“Tìm ra điểm yếu của Cain, vị anh hùng.”
Đó là mệnh lệnh mà một tổ chức gián điệp bí ẩn nhận được.
Nhóm này không bao giờ để lộ thân phận ra ngoài ánh sáng. Họ chẳng ngại ngần gì việc phá luật hay gây hại cho người khác, miễn sao hoàn thành nhiệm vụ trong bóng tối.
Đó chính là Borschtino, một trong những tổ chức tội phạm ngầm đáng gờm nhất, sắp sửa nhe nanh vuốt nhắm vào vị anh hùng và các đồng đội của anh ta.
Lần này, đơn đặt hàng đến từ Lemrest, một quốc gia nằm ở phương Bắc, và Borschtino đã chấp nhận thỏa thuận.
Cain là biểu tượng của niềm hy vọng cho nhân loại. Đội của anh nhận được sự ủng hộ cuồng nhiệt từ người dân khắp nơi. Thế nhưng, vẫn có những kẻ căm ghét họ, các tổ chức chống đối chính quyền muốn đội anh hùng này biến mất.
Lemrest là một quốc gia xa xôi, chẳng có lý do gì để quan tâm đến cuộc chiến giữa con người và quỷ tộc. Vì thế, họ cũng chẳng mặn mà gì với chiến thắng của Cain, thậm chí còn cố gắng tránh dính líu càng nhiều càng tốt.
Tuy nhiên, những chiến công vang dội của Cain lại khiến ảnh hưởng của anh lan rộng khắp thế giới. Càng ngày, tiếng nói của các quốc gia không ủng hộ anh càng yếu dần trên trường quốc tế.
Điều này khiến Lemrest cảm thấy bị đe dọa, và họ quyết định phải làm gì đó để cản bước ngôi sao sáng của nhân loại. Vậy là họ thuê Borschtino điều tra điểm yếu của Cain.
Nhiệm vụ này được giao cho một chàng trai trẻ tên David, thành viên của Borschtino.
David lặng lẽ theo dõi nhóm của Cain, cực kỳ cẩn trọng để không bị phát hiện, kể cả bởi Cain, người luôn cảnh giác cao độ. Anh ta bám theo từ xa, thu thập thông tin gián tiếp mỗi khi có cơ hội để không gây nghi ngờ.
Tất nhiên, David không phải là người duy nhất tham gia nhiệm vụ. Rất nhiều đội khác của Borschtino cũng được cử đi, hoạt động tách biệt với nhau.
Đây là đơn hàng trực tiếp từ một chính phủ, lại có mức thưởng khổng lồ. Nó đủ sức định đoạt tương lai của tổ chức, nên Borschtino đã tung ra những điệp viên tinh nhuệ nhất.
David là một trong số đó. Nhưng điểm khiến anh ta khác biệt với phần còn lại là anh ta luôn hành động một mình.
Cuộc điều tra của David cứ thế tiếp diễn, cho đến khi anh ta chú ý đến một điều kỳ lạ trong nhóm của Cain.
Đó là một cô gái có tên Lisalinde.
Các thành viên trong đội của Cain đều đã nổi tiếng khắp thế giới, những câu chuyện về lòng dũng cảm và chiến công của họ được kể đi kể lại. Vậy mà, giữa những con người được tung hô ấy, lại có một kẻ vô danh, Lisalinde.
David dồn sự chú ý vào cô gái này. Tại sao cô lại không nổi tiếng dù luôn sát cánh cùng đội anh hùng? Anh ta cho rằng, có lẽ cô ta không phải là người chiến đấu.
David từng thấy Lisalinde làm việc nhà, giặt giũ, nấu ăn, khuân vác đồ đạc để hỗ trợ cả nhóm. Có lẽ vì cô chỉ âm thầm làm hậu cần nên tên tuổi mới không được ai nhắc đến.
David suy đoán: Có thể cô chính là người tình mà Cain đưa theo trong chuyến hành trình. Nếu đúng như vậy, Lisalinde rất có thể chính là điểm yếu dễ khai thác nhất mà Lemrest đang tìm kiếm.
Ngay khi David báo cáo phát hiện này, Borschtino lập tức ra lệnh tiếp theo: “Bắt cóc cô ta.”
Bắt cóc một thành viên của đội anh hùng...
Nhiệm vụ này rõ ràng là cực kỳ nguy hiểm, nhưng mục tiêu lần này chỉ là một cô gái yếu ớt, không biết chiến đấu. Cho dù đội của Cain có mạnh đến đâu, chắc chắn vẫn sẽ có sơ hở.
Đúng vậy, dù Lisalinde có là người của nhóm anh hùng, việc bắt cóc một cô gái yếu đuối không phải điều quá khó đối với những điệp viên dày dạn của Borschtino.
Vào một đêm nọ, David lặng lẽ đột nhập vào quán trọ nơi Cain và các đồng đội đang nghỉ chân. Anh ta chờ đến khi chắc chắn rằng Lisalinde đã say giấc. Nhờ có sự tung tin giả của các nhóm khác, những thành viên chủ chốt của đội Cain đã rời thị trấn để tiêu diệt một con quái vật chỉ xuất hiện vào ban đêm.
Đó là nhiệm vụ chỉ kéo dài trong đêm, và chắc chắn không có lý do gì để đem theo một người hầu gái hay người tình như Lisalinde. Cô ta sẽ bị bỏ lại một mình trong quán trọ.
Giữa đêm khuya, khi cả thị trấn đang say ngủ, David tiến vào trong im lặng. Đôi mắt được huấn luyện cho phép anh di chuyển trong bóng tối mà không cần ánh sáng. Anh ta đến trước cửa phòng của Lisalinde.
Cánh cửa đã khóa. Nhưng khóa thì có nghĩa lý gì với một điệp viên như David? Chỉ trong vài giây, anh ta đã mở được nó mà không phát ra một tiếng động.
Anh ta không cảm nhận thấy ai ở gần. Chỉ cần đưa Lisalinde đi, nhiệm vụ sẽ kết thúc.
“Hả?”
Ngay lúc ấy, David phát hiện ra một điều: căn phòng hoàn toàn trống rỗng. Chiếc giường nơi Lisalinde lẽ ra đang nằm ngủ cũng vắng tanh. Một sự im lặng rợn người bao trùm căn phòng.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Đầu óc David xoay vòng.
Lisalinde, một người hầu gái, chẳng thể nào lại đi săn quái vật cùng đội Cain. Các báo cáo từ các nhóm khác cũng khẳng định cô không rời thị trấn.
Vậy cô ta đang ở đâu?
Ngay lúc David còn đang hoang mang, sàn nhà dưới chân anh đột ngột mở toang ra.
“Cái gì?!”
Không kịp phản ứng, David rơi thẳng xuống một cái hố sâu thẳm. Cơ thể anh ta bị bóng tối nuốt chửng, rơi mãi, rơi mãi xuống vực sâu tăm tối.
“Aaaaaah!!!”
Trong lúc rơi, tâm trí David rối bời. Tại sao sàn nhà lại sụp xuống? Chuyện quái gì đang diễn ra với anh ta?
Nhưng có thứ gì đó còn kỳ lạ hơn thế. Căn phòng này nằm ở tầng trệt của quán trọ. Cho dù sàn nhà có sập, thì khoảng cách rơi cũng không thể sâu đến vậy. Vậy thì...cái hố này là sao?
David cố gắng xâu chuỗi mọi thứ lại, nhưng sự việc quá bất ngờ khiến anh không thể tìm được lời giải thích.
“Khụ!”
Cuối cùng, anh ta chạm đất. Nhờ kỹ năng của mình, David kịp xoay xở để đáp xuống bằng hai chân, hoàn toàn không bị thương.
“Chào mừng đến địa ngục, David-san. Đúng là vậy, anh tên David phải không?”
“Cái gì?!”
Chưa kịp hoàn hồn, một giọng nói vang lên.
David ngẩng đầu nhìn.
“Cái...quái...”
Trước mặt anh ta là một người phụ nữ mặc bộ đồ kỳ lạ. Cô mặc một chiếc áo kimono ngắn màu đen, trông giống như trang phục truyền thống của một đất nước phương Đông nào đó. Một thanh kiếm cong được cô cài ngang hông, và trên tay cô là một chiếc kunai sắc lẹm. Cô ta đang sẵn sàng cho trận chiến.
“Một ninja...” David lẩm bẩm, mắt không rời khỏi bóng dáng kia.
Trước mặt David là một ninja, gián điệp kiểu truyền thống đến từ phương Đông.
“Hê hê hê…Anh đang thấy hoang mang lắm phải không? Muốn tôi giải thích một chút chứ, anh David?”
“Grr!”
Người phụ nữ nhếch mép cười khinh bỉ. Cô ninja đó chẳng ai khác ngoài Lisalinde, chính là mục tiêu của David. Mái tóc dài màu vàng óng của cô đổ xuống bộ đồ kunoichi như một tấm màn vàng rực rỡ.
Căn phòng ngầm rộng lớn xung quanh được giăng đầy dây thừng đan chéo nhau như mạng nhện.
Lisalinde đứng thăng bằng trên một sợi dây, nhìn xuống David từ trên cao.
“Tôi hiểu rồi! Cô là gián điệp phương Đông! Hóa ra cô chẳng phải người chiến đấu, cũng chẳng phải hầu gái hay người tình…Cô chính là đặc vụ bí mật của nhóm anh hùng!” David hét lên.
“Hê hê hê! Chuẩn không cần chỉnh! Tôi chính là ninja của nhóm anh hùng. Sadoking phiên bản Kunoichi, thưa ngài!”
“À, thật ra thì…không hẳn vậy.”
Câu nói chen ngang ấy đến từ Cain, người đang đứng khoanh tay tựa vào tường một cách lười biếng.
“Cái gì?! Cain?! Ngươi…ngươi làm gì ở đây?!”
“Này, tôi đâu có muốn ở đây đâu. Chỉ là biết Liz lại đang bày trò vớ vẩn, nên tôi phải đi kèm để trông chừng cô ấy thôi.”
Sự xuất hiện của Cain khiến David sững sờ. Lisalinde chiếm trọn ánh nhìn đến mức David hoàn toàn không nhận ra Cain đã đứng thản nhiên ở góc phòng từ nãy giờ.
“Chuyện này không thể nào! Cain, đáng lẽ ngươi đang đi săn quái vật ngoài thành phố chứ! Ngươi không thể có mặt ở đây được!”
“Cậu đánh giá thấp tụi tôi quá rồi đấy.”
“Hê hê hê! Sadoking phiên bản Kunoichi đã nhìn thấu mấy trò tung tin giả của các người! Các người có thể giỏi đánh lạc hướng đấy, nhưng đừng tưởng thế là qua mặt được nhóm anh hùng nhé!”
“Khốn thật…”
David nghiến răng tức tối. “Ra vậy…nhóm anh hùng có một ninja trong đội! Tôi đã đánh giá sai nghiêm trọng…Không ngờ lại thua trắng trong trò chơi thông tin.”
“Hê hê hê! Đúng là coi thường tôi quá rồi. Nin-nin!”
“Đừng hiểu nhầm. Cô ta đâu phải ninja thật đâu. Toàn giả vờ cả đấy.”
“Nin-nin!”
Cain nói vậy nhưng Lisalinde chẳng buồn để tâm.
“Tiện thể nói luôn, quán trọ này vốn dĩ bình thường thôi, nhưng tụi tôi đã chỉnh sửa nó bằng ma thuật với sự cho phép của chủ quán. Giờ thì nó chẳng khác gì một mê cung đầy bẫy đâu.”
“Cái gì?!”
David cuối cùng cũng hiểu vì sao giữa một quán trọ bình thường lại có cái hố sâu hoắm như vậy. Tất cả đều là trò Lisalinde bày ra, biến cả tòa nhà thành cái bẫy để tóm gọn kẻ nào định nhắm vào cô.
“Giờ thì! Tên chuột nhắt dám bén mảng tới gần ngài Cain, chuẩn bị chịu phạt đi nhé! Tới đây!”
“Guh!”
Vừa hét lên như vậy, Lisalinde lao vút về phía David, tung người khỏi sợi dây. David nhanh chóng rút dao từ thắt lưng, chuẩn bị phản công.
“Hỏa Ấn Thuật! Hơi Thở Địa Ngục!”
“Gwaaaaaaah!”
Lisalinde chụm tay thành ấn, rồi phun ra một luồng lửa dữ dội từ miệng. Ngọn lửa quét thẳng vào David, buộc anh ta phải lăn lộn trên đất để dập tắt lửa.
“Thế nào hả?! Đó là tuyệt kỹ ninja của tôi đấy!”
“Khặc!”
Lisalinde đang cố gắng biến trò ma pháp lửa đơn giản thành “bí kíp ninja”.
“Và còn nữa nhé!”
Lisalinde lại nhảy lên dây, chiếm lấy vị trí cao hơn David.
“Ăn chiêu này đi! Ninja Ấn: Thuật Lật Chiếu!”
“Cái gì?!”
Từ hư không, Lisalinde triệu hồi một đống chiếu tatami nhờ phép không gian. Hàng chục tấm chiếu lơ lửng xung quanh cô, rồi đồng loạt lao thẳng về phía David.
Những tấm chiếu xoay tít như phi tiêu, lao đến với tốc độ kinh hoàng.
“Gwaaaaaaaaah!”
Cơ thể David bị đánh dập tơi tả, lăn lộn khắp mặt đất.
“Thế nào?! Đó chính là Ninja Ấn: Thuật Lật Chiếu của tôi đấy!”
“Này, cô có chắc cái đó thật sự là ‘Thuật Lật Chiếu’ không?”
“Nin-nin!”
Cain lại bị phớt lờ một cách phũ phàng.
Lisalinde thực ra chỉ là một “cosplayer ninja” mà thôi. Không hơn, không kém.
“Nin-nin-nin! ♪ Kunoichi chính hiệu! Sadoking đây ♪ Ninja sexy số một thế giới ♪ Nin-nin-nin!”
“Thôi đủ rồi.”
“Giờ thì! Coi thử anh có đỡ nổi chiêu tiếp theo của kunoichi không nhé?!”
“Guh!”
Lisalinde di chuyển liên tục, nhảy từ dây này sang dây khác, khiến David rối mắt không biết cô đang ở đâu. Toàn bộ mạng dây trong căn phòng giờ đây đều trở thành bệ phóng cho cô, David gần như không thể theo kịp.
“Được rồi! Kết thúc thôi!”
“Khốn nạn thật!”
Trước khi David kịp nhận ra, Lisalinde đã xuất hiện ngay sau lưng anh. Khi anh quay lại, thì mọi chuyện đã quá muộn.
“Ninja Ấn: Thuật Trói Địa Ngục!”
“Gwaaaaaaaaaah!”
“Đừng làm ô uế nghệ thuật ninja chứ.”
Lisalinde quấn chặt cơ thể David bằng những sợi dây thừng theo kiểu trói buộc y như trong mấy cảnh S&M.
“Khặc! Mình không thể để chuyện này tiếp diễn được!”
Không thể động đậy, David đổ gục xuống sàn trong tư thế hết sức thảm hại. Với một gián điệp, bị địch bắt sống là điều không bao giờ được phép xảy ra. Giờ đây, anh ta chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất, quy tắc tuyệt đối của tổ chức.
David định tự vẫn bằng viên thuốc độc cắn trong răng.
“Ồ không, không không. Ở đây chúng tôi không chơi mấy trò đó đâu.”
“Mmph?!”
Lisalinde lập tức chặn hành động của anh ta. Cô thọc tay vào miệng David, móc ra một viên thuốc.
“Như tôi đoán mà. Một viên thuốc độc gắn trong răng hàm. Không được đâu, mạng sống của anh đáng giá hơn thế.”
“A…A…”
David đã chuẩn bị sẵn sàng để tự sát. Với anh, chết còn hơn bị bắt sống, đó là luật bất thành văn của tổ chức. Nhưng Lisalinde đã phá hỏng tất cả.
Cô ta đã lấy đi cơ hội chết của anh.
Bị trói chặt, bất lực, David gào lên giận dữ:
“Khốn kiếp! Giết tôi đi!”
“Ôi chà, nghe cưng nói y như mấy nữ kỵ sĩ trong mấy bộ truyện đồi trụy ấy nhỉ. Được đấy. Có vẻ cưng cũng biết rõ mình sắp bị làm gì rồi. Chúng ta hãy tận hưởng thôi nào.”
“Đ-Đừng lại gần! Đứng yên đó!”
Lisalinde nở nụ cười tàn nhẫn, từng bước tiến sát về phía David.
“Cưng có biết chuyện gì xảy ra khi một điệp viên bị kẻ địch bắt sống không, David-san? Hê hê hê…”
Mặt David tái nhợt. Chuyện gì đang chờ đợi anh ta đây? Liệu nó có kinh khủng đến mức cái chết còn là sự giải thoát?
Dù đã lường trước những rủi ro khi làm nghề gián điệp, nhưng giờ đối diện với một ninja kỳ quái khó đoán, David không thể ngăn cơ thể mình run rẩy.
“Nào nào, hãy cùng nhau đến thiên đường, nơi dành riêng cho những kẻ gan dạ như anh.”
“Đ-Đừng! Buông tôi ra!”
Lisalinde vác David lên như vác bao cát, lôi anh ta đi về phía cánh cửa lớn duy nhất trong căn phòng. David chỉ biết run rẩy như kẻ tử tội chờ giờ hành quyết.
“Chào mừng đến địa ngục. Tôi sẽ là hướng dẫn viên cho anh!”
Lisalinde đẩy tung cánh cửa nặng nề ra với sự phấn khích tột độ.
“Cái…?!”
Và ngay giây phút nhìn thấy thứ bên trong, David chết lặng.
Phía sau cánh cửa, là một khung cảnh tuyệt vọng.
“Wahahaha! Tưởng có thể chơi trò bắt cóc với tụi này hả? Về luyện lại thêm mười tỷ năm nữa đi nhé!”
“Aaaaaah! Xin tha mạng! Cô Rachel ơi, làm ơn tha cho tôi!”
“Đau quá! Nhưng mà sướng lắm!”
“Xin thứ lỗi vì đã hỗn láo!”
Tiếng roi quất chan chát vang vọng khắp không gian, lẫn trong đó là tiếng cười khoái trá của các cô gái và tiếng rên rỉ của đàn ông.
Hàng loạt người đàn ông bị treo lơ lửng, bị các cô gái mặc đồ ninja đánh roi tới tấp. Đúng là cảnh tượng từ địa ngục.
“C-Cái quái gì thế này?!”
Cơ thể David run rẩy, cho đến khi anh ta nhận ra những người đàn ông bị treo kia chính là các đồng đội trong tổ chức của mình.
“Hả?! Đội trưởng?! Sếp ơi?! Sao mấy người cũng ở đây?!”
“Giọng đó là…David?! Cậu cũng bị bắt hả?!”
Cảnh tượng những cấp trên bị treo lủng lẳng khiến David cảm thấy tuyệt vọng dâng trào. Từ những gì anh ta thấy, tất cả các điệp viên được cử đi làm nhiệm vụ lần này đều đã bị bắt.
Nhưng chưa hết.
Ngay cả các sĩ quan cấp cao lẽ ra đang ngồi chỉ huy tại tổng hành dinh cũng bị trói chặt ở đây. Giám đốc, phó giám đốc, các chỉ huy kỳ cựu, tất cả đều bị gom lại, treo lên như những kẻ bất lực chờ nhận hình phạt.
Thậm chí, các quan chức cấp cao của Lemrest, chính những kẻ đã thuê họ làm vụ này, cũng đang bị trói và ăn roi giống hệt như đám điệp viên.
“Ưm, này Sylphie, khi quất roi thì cổ tay phải búng mạnh lên một chút, như vầy này...”
“Ồ, hay đấy. Học hỏi được nhiều ghê.”
“Aaaaaaaaahhh! Một cánh cửa mới đã mở ra cho tôi rồi... ♡”
Melvy và Sylphie, cả hai đều mặc đồ kunoichi, đang hăng say thực hành kỹ thuật quất roi.
Âm thanh những chiếc roi vang vọng khắp căn phòng, xen lẫn với tiếng rên rỉ của đám đàn ông vốn đang rơi vào trạng thái vừa đau đớn vừa sung sướng kỳ lạ.
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
Ngay khoảnh khắc đó, David đã nhận ra sự thật.
Tất cả bọn họ đã hoàn toàn thất bại.
Những kẻ tham gia vào việc săn lùng điểm yếu của nhóm anh hùng đều đã bị bắt và đang bị buộc phải khuất phục.
Làm sao mà một tổ chức gián điệp như bọn họ lại có thể thua thảm hại trong một trận chiến thông tin như vậy?
Câu trả lời thì…quá rõ ràng, đang phơi bày ngay trước mắt anh ta.
“Nhóm anh hùng…thật ra là một…bộ tộc ninja!”
“Không, tụi này không phải.” Cain đáp lại tỉnh bơ.
Bộ đồ họ mặc chẳng qua chỉ là cosplay mà thôi.
“Hyah! Khai mau! Thằng khốn nào thuê các người nhằm vào Liz?!”
“Cô đã tóm hết bọn họ rồi còn hỏi làm gì?!”
“Aaah! Sợi dây gai này siết chặt quá! Có khi tôi nghiện cảm giác này mất! ♡”
“Cảm giác cơ thể tôi nhạy cảm lên gấp trăm lần! ♡”
Tất cả bọn họ đều đã bị cho dùng thuốc làm tăng độ nhạy cảm cơ thể.
“Ăn nè, ăn đòn gỗ nè!”
“Aaaah! Gỗ quý đấy! Khác hẳn với roi luôn!”
Melvy cầm một cây gậy gỗ, gọi là keisaku, đập tới tấp vào lưng một tên điệp viên.
Cây keisaku là dụng cụ dùng trong chùa ở một đất nước phương Đông, để đánh vào lưng các nhà sư mỗi khi họ buồn ngủ hay mất tập trung khi thiền.
Văn hóa ninja xuất phát từ quốc gia đó, nhưng thứ mà Melvy đang làm thì chả liên quan gì đến nhau. Tất cả đang bị…trộn lẫn hỗn độn.
Nhưng dù sao đi nữa, Melvy vẫn cầm cây gậy ấy vung vẩy cực kỳ điệu nghệ.
“Thêm cái này nữa! Và…cái này nữa!”
“Aaaaaah! Tôi đang ngộ đạo mất rồi!”
“Đây chính là trạng thái, tâm trống rỗng mà người ta hay rao giảng đấy!”
“Amen!”
Đám điệp viên rên rỉ, mặt đỏ bừng bừng.
“Xua tan tà niệm! ♡”
Dùng cây gậy vốn dĩ để giúp người ta tĩnh tâm, Melvy đang tung ra những đòn tẩy não đỉnh cao.
“Hrah! Khai ra hết đi! Khai hết tất cả thông tin đi!”
“Giữ bí mật chả giúp được gì cho các người đâu!”
“Aaaaaah! Xin tha tội! ♡”
Không chỉ Rachel, thậm chí Cain cũng đang quất roi hăng say.
“Lạ thật đấy, hiếm khi thấy Cain tham gia mấy trò nhảm nhí này vậy đó.”
“Ừ thì.”
Cain vốn dĩ chẳng bao giờ dính vào mấy chuyện vớ vẩn như thế này, nên cảnh tượng anh ta đang hứng khởi vung roi cũng khiến Lisalinde phải bất ngờ.
“Bọn chúng dám lên kế hoạch bắt cóc cô. Tôi chả thấy tội lỗi gì đâu.”
“Đúng là tên bẩm sinh thích hành hạ người khác.”
“Câm mồm.”
“Ahahaha! Cain à, ngươi thấy vui khi hành hạ người khác thì làm gì còn tư cách gọi là anh hùng nữa!”
“Cô đang vui như hội kìa, Rachel.”
Cuộc vui này đã khơi dậy bản chất tàn bạo ẩn giấu trong Cain và Rachel.
“Nhưng mà đừng quên, làm S&M đâu phải chỉ có quất roi đâu nhé? Đỉnh cao là phải khiến đối phương cảm thấy sung sướng nữa cơ! Quất roi lung tung thì ai chả làm được!”
“Tôi biết mà, tôi biết mà.”
“Liz lúc nào cũng khó tính.”
“Tôi tự coi mình là dân chuyên nghiệp đấy.”
Một người bạo dâm chân chính là người biết cách mang lại khoái cảm đúng như mong muốn của đối phương.
Sự tàn nhẫn cũng là một dạng tình yêu.
Làm S&M cũng có đạo đức nghề nghiệp riêng của nó.
“Đúng rồi! Chính là cái cú quất đó!”
“Cái…cái gì?!”
“Cú quất roi này…khác hẳn so với lúc nãy!”
“Thiên đường đây rồi!!”
Khi Sadoking: Kunoichi Version quất roi, đám đàn ông co rúm người lại.
Cú quất ấy hoàn toàn khác biệt với tất cả những gì họ từng trải qua.
Đau đớn, sung sướng, khoái cảm, mọi thứ như hòa làm một, cuốn lấy tâm trí họ.
Chỉ trong khoảnh khắc, họ bị cảm giác làm nô lệ cho nỗi đau nuốt chửng.
Bọn họ đã trở thành những kẻ khổ dâm.
Chiếc roi của cô gái đó, chỉ cần vung lên, cũng đủ sức xoay chuyển cả tâm hồn con người.
“Ahhh! Đau mà phê quá!”
“Làm ơn hành hạ tôi thêm nữa đi! ♡”
“Thiên đàng! ♡”
Đám đàn ông la hét trong phấn khích.
“Tất cả là nhờ luyện tập đấy…”
“Tôi thực sự bất ngờ đó, Liz.”
Lisalinde, Sadoking. Liếm nhẹ con kunai, nở nụ cười tinh nghịch.
“Tôi vốn thích làm người bị hành hạ hơn, nhưng lâu lâu đổi gió cũng vui phết.”
“Ồ, Sylphie, có vẻ chị cũng đang dần tỉnh ngộ rồi nhỉ?”
“Hừm, trải nghiệm thôi. Muốn mở rộng tầm mắt thì phải tìm kiếm những kích thích mới chứ.”
“Trong khổ dâm có bạo dâm, và trong bạo dâm lại có khổ dâm. Đời là một vòng luẩn quẩn mà.”
“Được rồi, tới đây luôn! Hỏa Ấn Thuật: Nhỏ Nến Địa Ngục!”
“Aaaaaah! ♡”
“Bí ẩn của ninjaaa! ♡”
Dù gọi là “Hỏa Ấn”, nhưng thứ Lisalinde đang làm chẳng qua chỉ là nhỏ sáp nến lên da bọn đàn ông.
Sáp nóng chảy, trắng đục, thiêu đốt làn da những kẻ tội nghiệp, để lại những tiếng rên vang vọng khắp không gian.
“T-Tôi xin khuất phục!”
“Tôi xin thề trung thành với nhóm anh hùng!”
Cuối cùng, những kẻ bị bắt đã phải tuyên bố đầu hàng. Khuôn mặt đỏ bừng, họ cam kết trung thành với Cain và các đồng đội của anh.
“Tôi xin thần phục! Như một samurai…tôi sẽ cống hiến cho lãnh chúa của mình!”
“Xin hãy trở thành shogun của chúng tôi, thưa ngài anh hùng!”
Khi một kẻ cúi đầu, những kẻ khác cũng lần lượt sụp đổ.
Bọn họ, bao gồm các lãnh đạo cấp cao của Borschtino và các quan chức Lemrest, những kẻ từng có địa vị và danh dự.
Sự khuất phục của bọn họ cũng đồng nghĩa với việc cả Borschtino lẫn Lemrest đã đầu hàng trước nhóm anh hùng.
“Ha! Vậy là vụ này coi như kết thúc!”
“Bà chủ Sadoking!”
“Chị đại Kunoichi!”
Sadoking: Kunoichi Version ưỡn ngực đầy kiêu hãnh.
Màn “thần thánh” của cô gái này đã biến tất cả kẻ thù thành đồng minh.
“Giờ thì…chỉ còn lại anh thôi, David-san.”
“H-Hả? C-Cái gì cơ?!”
David, kẻ sống sót duy nhất, giờ đây trở thành mục tiêu.
Tất cả ánh mắt trong căn phòng đều đổ dồn về phía anh ta.
Anh ta chẳng còn nơi nào để trốn nữa.
“T-Tôi xin thề trung thành! Tôi xin cúi đầu phục tùng các người! Như thế là đủ rồi chứ?! Đủ rồi mà?!”
“Ồ không. Nếu chỉ mình anh bị bỏ rơi ngoài cuộc thì tội nghiệp quá. Đừng ngại ngùng. Tới đây tham gia bữa tiệc với tụi tôi nào.”
“E-Eek?!”
Sadoking bước từng bước chậm rãi về phía David.
David vẫn đang bị trói, không thể làm gì.
“Này David! Mày nghĩ mày có thể thoát ra dễ dàng vậy sao?!”
“Giám-Giám đốc?!”
“Qua đây đi David…Bên này vui lắm…♡ Tụi mình cùng tận hưởng đi nào!”
“Sếp ơi!”
Anh ta hoàn toàn không còn đồng minh.
Tất cả những người trong căn phòng này đều đã quỳ gối trước Sadoking.
“Xốc lên nào.”
“Áaaaa!”
David bị bế bổng lên như bế một cái túi. Khuôn mặt anh ta trắng bệch.
“Đúng rồi, David-san. Tôi có một câu hỏi…”
“C-Cái gì nữa?!”
Lisalinde cười tươi rói:
“Anh có…bị trĩ không? Tôi sợ màn tiếp theo sẽ hơi ‘nặng’ đấy.”
“Tại sao?! Sao tự nhiên lại hỏi về cái mông tôi vào lúc này?!”
Mồ hôi túa ra khắp người David.
“À, thật ra anh có hay không cũng chẳng quan trọng đâu.”
“Đ-Đừng mà! Xin đừng! Tự dưng tôi thấy sợ cho cái mông của mình quá!”
David gào khóc, van xin, nhưng chẳng ai buồn cứu anh ta.
Bị trói chặt, bất lực, anh ta bị lôi về phía cuối căn phòng.
“Yên tâm đi. Chỉ sợ lần đầu thôi mà! ♪”
“Sadoking nói đúng đấy David. Đau đấy, nhưng niềm vui sẽ đến ngay sau đó.”
“Tin bọn tôi đi David. Cậu sẽ sướng quên lối về ngay thôi.”
“Cứu tôi với! Giám đốc! Sếp! Khách hàng yêu quý!”
Đây chính là vòng tròn địa ngục đầu tiên.
Một điệp viên bị bắt sống.
Một cái kết tủi nhục.
“Khoan đã! Đừng! Đừng chạm vào mông tôi! Bất cứ chỗ nào cũng được! Nhưng đừng là chỗ đó!”
Dù David có la hét đến khản cổ, tiếng kêu tuyệt vọng ấy cũng chẳng bao giờ thoát ra khỏi căn hầm ngầm.
Tiếng cười khúc khích của Lisalinde vang vọng khắp nơi.
Câu hỏi lúc nãy vẫn chưa được trả lời: Một điệp viên bị địch bắt thì sẽ ra sao?
Nụ cười ma mị trên gương mặt Lisalinde chính là câu trả lời.
"Kunoichi": Là cụm từ chỉ ninja nữ. "S&M": viết tắt của Sadism (Bạo dâm) và Masochism (Khổ dâm), là một thuật ngữ trong lĩnh vực tình dục và tâm lý học, mô tả xu hướng tìm kiếm khoái cảm thông qua việc gây ra hoặc chịu đựng đau đớn, bạo lực, hoặc sự thống trị/phục tùng. Nó thường được xem như một phần của BDSM "Shogun": Tướng quân hay viết đầy đủ là Chinh di Đại tướng quân hoặc còn gọi là Mạc chúa/Mạc chủ là một danh hiệu võ quan cao cấp trong lịch sử Nhật Bản. Khởi đầu, nó là một chức vụ võ quan do Thiên hoàng chỉ định, thống lĩnh quân sự chiến đấu chống lại các bộ lạc địa phương ở phía Bắc Nhật Bản không thần phục triều đình.