╔═════✡◦●°☪°●◦✡═════╗
♢♢------Trans & Edit---------♢♢
♦♦----------AkaNeko------------♦♦
╚═════✡°●◦☪◦●°✡═════╝
~~~*~~~
「Raphael. Nghe mẹ nói này, thứ con đang nắm giữ chính là Ma Ấn Đặc Cấp. Một loại ấn chỉ dành riêng cho những người được chọn. Định mệnh của con là trở thành niềm hy vọng soi sáng tương lai cho toàn thể nhân loại. Đó là lý do, cho dù có chuyện gì xảy ra, con là người duy nhất mà chúng ta không thể mạo hiểm đánh mất. Con có thể ra trận một khi đã đủ trưởng thành và đạt được toàn bộ tiềm năng của mình. Ta nói vậy con hiểu rồi chứ?」
Dì Irina nghiêm nghị nhắc nhở Raphael.
Giờ đây khi biết được ma ấn của Raphael là loại đặc cấp – dấu hiệu của một anh hùng được chọn – Inglis đã từng đứng ở cái vị trí ấy đủ lâu để có thể biết được nó giữ chân bạn nhiều đến nhường nào, bị đặt lên một nấc thang cao hơn tất thảy mọi người, giống như cái tước danh Vua Anh Hùng cõi Sylvair trong quá khứ của cô.
Chưa kể đến việc là người thừa kế trong dòng dõi Hầu Tước, cô hiểu rằng tương lai của cậu ta giờ đây rất bấp bênh vô định. Quả là rắc rối mà.
「V-, vâng, thưa mẹ…」
Raphael không khỏi ngỡ ngàng trước câu trả lời đanh thép từ người mẹ.
Theo quan điểm của riêng mình, những gì cậu nói ra đều đến từ nhận thức về công lý của bản thân.
Cậu hoàn toàn không ngờ rằng mẹ mình lại có thể đáp lại một cách gay gắt đến như vậy.
「Tiện đây mẹ cũng nói luôn. Nhớ cho kĩ điều này, nếu bất cứ chuyện gì chẳng may xảy ra, cho dù là phải trả giá bằng sinh mạng của tất cả mọi người ở đây, con bắt buộc phải sống. Hãy biết là con đang đứng ở một vị trí trọng yếu đến nhường nào vào lúc này.」
「K-, không thể nào! Thưa mẹ……!」
Tuy chỉ là một sự giả định phòng hờ, song đối với một đứa bé có niềm tin vào công lý mãnh liệt như Raphael, điều này chả khác gì lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim cậu.
Dẫu vậy, ngôn từ nhiều lúc, khi được nói ra, có thể dẫn tới điềm chẳng lành. Những trường hợp như ‘mồm ăn mắm ăn muối(nói gở)’,’nhắc tới tào tháo, tào tháo tới’, và nhiều câu khác giống như vậy.
RẦMMMMMMM!!!
Đột nhiên, ô cửa sổ bị thổi bay, cùng với đó là khung chắn và mọi thứ xung quanh.
Một trong những con thạch ma thú đã thoát khỏi các hiệp sĩ và lao đầu vào căn phòng.
「KYAAAaaaAAAHH」
Ngay sau khi vô được bên trong, con thằn lằn đã tông sầm vào người Dì Irina. May mắn thay, Irina vẫn có đủ thời gian để bảo vệ đứa bé trên tay với cơ thể của mình nhằm không để Rafinha bị thương. Tuy nhiên, điều đó đã khiến dì ấy bỏ ngỏ cơ thể của bản thân với không chút phòng bị - đi cùng với đó là ý thức đã hoàn toàn biến mất sau cú đâm trực diện vào đầu. Bất ngờ vì vụ va chạm, Rafinha vỡ òa gào khóc.
「MẸ!!」
「KHÔNG! Con nên chạy đi, Raphael!」
Selena ngăn Raphael lại khi cậu ta đang chuẩn bị lao tới tấn công con thú, sau đấy chạy tới bồng Rafinha lên tay và giao con bé cùng Inglis cho Raphael.
Làm tất thảy điều đó trong tức khắc, bà mẹ nhanh chóng rút thanh trường kiếm đang treo trên bức tường kế bên ra.
「Ta sẽ cầm chân nó! Con mau đem Inglis và Rafinha tới nơi an toàn đi!」
「Nhưng, thưa dì! Thanh kiếm đó sẽ không thể làm gì được nó đâu!」
Con thạch ma thú liền nhảy vồ đến Selena.
Mang theo kinh nghiệp của một cựu hiệp sĩ, mẹ cô ngay tức khắc né được đòn tấn công dữ dội cho dù nhiệm vụ cuối cùng lúc còn tại chức của bà đã từ rất lâu rồi.
Tuy nhiên, vũ khí được chọn lại là một thanh trường kiếm mỏng manh.
Chỉ có thể chịu được vài đòn công kích – nó gần như đã gãy nát sau lần trao đổi chiêu thức đó.
「Còn không mau chạy đi! Con đang làm cái gì vậy!?」
Selena gào thét một cách khẩn thiết. Dẫu vậy—
「Rani! Glis! Cho anh xin lỗi, hai đứa chờ ở đây một tí nhé!」
Sau khi đặt Inglis và Rafinha lên sàn nhà đằng sau cây cột trụ, Raphael rút thanh kiếm của mình ra và chạy tới hỗ trợ Selena trong trận chiến.
「Hãy để con giúp dì! Nếu chúng ta thành công giữ chân nó, một hiệp sĩ với Ma Ấn Vũ Cụ rốt cuộc sẽ tới yểm trợ. 」
Inglis bắt đầu hiểu được rằng thứ được gọi là Ma Ấn Vũ Cụ là một loại vũ khí chuyên dùng để đối đầu với thạch ma thú, sử dụng bởi những hiệp sĩ trong thời đại này.
「Ta đã nói là nó sẽ vô dụng thôi! Mau đem theo lũ trẻ và rời khỏi đây ngay.」
「Không! Làm sao mà con có thể cứu người khác khi mà ngay cả những người con trân trọng trước mặt mình còn không thể bảo vệ được cơ chứ!?」
Thật là một khẩu hiệu tràn đầy năng lượng và tuổi trẻ.
Tuy nhiên, phải vậy mới được chứ! Tinh thần tốt lắm! Inglis thầm nghĩ một cách đầy tự hào.
Một người chỉ xứng đáng với danh hiệu anh hùng nếu họ có thể vượt qua những tình thế hiểm nghèo như thế này và chiến thắng một cách đầy vẻ vang.
Anh hùng không phải là người mà nhân dân chọn ra để làm theo mệnh lệnh của mình.
Mà anh hùng chính là người được nhân dân ngưỡng mộ vì những việc làm thuận theo thứ mà trái tim khao khát.
「Ugh… kuh—! Uwaah!?」
「Kyaaah!?」
Tuy nhiên, nỗ lực của bọn họ chỉ như muối bỏ bể. Một cú lấy thịt đè người đến từ con thằn lằn đã khiến hai người bay thẳng vào bức tường đằng sau.
「D, dì…..! Người vẫn ổn chứ…..!?」
「Uuh…..」
Cả nhận thức của Raphael lẫn Selena đều đang trên bờ vực biến mất.
Nếu tình hình cứ tiếp diễn, tính mạng của họ chắc chắn sẽ bị đe dọa.
Và sau đó, Irina cũng như cặp em bé – Rafinha cùng Inglis – đều sẽ không còn tồn tại trên cõi đời.
Vậy thì, hãy giúp một tay để họ được sống nào – cơ bản là mình không thể nào để cho mẫu thân chết một cách uổng phí như vậy và ngoài ra, cũng nhằm vinh danh tinh thần của chàng trai trẻ này.
Trong cuộc đời hiện tại, Inglis đã quyết định sẽ sống hoàn toàn vì bản thân.
Bởi lý do đó, cô chả có chút hứng thú vào mấy chuyện anh hùng tầm phào. Tuy nhiên, nói là vậy, nhưng cô sẽ không ngần ngại mà nhúng tay vào giúp đỡ một tên anh hùng đang trên đà phát triển của mình.
Thằng nhóc xứng đáng được sống hơn là chết ở một nơi thế này.
Mặc dù mắc kẹt trong một cơ thể non yếu, song vẫn tồn tại những thứ mà cô có thể làm.
Ngay cả là với tình trạng lúc này, cấp độ thao túng linh tố cơ bản mà Inglis đã học trong kiếp trước vẫn là đủ để cô có thể tấn công đối phương.
Inglis tự hỏi liệu rằng có nên gọi chiêu thức này là ‘Đạn Linh Tố' hay không.
Bởi ‘Đạn Linh Tố’ sở hữu nguồn uy lực có thể phá hủy toàn bộ tòa lâu đài nên thành ra cô cũng chưa từng dùng thử lần nào khi còn nằm trên nôi.
May mắn thay, dường như tất cả mọi người có mặt ở đây đều đang bất tỉnh, ngoại trừ con bé đang khóc bù lu bù loa ở đằng kia. Vì vậy, Inglis không hề đối mặt với bất cứ nguy cơ bị bại lộ thân phận nào khi sử dụng nó vào lúc này.
「Daaah—! Abububuuuuu!!」
Đôi mắt của Inglis sơ sinh lóe lên rực rỡ.
Và rồi, một chớp sáng chói lòa xuyên qua căn phòng, tạo nên một quả cầu ánh sáng cô đặc khổng lồ bay thẳng về phía con thạch ma thú.
BooOOOooooOOOooomm!!!!
Ánh sáng nuốt trọn lấy con lằn thằn, trong khi cũng nghiền nát hoàn toàn bức tường đằng sau với một sức tàn phá khủng khiếp. Lực bạo phát mạnh đến nỗi phóng con thạch ma thú lên trời và đẩy bay ra khỏi căn phòng, với cơ thể nó bị thiêu cháy và tan biến thành lớp tro bụi trắng xóa.
Hmm… Uy lực đem lại cũng không tồi nếu xét tới việc thứ này do một đứa bé tạo ra đấy chứ!
Có vẻ như thói quen luyện tập hàng ngày của cô đã không hề tỏ ra vô ích.
「G-, Glis…..? Cái-, cái gì vừa….?」
Raphael, người vẫn đang tựa lưng một cách nặng nhọc lên bức tường lẩm bẩm trong kinh ngạc.
Cậu ta tỉnh dậy rồi sao? Inglis tặc lưỡi.
「Tạ-, tạ ơn chúa」
Raphael ngay sau đó mất đi ý thức của mình.
Phù, cũng may là cậu ta đã bất tỉnh trở lại, ký ức vẫn đang mập mờ nên cậu ta hẳn sẽ nghĩ đây chẳng khác gì một giấc mơ. Inglis cố thuyết phục bản thân mình.
Và đó chính là lúc này, khi một cơn buồn ngủ bỗng chốc ập lấy Inglis bởi cô đã quá gượng ép cái cơ thể sơ sinh non nớt. Đây là một điều vẫn thường hay xảy ra với cô.
「Phu nhân Irina! Cậu chủ Raphael! Hai người vẫn ổn chứ!?」
Một giọng nói hốt hoảng gọi lớn vô bên trong căn phòng từ phía ngoài.
Hỗ trợ cuối cùng đã tới rồi nhỉ. Tình hình chắc hẳn đã êm dịu trở lại. Hoặc Inglis tin là như vậy.
Tuy muốn dõi theo mọi thứ cho đến phút chót, nhưng với một cơ thể đã mệt lả, cô không còn đủ sức để có thể chống chọi nổi cơn buồn ngủ.
Đến khi tỉnh dậy, Inglis đã nằm trên nôi tại nhà của mình từ lúc nào.
Dựa theo những gì cô nghe được từ cha mẹ, mọi thứ đã kết thúc một cách tốt đẹp.
Sau sự kiện ấy, phải đến một thời gian dài mà Raphael là người duy nhất nhận ra sự kì lạ đến từ Inglis.
Tuy nhiên, không ai lại đi tin rằng một đứa trẻ sơ sinh như Inglis lại có thể làm được một chuyện như vậy. Ngoài ra, do Inglis đã án binh bất động trở về sau, nên Raphael đã bắt đầu chấp nhận rằng tâm trí cậu ta chắc hẳn đang chơi đùa với bản thân mình.
Suy cho cùng thì sự tồn tại của những thực thể như Thạch Ma Thú chưa từng xuất hiện trong quá khứ của Inglis, vì thế cô chả có bất cứ thông tin gì về bọn chúng.
Dù vậy, phỏng theo cuộc nói chuyện của cặp phụ huynh, cô đã biết rằng bầy Thạch Ma Thú tấn công Ymir vào ngày hôm đó thực chất chỉ là lũ tép riu, và còn tồn tại những cá thể khác mạnh hơn, hiểm ác hơn vẫn đang lượn lờ ở đâu đó ngoài kia.
Con Thạch Ma Thú mạnh mẽ nhất thậm chí có thể đẩy cả một đất nước vào bờ vực sụp đổ, là điều mà cha cô đã nói.
Đúng là một mẩu thông tin thú vị.
Hướng đến mục tiêu đầu tiên, cô đã quyết định sẽ đi tìm thứ được xem là Thạch Ma Thú hùng mạnh nhất và nghiền nát nó dưới bàn chân mình.
Đó chính là quyết tâm mà Inglis sơ sinh 0 tuổi đã tự đề ra cho bản thân.