa là “vòng tay của tình yêu” trong tiếng Latin. Cụm từ này gợi lên hình ảnh về tình yêu dịu dàng và bảo bọc, như khi ai đó được ôm vào vòng tay người mình yêu, cảm nhận được sự gần gũi và an lành