Chương 6: Nghi thức thần thác
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chúng tôi tiến vào thần điện, đi qua những bộ cửa lớn, và cuối cùng ở một căn phòng cao và mái trần hình vòm rộng cho ra một không khí thanh tịnh. Được Tytte dắt đi, tôi tìm một chỗ không dễ đập vào mắt.
(Bạn hỏi vì sao hả? Tại vì tôi chơi nổi rồi chứ sao.)
Khi tôi thấy bọn trẻ khác lần đầu, tôi không thể giấu nổi sự ngạc nhiên của mình.
Để bắt đầu, tôi chú ý màu tóc. Hầu hết người ta có màu tóc đen, vàng óng, hay nâu với cường độ đa dạng. Không có ai trong họ có màu tóc trắng bạch, hoặc thậm chí tóc màu bạc.
Màu mắt cũng cực kì đa dạng và có người giống hệt màu mắt của tôi, làm tôi tự hỏi có phải mẹ tôi đến từ một nước ngoại quốc không.
Cuối cùng, mọi người dường như có nước da ăn nắng khỏe mạnh. Vương quốc Aldia sau cùng có khí hậu ấm áp quanh năm, nên ánh mặt trời có khuynh hướng mạnh mẽ. Cơ mà tôi cũng ở ngoài trời nữa, vậy sao chỉ có người đồng hành với tôi là Tytte bị ăn nắng còn tôi không dính chút xíu nào…Tại sao vậy ông trời?
Dẫu sao, ngày hôm nay tôi nhận ra ngoại hình của mình hoàn toàn khác biệt với người khác và nó khiến tôi thấy ngượng ngùng, nên đó là tại sao tôi lẳng lặng đứng vào chỗ nào đấy mà né được đường đi.
Dầu gì sau tất cả tôi vẫn là con gái của một công tước, tôi chỉ thi thoảng hứng những cái liếc mắt hiếu kì và không có ai cản trở không gian của tôi.
“Nào nào, hãy bắt đầu nghi thức thần thác. Khi tên các cháu được gọi, xin bước ra đằng trước và để tay lên bảo bối (宝具) ở đây.”
Ở hậu điện ngôi đền rộng lớn, trên đỉnh một số bậc thang, đặt trên một bệ đài xa hoa, đó là một tinh thể phát ra một ánh sáng nhạt.
“Tytte ơi, khi nào chị nghĩ sẽ tới lượt của em?”
Trên thực tế, cân bằng quyền lực của cái gọi là xã hội quí tộc ảnh hưởng tới thứ tự này.
Xông xáo đầu tiên nhất là những gia đình muốn có bộ mặt, sau đó là những gia đình không muốn nổi sẽ vào khoảng giữa, nhưng trước những đứa trẻ của những gia đình thế này hay thế nọ… và cứ vậy, nó là mớ lộn xộn của hoàn cảnh gia đình.
Hình như dựa trên thế lực của gia đình mà họ có nhận hay không chấp nhận vị trí của họ.
“Em nghĩ ông chủ chắc là đã thu xếp ở vị trí cuối cùng ạ? Điều tuyệt nhất luôn là ở sau cuối, ông chủ nói vậy đó.”
{Trời đất thánh thần ơi! Cái đó có cần thiết đâu… và mình không muốn nổi bật chút nào…}
Tôi nhắm mắt và thở dài thườn thượt.
Giữa sự xôn xao náo nhiệt ấy, nghi thức thần thác đã tiến hành, khi tên của ai đó được gọi, họ tiến ra và leo lên bệ đài.
Với khuôn mặt tỏ ra sự lo lắng, họ đặt tay mình lên viên tinh thể mà nó sẽ phát ra ánh sáng nhạt nhòa trộn lẫn của sắc đỏ, xanh lá và xanh lam.
Sau đó, đám trẻ con nhắm mắt, đứng đó trong một chút, đoạn thình lình mở mắt và bước xuống trong khi đang chìm sâu vào suy nghĩ.
“Không biết ánh sáng đó là gì nhỉ?”
“Ánh sáng đó để đo lường sức mạnh, trí khôn và ma lực. Màu sắc càng đậm thì thuộc tính đó càng mạnh, trong khi độ sáng thì nói lên tổng thể năng lực.”
{Tức là nếu có một ánh sáng đỏ đậm thì đó sẽ là thuộc tính chủ đạo của người đó, và nếu ánh sáng càng chói lòa thì nó càng siêu việt hả}
“Hu~uh…chị biết nhiều thật đó.”
“Em đã trải qua nghi thức thần thác của mình mà, tiểu thư biết đấy.”
Đúng rồi nhỉ, tôi quên mất cậu ấy lớn hơn tôi năm tuổi, cậu ấy rõ ràng đã dự nghi thức trước tôi.
“Ra là vậy.”
Tôi muốn hỏi nó dạng như thế nào, nhưng vì tôi nghĩ đó là chuyện rất riêng tư của một người, tôi dằn lại niềm thôi thúc.
“Em hiểu về ánh sáng rồi, thế vì sao họ đứng như thế kia trong một lúc?”
“Đó là để nghe lời thần nói.”
“Hả?! Có thể nghe được cả giọng của Thần à?”
Tôi vô tình lên giọng bởi vì người từ thời hiện đại như tôi đây thấy một việc không thể tin nổi. Tytte nghiêng đầu và nhìn tôi như muốn nói “Đúng mà, vậy thì có làm sao?”.
Điều ấy khiến tôi nhủ bụng liệu thần linh ở thế giới này có thể vật chất hóa, hoặc là họ có thể giáng trần giống như chuyện xa xưa. Quả đúng là thần kì!
Một đứa lại một đứa, bọn trẻ đi lên bề đài, gây ra ánh sáng và mắt tôi dần dần bắt đầu đau nhức. Cùng lúc dó, nhịp tim tôi đều đặn đập nhanh hơn.
{Chắc sẽ sớm tới lượt mình rồi? Sẽ ra sao đây?}
Tôi nhìn quanh dáo dác nhưng không thể nói có bao nhiêu người còn lại, bởi vì chúng tôi thậm chí không có hàng ngũ. Mọi người cứ đứng chỗ nào họ muốn và đi tới trước khi được nghe gọi, nên tôi không thể nói bao nhiêu người đã rời đi. Trên cả việc đó, có những người đã xong và không rời đi làm sự thể càng thêm rối mù.
Nhưng đó chỉ là một cái thoáng liếc ban đầu. Sau khi thời gian này trôi qua nhiều, tôi chú ý thấy người đã làm xong hành động khác với những người chưa được gọi.
Và bấy giờ, lúc tôi nhận ra chỉ còn ít ỏi người ở lại trước mình, nhịp tim tôi tăng tốc hơn nữa.
{Mình không thể gây sai lầm nào ở lần này nữa…Chuyện gì…nếu như mình đè nát bảo vật ở kia…ôi thôi, mình sẽ tiêu mất.}
Khi lượt của tôi tới càng lúc càng gần, căng thẳng của tôi nén ép sự bồn chồn. Tới độ này, tôi đã không chắc chắn về gì nữa. Hầu hết là ở bản thân tôi.
{Ôi trời ơi…đáng lẽ mình nên chuẩn bị một quả cầu tinh thể và làm cữ tập dợt trước... nhưng ngay cả khi mình có thể làm ngon ơ mà không hề đập nát quả cầu, nội việc làm nó nứt thôi cũng đã tệ hại hết sức rồi…Mình chết mất, mình nên làm gì, làm gì đây… Mình lo lắng đến nỗi tay run hết cả rồi này…}
Rồi đó, đứa trẻ mà tôi nghĩ là người cuối ở trước tôi được gọi lên trước, và sau vài phút, đã trở lại.
{O, o-o-o-ok-okay, t-ttt-t-tới mì—nhnh rrồi}
Tôi viết chữ “Nhân人 “ lên bàn tay và nuốt nó xuống. Thể hiện đi, sức mạnh của bùa cầu may mắn thời hiện đại.
“Tiếp theo, từ nhà Công tước Regalya, tiểu thư Marie Regalya.”
Nghe thấy đó, tim tôi như muốn nhảy xổ khỏi lồng ngực.
{Bùa cầu may thời hiện đại có tác dụng cái búa á!}
Tôi như hóa đá và Tytte lo lắng nhìn vào tôi như thể đang hỏi tôi có ổn không.
{Làm cậu ấy lo lắng cho mình chả giúp được gì hết. Sau cùng, mình là con gái của Công tước chứ bộ, mình cần hành động xứng đáng.}
Tôi cương quyết, ngẩng đầu và bước ra trước.
Kéttt!
Chính ở khoảnh khắc đó, cánh cửa nặng nề mở ra và một số lượng nhìn giống như nam hiệp sĩ và một số người hầu đi vô bên trong.
“Đệ Nhất Hoàng Tử của Vương quốc Aldia, Điện Hạ Rayphos tới!”
Những chữ đó tức khắc làm bầu không khí của ngôi điện trở nên căng thẳng, và người ở gần cửa di chuyển sang hai bên từng người một.
Bởi vì tôi quá tập trung, đầu tôi không thể bao bọc tình huống và tôi vẫn đứng yên ở đó với ý định đi tiếp lên bệ đài.
Sau đó các hiệp sĩ dẫn một cậu trai vô bên trong.
Đệ Nhất Hoàng Tử của Vương quốc Aldia, Rayphos Lucua Dalford.
Mọi người đều thấy cậu ấy quyến rũ. Nói cho chính xác hơn, là bọn con gái.
Cậu ăn mặc tươm tất với quần áo trắng xanh và chuyển động tay chân mảnh khảnh một cách uyển chuyển khi nhịp bước.
Mái tóc như lụa vàng óng xinh đẹp phất phơ theo gió và đôi mắt sáng rực rỡ màu xanh dương đậm, đẹp tới nổi hút hồn bạn vào đó.
Cậu trông đẹp gái đối với một người đàn ông, nhưng nó ăn khớp với biểu hiện tôn quí của cậu rất tuyệt.
Thật sự, cứ như một vị hoàng tử! Túm váy lại chỉ có một chữ tuyệt.
Nhưng ai ngờ hoàng tử của nước này lại trạc tuổi với tôi. Đó là vì sao cậu tham dự nghi lễ ngày hôm nay. Chắc có lẽ vì công vụ hoàng tộc mà cậu đến trễ, và dạng như cậu bị cưỡng ép và cắt hàng một cách rất xì-tai.
Nhưng ai dám lên tiếng chứ, ai biểu người ta sanh ra làm hoàng gia làm chi.
Mọi người giơ tay làm cổng chào và ối khoan đã, cậu ta đang tới đây.
{Thôi chết, mình cũng cần phải tránh sang bên chứ.}
Tôi hết sức chú tâm nhưng vẫn may mà nghĩ được điều ấy, và phản ứng với động tĩnh chung quanh nên tôi quyết định di chuyển…
Trượt (vỏ chuối)~
Tôi không làm được aaa~~
Tôi sửa soạn bước lùi nhưng tôi sẩy chân bởi tại đôi giầy lạ lẫm và kết cục té bổ nhào.
“Woa coi chừng…”
Tôi nghe một tiếng nhỏ nhẹ gần lỗ tai mình. Ai đó chụp được tôi và giữ tôi trong tay họ.
{Ha? Ai vậy? Đừng có mà là…}
Tôi dè dặt chuyển mắt để nhìn và đụng khuôn mặt của hoàng tử, rất sát.
{Lại nữa rồi trời ơiiiiiiii!}
Tiếng tôi thét vang vọng trong đầu mình.