3 giờ sáng mất ngủ moment
◇
Đã quá muộn để nhận ra hình bóng đang che khuất ánh mặt trời của Faregh ở trên không trung.
[Đầu tiên―― là ngươi!!]
Tận dụng tốc độ rơi kết hợp với phản lực từ vụ nổ dưới chân, Faregh lao xuống, vung thanh hoả kiếm ngay thời khắc tiếp đất và thổi bay những người xung quanh với làn sóng xung kích đỏ rực.
Kết cục là, tên trưởng nhóm, đứng chính giữa trung tâm đòn tấn công, bị bao bọc trong những hạt ánh sáng mờ ảo rồi biến mất.
[Chết tiệt… Santos bị hạ rồi!! Dùng ma pháp phòng ngự để tạo khoảng cách, nhanh lên!!]
[Đợi đã! Ma pháp phòng ngự không thể triển khai trong tình trạng này được!!]
Những tiếng la hét vang lên từ trong màn lửa. Đám cháy khiến tầm nhìn bị thu hẹp lại, khiến các học viên không thể nắm rõ vị trí hay ngoại hình của đồng đội chứ chưa nói gì đến hành tung của Faregh.
Còn nữa――
[Cứ làm đi! Không thì tiêu cả bọn!]
[Không dập lửa trước thì chịu! Ai cũng được, mau xử lý đi!!]
[Kẻ địch ngay trước mắt mà chúng bay cứ đứng trơ ra như thế à!?]
Như rắn mất đầu, sự bối rối trong phán đoán lập tức bao trùm, và phản ứng càng chậm thì――
[Và giờ đến lượt ngươi!]
Faregh nhảy ra từ ngọn lửa bập bùng, vung kiếm ngang mặt kẻ địch, và chiếc vòng lập tức kích hoạt, đưa người thứ hai rời khỏi vòng chiến.
Quan sát Faregh, Alma nhíu mày.
“Chà… một sự thay đổi đầy thú vị ha?”
“Ừm. Qua quan sát thì tôi thấy như vậy phù hợp với cậu ta hơn.”
Reid cười vui sướng.
Một ngọn lửa rực sáng.
Đó không chỉ là ma pháp công kích như trước đây, mà còn có thể che khuất tầm nhìn của địch và giấu đi hiện diện của bản thân.
Nó cũng là cách để đưa trận chiến vào thế giáp lá cà, và một khi đã tiếp cận được đối phương, Faregh sẽ có thể ẩn mình trong ngọn lửa để tung ra những đòn đánh bất ngờ khi đối thủ còn đang bối rối. Tận dụng vụ nổ từ ngọn lửa làm phương thức di chuyển, Faregh còn có thể nhanh chóng áp sát kẻ địch, cũng như đổi hướng trên không hoặc lao nhanh xuống đất.
“Khả năng phán đoán của cậu ta cũng khá đấy chứ. Căn được cả thời điểm ma pháp của địch tiếp xúc với bức màn để át đi tiếng nổ dưới chân… Đã thế cậu ta còn ẩn thân trong ánh mặt trời để hạ gục trưởng nhóm đối phương.”
Đó là cách mà Faregh đã biến cả nhóm bên kia thành rắn mất đầu.
Và đúng như ý định ban đầu là ngăn cản sự phối hợp của địch, Faregh đã tận dụng ngọn lửa của mình để cô lập và hạ gục từng tên một.
“Nói vậy chứ cách đánh của cậu ta phô trương quá…”
“Nhưng thế mới hợp với tính cách của thằng nhóc, đúng không?”
“Nếu phải nói thì tôi nghĩ đấy là do ảnh hưởng của người chỉ dạy cậu ta cơ.”
Alma đánh mắt sang phía Reid. Quả thực, Reid là một người cực kì máu chiến, giờ lại còn thêm lửa vào nữa nên cũng không có gì lạ khi Faregh cũng thể hiện một cách bùng nổ như vậy.
“Nhưng mà… tôi thấy Faregh có vẻ khoa trương quá, đâm ra ưu tiên sai thứ tự rồi.”
Sau khi Faregh hạ gục tên thứ ba, do quân lực giảm nên hai người còn lại cũng thoáng hơn, bằng chứng là họ đang chờ cơ hội phản công trong khi tự bảo vệ bản thân bằng ma pháp phòng ngự.
Và rồi ―― một nhóm khác đang chạy đến phía sau Faregh như để cậu ta rơi vào thế gọng kìm. Đây chắc hẳn là đồng minh của nhóm vừa bị tấn công lúc trước, và nhờ mấy vụ nổ hào nhoáng của cậu quý tộc mà lao đến đây.
“Đúng là cậu ta đã đưa chiến trận vào thế giáp lá cà bằng tốc độ và ma pháp, nhưng giờ thì cậu nhóc lại bị tách xa khỏi Elria và những người khác. Bởi vì cậu ta không thể hạ gục nốt hai người đang dùng ma pháp phòng ngự, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ tổ phí thời gian và cậu ta sẽ bị kẹp giữa hai nhóm――”
Alma nói vậy, và nhìn sang chiếc màn hình khác. Trên đó là Wiesel đang di chuyển trong khi quan sát tình hình thông qua chiếc kính.
Và ngay khi có động tĩnh từ đội thứ hai, Wiesel lập tức báo cáo.
[Ngài Welminan, một nhóm khác đang tiến công, đúng như kế hoạch. Chúng tôi sẽ bắt đầu di chuyển ngay bây giờ.]
[Aghh! Đừng chần chừ gì nữa, nhanh lên được không, tốn ma lực của ta quá!?]
[Đã hiểu. Tiểu thư Millis, vui lòng chuẩn bị <<Thạch Bích>>và triển khai nó ở hướng bốn giờ từ vị trí của Ngài Welminan, quy mô 300 để bắt được tất cả.]
[Ừm, mình sẵn sàng rồi đây!!]
Millis hào hứng đáp lời rồi dừng bước để triển khai Ma Trang của mình – một cây trượng gỗ đầu tròn đơn giản không có trang trí. Chiếc chuông nhỏ treo trên đầu cây trượng nhẹ ngân lên một tiếng khi Millis đâm Ma Trang xuống mặt đất.
[Vậy thì, xin phép được giữ chân mọi người lại nha!!]
Ngay khi Millis tung một đấm vào cây trượng cắm trên đất――
Một bức tường bằng đá trồi lên và chặn tất cả đám học sinh lại, khiến những người đang tiến về phía Faregh phải dừng chân.
[Chết tiệt… là đồng minh của tên vừa làm loạn phía bên kia sao!?]
[Chắc thế. Còn một tên đang tiến về đây nữa.]
[Vậy chúng ta sẽ xử lý bức tường và kẻ đang tiếp cận, còn đâu thì đi trước giải cứu đội kia?]
[Không thì, chúng ta cứ kệ tên đang tới và ưu tiên phá cái tường này trước, sau đấy thì tách chúng ra và lo liệu từng tên một.]
Dù có chững lại một lúc, nhưng tiếp viện của địch vẫn chạy băng băng đến chỗ bức tường.
Nhưng nhất cử nhất động đều không thoát khỏi sự theo dõi của Wiesel.
Và rồi ―― có động tĩnh từ một học sinh.
[Tôi sẽ phá tường, xong mấy cậu cứ lao thẳng qua đi.]
Dứt lời, cậu ta dừng lại trước bức tường, tay cầm Ma Trang dạng thương và vào thế.
Thấy vậy, Wiesel dang rộng hai cánh tay đang đeo cặp Ma Trang dạng găng, rồi giơ về phía mục tiêu――
[――――<<Đoạn Tuyệt>>]
Wiesel đấm hai tay vào nhau, tạo ra một âm thanh chói tai vang vọng khắp xung quanh, nhưng không có gì xảy ra cả.
Tuy nhiên――
[…………………!?]
Có một người đã cảm nhận được.
Cậu học sinh cầm thương đang đứng chôn chân, trố mắt trong sự ngỡ ngàng.
[Này, sao lại chết đứng như Từ Hải thế!?]
[Chờ chút! Ma Trang của tôi tự nhiên không hoạt động nữa!!]
[Hả?? Mắc gì đúng lúc nước sôi lửa bỏng thì nó lăn ra hỏng???]
[Thôi để tôi――]
Một học sinh khác với Ma Trang dạng trượng bước lên thế chỗ.
Ngay lúc cậu ta vung gậy, Wiesel lại thực hiện hành động ban nãy, và ngay lập tức, mặt cậu học sinh kia mặt cắt không còn giọt máu như thể bao nhiêu sức sống đã biến mất hết.
[S-Sao lại thế… Từ nãy đến giờ nó có làm sao đâu!?]
Và thế là chúng ta có một đám học sinh với Ma Trang gặp vấn đề và bất lực trước bức tường. Nhờ vậy mà Wiesel có thêm thời gian để tiếp cận họ, và cậu ta đã áp sát được rồi.
Tính toán cẩn thận khoảng cách đến chỗ cậu học sinh cầm thương, Wiesel giơ nắm đấm.
[Ngày nào cũng như ngày nào, ta cũng bị một con nhỏ cho ăn mấy đường quyền.]
Quăng ra những lời đó, Wiesel dẫm mạnh xuống với Ma Trang dạng giày của cậu ――
[―― Để ta xả giận bằng một đấm thôi nhé.]
Wiesel tăng tốc và thụi nắm đấm thẳng vào người cậu học sinh xấu số.
Chấn động ngay lập tức kích hoạt chiếc vòng tay và đưa cậu ta khỏi vùng chiến. Thấy đồng đội bị hạ, những người khác lập tức chĩa Ma Trang vào Wiesel.
[Hội đồng nó luôn anh em! Vẫn còn tận bốn người chúng ta, kiểu gì cũng ăn được một tên――]
Cậu học sinh vừa cất tiếng quay lại nhìn Wiesel, nhưng người trong cuộc thì quay lưng chạy rồi.
[Này!?!? Chưa đánh đã chuồn hả!?]
[Ừ. Tôi đến thử độ bền của Ma Trang thôi mà.]
Wiesel không ngoái lại, chỉ nâng khoé mắt lên một chút.
[Suy cho cùng… việc của tôi chỉ là câu giờ thôi.]
Đám học sinh bận rộn với Wiesel đã không nhận thấy có điều gì kì lạ ngay trước mắt cho đến khi bóng râm ập lên đầu họ.
[Này… nếu mục đích của mấy người là câu giờ… thì bức tường này là sao?]
Bức tường vẫn đang cao lên với tiếng ruỳnh ruỳnh, trông như định chặn đường… nhưng lại cong xuống như muốn nhốt cả đám vào trong.
[Ê, c-chờ, chờ đã nàooooo!!! Ai cũng được, mau cản bức tường ấy lại đ――]
Chưa kịp dứt lời, bức tường đã đổ sụp xuống đầu bốn cậu học sinh do không chịu được sức nặng của chính nó, tạo ra tiếng động long trời lở đất cùng đám mây bụi khổng lồ.
Sau đó… bốn quầng sáng mờ phát ra từ bên trong đống bụi rồi biến mất. Đến khi tình hình bình thường lại, Wiesel trưng ra biểu cảm thoả mãn hết sức.
[Hmm, cú đó tốt hơn mong đợi nhiều phết đấy, Tiểu thư Millis ạ.]
[Quá đã!! Sập một phát ăn bốn luôn mà!]
[Tiểu thư này, tôi biết cậu vui vì nó thành công, nhưng sao nghe giọng có chút khó chịu thế?]
[…Thì mình còn chưa được xuất trận nữa mà đã xong hết rồi còn đâu.]
Khi Reid đang quan sát ba chiếc màn hình, Alma kéo áo cậu.
“Uầyyyy! Bệ hạ, Wiesel vừa làm gì thế!?”
“Tôi cũng không rõ chi tiết cơ chế của cái đó như nào, nhưng có vẻ nếu đấm hai tay vào nhau thì sẽ sinh ra một dòng ma lực yếu và làm cho các Ma Trang khác tạm thời ngưng hoạt động.”
“Ô mai gốt tồ, nghe điên thật chứ…”
Alma túm chặt lấy Reid rồi lắc đấy lắc để, còn anh chàng thì chỉ biết trưng ra vẻ mặt như cá chết.
Cho dù chỉ là tạm thời, nhưng nếu Ma Trang gặp vấn đề thì ma pháp cũng sẽ không dùng được. Đó chính là lý do khiến đám học sinh cố gắng phá tường phải đứng chôn chân tại đấy.
“Dù sao thì đó cũng là kỹ thuật mà chỉ một kỹ sư ma cụ biết tường tận về Ma Trang mới làm được thôi.”
“Nhưng mà, không phải vô hiệu hoá ma pháp như thế mạnh đến mức mất công bằng hay sao? Giả sử thứ đó được đưa ra thị trường xem, đồng loạt các pháp sư sẽ mất việc hết.”
“Tôi thấy hình như không phải ma pháp nào cũng có thể vô hiệu hoá được. Sóng ma lực phải được nhắm chính xác và cùng thời điểm khi ma lực được truyền vào Ma Trang, và có vẻ nó cũng vô dụng trước ma pháp đã được kích hoạt. Thời gian vô hiệu hoá chỉ có năm giây, và bởi sóng được truyền theo đường thẳng, nên một lần chỉ khoá được một người thôi, và nếu dùng nhiều quá, có khả năng cặp găng sẽ hỏng nữa.”
“Hừm… À à, ra thế nên Millis mới dựng tường.”
Nếu chỉ đơn giản là muốn kìm chân ai đó thì không nhất thiết phải là một bức tường hữu hình. Millis, với chuyên môn về phòng ngự và rào chắn, dĩ nhiên có thể dựng tường vô hình để chặn đối phương lại, nhưng rõ ràng là một bức tường nhìn thấy được như thế sẽ làm đối phương chú ý hơn rồi.
Cũng chính vì đối phương sẽ dùng ma pháp để phá tường, nên nếu chú ý đến cử chỉ hành động của họ thì hoàn toàn có thể ngăn ma pháp được triển khai. Sau đó, Wiesel nhờ tốc độ từ Ma Trang để tiếp cận địch, giảm bớt tần suất sử dụng ma pháp đồng thời câu giờ trước khi rút lui khỏi vị trí mà bức tường sụp đổ.
Elria có vẻ cũng đã lên kế hoạch dọn bớt những ai còn sót lại, nhưng xem ra việc ma pháp bị vô hiệu hoá khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn hơn cô dự tính, và đối thủ của cô thì bị đè bẹp hết dưới đống đổ nát nên cô cũng chẳng có đất diễn trong trận này.
“Ban nãy Faregh có nói là sẽ kìm chế, nghĩa là cậu ta cố tình để lại hai thành viên hỗ trợ phía sau lại, trong lúc lừa các nhóm khác bằng thông tin rằng cậu ta đang cầm chân địch…”
“Chắc vậy. Có thể vì thế mà tiếp viện ưu tiên phá tường hơn là giải cứu.”
“Cơ mà… kể cả theo quan điểm của tôi thì trận này đáng xem đến từng giây. Faregh là nghi binh bùng nổ ngay từ những phút đầu tiên, bức tường của Millis tưởng để cầm chân nhưng hoá ra là để đánh lừa địch, Wiesel với quân cờ khoá ma pháp rốt cuộc cũng có chung mục đích như trên, và sau khi tường sập thì con át chủ bài Elria mới tham chiến. Đây đâu phải cách mà học sinh chiến đấu?”
“…À thì, để tôi với Elria huấn luyện thì chuyện này ắt sẽ xảy ra thôi.”
Reid là một vị tướng trực tiếp chỉ huy quân đoàn của quốc gia mang tên Altein, còn Elria cũng đã có kinh nghiệm cầm quân và triển khai chiến dịch rồi. Chính vì vậy, Reid đã hướng dẫn tổng thể và chính sách, và Elria chỉ dạy về chiến thuật và lối suy nghĩ thực tế. Dĩ nhiên nội dung học phải hoàn thiện đến vậy, bởi đó là kiến thức của hai người đã thực sự vào sinh ra tử trên chiến trường.
“Mà, bọn họ mới là những người cố gắng nhiều nhất.”
Faregh đã toàn tâm toàn ý để thành thục kiếm thuật và các kĩ thuật đánh giáp lá cà, điều hoàn toàn trái ngược với những gì cậu từng học trước đây. Tuy suốt ngày than phiền, nhưng chưa một lần nào cậu ta trốn tập.
Wiesel đã luyện tập để vô hiệu hoá ma pháp và để thấy được hành động của đối phương nhằm né tránh ở cự li gần, và cũng đã chịu đựng trước bao lần bị Elria ném bay đi.
Millis cũng học chiến đấu tầm gần giống Wiesel từ Elria để có thể căn chính xác thời điểm đồng đội cần hỗ trợ, và cũng đã ghi nhớ được thời gian cần thiết để triển khai ma pháp không chỉ trong đầu mà còn cả phản xạ.
Để những nỗ lực ấy được đưa vào thực chiến, đó đều nhờ vào công sức của tất cả mọi người.
“Chà… mặc dù Elria bị giới hạn, nhưng với chiến thuật và khả năng phối hợp đến mức này thì rõ ràng là một chiến thắng áp đảo rồi còn gì…”
Nhưng đột nhiên Alma ngắt lời.
“Không… Sẽ không được nếu như ‘Long Công chúa’ triệu hồi ‘Vệ Long’.”
“…‘Vệ Long’ mạnh đến mức đó sao?”
“Hmm… Tôi cũng chưa từng chạm trán với một con bao giờ, thêm nữa, chúng là chủng ma thú ôn hoà miễn là không bước chân vào lãnh thổ hoặc có ý định làm hại chúng, nên cũng không có nhiều ghi chép lắm…”
Alma tiếp tục nói với biểu cảm hơi khó chịu.
“―― Có một ghi chép về pháp sư hạng đặc biệt được phái đi để thảo phạt ‘Vệ Long’ của Serios cách đây một nghìn một trăm mười năm.”
“…Hạng đặc biệt cơ à?”
“Ừm. Có một số du khách đến tham quan vô tình bước vào lãnh địa của ‘Vệ Long’, khiến nó nổi cơn thịnh nộ và rồi ăn tươi nuốt sống hết tất cả. Tệ hơn là các du khách đều là quý tộc của Vegalta, nên dù gặp phải sự phản đối của Serios, Vegalta vẫn cho người đến thảo phạt con rồng.”
“Thế, kết quả ra sao?”
“Đương nhiên là thua rồi.”
“…Ra vậy. Một con ma thú với sức mạnh tương đương một pháp sư hạng đặc biệt à.”
Khi Reid xem chừng như đã hiểu, Alma lắc đầu.
“Năm người.”
“…Năm?”
“Đó là số pháp sư hạng đặc biệt được phái đi khi đó. Ngoài ra còn có thêm ba mươi pháp sư hạng nhất và gần một trăm pháp sư hạng hai tham gia vào chiến dịch thảo phạt quy mô lớn này, nhưng tất cả đều bị tiêu diệt chỉ với duy nhất một ‘Vệ Long’ của Serios.”
Alma nói tiếp.
“Dĩ nhiên, so với một nghìn một trăm năm trước, ma pháp và ma cụ đã phát triển và tiến bộ hơn rất nhiều, nên bây giờ không thể nói rằng chúng ta sẽ thua được.”
“Nhưng… dù chúng có mạnh đến mức nào đi nữa thì đó vẫn chỉ là ma thú thôi? Cho rằng cơ thể của chúng chống chịu rất tốt đi, nhưng để chiến lực mạnh nhất của chúng ta thời đó là các pháp sư hạng đặc biệt bị quét sạch thì không phải lạ lắm sao?”
Kể cả có lớp vảy ngoài rắn chắc và sinh lực tràn trề của loài rồng, chúng cũng không vượt qua giới hạn của ‘ma thú’, nên khó có chuyện rằng con người với công nghệ ma pháp lại bị tiêu diệt mà không làm được gì cả.
Alma gật đầu trước khi trả lời câu hỏi của Reid.
“Bệ hạ có biết ma thú của Serios khác Vegalta như thế nào không?”
“Ừm… Serios có nhiều ma lực hơn nên thể lực và ngoại hình của chúng cao hơn Vegalta ít nhất một bậc.”
“Và trí tuệ của chúng cũng hơn ma thú ở Vegalta.”
“…Trí tuệ?”
“Phải. Serios có một loại ngôn ngữ riêng là ngôn ngữ ma thú, và ma thú ở đó có thể hiểu được khi con người nói thứ ngôn ngữ ấy, dần dần hình thành khả năng suy nghĩ và nhận thức. Ma thú như rồng còn hiểu được cả cảm xúc trong lời nói của con người. Tuy vậy, đó chỉ là chuyện của một bậc trí tuệ cao hơn, và với khả năng đọc được ý định của đối phương…”
Reid cuối cùng cũng đã hiểu ra.
Ma thú của Serios có được tri thức và trí tuệ là nhờ ngôn ngữ ma thú từ con người.
Nếu là như vậy, dĩ nhiên nếu ma thú thông minh hơn con người hiểu được cơ chế phía sau một sự vật nào đó, nó sẽ có thể học được cả ‘kỹ thuật’ của con người.
Alma giải thích tiếp.
“Vệ Long, tuy là ma thú, nhưng chúng có thể sử dụng ma pháp.”
Và đó là lý do những pháp sư thách thức chúng trong quá khứ đều bị đánh bại.
◇
Nhìn moonrunes đau hết cả mắt ước gì có Eng :(
tường đá dunno raw ghi 三〇〇 chắc là san-zero-zero, k thấy đơn vị quá ghê gớm và đây là Wiesel Blanche YOU.ARE.POWERLESS