╔═════✡◦●°☪°●◦✡═════╗
♢♢------Trans & Edit---------♢♢
♦♦----------AkaNeko------------♦♦
╚═════✡°●◦☪◦●°✡═════╝
~~~*~~~
「Tôi tới đây! Uoooh!!」
「Nào, tới đi cậu chủ, tôi cũng không có ý định thua cuộc đâu!」
Raphael và người Hiệp Sĩ bắt đầu trao đổi chiêu thức với nhau bằng thanh kiếm gỗ của họ.
Cậu thiếu niên, cùng một cơ thể còn chưa phát triển đầy đủ, đang luyện tập chiến đấu với một Hiệp Sĩ, người đã dành hàng chục năm trời tôi luyện cơ bắp và kỹ năng của bản thân. Bất cứ ai trông thấy cảnh này cũng sẽ cho rằng chàng trai trẻ là người yếu thế hơn.
Tuy nhiên, Raphael đã bù đắp cho khiếm khuyết cân lực của mình bằng một tốc độ hoàn toàn vượt trội.
Ngoài ra, cậu cũng sở hữu bộ óc của một bậc thầy chiến thuật ― với khả năng tìm ra sơ hở trong phòng ngự của đối phương và sử dụng nó như lợi thế cho riêng mình.
Raphael liên tục khóa kiếm và dựa vào lực quán tính từ đòn tấn công của đối thủ nhằm đánh bật nó đi.
Để đáp lại, địch thủ của cậu dồn nhiều sức hơn vào đòn công kích với hy vọng xuyên thủng thế phòng thủ của cậu.
Khi cuộc đọ sức kéo dài, tầm vung kiếm của người hiệp sĩ càng ngày càng rộng ra.
Đó cũng chính là ý định của cậu thiếu niên từ lúc đầu ― ngay khi đối thủ tiến một bước dài về phía trước để tấn công, Raphael liền nắm lấy cơ hội và can thiệp, tung ra một cú đánh vào đằng sau đầu gối người hiệp sĩ, khiến anh ta lập tức ngã khuỵu.
Trận đấu kết thúc một cách nhanh chóng với thanh kiếm của cậu thiếu niên chĩa thẳng vào cổ họng người hiệp sĩ.
「Trận đấu kết thúc! Cậu chủ đã chiến thắng.」
Ryuk, cha của Inglis tuyên bố.
「Mu…! Cậu tuyệt thật đấy, cậu chủ!」
「Không phải đâu, cánh tay của cháu vốn dĩ đã mỏi nhừ do hứng chịu nhiều cú đánh. Kết quả của trận đấu có thể đã khác nếu nó kéo dài lâu hơn, chú thấy đó.」
Nhìn thấy chiến thắng của anh trai mình, Rafinha nhảy cẫng lên vì vui sướng cùng nụ cười lớn trên môi.
「Anh hai~! Ngầu quá trời luôn~!」
「Con trai của chị quả thực nằm ở một đẳng cấp khác! Không ngờ là thằng bé lại có thể chiến thắng cả một hiệp sĩ dày dạn kinh nghiệm…!」
「Thật lòng thì, chị đâu có làm gì quá đặc biệt.」
「Nào, đây mới đúng là thứ mà dân gian thường hay nói là con nhà người ta, chị à.」
「Ufufufu. Thế thì điều đó khiến hai chúng ta giống nhau rồi nhỉ.」
Cặp bà mẹ đều hài lòng với sự phát triển của con mình. Ngay cả Inglis cũng phải thừa nhận rằng Raphael đúng là rất tài giỏi.
Sự thật thì, Inglis đã đánh giá rằng không ai trên sân tập này là đủ khả năng để chiến thắng cậu ta, ngoại trừ Ryuk, đội trường hiệp sĩ đoàn. Và tất nhiên, Inglis cũng là một ngoại lệ.
Sở hữu những thành viên tài năng trong gia đình tương tự như Ryuk luôn luôn là một điều đáng phấn khởi.
Bởi nó có nghĩa là Inglis sẽ không cần phải tìm kiếm một đối tượng tập luyện tương xứng.
「Cậu chủ Raphael! Xin hãy so tài với tôi!」
「Được thôi! Mong được anh chỉ giáo!」
Đối thủ tiếp theo giơ vũ khí lên và lao về phía Raphael, cả hai trao đổi một vài đường kiếm.
Tuy nhiên, cậu thiếu niên lại một lần nữa chứng tỏ ai mới là chiến binh cừ khôi hơn, dễ dàng áp đảo địch thủ của mình.
Sau đó, hiệp sĩ này nối đuôi hiệp sĩ khác bước lên thách đấu cậu ― và cũng từng ấy người thay phiên nhau tập luyện với lãnh chúa tương lai của mình.
Raphael đều chiến thắng tất thảy mọi trận đấu đúng như Inglis đã dự đoán, kỹ năng của chàng trai này quả thực không phải chuyện đùa.
Rất có triển vọng đấy chứ. Nếu là một trong những hầu cận của mình ở kiếp trước, thì hẳn là cậu ta đã có thể thành người đứng đầu trong đội cận vệ hiệp sĩ, hoặc thậm chí là đại tướng quân… Bằng bất cứ giá nào, mình rất muốn được so tài cao thấp với cậu ta.
Inglis đắm chìm trong suy nghĩ khi cô dõi theo chuỗi thắng liên tục của Raphael.
Và rồi――
「Xin chào, ngài Ryuk! Chúng tôi đã tới rồi đây!」
Một nhóm những gã bặm trợn với vũ khí đầy mình được dẫn đầu bởi một tên đàn ông to béo rảo bước vào sân tập.
Dựa trên phục trang, Inglis đoán rằng bọn họ gần giống với một nhóm lính đánh thuê.
Tuy nhiên, đây lại là những con người của thương hội Lambert ― một đoàn du mục vũ trang khét tiếng.
Kể từ khi thế giới trở nên nguy hiểm hơn, đa phần các thương gia du mục đều sở hữu Ma Ấn Vũ Cụ của riêng mình để bảo vệ bản thân và không ai có thể biết được rằng lúc nào hay khi nào họ sẽ bị Thạch Ma Thú tấn công. Vì thế, tất cả những lãnh chúa và Vương Quốc lân cận đều chấp thuận chọ bọn họ được tham dự những buổi tập huấn chung với hiệp sĩ đoàn.
Đội hiệp sĩ dưới trướng Hầu Tước Wilford và đoàn du mục vũ trang có một mối quan hệ rất thân thiết với nhau bởi họ thường hay gặp mặt mỗi dịp thế này.
Như là một phần của buổi tập huấn chung, nhiều trận đọ kiếm sẽ được diễn ra vào hôm nay.
Một nụ cười lóe lên trên môi, khi Ryuk đáp lại lời chào của tên đàn ông mập mạp.
「Ôi, không phải ngài Lambert đây sao! Cám ơn vì đã có mặt. Chúng tôi mong được ngài chiếu cố. Hãy cùng so tài và học tập lẫn nhau nào.」
「Tất nhiên rồi! Thật là vinh dự cho bọn tôi khi có thể mượn chút ít thời gian của những hiệp sĩ cao quý ở đây.」
Cùng một nụ cười tươi rói, ngài Lambert giới thiệu một cậu bé trạc tuổi với Raphael cho Ryuk.
「Đây là con trai của tôi, Rahal. Rahal, tới chào ngài đội trưởng đi con.」
「Hân hạnh được gặp, ngài Ryuk. Cháu tên là Rahal.」
Sở hữu thân hình mảnh dẻ cùng một ánh nhìn sắc lẹm, cậu ta gượng gạo giới thiệu bản thân.
「Ồ, chào cháu. Có vẻ như Rahal bằng tuổi với cậu chủ Raphael, đúng không? Vậy thì tại sao chúng ta không để hai đứa so tài cao thấp với nhau nhỉ? Cậu chủ! Tới đây chào hỏi những vị khách của chúng ta nào!」
「Vâng ạ!」
Raphael vui vẻ đáp lại và rảo bước tới chỗ họ. Cùng một nụ cười, cậu chìa tay ra với Rahal.
「Tôi là Raphael Wilford. Hân hạnh được gặp mặt. Từ nay xin được cậu giúp đỡ.」
「T-tôi cũng vậy…!」
「Tuyệt, vậy thì hãy khởi động nhẹ nhàng một chút trước khi chúng ta bắt đầu trận đấu!」
Ryuk ngay lập tức làm chủ tình hình sau màn giới thiệu, nhanh chóng cho đội hiệp sĩ và đoàn du mục vũ trang giao lưu với nhau và bắt đầu buổi tập luyện kiếm thuật của họ.
Dựa trên những trận đấu mà Inglis đã theo dõi từ đầu tới giờ, chắc chắn là kỹ năng của những hiệp sĩ sở hoàn toàn vượt trội so với đoàn du mục.
Cô chắc mẩm rằng Rahal cũng không phải là ngoại lệ, dù cho cậu ta có vẻ trông rất điệu nghệ khi chỉ mới từng ấy tuổi, nhưng để chiến thắng một hiệp sĩ dày dạn kinh nghiệm thì vẫn là chưa đủ. Cô nghĩ Rahal chỉ là một nhân tố cá biệt, và rằng những cậu bé bình thường đang tuổi ăn học không thể nào lại mạnh đến như vậy.
Nếu cứ thế này, thì các hiệp sĩ phe mình đều sẽ chiến thắng một cách hoàn toàn áp đảo. Hoặc là Inglis đã nghĩ như thế.
Tuy nhiên, ngay khi nhịp độ của những trận đấu bắt đầu vào guồng, một điều gì đó bất ngờ đã xảy ra.