Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cho tới khi tôi có thể yêu chính mình

(Đang ra)

Cho tới khi tôi có thể yêu chính mình

PIZZAPINEAPPLE

Tôi không thể yêu chính bản thân mình

4 11

Mamoru-kun to ai ga omotai shōjo-tachi

(Đang ra)

Mamoru-kun to ai ga omotai shōjo-tachi

鶴城東

Cuộc sống quá khó khăn đối với Mamoru, cậu bị bủa vây bởi những cô gái mang nặng tình yêu với mình! Và vòng vây đó đang dần thu hẹp lại ở mức báo động!! Đây là một câu chuyện về cuộc chiến tình yêu kh

11 1857

Romcom dưới màn đêm

(Đang ra)

Romcom dưới màn đêm

Suzuki Daisuke (鈴木大輔)

Câu hỏi được đặt ra, là khi bình minh đến… cậu sẽ tiếp tục mơ, hay là sẽ thức dậy?

1 3

Tiểu Thư Phù Thủy Không Muốn Trở Thành Ca Sĩ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Không Muốn Trở Thành Ca Sĩ

青空乐章

Một truyền thuyết mới đang dần mở ra, và câu chuyện của chúng ta cũng sẽ bắt đầu từ đây…

7 70

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

245 4594

Tập 1 - Chương 27 - Chuyến đi chơi lễ không được báo trước (Phần 3)

“Thế người đi bên cạnh, là bạn gái của tiền bối à?”

Harumi tiến đến gần tôi với cây kẹo bông gòn trên tay. Tôi lén nhìn Akitsu thì thấy cô ta vẫn đang đeo mặt nạ.

Này, sao lại để mình tôi chịu trận thế hả?

“Trùng hợp thật, haha. Thật ra đây không phải bạn gái anh, mà chỉ là người quen từ thời cao trung thôi.”

“Đây là ‘người yêu cũ’ lần trước anh nhắc đến à?”

Tại sao tôi lại thấy áp lực kinh khủng với mấy câu hỏi như thế này nhỉ? Và Akitsu này, đừng để mình tôi gánh nó chứ.

“A không phải đâu, bọn anh chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

Akitsu núp sau lưng tôi và đá vào chân tôi. Nè, cô đang che mặt đấy.

“Hai anh chị hẳn là phải thân lắm mới đi lễ hội cùng nhau nhỉ? À, nhân tiện thì em là Harumi, đàn em của anh Shikami ở công ty.”

Akitsu biết nếu mình cất tiếng lên thì sẽ lộ tẩy mất, nên cô ấy chỉ im lặng và cúi đầu.

“À, cô ấy hơi hướng nội.”

Tôi cố gắng hùa theo tình huống.

“Không có gì, em làm phiền hai người rồi. Nhưng mà tiền bối này, lần tới đi nhậu với em đi. Bọn mình đã hứa với nhau rồi đấy.”

Nói rồi, cô ấy quay lưng bỏ đi. Tôi khá chắc em ấy vừa lườm Akitsu.

“Thoát được một kiếp rồi, tất cả là nhờ chiếc mặt nạ cáo này.”

“Nè, em phải cảm ơn anh mới đúng chứ, nhưng mà phải công nhận là may thật.”

“Mà anh không nghĩ công khai ngay từ đầu sẽ đỡ phiền phức hơn là giả vờ trên công ty à?”

“Tha anh đi, em là người nổi tiếng nhất công ty mà. Nếu mọi người biết chuyện thì phiền phức cho anh lắm.”

Bọn tôi lại bước đi cùng nhau, khoảng cách giữa bọn tôi lúc này còn gần hơn cả lúc đầu.

Im lặng là vàng mà, đúng không?

“Mà này, anh hẹn Harumi đi nhậu thật à?”

“Hình như anh có nói thế lúc khối văn phòng đi nhậu với nhau, mà anh cũng chẳng nhớ rõ lắm.”

“ĐỒ NGOẠI TÌNH!”

“Be bé cái mồm lại, anh chỉ đi ăn với đồng nghiệp như bình thường thôi.”

“Sao cũng được, em không chịu thua đâu.” Cô ấy lầm bầm.

Này, đừng có lườm tôi với ánh mắt sát thủ đấy.

“Mà này, em giận anh chuyện gì à?”

“Dĩ nhiên, có tên ngốc chỉ xem em là bạn học không hơn không kém.”

“Đừng giận nữa, thật ra đối với anh, em không chỉ là bạn học thôi đâu.”

Thế thì rốt cuộc đối với mình, cô ấy là gì nhỉ? Thú nuôi chăng?

“Mà thôi, một người ngang nhiên sống trong nhà tôi như thế thì cũng khó nói lắm.”

Không khí căng thẳng giữa chúng tôi biến mất từ lúc nào. Tôi biết mối quan hệ này không thể nào giữ mãi được. Nhưng tôi cũng không muốn nó thay đổi ngay lúc này.

Khoảng cách giữa bọn tôi có thể xem là được rút ngắn kể từ lần đầu chúng tôi gặp nhau. Nhưng việc để nó rút ngắn hay giữ nguyên thế này thì tôi thật sự không thể quyết định được.

Cả tôi và cô ấy đều là những người quan trọng của công ty mà nhỉ?

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng vút, sau đó là tiếng nổ. Pháo hoa đã bắn rồi sao?

Tôi tự hỏi liệu đây có phải khung cảnh trong một bộ manga lãng mạn không nhỉ? Nơi mà các cặp đôi tay đan tay và…

Quay lại thực tế, bọn tôi chỉ đứng xem pháo hoa, một tay cầm bia, tay còn lại cầm đồ ăn vặt.

“Em không nghĩ là họ sẽ bắn pháo hoa luôn.”

“Anh cũng vậy, như thế này là trọn vẹn một lễ hội rồi nhỉ.”

Ngày mai tôi vẫn phải đi làm bình thường, nên tôi đành về nhà trong lúc pháo hoa vẫn còn bắn.

Con đường lúc này vắng tanh, chỉ có vài ánh đèn đường chiếu xuống. Lúc nãy tại sao tôi lại nói: “Em không chỉ là bạn học thôi đâu.” Trời ơi, tại sao tôi lại thật thà thế…

Cảm xúc trong tôi dâng trào và bùng nổ như những viên pháo hoa.

Xem lại chương 12