Chương 12: Tiêu, lại tiêu nữa rồi!
++++++++++++++++++++++++++++
https://ncode.syosetu.com/n3881dn/12/
Khi tôi đi ra ngoài cùng với những người hầu, tôi thấy một chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy trờ tới điểm dừng. Tôi mong đợi để thấy hoàng tử, thế nhưng, một tiểu cô nương mà rõ ràng không phải một nàng hầu, bước ra trước nhất. Tôi không dưng/vô tình mà nhìn nhỏ chằm chằm.
(T-tóc xoăn kìa! Tiểu thư tóc vàng uốn xoăn là có thựccc!)
Đúng thế, cô gái nhỏ mà bước ra trước, mặc bộ váy đầm xanh biển phủ đăng ten màu đen, có mái tóc vàng óng ả xoăn xinh đẹp. Đơn giản tuyệt đẹp.
“…Ahem…”
Thấy tôi mê mẩn chết trân trước sắc đẹp của cô gái mới đến, Tytte đứng sau lưng tôi buộc phải ho hắng nhẹ một cái.
Nhờ có vậy, tôi mới tỉnh hồn lại và nhanh chóng nắm mép váy hành lễ với Bạn Tóc Uốn, người mới xuống xe và nhìn lại.
“Đó là Magilka.”
Zack đứng chờ ở một bên tôi thấp giọng nói.
(Cái gì? Kẻ nghi vấn gây rắc rối là Tiểu Thư Vàng Xoăn sao?!)
Tiếp đó, với mái tóc vàng tuấn tú, một cậu nhóc xuất hiện từ xe.
Và đấy cũng chính là nỗi nhức đầu của tôi, Đệ nhất Hoàng tử Vương quốc Aldia, Rayphos Lucua Điện Hạ. Khi tôi làm hành lễ cao cấp nhất, người ở sau lưng tôi cũng hành lễ theo.
(Coi như mình cũng đã biết lớn nhé! Mình đã có thể thực hiện việc chào hỏi này mà không còn khẩn trương nữa…)
“H-hoan nghênh Điện Hạ tới Nhà Regalya. Điện Hạ đáng lẽ không nên bận lòng tới đây, nếu Điện Hạ cho mới, t-thần đ-đã tới rồi.”
(Ôi không! Chết mình rồi! Mình lại khẩn trương đến nỗi nói hớ luôn! Mình thiệt là dở khi đụng tới người thật việc thật.)
Trong lúc tôi bối rối cúi đầu gầm mặt, đôi mắt đang nhìn vào thứ đồ vật quá mức đáng yêu của hoàng tử nheo lại và ngài nở nụ cười.
“Không, đừng bận tâm làm chi hết. Là ta đã quá sỗ sàng mà tới. Để cho nàng phải mệt mỏi rồi.”
“Nào đâu có ạ…Dĩ nhiên không có loại chuyện đó rồi. Chỉ là ngài đến quá mức đường đột nên thần không thế dùng trạng thái tốt nhất mà chiêu đãi, làm thần muôn phần thấy ngại ngùng. Nếu như ngài có thể nói sớm hơn một chút thì hay quá.”
“Không cần quá đa lễ vậy đâu. Ta thấy vui vì đã làm chuyến ghé thăm này.”
Giọng điệu của tôi rõ ràng là trách cứ cậu ta, thế mà anh chàng cười cởi mở như chẳng có chuyện gì.
(Có lẽ hoàng tử là KY! Hoàng tử KY!) (Dịch: Ky là ko tinh ý, không biết hiểu tâm trạng.)
“Đứng mãi mà nói thì không hay cho lắm, mời Điện Hạ vào nhà ạ.”
Không chịu nổi không khí khẩn trương này, tôi giao một người hầu dẫn đường hoàng tử vào nhà. Chúng tôi nhanh chóng tới căn phòng tiếp khách xa hoa nhất.
Đợi hoàng tử ngồi yên vị trên sofa, tôi mới chọn thời cơ mà ngồi xuống đối diện hoàng tử.
Lúc này tôi mới phát hiện, Zack đứng y nguyên ở phía sau sofa.
(Oái! Tại sao chỉ có mình tôi ngồi! Ngồi chung đi chứ!)
Tâm tình tôi có loại cảm giác sắp quyết chiến thì bị đồng đội kê dao đâm sau lưng, tôi ngoái đầu nhìn phía sau sôi trào tức khí. Hoàng tử chú ý tới chuyện này cũng nhìn về phía Zack.
“Nhắc tới, thấy cậu ở đây đã làm ta ngạc nhiên à Zack.”
“Thật xin lỗi thưa Điện Hạ. Vừa lúc thần ở đây, nên thần liền chào hỏi cho phải phép.”
Thấy Zack dùng thái độ bằng vai ứng đáp với hoàng tử, tôi kinh ngạc nhìn hoàng tử.
“Ủa, hai người biết nhau sao?”
“À, ta cũng hướng đại nhân Klaus thỉnh giáo kiếm thuật, giống Zack đây. Hơn nữa, nhìn sớm một chút Trưởng đoàn Hiệp sĩ tương lai sẽ phục vụ ta để mai này chung tay hoạt động âu cũng là điều hay. Nhưng phải nói gần đây thế nào cũng không gặp được, nguyên lai cậu ta lui tới chỗ này à.”
“Thật vô cùng xin lỗi Điện Hạ. Thần tuân theo giáo huấn của thân phụ, tới đây làm đối thủ tập luyện cho Maria tiểu thư.”
“Hễ, đối thủ của nàng à…”
Lắng nghe nói chuyện giữa Zack và hoàng tử, chẳng biết vì sao mà tôi có chút thảng thốt nhìn luân phiên giữa họ.
“Vậy, chuyện là…Ách…Mà nói, vì sao Điện hạ tới nhà thần ạ? Thần không nghe cặn dặn gì nên…”
Vì thay đổi đề tài, tôi hỏi chuyện hoàng tử xem ngài ấy muốn gì.
“Phải rồi. Ừ, cũng không có chuyện gì phức tạp. Ta chẳng qua muốn gặp mặt nàng…Chỉ vậy thôi.”
“Gặp thần…ư…?”
“Đúng vậy. Bởi vì đại nhân Regalia suốt ngày nói thứ ngài ấy kiêu ngạo nhất là tiểu công chúa bé bỏng khả ái, từ đó mà ta mới muốn nhìn tận mắt xem.”
(Trời ạ, Cha ơi là cha! Cha đang làm cái chuyện gì đấy?)
“Thời điểm chúng ta gặp nhau ở lễ thần thác, lòng ta lăn tăn không dứt. Không ngờ nàng còn mỹ lệ hơn ta tưởng bội phần, thật xứng với danh hiệu “Bạch Công Chúa Khả ái”.
*Pfft* (dịch: cười sặc phun đấy.)
Tôi như chực cười trước Hoàng tử, người điệu đàng nói trong khi vuốt mái tóc vàng dợn sóng, nên tôi vội vàng cúi đầu n
(Không được rồi! Điệu bộ khôi hài giả vẻ ưu mỹ của hoàng tử chọc cười mình quá trời…)
“Hơn nữa ta còn nghe được chuyện ở vương cung, công chúa dễ thương bị đổ nước ướt nhẹp khiến ta không khỏi thấy lo lắng. Ta ước chỉ mau được bay đến để lau đi những giọt nước kia…”
Sau đó hoàng tử đứng dậy hơi nghiêng tới và nhẹ nhàng đỡ tóc tôi lượt chải sang bên, làm như là xóa đi nước vậy.
“Kh…không… Thật không dám ạ…”
Tôi như cũ cúi gầm mặt và ấp úng nói. Tôi ráng nín cười, vì thật sự buồn cười quá mà.
Nhằm che đậy tiếng cười, tôi bưng tách trà mà mình đã chuẩn bị lên. Khi định nhấm nháp thử 1 ngụm, tôi nhận thấy trà nóng bất thường.
“Nóng quá!”
(Ý da! Mình không có bị sao, tại vì phản xạ nên buộc miệng.)
Xem ra nhiệt độ không được tính là đòn tấn công. Tôi nghĩ dù tôi có cho tay vào dung nham, tôi chỉ cảm thấy “Nóng!” và tay tôi hoàn toàn không bị thương. Vậy nên loại trình độ trà nóng chỉ đủ bỏng lưỡi này không cần khiến tôi hốt hoảng. Bất quá bởi vì thường thức người ta vốn gặp nóng mắc phải nên tôi mới phản xạ.
Tôi tìm được một người trong số người ở chung quanh tôi, vì động tác bất ngờ của tôi mà giật mình quan tâm. Người ấy đứng ở sau lưng hoàng tử, một tay giữ tách trà, tay kia đang lặng lẽ giấu tay sau lưng mà hướng về phía tôi đặng mà giấu diếm hành vi, nhưng mà tàn dư ma lực vẫn ở trên tay cô kìa…
(Magilka Fudurika…Thủ phạm sau cùng là cô nha!)
Sau đó tôi nhận ra trà của mình không nóng nữa.
(Chỉ trong nháy mắt mà tăng lên nhiệt độ, thật đúng là người có tài năng dị thường.)
Khi Tytte đón lấy tách trà từ tôi mà không thấy có vấn đề gì, tôi thấy cô nàng tóc cuốn ra chiều hậm hực nhưng mặt tỉnh như không. Chả lẽ cô nàng nghĩ tôi sẽ đánh rơi tách và đổ nước đầm đìa lên bộ váy sao.
“Xin lỗi, thần xin phép rời chỗ một lát ạ. Zack, cậu tiếp chuyện Điện Hạ dùm một lát nghen.”
Nói như vậy, tôi mang Tytte rời đi. Sau đó, Magilka cũng hướng hoàng tử nói chút gì đó như muốn đi ra khỏi phòng luôn. Chắc là cô nàng định nói thay mặt cho hoàng tử lo lắng, tới xem tôi có bị thương gì hay không. Thực chất nhỏ có ý tưởng khác mới đúng. Đoán trước điều ấy, sau khi ra ngoài, tôi lỉnh vào căn phòng kế bên ngay. Magilka đi theo như mong đợi.
“Tiểu thư Magilka…đùa thì cũng có mức độ thôi chứ? Cô đã dùng ma thuật làm sôi tách trà của tôi đúng không?”
Sau khi Magilka vào phòng, Tytte đóng cửa lại và tôi dứt khoát nói.
“Quả nhiên là chú ý ha…Thật đúng là không thể coi thường cô, tiểu thư Marie.”
“Lần trước người đổ nước lên tôi cũng là cô có đúng không?”
“Fufu, đúng thế, đấy cùng là vì Điện Hạ.”
“…Tại sao cô đùa dai đến thế chứ?”
“Chắc chắn ta phải làm thế! Ta muốn cô và những đứa con gái khác thấy xẩu hổ và tránh xa hoàng tử. Trước mặt hoàng tử mà khoe mẽ như thế, cô nghĩ mình là ai hả?”
(Hử? Vì hoàng tử mà làm vậy để mình tránh xa cậu ta….Tiến triển này chẳng lẽ là?)
Tôi một phát thấu hiểu lộ tuyến chua ngọt và tiến triển bất ngờ mới mở này.
“Một mực quấy rối khiến tôi phải xa lánh hoàng từ, cô chẳng lẽ đối với hoàng tử có tình ý…mufufu♪ "
Tôi đưa tay che miệng cười trộm, trong khi cô nàng một mặt, “Hả? Cái gì?”, ngơ ngác nhìn tôi.
“Cái gì? Cô chẳng lẽ cho rằng ta ưa thích Điện Hạ sao?”
“Ủa, chẳng lẽ không phải ư?”
“Hứ…nếu không phải có loại nói lời hành vi đó, đại khái ta nghĩ cũng được.”
(Gì cơ? Lời nói hành vi đó?)
Thấy Magilka trước mắt tôi than thở một vẻ chán chường, bất tri bất giác tôi cảm thấy có loại thân thiết.
“Xin cô chớ có hiểu lầm. Thấy cái đó…cô nghĩ ta không cực khổ để nhịn cười sao.”
“Đồng đội aaa~!”
Tôi sáng mắt, dùng tốc độ như dịch chuyển tức thời vọt tới chỗ cô ấy, sau đó chụp hai tay cô bạn mà đưa lên đặt ở trước ngực.
“Ối? Cô mới vừa ở kia mà…eh?”
“Loại chuyện ấy không quan trọng! Có thể gặp được người có cùng ý tưởng giống tôi, thật là hay quá đi! Tôi cho rằng chỉ có mỗi mình là có vấn đề chứ.”
“Đừng có đem ta xáp nhập vào hạng người đầu óc có vấn đề nha! Ngược lại cô buông ta ra mau. Gần quá, gần quá đi mà!”
Bởi tôi ở quá gần, Magilka chẳng biết vì sao đỏ ửng mặt. Mặc dù đáng tiếc, tôi vẫn bỏ tay bạn ấy và xích ra xa.
“Hừ…Thiếu chút nữa thì ngay cả mình… bị cái điệu bộ dễ thương kia công kích thật đáng sợ…”
Mặc dù Magilka lầm bầm như gặp ma, nhưng tôi giả vờ không nghe liền xem như không biết đi.
(Dẫu sao tâm tình mình hiện tại phơi phới! Tuy Tytte giống như xin cáo lui ra cửa, nhưng kệ đi. Bởi vì mình đã thấy một đồng đội nha~!)
“Mọi người quanh tôi đều cuồng với hoàng tử, nên tôi thấy lo là mình lập dị. Nhưng có bạn đồng hành ở đây thật là tốt quá rồi! Quả nhiên ở độ tuổi hoàng tử mà làm những cái ấy thiệt vừa mắc cười vừa xấu hổ hén?”
“Đúng đúng, cô nói không sai đâu! Nếu cậu ấy tuổi tác lớn hơn chút nữa thì khác liền. Ta không thể nào nhịn cười được vì nhìn thấy nó toàn mất tự nhiên, nhưng người khác cứ mãi mê mẩn làm ta phải ráng mà giữ.”
Có lẽ vì tôi mượn lời nói ra, mà Magilka chồng chất chôn dấu nỗi lòng của bạn ấy bấy lâu nay cũng thư thái thả ra tâm tình.
Ngay lúc này, trong phòng truyền đi tiếng gõ cửa, hai người chúng tôi giật bắn tỉnh người, đầu ngoái lại mà phảng phất như phát ra âm thanh cứng ngắt.
“À ờ~ thời điểm người ta cao hứng mà quấy rầy thì thật là xin lỗi, nhưng ở trước mặt người ấy mà nói oang oang ra như vậy thì có hơi….”
Ở nơi đó là Tytte, đứng chết trân xanh lè mặt, mở cửa đúng thời khắc hỏng bét, còn có Zack khuôn mặt co quắp, sau lưng cậu là hoàng tử với khuôn mặt hoàn toàn sượng ngắt.
Tôi…lại làm hỏng bét nữa rồi!