╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
Tối hôm đó, Inglis và Rafinha đã ghé qua bể tắm bên trong lâu đài của lãnh chúa.
[Ưmm~ dễ chịu quá! Ngài lãnh chúa ở đây quả là hào phóng! Đến cả chúng ta mà cũng được phép sử dụng bể tắm cơ đấy ♪]
Đó là một bể tắm lộng lẫy lát đầy đá phiến và được trang hoàng một cách cầu kì tinh xảo khắp xung quanh. Từng là một bể tắm dành riêng cho gia đình của lãnh chúa, nhưng giờ thì ai cũng có thể sử dụng nó, bao gồm cả cặp thiếu nữ mới đặt chân tới đây.
Tuy nhiên, bởi trời đã trở tối, nên tưởng chừng như họ đã bao trọn cả chốn này cho riêng mình.
Nhiệt độ ấm áp từ bể tắm quả là tuyệt vời cho cơ thể mệt lả của họ.
Rafinha đang ngâm nga giai điệu nào đó một cách phấn khởi.
[Ờ ha. Cũng lâu rồi kể từ khi chúng ta có thể ngâm mình thư giãn trong bể tắm như thế này.]
[Cơm tối là một bữa tiệc buffet thịnh soạn, và thậm chí chúng ta còn được sử dụng cả phòng nghỉ dành cho khách bởi vì là con gái nữa! Chuyện này hoàn toàn tốt hơn là tự chúng ta đi thuê trọ, không phải vậy sao~?]
[Điều đó chỉ chứng tỏ rằng họ kỳ vọng ở chúng ta nhiều đến chừng nào. Dù sao thì chúng ta cũng đã hoàn thành quá tốt công việc được giao mà.]
Có vẻ như câu truyện về việc Inglis và Rafinha tự mình hạ gục hàng tá con Thạch Ma Thú đã trở thành tin sốt dẻo trong tòa lâu đài.
Một chiến công hiển hách đến nỗi mà cả hai thiếu nữ đã nhận được thêm chút thù lao vào cuối ngày.
Tuy không thể gặp mặt vị lãnh chúa Thiên Thượng Nhân trong hôm nay vì ngài ấy còn đang bận bịu công việc, nhưng dường như họ đã được trao cho một cơ hội yết kiến vào ngày mai.
[Nhào vô đây mà kiếm cơm! Bọn ta sẽ chỉ cần dùng tới chiến thuật “Mồi nhử và bùm chíu!” thêm lần nữa là xong!]
[Em muốn một cái tên hay hơn cơ…]
[Chẳng phải nó rất dễ hiểu sao ♪]
Rafinha nói, bật dậy từ bể tắm với tâm trạng hào hứng.
[Thôi nào, chị sẽ cọ lưng cho em được chứ?]
Cô bé sau đó hướng Inglis ra một chỗ thoáng đãng để có thể thực hiện việc chà lưng.
[Ừm, em chẳng phiền đâu, nhưng… ít nhất thì chị có thể tỏ ra nhu mì một chút được không?]
Inglis lên tiếng quở trách khi Rafinha bước ra khỏi bể tắm mà chẳng chịu che đậy cơ thể, mà cô bé thay vào đó lại đội một chiếc khăn tắm lên đầu.
Rafinha trần như nhộng bước đi một cách thản nhiên với không một chút ngại ngùng.
Nhìn cô bé lúc này, Inglis nhận ra rằng Rafinha quả thực đã trưởng thành – tuy bầu ngực vẫn khá khiêm tốn, song chúng đúng là đã xuất hiện.
Từng giọt nước long lanh nhỏ giọt xuống từ làn da mượt mà tựa nhung lụa của cô bé sở hữu một sức hút lạ kì. Và khi Inglis chợt bắt gặp bản thân nghĩ về điều này, cảm giác tội lỗi gần như nhấn chìm cô. Đây chính là lý do tại sao cô đã ngay lập tức bảo Rafinha che đi cơ thể mình.
Thiếu nữ với mái tóc ngân sắc chỉn chu dấu kín những đường nét của mình bằng một chiếc khăn ngay khi bước ra khỏi bể tắm.
[Em ngại ngùng quá vậy Glis. Tại sao chúng ta lại phải giấu giếm lẫn nhau cơ chứ?]
[K-Khoan đã, đừng kéo nó…]
[Hàng họ của em ngon quá trời luôn, quả là uổng phí nếu em không trưng ra~ Đó là lý do~ cho chị thấy nào, đừng có ngại! Hehehehe!]
[T-Thiệt tình…! Thôi nào, đáng lẽ chị phải cọ lưng cho em chứ, không phải sao!?]
[Chẹp! Glis, cơ thể em quả là tuyệt vời mà, chị không tài nào rời mắt ra được luôn đó. Ngực em vừa to lại vừa tròn. Và bờ mông thì căng đét nữa!]
[Đ-Đừng có nói mấy thứ thái quá như thế chứ, xấu hổ lắm…]
Quả thực mới chỉ trải qua 15 mùa xuân thôi, nhưng cơ thể Inglis đã phổng phao hơn hẳn các thiếu nữ trạc tuổi. Sở hữu một dáng vẻ khiến bao ánh mắt chăm chú không rời, song tất cả những gì mà cô nghĩ trong đầu lại chỉ là việc cặp núi đôi thật là phiền phức khi tạo gánh nặng lên bờ vai mình.
Điều duy nhất mà cô lấy làm vui về bầu ngực của bản thân là việc chúng khiến cho bất kì bộ váy nào cô mặc lên trông cũng đều đẹp rạng ngời.
[Thiệt là hoàn hảo … Còn của chị thì trông như trẻ con ấy, quả thực đáng ngượng mộ mà. À rồi, ngồi xuống đây, chị sẽ cọ lưng cho em.]
Inglis an tọa với tấm lưng hướng về phía Rafinha trước khi đáp lại lời bình của cô bé.
[Đâu phải vậy. Rani vẫn đang dậy thì mà, phải không? Vậy thì ngực của chị chắc chắn còn phát triển nữa.]
[Chị lúc nào cũng cần mẫn xoa bóp chúng hết đó. Nếu xoa bóp thường xuyên thì chúng sẽ to ra, đúng không?]
Rafinha kì cọ lưng Inglis với một miếng giẻ nhỏ.
[Em biết chứ, dù gì thì em cũng dõi theo chị mọi lúc mọi nơi mà.]
[Glis, ngực em vốn đã to thế này chứ đâu cần phải xoa bóp, đúng không.]
[Ừm.]
[Ghen tỵ ghê. Đúng là bất công mà…!]
Rafinha nói với một ánh mắt lóe sáng đầy tinh quái, tuy nhiên, Inglis chả hề nhận ra bởi cô đang ngồi xoay lưng về phía cô bé.
[Eiiii!]
Rafinha luồn hai bàn tay lên phía trước Inglis và ngay lập tức bóp lấy hai quả bưởi nặng trĩu.
[Hyaaaaaa!? N-Này, Rani!? Chị đang làm cái trò gì vậy!?]
[Uwaaa! Thiệt là to, nặng và đàn hồi! Vậy ra đây là cảm giác mà ngực bự mang lại… tuyệt vời ông mặt trời! Nó khác hoàn toàn so với của chị, em biết chứ? Aah, em đúng là con bé may mắn mà!]
[G-Giờ thì chị biết rồi… Dừng lại và thả em ra đi!]
[Hmm~? Chị chưa xong đâu ♪]
[T-Trời ạ…! Đã bảo là không mà! Đến đây thôi! Giờ thì tới lượt em chà lưng cho chị nhé!]
Trong khi cả hai đang đùa nghịch om sòm thì-
[Ái chà, có ai đã vào trước ta rồi kìa! Fufufu, hai em có vẻ đang rất thích thú nhỉ.]
Một người phụ nữ bỗng lên tiếng ngay khi bước vào bể tắm.
Mái tóc suôn dài nâu vàng gợn sóng nhẹ nhàng rủ xuống tấm lưng, song hành cùng cặp mắt biếc pha chút đượm buồn tạo nên một vẻ đẹp thanh tao và tinh tế từ cô nàng.
Trên vầng trán cô nàng là một Thánh Tích, thứ dấu hiệu tựa Ma Ấn chứng tỏ tư cách Thiên Thượng Nhân.
Ngạc nhiên nhất là, cô nàng chả hề trông già dặn hơn họ chút nào, cùng lắm là kịch tuổi vị thành niên.
[Chào buổi tối. Có lẽ nào hai em chính là những cô bé lính đánh thuê mà người ta đang đồn thổi?]
[ [C-Chào buổi tối…] ]
[Cho ta xin lỗi vì chưa tự giới thiệu. Ta là Cyrene, Quan Chấp Chính của thị trấn Nova.]
Cô nàng Thiên Thượng Nhân cúi chào với một nụ cười nở trên môi.