Douyara Watashi No Karada Wa Kanzen Muteki No You Desu Ne

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1282

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 01: Thời thơ ấu - Chương 3: Tôi bật khóc

Chương 3: Tôi bật khóc

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đó là một sự cố đột ngột gây ra bởi sự vô ý vô tứ của tôi. Một thùng gỗ nặng rơi xuống nền nhà giữa tiếng ồn ào lớn lấp đầy căn phòng, và khi đó tôi giơ một tay và chụp được cái thùng. Cái thùng đó lớn đủ cho tôi trốn vào bên trong luôn ấy chứ. Dễ như không, với chỉ một tay.

“T-tiểu thư…”

Không thể xử lý nổi điều gì đã xảy ra, suy nghĩ của tôi đứng hình khi tôi giữ cái thùng cho tới khi tiếng của Tytte kéo tôi về với thực tại.

“À, bạn xem, đây là—“

Trong sự hoang mang của mình, tôi liệng cái thùng đang giữ sang bên và không hề chậm một nhịp để quay lại nhìn Tytte, rồi đó, tôi lâm vào câm lặng.

Khoảnh khắc tôi xoay lại, cậu ấy bước lui một bước. Nỗi sợ hãi đầy trên biểu cảm của cậu ấy…

Sợ hãi. Sự không chấp nhận điều gì đó.

Kiếp trước, có vô vàn số lần người chung quanh tôi đã tỏ ra đồng cảm, thương hại và buồn bã. Nhưng chưa hề có ai gặp tôi mà không chấp nhận tôi. Người ta có lẽ không đến với tôi mà không có lý do ngay từ đầu.

Thế giới hiện nay cũng như vậy, cho tới giờ người mà tôi có mối liên hệ cả thảy đều là thành viên gia đình hay người làm, những người mà họ yêu quí tôi.

Và đó là tại sao biểu hiện cứng ngắt tôi chưa hề thấy mà Tytte đang cho tôi xem này khiến lồng ngực tôi thít chặt, gần như nghiền nát con tim tôi.

“Ừm, là…”

(Mình phải nói gì đó, phải có nguyên cớ. Nhưng mà, đời tôi chưa bao giờ đụng nỗi cái tình huống tôi có thể nhấc bổng vật nặng như thế thì giờ tôi biết lấy gì mà nói đây.)

Suy nghĩ của tôi quyện thành mớ đặc sệt và tôi không thể suy nghĩ mạch lạc.

Xôn xao bởi tiếng ồn mà họ nghe, những người hầu tiến vào chái nhà, sau khi nhận thức tình hình, kiểm tra coi tôi có bị làm sao không rồi họ quyết định mang tôi về phòng.

Tôi bị bao vây bởi những người lớn và không có ý chí kháng cự, rất nhanh chóng tôi bị mang về lại phòng mình. Tôi đã không tài nào nghĩ chuyện sẽ ra sao nữa.

~bé bá đạo~

Mấy tiếng sau đó, đêm hôm khuya khoắc khi mọi người đã say ngủ, tôi ở trong phòng mình, đang ngồi và nhìn thẫn thờ. Tôi đã ở nguyên trong phòng, không bước lấy một bước ra ngoài từ khi đó.

Tôi không muốn thấy ai lúc này. Đặc biệt là Tytte…

Nỗi sợ lại thấy biểu hiện đó của cậu ấy lần nữa khiến tôi trở nên nhút nhát.

(Cậu ấy hẳn nghĩ mình là quái vật, chắc giờ đây cậu ấy cảm thấy mình ghê rợn… Mình không hề nghĩ nỗi bị chối bỏ lại đáng sợ thế này.)

Tôi ngắm trần phòng với nụ cười tự-giễu trên mặt. Rồi, lúc đó, tôi nghe có tiếng gõ cửa.

“Xin lỗi..Tiểu thư ơi…”

Tôi nghe tiếng Tytte từ đằng sau cánh cửa và cảm xúc con tim tôi trở nên nghẹn đau.

“Đ-đừng có vào! Để tôi một mình, làm ơn đi!”

Tôi phóng xuống giường và khóa cửa lại.

Tôi hiểu bản năng con nít của tôi đang làm gì nhưng tôi không thể ngừng và nghĩ ra điều gì khác.

“…Tiểu thư…e-em hiểu…người giận em…”

(Hả? Giận cái chi?)

Lời bất ngờ của Tytte làm tôi áp tai vào cửa nghe ngóng.

“Lúc đó, khi tiểu thư bị nguy hiểm, em coi như phải bảo vệ tiểu thư n-nhưng e-em không…em, quá sợ, em không thể cử động dù chỉ một bước.”

(Nhỏ ấy nói cái gì vậy? Nếu Tytte bảo vệ tôi, nhỏ không phải sẽ bị thương nghiêm trọng ư?)

Vào lúc đó, tôi vẫn chưa lớn đủ vượt qua đường lối suy nghĩ của một người bình thường, rằng tôi không nhận ra sự khác biệt tuyệt đối giữa tôi, một quí tộc, với cậu ấy, một thường dân và là người làm công vào thời khắc đó.

“E—!”

Tytte đột nhiên lên giọng.

“…Em là… Khi tiểu thư sinh ra, chủ nhân đã bảo em rằng bổn phận của em là sẽ chăm sóc cho tiểu thư, em cảm thấy đó là lần đầu tiên trong đời em thấy được ý nghĩa sự tồn tại của mình. Kể từ khi đó, trong vòng ba năm, em đã học tập tất cả những loại việc để tiểu thư có thể dùng được em…”

Giọng cô bé dần dần lặng lẽ hơn.

“Mặc dù vậy…khi nước tới chân, chân em như đã cóng lại…không đúng, em quá sợ tới nỗi không thể nhích dù chỉ 1 bước…”

Khoảnh khắc đó, không có gì ngoài im lặng giữa chúng tôi.

“Tiểu thư… Em có lẽ là ngạo mạn để nói ra điều này, nhưng xin tiểu thư đó, xin cho em thêm một cơ hội nữa. Làm ơn nha tiểu thư…Hãy cho em được ở bên tiểu thư…em năn nỉ tiểu thư đó…”

Tận cùng lời nói của mình, cô bé như đang thổn thức, có lẽ cố ngăn dòng nước mặt.

(Mình đúng là ngốc mà, mình chỉ nghĩ về bản thân. Ngay cả ở kiếp trước, mình chỉ cố gắng để được sống bằng hết sức của mình, chưa bao giờ mình nghĩ cho người khác.)

Cô bé kia đã hết sức lo lắng.

Chắc hẳn là vì hối hận đã không thể làm cái gì, và nỗi sợ tôi vỡ mộng mà tước đi bổn phận, quyền tồn tại của cô bé.

“Tiểu thư…xin mà…ở bên tiểu thư…”

Có chăng vì nỗi sợ và cảm xúc hỗn loạn đang xé cô bé từng khúc, tiếng Tytte nghẹn ngào nước mắt.

Ba năm. Suốt ba năm ròng, cô bé rèn luyện để được có ích cho tôi.

(Giờ nghĩ lại, cô bé thật sự sợ hãi tôi ư? Nếu như vậy, tại sao cô bé lại đến trước phòng tôi? Vậy thì cô bé không ruồng rẫy tôi gì hết! Tôi sợ bị ruồng rẫy, nhưng cô bé không chối bỏ tôi.)

Nhận ra điều đó, hối hận từ hành động của tôi tới bây giờ trào ra. Trái tim tôi không biết tử tế là gì sao. Nước mắt vô tình nhỏ ra trong mắt tôi.

“Mình xin lỗi, Tytte…mình xin lỗi…mình xin lỗi đã làm cậu sợ…”

Không biết tự lúc nào, tôi đã mở cửa và đang xin lỗi trong nước mắt trước cô gái đằng sau cửa. Cô gái đang gục đầu xuống một cách tuyệt vọng ngẩng lên để thấy hiện trạng khổ sở vô vọng của tôi và thành ra rối loạn.

Đêm đó, tiếng xin lỗi liên tu và tiếng rên rỉ than khóc của tôi ở trước phòng vang vọng khắp dinh thự và gây phiền hà cho cả người lớn.

~bé vô địch~

Đến đây có chút lạc đề, nhưng chuyện tôi làm đổ bể và chụp cái hộp là…

“Ồ, ý tiểu thư là đó hả. Em nghe dân gian nói rằng lúc chủ nhân 5 tuổi thì đã nhấc được một hòn đá lớn gấp nhiều lần ngài ấy rồi, nên em nhất định hơi có chút ngạc nhiên khi con gái của ngài ấy cũng quả nhiên là thế, là vậy đó?”

Tytte nói trong lúc mỉm cười. Cha tuyệt vời quá cha ơi.

(Hừm, ra là do tính di truyền? Hèn gì…ấy nhưng, ý tôi là, tôi còn chưa có tập luyện gì hết cơ mà?)

Dường như việc xác minh tận gốc nguồn sức mạnh của tôi là cái gì sẽ để dành cho sau này rồi.