Đêm hôm đó, ánh đèn màu cam phát ra từ đám rước cầm lồng đèn giấy rọi sáng rực lên con đường đèo u tối. Chắc khi nhìn vào từ xa, chúng giống hệt những quả cầu lửa trôi lơ lửng hay những linh hồn lang bạt trong màn đêm. Chỉ khi bạn căng tai lên lắng nghe những tiếng lạo xạo yếu ớt của đất, lá hay cành cây khô thì mới có thể nhẹ nhõm yên tâm tin rằng những ánh sáng đó là do con người
Những người này là người dân của làng Kageishi. Mặc những bộ kimono và đeo mặt nạ truyền thống, họ theo sau Kageishi Kou - người đứng đầu làng mà không nói với nhau câu nào. Tại đó, ẩn sau cái bóng to lớn của người đứng đầu, là tâm điểm của nghi lễ ngày hôm nay: đôi uyên ương. Một trong số đó, tất nhiên rồi, chính là tôi. Còn lại là người phụ nữ bên cạnh tôi, cô ấy đang mặc một bộ trang phục kì quái. Và dáng vẽ kỳ dị đó càng được tôn lên thêm nhờ bầu không khí xung quanh với bóng tối bao trùm
Cô ấy mang một chiếc mặt nạ màu trắng với họa tiết nụ cười và đôi mắt màu đỏ. Đó là kiểu mặt nạ mà bạn sẽ chỉ hay bắt gặp trong các sự kiện truyền thống ở Nhật Bản, bảo tàng nghệ thuật lịch sử hay các bộ phim kinh dị thôi. Chiếc mặt nạ càng hợp hơn khi mặc cùng bộ kimono trắng có tay áo dài và viền dài đến chân. Bạn chỉ có thể nhận ra cô ấy là một người phụ nữ từ những đường cong tinh tế lộ ra từ bên dưới lớp vải dày mà thôi
Trước đây, việc che mặt của cô dâu là để bảo vệ danh tính của cô ấy và những kẻ xấu không thể can thiệp và buổi lễ. Nhưng ngày nay nó không khác gì một chiêu trò; một chiêu trò góp phần tạo nên bầu không khí kỳ quặc này
“Ah!”
“Sumire, ah—Sensei? Cô không sao chứ?” Tôi nhanh chóng đưa tay đỡ lấy cô ấy khi cổ vấp phải một khúc cây dưới đất
“T-Tôi xin lỗi” Mặc dù tôi không thể nhìn thấy mặt cô ấy dưới lớp mặt nạ nhưng cô ấy có vẻ đang khá bẽn lẽn “Tôi không quen mang mấy đôi dép kiểu này, nên hơi dễ mất thăng bằng”
“Để ý kỹ từng bước chân đi. Sẽ không hay nếu cô xuất hiện với bộ mặt lấm lem bùn đất đâu. Thần rừng sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng ta mất”
“Anh ta nói đúng đấy, Sumire. Nghĩa vụ của một người phụ nữ nhà Kageishi là luôn kiên định và quyết đoán” Kou nói
“V-Vâng, thưa ông” Sumire chán nản đáp lại
Tôi chìa tay về phía cô ấy “Cô có thể nắm lấy tay tôi cho đến khi chúng ta tới đền thờ”
“Cảm ơn, Akiteru-kun”
Cô ấy nắm lấy tay tôi. Tối có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay cô ấy. Nó mềm mại, ấm áp và cũng hơi đâm mồ hôi nữa. Chắc cô ấy phải lo lắng lắm
Chẳng trách cô ấy được. Chúng tôi đang cố đánh lừa gã khổng lồ phía trước và những người dân trong làng đang tiến lên ở phía sau mà
Chúng tôi tiếp tục tay trong tay bước đi một lúc nữa cho đến khi đám rước cưới đột ngột dừng lại. Kageishi Kou giơ chiếc đèn lồng của ông ấy lên, rọi sáng cả tòa nhà phía trước mờ nhạt phía trước chúng tôi. Nó to hơn mong đợi của tôi từ một ngôi đền bị bỏ hoang phía sâu trong núi ít ai lui tới này. Đúng là nó không to bằng những ngôi đền bạn có thể thấy trong thành phố, nhưng dù sao thì nó cũng không hề nhỏ chút nào. Ngôi đền được xây bằng gỗ, một phần của nó trông như đã bị phá hủy bởi mưa gió. Nhưng có vẻ nơi này vẫn được tu sửa thường xuyên vì hầu như không có miếng gỗ nào bị mục nát cả. Những dải giấy zigzag treo trước cửa càng làm nơi này trông đáng sợ hơn hẳn
“Cầm lấy đi, Akiteru-kun”
“Vâng” Tôi cẩn thận nhận lấy chiếc đèn lồng mà Kou đưa. Từ nãy đến giờ, chúng tôi đã được dẫn đi bởi những chiếc đèn lồng khác nữa, nhưng một khi đến ngôi đền, chúng tôi sẽ bị bỏ ở lại đây với nhau. Nên ông ấy mới đưa chiếc đèn lồng này cho tôi. Tôi gật đầu và dẫn Sumire tiến về phía trước
“Akiteru-kun”
“Ngài còn gì muốn nói sao?” Tôi quay lại khi nghe thấy giọng Kou
Ông ấy nhìn tôi bằng bộ mặt dữ tợn như một con gấu của ông, và đưa tay ra giơ ngón tay lên với tôi “Cháu gái ta từ giờ đã là của cháu rồi đấy, GLHF!”
“Guh?”
Tôi không biết làm sao để phát âm từ “GLHF” nếu tôi có lỡ gặp nó trên giấy, nhưng không hiểu sao ông ấy lại thể hiện được nó một cách hoàn hảo. Tôi chưa kịp hỏi cách để làm thế thì ông ấy đã đẩy tôi và Sumire về phía ngôi đền
Chúng tôi cuối cùng cũng đã đến ngôi đền trong lời đồn…
Nếu những khẳng định về nơi này và sức mạnh thần thánh của nó là sự thật, thì số phận của tôi sẽ bị gắn kết với người phụ nữ này đến hết phần đời còn lại mất. Tôi không thể nghĩ được thứ gì tệ hơn nữa. Nhưng hai chúng tôi khác nhau. Chúng tôi biết rằng đây là một chiêu trò và chẳng có thế lực siêu nhiên nào ở đây cả. Chúng tôi tiếp tục tiến về phía ngôi đền, lúc này bàn tay hai đứa đều ướt đẫm bởi mồ hôi
Giọng nói đầy uy lực của Kou vang lên sau lưng tôi “Hai đứa phải ở đây cùng nhau hết đêm nay và không được rời đi đâu cho đến sáng”
“Sẽ ra sao nếu bọn cháu rời đi?” Tôi liều mạng hỏi
“Vậy thì cậu sẽ trở thành bữa ăn cho chó hoang trên núi”
Ông ấy thậm chí không hề do dự. Tôi đã mong ông ấy sẽ nói gì đó như một lời nguyền hay linh hồn ma quỷ gì đó, những những lời thốt ra từ miệng ông ấy lại vô cùng thực tế. Nếu phải nói thì nghe những lời đó còn đáng sợ hơn nhiều
“Tiến lên đi. Mặc dù có một số người dân trong làng sẽ đứng canh gác ở phía ngoài kia, nhưng vẫn đủ xa để không nghe thấy hai đứa. Sẽ không có ai chứng kiến những gì hai đứa làm ở bên trong ngồi đền này. Cho phép ta được nói lại. Bất kể hai đứa có làm gì bên trong đó, cũng sẽ không có ai đổ lỗi hay cản trở hai đứa đâu, vậy nên cứ tẹt ga đi”\
“V-Vâng ạ” Tôi không thể làm gì khác ngoài việc gật đầu mặc dù thấy hơi khó chịu khi ông ấy cứ nhắc lại điều đó
“Chúc ông ngủ ngon, ông nội” Sumire vén vạt áo chiếc kimono trắng của mình lên và cúi chào ông ấy
Chúng tôi quay người bước vào trong ngôi đền và đóng cánh cửa trượt đằng sau lại. Giong Kou vang vọng ở bên ngoài “Giờ chúng ta sẽ quay về! Một số ở lại canh gác, được chứ?”
Sau đó những tiếng bước chân kêu lên như thể người dân trong làng bắt đầu rời đi khỏi ngôi đền. Tôi mở hé cánh cửa ra và nhìn thì thấy ánh sáng của những chiếc đèn lồng đã ở một khoảng khá xa rồi. Giờ chỉ còn mỗi tôi và Sumire ở đây thôi
“Giờ hai chúng ta đã thật sự ở riêng với nhau rồi, nhỉ?”
“Yup” Cô ấy bắt đầu cười khúc khích đằng sau chiếc mặt nạ, vai cô ấy rung lên từng đợt. Cô ấy đang cực kì tận hưởng chuyện này
Cô thật sự tài năng đấy
“Chúng ta đang lừa được bọn họ rồi ha, Senpai?” Cô ấy ném chiếc mặt nạ sang một bên. Bên dưới chiếc mặt nạ không phải giáo viên Toán học đáng thương với vẻ đẹp lạnh lùng mà là Iroha với nụ cười vẫn khó chịu như thường lệ
***
“Iroha và tôi sẽ tham gia nghi lễ này”
Lúc đó là vài giờ trước khi bắt đầu nghi lễ. Sau lời nói đó của tôi, cả căn phòng bắt đầu trở nên hỗn loạn
“Cuối cùng mày cũng định cưới con bé rồi à, huh? Đúng nhỉ!” Ozu tung nắm đấm vào không trung
“Ch-Chờ đã, tại sao? Đó là một ý tưởng ngu ngốc. Còn nếu không thì… Aki, anh không định…” Mashiro nhảy dựng lên với vẻ vừa buồn vừa giận dữ
“Nghe hay đấy. Oh, chờ đã. Ý cậu nói là cậu thích Iroha-chan à? Ôi chúa ơi, thật sao?!” Sumire thì có vẻ hơi bối rối
Mọi người đều phản ứng như những gì tôi mong đợi. Tất cả mọi người, trừ Iroha
“Ch-Chờ đã, Senpai! A-Anh đ-đang nói cái gì vậy–Huh. Chắc là anh muốn được cưới em lắm rồi. Cũng hợp lý mà. Dù sao thì em cũng siêu cấp dễ thương mà!” Lời nhỏ nói thì vẫn như thường lệ, cơ mà phản ứng thì có vẻ hơi ngạc nhiên. Mắt nhỏ đảo liên hồi và mặt thì hơi ửng đỏ. Nhỏ cứ hay chọc tôi về chuyện chúng tôi làm gì đó cùng nhau hay gì đó, nên tôi tưởng nhỏ sẽ không nghĩ về chuyện này một cách nghiêm túc. Thành thật mà nói, nhỏ như vậy làm tôi có chút nhẹ nhõm. Vì điều đó chứng tỏ nhỏ không có ý định muốn liên quan đến tôi qua nhiều
“Đừng ngu ngốc thế. Tất nhiên là anh không muốn cưới em rồi. Chúng ta đều biết rằng có thứ gì đó đáng ngờ đằng sau toàn bộ cái Nghi lễ Tơ hồng này rồi mà, phải không?”
Không quan trọng thứ đáng ngờ đó là cái gì. Nếu chúng ta cứ nghĩ nhiều về điều đó và chùn bước, chúng ta sẽ lỡ mất cơ hội và không bao giờ có thể trả tự do cho Sumire nữa
“Khi tôi nói chúng tôi sẽ ‘tham gia’ nghi lễ này, tức là tôi muốn chúng ta hãy tận dụng nó ấy”
“Thế kế hoạch của cậu là gì?” Sumir nghiêng đầu nhìn tôi một cách lo lắng
Tôi cười “Chúng ta sẽ khám phá bí mật nhà Kageishi”
“Ý cậu là sao nữa?”
“Nhà Kageishi đã bám riết không buông cái truyền thống từ bao đời của họ và buộc con cháu của họ phải làm theo. Nhưng sẽ ra sao nếu những người áp đặt quy tắc này cũng không như vẻ ngoài của họ? Sẽ ra sao nếu còn thứ gì đó, thứ gì đó tăm tối, đứng đằng sau cánh gà? Một thứ là điểm yếu mà chúng ta có thể lợi dụng?”
“Vậy thì không có lí do gì để ta phải làm theo tục lệ thêm nữa”
“Đúng vậy. Ít nhất thì cô cũng cần lý do để làm thế, đó là từ bỏ cái phong tục này và trả tự do cho bản thân. Thế nên tôi muốn cô hãy lục soát dinh thự chính nhà Kageishi”
“Lục soát sao?”
Mọi người trong phòng bắt đầu thì thầm với nhau. Chẳng trách họ được, nếu làm thế thì gần như là tội phạm rồi còn gì. Đó là lý do tôi chọn Sumire đấy
“Không một ai ngoài cô có thể làm chuyện đó hết, Sumire-sensei. Nếu là cô thì mọi chuyện sẽ đỡ phạm pháp hơn một chút vì cô là gia đình của họ. Mọi người trong làng sẽ rời đi gần hết để tổ chức Nghi lễ Tơ hồng, Nên lúc đó căn nhà sẽ trống không”
“Đúng thế thật. Đó là lý do cậu muốn tôi đổi chỗ với Iroha-chan phải không?”
“Yup. Vì cô đâu thể vừa tham gia nghi lễ vừa lục soát ngôi nhà được”
“M-Mashiro không thể đổi chỗ với Sumire-sensei sao?” Mashiro rụt rè lên tiếng
“Anh muốn một người có thể thể hiện hết biểu cảm của cô ấy một cách chân thực nhất. Một người có khả năng diễn xuất. Nếu không thì sẽ chẳng có ai bị mắc bẫy cả”
“P-Phải rồi”
“Chờ đã, Cậu kêu lục soát… Nhưng rốt cuộc thứ cậu muốn tôi tìm là cái gì mới được chứ? Tôi hiểu con người ông nội tôi. Tôi không nghĩ ông ấy là kiểu người sẽ để lung tung mấy thứ bí mật đâu”
Cũng đúng. Một người đàn ông với cơ thể đồ sộ như một con gấu cùng chất giọng đáng sợ như ma quỷ. Tôi không biết ông ấy có che giấu bí mật nào không nữa. Nhưng từ những thứ tôi để ý trong những ngày vừa qua. Tôi biết dù chỉ có mảy may một tí cơ hội, nhưng tôi không còn lựa chọn nào ngoài việc nắm bắt nó
“Lúc tôi nói chuyện với ông của cô tôi có để ý được vài thứ đấy, Sumire-sensei. Thứ không đúng với những điều cô nói với tôi. Nếu tôi đúng thì đó là nơi hoàn hảo để xâm nhập. Đó là bí mật mà tôi muốn cô tìm cho tôi”
“Nhưng rốt cuộc cái bí mật mà cậu nói là cái gì?”
Sumire, Iroha, Mashiro, và cả Ozu đổ dồn ánh mắt về phía tôi, nín thở chờ đợi lời nói tiếp theo của tôi. Tôi lần lượt nhìn lại vào mắt của từng người họ. Sau đó lên tiếng
“Phim heo trẻ con”
Tất cả mọi người nhìn tôi chằm chằm, những cử chỉ và biểu cảm trên gương mặt họ như bị đông cứng
“Anh đang đùa đấy à, phải không, Senpai? Em còn tưởng anh đang đùa đấy!”
Đừng làm như thể tôi đang đùa một câu vô cùng tẻ nhạt vậy!
“Anh đang nghiêm túc đấy! Không thể chắc chắn rằng toàn bộ gia đình Kageishi, đặc biệt là Kou, không phải một lũ lolicon được, nếu không muốn gọi là ấu dâm!”
“Như thế thậm chí còn tệ hơn ấy! Anh định huy động cả Liên minh chỉ để chứng minh rằng ai đó là một tên lolicon à? Giờ là tháng Bảy rồi, không phải đầu tháng Tư đâu đấy”
“Im lặng đi! Anh đã bảo đây không phải một trò đùa mà! Chúng ta sẽ tìm kiếm những thứ như phim heo trẻ con ở dinh thự nhà Kageishi, và thế là họ coi như xong đời, phải không? Lúc đó kiểu gì họ cũng phải để Sumire-sensei rời đi và bắt đầu cuộc sống mới của cô ấy như một họa sĩ minh họa!”
“Thì đúng là thế thật, nhưng ý em là…tại sao anh lại nghĩ người đó đang cất giấu những thứ như thế chứ, Senpai?”
“Có ba lý do” Tôi giơ ngón tay lên “Thứ nhất là thái độ hoan hỉ của ông ấy khi nghe đến mối quan hệ học sinh – giáo viên”
Gia đình Kageishi luôn bảo thủ đủ thứ. Vậy tại sao người đứng đầu nhà này lại không để tâm đến việc cháu gái mình kết hôn với một đứa trẻ vì thành niên? Ông ấy thậm chí còn kể về một trường hợp tương tự trước đó trong gia đình khi cũng có những người đã kết hôn với học sinh của mình
“Ừm, em vẫn chưa thấy thuyết phục lắm. Ý em là, trong quá khứ vẫn có những trường hợp người ta vẫn kết hôn dù còn là một đứa trẻ mà không phải sao? Anh còn điều gì khác nữa không?”
“Thứ hai là cách ông ấy nói chuyện”
“Cách ông ấy nói chuyện á?”
“Thường thì những gì ông ấy nói có vẻ khá chuẩn mực và trang trong đúng chứ? Nhưng đôi lúc ông ấy vẫn sử dụng những từ ngữ mà chỉ giới trẻ mới dùng. Điều đó có nghĩa là ông ấy phải thường xuyên nói chuyện với những người trẻ tuổi sử dụng thứ ngôn ngữ đó, thứ có lẽ hơi khó hiểu đối với một ông già độ tuổi xế chiều”
“Hợp lý đấy. Làm nghề giáo không có nghĩa là có thể thấu hiểu hết hoàn toàn cách bọn trẻ nói. Nhưng mà lập luận như thế thì vẫn còn mông lung quá” Iroha dừng lại suy nghĩ một lát “Ý em là, biết đâu ông ấy cố gắng nói chuyện như thiếu niên để xây dựng một mối quan hệ tốt với học sinh của ông ấy hay gì đó”
“Nhưng điều cuối cùng là luận điểm uy tín hơn bất cứ thứ gì nữa này” Tôi nhìn sang Sumire “Ông ấy cùng chung DNA với Sumire-sensei. Cô ta biến thái thì khỏi nói, nên có nghĩ ông ấy như thế thì cũng là điều hiển nhiên thôi”
“Oh! Em hiểu rồi. Ông ấy đúng chính xác là một tên ấu dâm”
“Gì vậy chứ?” Mắt Sumire rưng rưng nước
“Nghĩ kỹ lại thì” Iroha nói “Đâu phải tự nhiên khi không cô lại trở thành một kẻ biến thái sau một đêm suy nghĩ, đúng không? Chắc nó phải có sẵn trong gen của cô rồi ấy. Em cá là mọi thành viên trong gia đình cô ai cũng đang che dấu gì đó về gu của bản thân như nghiện loli hay shota chẳng hạn”
“Họ không thể nào như thế được đâu! Cô biết mà. Cô đã lớn lên cùng những con người đó đấy!”
“Chắc rồi, nhưng Midori-san cũng lớn lên cùng với cô đấy thôi. Và cô ta đâu có biết gì về ham muốn của cô”
“Nah! Cậu nói phải!”
Những đứa trẻ sinh ra thường giống với cha mẹ của chúng, nhưng đôi lúc không phải bị đặc điểm trực tiếp có thể nhận thấy rõ ràng. Trong trường hợp của Sumire, gia đình cô ấy quá nghiêm khắc và bị ràng buộc bởi truyền thống của gia tộc, nên cô ấy phải cố giấu hết có thể những thứ trái với truyền thống. Có cũng là lý do cô ấy dựng lên một nhân cách lạnh lùng với vẻ ngoài xinh đẹp để vùi lấp phần con người đồi trụy vào bên trong
Nhưng liệu có phải chỉ mỗi Sumire là người duy nhất trong nhà làm như thế? Sẽ ra sao nếu toàn bộ thành viên trong gia đình cô ấy đều giống như thế, cố giấu đi con người thật của mình vì gia quy? Thứ gì đang ẩn sau lớp mặt nạ của bọn họ? Nếu chúng ta nghiền nát được cái lý do phải tuân theo những luật lệ đã kìm hãm Sumire từ lâu thì sao?
“Tôi biết đây là một canh bạc. Có thể cô sẽ không tìm thấy được thứ chúng ta có thể sử dụng. Nếu chuyện đó xảy ra, chúng ta sẽ phải nghĩ ra một cách khác. Nhưng ta vẫn phải liều mình nắm lấy cơ hội lần này, và nếu như mọi chuyện hỏng bét thì ta sẽ hứng chịu thất bại này cùng nhau. Cô sẽ làm chứ, Murasaki Shikibu-sensei?”
“Aki…” Cô ấy nhìn tôi trong sự ngỡ ngàng với đôi mắt dao động đầy do dự
Tôi tự hỏi thứ gì đang diễn ra trong đầu cô ấy. Có thể là không có gì cả. Môi cô ấy cắn chặt vào nhau, và đôi bàn tay cô cuộn chặt lại thành hình nắm đấm. Cuối cùng, những tia sáng quyết tâm cũng từ từ bừng lên trong đôi mắt cô ấy và đôi lông mày đã giãn ra đôi phần
“Tôi sẽ liều mình thực hiện kế hoạch của cậu. Và tôi sẽ làm tất cả vì tương lai của chính mình mà không vì ai khác cả!”
***
Chính vì thế nên tối nay tôi và Iroha đang ở cùng nhau trong ngôi đền
“Họ không hề nghi ngờ gì hết nhỉ”
“Tất nhiên là không rồi!” Iroha cười khúc khích trong khi làm dấu báo mọi thứ đã êm xuôi
Mọi thứ bên phía tôi khá suôn sẻ. nên Sumire và những người sẽ có nhiều thời gian hơn để tập trung vào việc tìm kiếm. Iroha – diễn viên tài năng nhất của tôi – đã diễn tròn vai của nhỏ một cách hoàn hảo. Nhỏ thật sự là một ngôi sao. Nhờ bộ kimono mà cơ thể nhỏ hoàn toàn được ẩn đi, nhưng quan trọng hơn hết nhỏ có thể tái hiện lại chính xác ngữ điệu và cử chỉ của Sumire
Vấn đề ở đây là sự khác biệt về chiều cao, Sumire cao hơn Iroha, và tôi cần nghĩ ra cách để có thể lấp liếm được điều đó. May mắn thay, chúng tôi đã nghĩ ra được một cách
“Đôi giày này khó đi thật đấy!” Iroha kéo bộ kimono lên và cởi đôi dép cao gót nhỏ đang mang ra. Đó là thứ nằm trong số hành lý mà Sumire vách theo để đi biển. Cô ta nói mình mang chúng theo là để dọa cho mấy tên con trai hay tán tỉnh ở bãi biển chạy mất xác. Tôi không biết nó có tác dụng gì trong việc đó không nhưng mà giờ thì nó cũng có ích chút rồi đấy “Mang đôi dép này khó đi lại quá đi mất!”
“Là do em chưa tập thể dục đủ thôi. Anh biết là bây giờ mang nó thì đau đấy, nhưng em cũng trẻ mãi được. Nên học cách lớn đi”
“Em không muốn nghe điều đó từ một gã suốt ngày cắm mặt vào bàn làm việc như anh nói đâu! Đừng có đợi đến lúc bị thoát vị rồi mới đến khóc lóc với em đấy”
“Thế nên anh mới đọc sách về điểm huyệt đấy. Tin anh đi, mấy cái vấn đề về sức khỏe đối với anh đây chỉ là muỗi”
“Nghe hay đấy, nếu anh khỏe thế thì cõng em xuống núi lại nhé”
“Xem lại là muốn được cưng chiều như em bé kìa?”
“X-Xin lỗi, thưa ngài, tôi không hề có ý gì như thế đâu! Em không muốn trải qua sự nhục nhã đó nữa đâu!”
Cuộc nói chuyện của chúng tôi lại trở nên vô nghĩa như thường lệ. Chẳng có gì thay đổi cả, dù chúng tôi đang đối mặt với lời nguyền của Nghi lễ tơ hồng. Nhưng chúng tôi lại có thể dễ dàng nói chuyện với nhau như không có gì, tôi còn chẳng cần cố gắng quá sức. Sự ngu ngốc đó có khi lại ổn nhất lúc này. Thế nên tôi chắc chắc chắn số phận của chúng tôi sẽ ở nguyên đó, không bị gắn kết với nhau, cũng chẳng có gì xảy ra cả
Hoặc đó chỉ là những gì tôi nghĩ thôi
Iroha bắt đầu tiến vào sâu trong ngôi đền “Thứ này nặng thế. Để em kéo ra xem—”
“Gì thế Iroha? Sao tự nhiên lại đơ ra th…ế?” Tôi đi theo sau nhỏ. Và tôi đã hiểu ra thứ cản bước chân của nhỏ
Cho đến lúc này thì toàn bộ kế hoạch vẫn diễn ra suôn sẻ
Nhưng giờ lại xảy ra một sai sót to đùng đến nỗi tôi còn không thể lường trước được. Tôi há hốc miệng nhưng không thể nói được câu nào cả.
Toàn bộ không gian trước mắt chúng tôi bị nhuốm hoàn toàn vào thứ ánh sáng màu hồng đào chói lóa. Rồi một bản nhạc kỳ lạ du dương vang lên khi quả bóng bạc trên trần nhà bắt đầu xoay tròn. Quả cầu bạc bắt và hắt lại ánh đèn màu hồng vào khiến cả căn phòng càng trở nên gợi dục. Đặt chính giữa căn phòng là một chiếc giường đôi mới toanh. OCnf có cả một hộp khăn giấy đặt trên gối. Trong đó có 4 bịch nhỏ hình vuông có ghi ‘0.01 milimet”. Hy vọng đó là kẹo bạc hà hay thứ gì đó khác
Dù sao thì, tôi biết bạn đủ thông minh để mường tượng ra được bức tranh tôi đang mô tả mà không cần tôi phải đi quá sâu vào từng chi tiết. Thành thật thì tôi cũng không biết nói gì nên đành ngậm miệng lại
“Cái gì thế này, khách sạn tình yêu à?”
Đó, chính nó đấy, từ mọi góc độ, tôi nhìn kiểu gì cũng ra thứ đó. Sao lại có cả một khách sạn tình yêu ở đây chứ, với cả nó đang làm gì trong một ngôi đền cổ ẩn sâu trên núi thế này? Không phải chỉ mình tôi nghĩ điều này thật điên rồ đúng không? Làm ơn nói tôi không cô đơn đi
“Senpai, xem này! Tất cả những cái bao cao su này đều được đục lỗ hết cả này!”
“Được rồi, giờ thì nó không còn là một trò đùa nữa rồi! Cơ mà em đang kiểm tra thứ gì ngay khi mới đặt chân vào đây vậy hả?”
“T-Thì, kiểm tra chất lượng của biện pháp tránh thai cũng quan trọng mà! C-Chứ không phải vì em nghĩ chúng ta sẽ sử dụng nó đâu!”
“Nếu em thấy xấu hổ như thế thì đừng có táy máy ngay từ đầu chứ” Tôi nhìn vào chúng “Này, em nói phải. Tất cả những cái bao này đều có lỗ trên bọc. Cứ như nó bị đâm bởi tăm hay kim khâu gì đó ấy”
Tôi đến đây cũng chuẩn bị tình thần rồi, nhưng thứ này vượt quá xa dự tính của tôi
Nghi lễ Tơ hồng đã mang 100% những cặp đôi tham gia đến với nhau, vậy nên tôi đã nghĩ là phải có chiêu trò gì đó đằng sau. Vì thế nên tôi mới đủ tự tin để lợi dụng nó như một phần của kế hoạch. Tôi đã mong đợi một thứ gì đó khác, thứ chúng tôi phải chiến đấu chống lại bằng mọi giá khi đến đây. Chỉ có điều, tôi không mong thứ đó lại…,lấn cấn như thế này. Đơn giản thì nghi lễ này nói chúng tôi hãy làm tình đi. ‘Nói’ ở đây nghĩa là ‘đẩy thuyền quá khích’ luôn ấy
Kiểu đưa đẩy thiếu tinh tế này làm tôi đau hết cả đầu rồi…có thể nó cũng khiến tôi hơi hứng thú một chút nữa. Không, chờ đã nào! Biến ngay về hang của mày đi, Satan!
“Được rồi, bình tĩnh lại chút nào. Anh sẽ ra đằng kia ngồi một lát”
“Được thôi…”
Tôi đi sang phía bên kia giường. Iroha có vẻ hơi im lặng một cách bất thường. Có lẽ là nhỏ đang ngại. Toàn bộ không gian trong ngôi đền này bị chiếc giường chiếm hết diện tích rồi. Nên đi lại ở đây khó lắm
“Cái–Cái gì?!”
“Hả? Whoa!”
Tôi bước lên nệm để đi qua phía bên kia giường, nhưng chiếc nệm này lại mềm mịn hơn vẻ bề ngoài của nó. Tôi không biết chiếc giường này lại đàn hồi như thế, chắc phải gấp đôi chiếc giường phòng tôi. Ngay khi đặt chân lên chiếc giường, tôi đã mất thăng bằng và ngã xuống. Theo phản xạ tay tôi đưa ra ôm lấy vai của Iroha
Khi lưng tôi đổ nhào xuống, chiếc giường kêu lên một tiếng cót két. Chiếc giường mềm mại này như một con dao hai lưỡi vậy. Đúng là nó đã làm tôi vấp ngã vì quá bồng bềnh nhưng bù lại tôi không thấy đau gì khi ngã xuống hết
“Ngh! Anh xin lỗi, Iroha. Anh chỉ—Gah!” Tôi cố mở mắt ra. Và thứ đập vào mắt khiến tôi phải thốt lên
Mặt Iroha đã ở ngay đó, ngay trước mặt tôi. Mặt nhỏ gần tới nỗi tôi có cảm nhận được từng hơi thở của nhỏ. Mùi hương hoài cổ được sử dụng cho kimono hòa quyện cùng mùi dầu gội ngọt ngào trẻ trung của nhỏ. Qua từng lớp áo, tôi có thể cảm nhận rõ hơi ấm của nhỏ nơi cơ thể hai đứa áp vào nhau, cứ như nhỏ là chai nước ấm của tôi. Mặc dù nhỏ đang đè lên người tôi, nhưng nhỏ không nặng đến mức làm tôi thấy khó chịu. Thay vào đó tôi lại thấy thoải mái thì đúng hơn
“Um…Senpai?”
“X-Xin lỗi, anh không có cố ý, uh… Chờ đã, để anh sửa lại” Tôi cố gắng thoát khỏi cái tình thế nằm dưới người nhỏ, nhưng tôi càng cố, sức nặng của nhỏ dường như càng đè lên tôi hơn nữa
“N-Này, Iroha?”
“Senpai. Đừng nói với em là anh đang bối rối đấy nhé?”
“Cái—”
Mặt Iroha tựa vào lồng ngực tôi. Nhỏ áp tai lên lắng nghe và ngước lên dịu dàng nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi
Đừng có nhìn anh như thế! Tất nhiên là anh đang bối rối rồi! Anh đang căng thẳng mốt chết đi đây này!
Tôi biết nhỏ không thể đọc được suy nghĩ của tôi. Nhưng có vẻ nhịp đập trái tim tôi đã thay tôi trả lời nhỏ rồi
“Em có thể hỏi anh vài thứ được không?”
“Được thôi, nhưng thả anh ra trước đã, nếu không anh sẽ—”
Anh sẽ thấy hứng lên mất
Tôi không thể nói với nhỏ như thế được, nên nói đến đó tôi dừng luôn
Iroha bám lấy bộ đồ của tôi, dồn sức và đè mạnh lên tôi hơn nữa. Mặt nhỏ vẫn ở đó, ở ngay trên ngực tôi. Tôi không thể nhớ nổi mình đã từng nhìn mặt nhỏ ở khoảng cách gần như thế này trước đây chưa nữa. Những lúc nhỏ trêu chọc tôi, nhỏ đều làm ở phía sau lưng tôi. Tôi chưa bao giờ thấy những biểu cảm trên gương mặt nhỏ khi nhỏ ôm tôi như thế này
“Anh đến đây cùng em theo như kế hoạch đã định đúng không? Liệu anh có bao giờ nghĩ, dù chỉ chợt nảy trong một giây thôi, rằng anh không phiền tham gia nghi lễ này cùng em không?”
Tôi không biết phải trả lời nhỏ như thế nào khi nhỏ cứ nhìn tôi như thế. Nhỏ luôn nhìn tôi như thế lúc nhỏ ôm tôi sao? Hay chỉ vì nhỏ bị bầu không khí của nơi này kéo theo?
Khi trêu chọc và bắt nạt tôi, nhỏ luôn mang một vẻ mặt với nụ cười tự mãn. Tôi nghĩ đó là vẻ mặt của nhỏ khi tận hưởng sự bối rối của đối phương. Nhưng nhìn vẻ mặt của nhỏ lúc này làm tôi nhớ đến cái cách Mashiro nhìn tôi lúc ở nhà hàng hôm đó
“Em không tin vào tất cả những chuyện mê tín. Nhưng anh lại chọn tham gia nghi lễ này với em mặc dù đã biết rằng những cặp đôi sau khi tham gia nghi lễ này đều sẽ về bên nhau. Đây không phải một cách nói gián tiếp rằng anh thích em à?”
“Còn em thì sao?” Tôi cố nói lên thành tiếng, vẫn không thể ngăn tiếng tim mình đập lên liên hồi. Hỏi ngược lại nhỏ giúp tôi tránh phải trả lời câu hỏi của nhỏ. Đó là một hành động hèn nhát
Tôi biết hành động đó là hèn nhát. Nhưng tôi không đủ dũng khí để làm điều gì khác
“Em sẽ không ngần ngại mà tham gia cùng anh” nhỏ nói lẩm bẩm
“Hả?”
Nhỏ luôn ồn ào và phiền phức. Tại sao nhỏ lại đột nhiên nói chuyện thì thầm như thế chứ? Giọng nhỏ nghe cứ yếu ớt thế nào ấy
“Nếu mà em không muốn thì em đã không làm theo kế hoạch của anh rồi”
“Iroha…”
Nhỏ nói thế là ý gì chứ?
Không lẽ thích tôi sao?
Câu hỏi đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi dạo gần đây. Tôi cứ cảm thấy việc nhỏ không ngừng trêu chọc tôi là bằng chứng cho thấy nhỏ không hề thích tôi, nhưng khi nhớ lại cái cách Mashiro từng tàn nhẫn với tôi như thế nào, và giờ thì em ấy lại thích tôi. Ngay cả khi nhỏ không tỏ ra như nhỏ thích tôi thì có thể nhỏ cũng thế. Hóa ra những thứ đó không chỉ có trong mỗi romcom không thôi. Và nếu nhỏ như thế thì…
Thì sao đây?
Ước gì trái tim tôi có thể đập chậm lại một giây thôi!
Nó cứ đập thình thịch liên hồi và gầm rú lên trong lồng ngực tôi. Nó khiến mọi thứ trong đầu tôi khó mà nghĩ thông suốt được
Chết tiệt. Tại sao giờ tôi lại trở nên bối rối với mọi thứ như thế chứ? Kể cả Iroha có thích tôi đi, thì nhỏ cũng đâu phải mẫu người của tôi đâu. Nhỏ quá khích, siêu ồn ào và vô cùng khó chịu. Nhưng dù có như thế nào, nhỏ vẫn không bao giờ quay lưng với tôi, dù cho những lựa chọn trong cuộc sống của tôi có làm người khó chịu như thế nào
Tại sao tất cả những chuyện này lại cùng nhau kéo đến vào lúc này cơ chứ? Trong một căn phòng đồi trụy không lối thoát, nơi hai đứa hoàn toàn ở một mình với nhau? Khi cơ thể của cả hai áp sát vào nhau tới mức thật khó để nhận ra được hơi thở và nhịp tim nào là của ai? Tại sao vậy chứ?
Tại sao em lại nhìn anh với ánh mắt ngọt ngào dịu dàng như thế? Tại sao mặt em lại đỏ ửng đến tận mang tai như thế?
“Nếu em nói mình muốn để phép màu của nghi lễ này phát huy tác dụng thì sao?” Iroha bẽn lẽn nói. Những biểu cảm của Iroha không còn làm tôi khó chịu như thường lệ nữa. Mà phải nói nó…thật ngọt ngào. Nó giống như một viên đạn bọc đường đầy cám dỗ và mê hoặc xuyên thẳng vào trái tim của tôi vậy. Cổ họng tôi khô quá, và nó đang nghẹn ứ lại rồi
Bình minh vẫn còn lâu lắm
GLHF: Chúc may mắn, vui vẻ nhé!