Đêm hôm ấy, làn gió ẩm mang theo cái nóng của mùa hè chém qua từng tán lá làm cây cối kêu xào xạc. Từng bước xa hơn khỏi ngôi đền, âm thanh thì thầm của côn trùng và thú dữ ngày một rõ hơn, cảnh báo chúng tôi rằng thiên nhiên sẽ nuốt chửng chúng tôi nếu còn dám tiến xa hơn nữa. Việc này cứ như những cảnh chuyển đổi bản đồ trong trò chơi điện tử vậy
Bạn có bao giờ quay đầu lại quá nhanh rồi bỗng thấy thế giới đằng sau giật lag như thể nó chưa tải được hết dữ liệu chưa, như thể bạn đang ở trong một thế giới mô phòng nào đó ấy? Tôi khá hiểu cảm giác đó, nhưng chắc chỉ có mỗi tôi thôi
Dù sao thì, câu chuyện khoa học viễn tưởng kỳ lạ bên lề đó chẳng liên quan gì đến câu chuyện của tôi cả
“S-Senpai? Anh còn ở đó không?”
“Đ-Đây. Anh đây”
Iroha đang bận đi xử lý chuyện cá nhân trong khi tôi đang đứng cách đó một khoảng không xa đủ để hai đứa vẫn có thể nói chuyện với nhau. Nói trắng ra thì ‘việc cá nhân’ đó chỉ là nói cho tế nhị thôi. Nhưng có lẽ tôi không cần phải nói thẳng ra làm gì
Nhỏ đang đi vệ sinh. Không có nhà vệ sinh trong ngôi đền nên chúng tôi phải đi ở ngoài. Tôi đi là không lịch sự khi nói trực tiếp ra như thế, nhưng sự thật là vậy mà, nên bạn phải bỏ qua cho tôi. Cơ mà, nói đi ‘vệ sinh’ thì cũng không hẳn, phải không? Bạn biết mà, nhỏ đâu thật sự vào nhà vệ sinh đâu
Hình như tôi bắt đầu khiến chuyện này tệ hơn rồi phải không vậy?
Dù sao thì, chuyện quái quỷ gì xảy ra với ngôi đền đó thế? Bạn có nghĩ giống tôi không, nếu họ đã nỗ lực biến ngồi đền đó trông giống như khách sạn tình yêu, thì ít nhất cũng phải nghĩ đến chuyện xây thêm nhà vệ sinh chứ. Nhưng có vẻ bọn họ chưa chơi đủ game mô phỏng cuộc sống thường nhật để nghĩ đến chuyện đó rồi
“A-Anh đang làm gì thế?” Iroha hỏi “Anh không quay phim hay ghi âm gì đấy chứ?”
“Anh đang suy ngẫm về vẻ đẹp của ngữ nghĩa học”
“Em nghiêm túc mà. Anh đang làm gì vậy?”
Ugh. Nhỏ cứ phải để ý làm gì thế? Tôi đang cố gắng hết sức để khiến chuyện nãy đỡ kì cục rồi, nhưng nhỏ chẳng giúp được gì cả
“Đ-Đừng có làm gì kì quái đấy nhé? Và cũng đừng có nghe gì hết!”
“Anh biết rồi. Anh có thể đứng ở xa hơn nếu em muốn”
“Không!”
“Gah! Đừng có hét lên thế!”
Nhỏ sẽ thu hút sự chú ý của những con gấu gần đây mất
“L-Lỗi của em! Chỉ là em không muốn phải ở một mình ở nơi siêu tối tăm như thế này thôi mà! Khung cảnh nơi này đáng sợ 1000% luôn đấy, nên hãy ở yên đó nhé, làm ơn!”
“Được rồi. Nhanh lên đấy”
“E-Em sẽ cố mà!”
Nhỏ này đôi khi đòi hỏi quá đáng quá đấy. Tôi không được phép nghe gì, cũng không được nhúc nhích nửa bước… Nhưng dù vậy, tôi cũng không muốn để nhỏ lại một mình ở một nơi như thế này! Nhưng bất ngờ thật đấy, tôi không ngờ rằng một đứa con gái không biết ngượng như Iroha lại xấu hổ khi nghĩ rằng có ai đó nghe thấy tiếng mình đi vệ sinh. Đúng là một phát hiện mới mà; Lần duy nhất tôi thấy nhỏ xấu hổ là khi nhỏ bị đối xử như một đứa trẻ. Nhưng cá nhân tôi không muốn dùng những chấn thương về mặt tâm lý để bắt nạt ai đó
Tôi không có ý định bắt nạt nhỏ, nhưng chứng kiến vẻ mặt xấu hổ của Iroha khiến tôi nảy ra một ý tưởng kỳ lạ. Sẽ ra sao nếu tôi làm nhỏ xấu hổ hơn nữa?
Có thể là do bầu không khí kỳ cục trong ngôi đền tình yêu, nhưng dù nhỏ có chọc ghẹo tôi như thường lệ thì nhỏ vẫn trông dễ thương một cách kỳ lạ. Vậy nếu tôi làm nhỏ thấy xấu hổ hơn nữa thì nhỏ có cho tôi thấy phản ứng dễ thương hơn không?
Gượm đã
Không phải đây là sự khao khát à? Khao khát muốn xấu xa với người bạn thích. Thứ khao khát mà tôi luôn tin rằng nó chỉ là truyền thuyết đô thị? Vậy có nghĩa là nó thật sự tồn tại à?
Chờ đã. Tôi suy nghĩ quá mức rồi
Giả sử tôi thích Iroha đi, nhưng tôi không có chút bằng chứng nào để chứng minh cho giả thuyết đó cả. Tôi luôn từ chối tất cả những thứ lãng mạn theo hệ thống nguyên tắc và tiêu chuẩn của mình, vậy nên điều đó có nghĩa là tôi không hề thích Iroha
Tôi biết thật ngu ngốc khi nghĩ về chuyện này. Nhưng ít nhất nó giúp tôi không có tâm trí đầu mà để ý đến tiếng Iroha đi vệ sinh. Nghĩ kỹ lại thì Iroha thông minh như thế nhưng nhỏ chẳng logic tí nào cả. Nếu đã xấu hổ vì sợ nghe thấy tiếng, thế sao nhỏ không để tôi chờ ở chỗ xa hơn chứ? Lỡ mà có một sự kiện kinh dị nào đó xảy ra thì tôi—
“EEEEEEEEEK!”
Thấy không? Nhỏ ré lên tiếng hét chói tai như thế đấy
Chờ đã
“Iroha?!”
“S-S-Senpai! Đ-Đến đây đi, nhanh lên! Nhìn này!”
“Anh sẽ xử lý lũ ma quỷ. Anh có cả tấn lá bùa từ ngôi đền đấy, nhớ không?”
“Đó là một bầy chó hoang!”
“Chúng ta gặp rắc rối lớn rồi”
Tôi băng qua những bụi cỏ và lao về hướng phát ra tiếng hét của Iroha. Đến nơi tôi thấy nhỏ đang co rúm trên nền đất. Và có tận ba con chó hoang đang từ từ áp sát nhỏ
Tôi không am hiểu về các giống chó lắm, nhưng chắc chắn đây không phải mấy giống chó cảnh nhỏ như Chihuahua hay Poodle Toy. Chúng to lớn, trông như Pit Bulls hay Akita vậy. Ý tôi là, tất nhiên rồi, kích thước không phải là tất cả, chó Chihuahua thì cũng có thể đáng sợ mà, nhưng đó không phải vấn đề ở đây
Con quỷ thật sự ở đây là gia tộc Kageishi, họ không hề nghĩ đến việc xây dựng nhà vệ sinh bên trong ngôi đền trong khi bên ngoài thì đầy rẫy chó hoang đang lang thang! Rõ ràng họ chỉ nghĩ đến một thứ duy nhất khi thiết kế ngôi đền đó mà không để tâm đến những nguy hiểm đang rình rập bên ngoài! Với việc đó tôi chỉ có thể nghĩ rằng họ là một đám người đầu óc dâm đãng thôi
“Tệ thật” Tôi nói “Cực kì tệ luôn. Không biết ba con chó này từ đâu tới nữa”
“C-Chúng ta tiêu đời rồi phải không? Nghe chúng gầm gừ kìa, nghe như…như một bầy sói hoang ấy”
“Trông chúng cũng khá ục ịch đấy. Lũ này chắc phải ăn sướng lắm so với một bầy chó hoang ha”
“Có lẽ bởi vì chúng được ăn thịt những người như chúng ta đấy!”
“Này, em bình tĩnh đi, được không?”
Lũ chó nhảy dựng lên trước tiếng hét bất ngờ của Iroha, và tản ra về hai phía như thể chúng sắp sửa tấn công vậy. Lũ này so với động vật hoang dã thì vẫn thông minh quá đấy. Vậy thì tôi cũng phải động não một chút thôi nhỉ
“Em đứng dậy được không Iroha?”
“Ừm, được. Em—Aah!” Iroha đột nhiên kêu lên như thế nhỏ bị điện giật, nhỏ cố đứng dậy nhưng kết quả nhỏ lại ngã quỵ xuống đất
“Gnngh…”
Iroha nghiến răng, tay ôm lấy mắt cá chân. Đôi dép gỗ truyền thống của nhỏ tuột ra, để lộ vết sưng tấy đỏ ở chân nhỏ. Hẳn là nhỏ đã bị bong gân khi sự xuất hiện đột ngột của lũ chó đã khiến nhỏ giật mình và ngã xuống đất
Bây giờ bỏ chạy không phải là giải pháp. Cách duy nhất có thể cứu chúng tôi bây giờ là bằng cách nào đó đuổi ba con chó này đi
“Đó là tất cả những gì ta có thể làm…”
Tôi đã lên mạng tìm kiếm về những vấn đề chung tôi có thể gặp phải trong chuyến đi và giải pháp trước khi rời đi. Thiên tai, tai nạn chèo thuyền, cá mập tấn công, nạn trên đường cao tốc, vân vân,...Và tất nhiên là cũng có cả chó hoang nữa, mặc dù tôi chưa bao giờ nghĩ là mình phải sử dụng đến kiến thức đó
“Hãy để ý đến lũ chó, Iroha. Cố gắng lùi lại gần cái cây đó một cách chậm rãi thôi. em không cần phải đứng dậy đâu
“Kay!” Iroha làm theo những gì tôi nói mà không ý kiến gì cả, nhẹ nhõm thật đấy
Khi lũ chó săn mồi theo bầy đàn, chúng thường tấn công từ nhiều hướng khác nhau. Nếu chúng vòng ra phía sau bạn nơi bạn không để ý và lao đến từ điểm mù, bạn có thể chết vì điều đó. Khi nào Iroha còn dựa lưng vào một cái cây thì chúng không tấn công từ đằng sau được
Bước đầu tiên khi đối phó với chó hoang: Nếu lũ chó tấn tấn công theo bầy đàn, hãy đảm bảo rằng chúng không thể lẻn ra sau lưng bạn
“Tôi không thích chơi trò dự báo thời tiết như bọn trẻ con nhưng… Hấp!” Tôi cởi chiếc dép mình đang mang ra và tung nó lên. Giống như lũ học sinh tiểu học làm thế để có thể (hình như vậy) dự báo thời tiết ấy. Chiếc dép chậm rãi vẽ một đường vòng cung trên không trung trước khi đáp xuống ngay chính giữa bầy chó. Bật đèn pin trên điện thoại lên, tôi ném nó ra trước mặt con chó to nhất và lớn nhất (có vẽ là con chó đầu đàn)
“S-Sao anh lại cởi dép ra? Giờ thì anh không chạy được nữa rồi!”
“Nhưng em cũng có chạy được đâu đúng không? Vậy chúng ta chỉ còn một lựa chọn duy nhất là đuổi chúng đi thôi”
“N-Nhưng anh có thể bỏ em lại và—”
“Anh sẽ không bỏ em lại một mình đâu”
“N-Nhưng thậm chí anh còn ném cả điện thoại đi! Anh đang làm cái gì vậy chứ?”
“Anh có thể đến nhặt lại nó sau. Chúng ta không có nhiều lựa chọn ở đây đâu. Đó là cách duy nhất để tạo một cái hàng rào giữa chúng và hai ta rồi”
“Hàng rào á? Chỉ với ánh sáng á? Đây đâu phải game nhập vai vớ vẩn, anh biết mà! Ý em là, chắc chắn em sẽ chọc anh về vụ đó sau, nhưng chúng ta đang gặp nguy hiểm đấy!”
“Anh không có đùa đâu! Các chuyên gia nghiên cứu về hành vi động vật đã nói vậy ở trên mạng đấy”
Bạn cần tạo một loại rào chắn nào đó giữa bạn và lũ chó để đánh lạc hướng chúng, không quan trọng đó là rào chắn thật hay về mặt tinh thần. Nhưng vẫn phải nói đó chỉ là biện pháp tạm thời thôi
Bước thứ hai khi đối phó với chó hoang: Dùng vật gì đó để ngăn cách giữa bạn và chúng
Lũ chó hoang đứng im nhìn vào chiếc hàng rào bằng dép kiêm điện thoại, chúng xù lông cảnh giác. Trong khi chúng đang bận làm điều đó, tôi quan sát xung quanh và nhặt được một cành cây gần đó. Cành cây đủ dài và dày cho mục đích của tôi, và tôi có thể cầm chắc nó nữa. Tôi thực hành vài lần và tin chắc nó sẽ thành công. Môi tôi nở một nụ cười khi tôi chuẩn bị ném
“Đừng nói với em là anh định dùng thứ đó để tấn công đấy nhé. Trong game nhập vai thì anh cũng chỉ dùng cành cây trong thị trấn tân thủ thôi, anh biết không! Anh không nghĩ rằng mình sẽ chiến thắng với thứ đó đấy chứ?” Giọng điệu của nhỏ đầy vẻ lo lắng, nhưng nhỏ vẫn không quên chọc khoáy tôi dù trong tình cảnh nào
“Gì cơ? Em không biết à?” Tôi quay người lại hỏi Iroha, tay giơ cành cây bách lên cao (ý tôi là, có thể đó không phải cây bách, nhưng thôi kệ đi). “Cành cây là vũ khí mạnh nhất trong những bộ phim về cá mập đấy”
“Ai lại đi xem phim về cá mập chứ, đồ ngốc”
“Im lặng đi! Ít nhất anh sẽ vờ như mình thắng trận này! Nếu anh không nhận được hiệu ứng giả dược thì anh mất tất!”
“Em tưởng anh tôn thờ điều chân thật và logic cơ mà?! Chúng đi đâu mất rồi?!”
Tôi biết mình đang lạm dụng từ ‘giả dược’, cơ mà này, tôi tuyệt vọng lắm rồi. Cầm cành cây trên tay, tôi gào lên vào lao vào lũ chó trước mặt
Bước thứ ba khi đối phó với chó hoang: Nhặt một cành cây hay gì đó lên, và chúc may mắn
Xin lỗi vì bước cuối hơi mơ hồ. Nhưng nếu bạn thật sự muốn biết làm cách nào để đuổi một bầy chó hoang đi thì hãy tự tìm hiểu đi nhé. Bởi vì tôi thật sự không đủ hiểu biết để chỉ bạn đâu
Cho qua đi
Tóm lại, tôi đã thắng lũ chó đó. Tôi không cần phải đánh chúng hay gì cả; mà chúng sợ hãi vì tiếng hét tuyệt vọng của tôi nê chúng đã bỏ chạy với một tiếng gầm gừ đáng yêu. Tôi nợ cậu đấy, chuyên gia nghiên cứu hành vi động vật trên mạng ạ
“Anh thắng rồi! Ha…Ha! Anh thắng chúng rồi!” Tôi cười một tràng đầy sảng khoái
“Anh có chịu vứt cái thứ vũ khí kia xuống và thôi ngay bộ mặt cười nham nhở đáng sợ ấy đi không? Xin lỗi, em không nên gọi thứ đó là vũ khí nhỉ”
“Xin lỗi. Do adrenaline trong người anh tăng cao thôi”
Nhưng bạn hiểu mà, đây là lần đầu tiên tôi đối phó với lũ chó hoang ở trên núi, ngay giữa đêm khuya như thế này đấy. Tôi tự hỏi liệu có bao nhiêu thanh niên Nhật Bản có thể nói họ đã vượt qua điều tương tự
“Oh, phải rồi. Anh cần hỏi em vài chuyện quan trọng đây, Iroha”
“Chúng không cắn hay cào em nên em không bị dại đâu”
“Em đi vệ sinh xong trước khi chúng xuất hiện à?”
“Vậy là anh quan tâm về chuyện đó hơn việc em có bị thương không à?”
“Đó là vấn đề quan trọng mà, phải vậy không?”
Nghĩ về chuyện đó cũng quan trọng mà. Thời điểm này nhạy cảm lắm, lỡ mà sinh lí của nhỏ bị rối loạn thì nhỏ sẽ bị ốm mất
“Thì đúng là thế, nhưng lịch sự cũng vậy. Anh phải coi lại cách cư xử của mình đi!”
“Biết rồi, khổ lắm. Anh sẽ để ý đến điều đó. Vậy, em đã xong chưa?”
“Em sợ quá đến nỗi gờ em không còn buồn đi vệ sinh nữa rồi”
“Được rồi. Em đứng dậy được không đấy?”
“Uh…Em nghĩ chắc là không đâu” Nhỏ chỉ vào chân mình với một nụ cười lo lắng. Nhỏ vẫn đang ngồi bệt dưới đất. Có một vết cắt nhỏ trên mắt cá chân đang tấy đỏ của nhỏ, hình như lúc ngã nhỏ vô tình bị cứa bởi đá hay gì đó
“Có vấn đề còn lớn hơn cả cơn đau của em rồi đây. Chờ anh một chút”
Phải khử trùng cho nhỏ mới được. Tôi bảo nhỏ ngồi lên một tảng đá gần đó trong khi tôi chạy bộ về phía ngôi đền. Tôi tìm hộp y tế nhưng không thấy đâu, cả những thứ dó tác dụng khử trùng cũng không nốt. Tôi bỏ 100 yên và chiếc tủ lạnh mini cạnh giường và lấy một chai nước cùng hai cái khăn tắm ra và vội vã chạy lại chỗ Iroha đang ngồi chờ
“Mừng là em không bị lũ chó đó quay lại ăn thịt trong lúc anh đi đấy”
“Có lẽ em không nên nói gở như thế, nhưng em cá nếu đây mà là một phim kinh dị thì chắc em chết lâu rồi”
“Đúng thế, nhưng mà đây là thực tại. Đưa chân đây anh xem cho nào!”
“Hả? K-Khoan! Chờ-Chờ đã!”
“Đừng có đá anh coi, đồ ngốc này!” Tôi quỳ xuống trước mặt Iroha và vén váy nhỏ lên đến đùi. Sau đó tôi giữ chân nhỏ lại để nhỏ không thể đá tôi nữa, nhưng mặt nhỏ lại đỏ bừng “Anh không làm gì kỳ quặc đâu, được chứ? Anh chỉ rửa vết thương cho em thôi”
“O-Oh, phải rồi. Được thôi, làm đi…”
Cuối cùng nhỏ cũng chịu bình tĩnh lại. Nhỏ đúng là phiền phức mà
“Nếu đau thì nhớ nói anh biết đấy!”
“Được rồi. Anh nhớ nhẹ nhàng thôi đấy”
Tôi đổ chai nước lên vết thương và nhẹ nhàng thấm bằng một cái khăn. Tâm trí tôi không khỏi suy nghĩ lan man về đôi chân đang giật giật của nhỏ. Nhưng tôi biết đây không phải lúc nghĩ về thứ đó, nên tôi xua tan hết những suy nghĩ đó. Sau khi lau vết thương xong, Tôi băng vết thương lại bằng một cái khăn khác và máu đã ngừng chảy
“Được rồi, giờ anh chỉ làm được có thế thôi. Nhưng anh muốn khử trùng vết thương sớm nhất có thể. Chỉ là phòng hờ thôi”
“Sao anh giỏi việc này vậy? Anh tham gia làm hướng đạo sinh à?”
“Biết cách sơ cứu cơ bản trong những trường hợp khẩn cấp cũng hữu ích lắm đấy. Anh không phải là bác sĩ, nhưng anh đã học những thứ chúng ta cần phải biết”
“Anh giỏi tất cả mọi thứ luôn, đến nỗi em bắt đầu thấy kỳ lạ rồi đấy”
“Không có đâu. Nếu anh làm hiểu biết hơn thì anh đã có thể cầm máu tốt hơn rồi, mà thậm chí anh còn không biết liệu mình có đang làm đúng không nữa. Anh cũng chỉ hiểu biết như người khác thôi”
“Này, việc anh biết hết về tất cả những điều cơ bản đã đủ kỳ lạ rồi. Nhưng em mệt lắm, nên không có thời gian chọc ghẹo anh về chuyện đó đâu”
Không hiểu sao nghe như thế còn làm tôi thấy khó chịu hơn nữa. Chẳng phải bình thường toàn là tôi nói nhỏ kỳ lạ như thế nào sao? Giờ thì chính nhỏ lại là người nói tôi kỳ lạ vì là một người bình thường á?
Tôi không biết nữa…
“Thôi đừng phí thì giờ nữa, giờ ta xuống núi thôi” Tôi nói
“Hả? Gì cơ, ngay bây giờ á?”
“Đúng thế. Chứ để vết thương không được khử trùng như thế lâu nguy hiểm lắm
“U-Um, được thôi, cơ mà… Sao anh lại đứng như thế?”
“Nghĩ gì đấy? Leo lên đi”
“Eep”
Tôi gửi một tin nhắn LIME nhanh cho Ozu để cậu ta biết chúng tôi sắp xuống núi rồi quỳ xuống và đưa lưng cho Iroha, sẵn sàng tư thế đẻ cõng nhỏ. Lần này tôi phải cẩn thận thôi. Tôi thà đối mặt với lũ chó hoang đó một lần nữa còn hơn là phải đối mặt với một Iroha đang xấu hổ vì bị đối xử như một đứa trẻ
“Anh biết là em không thích như thế này, nhưng làm ơn làm theo một lúc nhé”
“Hngh. Việc khử trùng vết thương có thật sự quan trọng lắm không? Em không thể nghỉ ngơi ở trong ngôi đền được sao?”
“Không. Nên nhớ rằng, đối với anh, em không phải một kouhai bình thường; mà em còn là em gái thằng bạn anh. Ozu – người bạn thân nhất của anh – đã tin tưởng giao em cho anh, vậy mà giờ em lại bị thương. Anh không thể làm gì ảnh hưởng đến sức khỏe của em thêm nữa”
“Hmph. Em hiểu anh cảm thấy có nghĩa vụ với anh trai em nhiều như thế nào…”
Tôi có cảm giác như Iroha lại đang nổi giận với tôi nhưng theo một cách tinh tế hơn. Tôi không bao giờ hiểu được con gái, dường như tâm trạng và suy nghĩ của họ lúc nào cũng nắng mưa thất thường, trưa còn có thể có sấm chớp nữa
“Thôi lằng nhằng và lên đi”
“Ugh. Được rồi, được rồi! Nhưng sau chuyện này đừng có lấy nó ra để chọc ghẹo em đấy nhé!”
“Không như em, anh không rảnh đi gom nhặt từng cái tiểu tiết để chọc ghẹo người khác sau đâu. Có lẽ lần này cũng alf bài học cho em rằng làm như thế không hay chút nào”
“Em biết rồi, biết rồi… Ugh, nhục nhã quá!” Iroha rụt rè đặt tay lên vai tôi “Xin phép…” Nói rồi nhỏ chuyển toàn bộ trọng lượng lên người tôi
Tôi có thể cảm thấy thứ áp lực tà ma đó đang đè lên lưng tôi, trọng lượng cơ thể nhỏ, và thứ áp lực tà ma đó đang đè lên lưng tôi. Tôi cắn chặt răng và đứng dậy. Nhân tiện đó không phải lỗi đánh máy đâu. Đôi lúc những thứ quan trọng nên được nhấn mạnh nhiều lần
Poodle Toy: Cùng giống với chó poodle nhưng có kích thước nhỏ hơn, dễ huấn luyện Hiệu ứng giả dược (placebo effect) là hiện tượng khi một người trải qua sự cải thiện về tình trạng sức khỏe hoặc triệu chứng bệnh sau khi sử dụng một phương pháp điều trị không có tác dụng dược lý thực sự