Trong khi tôi vẫn còn chưa biết phải nói gì, Nectar tiếp tục giải thích.
[Để mà nói sự thật ra với cô , tất cả những kiến thức gì mà tôi đã học được từ trước cho đến thời điểm hiện nay đều là cách để mà có thể chấm dứt lời nguyền nô lệ. Mặc dù tôi đã tìm ra được cách để hóa giải nó bằng cách tuân theo khế ước của Lava với tôi, nhưng vì không có quyền trượng của mình nên tôi e rằng bản thân mình sẽ thiếu ma năng để có thể làm được như vậy. Tuy nhiên, tôi đã nghĩ ra được một giải pháp rằng nếu chúng tôi có một phần bộ phận trên cơ thể của cô, những thứ chứa đầy ma thuật, chúng tôi sẽ cung cấp đủ lượng ma thuật cần thiết.]
[..... Tôi đã hứa với cậu là tôi sẽ tôn trọng ý muốn của cậu miễn là khế ước vẫn còn trói buộc chúng ta. Nếu đó là những gì cậu muốn, tôi không có quyền gì để ngăn cậu. Nhưng sau đó, liệu lõi ma thuật của cậu sẽ ổn chứ?]
Vì nó phải là một phần cơ thể của tôi, một cái vảy chắc là sẽ phù hợp, nó có thể hoạt động như một đường dẫn ma thuật chất lượng cao.
Chưa kể là đối với tôi lớp vảy thì gần như không có giá trị mấy. Giống như tóc hoặc móng tay của tôi, chúng sẽ mọc lại vài năm một lần (sau cùng, tôi cũng không hoàn toàn giống loài bò sát) và miễn tôi thật lòng mong muốn vậy, tôi có thể lấy ra dễ dàng. Và vì nó là một quá trình xảy tự nhiên nên nó không cần bất kì cái giá nào phải trả cho bộ phận của tôi.
Tuy nhiên, sử dụng vảy của tôi cũng có vấn đề của riêng nó.
Quả thật là nó có khả năng sử dụng phép thuật mà không cần đến quyền trượng. Và như Nectar đã giải thích với tôi về tầm quan trọng của pháp trượng, có trường hợp cơ thể con người có thể bị hủy hoại dưới áp lực của ma thuật mạnh mẽ, phá vỡ lõi ma thuật trong quá trình sử dụng.
Nghĩ kĩ về điều đó thì, ma thuật và câu chú cũng giống như điện và thiết bị điện sử dụng trong thế giới của tôi.
Để thiết bị –– ma thuật –– hoạt động, cần phải cung cấp điện năng –– năng lượng ma thuật –– vào nó, mặc dù điện áp thì sẽ có phần khác nhau đối với mỗi thiết bị mà bạn muốn sử dụng. Nó giống như sử dụng phích biến áp vào ổ cắm vậy.
Và với những người sử dụng ma thuật, có thể nói rằng sự biến thế không khác gì lõi ma thuật, thứ mà xác định rõ mức tự do sử dụng ma thuật của mình.
Tôi không cần phải có mấy thứ như pháp trượng, vì cái cơ thể loài rồng của tôi hoạt động như một lõi ma thuật lớn.
Mặc dù mỗi người trên thế giới này đều có chút khác nhau, nhưng không có một con người bình thường nào mà có thể trực tiếp lấy năng lượng ma thuật từ từ tinh thể ma thuật và đưa nó vào cơ thể mình. Lõi ma thuật chắc chắn sẽ quá tải ngay lập tức. Vì vậy, để bù đắp cho điều này, họ sử dụng pháp trượng và đũa phép như công cụ để chuyển đổi và phóng đại.
Nhưng nếu là về mặt lý thuyết, vậy điều gì sẽ xảy ra khi một người đơn thuần là chỉ muốn lấy sức mạnh từ viên tinh thể ma thuật?
Lấy ví dụ: nếu bạn không cắm đúng dây cáp điện vào đúng thiết bị, mà thay vào đó thử kết nối với nó bằng một dây cáp khác, với mức điện áp khác.
Trong trường hợp của ma thuật, mặc dù pháp sư – hay người niệm chú có thể thao túng và điều khiển được sức mạnh bằng cách đặt nó vào câu chú ở một mức độ nào đó, việc kiểm soát câu chú sẽ là vô cùng khó khăn vì pháp sư đó sẽ phải giải quyết một lương lớn phép thuật thô, một lượng mà cậu ta không thể xử lý được, và vì lõi ma thuật của cậu ta không thể điều chỉnh tất cả, mạng sống người đó sẽ gặp nguy hiểm.
Một khi mạch ma thuật bị vỡ, không có cách nào để có thể hồi phục lại. Đối với pháp sư, nó không khác gì cái chết, vì họ thậm chí không thể cảm nhận được những dòng chảy của ma thuật, chưa nói tới việc họ không thể làm được những nghiên cứu suốt quãng phần đời còn lại.
Tuy nhiên, Nectar vẫn gật đầu đầy dứt khoát, dù biết những hệ lụy có thể sẽ xảy ra.
[Nếu chúng tôi có thể thực hiện nghi thức an toàn vào một lần, chúng tôi sẽ có thể làm nó dễ dàng vào những lần sau, một khi tôi có được pháp trượng mới cho mình và dạy họ về những điều cơ bản của nghi thức.
Chỉ mình một pháp sư bình thường như tôi thì khó có thể thi triển một mình được, nhưng tôi khá chắc Kyle sẽ làm được. Chỉ cần nó hoạt động được một lần thì rồi sẽ chịu được thôi.
Tất nhiên, tôi sẽ trả giá cho chiếc vảy bằng bất cứ thứ gì cô muốn. Làm ơn, cô có thể cho phép tôi đi cứu người bạn của mình không?]
Tôi thở dài một hơi theo phản xạ.
Vì phổi của Rồng có dung tích rất lớn, nên khi tôi thở ra nó đã tạo thành một cơn gió nhẹ làm rối tung mái tóc của Nectar, nhưng cái ánh nhìn nghiêm túc ấy vẫn chưa biến mất khỏi đôi mắt của cậu ấy một giây nào cả.
[…… Tôi cứ nghĩ cậu muốn tôi làm điều đó cơ.]
Từ biểu hiện đầy ngạc nhiên ấy, tôi có thể nói rằng cái suy nghĩ đó chưa hề lướt qua trong suy nghĩ của cậu ta lần nào.
Tiếp theo, Nectar nói với tôi một điều gì đó khá lạ.
[Đây vốn là một thứ gì đó liên quan đến thế giới này và đất nước chúng tôi. Tôi rất xin lỗi vì đã sử dụng trí tuệ của cô để giải quyết vấn đề này, nhưng nếu cô, Lava, giải quyết vấn để này, thì nó sẽ trở thành một thứ gì đó hoàn toàn khác biệt. Vấn đề liên quan đến con người thì chỉ nên để con người giải quyết.]
Tôi biết mỗi con người đều mang trong mình một điều gì đó độc nhất.
Nếu cậu muốn lấy chiếc vảy của tôi, vậy thì cậu nên làm nó mà không mang cảm giác tội lỗi.
Cậu không nên để ý đến quá nhiều những điều tiểu tiết và hãy làm những gì mà cậu muốn ấy.
[Và còn về những lỗ hổng leyline thì sao? Nhiệm của tôi là sắp xếp lại dòng chảy ma thuật.
Đối với tôi thì nó có phần hơi kì lạ một chút khi phải tạm dừng công việc này một khoảng thời gian, nhưng vì người bạn pháp sư thân thiết của tôi đang yêu cầu nó, tôi có thể gác công việc này lại một lát. Sau cùng, nó cũng không phải một thỉnh cầu quá vô lý.]
Tôi nhận ra rằng đây là một loại câu hỏi khá khó chịu. Và một lần nữa, tôi đã không thể kiềm chế bản thân mà đã hỏi luôn.
Tất nhiên, nếu cậu ta thật sự muốn để tôi giúp, tôi sẽ làm nó mà không gây ra bất kì vấn đề nào, không quan trọng hành động của tôi sẽ gây hậu quả lớn thế nào đến vùng đất này.
Nghe thấy câu hỏi của tôi, khuôn mặt Nectar trở nên hơi bối rối.
[Cô nói đúng. Cô thật sự là một người hiền lành và nhân hậu.
Cô vẫn không nổi giận ngay cả khi đã biết rằng chúng tôi tự ý phá hỏng nó, những dòng chảy ma thuật đó và cô đã sửa lại chúng như những tác phẩm nghệ thuật như không có gì xảy ra ― Nhưng, sau khi xong hết toàn bộ, cô sẽ rời khỏi vùng đất này phải chứ?]
Tôi không biết Nectar đang cố nói lên điều gì. Câu nói của cậu ta làm tôi hơi bối rối một chút.
[Ừm, đúng vậy đấy. Khi tôi chuẩn bị xong, leyline của vùng đất này sẽ được xử lý ổn thỏa. Điều đó có nghĩ tôi không cần phải ở lại vùng đất này nữa và tôi sẽ có thể sẽ di chuyển đến vùng đất khác.]
[Tôi không thích nó, cái sự thật đó.]
[......Eh?]
Nectar lại gần tôi hơn, vẻ mặt cậu đầy đau đớn.
Cậu ta không muốn rời xa tôi à?
[Tôi hiểu chứ. Ngay cả là vào lúc này, mạng sống của những người vô tội - mạng sống của Kyle – đang gặp nguy hiểm. Nếu chúng ta có thể đưa dòng chảy vào đúng leyline, gần một nửa vấn đề hiện tại của quốc gia này sẽ sẽ biến mất.
Nhưng với tôi mà nói, quãng thời gian mà tôi được ở cùng cô, cuộc sống thoải mái này giống như một phép màu này, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy mình được sống . Tôi đã rất hạnh phúc, tôi đã có rất nhiều niềm vui, tôi muốn giữ mọi thứ có thể tồn tại như thế này lâu nhất có thể.]
Ngay lúc này, Nectar nhìn giống một người đang cố gắng ăn năn vì những tội lỗi mà cậu ấy đã gây ra.
[Dưới cái nhìn của ánh mắt màu vàng của cô, tôi đã quên mất rằng sâu thẳm trong trái tim mình, là tôi đã từng muốn bản thân biến mất.
Tôi nhớ lại niềm vui khi học phép thuật cùng với cô. Tôi nói với cô rằng cô có thể rời đi bất cứ khi nào cô muốn, nhưng cô lại là sự an ủi lớn nhất cuộc đời tôi.
Những ngày tháng được sống cùng với cô, tôi bắt đầu muốn được sống. Nhưng sẽ không lâu nữa. Khi mà cô rời khỏi vùng đất này, tôi sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa. Một ngày nào kết cục dành cho tôi cũng sẽ đến. Ngay cả khi một phần trong tôi hiểu rất rõ điều đó, tôi muốn kéo dài khoảnh khắc này lâu nhất có thể.
Tôi không muốn trở thành một người vứt bỏ đi cái thực tại kỳ diệu mà tôi có với cô.]
Thật kì lạ làm sao, tôi cũng cảm thấy như vậy.
Theo dõi màn độc thoại của Nectar, tôi cũng tự nghĩ trong tim.
― Cô độc, luôn luôn một mình quả thật là cô đơn, tôi muốn có một ai đó bên cạnh để trò truyện, lắng nghe, thấu hiểu mình.
Tôi ước rằng Nectar có thể mãi ở bên cạnh tôi.
Ồ, đúng vậy, vì tôi đã có rất nhiều niềm vui, chỉ là tôi vờ như không để ý mà thôi.
Hầu như 90% số leylines ở đây đã được điều chỉnh lại, chỉ còn tồn đọng lại một ít trong số chúng mà thôi.
[Đó là lý do tại sao tôi dạy cho cô những câu từ hay những thứ khó hiểu để có thể kéo dài khoảng thời gian mà chúng ta được ở bên nhau, để viết thêm được nhiều trang hơn cho câu truyện của chúng ta. Nhưng nếu tôi không làm tròn được nghĩa vụ với Lava, không có lí do gì để tôi được bên cô.
Tự hành động theo bản ngã của bản thân, tôi đã làm sai với lời hứa thiêng thánh đó. Tôi biết điều đó, tôi không đủ xứng đáng để có thể lập khế ước với cô. Vì vậy tôi không nghĩ đến việc có một phần của cơ thể cô.]
Trước khi tôi nhận ra, lời thú nhận của cậu ta đã đi quá xa.
Tôi hiểu ... Tôi nghĩ bản thân mình đã hiểu được thứ đã khiến tôi buồn bực khi nhìn thấy Nectar và Kyle trước đây. Nó thể là gọi là ghen không nhỉ?
Liệu có phải tôi ghen tị với mối quan hệ sâu đậm của Nectar và Kyle chia sẻ với nhau?
Tất nhiên. Bởi vì đó là một thứ mà tôi chưa bao giờ thực sự có.
Không đề cập đến điều đó vào lúc này, chủng tộc của chúng tôi cũng khác nhau nữa.
Kể từ giờ, hãy tạo ra một quy tắc để không được nói những điều tử tế trước mặt một ai đó đang có tâm trạng cực kỳ chán nản.
Nhưng chàng trai trẻ với mái tóc sặc sỡ này lại nói rằng cậu ấy yêu quý và trân trọng khoảng thời gian mà cậu đã dành với tôi.
Cậu ấy nói rằng cậu ấy không muốn phải rời xa khỏi tôi.
Thế nên, nếu là như vậy, tôi chắc rằng nó sẽ ổn thôi.
Tôi đưa ra một quyết định, và tôi cũng củng cố quyết tâm của mình.
Bây giờ, hãy cho cậu ta biết nó vô nghĩa như thế nào khi cố che giấu điều gì đó khỏi một con rồng.
Vì thế tôi sẽ nói cho cậu ấy điều đó. Bằng ngôn ngữ hiện đại.
[Tôi đã nhận ra sự thật rằng cậu cậu đã dành thời gian để dạy tôi. Nhưng tôi không biết khế ước của chúng ta sẽ được kéo dài tới bao giờ, nhưng tôi cũng như cậu mà.]
Nectar há hốc mồm khi nhận ra được bí mật của tôi: rằng tôi lúc này đây đã hoàn toàn hiểu được ngôn ngữ hiện đại.
Khả năng học hỏi của loài rồng là một thứ gì đó không thể xem thường được.
Và bởi vì thứ duy nhất tôi còn thiếu chính là thông tin, nó khá là dễ để ghi nhớ chúng và sử chúng vào thực tiễn.
Tuy nhiên, rất khó để có thể thuyết phục được mọi người xung quanh rằng tôi có thể hiểu được những gì họ nói, nhưng đồng thời đó cũng không phải là một hành động không thể thực hiện được.
[Kể từ khi nào vậy?]
[Tôi biết được 70% ngôn ngữ này từ khi gặp được bạn của cậu. Nhờ đó, tôi có thể dễ dàng nắm bắt được khái niệm từ khuôn mẫu mà cấp dưới của anh ta dùng để giao tiếp với nhau, vì vậy tôi hiểu hầu hết những gì mà cậu nói. Nhưng bởi vì tôi đã có nhiều niềm vui cùng với cậu, tôi đã lơ đãng đi việc học hành của mình một chút, bởi tôi muốn cậu dạy tôi nhiều và nhiều hơn nữa. Không thể phủ nhận rằng cậu đã tôn trọng lời hứa của chúng ta. Tuy nhiên sẽ chẳng có bất kỳ hình phạt nào nếu cả hai không đồng ý với nhau. Nhưng nếu điều này làm phiền cậu đến vậy, cậu có thể từ bỏ.]
Tôi thật sự là một đứa ngốc.
Bởi vì tôi quá tập trung vào cách thức để đạt được mục đích của mình mà tôi hoàn toàn quên sạch mục đích ban đầu của mình là gì.
Tôi đã gần như biến được mục tiêu đó thành sự thật, nhưng bây giờ tôi đang thật sự lo lắng để tiếp tục và thực hiện nó.
Nhưng tôi vẫn còn thời gian, tôi có thể làm được.
[Lava!]
Nhận ra được những gì tôi cố làm, Nectar tuyệt vọng cố gắng nuốt trôi toàn bộ những lo lắng và buồn phiền đang trào dâng trong cậu, và bình tĩnh lên tiếng.
[Tôi, ‘kẻ đã được sinh ra bởi Lava trong đêm tuyệt vời đó’, Nectar Prominent, thấy rằng lời thề của chúng ta đã được hoàn thành. Kể từ thời khắc này, tất cả điều khoản của lời thề và điều kiện sẽ không còn hiệu lực.]
Giống như lần cậu ấy tuyên thệ với tôi, lần này chúng tôi cũng được bao quanh bởi một vòng tròn ma pháp lớn, và những quả cầu ánh sáng bắt đầu nổi lên khỏi ngực tôi như pháo hoa, xóa đi vòng tròn ma pháp rất giống nhau.
Nectar nhìn vào những biểu tượng đang dần mờ đi bằng đôi mắt màu xanh của mình như thể nhìn thấy điều gì đó thật sự kỳ diệu.
Đồng thời, tôi cảm thấy được sự căng thẳng khủng khiếp mà trước giờ bản thân chưa bao giờ trải qua.
Đây là lần đầu tôi cảm thấy như thế này kể từ khi nhận được cơ thể là rồng này, tôi hỏi chậm rãi, không để sai bất cứ từ nào.
[Giờ thì không còn thứ gì rằng buộc cậu với tôi nữa. – – – – Cậu muốn làm gì bây giờ khi khế ước của chúng ta đã kết thúc?]
[ Tôi muốn làm gì ư?]
Không còn đường lui nữa rồi. Tôi tiếp tục hỏi Nectar đang biểu hiện bối rối.
[Cậu có thể cố gắng trở về học viện và tiếp tục nghiên cứu của mình, nhưng như vậy cậu sẽ sớm trở thành mục tiêu của một ai đó một lần nữa thôi. Hoặc là cậu có thể trở thành một người đi săn lùng kẻ khác – – – –.]
[……… Không có vấn đề gì cả, tôi sẽ không quên đi khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau. Không phải lúc này, không bao giờ. Cảm xúc của tôi dành cho cô sẽ không thay đổi kể cả khi khế ước giữa chúng ta không còn nữa!]
[V . . . ,vậy à.]
Đâu đó sâu trong trái tim tôi bắt đầu trở nên ấm và ấm hơn sau khi nghe những lời đó, và vì vậy tôi hiểu rằng mình không thể dễ dàng từ bỏ bây giờ.
Nó sẽ ổn thôi. Tôi không còn lo lắng để nói ra những gì mà tôi muốn nói nữa.
[Cậu biết đấy, Nectar. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều đến nỗi tôi đã gần như quên mất đi những thứ vốn là quan trọng nhất đối với mình.]
[……?]
Nó là một điều mà lẽ ra tôi nên được học ở kiếp trước, nhưng tôi đã hoàn toàn quên mất nó.
Nectar cắn môi như thể chịu đựng sự căng thẳng này và đưa cho tôi một cái nhìn kì lạ.
[Tôi nghĩ rằng có một mối quan hệ với ai đó có nghĩa là trân trọng cảm xúc mà bạn dành cho người đó và luôn nghĩ về họ mỗi ngày.
Kể cả là vậy, ngay từ đầu nó đã không phải là việc tôi muốn được ở bên cậu, tôi chỉ muốn được nói chuyện với cậu và nhờ cậu lập khế ước với tôi.
Cậu cũng có quan tâm đến tôi, nhưng bởi chúng ta quá khác biệt nhau nên tôi đã hiểu sai mục đích của cậu, và vì vậy tôi đã nghĩ lý do mà cậu vẫn luôn bên cạnh tôi là bởi vì khế ước đó.
Mặc dù có cách dễ hơn để làm điều này, tôi đã cố tình tránh nó đơn vì tôi sợ hãi. Tuy nhiên, bây giờ tôi sẽ làm nó.]
Tôi nhìn vào Nectar với phần hi vọng còn sót lại và lo lắng, và hỏi cậu ta:
[Nectar thân mến, mặc dù tôi là một con rồng và cậu là một con người, liệu cậu sẽ trở thành bạn của tôi chứ?]
[......!! Được! Được chứ Lava! Tôi hạnh phúc lắm!!]
Trước nụ cười khôn xiết tả của Nectar, tôi đáp lại nụ cười của mình.
Đây không phải một khế ước ma thuật, vì vậy tôi không cảm nhận được bất kì ma thuật nào đang chảy qua mình bây giờ.
Nhưng bằng cách nào đó, tôi có cảm giác như đột nhiên được liên kết với cậu ấy, và một thứ gì đó giống như nước mắt đang trào ra khỏi trái tim xấu xí của tôi, và vì vậy tôi cố gắng giữ cho mình thật lạnh lùng và bình tĩnh.
[Tất nhiên, giúp đỡ một người bạn cần giúp đỡ là điều hiển nhiên. Không có bất kì loại lý do đặc biệt nào để làm điều đó. Đó là lý do vì sao tôi lại đi sửa những leyline.]
[Cảm ơn cô rất nhiều, tôi thật sự cảm kích nó.]
Mặc dù Nectar đã được trải qua những điều này gần đây, cậu ấy vẫn tò mò về thế giới và muốn giúp tôi sửa những leylines.
Vì vậy tôi đoán ngày mà chúng tôi phải nói lời chia tay chắc không gần đâu.
[Cậu có muốn thi thoảng gặp lại bạn của mình để cậu có chuẩn bị không? Hãy nghĩ về nó đi. Sửa chữa lại những leylines sẽ tốn thời gian đấy. Cũng có khá nhiều cách khác nhau để làm điều đó.]
[Tôi đồng ý.]
Nháy mắt nháy mắt và cười nói một cách nghịch ngợm với Nectar, cậu ấy đáp lại.
[Chà, cũng chả có vấn đề gì khi kiếm cho một người bạn vài chiếc vảy cả, nhưng chẳng phải cậu cần một cây quyền trượng sao?]
[Ừ, phải đó.
Những nguyên liệu chịu được một lượng ma thuật lớn cũng như thi triển chúng một cách hiệu quả rất khan hiếm trong thế giới này và có thể thu hẹp thành những cây cổ thụ, nơi mà những linh hồn, tinh linh mạnh mẽ trú ngụ.
Còn nữa , những cái cây ấy đều được đất nước quản lý, nên để có thể chạm vào một cành cây đó cũng là một điều vô cùng khó khăn. Nhưng việc chế tạo nên nằm trong giới hạn khả năng của tôi.]
Tôi cũng quen thuộc với những điều kiện cần thiết để tạo ra một quyền trượng, vì vậy sẽ không có vấn đề gì đâu.
[Thật ra, tôi có biết một cây cổ thụ với một linh hồn hùng mạnh cư trú bên trong.
Chắc phải cần vài lời thuyết phục đấy, nhưng nếu có thể, thì ngại gì mà không thử?
Tôi chắc là cậu sẽ thích nó thôi, nhưng hãy kiếm thứ gì khác nữa, chỉ đề phòng thôi.]
[Đi nào!]
Đúng như tôi tôi dự đoán, chỉ vừa nghe về nó là Nectar đã nhanh chóng đồng ý với ý kiến của tôi rồi.
[Được rồi, nó cũng ở khá xa so với nơi đây, vì vậy chúng ta cần phải nhanh chân một tí.
Mặc dù Kyle nói rằng họ sẽ hành quân trong hai tuần nữa, vì vậy tôi nghĩ sẽ không có gì quan trọng xảy ra trước thời điểm đó đâu. Chúng ta sẽ khởi hành ngay sau khi cậu xếp xong hành lí.]
Nghe theo lời tôi, Nectar lao thẳng đến chỗ xe ngựa và lấy toàn bộ đồ của cậu ta, nhưng đột nhiên cậu ta dừng ngay trước tôi. Tôi nghĩ có thứ gì đó xảy ra với cậu ta, nhưng có vẻ không cần phải đề phòng.
[Tôi muốn chạm vào cơ thể cô mãi mãi – – – – Nó thật sự rất thoải mái.]
[…… Nhanh lên và bám vào tôi đi!]
Nectar leo lên lưng tôi và vuốt ve cơ thể tôi một cách nhẹ nhàng. Tôi không biết tại sao, nhưng điều đó làm tôi cảm thấy khó chịu một cách kì lạ vì vài lí do nào đó, và thế là tôi cất cánh bay lên bầu trời và rũ bỏ cái cảm giác này.
Sau đó tôi phải tập trung cao độ để cho gió lạnh và áp lực không thể mang Nectar và hành lý của cậu ấy rơi khỏi lưng tôi, trong khi vẫn phải thận trọng với cậu ta.
Việc di chuyển không có những hành lý không cần thiết sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, vì vậy chúng tôi để chiếc xe ngựa lại, nhưng có tôi nên dịch chuyển nó đến địa điểm của chúng tôi bằng phép thuật không nhỉ.
Cảm giác sung sướng khi có một người bạn thật sự từ trước tới giờ, tôi có thể bay vút lên bầu trời như tôi chưa từng làm điều này trước đây.