╔═════✡◦●°☪°●◦✡═════╗
♢♢------Trans & Edit---------♢♢
♦♦----------AkaNeko------------♦♦
╚═════✡°●◦☪◦●°✡═════╝
~~~*~~~
「Thôi nào, ngưng phun ra mấy trò đùa đấy đi. Ta không có thời gian chơi bời với trẻ con đâu. Đối thủ tiếp theo của ta chí ít cũng phải là ngài Ryuk, nhóc thấy đó.」
Rahal đáp lại bằng một ánh nhìn khó chịu.
「Mmmm… Nếu thế thì, em sẽ đành phải tiết lộ những việc mà anh đã làm sau lưng mọi người, nghe ổn chứ hả?」
Inglis vờ như đang suy ngẫm vấn đề bằng một vẻ thiên thần hết sức đáng yêu trên khuôn mặt.
Cô cố gắng không ám chỉ đích xác ma thuật của cậu ta bởi không muốn bị chất vấn bằng cách nào mà bản thân biết được chuyện đó.
Bởi vì cô đã quyết định rằng miễn là không nói huỵnh toẹt ra mọi thứ, thì cô luôn có thể né tránh những câu hỏi phát sinh sau này.
「Đ-, đừng có giỡn với ta! Ý nhóc là ta đã gian lận sao…!?」
「Em cũng đang thắc mắc đây… Thế sao anh không tự hỏi bản thân đi, nó có là gian lận, hay không? Vậy thì, anh sẽ làm gì đây? Liệu anh sẽ chơi đùa với em một tí chứ?」
「…Aah, thôi được rồi! Đừng có mít ướt nếu bị ta dần cho một trận đó! Rõ chưa!?」
「Cả anh luôn đấy.」
Một khi mọi chuyện đã an bài, Inglis rảo bước tới sàn đấu để đối mặt với Rahal.
「N-, này, Inglis…! Con quá lố bịch rồi đấy!」
Ryuk, người cha đầy âu lo, đang cố gắng ngăn cản cô.
Trong khi đó, mẹ của cô chỉ có thể ngắm nhìn từ xa một cách đầy lo lắng.
「Cha cứ yên tâm. Dù sao thì con cũng là con gái của cha cơ mà. Con phải bảo vệ danh dự cho hiệp sĩ đoàn chứ.」
Thực lòng thì, lý do chính mà cô muốn làm chuyện này chỉ đơn giản là do niềm đam mê chiến đấu bỏng cháy của bản thân. Lý do thứ hai là để dỗ Rafinha ngừng khóc và cuối cùng, cô muốn răn đe Rahal vì đã sử dụng thủ đoạn hèn hạ. Nếu mấy đứa nhóc giống cậu ta làm quen với những chiến thắng quá dễ dãi có được nhờ gian lận từ thuở còn bé, thì chúng sẽ chẳng thể nào lớn lên thành một chiến binh đáng kính trong tương lai.
Vì thế, Inglis chắc chắn là Rahal sẽ nhận được một bài học sáng giá thông qua việc này trước khi tính cách của cậu ta ngày càng tồi tệ hơn.
「Ta rất muốn tin vào cái tinh thần ấy của con.」
「Nếu cha không cho phép, thì con sẽ mách mẹ rằng cha vừa tậu về thêm một chiếc bình hoa đắt tiền khác.」
「Cha hiểu rồi, Inglis. Cố gắng lên nhé!」
Ít nhất thì cha cô cũng là một người dễ bề đàm phán để Inglis có thể đối mặt với Rahal trong một trận chiến đàng hoàng.
「Bắt đầu!」
Rahal đứng yên thoạt đầu, cố gắng thăm dò đối thủ.
Trong khi đó, Inglis biết rõ rằng cậu ta đang muốn sử dụng ma thuật lên người mình, song cô không mấy bận tâm cho lắm.
Suy cho cùng thì, thứ ma thuật nhỏ bé xuất phát từ kẻ nghiệp dư như vậy sẽ chẳng thể nào ảnh hướng tới một Thánh Hiệp Sĩ như cô ― bởi dòng chảy Linh Tố mãnh mẽ bên trong cơ thể cô sẽ dần hóa giải đi bất cứ ma thuật nào.
Tuy nhiên, nói là vậy, chứ nó cũng sẽ không phải một trận đấu công bằng nếu cô tận dụng tới Linh Tố của mình.
Thứ nhất, trận đấu sẽ trở nên rất nhàm chán; Thứ hai, chiến thắng sẽ chắc chắn nằm gọn trong tay cô; Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, chỉ cần một cú bắn đến từ Đạn Linh Tố cũng sẽ khiến đối thủ của cô trở về với cát bụi, bởi thao túng một lượng Linh Tố ở tầm vi mô để thi triển chiêu thức vẫn là quá sức đối với cô.
Inglis đã quyết định rằng chiến đấu với chỉ kiếm kĩ không thôi sẽ là cách tốt nhất cho chuyện này.
Cũng là để phòng hờ rằng ma thuật sẽ gây ảnh hướng lên mình, nên cô đã chọn phương án nhắm chặt hoàn toàn mắt lại trong trận chiến này.
Nếu so sánh việc chiến đấu trong bóng tối của cô với kỹ thuật dùng tới bóng của Raphael, thì nó lại nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt.
Tuy nhiên, Inglis từ lâu đã muốn kiểm tra khả năng chiến đấu hiện tại của bản thân như thế nào.
Cô hay thường xuyên thực hiện một bài tập luyện với cái tên『Tâm Nhãn』để chiến đấu trong trạng thái mù lòa.
Ở kiếp trước của mình, tuy ngay từ lúc còn bé đã được tiếp xúc với nó, nhưng do quá bận rộn sau khi trở thành vua của Sylvair nên dần dà cô đã không còn thời gian để tập luyện.
Trận đấu này sẽ là cơ hội tuyệt vời để cô có thể sử dụng tới Tâm Nhãn thêm một lần nữa.
Như để châm chọc cô gái bé nhỏ đang nhắm chặt đôi mắt của mình, Rahal cố gắng đi vòng ra sau cô nhằm tấn công từ điểm mù.
「……」
Sử dụng tới những giác quan khác, Inglis có thể nắm bắt được chuyển động của địch thủ và luôn di chuyển thế đứng để mặt đối mặt với cậu ta với một độ chính xác tuyệt đối.
「Chậc!」
Rahal thử bước đi thêm vài vòng nữa, song với Tâm Nhãn, cô luôn chuyển động theo cùng nhịp điệu của cậu ta mà không hề gặp bất kì khó khăn nào.
Cậu thiếu niên sững sờ trước cách một cô gái bé nhỏ làm việc này, cậu thậm chí còn không dám tự tin rằng bản thân có thể làm được giống vậy.
Tuy nhiên, cậu ngay lập tức rũ bỏ cái cảm giác ấy đi ― tất cả mọi chuyện sẽ chấm dứt vào khoảnh khắc cậu chạm được vào người cô bé nhỏ nhắn yếu ớt này.
「Hây da!」
Rahal nhanh chóng luồn ra đằng sau cô và tung đòn đánh trước khi Inglis có thời gian để quay lại.
Mặc dù vậy, với phản xạ thần tốc của mình, cô vẫn xoay xở làm chệch hướng thanh kiếm của cậu ta bằng vũ khí trên tay và khiến đòn tấn công trượt qua bằng một cú gạt.
「!?」
Với cơ thể nhỏ hơn, ít cơ bắp hơn, nó sẽ trở thành bất lợi cho cô nếu trực tiếp đỡ lấy đòn tấn công bởi cậu ta chắc chắn là khỏe hơn cô khi xét về hạng cân.
Vì thế, gạt đi cú đánh là một lựa chọn tối ưu hơn ― chỉ cần sử dụng tới một ít lực, cô đã có thể chuyển hướng thanh kiếm của cậu ta.
Chứng kiến những đòn công kích tới tấp của bản thân liên tục bị gạt đi, khuôn mặt của Rahal nhanh chóng tái nhợt một cách rõ rệt.
Có gì đó rất kì lạ. Những đòn tấn công của mình đáng lý ra phải trúng con bé thì lại cứ trượt đi như cát qua ngón tay của nhỏ. Cậu thiếu niên suy nghĩ trong hoảng hốt.
Rahal chưa từng gặp bất cứ trường hợp tương tự như thế này trước đây khi cậu đối mặt với những hiệp sĩ và Raphael.
Cô bé chỉ là một đứa nhóc nhỏ nhắn yếu ớt và thậm chí là với đôi mắt nhắm chặt.
Và mấy người đang nói là điều này có thể với con bé sao…!?
「M-, mày là cái quái gì thế hả…!?」
Sự bối rối hiện rõ rệt trên gương mặt Rahal.
Tuy nhiên, Ryuk và Raphael còn sốc nặng hơn là cậu ta nữa.
So sánh với Rahal, người mà trình độ kiếm kỹ chỉ nằm ở dạng tay mơ nếu không dựa dẫm vào ma thuật của bản thân, hai người này chắc chắn là hiểu rõ hơn về kỹ thuật mà Inglis đang biểu diễn.
Những ngón đòn và động tác mà cô đang trưng ra như trò trẻ con thực chất là các kỹ thuật họ thậm chí còn không thể hy vọng để mô phỏng lại.
Cần bao nhiêu năm kinh nghiệm ―― Không, họ sẽ chẳng bao giờ có thể đạt tới trình độ của cô cho dù dành trọn cả cuộc đời để rèn luyện.
Nếu là những người đang đối mặt với Inglis trong một trận thực chiến, biết đâu họ sẽ có một cơ hội để đánh bại cô. Trường hợp tệ nhất, họ sẽ phải hy sinh đến cánh tay hoặc chân chỉ để đánh trúng một đòn.
Tuy nhiên, nếu xét đến việc tái tạo lại những kỹ thuật đó của cô không thôi, thì chắc chắn là vô vọng.
「Ha ha ha…! Một thần đồng đã được sinh ra trong gia đình của mình…!」
「Thật đáng kinh ngạc! Inglis, em tuyệt vời lắm…!」
Cả Ryuk lẫn Raphael đều trầm trồ trong kinh sợ.
「UWAAAaaaah!!!」
Rahal gầm lên một tiếng thét xung trận trong sự bực tức càng ngày càng gia tăng của bản thân.
Đòn tấn công kế tiếp của cậu ta chẳng hề nhân nhượng, mang theo không chút điềm tĩnh mà trước đó vẫn được thấy trên gương mặt, để lại duy nhất một thế đứng không vững vàng của bản thân.
Sau khi Inglis gạt đi cú đánh tàn bạo ấy, Rahal đã vấp phải chính bàn chân của mình, khiến cho cậu ta ngã chúi mặt xuống đất với bàn tọa hướng thẳng lên trời.
Inglis không hề bỏ lỡ cơ hội chắc nịch này để tung ra đòn tấn công.
Bụp!
Thanh kiếm gỗ của cô quất trúng vai Rahal.
「T-, tôi bỏ cuộc――!」
Rahal cuối cùng cũng chấp nhận thất bại của mình.
「......Cám ơn anh rất nhiều.」
Đáp lại bằng một nụ cười, Inglis cúi đầu tỏ lòng thành.
Nó là một trận chiến không hề tồi. Giờ đây, cô ít nhất đã có thể nói rằng kỹ năng hiện tại của bản thân vừa đủ để đạt.
Tuy nhiên, nó vẫn rất khiếm khuyết và chắc chắn còn không gian cho sự phát triển.
Suy cho cùng thì, đó chẳng phải là lý do chính mà cô chuyển sinh sao?
Chả cần phải nói, sau màn trình diễn nho nhỏ của mình, Inglis đã được chào đón một cách nồng nhiệt bởi Rafinha và những thành viên khác trong gia đình.