╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
Yêu cầu của Cyrene tóm lại là thế này.
Những gã hiệp sĩ bất lương theo phò vị lãnh chúa đời trước đã kết bè phái lại và tiến hành những động thái đáng ngờ suốt thời gian qua.
Một số vụ hiệp sĩ đương nhiệm bị tấn công đã xảy ra khắp nơi trong thị trấn.
Nếu cứ đà này, thì một sự cố lớn có thể sẽ xảy ra, kéo theo cả dân cư vào vòng nguy hiểm.
Đó là lý do tại sao Cyrene muốn làm dịu đi tình hình trước khi bất cứ chuyện gì xảy đến.
Nếu một tin đồn về Cyrene, vị lãnh chúa hiện tại, đích thân dẫn quân đi thảo phạt chúng được lan truyền, thì đám người đó chắc chắn sẽ tìm cách mai phục và loại bỏ cô nàng.
Chúng sẽ cử tất cả mọi nhân lực trong tầm tay cho cuộc mai phục.
Trái lại thì, Cyrene muốn tận dụng dịp này để tiện tay một mẻ quét sạch bọn chúng.
Khi nhắc tới chiến lực, thì quân đội hiện tại hoàn toàn lép vế hơn so với nhóm phản loạn, và chắc chắn không thể tung ra một đòn đủ mạnh về phía chúng, song… nếu họ thêm Inglis và Rafinha vào quân số, thì khả năng thành công của chiến thuật này sẽ gia tăng một cách đáng kể.
Bởi hai người họ chẳng thể ở lại quá lâu, thành thử việc này phải được thực hiện càng sớm càng tốt.
Cyrene muốn cặp thiếu nữ hiệp lực với mình vì lợi ích của thị trấn này.
Inglis thực sự ngạc nhiên khi nghe được rằng Cyrene sẽ giao phó tính mạng của bản thân cho hai lính đánh thuê mà cô nàng chỉ mới vừa gặp mặt. Quả đúng là họ đều rất tài giỏi và trạc tuổi nhau, song… liệu cô nên gọi điều này là táo bạo hay liều lĩnh?
Hoặc có lẽ do bị dồn vào đường cùng, thành ra ngài ấy đã quyết định đánh liều một phen… Dẫu vậy… Rafinha coi bộ rất sốt sắng muốn hợp tác, thế nên biết đâu được, Cyrene quả thực tốt bụng y như ấn tượng bề ngoài đem lại.
Bộ tồn tại một thần giao cách cảm nào đó giữa những con người cả tin với nhau mà mình không hề biết sao? Inglis nghĩ thầm trong lòng.
Inglis sẽ không phản đối nếu Rafinha thực lòng muốn làm việc này. Cô chẳng hề bận tâm miễn là được chiến đấu với địch thủ mạnh.
Dẫu sao thì đó cũng là phương châm của Inglis Eux – không để bản thân vướng vào chính trị.
Tuy mong mỏi rằng một kẻ mạnh mẽ nào đó sẽ xuất hiện khi đứng ra bảo vệ Rafinha, song cô biết là mình cũng không nên đặt quá nhiều kì vọng vào những hiệp sĩ ở vùng xa xôi hẻo lánh này. Sức mạnh của họ chẳng khác biệt là bao so với đám lưu manh đầu đường xó chợ.
Vào tối muộn ba ngày sau đó…
Inglis, Rafinha, Cyrene, và đội quân chấp chính đang trên đường hành quân tới một nhà thờ bỏ hoang nằm bên ngoài thị trấn.
Quân số của họ rơi vào khoảng 30 người bao gồm cả Cyrene.
Kẻ thù gần như chắc chắn nắm lợi thế về mặt quân số và sẽ tận dụng tối đa điều đó.
Một khi Inglis và Rafinha dồn được bọn chúng vào chân tường để bắt sống, công việc của họ sẽ hoàn thành.
Cyrene hy vọng sẽ bắt được hết bọn chúng nếu có thể. Là điều mà Inglis cảm thấy ưng hơn là ra tay tàn sát hàng loạt.
Ngoài ra, nó cũng khiến Rafinha dễ dàng hành động hơn.
[Nó kìa, Glis.]
[Phải rồi. Đã tới lúc kẻ thù xuất đầu lộ diện.]
Vây kín xung quanh nhà thờ là những cánh rừng rậm rạp, khiến cho tầm nhìn kém đi thấy rõ, chưa kể còn có rất nhiều đường mòn lối mở dẫn tới các hang động tự nhiên.
Tồn tại vô số chỗ ẩn náu như thế đã làm cho nơi này trở thành một địa điểm hoàn hảo để mai phục.
Hơn nữa, Inglis cũng cảm thấy sự hiện diện của nhiều cá nhân rải rác xung quanh khu vực.
[Đã tới lúc rồi. Cyrene-sama, mọi người, xin hãy bảo trọng.]
Sau khi Inglis lên tiếng cảnh báo, Cyrene gật đầu với khuôn mặt nghiêm nghị.
[Ừ…! Ta đặt niềm tin vào mọi người cả đấy!]
[Không sao đâu. Chúng tôi sẽ bảo vệ ngài bằng cả cơ thể này như một tấm khiên hộ thân…!]
Đội trưởng Nacht, người có vẻ rất hăng hái hôm nay, nói lời động viên Cyrene.
Và rồi, trong lúc họ đang tiến bước-
Những Hiệp Sĩ của kẻ thù từ chỗ nhà thờ bỏ hoang, cánh rừng xung quanh, các hang động tự nhiên và mọi ngóc ngách mà chúng có thể chui lọt, đồng loạt ùa ra.
[Wa! Chúng kia rồi! Đúng như dự đoán.]
[Phải rồi nhỉ.]
Inglis âm thầm đếm số đầu người.
Gần 100 sao? Xấp xỉ ba lần quân số phe mình.
Mà, chả có gì đáng phải lo lắng cả.
[Ahahahaha! Bọn ta đã nhìn thấu kế hoạch của các ngươi rồi! Lũ đạo tặc Thiên Thượng Nhân khốn kiếp, dám cướp đi quê hương của bọn ta! Nơi này sẽ chính là mồ chôn của các ngươi!]
Một Hiệp Sĩ tráng niên với cơ bắp cuồn cuộn lao ra từ nhà thờ, đầu ngẩng cao và rống lên một tràng cười.
[…Đó là Hawker, cựu hiệp sĩ đoàn trưởng! Hắn ta chính là chỉ huy của bọn chung!]
Đội trưởng Nacht thông báo cho Inglis và Rafinha.
[Được rồi, vậy thì chúng ta chỉ cần bắt sống hắn, phải không!? Triển nào!]
Rafinha bước lên trong khi kéo dây cung của Quang Vũ.
Cô bé đã hạn chế lại sát lực xuống mức thấp hơn nhiều so với trận đánh với bầy thạch ma thú, cùng lắm thì sức mạnh chỉ vừa đủ để giải tán đám đông hiếu chiến.
Nét đặc trưng của Ma Ấn Vũ Cụ này là khả năng điều chỉnh uy lực của chính nó.
[Ha Ha Ha!! Bộ ngươi nghĩ chỉ cần một mình bản thân là có thể địch lại hết bọn ta sao!?]
[Chất lượng hơn số lượng! Càng đông tức là càng nhiều mục tiêu hơn thôi!]
Rafinha bắn đi một mũi tên ánh sáng thẳng về phía trước.
[Nổ!]
Từ một thành vô số, hàng loạt mũi tên sau đó găm vào người địch thủ của cô bé và khiến chúng ngã khuỵu.
[ [ [UAAAAAA!?] ] ]
Chỉ riêng mũi tên đó không thôi là đủ để vô hiệu hóa hàng chục người trong đội quân của đối phương.
[C-Cái quái gì thế!? Ma Ấn và Ma Ấn Vũ Cụ Thượng Cấp sao!? Awawawaaa!!]
Tuy không mạnh mẽ bằng Thánh Hiệp Sĩ với Ma Ấn Đặc Cấp, hay còn gọi là anh hùng cứu quốc, những Hiệp Sĩ sở hữu Ma Ấn Thượng Cấp sử dụng Ma Ấn Vũ Cụ Thượng Cấp cũng được xem là mối hiểm họa to lớn trong mắt công chúng. Vì thế, một phản ứng như vậy chẳng hề nằm ngoài dự đoán.
[Xin lỗi nha! Giờ thì tôi cảm thấy như mình đang bắt nạt kẻ yếu vậy!]
Thậm chí sau khi nói thế, Rafinha tiếp tục kéo dây cung thi triển Quang Vũ lần thứ hai.
[Dừng lại đó.]
Khoảnh khắc lời nói ấy vang lên, một ngọn giáo xuất hiện từ trên trời và phá hủy mũi tên ánh sáng của Rafinha, qua đó tạo ra một âm thanh đinh tai nhức óc.
[Sao…!? Sao cơ!?]
Thủ phạm vừa phóng ra ngọn giáo là một người phụ nữ với mái tóc suôn dài, đỏ chói rực rỡ.
Chị ta trông khoảng trên dưới 20 tuổi, vóc dáng cao, thân hình mảnh mai và cân đối.
Ấn tượng sâu sắc nhất về chị ta có lẽ chính là cái ánh mắt nghiêm nghị, toát ra một ý chí đầy quật cường.
[Xin lỗi nhưng ta sẽ đành phải phá hủy ma ấn vũ cụ của ngươi. Hãy tự trách mình xui xẻo vì đã đối đầu với ta.]
Chị ta bâng quơ nói và rút ngọn giáo đang cắm sâu xuống mặt đất ra một cách dễ dàng.
[Ooooh! Cystia-dono! Quả đúng như mong đợi từ ngài!]
[Câm mồm. Lũ các ngươi ra kia xử lý đám tép riu còn lại đi.]
Người phụ nữ tên Cystia ngắt lời đồng bọn của mình mà chả mảy may liếc nhìn lấy một cái.
Từng bước một, chị ta tiến gần hơn tới chỗ Rafinha.
Cái sự hiện diễn mãnh liệt này, cái phong thái này, Inglis vẫn nhớ rõ mồn một.
Chị ta là một Thiên Huệ Vũ Cơ!
Khí chất mà chị ta phát ra khi chiến đấu giống hệt như Eris hồi đó.
Tại sao chị ta lại ở đây và mục tiêu của chị ta là gì, Inglis chẳng hề lưu tâm.
Ngay trước mắt cô lúc này, một Thiên Huệ Vũ Cơ đang tự hiến dâng bản thân lên như một đối thủ.
Đó là tất cả những gì cô quan tâm. Quả là của trời cho mà…!
Cuối cùng, sau ngần ấy năm trời, một cơ hội để kiểm tra thực lực của bản thân rốt cuộc đã xuất hiện!
Inglis kìm nén sự hưng phấn của mình và tiến lên để che chắn Rafinha khỏi tầm mắt của Cystia.
[Rani. Xin chị hãy bảo vệ Cyrene-sama và những người khác. Em sẽ chiến đấu với chị ta.]
[Ừ-Ừm… Glis, trông em coi bộ rất vui vẻ nhỉ.]
[…Eh? Nó rõ ràng đến thế ư?]
Cứ tưởng là mình đã cố hết sức để kìm nén sự hưng phấn của bản thân và dấu nó vào trong lòng rồi mà.
[Em đang nói cái quái gì thế? Ánh mắt của em đã hoàn toàn thay đổi và cơ bản thì em đang cười toe toét hết cả lên rồi kìa.]
[E-Eh…?]
Vậy là, mình chả hề giấu diếm được gì sao?
Ồ, không ổn rồi, họ sẽ nghĩ là mình chỉ đang chơi đùa lông bông mất.
[…Hai đứa bọn ngươi đang dự định làm cái khỉ gì vậy hả? Hay là các ngươi đang khinh thường ta? Một con nhãi vô năng như ngươi lại dám bước lên trước đối diện với ta sao.]
[Ufufufu~]
Inglis nở ra một nụ cười đầy quyến rũ và chuyển đổi Linh Tố thành Ma Tố.
Chưa đến một giây tiếp theo, nét mặt của Cystia ngay lập tức biến dạng.
[K... C-Cái-!? Sao có thể như thế được! Ngươi vừa mới vô năng chỉ vài giây trước đó mà!!]
Đúng như cô dự đoán, chuyển đổi sức mạnh của mình để kẻ thù có thể hiểu được tình hình dẫu sao vẫn là điều cần thiết.
Bằng cách này, họ sẽ cứ thế chiến đấu với cô mà chẳng hề chùn tay.
Học được kỹ thuật này quả là một điều tốt mà.
[Ah! K-Không thể nào… Inglis thực sự sở hữu… nhiều đến thế…]
Cyrene lắp bắp lên tiếng, đồng thời cũng nhận ra sự thay đổi trong cơ thể Inglis.
Inglis vẫn tiếp tục đối đầu với Cystia mà không hề bận tâm tới lời bình của Cyrene.
[Các Thiên Huệ Vũ Cơ như chị lúc nào cũng nghĩ là mình giỏi ở tất cả mọi lĩnh vực, nhưng bộ chị không để ý rằng tồn tại cả những thứ mà bản thân chả thể nhìn thấy hay lĩnh hội ư?]
Ánh nhìn của Inglis tỏa sáng lấp lánh.
Đó là cặp mắt của một chiến binh sở hữu cả sự sắc bén của lưỡi gươm lẫn nhiệt huyết với chiến trường.
[Cắt bớt mấy cái trò nương tay hay tỏ ra tự phụ luôn đi. Xin chị hãy dốc toàn lực đánh với em một trận ra nhẽ. Nào, tới đi.]
Inglis nói, giữ nguyên tư thế với một nụ cười xinh xắn tô điểm trên khuôn mặt.