Chương 14: Rồng-san giải quyết vấn đề của mình.
「Thế quái nào mà lối ra lại nằm giữa trời thế hảaaaaaaaaaaaaa!!!! 」
Kể từ lúc chúng tôi bắt đầu thả mình rơi tự do từ 3000m cách mặt đất, Kyle chẳng làm gì gì khác ngoài phàn nàn và la hét cả.
Oooh, tôi ko nhận ra tay cầm bền trái tôi mạnh thế chứ
「À không, ý tôi là, nó có vẻ khá là tệ nếu chúng ta phá vỡ rào chắn và đi vào như ‘thế giới này là của bố mày’ được.」
Lúc đầu tôi đã nghĩ rằng lá chắn phòng hộ sẽ bao phủ cả thủ đô, nhưng hóa ra nó chỉ bảo phủ mỗi cung điện hoàng gia mà thôi
Sau đó, cho dù chúng tôi bay lượn trên không, Nectar vẫn có thể gật đầu lên xuống một cách khéo léo.
「Tôi đánh giá cao sự quan tâm của cô, nếu cô làm vỡ lá chắn này, sẽ mất khoảng một năm để dựng lại được.」
「Thế quái nào cậu có thể bình tĩnh như thế hả Nectaaaaaaarrrrrr!!!??? 」
Tôi nghĩ rằng có rất nhiều thứ mà Kyle muốn nói, ít nhất ngôn ngữ cơ thể anh ta đang miêu tả rất rõ ràng
Và với Nectar, cho dù cậu ta đã ngả sang bên phải của tôi cùng với cây trượng đáng tin cậy của mình, thì tình huống như thế dường chẳng làm cậu để tâm nhiều lắm.
Khi chúng tôi bước vào độ cao 200m cách mặt đất, tơi biến lại hình dạng rồng của mình và đỡ cả hai người ngồi trên lưng mình. Tốc độ rơi của chúng tôi giảm xuống vài lần, mỗi lần như thế thì trên mặt Kyle lại co giật.
「Nếu cô muốn tránh đụng vào chắn đến như thế, sao cô ko dùng cái đồng bằng gần đó làm bãi đáp đi chứ? Chẳng phải ở đó thoáng sao? 」
Hmm, tôi có vài lý do để không làm điều đó mà.
「Tôi nghĩ rằng lối ra ở con đường này phù hợp với con rồng như tôi hơn. Lần này tôi muốn tránh lôi hơn người vào rắc rối, và có lúc sẽ quên những gì xung quanh và không để ý xung quanh, tôi nghĩ nó có thể sẽ………… à thì, đi từ đồng bằng thì mất nhiều thời gian lắm. 」
Với lại, tôi ko muốn váy mình lấm bẩn đâu
Trong lúc đang nói ra, tôi nghĩ rằng mặt của Kyle sẽ khá làm kinh ngạc một chút, nhưng trái ngược hoàn toàn, biểu hiện anh ta thật sự rất nghiêm túc
「Tuy ma pháp của tôi không so được với ngài. Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức ngăn chặn những người làm phiền ngài.」
Anh chắc chứ?
「Vốn ban đầu là lỗi của tôi khi đã nhúng mũi vào chuyện này, nhưng vì anh đã mở lời vậy rồi, thì tôi sẽ vui vẻ chấp nhận vậy.」
Khi mà tôi trong dạng rồng đáp xuống mặt đất, rất nhiều người bắt đầu tụ tập lại ở khu vườn và trên tường lâu đài, ngẩng đầu và nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt ngạc nhiên, và tạo nên rất nhiều tiếng ồn.
Mọi người khắp thị trấn và trong lâu đài đã biết những gì đã xảy ra. Dường như cách tới của tôi đã tạo ra được hiệu ứng lớn rồi.
Sau khi chắc rằng chúng tôi đã xuống đủ thấp để mọi người có thể nghe thấy chúng tôi, tôi cất cao giọng để vượt qua tiếng gió gầm
「Moshi moshi~~ tân vương có đây không? Ta đến gặp nè.」(Không có chém đâu, raw như z luôn á)
Không hiểu vì lý do gì đó Kyle lại thở dài và tỏ vẻ mệt mỏi.
—
Dù sao thì, tôi đã cố gắng hạ cách an toàn vào vườn của lâu đài, mặc dù có cả một rừng kiếm đã chĩa về phía tôi khi tôi làm vậy, nhưng may mắn thay cả Nectar và Kyle xoay sở hạ nhiệt tình huống này xuống. Sau đó, khi mà tân vương ra khỏi lâu đài trong vội vã cùng với các quan chức của cậu ta, tôi quay đầu về phía đó và nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Vì khá là rắc rối khi một con rồng nói chuyện với họ, tôi biến lại dạng người của mình để nói những gì mình cần nói. Với cách này tôi không phải đi giải thích cho từng người một.
Và nhờ vào màn thể hiện một chút khả năng của mình, không còn lý do gì để họ nghi ngờ Nectar thêm nữa. Không cần nói nhiều, tôi khá tự hào về bản thân mình.
Vị tân vương hoàn toàn trái ngược với người tiền nhiệm, đó là một chàng trai trẻ khoảng cuối tuổi vị thành niên.
Theo một số tin đồn mà tôi nghe được sau này, Cậu ta xuất thân là một đứa con ngoài giá thú của vị vua cũ, người đã trị vì đất nước trong thời kì hoàng kim.
Dường như tất cả người thân của cậu còn bị vua tiền nhiệm thanh trừng cùng với tất cả những đứa trẻ khác cùng tuổi, để mà họ không thể đưa nanh vuốt đe dọa ngai vàng trong tương lai.
May mắn thay, có một công cụ ma thuật có chứng minh ai đó có quan hệ máu mủ với một người nào đó khác, và đó chính là công cụ đã được sử dụng trong lúc vị tân vương đăng quang xác nhận ngai vàng của mình
Một vài thứ như thế hiện tại vẫn xảy ra
「Um, ah, dạ thưa hắc long-sama? Ngài định làm gì với chúng tôi ạ……? 」
「Hmm? Ah –– Oh, yeah, phải rồi, ta hoàn toàn quên béng về điều đó.」
Mặc dù trước kia tôi từng được gọi là hắc hỗn mang long và đã bị tấn công bởi quân đội của cựu vương trong khi tôi đang làm công việc của mình, tôi thật ra cũng đã quên bẵng nó đi rồi. Nhưng nhờ cậu ta nhắc mà tôi giờ mới nhớ được.
「Để xem nào … ta đây thì chẳng có ác cảm gì với loài người cả, nhưng thật sự thì cựu vương đã làm một việc ko thể tha thứ được. Vì thế, ta cũng cảnh báo cho ông rằng ‘Sẽ không có lần hai đâu’. Nhưng chắc mọi người ở đây chắc sẽ không làm vậy đâu nhỉ? 」
「Ực………… !!!!!!!!! 」
Nhìn Vua-kun gật đầu như chưa từng được quẩy thú vị quá nên vô tình miệng tôi nở nụ cười.
Sau đó tất cả mọi người bao gồm Vua-kun và người của mình phủ phục. Dường như họ sợ hãi đến nỗi không dám thở.
Lạ thật đó, nhưng tôi vẫn phải tiếp tục thôi.
「Ta không có ý định dính líu gì tới các ngươi cả, nhưng vẫn phải nói lại, đừng có làm phiền ta. Ta sẽ không dụng chạm gì tới các ngươi cả. Các ngươi chỉ cần lo xây dựng đất nước cho tốt vào. Miễn không động vào thứ gì quan trong của ta. Hiểu rồi chứ? 」
「V-Vâng! 」
Tôi tuyên bố mọi thứ như thế như đang đùa(mặc dù tôi nhuốm lời nói của mình với một chút ma thuật thôi) và như một phản ứng với trò đùa đó, khuôn mặt của họ trắng như xài bioré và gật đầu kịch liệt.
Nhìn thấy mọi người phản ứng như thế là một sự củng cố niềm tin thực sự.
Dù sao, nếu công việc nội bộ diễn ra suôn sẻ và hòa bình, văn hóa cũng sẽ phát triển và chỉ có thể có những điều tốt đẹp phát sinh từ đó.
「Cô làm quá mọi việc lên rồi đó, Lava-dono! Cô tính làm gì nếu tất cả những người trẻ tuổi đây bắt đầu ngất xỉu vì cô chứ, huh!? 」
Tôi nghĩ việc này là một ý tưởng tốt đó chứ, nhưng có vẻ Kyle nhận định khác hoàn toàn về chủ đề này này nhỉ.
Chúng tôi đã được dẫn đến một phòng khách và cả ba chúng tôi hiện giờ đang ngồi ở đó. Kyle vẫn tiếp tục nhíu mày và nhìn có vẻ như cậu ta đang phải chịu một cơn đau đầu dữ dội.
Cậu ta cũng dùng tay đánh vào đầu tôi nữa. Dĩ nhiên là chẳng đau gì cả. Tôi chỉ phản ứng tự nhiên đưa tay lên chỗ bị đánh.
「…… bạn tôi ơi, làm lại lần nữa đi, chúng ta giống bạn thân lắm đó! 」(Lava)
「Ơ, đầu cô đang trên mây à! Chẳng nhẽ nãy giờ không nghe tôi nói gì sao!? 」(Kyle)
「La,Lava, để tôi làm cho nè, mấy lần cũng được !!」(Nectar)
「Tại sao cậu lại cố ganh đua mấy thứ kỳ lạ thế Nectar!? 」(Kyle)
Trong phòng vẫn có vài thiết bị nghe trộm lắp đặt khắp nơi, ngay khi bước chân vào phòng tôi đã dùng phép thuật vô hiệu hóa tất cả và cả phép chống nghe trộm nữa, nên không vấn đề gì cả. Vả lại dù bị nghe được cũng không sao cả.
Dù sao thì tôi cũng là loài rồng, với giác quan nhạy bén, chỉ với một bức tường mỏng ở đâu thì cũng không có gì khác biệt cả. Nếu họ muốn nghe trộm thì phải dùng tới phép thuật.
Tuy biết là họ tò mò nhưng cũng phải có mức độ khiến tôi thấy phiền chứ.
Tuy nhiên, khi tôi nói với họ rằng tôi muốn uống một ít trà, họ đã ngay lập tức thông báo yêu cầu của tôi và một cô gái đã mang nó đến cho chúng tôi cùng với một số đồ ngọt! Một hầu gái thực thụ phục vụ trà và đồ ngọt luôn!! Có vẻ như danh tiếng của Kyle và Nectar tăng lên đáng kể, hình như họ được xem như những cường giả được rồng thừa nhận.
Nhờ vào những tin đồn đó lan truyền, vị trí của những pháp sư ban đầu rất thấp đã được đánh giá cao hơn đáng kể, đầy là một điều tốt, chắc vậy.
Lần đầu tiên trong 300 năm qua tôi có thể nếm được hương vị hoài cổ của chiếc madeleines, khiến tôi gần như rớt nước mắt vì cảm động.
Không hề nghĩ ngợi gì, tôi bắt tay người hầu gái mang đồ ngọt cho chúng tôi.
「Madeleinesssssss!! Nếu cô mở cửa hàng bán nó thì chẳng mấy chốc cô sẽ giàu sụ thôi! Cám ơn rất nhiều vì mang chúng đến đây! 」
Đó là lúc tôi nhận ra rằng tôi đang lắc cánh tay hầu gái quá mạnh, nhiều đến mức thực sự là nước mắt bắt đầu tràn đầy mắt cô, và đó cũng là lúc Kyle lại đập vào đầu tôi.
Dường như cũng thấy được niềm vui của tôi khi ăn đồ ngọt, Nectar quyết định sử dụng tài năng của mình để học cách nướng đồ ngọt.
Sau đó, chúng tôi cũng được mời đến ăn tối bởi Vua-kun, nhưng nghe có vẻ rắc rối và hiểu biết cách về cư xử trên bàn ăn của tôi chẳng có gì nhiều, chúng tôi quyết định bỏ qua lời đề nghị đó.
Thay vào đó, chúng tôi quyết định mời một số bạn bè và các pháp sư đồng nghiệp, nơi chúng tôi có thể nói chuyện dễ dàng, trong khi thưởng thức các món ăn mà Nectar nấu được.
Hóa ra hương vị tuyệt vời của các món ăn mà Nectar nấu rất nổi tiếng đối với các pháp sư ở đây.
Ah, không có gì có thể đánh bại một bát cơm nóng hổi, hấp kĩ, mịn màng cả!
Một con rồng đã xây dựng thành công hình ảnh thân thiện bằng cách ‘giết’ từng chiến binh hung dữ bằng rượu. Yeah.
Tôi thực sự ngạc nhiên khi thấy Nectar đang chứng tỏ mình dư đô, đã xử lý đống rượu của mình khá tốt, à tiện nói luôn, Kyle uống rượu không tốt lắm thì phải, mặt cậu ta đỏ luôn rồi kìa. Thậm chí, có người còn cố gắng kêu cậu ta thú nhận tình yêu của cậu với cô gái trong đội họ như một trò đùa, nhưng vì cậu ta say lắm rồi nên đã nghiêm túc chơi tới luôn. Và cô gái đã đáp lại lời tỏ tình đó với khuôn mặt đỏ không thể đỏ hơn, tay cô ấy cũng đỏ luôn kìa.
Có vẻ như đối thủ của cậu ta rất nhiều thì phải. Cậu liều thật đó!
Trong bầu không khí vui vẻ và say xỉ đó, Kyle bắt đầu tranh cãi với những người đàn ông khác, mỗi người cố gắng chứng minh rằng họ sẽ là người bạn trai phù hợp nhất với cô gái ấy, trong khi tôi nhiệt tình theo dõi tất cả.
Tiếng nói của rồng có sức mạnh biến mọi thứ thành hiện thực cú vui lên! Hãy hạnh phúc nhé!!
Cuối cùng, nhờ vào biển rượu chảy cả đêm, tôi đã hiểu rõ mọi người ở đây đến nỗi họ bắt đầu gọi tôi là 'Dragon-san' và khiến tôi tham gia hát một bài ca say xỉn nổi tiếng với những từ ngữ mà tôi xoay sở để ghi nhớ ngay lập tức.
「Vậy thì, hẹn gặp lại, Nectar. Hãy chắc chắn để liên lạc với tôi thường xuyên đó. 」
「Dĩ nhiên rồi! Chúng ta chắc sẽ liên lạc với nhau nữa mà! 」
Sáng hôm sau, Kyle và người của mình nói lời tạm biệt với Nectar, vì không có gì ở đây để họ làm và vì vậy họ quyết định quay trở lại.
Điều chỉnh vòng tròn dịch chuyển rắc rối hơn tôi tưởng, có lẽ do lâu rồi không gặp nhiều người như thế này khiến tinh thân tôi mệt mỏi và cũng do rắc rối ở dạng rồng hồi trưa hôm qua khiến nhiều người dân ở thủ đô hoảng loạn.
Tôi nghĩ rằng làm điều này vào sáng sớm sẽ là một ý tưởng tốt, nhưng tôi mắc một sai lầm chết người về việc đó.
Ồ dù sao, đừng có đổ lỗi cho tôi nếu cuối cùng tôi gửi mọi người ở một nơi hoàn toàn khác vì một tai nạn, ví dụ như, umm, đến thị trấn gần đó. Tôi có lẽ sẽ chết vì xấu hổ nếu họ nhắc tôi về sự cố như vậy trong cuộc gặp tiếp theo của chúng tôi.
Dù gì thì việc đó nó không ảnh hưởng tới cuộc sống tôi lắm, nhưng vẫn……?
Điều đó cũng xảy ra vào khoảng thời gian đó, chúng tôi bắt đầu nhận được nhiều lời mời khác nhau từ các quan chức của vị vua đến những thứ như những quả bóng hoặc những bữa tiệc chào mừng được tổ chức trong cung điện hoàng gia.
Một trong những quan chức như vậy là bộ trưởng sẽ luôn ở bên cạnh đức vua.
Ngay sau đó, chúng tôi đã nhận được một lời triệu tập của Nectar tại gặp mặt bắt buộc.
Họ sẽ mở một chi nhánh của Học viện ma thuật ở một thị trấn nhỏ gần đó. Thị trấn này là một trong những thị trấn bị tấn công bởi rồng – thật ra là hoảng loạn khi nhìn thấy tôi. Chi nhánh này đã dành nghiên cứu của mình để nghiên cứu leilines và phục vụ như một phương tiện giao tiếp với rồng, và Nectar được chỉ định làm người đứng đầu nơi ấy.
Ngoài ra còn một số việc khác đi cùng với vị trí này, nhưng căn bản thì nó tương tự với các công việc cậu ta đã từng làm ở vương quốc, nhưng dù thế cậu vẫn luôn dành ra thời gian để đến gặp tôi mỗi tuần ở đồng bằng cùng với cây trường của mình, đề cậu ta có thể nghỉ ngơi, hay là đánh một giấc bữa trưa……..thời gian đó dành cho tôi, hay cậu chỉ dùng tôi như lý do để trốn đi nhỉ?
Vì tôi là người đã yêu cầu Nectar làm các nghiên cứu về leyline, tôi sẽ luôn đọc qua các tài liệu cậu ấy sẽ mang đến, chỉ để đảm bảo rằng không có sai sót nào trong đó.
……Oh, phải rồi, tôi vừa nhớ ra cuộc đối thoại của chúng tôi khoảng hơn một tháng trước, cuộc trò chuyện mà chúng tôi không nói một lời nào, và tôi nhớ rằng đáng nhẽ Nectar được cho là thiên tài vĩ đại nhất cả nước
Và rồi cả tháng trôi qua một cách yên bình, nhưng có lẽ các vấn đề tại lâu đài dường như chẳng quá tốt .
Một ngày, Nectar nói thứ gì đó với tôi, nói trần đầy nỗi lo lắng:
「Kyle dạo này ngày càng mệt mỏi…… 」
Tôi nghe nói rằng Kyle được bổ nhiệm làm người đứng đầu các pháp sư, một công việc nhàm chán và mệt mỏi, và gần đây nó đang trở nên đặc biệt bận rộn.
Dường như nguyên nhân của việc này cũng có liên quan đến tôi.
Có vẻ như cả Kyle và Nectar đều được gửi lời mời đến các bữa tiệc hoặc tiệc trà cho tôi, do đó mà họ đã tốn rất nhiều thời gian giúp tôi.
Nectar cũng bắt đầu thấy mệt rồi
Tôi đã nói với Vua-kun rằng những chuyện như vầy như nọ chẳng có ý nghĩa đối với tôi cả, và tôi nghĩ rằng việc từ chối tất cả chúng là điều hiển nhiên, nhưng dù vậy họ vẫn tiếp tục gửi đến, như đang muốn muốn chọc tôi hoặc cố gắng thử lòng kiên nhẫn của tôi vậy. Yup, nó đã làm được điều đó.
Tôi thực sự biết ơn Nectar và Kyle vì đã xử lý những vấn đề đó thay cho tôi.
「Tôi cũng muốn giúp Kyle lắm chứ, nhưng lại bị la đừng có động vào, phải làm sao giờ.」(Nectar)
「Ummu. Chuyện này cũng có phần do tôi. Liệu tôi có nên đến chỗ nhà vua để kêu chấm dứt việc này không. 」(Lava)
「Tôi được Kyle dặn tuyệt đối không được để cô làm vậy. Nếu Lava đến thì mọi chuyện sẽ tệ hơn, nghe nói thế.」(Nectar)
「Ahh –– Quả nhiên là thế? Vậy thì nghĩ xem có cách nào giúp cậu ta bớt stress hơn nào.」(Lava)
Rốt cuộc, tôi chỉ toàn được họ giúp đỡ, nghe chuyện như vậy đương nhiên tôi cũng lo lắng rồi.
「Cám ơn nhiều.」(Nectar)
Mặc dù Nectar trông có vẻ buồn bã, chúng tôi vẫn tiếp tục suy nghĩ về một giải pháp nào đó, nhưng cuối cùng tôi không thể nghĩ gì khác ngoài việc liên lạc với Kyle qua tinh thể. Rồi đột nhiên, một giọng nói trầm ngâm có thể được nghe thấy từ tính thể ma thuật.
《Chán giấy tờ lắm rồi. Một lần cũng được, kể cho tôi về pháp thuật cổ đại đi.》
Tự nhiên Nectar nổi cơn ghen.
Nếu chỉ như thế thôi thì không sao cả, dù sao đó cũng là điều tôi định kể với Nectar mà. Kyle nói rằng mọi người trong đội của mình cũng tò mò về vấn đề này nữa. Hai ngày sau Kyle cùng đồng bọn đã lẻn ra bí mật và làm như không có chuyện gì.
Nhân tiện thì, sẽ tốn cả ngày nếu đi bằng ngựa từ lâu đài đến chỗ đồng bằng mà chúng tôi hẹn gặp.
Những con ngựa ở thế này thực sự rất mạnh, chúng có thể chạy ngang ngửa với xe hơi ở Trái đất. Có lẽ tôi nên thử cách di chuyển này sau.
Khi tới nơi, bọn bị bụi phủ đầy người, nhưng ánh mắt của họ lại lấp lánh rực rỡ.
Sự nhiệt tình của họ đã có thể ảnh hưởng đến cả tôi, và vì thế bài giảng đã diễn ngay cả khi mặt trời lặn.
Kyle là người nhiệt tình nhất trong toàn bộ đám đông, và khi anh ta quay trở lại, cậu ta trông có sức sống hơn so với khi anh ta đến đây, vì vậy có vẻ như anh ta đã cố gắng làm mới mình theo một cách nào đó, điều đó làm Nectar yên lòng hơn.
Sau đó, số lượng các pháp sư muốn tham gia vào các bài giảng tăng lên đều đặn, vì vậy họ đã xin phép Nectar và Kyle, do đó thỉnh thoảng có cả nhóm nghiên cứu về ma thuật diễn ra dưới bầu trời xanh.
Điều kiện để tham gia là phải là một tên ngốc ma thuật ưu tiên kiến thức hơn là mong muốn được chiêm ngưỡng rồng… nghe nói vậy.
Có một rào cản khá khi muốn nói chuyện mà không kính ngữ trước một con rồng là rất lớn nên tôi đã cố tỏ ra tự nhiên hơn, nhưng bị xếp chung với cái đám ngốc ma thuật đó thì không vui chút nào cả.
Quả nhiên là các tin đồn đã lan rộng hơn rồi nên các bài giảng diễn ra không quá lâu, nhưng mà những nhà nghiên cứu ma thuật và các nhà lý luận cứ thế mà tập trung như ruồi cùng nhau thảo luận, các cuộc họp diễn ra từ sáng sớm cho đến đêm muộn.
Ở đây chỉ có những tên ngốc ma thuật nghe giảng về ma thuật từ một con rồng và không quan tâm đến thứ gì khác cả, nói chuyện với họ rất thú vị và không bao giờ chán cả.
Chà, cũng có những người muốn chạm vào cơ thể tôi với hơi thở dồi dập và khuôn mặt đỏ ửng, thật khó chịu mà.
Một khi họ có thể nói trôi chảy cổ ngữ, họ đã thề với tôi rằng họ sẽ không cố lấy tính thể của tôi mà không được phép, và cho đến nay không ai muốn phá bỏ lời thề đó, nhưng vì tôi là khối ma thuật biết đi, nó chắc chắn là một cám dỗ để làm một việc như thế.
Và vì Nectar luôn ở đây để hù dọa những thủ phạm tiềm năng, nên những sự cố kiểu đó vẫn chưa xảy ra.
Mặc dù nhiệm vụ của Kyle đã khiến cậu ta làm việc ngày càng chăm chỉ hơn, như liên hệ và quản lý các bộ phận pháp sư khác nhau và các thủ tục đi kèm theo, cậu ta sẽ luôn đảm bảo giữ một khoảng trống trong lịch trình của mình để đến trước ngày của mỗi tháng và tham gia vào cuộc tranh luận.
Dường như khi đến đây, Kyle ngày càng khá hơn từng chút một và cậu ta bắt đầu vui vẻ hơn.
Tuy nhiên, bất kể tôi đã từ chối bao nhiêu lần, lời mời sẽ không dừng lại.
Rõ ràng có ai đó trong lâu đài đã kiên quyết gửi tất cả lời mời này mặc dù được nói là không, và toàn bộ tình huống này đang dần bắt đầu mất kiểm soát, gây thiệt hại không chỉ cho tôi mà còn cho bạn bè của tôi.
Một ngày nọ, thậm chí còn có một sứ giả đã đến tận vùng đồng bằng yên tĩnh của tôi chỉ để đọc tin nhắn vua vua với tôi bằng một giọng nói to và cao.
Anh ta đã sử dụng rất nhiều thuật ngữ, tiêu đề và danh dự mà tôi chưa từng nghe thấy trước đây, vì vậy thật khó để tôi giải mã được tất cả những gì về nó, nhưng tôi đoán nó có thể được tóm tắt như sau:
Đầu tiên–– xin hãy sử dụng hình dạng con người của tôi khi ai đó tìm kiếm lời khuyên từ tôi về phép thuật. Nó sẽ hiệu quả hơn theo cách đó.
Thứ hai –– tôi có thể được gọi để được giúp đỡ trong trường hợp khẩn cấp. Nếu có chiến tranh, tôi sẽ được yêu cầu giúp giải quyết nó.
Thứ ba –– Nhà vua sẽ vui mừng chào đón tôi trong lâu đài của mình. Chấp nhận lời đề nghị đi kèm với nhiều lợi ích khác nhau.
Thứ tư –– vì tôi đang ở đây trên đất nước của họ, họ muốn tôi sử dụng máu và vảy của tôi như là sự bù đắp cho chi phí lưu trú của tôi
Nếu tôi không tuân thủ những quy tắc này, những pháp sư…………
………… cái gì thế? Phần cuối nói gì cơ?
Có nhiều thông báo được cho là nhiều hơn, nhưng vì người truyền tin ở xa tôi nên tôi đã không nắm bắt được nó, nhưng có vẻ như họ muốn buộc tôi trách nhiệm với nhà vua. Thật là phiền phức.
Sau đó, tôi đã liên lạc với Nectar.
「Bạn có muốn chỗ Già với tôi không? 」
「Đó là niềm vinh hạnh của tôi! 」
Đó là kiểu trả lời sẽ cho thấy bên trong cậu ấy vui như thế nào.
Kể từ khi việc phục hồi leyline đã gần kết thúc, đây là thời điểm tốt nhật để thực hiện lời hứa của tôi.
Tôi đã cung cấp kiến thức cổ xưa cho Kyle và các pháp sư đồng nghiệp của anh ấy, để họ có thể tiếp tục chăm sóc nơi này. Nó sẽ ổn cho tôi để làm điều đó, phải không?
Sau đó, chúng tôi đã thông báo cho Kyle rằng chúng tôi sẽ đi một chút và chắc chắn chúng tôi sẽ mang cho anh ấy một món quà lưu niệm từ chuyến đi của chúng tôi.
Ngay khi chúng tôi đến, Già nói với tôi rằng ông ấy muốn tôi điều chỉnh lại leyline đã bị xáo trộn đôi chút.
Tôi vui vẻ chấp nhận, rời Nectar cùng với Già và bay đến nơi mà tôi phải làm việc. Khi tôi đến đó, tôi đã tìm thấy nhiều nơi hơn mà tôi có thể làm tốt hơn, và vì vậy tôi phải làm việc, tất cả đều đều được nhen lên rồi.
Cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, khi trở về, tôi thấy cả Già và Nectar nói chuyện rất nhiệt tình và thỉnh thoảng thậm chí hét lớn nữa, nguyên nhân là do họ uống hơn một nửa thùng rượu mà chúng tôi đã mang theo làm kỷ niệm.
「Hai người đang nói chuyện gì vậy? 」
「Tôi chỉ cho người thanh niên nào đó một số bài học vài lời khuyên thôi, phải không?」
Tôi thực sự tò mò về người thanh niên nào đó – trong cuộc nói chuyện của họ.
Đợi đã, liệu Già thậm chí có giới tính phải ko?
Có lẽ tất cả là do rượu mà ông ấy uống, nhưng Nectar đã xoay sở để thực sự mang nó lên.
「Lava sẽ luôn luôn là một người thân yêu với tôi, mãi mãi. 」
Tôi không biết tại sao, nhưng vì một số lý do, tôi thấy rằng khuôn mặt đỏ ửng của anh ấy cực kỳ gợi cảm vào lúc đó.
Nhân tiện thì
Ngay khi chúng tôi rời khỏi đồng bằng, có vẻ như sự mất tích đột ngột của chúng tôi đã gây ra khá xôn xao trong chính quyền địa phương.
Và vì Nectar cũng biến mất cùng một lúc, cậu ta gần như ngay lập tức bị đưa vào cuộc tra hỏi chéo đến khi chúng tôi cuối cùng đã trở lại. Nhưng vì Kyle là người duy nhất biết được hoàn cảnh thực sự xoay quanh cuộc tẩu thoát của chúng tôi, cậu ta cũng đã xoay sở để nói ra một câu đơn giảnhư là: “Tôi đã khiến hỗn mang long giận dữ, tôi xin lỗi.”
Tất cả các pháp sư tham gia vào các bài giảng của chúng tôi đều chập nhận lý do đó, vì vậy thật dễ dàng để thoát khỏi nó.
Chà, đó không phải là vị vua tức giận với sự mất tích của chúng tôi, mà là một trong những cộng sự thân cận của anh ấy.
Hơn nữa, có vẻ như Nectar đã xoay sở để thoát ra khỏi đống bồng bông đó, và cuối cùng đã tìm cách trấn an nhà vua và các bộ trưởng của mình, ít nhất là trong một thời gian.