◇
Sau hôm đó, Reid và Elria không gặp lại Rufus lần nào nữa, một phần bởi các giảng viên đã sắp xếp lịch tập để các lớp không tiếp xúc với nhau, nhất là sau khi trận giả chiến giữa Elria và Rufus xảy ra.
Nhưng… Rufus không hề xuất hiện, kể cả trong căng tin.
Theo như Alma nghe được từ chủ nhiệm của Rufus, “Rufus vừa xin phép sử dụng sân tập sau giờ học và đang luyện tập một mình”.
Thông tin chi tiết hơn thì được giữ kín do vấn đề bảo mật giữa các lớp, nhưng trông giảng viên bên đó khá hăng hái nên chắc hẳn việc luyện tập đang diễn ra suôn sẻ.
Nhưng… bây giờ ngoài việc giữ lời hứa với Rufus, Reid và Elria cũng phải chuẩn bị cho kì thi sắp tới nữa.
“―― Rồi, giờ tôi sẽ giải thích yêu cầu của bài kiểm tra điều kiện lần này.”
Alma, đứng trên bục giảng với viên phấn lướt trên bảng đen, cất tiếng.
“So với lần trước thì lần này sẽ đơn giản hơn. Các nhóm đã chia với nhau khi trước giờ sẽ làm việc cùng nhau, và đến cuối bài thi, tuỳ theo số lượng đối thủ các em loại được mà điểm sẽ được cộng thêm tương ứng.”
“Em có câu hỏi. Như thế nào là bị loại ạ?” – Một học sinh giơ tay.
Alma gật đầu và rút ra hai ma cụ dạng vòng tay từ trong túi áo.
“Thứ này sẽ là nhân tố quyết định. Khi chúng phát hiện ra dấu hiệu của ma pháp có thể gây nguy hiểm đến tính mạng từ cấp 3 trở lên, chúng sẽ tự kích hoạt và dịch chuyển người đeo đến nơi an toàn. Nói cách khác, người nào bị chiếc vòng dịch chuyển thì sẽ được coi là bị loại.”
Alma vừa nói vừa đeo chiếc vòng vào tay và đứng lên trước lớp.
“Mặc dù không thấy thay đổi bên ngoài, nhưng thực tế là có một lớp ma lực mỏng bao phủ xung quanh người đeo. Nó sẽ phát hiện ma lực khác với người sử dụng và kích hoạt khi có tác động ở một ngưỡng nhất định, và lập tức dịch chuyển người dùng. Quần áo và giày thì không sao, nhưng hãy chú ý là nó sẽ kích hoạt kể cả khi chạm vào ma pháp của đồng đội bằng tay không.”
Giải thích xong, Alma giơ chiếc vòng còn lại lên.
Nó mang màu vàng kim, nổi bật hơn hẳn cái kia.
“Mỗi nhóm sẽ được phát cho một chiếc vòng vàng này. Cơ chế vẫn tương tự như cái kia, nhưng… nếu hạ được người đeo nó thì sẽ được cộng nhiều điểm hơn.”
“Um… em có câu hỏi. Nhóm được tự chọn người đeo vòng vàng đúng không ạ?”
“Hỏi hay lắm. Đúng vậy, các nhóm sẽ tự chọn ra người đeo nó. Có thể là người mạnh nhất, người thiên về phòng ngự, hoặc ai đó giỏi rút lui khẩn cấp… Nhớ là, khi chọn ra thành viên đeo chiếc vòng này, hãy quyết định cả chiến lược của nhóm nữa.”
Alma cười, nói tiếp.
“Và nếu người đeo vòng vàng bị loại ―― nhóm đó sẽ bị trừ rất nhiều điểm. Thêm nữa, nếu tổng kết điểm thi mà âm thì số điểm đó sẽ được tính vào các bài thi kế tiếp.”
Có nghĩa là nếu nhóm nào đó bị loại mà không đạt được kết quả gì thì kể cả là điểm xuất sắc ở bài thi kế tiếp cũng chỉ có thể bù trừ cho thất bại lần này, hoặc tệ hơn là vẫn âm điểm.
Số phận của những người không thể cứu vãn điểm số là quá rõ ràng.
“Nếu ai đó âm điểm ở bài thi cuối kỳ, những cá nhân đó sẽ không được tham gia bài thi phân hạng diễn ra trong năm học tới và sẽ phải rời Học viện.”
Trở thành pháp sư không phải chỉ có sở hữu lượng ma lực dồi dào hay khả năng chiến đấu siêu việt. Một pháp sư bắt buộc phải có kỹ năng đưa ra quyết định chính xác trong mọi tình huống có thể xảy ra.
Ma pháp chỉ đơn giản là công cụ giúp đạt được mục đích dưới những điều kiện khác nhau. Chỉ những người có thể phân tích tình hình xung quanh một cách chính xác và hành động một cách đúng đắn mới được phép sử dụng thứ vũ khí lợi hại mang tên ‘Ma pháp’.
“Pháp sư không được phép thất bại, cho nên ―― hãy hành động như thể mạng sống của bản thân hay người khác phụ thuộc vào nó, và hãy suy nghĩ thật kỹ càng đến khi không thể nào suy nghĩ được nữa.”
Tất thảy các học sinh như xúc động trước những lời của Alma, đồng thanh đáp lại “VÂNG!”.
Thoả mãn với phản ứng của đám học trò, Alma sau đó vỗ vai Philia đang đứng cạnh.
“Thế nhé, phần tôi như vậy là xong! Giờ tôi còn phải giải thích thêm cho ‘những đứa trẻ rắc rối’ , nên có gì liên quan đến bài kiểm tra điều kiện thì cứ hỏi Philia nhé.”
“U-Ưm! Nếu các em có bất kỳ câu hỏi nào, hay có vấn đề gì thì cứ thoải mái hỏi cô nhé!”
Khi các học sinh khác quay sang phía Philia, Alma tiến đến chỗ nhóm của Reid với một tiếng thở dài.
“Nói thế chứ, thông báo cho mấy đứa này, “đám trẻ rắc rối” ạ.”
“Cô ấy đang nói về nhóc đấy Faregh ạ.”
“Mắc gì cà khịa ta hả!?”
“Ah, hình như cả nhóm mình bị gắn mác rắc rối chứ nhỉ…”
“Ít nhất cũng cố mà tỏ ra có chút lương tâm đi.”
“Rồi rồi, rất cảm ơn mấy câu trả lời đầy năng lượng. Giờ thì, có cái này tôi muốn hỏi――” Alma định nói gì đấy, nhưng dừng lại và đánh mắt sang phía một người không phản ứng gì từ nãy.
Ở đó là Elria ―― đang ngủ ngon lành trên đùi Reid.
“…Sao Elria lại đang ngủ và bỏ qua hết mấy lời giải thích của tôi thế?”
“Để giải thích một cách đơn giản thì đấy là do thiếu ngủ.”
“Vì bài thi sắp diễn ra và em ấy phải tất bật chuẩn bị?”
“Không, không hẳn là thế. Tôi thì mấy nay phải chỉnh sửa một số thứ và giả chiến với nhóc Faregh đến tối muộn, mà tôi cũng không để lại giấy nhắn nên có vẻ là Elria đã chờ trong phòng đến khi tôi về.”
“Quý ngài đây có thể ngừng việc tự nhiên bán cơm tró được không?”
“Nên là, để giữ bản thân tỉnh táo, cô ấy cứ luẩn quẩn quanh cửa phòng chúng tôi. Đấy là nguyên nhân.”
“Nghe như mấy con mèo bị lo lắng khi con sen không về ấy nhỉ.”
Khi Alma chọc vào má Elria với vẻ hơi bực mình một chút, Elria hé mắt ra nhìn.
“……Nngh.”
Với một âm thanh kì lạ, Elria chậm chạp tiến về phía Alma, ôm lấy đối phương rồi dụi đầu vào ngực cô.
“……Êm quá,” Elria lẩm bẩm với đôi mắt còn đang ngái ngủ, trước khi quay về chỗ Reid để ngủ tiếp.
“……Eh, thế là sao?”
“Đừng tìm ý nghĩa khi Elria mơ màng.”
“Đơn giản mà nói thì em ấy làm thế không vì lý do nào cả?”
“Nếu bảo tôi phải đoán thì… có lẽ Elria ngửi thấy gì đó khang khác và quyết định đánh dấu bằng mùi của em ấy, đại loại vậy.”
“Ngay cả tôi còn nghĩ rằng coi hôn thê như mèo là hơi quá đấy…”
“Không, Alma-sensei này… Elria-sama đúng là có kiểm tra mùi đối với phái nữ, nhưng nếu đối phương là nam thì tuyệt nhiên cô ấy không có bất cứ hứng thú với ai ngoại trừ Reid-san. Trên hết, bản năng của Elria-sama là luôn quay về chỗ Reid-san. Cái này nó là bán cơm tró ở cấp độ bản năng luôn rồi.”
“Sướng nhỉ, vô tư hết nấc ngay cả trước ngày thi…”
Nghe Millis giải thích thêm, Alma thở dài với vẻ hoài nghi, trước khi quyết định rằng đã đến lúc quay lại chủ đề chính.
“Thôi nhé, còn về lý do tôi ra đây là để thông báo rằng nội dung thi của Bệ hạ đã bị thay đổi.”
“Có thay đổi gì khác sao?”
“À thì, Bệ hạ không dùng được cái vòng tay mà, đúng chứ? Có nghĩa là chúng tôi không thể đảm bảo an toàn được, nên đã quyết định đánh giá một người khác, tương tự như Elria-chan.”
“Ahh, tôi cũng đã nghĩ đến trường hợp này rồi,” Reid thoải mái đáp lại, mặc dù rõ ràng là bên kia có ý định làm khó anh.
Suy cho cùng, đã có các buổi thảo luận rằng ma cụ và ma trang đều không thể sử dụng được, và nội dung thi cũng đã chốt từ trước khi kỳ luyện tập diễn ra. Không thể nghĩ là một thay đổi như thế lại được công bố ngay trước ngày thi.
Thêm nữa, việc Reid, một người không thể sử dụng ma pháp, dạy ma pháp cho một người thay thế ngay trước ngày kiểm tra là điều bất khả thi.
Tuy nhiên ―― đã có một người phù hợp để thay Reid rồi.
“Nên là, nhóc phải cố hết sức để làm đại diện cho ta đấy nhé, Faregh,” Reid cười, vỗ nhẹ vào lưng Faregh.
Nhưng người trong cuộc thì tỏ ra ngờ vực hết sức.
“…Ngươi định để ta làm đại diện đánh giá thật à?”
“Ừ. Ta đã dành bao thời gian dạy nhóc, thậm chí còn huấn luyện kiếm thuật cho nhóc, nên đương nhiên là nhóc sẽ thay ta rồi.”
“Đấy không phải ý ta muốn nói. Bên cạnh đó… nếu lỡ như ta bất lực như khi trước, ngươi sẽ không có điểm đâu,” Faregh nói với chút căng thẳng.
Nếu Faregh, đại diện cho Reid, không được đánh giá cao, thì mọi chỉ trích sẽ đổ hết xuống đầu Reid.
Và, bởi vì Reid không thể sử dụng ma pháp, tuỳ vào đánh giá mà còn có cả khả năng bị buộc thôi học.
Nhưng Reid chẳng tỏ ra lo lắng chút nào, cất lời đáp lại.
“Thế ta hỏi nhóc câu này, nhóc có định nhận thành tích thấp không?”
“D-Dĩ nhiên là không!! Là con trai trưởng của gia tộc Welminan danh giá, nhận kết quả thấp sẽ là nỗi ô danh cho gia đình và mang tiếng xấu muôn đời!!”
“Chính xác, nên ta mới chọn nhóc,” Reid tiếp tục, giọng điệu mang vẻ thích thú.
“Những kẻ tự cao tự đại không thể hạ thấp cái tôi của mình xuống thì chẳng bao giờ khá lên được. Nhưng… nếu chúng có thể thực sự chứng tỏ khả năng của bản thân thay vì nói suông, thì đó là những người giỏi thật.”
Vì lý do đó, Reid đã chọn Faregh làm đại diện, vì cậu ta luôn tôn trọng danh dự và tiếng tăm của gia đình mình, cũng như không bỏ mặc đồng đội và cố gắng hết mình để cứu họ.
“Mà, cứ coi ta là người thừa đi. Ta cũng huấn luyện nhóc đến một mức nhất định cho thực chiến rồi, còn nếu nhóc thất bại thì nghĩa là ta đã đánh giá sai năng lực của nhóc, thế thôi.”
“Haa… Đừng có đùa. Ta sẽ không bao giờ trải qua nỗi nhục nhã như thế một lần nào nữa.”
Faregh cười khan rồi tiếp tục ――
“―― Dưới cái tên Welminan, ta thề sẽ giành chiến thắng,” cậu ta tuyên bố với nụ cười trên môi.
Gật đầu đáp lời Faregh, Reid sau đó cất tiếng.
“Nên là, nhờ cô bảo họ rằng Faregh sẽ thay mặt tôi trong bài kiểm tra lần này.”
“Rồi rồi. Mọi chuyện có vẻ sẽ thú vị lắm đây… Dễ là khi mấy quý ông quý bà lắm mồm đấy nghe được tin cậu ấm nổi tiếng nhà Welminan làm đại diện thì sẽ loạn hết lên lắm.”
“…Xin chờ một chút đã, Kanos-sensei. Họ nói về ta như nào?”
“À thì, đám quý tộc ấy nói kiểu ‘Cậu ta chỉ giỏi mỗi ma pháp với thái độ’ hoặc là ‘Nếu than vãn là một môn thể thao thì quý tử nhà Welminan chắc chắn thuộc cấp mười,’ và vừa nói vừa cười sặc sụa.”
“Hahahaha… Nếu đã thế thì, ta sẽ cho chúng thấy khả năng thực sự và khoá họng chúng lại…!!”
Faregh nói với cơn giận dữ, khoé môi nhếch lên thành một nụ cười, tia lửa như toé ra xung quanh cậu ta. Thực ra phần lớn là do cậu ta thôi, nhưng có động lực như thế là tốt rồi.
“Mà nhân tiện… tại sao Kanos-sensei lại gọi ngươi, một kẻ thường dân, là ‘Bệ hạ’?”
“Đừng có gọi ta là thường dân. Mà, cái đấy kiểu như biệt danh thôi. Hồi trước ta hay đánh cờ với ông của Alma-sensei, và cũng hay thắng nên họ gọi ta như thế.”
“Đúng là vậy. Ông nói về Reid khá nhiều, nên đối với tôi, Reid giống như một đứa đàn em đầy tài năng ấy, nên tôi cũng gọi Reid là ‘Bệ hạ’ để tôn trọng.”
“Ồ, ra là thế! Ta cũng biết một ít về cờ vua, vì phụ thân ta rất thích môn này và thường chơi khi rảnh. Có lẽ hôm nào đó ta sẽ giới thiệu ngươi với ông ấy!”
Mắt Faregh sáng lên, không đọng chút ngờ vực nào. Ngây thơ như thế đúng là rất phù hợp với một người đến từ một gia đình gia giáo, nhưng chính điều đó cũng làm dấy lên lo lắng rằng sau này cậu ta sẽ dễ bị lừa.
“Mà thôi, tôi có chút chuyện cần nói riêng với hai em. Chúng ta ra ngoài một lát được không?”
“Được thôi. Elria, dậy đi em, chúng mình ra ngoài nào.”
“Mmm…”
Reid đỡ Elria đang dụi dụi mắt đứng dậy và giúp cô đi ra hành lang.
Đi được một lúc, sau khi Alma xác nhận rằng không có ai khác ngoài họ, cô mở lời.
“Vậy thì, hai người muốn hỏi về diễn biến của cuộc điều tra liên quan đến vụ việc lần trước, đúng không?”
“Chính xác. Lý do khiến Elria không ngủ được thực ra là vì lo lắng về chuyện này.”
Elria đã cố đợi Reid vì cô ấy nghĩ rằng anh đi nghe Alma báo cáo tình hình và ép bản thân phải thức để có thể nghe Reid kể lại.
“Ra vậy. Một phần cũng là lỗi tôi vì đã chậm trễ do còn phải chuẩn bị cho bài kiểm tra, nhưng quả thực là tôi nên cập nhật sớm hơn cho hai người biết.”
“Mm… không sao đâu, cảm ơn cô đã tìm hiểu giúp bọn em…”
“Ừm, không có chi.”
Elria giờ đã hơi tỉnh táo hơn một chút, ngái ngủ cúi đầu cảm ơn, còn Alma gượng cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Sau đó, với biểu cảm nghiêm túc, Alma bắt đầu báo cáo.
“Về vụ việc khi trước… phương thức tấn công lập tức được cho là ma pháp triệu hồi, và tất cả những pháp sư đã từng sử dụng ma pháp dạng này đều bị hỏi cung. Những người đến từ Serios thì đang bị thẩm vấn dưới danh nghĩa hợp tác điều tra.”
“Thế cũng được, quy mô vụ tấn công cũng không rõ ràng mà.”
Sự xuất hiện của hàng loạt ‘Rồng Vũ Trang’ đồng nghĩa với khả năng chỉ có một cá nhân hành động là khá thấp.
Tạo ra vật chứa cho ma thú yêu cầu một lượng ma lực vô cùng lớn, và sẽ tăng dần tuỳ theo kích cỡ và số lượng ma thú.
Để triệu hồi ra vài con ma thú cỡ lớn như ‘Rồng Vũ Trang’ chỉ cần một người là gần như không thể, còn nếu có, chắc chắn đó sẽ là một cá nhân nổi tiếng, ví dụ như pháp sư đặc biệt hay pháp sư hạng nhất. Vì thế, khả năng cao đây là một vụ tấn công có tổ chức của nhiều cá nhân.
“Mà, cũng vì thế nên các pháp sư đến từ Serios đang bị đặt vào diện tình nghi… nhưng bởi đã tìm được các dấu vết nên chắc họ cũng sẽ được thả sớm thôi.”
Vật chứa triệu hồi sẽ biến mất khi cạn ma lực, nên những gì còn sót lại ở hiện trường cho thấy rằng có khả năng không phải ma pháp triệu hồi, vậy nên mới có chuyện ‘hỏi cung’ ở đây.
“Còn về pháp sư với cái tên ‘Thầy’, biệt danh đó khá thông dụng nên không có manh mối nào cả… nhưng tôi nghĩ Rufus Rylus không trực tiếp liên quan đến chuyện này đâu.”
“Mm… thế thì em yên tâm hơn chút rồi.”
Elria gật đầu, một nỗi lo trong lòng đã vơi bớt đi. Trông cô có vẻ tỉnh táo hẳn rồi, dựa vào lời nói và biểu cảm khá nhanh nhẹn lúc này.
“Như vậy là hết báo cáo. Hai người còn câu hỏi nào không?”
“À, tôi sẽ đứng ngoài trong bài kiểm tra đúng không? Khi đó thì tôi nên làm gì?”
“Ngài có thể đứng xem trong lúc thưởng trà đấy?”
“Thế cũng được hả…?”
“Đương nhiên rồi. Tôi tin rằng Bệ hạ và Elria-chan sẽ là hai nguồn lực tiềm năng trong trường hợp có gì đó xảy ra mà. Thêm nữa, Bệ hạ cũng có thể dễ dàng đi lại tự do mà?”
Elria cũng gật đầu nhất trí với Alma.
“Em cũng rất vui khi biết rằng anh sẽ quan sát nữa.”
“……Vui?”
“Vâng. Vì em đã từng nói mà, ‘Em sẽ cho anh thấy những thứ còn tuyệt vời hơn nữa’.”
Elria quay lưng lại ――
“―― Em sẽ cho anh thấy khả năng thực sự của em.”
Và tự tin nở nụ cười.
◇
Đm Tarou-sensei bao giờ thì ông viết tiếp MDJ =))) Reid: "Kịch bản ấy đẹp, tiếc là nó không xảy ra" chibietuoc Ví dụ như cái bộ đồ lót ren đen ấy hả