Chương 5: Đi tới Thần Điện
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong khi đánh vật để điều khiển sức mạnh của mình, thêm năm nữa đã trôi qua.
Chào các đằng ấy, mình tên là Marie Regalya, năm nay mình đã 7t rồi.
Tôi cũng trở thành một tiểu thư hàng chính hiệu, với lại đã có thể dùng ma pháp cần cho sinh hoạt hàng ngày, ahem♪
Tôi sẽ giải thích về ma thuật trên thế giới này bây giờ đây. Rõ ràng cho dù số lượng có biến thiên, nhưng trên thế giới này ai cũng mang ma lực.
Bất quá điều ấy không chứng tỏ mọi người đều là những mage như trong RPG. Có ma lực và xài ma thuật là hai chuyện khác nhau, mà ngay cả khi bạn có ma thuật thì chưa chắc bạn dùng tốt được mà không học hỏi. Thêm nữa, chuyện ăn học là chuyện tốn tiền, nên hầu hết ma thuật giả là quí tộc hơn là dân thường.
Nói về chuyện này, ma thuật cần cho đời sống hàng ngày mà tôi học, [Ma thuật sinh hoạt], là cái thứ tầm thường có thể làm những việc đại loại như bật ON/OFF mấy ma cụ chiếu sáng, hay nhóm bếp lò để nấu nướng.
Mọi người nói chung gọi loại ma thuật lý thuyết đơn giản mà có thể dạy cho bất cứ ai dùng này là “ma thuật bậc 1”. Thế giới này có 8 cấp bậc ma thuật, và phép từ bậc 2 trở đi giống dạng như ma pháp tấn công hay những cái đại loại mà tôi nhớ từ game.
Lấy một [Hỏa] pháp đơn giản làm thí dụ. [Hỏa] dùng để thắp một đống lửa là bậc 1, [Hỏa] dùng như một biện pháp công kích là bậc 2, cường hóa sức mạnh tấn công của hỏa đó là bậc 3, tiến hóa của [Hỏa] là [Hỏa diễm] ở tại bậc 4, cường hóa nó lên là bậc 5, [Hỏa diễm] tiến hóa lên là [Bộc phá] ở bậc 6, cường hóa thêm nữa khiến nó thành bậc 7.
Gia sư dạy tôi cái đó và tôi đơn giản hóa thành một hệ thống RPG tôi quen thuộc, nhưng… giáo viên dè đâu ca ngợi tôi vì đã hiểu nhanh chóng.
Hả? Bạn hỏi bậc 8 thì sao à?
Rõ ràng cái đó được cho là một bí ẩn, thứ ném vào dạng một đẳng cấp ma thuật truyền thuyết được biết có tồn tại nhưng chả có ai mà dùng được, nên tôi chẳng biết giải thích ra làm sao.
Nhân đây kể luôn là mấy người có thể dùng ma thuật bậc 1,2 và 3 là những gì gọi là mạo hiểm giả, pháp sư, quái vật hay cá thể tương tự dùng được; bậc 4 và 5 là lãnh địa của đại ma pháp sư, anh hùng* (dũng giả), nữ anh hùng và những cái khác tựa như biểu tượng dẫn đầu trong nhân loại hay ma tộc xuất hiện trong các chuyện kể, với tinh linh, thiên thần…Dường như không ai mà có thể dùng phép cao cấp hơn thế ấy.
Ngoài điều kể trên ra, thì hình như ma thuật bậc 6 với 7 là dành cho rồng, đại thiên thần, ma vương và những tồn tại na ná mà vượt xa hiểu biết của con người.
(Ha, quả nhiên là fantasy♪ Tôi thấy phấn khích hết mình♪*) (Dịch: https://dragonball.fandom.com/wiki/I%27m_Getting_Excited! )
Được rồi, trở lại vụ nói chuyện hiện tại đi. Ngay giờ, tôi đang mượn tay Tytte để tròng vào một cái váy đầm. Đó không là cái váy kiểu như mặc để tôi đi tung tăng trong nhà cho tới bây giờ, mà là một bộ đầm sang chảnh cho một chuyến đi ra ngoài.
(Eo ơi, bộ đầm nhìn trông đắt tiền lắm chứ chẳng chơi. Chắc ăn luôn là mình sẽ xé nó thành mảnh vụn, với mình bây giờ...Haizz, cứ thế này, mình sẽ thành một nhỏ con gái hư thân mất nết chẳng biết làm gì hết mà không có Tytte quá…?!)
Vừa nhìn Tytte đang hào hứng và khéo léo mặc đồ cho mình, tôi vừa thấy buồn lòng về sự bất tài không thể làm gì của mình.
(Mà thôi, vì nghi thức thần thác sẽ được tổ chức sau việc này, tôi sẽ được chỉ dẫn một cách sống rõ ràng nhờ có nó…tôi chắc là…ổn đúng không?)
Đối với niềm tự tin đã kéo câu nhận định giảm xuống thành một nghi vấn cuối lời của mình, tôi tự nhủ đừng có suy diễn nhiều quá.
“Xin lỗi. Thưa tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Có một tiếng gõ cửa và một quản gia tới phòng trong lúc Tytte đang trang điểm cho tôi sau khi bộ áo đầm của tôi đã chỉnh chu.
“Tôi biết rồi.”
Tôi đáp mà không nhìn ông tại vì Tytte đang chải tóc cho tôi, và bác quản gia coi đó như chuyện bình thường khi ông cúi đầu chào và rời khỏi phòng.
“Ồ, cuối cùng…”
Tôi thở một hơi sâu và nhìn chính mình trong gương.
Mái tóc trắng sáng của tôi được bện sang hai bên và chặp lại nhau tới ở lưng, rồi có vật trang trí tóc cài vào tóc mái của tôi, nhưng cái đó không đủ thành trở ngại.
Bộ váy đầm lụa là trắng như làn da của tôi thì được tô điểm đầy những họa tiết kiểu như ren và diềm xếp nếp.
(Cuối cùng, hôm nay là ngày mình gặp những đứa trẻ ở độ tuổi mình! Eo ơi, mình hồi hộp quá!)
Trẻ con từ thế hệ của tôi, mà tôi không thể gặp gỡ ở kiếp trước, sẽ được tập trung trong buổi lễ thần thác ngày hôm nay. Đại hội hôm nay chỉ dành riêng cho quí tộc, không phải của mọi người, nhưng tôi khá chắc vẫn là một đám người. Thay vì lo vụ thần khải, tôi có hứng thú và lo lắng với cái đó nhiều hơn.
(Cầu trời cho mọi chuyện diễn ra tốt đẹp mà không có điều chi rắc rối.)
Trong khi dựng lên mấy cái flag không thoải mái như vậy, tôi dẫn Tytte theo cùng và hướng tới lối vào của sân biệt thự, nơi có cỗ xe đang chờ.
~bé vô địch~
Thần điện, nơi giống một ngôi đền, thì nằm ở một ngọn đồi hơi cao trong khu vực phía bắc của vương đô. Tôi sẽ nói bề ngoài của nó mang tính nghệ thuật hơn là chức năng hoạt động. Và tôi đang ngắm nghía nó từ khung cửa sổ chiếc xe trong khi tim đập bình bịch.
(Cứ như ngày đầu tiên đi học vậy. Cơ mà mình đã đi học bao giờ đâu.)
Không màng tới nỗi lo lắng và căng thẳng của việc gặp nhiều người sắp tới của tôi trộn thành một cảm xúc không thể diễn tả thành lời, chiếc xe tôi đang ngồi dừng xịt lại.
(Giờ ra mắt của mình rốt cuộc đã tới!)
“Chúng ta đến rồi, thưa tiểu thư.”
Tytte mở cửa xe và ra trước để chuẩn bị một bệ kê chân cho xe. Tôi thấy Tytte bước sang bên như là cậu ấy đã làm xong, và trong khi trấn an con tim rộn ràng của mình, tôi chậm rãi dịch ra cửa xe,
Giây phút tôi bước ra ngoài, có một xôn xao nhỏ và tất cả bọn trẻ lẫn gia nhân của họ chiếu mắt vào tôi…hoặc tôi cho rằng họ sẽ.
Lý do tôi nói tôi nghĩ vậy, là bởi tại thay vì xem coi họ có nhìn mình hay không, tôi lại ôm đầu thấp xuống để tránh ánh mắt của họ.
(Trời ơi, mình thật là ngốc! Đúng là ngốc! Mình chắc đã quên rồi, nhưng mình là con gái của một công tước đó! Mình cần hành động tỏ ra nhiều phẩm hạnh hơn, giống như mấy người trong sách hay anime chứ!)
Cho là thế, tôi thấy hơi hổ thẹn khi ngẩng đầu lên lúc đã muộn như vầy. Tôi xuống xe cứ như vậy, và tựa như dấu hiệu, tôi hụt chân và lỡ bậc thang cuối cùng.
(Ồ Khôngggg! Hễ mình dậm mạnh chân để ổn định thăng bằng lại thì nhất định mình sẽ gây một cái lỗ trên mặt đất! Mình cần dùng ít lực hơn! Á, nếu dùng ít lực thì mình sẽ té mất! Mình nên làm gì đâyyyy!?)
Tytte bắt lấy cánh tay đang đà té của tôi và không hề trì hoãn chống đỡ tôi lên.
“C-cảm ơn chị…”
Tôi nhỏ giọng cảm ơn cậu ấy, mà ngay cả Tytte trông cũng nhẹ nhõm khi chúng tôi bắt đầu đi với cậu ấy dìu tôi.
“Haizz….họ chắc nghĩ mình là một đứa vụng về…awww…”
Mọi người trông thấy cảnh ấy nhìn như tụt hết cảm xúc và chới với, họ đang thì thầm gì đó như là “bạn ấy thật sự toát ra thần thái là người mà mình muốn bảo vệ ấp ủ, người cảm như sẩy tay là mất”.
Mải chìm trong sự nản lòng, tôi không nhận ra hết thảy những điều ấy, mà cứ đi thẳng vào đền với Tytte nắm tay.