Chương 9: Ồ, vui ghê!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Xin chào, thật vui khi được gặp bạn, Sir Zack. Mình tên là Mary.”
Nhờ được giáo dục, tôi có thể biết tự giới thiệu và làm một chút khom người. Đồng thời, tôi vẽ ra một nụ cười hiếm lạ trên mặt.
“Ơ-ờ…”
Rồi cậu ta ngoảnh mặt đi với gò má hây đỏ. Cái biểu cảm vừa bướng bỉnh vừa ngượng ngùng của cậu nhóc khá là rung động tâm can. Khi tôi nhìn cảnh dễ thương ấy, một cú dộng trời gầm giáng vào đầu Zack.
(Úi trời~ cú đó gây nên một tiếng ồn khủng khiếp, nó thật sự cần thiết sao? Với lại, ngài đang đeo găng sắt đó, Bá tước Erickson! Thật đáng sợ~~~…!)
“Tại sao mày vô lễ thế hả, thằng kia! Tiểu thư Mary không ở cùng đẳng cấp với người như mày đâu, nên mày phải nói với tiểu thư bằng sự kính trọng, rõ chửa?”
Zack ôm đầu và ngồi chồm hổm ngay tại chỗ. Rõ ràng cú cốc đầu đó rất đau đớn.
“B-Bá tước Erickson. Bác đến để dạy cháu võ thuật đúng không ạ? Thế tại sao bác giới thiệu cháu với Zack vậy?”
Để tránh phức tạp tình hình lên thêm. Tôi quyết định bỏ qua kính ngữ và nói tự nhiên, chí ít là với cậu nhóc, nhưng mà…
“Klaus là được. Cháu không phải cứ gọi ta là Bá tước này nọ suốt.”
“V-vâng ạ.”
“Ta ngẫm thấy thằng nhóc này có thể giúp người rèn luyện, thưa tiểu thư. Tập luyện với người cùng tầm vóc luôn luôn là tuyệt nhất.”
“Không được! Cha ơi! Cha thật sự mong con tập luyện với con nhỏ yếu ớt này sao?”
(Ố là la~ Không ngờ lời đầu tiên cậu ta nói với mình lại là “con nhỏ này”. Đúng là đồ cục súc~)
Zack đứng lên lại và càu nhàu một chút, nhưng đáp lời cậu ra là một cú cốc khác vào đầu.
“Đừng hiểu sai ý ta. Mày chỉ là bù nhìn tập luyện thôi. Mày sẽ là bao cát cho tiểu thư Mary tập.”
“Không muốn!”
“Mày đã trở nên coi trời bằng vung tại vì năng lực của mày, thằng lõi con. Đây là một cơ hội tốt để mày hiểu ra thế nào là những thống khổ mày đã gây ra cho người khác.”
(Xin nhỗi nha, Bác Klaus~ Bác làm ơn đừng có lôi cháu vô việc giáo dục con cái được không ạ?)
Rõ ràng, Zack được trời (thần) phú cho năng lực võ thuật mà đơn giản phi thường hơn đối với người đồng tuổi. Và đối với việc Zack hiểu rõ kĩ năng của mình hơn người khác đồng thế hệ của cậu, hoặc là lớn tuổi hơn một chút; Sir Klaus quyết định tốt nhất nên để cậu ta đấu luyện với tôi. Nói cách khác, đợt huấn luyện này là để Zack không biến thành một kẻ ngạo mạn cho mình là thiên hạ vô địch.
Mặc dù đây là một yêu cầu vô lý, Zack vẫn bước lên trước vì cảm giác cậu ta chẳng thể đi ngược lại ý định của cha mình. Thấy loại cư xử đó trong gia đình khác, tôi nhận ra mình đã được chiều chuộng nhiều thế nào.
(Cảm ơn vì đã cho con một cuộc sống đầy cao sang, Phụ thân, Mẫu thân~! Lần tới gặp cha, mình nhất định sẽ nói Con yêu Cha lắm Cha ơiiii~)
“Thôi, chúng ta không có nhiều thời gian, nên hãy bắt đầu với phần cơ bản cùng một thể.”
~bé vô địch~
Sau đấy, bất chấp ngoại hình đáng sợ, Sir Klaus chỉ dạy tôi những thế tấn cơ bản của võ thuật, làm sao để tập trung sức mạnh và phương pháp điều tiết hơi thở, bằng sự kiên nhẫn và tốt bụng.
Nhờ khả năng dạy dỗ của bác ấy, tôi đã hiểu được mọi thứ gần như lập tức; và tôi có thể tung đấm mà không mất thế tấn. Bác ấy chắc thậm chí tài giỏi hơn cả một giáo viên võ thuật chuyên nghiệp, mặc dù khuôn mặt bác ấy vẫn dọa tôi sợ chết khiếp.
“Người học hỏi nhanh thật, Tiểu thư Mary. Đến thằng Zack cũng phải mất một lúc mới nhớ được hết.”
“Ô~ bác nói thật ạ?”
“C-con khi đó mới có 5t mà. Giờ chỉ vài phút là con làm được ngay thôi.”
Lời khen tặng của Sir Klaus khiến lòng tôi như nở hoa và dường như nó đổ đầy nhiệt huyết cho Zack muốn chứng tỏ tài nghệ của cậu ta. Bất luận ra sao, Zack dường như vẫn kính trọng cha của mình.
(Nhưng mà học kĩ thuật đánh bại đối thủ vào tuổi lên 5, Zack đúng là một người hiếu chiến, giống y chang cha mình. Nhưng không phải là mình tâng bốc cậu ta gì đâu nha.)
“Thôi, tới thời điểm tiểu thư thực hành rồi đó, Zack…”
“Rõ…”
Bằng một biểu cảm bị đánh bại, Zack đứng ra trước tôi. Thấy cậu ta theo lệnh cha dễ dàng đến thế làm tinh thần tôi run rẩy.
(Làm ơn đi Zack, đừng nhìn tôi bằng kiểu ánh mắt như thế…cậu đáng sợ quá~ Nếu cậu cứ đe dọa mình, mình sẽ đầu hàng mất~)
Không hề ngờ vực gì về diễn biến giữa tôi và Zack, Sir Klaus ra hiệu bắt đầu tập.
“Nếu một kẻ địch nắm lấy tiểu thư, đầu tiên phải chụp tay hắn khi chuyển người sang ngang thế này.”
Sir Klaus đến gần tôi và bắt đầu di động cơ thể tôi theo cách bác ấy nói.
“Vừa hạ thấp một chút trong khi khom người và rê chân từ trái sang phải.”
Với động tác đó, tôi đá vào cái chân bất lực của Zack, nhưng cậu ta không nhúc nhích lấy một ly…cậu ấy còn không thèm phản ứng. Điều đáng chú ý ở đây là động tác của tôi chậm rì và tôi không ra lực cần đủ để gọi là một đòn tấn công.”
“Được rồi đấy, giờ tiểu thư lặp lại chuỗi động tác đó đi để mà có thể ghi nhớ.”
“Vâng ạ!”
Tôi lập lại trình tự ấy mà không phản đối tiếng nào, vừa thực hiện tôi vừa âm thầm đặt tên cho chúng, và như dự kiến, Zack không xê dịch lấy 1 ly. Cuối cùng, khi tôi lập lại cùng sự việc trong 10 phút không ngừng, tôi trở nên thấy rõ ràng động tác mình thuần thục hơn và tập vận động này thấy vui sao ấy.
Nếu tôi nghĩ về mặt tốt, đây chắc là lần đầu tiên tôi cử động thân thể theo cách này, thật vui và hay.
“Chà chà, tiểu thư đã nắm được điều cốt lõi rồi. Tiểu thư có vẻ có tài đúng không?”
Mỗi lần Sir Klaus tâng bốc động tác của tôi, tôi cảm thấy mình càng lúc càng làm tốt hơn. Nhưng hiển nhiên, cái đó không làm Zack vui nhiều lắm; tốc độ nắm lấy tôi của cậu ta càng nhanh hơn. Dẫu vậy, đó không là tốc độ mà tôi không phản ứng kịp.
(Được rồi, hãy làm thôiiiii~! Mình cũng sẽ tập nghiêm túc nữa! Mình không thể để bị rớt lại!)
Không nhận ra tại vì sao, phản ứng của Zack cổ vũ tinh thần tôi và tôi cũng tăng tốc độ động tác của mình.
“Được à, hãy thử thực hiện lần này xem. Ra đòn cẩn thận thôi.”
Sau khi nghe những lời của Sir Klaus, mắt tôi và của Zack sáng lên đặc biệt. Đó là Zack ra đòn trước. Cậu ta cố gắng chụp tôi bằng tốc độ chưa thấy trước đó, tôi phản xạ giơ tay, linh động cơ thể khi tôi xoẹt 1 chân và quét vào chân Zack bằng chân tự do của mình. Dĩ nhiên, Zack không chuẩn bị cho cái đó.
BAAM~~~
Một thanh âm to lớn nghe thấy, Zack đã nằm đo đất và cậu ấy thậm chí không nhúc nhích nữa. Mắt cậu trợn tròng và có biểu hiệu tuyệt đối kinh ngạc. Khi tôi đến gần với vẻ mặt đắc ý, cậu ta thẹn đỏ bừng và nhảy bật dậy.
“Tôi lơ là cảnh giác thôi! Làm lại đi!”
“Ý da~ nếu cậu cứ cố chấp vậy~”
10 phút tiếp sau đó, Zack di chuyển bằng tốc độ ấn tượng…và lần nào cậu ta cũng cạp đất.
(Ô ô, vui quá! Có thể vận động thân thể thật là vui quá chừng~!)
Tôi bị say mê bởi niềm hạnh phúc cảm giác được khi cơ thể tôi vận động, và dĩ nhiên, cảm giác vui ơi là vui mỗi lần ném cậu nhóc ngạo mạn xuống đất.
“Hừm…hôm nay kết thúc ở đây được rồi. Tiểu thư ơi, ta không nghĩ nhóc Zack có thể chịu đựng được nhiều hơn nữa.”
“Ối, phải rồi.”
Khi nghe tiếng Sir Klaus, tôi rốt cuộc hồi tỉnh, và tôi thấy khuôn mặt đẹp trai của nhóc Zack, đang phủ bùn và nằm sải lai trên đất.
“Ta mang Zack tới nhằm làm cho nó học được cái gì là chịu đòn mà không thể phản kháng, ai ngờ nó lại kết thúc như thế này, quả là con gái của Ferdid. Hahahah!”
Tôi thở điềm nhiêm như không và không có mồ hôi trên trán, trái lại, Zack trông kiệt quệ và thở hộc tốc.
(Đây là cái mà họ gọi là cách biệt lớn về trình độ đó sao?)
Khi bình tâm lại, tôi mới nhận ra mình đã đi quá xa và nhanh chóng đến gần Zack và duỗi tay tôi ra. Nhưng cậu ta đứng dậy, phờt lờ giúp đỡ của tôi.
“Ờ, hôm nay tôi thấy đau bụng thôi, chứ không thì một đứa con gái yếu ớt như cô không thể nào bằng kịp tôi đâu.”
(Cậu ta chắc mạnh mẽ nhiều hơn mình tưởng. May mắn làm sao, cậu ta không xem việc này như một lời chế nhạo.)
Thú thật, tôi không dùng hết sức của mình. Tất nhiên rồi, hễ làm vậy, họ nhất định sẽ bắt đầu nghi ngờ tôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi nhận ra những bài tập này giúp đỡ tôi điều khiển loại sức mạnh tôi có để làm mọi việc.
“Mary! Chờ mà coi, lần sau tôi sẽ không thua đâu!”
“Là Tiểu thư Mary, thằng nhóc đần!”
Zack cơ hồ có thời gian kết thúc trò hăm dọa khi nắm đắm của Sir Klaus đáp xuống đầu cậu ta thêm lần nữa.
Và đó là chuyện sao mà tôi tìm thấy một người bạn đồng lứa…hay đúng hơn, một bù nhìn tập luyện.
(Nhưng thật sự có thể cử động thân thể quả là hay♪ Cảm ơn Thần~! Cảm ơn Thần vì đã mang con tới thế giới tuyệt vời này! Con rất hạnh phúccccccc!)
Tôi gửi lời biết ơn tới Thần từ tận đáy lòng tôi.
Thế nhưng, mấy ngày sau, trái tim tôi thấy sầu khổ. Tôi nhận được một lá thư gửi cho tôi, và thư nói Hoàng tử muốn gặp tôi, vậy nên tôi buộc lòng phải đi tới Cung Điện.