Trời đã tối, và qua những khoảng hở giữa các tòa nhà cao tầng, tôi có thể nhìn thấy bầu trời lấp lánh đầy sao. Đế giày tôi khẽ vang lên những tiếng lạch cạch nhè nhẹ khi tôi chậm rãi bước trên con đường lát đá sạch sẽ.
Những âm thanh ấy hoà vào nhau thành một bản giao hưởng mỏng manh, vọng nhẹ trong thị trấn yên tĩnh. Chúng tôi bước đi, thả mình trong ánh sáng yếu ớt và những thanh âm hiếm hoi còn sót lại của đêm.
“Nè, ngài Cain. Giờ anh vẫn chưa chịu nói là chúng ta đang đi đâu sao?”
“Bình tĩnh, Liz. Đến nơi rồi anh nói.”
Cain đi ngay cạnh tôi. Chính anh là người đã rủ tôi ra ngoài đi dạo đêm nay.
Hồi sáng, anh hỏi: “Tối nay em rảnh không? Anh có chỗ này muốn dẫn em tới.” Dĩ nhiên, tôi đồng ý ngay lập tức.
Tôi hồi hộp đợi đến tối. Sau giờ học, tôi còn vội vã tới salon để làm tóc. Hào hứng thì thừa thãi luôn.
Nhất là khi anh cứ giữ bí mật về điểm đến. Có vẻ như đây là một “bất ngờ”. Cảm giác hồi hộp len lỏi trong tôi khi từng bước dấn thân vào màn đêm tĩnh lặng.
“Ôi, nghe có vẻ bí ẩn đấy. Vậy thì em mong chờ quá.”
“Ờm... Xin lỗi làm em hiểu lầm, nhưng vụ này không phải kiểu hẹn hò lãng mạn gì đâu. Chuyện công việc thôi. Đừng kỳ vọng quá.”
“Hả? Ồ... Ra vậy.”
Tôi như xẹp xuống liền khi nghe đến chữ “công việc.” Tôi cứ tưởng là anh đang chuẩn bị cho một bất ngờ lãng mạn, hay chí ít là dắt tôi đi một nhà hàng sành điệu nào đó. Thậm chí, trong phút chốc, tôi đã mơ mộng rằng đây có thể là... một buổi hẹn hò.
Trái tim tôi đã nhảy cẫng lên – chỉ để rồi chìm ngay sau đó.
Hơi thất vọng đấy chứ.
“Anh đoán anh làm em hiểu nhầm rồi. Xin lỗi nhé.”
“Không sao đâu... thật mà.”
Ánh sao trên trời bỗng như mờ đi một chút.
“Đến rồi.”
Khi đang mải suy nghĩ vẩn vơ, chúng tôi đã dừng lại trước một nơi nào đó. Cain đứng trước một cơ sở trông khá cũ kỹ.
“Cái này... là một quán bar à?”
Đó là một tiệm nhỏ, cũ kỹ, đầy vết tích của thời gian. Lớp sơn bong tróc trên cánh cửa như đang cố tình đẩy người ta ra xa, chứ không phải mời vào.
Một tấm bảng nhỏ treo trên cửa: “Bar Fragarach – chỉ dành cho hội viên.”
Tôi bất giác nhíu mày – thô lỗ thì thô lỗ, nhưng ấn tượng đầu tiên tệ thật sự. Địa điểm này hoàn toàn không giống nơi đưa phụ nữ đến chơi. Biết đâu bên trong lại phong cách, nhưng từ bên ngoài thì... chẳng thấy chút hấp dẫn nào. Thay vì “cổ kính, có gu,” nó chỉ đơn giản là “cũ nát.” Nếu ai đó dẫn tôi tới đây hẹn hò thật thì... đúng là thất vọng toàn tập. Mà phải tự nhắc bản thân – đây không phải hẹn hò.
Cain bước vào không một chút do dự.
“Chào mừng,” một giọng nam trầm, già dặn cất lên từ trong quán. “Bar này chỉ tiếp hội viên thôi. Cậu là... À, là Cain à.”
“Làm phiền rồi.”
Hóa ra Cain là khách quen. Anh đưa ra thẻ hội viên, nhưng chỉ được lướt qua một cái là đã được cho vào. Nội thất bên trong cũng chẳng khá hơn mấy – vẫn cũ kỹ, bụi bặm, đúng như vẻ ngoài. Thật lòng mà nói, tôi chẳng thấy lý do gì phải làm hội viên để được vào nơi thế này cả.
“Cô gái đi cùng cậu là bạn gái à?”
“Hả?! Ờm, cái đó...!”
“Thôi thôi, cứ để cô ấy vào đi.”
“Biết rồi, biết rồi.”
Chỉ mình tôi là lúng túng. Không, chỉ là bạn học thôi mà, tôi phải tự nhắc mình. Cain thì dường như chẳng bận tâm mấy – vẫn bình thản như thường. Chẳng lẽ anh đã quen với kiểu câu hỏi này rồi?
“Khoan... Hả?”
Ngay lúc đó, tôi bắt đầu thấy có gì đó sai sai.
Tôi tưởng mình sẽ được ngồi xuống gọi đồ uống, nhưng Cain lại làm khác. Thay vì chọn bàn, anh cùng người đàn ông – chắc là bartender – đi thẳng về phía sau quầy.
Quán không có khách nào khác. Chúng tôi có thể chọn bất kỳ chỗ nào gần đó, nhưng cả hai người vẫn cứ tiến vào sâu hơn. Chúng tôi đang tìm cái gì vậy? – tôi thầm nghĩ, rồi vội vã bước theo sau.
“Mời đi lối này.”
Bartender mở một cánh cửa cũ kỹ phía sau. Cánh cửa ấy khá kín đáo – giống cửa nhân viên hơn là dành cho khách. Lớp bụi bám mỏng và vẻ ngoài không được chăm chút khiến nó như biến mất vào nền tường. Không ai ngờ đấy là cửa dẫn đến đâu đó.
Thậm chí nó còn bị khóa.
Chúng tôi... thật sự sẽ đi qua đây sao? Tôi tự hỏi khi thấy bartender ra hiệu tiến vào.
Cain chẳng chần chừ gì, bước thẳng vào.
Tôi cũng đi theo – không muốn bị bỏ lại phía sau.
“Hả?”
Và rồi – tôi choáng váng.
“Cái... cái gì thế này...?”
Phía sau cánh cửa là một cầu thang dẫn xuống dưới – tối om, sâu thăm thẳm đến nỗi không nhìn thấy đáy. Ánh sáng lờ mờ của những chiếc đèn lồng đỏ rải rác trong bóng tối, soi đường đi như dẫn xuống một vực sâu vô tận.
Cái quái gì vậy...? Đây đáng lẽ chỉ là một quán bar mà?
“Cứ thong thả mà đi…”
“Hả? Khoan đã!”
Vừa dứt lời, bartender đã đóng sập cửa sau lưng chúng tôi. Kỳ lạ thay, ông ta không đi cùng – thậm chí còn khóa cửa lại cẩn thận như sợ có ai đi theo.
Cain và tôi bị bỏ lại – đứng chơ vơ giữa cầu thang u ám.
“C-Cái gì đang xảy ra vậy Cain?! Đây không phải quán bar hả?!”
“Cứ đi theo anh. Xuống dưới rồi em sẽ hiểu.”
Cain bắt đầu bước xuống cầu thang như thể đó là chuyện thường ngày. Tôi cuống cuồng theo sau.
Không gian xung quanh tối mờ mịt. Ánh sáng từ đèn lồng chẳng đủ để tôi thấy rõ từng bước, khiến mỗi bước chân như một canh bạc. Tôi bước thật chậm, cố không trượt ngã.
Bậc thang bằng đá sần sùi, lạnh lẽo. Rốt cuộc tôi đang bị dẫn đến đâu vậy? Cảm giác chẳng khác gì một tù nhân bị đưa vào ngục tối dưới lòng đất.
Tôi nuốt nước bọt, lặng lẽ bước theo Cain.
“Đến rồi,” Cain nói nhỏ khi chúng tôi đặt chân đến bậc thang cuối cùng.
Trước mắt là một cánh cửa lớn – cũng cũ kỹ, nhưng khác hẳn so với bar phía trên. Cánh cửa này không tầm thường. Dù cũng mang dấu ấn thời gian, nhưng không phải là bụi bẩn – mà là dấu vết của sự uy nghi và tôn nghiêm.
Cain đẩy cửa. Nó kêu lên tiếng cọt kẹt nặng nề.
“Chào mừng!”
“Hả?!”
Phía sau cầu thang mở ra một không gian rộng lớn. Những hàng đèn rực rỡ chiếu sáng cả khu vực. Có rất nhiều người, từng hàng dài bàn ghế, nơi ai nấy đang uống rượu, mặt đỏ ửng vì men.
Ở cuối phòng là quầy bar. Trên kệ phía sau xếp đầy những chai rượu đủ loại, và mùi đồ ăn thơm nức lan khắp không gian.
Đây chắc chắn là một quán rượu – điều đó thì rõ rồi. Sàn bằng gỗ, tường bằng đá. Không khí nơi đây mang một chất riêng, rất đặc biệt.
Nơi này hẳn đã tồn tại nhiều năm. Giống như cánh cửa chúng tôi vừa đi qua, những vết thời gian in hằn lên từng chi tiết lại góp phần tạo nên bầu không khí trầm mặc mà cuốn hút.
Tôi chưa từng biết có một chỗ như thế này nằm ngay dưới lòng Thị trấn Học viện...
Tôi chỉ có thể mở to mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh.
“Ôi trời, chào cậu nhé, Cain bé yêu~”
“Hả…?”
Và rồi, điều tôi nhìn thấy tiếp theo khiến mắt tôi càng mở to hơn nữa.
Người nhân viên vừa gọi Cain trông thực sự... nổi bật – một chiếc váy hoa lòe loẹt, trễ vai, khoét sâu phần ngực. Nói thẳng ra là khá hở hang.
Mà cũng không sao. Tôi không thấy phiền vì điều đó.
Vấn đề là: người đó là đàn ông.
Thân hình cơ bắp cuồn cuộn, ngay cả khi đang mặc váy. Ngực và lưng để trần lộ rõ bắp thịt rắn chắc. Dù vòng một phồng lên, nhưng chỉ cần liếc qua là biết đó là đồ độn.
Trên miệng là một chòm râu xanh tỉa gọn. Nhưng khuôn mặt thì được trang điểm đậm chất nữ tính. Môi tô son đỏ chót đến nỗi ánh đèn còn phản chiếu lấp lánh lên đó.
Đây là… cái gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra?
Người đó dịu dàng đưa ra câu trả lời cho tôi, với phong thái đầy duyên dáng:
“Chào mừng đến với quán drag bar số một thị trấn~!”
“Hả… Cái gì cơ?!”
Hôm nay, Cain đã đưa tôi tới một nơi... rất đặc biệt.
Nhân viên kia dẫn tôi ngồi xuống cạnh Cain. Cả người tôi run lên, gần như mất hết bình tĩnh. Trong khi đó, người đàn ông kia ngồi sát tôi và rót cho tôi một ly rượu.
“Ôi trời ơi, xinh quá đi mất! Nhìn là chỉ muốn cắn một miếng thôi~!”
“Eeep!”
Mỗi cử chỉ của anh ta đều khiến tôi giật mình. Có lẽ hơi bất lịch sự, nhưng thật sự tôi chưa từng tiếp xúc với môi trường kiểu này bao giờ, và cơ thể tôi tự động căng cứng.
“Thôi nhẹ tay thôi. Đây là lần đầu Liz đến mấy chỗ như thế này mà.”
“Ôi chao, một em bé ngây thơ chưa từng trải đời! Cũng phải thôi. Quán kiểu này hiếm lắm. Ai mới đến lần đầu cũng như vậy cả.”
“Nếu anh nhớ không nhầm,” Cain lên tiếng, giọng rất thoải mái, “ở mấy quốc gia khác, người như các anh chị bị xem như tội phạm, đúng không?”
“Đáng tiếc là vậy,” người kia thở dài. “Tệ nhất thì họ đốt sống bọn tôi, nói là bị ma ám. Nhưng ở đất nước này thì khác. Một đất nước tuyệt vời. Phải biết ơn người dân chứ.”
Đúng như họ nói. Văn hóa này vốn rất hiếm, tôi chỉ từng nghe kể trong vài câu chuyện. Thực ra, chỉ mới gần đây xã hội mới dần chấp nhận họ.
Và đúng vậy – có rất nhiều người đàn ông giả nữ trong quán. Dù đang bận bịu, các nhân viên trong quán vẫn vui vẻ chuyện trò, cười đùa cùng khách. Tôi chưa từng nghĩ rằng một nơi như thế lại tồn tại ngay dưới Thị trấn Học viện…
Tôi vừa bất ngờ, vừa thấy... cảm động.
“Đầu tiên, vì là lần đầu em đến, chị nên giới thiệu luôn – gọi chị là Happy nhé! Quản lý cái ổ này đây~ Rất vui được gặp em!”
“À, vâng... Em là Lisalinde. Học sinh năm hai học viện. Rất vui được gặp chị…”
Tôi rụt rè bắt tay Happy. Tay chị ấy rất to và thô ráp.
“Không sao đâu, chị biết hết về em rồi, Lisalinde. Em nổi tiếng xinh đẹp ở học viện mà~”
“Hả?”
“Nơi này là tụ điểm thông tin đó cưng. Chuyện gì xảy ra trong học viện, chị đều biết. Mà cũng không phải tự nhiên tin tức bay tới – bọn chị là người đi lượm về đó~”
“Hửm…?”
Happy nháy mắt với tôi – một cái nháy đầy lực, khiến tôi suýt nghe thấy cả tiếng “tách” như máy ảnh chụp.
“Muốn biết tụi chị hoạt động kiểu gì không? Hay là... thôi? Mà có nên nói không nhỉ? Hay để chị kể tuốt luôn nha~?”
“Ư-Ưm…”
“Thôi, nói đại đi.” – Cain cắt lời.
“Ôi chao, Cain! Lúc nào cũng hấp tấp! Làm chị sợ chết đi được~”
Cain nốc cạn ly rượu, còn Happy thì thoăn thoắt rót thêm bằng một tay đầy kinh nghiệm.
“Thật ra nhé, bé Lizzy. Nơi này không phải quán bar bình thường đâu. Chỗ này cất giấu một bí mật cực kỳ quan trọng!”
“E-Em thấy...quán bar này đã không bình thường từ đầu rồi mà...”
“Trời ơi! Mặt thì xinh mà miệng lanh quá chừng~ Nhưng mà thật đó, chị không đùa đâu. Nơi này có nhiệm vụ rất đặc biệt!”
Happy cười lớn, vỗ mạnh vào lưng tôi. Bàn tay ấy có lực đến mức tôi cảm thấy sóng chấn động lan khắp người, dù chắc là chị ấy cũng nhẹ tay rồi.
“Nơi này được Hội Mạo Hiểm Giả điều hành đấy.”
“Hả? Hội...?”
“Chuẩn luôn – chính là cái hội bự nhất thị trấn đó. Và quán bar này là nơi xử lý các nhiệm vụ mật của hội!”
“N-Nhiệm vụ mật?!”
Một tổ chức tầm cỡ như Hội Mạo Hiểm Giả, chẳng liên quan gì đến quán bar, bỗng dưng nhảy vào giữa câu chuyện. Tôi hoàn toàn ngạc nhiên.
“Ừ, đây là nơi chuyên tiếp nhận các nhiệm vụ siêu khó, cấp độ S trở lên,” Happy giải thích. “Tụi chị là một phần tự hào của hội đó~”
“Hả? Nhiệm vụ cấp S…”
“Đúng rồi đó. Những nhiệm vụ khó tới mức người thường chỉ cần nghe thôi đã té xỉu. Chỉ những ai được xét duyệt đặc biệt mới được vào đây.”
Tôi hiểu rồi. Giờ thì tôi biết tại sao quán bar trên mặt đất lại để biển “chỉ dành cho hội viên.”
Vì nơi này là trạm tiếp nhận cho những nhiệm vụ cấp cao, nên cần đảm bảo chỉ có mạo hiểm giả hạng S mới được đặt chân vào.
“Với mấy nhiệm vụ cấp siêu cao ấy, đa số là không được công khai. Người bình thường không được biết chúng tồn tại. Có khi thân chủ là tổ chức lớn, thậm chí là lãnh đạo quốc gia. Nên cái ‘ốc đảo bí mật’ này được lập ra để xử lý những vụ cần tuyệt đối bảo mật.”
“Vậy có nghĩa là... khách trong quán này đều là mạo hiểm giả hạng S trở lên?”
“Chuẩn không cần chỉnh! Toàn hàng khủng ở đây! Đôi lúc chị nhìn còn muốn... xón quần vì sợ á~” – Happy phá lên cười giòn tan.
Tôi bỏ qua câu chuyện vừa rồi, liếc quanh và nuốt khan. Hầu như tất cả mọi người trong bar đều là dân top đầu – những người có thực lực ít nhất cũng ở cấp S.
Nhìn họ bằng con mắt đó, tôi càng thấy rõ – ai nấy đều toát ra một khí chất áp đảo.
Đây chính là khí thế của những kẻ mạnh...
Không, mà khoan — người có khí chất áp đảo nhất vẫn là mấy chị lực điền như kia.
“Lizzy yêu quý, hiện tại em có mặt ở đây là nhờ Cain bé yêu~ dẫn đến. Tụi chị giờ cũng biết em rồi, nhưng nhớ kỹ nha: nếu không đi cùng người có thẻ, em sẽ không được vô đâu đó~”
“Vâng, em hiểu rồi ạ.”
“Liz giờ coi như là thực tập sinh bên phía bọn anh. Anh đoán sau này cô ấy sẽ còn làm việc với mấy chị nhiều đấy. Nhờ các chị để mắt đến cô ấy nhé.”
“Yên tâm, để chị lo! Ai cũng cưng em hết, Lizzy~!”
“Ha ha ha…”
Được cưng sao…?
Nghĩ tới đó tự nhiên thấy mắc cỡ. Tôi gãi má một cách lúng túng.
“À mà… cho em hỏi một câu được không ạ?”
“Cứ hỏi đi cưng! Có gì chị không dám trả lời chứ~?”
Trong lúc nghe mọi người trò chuyện, một suy nghĩ lướt qua đầu tôi, và tôi quyết định hỏi thẳng:
“Em nghĩ mình đã hiểu vì sao bar này phải đặt ngầm, và vai trò của nó là gì... Nhưng mà... em vẫn chưa hiểu tại sao nó lại phải là quán bar kiểu vậy…?”
“Cái đó thì…” – Happy nhắm mắt, im lặng. Bầu không khí bỗng nghiêm lại.
H-Hả...? Chẳng lẽ tôi vừa hỏi chuyện không nên hỏi?
“Cái đó thì…”
“Là…?”
“Thật ra là…”
Happy ngẩng đầu lên, mặt sáng như đèn sân khấu:
“Đơn giản là do gu của chủ quán – chính là chị đây đó~!”
Chị tạo dáng chữ “V” cả hai tay, rồi nháy mắt cực điệu.
Tôi thẳng tay vỗ bẹp vào vai chị một cái.
“Ái da~! Đau mà Lisalinde!”
Tôi hơi cáu. Vậy mà tôi tưởng có uẩn khúc gì sâu xa lắm…
“L-Lizzy yêu quý, trời ơi em hòa nhập với bar tụi chị nhanh kinh khủng luôn á! Thường thì người mới phải mất cả tuần đó nha!”
“Hmm?”
Tôi nghĩ lại một chút. Đúng là lúc đầu hơi hồi hộp, nhưng giờ thì thấy... cũng ổn rồi. Tôi đã quen với vibe nơi này.
“Chắc là tại em đã quen với ngoại hình của chị rồi, Happy. Mặc dù ban đầu em cũng hơi căng...” – Tôi cúi đầu, nói thật lòng.
“T-Trời đất ơi… Một cô gái bình thường chưa từng tiếp xúc với kiểu này mà... mới chút xíu đã làm quen được... Chiến binh hạng A bình thường còn cần cả tuần!”
Happy run lên như thể thật sự ấn tượng.
Hmm? Vậy luôn á? Với tôi thì… chỉ cần vài phút là hết ngại.
“Liz là quái vật thích nghi đó.”
“C-Có thật không Cain bé yêu~?”
“Thật. Giao cho cô ấy cái gì kỳ lạ, cô ấy hấp thụ liền. Chưa hết đâu — cô ấy còn có khả năng tự sáng tạo sở thích dị biệt mới. Một con quái thú thứ thiệt.”
“W-Wow…”
Happy run mạnh hơn nữa.
“Ể! Cain! Đừng có bịa! Em không phải người biến thái! Em là một học sinh hoàn toàn bình thường đó!”
“B-Bình thường?”
“Bình thường á?”
Tôi cố cãi lại, nhưng không hiểu sao hai người bọn họ nhìn tôi bằng ánh mắt cực kỳ nghi ngờ.
Tại sao chứ?! Để tôi nói cho mà biết – khó lắm mới kiếm được đứa sống nề nếp học đường như tôi đó!
“Dù sao thì, Liz cũng là kiểu con gái vậy đó. Chắc cô ấy sẽ thành khách quen sớm thôi, nên nhớ quan tâm cô ấy nha.”
“V-Vâng! Em ấy nguy hiểm thiệt đó… Mong được hợp tác, Lizzy~!”
“Khônggggg!! Mọi người hiểu sai hết rồi! Em là học sinh bình thường mà!”
Tại sao chị ấy lại bất ngờ chỉ vì em làm quen được với bar của chị ấy nhanh vậy chứ?!
Tạm gác chuyện đó qua một bên, tôi bắt tay lại với Happy.
“Rồi… giờ hai người quen nhau rồi, chúng ta vào phần chính luôn nhé.” – Cain nói.
“Phần chính?”
Sắc mặt Cain đột ngột trở nên nghiêm túc khi nhìn Happy. Còn chị ấy cũng lập tức đổi nét mặt sang nghiêm nghị.
“Anh đến đây hôm nay vì nhận được lệnh triệu tập. Có người đã gửi yêu cầu nhiệm vụ đến cho bọn anh, đúng không? Việc đưa Liz đến làm quen chỉ là phụ.”
“V-Vậy à…”
Hóa ra mình chỉ là phần phụ thôi sao…?
Mà cũng đúng, đâu ai lại đưa người ta đi bar kiểu vậy để hẹn hò… Dù nghĩ vậy nhưng lòng vẫn hơi hụt hẫng…
“Hiểu rồi. Chị sẽ nói hết chi tiết. Đi theo chị vào phòng phía sau nha.”
Happy đứng dậy, chúng tôi đi theo sau. Chị dẫn chúng tôi đến một căn phòng nằm sâu trong khu sảnh rộng lớn của bar.
Dù đã ở dưới lòng đất, chúng tôi vẫn tiếp tục tiến sâu hơn.
Chúng tôi đi qua một hành lang hẹp, tới một căn phòng riêng nằm ở vị trí tách biệt hoàn toàn, không thể nghe thấy chút âm thanh nào từ quán phía trên. Tiếng nhạc, tiếng cười từ quán bar cũng hoàn toàn biến mất.
“Ngồi đâu cũng được.”
Căn phòng đơn giản chỉ có bàn, vài chiếc ghế và một cái kệ nhỏ. Tôi có thể cảm nhận được ma thuật cách âm ở đây – không ai có thể nghe lén, dù là bằng tai hay bằng phép.
Không biết trước đây đã có những bí mật động trời nào từng được bàn bạc tại đây...
Tôi có thể tưởng tượng được đây là nơi từng thảo luận những chuyện liên quan tới an ninh quốc gia. Một căn phòng đã tồn tại bao năm trời chỉ dành cho những người thật sự có sức mạnh. Từng chi tiết đều khiến lưng tôi tự động thẳng lại.
Cain ngồi xuống trước, tôi ngồi cạnh anh. Cuối cùng, Happy ngồi đối diện rồi bắt đầu trình bày về nhiệm vụ mật.
“Trước tiên, khách hàng lần này gồm có: lãnh chúa Thị trấn Học viện, hội trưởng Hội Mạo Hiểm Giả, và hiệu trưởng Học viện Forst. Tạm thời là ba người.”
“Khoan đã, đó toàn là nhân vật cấp cao nhất trong thị trấn còn gì. Chuyện gì vậy? Thị trấn sắp bị xóa sổ sao?!”
“Có thể còn tệ hơn thế. Không chỉ là thị trấn… Có khả năng cả đất nước — không, cả thế giới — sắp gặp đại nạn.””
Cain mím môi.
Chỉ cần nhìn vào danh sách những người đã nhờ vả, thì vụ này chắc chắn không phải chuyện nhỏ. Nếu chỉ một trong ba người đó là khách hàng thôi, thì cũng đã là một yêu cầu mà chẳng ai tỉnh táo lại dám từ chối. Ấy vậy mà cả ba đều cùng ký tên, như thể muốn bảo đảm gấp ba lần.
Đây là một lời cầu cứu không thể từ chối—một lời thỉnh cầu khẩn thiết từ họ, hy vọng các anh hùng sẽ nhận lời.
“Hiện tại, bọn tôi đã gửi người đến hoàng thành để báo cáo sự việc. Nếu có hồi đáp, rất có thể đức vua cũng sẽ nhập cuộc. Nhưng không thể cứ ngồi chờ. Tôi muốn bàn bạc với anh ngay bây giờ.”
“Bớt vòng vo. Vào thẳng vấn đề đi.”
“Rồi, rồi…” Happy khẽ thở dài. “Chuyện bắt đầu cách đây vài ngày, ở một mảnh đất ngoài rìa Thị trấn Học viện. Bọn tôi phát hiện một biến dạng không gian lớn.”
“Biến dạng?”
“Ừ. Lãnh chúa cử kỵ sĩ đến, còn hội thì gửi các mạo hiểm giả. Họ lập tức tiến hành điều tra và nhanh chóng tìm thấy chỗ đó. Nhưng rốt cuộc vẫn không xác định được chính xác nó là gì. Họ chỉ biết nó dẫn tới một nơi rất xa, nhưng không biết nơi đó là đâu. Và chắc chắn nó được tạo ra bằng ma pháp cực kỳ cao cấp. Phép thuật ấy phức tạp đến mức pháp sư của hội cũng phải bó tay,” Happy nói tiếp. “Họ không thể đi xuyên qua, cũng chẳng thể nhìn vào bên trong. Theo tôi đoán thì cần có sự cho phép từ chính người thi triển phép đó.”
Một biến dạng không gian xuất hiện đột ngột như thế.
Ma pháp dịch chuyển không gian không phải điều quá xa lạ. Nhưng để nối hai điểm xa cách nhau, người dùng cần chuẩn bị ở cả hai bên. Phép kiểu đó yêu cầu sự chuẩn bị kỹ lưỡng và mất rất nhiều thời gian.
Nhưng trường hợp này lại khác.
Kết nối được tạo ra một chiều, hoàn toàn từ phía bên kia. Không có vòng tròn ma pháp, không có điểm đến chuẩn bị trước. Ai đó đã cưỡng ép bẻ cong không gian theo ý mình và mở ra một cánh cổng.
Chính điều đó tạo ra biến dạng.
Cố ý làm ra một thứ như vậy là điều vượt khỏi lẽ thường. Có bao nhiêu pháp sư trên đời đủ sức làm chuyện ấy?
“Thế… mấy người muốn tôi đến đó điều tra?”
“Không hẳn. Bọn tôi đã xác định được ai là kẻ tạo ra nó rồi.”
“Hửm?”
“Từ trong biến dạng, một sứ giả đã xuất hiện.”
“Sứ giả…?”
Đôi mắt Happy ánh lên một tia sắc lạnh.
“Một con quỷ, tự xưng là sứ giả của Ma Vương.”
“Cái—!”
Cain sững lại, nhưng sau đó khẽ cười nửa miệng.
“Sứ giả của Ma Vương đã nói chuyện với những người điều tra. Theo lời hắn, biến dạng kia dẫn thẳng đến lâu đài của Ma Vương. Và hắn đang đợi các anh hùng tới.”
“Lâu đài của Ma Vương? Chị chắc chứ?”
“Ma Vương chỉ có một yêu cầu duy nhất: ‘Anh hùng, hãy tỷ thí với ta.’ Nghe vậy đấy.”
Chúng tôi lặng người. Lúc nhận ra, tôi mới thấy toàn thân đang run lên.
Kẻ thù lớn nhất của nhân loại—Ma Vương.
Một sinh vật kinh hoàng như vậy, lại vừa đặt chân đến Thị trấn Học viện một cách thản nhiên.
Ở rìa thị trấn, ngay bên kia biến dạng ấy... không sai khi nói rằng lâu đài của Ma Vương gần như đã được đưa đến sát cạnh chúng tôi.
Ác mộng của loài người đã âm thầm tiến sát, không ai hay biết.
Ma Vương—kẻ đáng lẽ là thử thách cuối cùng của các anh hùng—giờ đây đang nhìn thẳng vào lưng chúng tôi, ngay sau cánh cửa không gian méo mó ấy.
Tôi không ngăn được mồ hôi chảy dài trên trán.
“Nghe hấp dẫn đấy. Cuối cùng cũng có chuyện ra trò.”
Chỉ có Cain là tỏ vẻ hào hứng với tin này.
“Cưng định làm gì đấy, Cain bé yêu? Chị chắc rằng đó là một cái bẫy...”
Cain khoanh tay, suy nghĩ chốc lát. Nhưng anh nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Ta sẽ tấn công trước. Chuyện này quá quái lạ để là một cái bẫy. Nếu là bẫy thật, thì phải được sắp đặt kỹ lưỡng, kín đáo đến mức đối phương không nhận ra. Còn cái này lộ liễu quá mức.”
“Đúng thật.”
“Tôi đoán bên đó có chuyện gì đó xảy ra. Có thứ gì đó buộc Ma Vương phải ra mặt và gấp rút kết thúc chuyện này. Chính vì thế hắn mới dựng lên tình huống vô lý này.”
“Hội cũng nghĩ như vậy.”
“Tất nhiên là ta vẫn sẽ chuẩn bị phòng ngừa. Dù sao cũng là bước vào hang ổ kẻ địch. Ta biết mình sắp đối mặt với thứ gì, và sẽ có biện pháp ứng phó. Đừng lo.”
Nói rồi, Cain châm điếu xì gà. Căn phòng nhỏ lập tức chìm trong làn khói mù mịt.
“Lần trước đối đầu với tên Ma Vương đó là gần một năm trước. Lần này, ta sẽ kết thúc hắn, chắc chắn.”
Năm ngoái, nhóm anh hùng từng chạm trán Ma Vương. Khi ấy, nhân loại hân hoan ăn mừng chiến thắng vì tin rằng các anh hùng đã giáng một đòn chí mạng.
Vì nhóm anh hùng không hề tổn thất, chiến thắng được xem là trọn vẹn. Nhưng cũng có lời đồn—rằng các anh hùng luôn im lặng mỗi khi ai nhắc tới trận chiến đó.
Phải chăng họ cũng đã phải chịu tổn thương lớn—quá lớn đến mức không thể kể lại cho ai?
Những lời đồn đó vẫn lan truyền khắp mọi nơi.
Tôi lặng lẽ quan sát gương mặt nghiêng của Cain.
Trong đôi mắt anh cháy bừng một ngọn lửa mãnh liệt—khát khao chiến đấu, muốn hạ gục Ma Vương. Hai tay nắm chặt đến mức gân xanh nổi rõ, da đỏ bừng. Một cơn thịnh nộ trào lên—như thể anh là kẻ báo thù, quay lại để thanh toán nợ máu.
“Nhưng lâu đài của Ma Vương vốn bị phong ấn mà? Liệu giờ có vào được không?” Tôi hỏi, lo lắng thực sự.
Phong ấn đó bảo vệ lâu đài khỏi mọi đòn tấn công từ bên ngoài. Đó là lý do nhóm Cain không thể ra đòn cuối cùng năm xưa.
Tương truyền, món bảo vật phá được phong ấn đang nằm dưới lòng đất Thị trấn Học viện—trong một hầm ngục cấp SSS+ cực kỳ nguy hiểm.
Cain và đồng đội vẫn thường xuyên tiến vào dungeon đó, từng chút từng chút một, để tìm được bảo vật ấy. Đó cũng là một trong những lý do họ chuyển về học viện.
Nhưng giờ đây, liệu họ có thể vào lâu đài mà không cần bảo vật?
“Chính họ là người mời gọi ta. Tôi không nghĩ phong ấn sẽ ngăn được ta.”
“Ờ... chắc vậy?”
“Tôi đoán họ đã tự gỡ phong ấn rồi.”
Tôi nhận được một câu trả lời khá lơ là. Thế nhưng Cain lại nhíu mày, môi mím chặt như thể bản thân anh cũng chưa hoàn toàn tin tưởng vào những gì mình vừa nói.
“Ồ, em biết về phong ấn à, Lizzy? Chị cũng nắm rõ về dungeon cấp SSS+ đó, nên không cần vòng vo với chị đâu.”
“Thật sao?”
Thông tin về dungeon cấp SSS+ vốn không được công bố rộng rãi. Cain từng dặn tôi đừng tiết lộ gì quá mức cần thiết, nhưng nếu Happy cũng biết, thì chắc cũng không cần giữ bí mật nữa.
“Chính vì vậy, đây là cơ hội của chúng ta,” Cain nói. “Theo tính toán của anh, sẽ mất thêm hai năm nữa mới có thể hoàn toàn vượt qua dungeon đó. Nếu chần chừ quá lâu, ta có thể sẽ bị đẩy vào thế bất lợi. Anh muốn giải quyết mọi chuyện ngay bây giờ.”
“Anh thật sự phải hết sức cẩn thận, Cain.”
“Biết rồi. Này, Happy?”
“Sao thế?”
Cain đứng dậy. Anh nhìn tôi và Happy, rồi nói:
“Tôi chấp nhận nhiệm vụ đánh hạ lâu đài của Ma Vương.”
Trên gương mặt anh là nụ cười dữ dằn. Trận chiến quyết định vận mệnh thế giới đã bắt đầu.
Hai ngày trôi qua.
Cain và các đồng đội đã tận dụng thời gian ấy để chuẩn bị cho cuộc tấn công vào lâu đài. Họ lường trước mọi hiểm nguy có thể xảy ra và lên sẵn kế hoạch đối phó với từng cái bẫy một. Danh sách vật phẩm và trang bị cho trận chiến cũng được chuẩn bị đầy đủ.
Không có gì ngạc nhiên đối với một nhóm anh hùng lão luyện. Dù đã sống một thời gian yên bình tại Thị trấn Học viện, họ vẫn luôn giữ sẵn đầy đủ vật tư chiến đấu, sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào. Tinh thần chiến đấu và sự sẵn sàng của họ thực sự ở một đẳng cấp khác.
Tôi cũng muốn giúp, nhưng cùng lắm chỉ có thể chạy vài việc vặt cho họ.
Năm người sẽ lên đường: Cain, Sylphie, Rachel, Mitter và Wolfe.
Vì bị thương nên Melvy và Lalo chưa hồi phục hoàn toàn, đành ở lại. Họ đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ Thị trấn Học viện, phòng khi tất cả chỉ là một đòn đánh lạc hướng toàn diện. Wolfe được chọn thay thế cho họ.
Còn tôi ư? Dĩ nhiên là ở lại. Tôi chỉ là một học viên tập sự, không có vai trò gì trong trận chiến định đoạt này.
Khi mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất, cũng là lúc họ sẵn sàng lên đường đến lâu đài của Ma Vương.
“Chúng tôi đi đây.”
“Cẩn thận nhé, Cain…”
“Ừ, biết rồi.”
Chúng tôi đứng ở rìa Thị trấn Học viện, bên ngoài lớp tường thành cao, giữa một vùng đồng bằng thoáng đãng, nơi có thể phóng tầm mắt đi rất xa. Phía xa xa là những dãy núi sừng sững, từ đó, những cơn gió mạnh nhưng dịu mát thổi về.
“Tuyệt thật! Một ngày hoàn hảo để quyết đấu,” Sylphie nói.
Vậy sao?
Hôm nay, các anh hùng đã khoác lên mình chiến phục. Không còn là những bộ đồng phục học viện quen thuộc mà tôi vẫn thường thấy. Đây là trang phục mà họ mặc trong suốt những chuyến hành trình trước kia—gọn nhẹ, bền bỉ, linh hoạt—rất thích hợp cho chiến đấu.
Nhìn họ trong trang phục như vậy—thật sự như những anh hùng thực thụ—khiến tôi thấy có chút khác lạ. Nhưng khi tôi nói điều đó, không hiểu sao, họ chỉ cười khẽ đầy ẩn ý.
Tại sao nhỉ?
Các kỵ sĩ của lãnh chúa địa phương đang làm nhiệm vụ canh gác quanh khu vực có biến dạng không gian. Họ đã dựng một vài công sự đơn giản để ngăn người dân vô tình tiếp cận cổng không gian dẫn đến lâu đài của Ma Vương. Trận chiến lần này sẽ không có kẻ ngoài cuộc.
“Được rồi, xuất phát thôi!”
“Tiến lên!”
Họ đồng thanh hô vang.
Và rồi, Cain cùng đồng đội biến mất qua khe nứt không gian.
Chúng tôi quay về. Tôi cùng Melvy và Lalo—hai người cũng đến tiễn họ đi—quay lại Thị trấn Học viện. Không còn gì để làm. Chúng tôi chỉ có thể cầu nguyện cho họ bình an trở về.
Tôi quyết định quay về ký túc xá. Trên đường, tôi tách khỏi Melvy và Lalo vì họ định ghé qua khách sạn trước.
Tôi bước chầm chậm qua các con phố của Thị trấn Học viện.
Không khí nơi đây thật yên bình. Âm thanh rộn rã của những học sinh vui vẻ vang lên khắp nơi—bao nhiêu tâm hồn đang tận hưởng một cuộc sống bình thường, không hề hay biết rằng các anh hùng lúc này đang bước vào một trận chiến định mệnh.
Bầu trời trên cao—vẫn như mọi ngày—một màu xanh dịu nhẹ trải dài.
“Hmm?”
Giữa khung cảnh yên bình ấy, tôi bắt gặp một người—Kuon.
Một nữ sinh mới chuyển đến gần đây, từng gây xôn xao ngay trong ngày đầu nhập học.
Kuon đang đứng ngay trước mặt tôi, giữa lối đi.
Cô ấy đang làm gì vậy? Tôi thầm nghĩ. Đứng thẳng đơ ở giữa đường như thể cố tình chắn đường tôi vậy.
Chắc không phải đâu…
Cô ấy đang quay mặt về phía tôi. Cô đang nhìn tôi sao? Nhưng giữa tôi và Kuon đâu có mối liên hệ gì. Tôi chỉ biết đến cô ấy một chiều, chứ chưa từng trò chuyện bao giờ.
Dù trông có vẻ như đang đợi tôi, tôi không thể nghĩ ra lý do gì để cô ấy làm thế. Có lẽ không liên quan gì đến tôi cả.
Chúng tôi đều là học sinh ở đây. Có nên chào hỏi một câu không nhỉ?
Ngay lúc ý nghĩ ấy vừa lóe lên—
“Ngươi là Lisalinde, đúng không?”
“Hả?”
Kuon là người lên tiếng trước. Rõ ràng là cô ấy đang nói với tôi. Tôi khựng lại, có chút ngạc nhiên.
Ơ, ừm… Mình phải trả lời sao đây?
Khi tôi còn đang lúng túng, Kuon đã hành động. Cô ấy giơ tay lên, lòng bàn tay hướng về phía tôi. Tôi cảm nhận được ma lực đang hội tụ trong tay cô—cô sắp thi triển phép thuật.
Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, cô mỉm cười và nói:
“Ngươi cũng đã được mời gọi rồi.”
“Hả…?”
Phép thuật phát động trước khi tôi kịp hỏi thêm điều gì.
Không gian xung quanh bàn tay cô bắt đầu vặn xoắn. Cảm giác phát ra giống hệt như thứ tôi từng cảm nhận từ biến dạng không gian ngoài rìa thị trấn…
Tôi bị cuốn vào cơn xoáy mà không thể kháng cự lại.
“T-Tại sao?!” – tôi hét lên, nhưng chẳng thể làm được gì.
Cơ thể tôi như bị vặn xoắn, méo mó. Không, là cả mặt đất, các tòa nhà, bầu trời—mọi thứ xung quanh tôi đều bắt đầu biến dạng.
Đây là ma pháp không gian cấp độ cực kỳ cao. Đó là tất cả những gì tôi có thể hiểu được. Nhưng nó xảy ra quá đột ngột, đến mức tôi đã bị hút vào khe nứt mà không kịp phản ứng.
“Kuon?! Cô là ai vậy…?!”
Tôi vẫn có thể nhìn thấy cô ấy giữa khung cảnh vặn vẹo ấy. Kuon, với một nụ cười dữ tợn hiện rõ trên gương mặt.
Và rồi, tất cả xung quanh tôi dần chìm vào bóng tối tuyệt đối.
“Ồ?”
Khi tôi tỉnh lại, mình đã ngồi bệt dưới đất ở một nơi xa lạ.
Cảnh vật và âm thanh hoàn toàn khác biệt với Thị trấn Học viện.
Bầu trời là một khối đen đặc, xoáy tròn như thứ gì đó đang sống—tăm tối đến rợn người, khó mà tưởng tượng nổi nó vẫn còn thuộc về thế giới mà tôi từng biết.
Phía xa là những vùng đất cằn cỗi, thi thoảng bị xé ngang bởi những tia chớp màu kỳ lạ, nhợt nhạt và chẳng giống bất cứ loại sấm sét nào tôi từng thấy.
Đây không thể là vùng đất của con người.
Chỉ có thể là “Vùng đất Quỷ”—ý nghĩ đó lướt qua trong đầu tôi.
Trước mặt tôi là cánh cổng khổng lồ của một tòa lâu đài sừng sững—cao ít nhất mười mét.
Chỉ cần nhìn phần cổng thôi, tôi đã có thể mường tượng toàn bộ lâu đài sẽ lớn đến mức nào. Một cảm giác choáng ngợp.
“C-Chuyện… gì vậy?”
Một giọng nói hốt hoảng vang lên từ phía sau tôi.
Tôi vội xoay người lại, hướng ánh nhìn về phía giọng nói—và trông thấy Cain cùng các đồng đội, những người vừa rời khỏi thị trấn để tiến vào lâu đài của Ma Vương.
“Liz?! Em làm cái quái gì ở đây vậy?!” – Cain thốt lên.
“…Hả?”
Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, kể cả tôi.
Tất cả chúng tôi đều nghiêng đầu ngơ ngác nhìn nhau trong sự bối rối.
Phải, lúc này tất cả đều chỉ biết chia sẻ sự mơ hồ lẫn nhau. Nhưng có một điều tôi có thể khẳng định chắc chắn…
Tôi, dù yếu ớt, non nớt—đã bị cuốn vào một trận chiến điên rồ nhằm lật đổ lâu đài của Ma Vương.