Phòng họp hỗn loạn.
Thật kỳ lạ, đáng lí mọi thứ sẽ không thành ra như thế này
Hội trường buổi họp được thắp sáng rực rỡ bởi những quả cầu ma thuật lơ lửng treo trên trần nhà. Trên ngai vàng, vua Ballow nhìn xuống hội trường với sự thất vọng. Những chư thần ở đây vẫn đang bàn luận về những gì nên làm trong tương lai, mặc cho mặt trời đã đi ngủ từ rất nhiều tiếng trước. Biểu cảm của đức vua mỗi lúc càng trở nên cáu tiết hơn qua mỗi phút trôi qua khi nhìn vào những con người trong căn phòng cứ nói vòng nói vo, lấp đầy căn phòng bằng những lời nói thiếu kiên nhẫn.
Đó là vào khoảng một tháng trước.
Những pháp sư trẻ của quốc gia được lệnh cử đi để xử lý vấn nạn ma vật đang hoành hành ở các khu vực nông nghiệp. Một khi vấn đề này được giải quyết một cách êm xuôi và đám ma vật bị xoá sổ, Quốc gia này đã có ý định mở lại khu vực này để tiến hành việc trồng trọt lại một lần nữa.
Tuy nhiên, trước khi mà họ kịp nhận ra, khế ước giữa quốc gia với những pháp sư đã được vô hiệu hóa và toàn bộ họ đều gia nhập vào nhóm nổi loạn. Không chỉ có như thế, đã có một sự náo động của người dân trong quốc gia và ở đây thì họ đang biểu tình gần biên giới thủ đô.
Người đưa tin được phái đi bởi đức vua trở về và báo lại rằng những người dân muốn vị vua hiện tại phải thoái vị và truyền ngôi cho một ai đó sẽ đối xử công bằng với người dân. Không thể chịu nổi sự thất vọng và nhục nhã như một cái tát thẳng vào mặt như vậy, nhà vua đã cho thiêu sống người đưa tin ngay lập tức.
Điều này là không thể nào chấp nhận được.
Bị phản bội bởi những pháp sư, những kẻ chỉ đơn thuần là công cụ của ông ta đã đủ tệ rồi. Không những thế, chúng còn cố gắng đá ông ta ra khỏi ngai vàng ư? Không thể dung thứ được.
Nỗi đau này, sự nhục nhã này, tất cả những thứ đó ập đến một lúc khiến cho Nhà Vua không thể nào nuốt hết được. May mắn một điều cho ông ta rằng, nếu ông ta bị hạ bệ thì điều đó cũng sẽ khiến khá nhiều người gặp rắc rối theo, điển hình ở đây là những tay quý tộc hay thuộc tầng lớp thượng lưu và đâu đó là những người dân cố gắng để bươn trải cuộc sống của họ. Và không phải như mọi hy vọng đã bị dập tắt, cư dân ở thủ đô vẫn chưa nổi dậy chống lại ông vẫn còn đó những người lính và pháp sư thề trung thành với đất nước, và có cả quân đội của quý tộc nữa. Tuy nhiên, số lượng của tất cả bọn họ dù có gộp lại đi chăng nữa cũng chưa là gì so với nhóm phiến quân nổi loạn ngoài kia. Vì thế nên họ đóng lại mỗi cổng chính ở thủ đô và cố thủ và triệu tập cuộc họp khẩn cấp này. Cho đến tận thời điểm bây giờ, trong suốt quá trình mà cuộc họp diễn ra thì họ chỉ đang chăm chăm xem xét về vấn đề làm thế nào để giết hết những người trong nhóm nổi loạn.
Tuy nhiên, vị vua này vẫn không phải là vô cảm hoàn toàn. Cái suy nghĩ mà phải xuống tay giết chính những cư dân của mình phần nào đó mang lại cảm giác khó chịu cho ông ta. Khoảng chừng một phần ba số pháp sư và quân lính bây giờ đã bên trong nhóm nổi loạn. Trước đây, tất cả những gì mà ông ta cần làm là ra lệnh cho đám lính và pháp sư tấn công, và những công việc bẩn thỉu sẽ được hoàn thành cho ông ấy. Nhưng giờ lựa chọn ấy đã không còn nữa. Chưa bao giờ ông ta có thể tưởng tượng được đời mình phải đối mặt với cơn bão lớn như thế này.
Trong những thời điểm loạn lạc như thế này, lại dấy lên những tin đồn về việc người dân trong thủ đô cho rằng nạn ma thú hoành hành ở đất nước đang ngày một tăng lên đều chỉ là một lời nói dối đến từ chính quyền.
Và nhà vua thì lại không mảy may quan tâm đến những cuộc trò chuyện về chủ để như dòng chảy ma thuật đi vào trong lòng đất lại chính là nguyên ngân khiến cho động vật biến thành ma thú
Nếu như điều đó có thể giúp cho mùa màng bội thu thì nhiêu đó thiệt hại không đáng để ông ta phải để mắt đến. Bởi vì sau cùng thì nó cũng chỉ là một ngôi làng nhỏ bị tàn phá bởi ma thú thôi mà, có cần là phải làm lớn chuyện lên như vậy không. Tại sao mọi người cứ phải nghi ngờ về sự an toàn của dòng chảy ma thuật khi các pháp sư lão làng đã xác nhận điều đó rồi? Nhà vua đã nghĩ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn nếu mà quân lính chỉ đi thảo phạt ma thú đúng nơi đúng chỗ mà không chọc phải con rồng. Giá như mà họ chỉ tập trung vào việc thảo phạt ma thú thì có lẽ, tất cả binh lính và pháp sư sẽ không bị ăn thịt và sẽ không có bất cứ biến cố nào xảy ra. Là vậy đó
Với lại mọi chuyện bắt đầu có biến từ khi con rồng đó làm điều gì đó với lòng đất ở khu rừng đó. Điều đó làm cho một lượng lớn ma thuật trào ra, khiến cho việc thảo phạt ma thú ngày càng khó khăn hơn.
Chờ đã, Rồng?
Và rồi một ý tưởng chợt léo ra trong đầu ông
[Phải rồi, chúng ya chỉ cần chỉ cần dẫn con rồng đó tới tấn công đám nổi loạn kia là xong rồi!]
Phát ngôn bất ngờ của nhà vua khiến căn phòng trở nên lặng thinh.
[Thưa bệ hạ, vậy chúng ta phải làm điều đó như thế nào?]
[Không phải là có một báo cáo gì đó sao? Con rồng đó đã rời khỏi khu rừng và được phát hiện ở khu vực nông nghiệp phải chứ? Ta không biết mục đích của con quái vật đấy nhưng nó có thể di chuyển. Khiêu khích nó bằng cách tấn công nó rồi dẫn nó đến trước nhóm nổi loạn.]
[Dù vậy, thưa bệ hạ! Chúng ta không có bất kì cơ hội nào để chống lại con quái vật đấy! Thậm chí còn có những báo cáo về việc nó có thể nói chuyện nữa! Sử dụng một mưu kế như vậy để chống lại một sinh vật có trí thông minh thì…』
[Thế lại càng tốt. Ta nghe nói nó là con Hỏa Hỗn Long huyền thoại. Dâng cho nó kho báu, thức ăn, vật hiến tế, bất kì thứ gì! Và bắt nó làm việc cho chúng ta! Nó đã gây ra đủ thiệt hại đến đất nước chúng ta rồi. Chắc chắn nó sẽ không phiền nếu lắng nghe một ít mong muốn từ chúng ta đâu.]
Một đề xuất hết sức bất ngờ, và một người cận vệ chú ý đến sự điên loạn hiện hữu trong đôi mắt của nhà vua.
Nhưng ông ta không để ý đến điều đó.
Bây giờ, cuộc họp buộc phải tiếp tục theo chiều hướng mà nhà vua đã đề xuất. Tuy nhiên, đối thủ của bọn họ lại là một con quái vật bất khả chiến bại với với sức mạnh áp đảo hơn cả nghàn vạn binh lính mà không một vết xước. Liệu có tên điên nào liều mạng lại dám đứng ra nhận nhiệm vụ này chứ? Nuốt nước bọt trong căng thẳng, tất cả mọi người trong phòng họp lườm nhau, bầu không khí cả căn phòng trở nên căng như dây đàn.
Đột nhiên, một cơn gió đêm lạnh thổi vào căn phòng.
[Chào buổi tối, chả phải đêm hôm nay rất đẹp hay sao?]
Mọi người trong căn phòng hướng ánh mắt về nơi giọng nói bình thản, đầy nữ tính phát ra.
Tại bệ cửa sổ đó là một người phụ nữ xinh đẹp. Tất cả mọi người trong căn phòng đều chỉ biết ngắm nhìn và say đắm trước vẻ đẹp của cô trong chốc lát. Cô ấy ngồi trên bệ cửa sổ đang được mở toang từ lúc nào không ai hay. Chiếc váy thanh lịch, màu đen của cô ấy khẽ đung đưa trong gió.
Làn da của cô ấy rất nhợt nhạt nhưng đôi môi lại đỏ tươi.
Mái tóc dài tới hông của cô ấy có màu đen giống như bầu trời về đêm và có vài sợi tóc màu đỏ rực lẫn vào đó. Nó giống như một cái mạng che mặt được dệt tinh xảo và màu đen của nó làm nổi bật những nét đặc trưng của cô ấy, nâng vẻ đẹp ấy lên cao hơn nữa.
[Ai... . .!]
Quay về thực tại, nhà vua cố gọi những hộ vệ của ông ta nhưng lại không thể mở miệng ra khi người phụ nữ ấy đưa đôi mắt màu vàng của mình liếc nhìn về phía ông. Ngay cả những pháp sư già dặn cũng bị ấn tượng bởi khả năng kiểm soát ma thuật mà cô ấy phô diễn.
Không chỉ thế, một số người còn cảm thấy ghen tị với với việc được nhìn chằm chằm bởi người phụ nữ bí ẩn đó. Họ ‘dũng cảm’ lộ ra ánh nhìn ghen tị của mình dù đang trong tình thế này.
Nhà vua cũng lâm vào tình cảnh tương tự như vậy. Tuy nhiên, mặc dù đang cực kỳ say đắm trước vẻ đẹp ấy, ông ta cảm thấy thật nhục nhã khi mà lại để cho một người phụ nữ có thể khiến mình chùn bước, cùng với cơn giận đó nhà vua vẫn cố gắng mở miệng để lên tiếng.
[Nhà ngươi là ai. Bộ ngươi có biết nơi đây là nơi nào và chuyện gì đang diễn ra không hả ?]
[Ồ, tôi cứ tưởng ông muốn nói chuyện với tôi. Phải không nhỉ?]
[……. Có lẽ nào, ngươi là con rồng trong khu rừng đó ư!?]
Với lời nói đó của nhà vua, tất cả mọi người trong căn phòng bắt đầu xì xào, bàn tán trong hoài nghi. Tuy nhiên, khi người phụ nữ mỉm cười và nói “tốt lắm!”, sự nghi ngờ của họ đã được xác nhận. Họ vốn đã nhận ra được cô không phải là con người. Suy cho cùng thì cô mang trong mình một
cảm giác không thể tin được về sự hiện diện xung quanh mình. Song tuyệt đối không ai muốn trực tiếp đối mặt rồng hàng thật cả.
Tuy đã được đọc báo cáo gửi tới, nhưng tất cả mọi người trong căn phòng này lại có thể tưởng tượng được người con gái kiều diễm trước mặt mình này - lại là một sinh vật mang tên là Rồng . Tất cả bọn họ đều đã biết rằng Rồng cũng có thể thay đổi hình dạng. Dẫu vậy họ vẫn khó có thể tin được vẻ đẹp say đắm mà đầy bí ẩn kia lại có thể gây ra nhiều sự hủy diệt đến thế.
Nhà vua thầm đánh giá cao việc cô có thể lẻn vào cung điện mà không một ai hay biết, và phô diễn một phép thuật cấp độ cao lên ông. Suy cho cùng, ông ta luôn được bao bọc bởi những pháp sư và cận vệ mọi lúc. Nếu con rồng ở trong bộ dạng của một người phụ nữ và có thể nói cùng ngôn ngữ với họ vậy thì ông ta sẽ có lợi hơn trong tình huống này. Đó là những gì nhà vua nghĩ lúc đó.
[Đúng lúc lắm, ta có một việc muốn giao cho ngươi. Hãy đi dọn dẹp đám quân phiên loạn bên ngoài tường thành cho ta!]
[Bệ, bệ hạ!] – Một trong những người của nhà vua thốt lên trong sự lo sợ
[Nếu ngươi thành công, ta sẽ cho ngươi bất kỳ thứ gì ngươi muốn như một phần thưởng. Ta còn có thể cho ngươi làm thiếp nữa. Chỉ khi ngươi dọn sạch đám pháp sư rác rưởi đó đã.] (Edit: công nhận thằng già này ngu vlone, thêm cả bệnh ngáo nữa)
[Pfffft』
Tiếng cười của cô ấy như thể nhạo báng lời đề nghị của nhà vua khiến ông ấy càng lúc càng trở nên điên tiết.
[Có gì buồn cười lắm hả?]
[Ông là người đã gửi tất cả đám lính đó để tấn công tôi trước. Và bây giờ ông định tính dùng nó làm lý do để khiến tôi giúp ông đấy à? Chỉ bởi vì tôi hạ rất nhiều mấy tên tép riu của ông để tự vệ thôi ư? Không phải quá buồn cười sao? Mấy cái đó phiền lắm đó biết không!]
[Đó là do ngươi tự ý đi vào lãnh thổ của ta. Bây giờ thay vì trách phạt, ta hứa sẽ thưởng công cho ngươi. Không phải quá ngon cho ngươi sao?]
[Tôi hiểu rồi, vậy thì……』
Cô ấy dừng một lúc và mỉm cười một cách duyên dáng.
[Hãy đưa cho tôi tất cả đầu của mọi người ở đây ngay lúc này đi ]
Mọi người trong căn phòng đều không thể xử lý được những gì họ vừa nghe.
[Hôm nay, tôi đến đây để đòi lại những gì mà mấy người nợ tôi .]
Người phụ nữ rời khỏi bệ cửa sổ một cách nhẹ nhàng và tao nhã, sau đó cô bình thản cất bước đi hướng thẳng về phía nhà vua một cách rất từ tốn.
[Cái, cái gì ......]
Nhà vua cố lên tiếng nhưng cái sự kịch liệt đầy sắc bén của cô ấy đã ngăn ông làm vậy.
[Eh, mấy người không hiểu hả. Những hành động khiếm nhã của mấy người làm tôi giận lắm đó, biết không?
Có vẻ mấy người đang gặp rắc rối gì đó nên tôi đã nhắm mắt làm ngơ, cố gắng sửa lại dòng chảy ma thuật, rồi còn dọn dẹp ma vật quanh đó nữa chứ, vậy mà không nhận được một lời cảm ơn nào từ đất nước này cả.
Cứ giết hết các người đi cho rồi.
Và tất nhiên, chả phải mấy cái đầu của đám dân đen hay mấy tên lính quèn. Mà là của mấy người - đám người quan trọng của cái quốc gia này.]
Khi người phụ nữ bước đến ngay trước mặt ngai vàng của nhà vua, cô ấy cười một cách ngây thơ.
[Nó công bằng mà, phải không? Thưa vua Ballow đời thứ 11.]
Trong nụ cười của cô ấy, nhà vua có thể thấy được đôi mắt sáng lên của một con dã thú khi nhìn thấy con mồi của nó. Đôi mắt đó làm ông ta hiểu rằng không có cách nào để bất kì ai trong căn phòng này có thể thoát được cái định mệnh đã an bài cho họ.
[Ar, Argggghhhhhhh!!!!!!]
Một tên trong số họ nhìn thấy nụ cười của cô ấy liền chạy ngay về hướng cánh cửa nhưng dù hắn ta cố xoay xoay cái nắm cửa như thế nào đi nữa, nó cũng không mở. Với điều này, tất cả biết rằng họ đã bị nhốt rồi. Và không có lấy một cơ hội nào để trốn thoát.
[Ông dám bỏ trốn sao, Đại Pháp Sư Gilm.]
Với một một cú nhảy, cô ấy đã đứng ngay trước mặt vị đại pháp sư - người vẫn đang cố gắng mở cánh của một cách dữ dội. Khuôn mặt của ông ta đầy nước mắt. Và cô ta đối mặt với ông ấy, cô ấy cười một cách ngọt ngào và cắt đứt cổ họng của ông ta bằng một con dao. Đột nhiên, máu tuôn ra từ vết cắt như một cái đài phun nước. Người phụ nữ quay người lại, giữ đầu của vị đại pháp sư và nhìn quanh căn phòng một cách đằm thắm.
[Ai tiếp theo đây?] (Who’s next)
Từ lúc đó, mọi người mong rằng đó chỉ là một cơn ác mộng kinh khủng thôi.
Chỉ cho đến khi họ nghe thấy người phụ nữ gọi tên của mình, thì đầu của họ đã lìa khỏi cổ rồi. Từng người từng người một, bọn họ đều chết một cách đột ngột trên sàn, máu chảy ra từ cổ của họ. Chẳng mấy chốc, những tiếng hét sợ hãi cầu xin cho mạng sống của họ tắt dần. Mọi thứ trong căn phòng nhuộm đỏ đến từ máu của những con người nằm im lìm trên sàn. Những người còn đứng trong căn phòng này chỉ còn có người phụ nữ và nhà vua.
[Vậy thì, sau ngài công tước thì sẽ tới ngài đấy, thưa đức vua.]
Những cái đầu mà người phụ nữ đã cắt nằm lăn trên mặt sàn. Nhà vua thét lên đau đớn khi người phụ nữ bước đến trước ông trong lúc đang ngân nga. Tại ngai vàng của ông ấy, ông ta vắt não suy nghĩ và tìm ra được một con đường duy nhất để giữ được mạng của mình.
[Chờ, chờ đã! Ta không còn là vua nữa!!]
Người phụ nữ bỗng dừng lại và nhìn về phía ông một cách bối rối.
[Tại sao lại thế?]
[Việc về hưu của ta vừa được quyết định trong cuộc họp vừa rồi! Vị vua tiếp theo sẽ là một thành viên của quân nổi... quân đội hoàng gia mới. Một nhóm lớn tập hợp bên ngoài bức tưởng của thủ đô!]
Nó thật sự bất ngờ, nó là một suy nghĩ không thấu đáo. Giả như người phụ nữ đã nghe được tất cả những chủ được bàn luận trong buổi họp, lời nói dối của ông ta sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Tuy nhiên, người phụ nữ trông có vẻ tin vào lời nói dối đó.
[Vậy là vị vua Ballow đời thứ 11 đã không còn là vua nữa.]
Nhà vua cảm thấy bớt căng thẳng khi thoát khỏi được áp lực đầy mạnh mẽ của cô gái
[Đúng, đúng vậy! Vì vậy giết ta cũng không thay đổi được gì đâu.]
[Oh, thật không may làm sao.]
Nhà vua thở phào nhẹ nhõm khi người phụ nữ cất con dao găm bên mình với khuôn mặt thất vọng. Miễn là ông ta có thể giữ được cái mạng mình, kiểu gì ông ta cũng xoay sở được trong tương lai thôi. Rồi ngay tức khắc, người phụ nữ đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt của ông. Ông ta cảm thấy như cả cơ thể mình sởn hết gai ốc. Đôi mắt màu vàng của cô ta với cặp đồng tử giãn dần ra, trông không được tự nhiên.
[Vậy thì, có vẻ như tôi sẽ phải về nhà vào tối nay. Nhưng nếu như ông mà còn ngồi trên cái ngai vàng đó nữa lần tiếp theo tôi đến……』
Hãy chuẩn bị tinh thần đi, được chứ?
Ông ta quá sợ hãi đến nỗi không nhận ra được mùi khủng khiếp của chất lỏng tràn đầy trên sàn. Mỉm cười hài lòng với vị vua người đang gật đầu dữ dội. Người phụ nữ bước đến phía trước cửa sổ. Như thể cô ta không còn hứng thú với tất cả vấn đề, và cô ấy vứt mình ra khỏi cửa sổ. Với âm thanh lớn của tiếng cánh vỗ, một cái bóng lớn chiếu qua cửa sổ và bay đi.
Khi ý thức của nhà vua trở nên yếu dần trong giây lát, ông ngửi thấy mùi kỳ quặc của chất lỏng đang được tiết ra từ phần nào đó. Rồi ông nghĩ về bản thân mình.
Căn phòng được tô điểm bởi máu, thế tại sao nó lại không có tí mùi máu nào trong căn phòng này? Trước khi có thể trả lời câu hỏi đó, ông ta mất đi ý thức.