Góc nhìn của Hayama Haru
Trong mười ngày, thứ hóa chất chống ung thư có màu như si-rô dâu của món đá bào được truyền ồ ạt vào cơ thể, khiến tôi khổ sở vì buồn nôn và sốt. Khi đợt hóa trị kết thúc, ống truyền tĩnh mạch trên cổ tôi được gỡ ra, rồi một miếng băng gạc được dán lên.
"Haru, con đã cố gắng lắm."
Dì Rio ghé thăm phòng bệnh của tôi sau giờ làm.
"Cảm ơn dì Rio!"
Thật ra tôi rất muốn ôm chầm lấy dì, nhưng lại được dặn là phải hạn chế tiếp xúc với người khác hết mức có thể. Tôi phải giữ khoảng cách thích hợp khi nói chuyện. Bởi vì lúc này, tôi hoàn toàn không có khả năng phòng bị trước vi khuẩn và vi-rút.
Tôi được y tá đưa đến phòng trị liệu, người ta đâm kim vào xương tôi để lấy dịch tủy. Vài ngày sau, vị bác sĩ xem kết quả đã lộ vẻ mặt đăm chiêu. Tuy không nói thẳng, nhưng có vẻ như đợt hóa trị lần này cũng không mấy hiệu quả.
"Thời gian tới, chúng ta sẽ vừa tiến hành xạ trị đồng thời, vừa theo dõi tình hình xem sao."
Số tóc ít ỏi còn lại cũng rụng dần. Nghe nói, hóa chất chống ung thư có tác động mạnh hơn đến những tế bào phân chia tích cực. Chính vì vậy nó mới có hiệu quả với tế bào ung thư. Tế bào tạo ra tóc cũng phân chia rất tích cực. Do đó, chúng dễ bị tổn thương bởi hóa chất. Vừa nhặt những sợi tóc vương vãi trên gối, tôi vừa nghĩ về mẹ. Mái tóc đen óng ả thừa hưởng từ mẹ vốn là niềm tự hào của tôi.
Mỗi khi cảm thấy sắp gục ngã, tôi lại lấy tấm thiệp Giáng sinh mà Jougasaki Akuto đã tặng ra, đọc những lời cậu ta viết.
---
Merry Christmas
Dòng thế giới nơi cậu tồn tại này
Tôi muốn bảo vệ nó
Jougasaki Akuto
---
Những lời của cậu ta giúp tâm trạng tôi tốt lên. Bởi vì chúng cho tôi một niềm tin mãnh liệt rằng, trên thế giới này, có một người đang nghĩ về tôi.
"Jougasaki Akuto bị người ngoài hành tinh phẫu thuật não rồi. Chắc chắn là thế... Nếu không thì lạ lắm... Làm sao mà nội tâm một người có thể thay đổi như vậy được... Tuyệt đối là lạ lắm..."
Người nói những lời đó trong phòng bệnh là Kitamizawa Yuzu, cô bạn từ hồi tiểu học của tôi. Cô ấy là một mỹ thiếu nữ với vẻ ngoài mỏng manh, một tiểu thư nhà giàu. Cô có một quá khứ từng bị Jougasaki Akuto bắt nạt hồi học ở phân hiệu tiểu học của Học viện Kira, sau đó đã chuyển đến trường tiểu học mà tôi theo học.
"Người ngoài hành tinh? Cậu nghiêm túc nghĩ vậy à?"
"Haru, nghe này. Người ngoài hành tinh đang bí mật đến Trái Đất đấy. Sách viết thế. Chuyện tính cách một người thay đổi hoàn toàn chỉ sau một đêm là hiện tượng đã được xác nhận trên khắp thế giới đó. Ấy là do người ngoài hành tinh đã bí mật bắt cóc họ rồi phẫu thuật não đấy."
Yuzu làm cứng lại khuôn mặt xinh xắn như búp bê Tây của mình, và cắn móng tay một cách điên cuồng. Gần đây tôi và cô ấy không nhắn tin cho nhau. Vì năm ngoái, chúng tôi đã cãi nhau và nghỉ chơi chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt. Có lẽ thời gian trôi qua đã giúp cô ấy bình tĩnh lại, nên mới đến thăm tôi thế này. Giờ là ban ngày của một ngày trong tuần, không biết cô ấy có cần đến trường không.
"Cái tên đó mà đi làm tình nguyện, tớ đã nghĩ chắc có nhầm lẫn gì. Cho nên tớ đã đi xác nhận. Chuyện cậu kể là thật. Nhưng không thể nào. Tên đó mà lại hành động vì người khác... Chỉ có thể nghĩ là người ngoài hành tinh đã phẫu thuật não hắn thôi."
"Ừm, hình như những trường hợp bị tai nạn giao thông, đập mạnh đầu vào đâu đó cũng có thể bị như vậy đấy. Não bị di chứng, rồi tính cách thay đổi chỉ sau một đêm. Có lẽ người ngoài hành tinh không liên quan đâu."
"Đó là những thông tin giả dối nghe có vẻ hợp lý được người ngoài hành tinh tung ra để kiểm soát suy nghĩ của người Trái Đất đấy. Trên mạng viết thế. Để chúng ta không nhận ra kế hoạch xâm lược Trái Đất của chúng. Nên cậu đừng tin."
"Thuyết âm mưu..."
"Haru? Hay là, cậu cũng bị phẫu thuật não rồi?"
Cô ấy có vẻ đã phật ý. Tôi có cảm giác như nhiệt độ trong phòng bệnh đột ngột giảm xuống. Đôi mắt của mỹ thiếu nữ tỏa ra một thứ ánh sáng u tối đang lườm tôi. Tôi quyết định sẽ hùa theo câu chuyện của cô ấy.
"Mà nói mới nhớ! Có lần tớ nhìn trời đêm từ cửa sổ phòng bệnh, tớ đã thấy một vệt sáng bay theo kiểu kỳ lạ lắm! Cái đó, biết đâu, lại là UFO thì sao..."
Tôi thử nói vậy. Dù là nói dối.
Tâm trạng của Yuzu tốt lên ngay lập tức.
"UFO!? Quả nhiên là chúng cũng đến thị trấn Natsume rồi! Nè, chuyện đó là khoảng khi nào? Hướng nào? Ánh sáng màu gì?"
"Khi nào nhỉ? Lúc đó ý thức tớ mơ hồ vì thuốc hóa trị, nên không nhớ rõ lắm."
Chơi với Yuzu tuy có hơi thót tim, nhưng cô ấy đúng là một người thú vị. Mong rằng một ngày nào đó, cô ấy sẽ có thể tha thứ cho Jougasaki Akuto. Nhưng nghe nói, trên cơ thể cô ấy vẫn còn những vết bầm từ hồi bị bắt nạt. Mỗi lần nhìn thấy chúng, chắc cô ấy lại nhớ về chuyện cũ. Xóa bỏ quá khứ, có lẽ là một việc rất khó.
"Chắc chắn chiếc UFO đó đang theo dõi Jougasaki Akuto, kẻ đã bị chúng phẫu thuật não. Mục đích của chúng là xâm lược Trái Đất. Vì thế mà chúng đã nhắm vào nhà Jougasaki, một gia đình có thế lực tài chính. Phải nghĩ như vậy thôi, chứ tính cách con người không thể thay đổi như thế được."
Điện thoại của tôi reo lên. Là tiếng báo có tin nhắn. Tin nhắn đến từ người bạn Sakurakouji-san. Tôi đọc dòng tin nhắn hiện trên màn hình. Tin nhắn của cô ấy có nhiều biểu tượng cảm xúc đến bất ngờ.
---
C-c-chuyện lớn rồi desu wa~!
((((;゚;Д;゚;)))) áaaaaaaa
Chủ nhân kính yêu của tiểu thư tôi, Akuto-sama...!
(´;ω;`)ウゥゥ
Đột nhiên, ngài ấy đã lên đường đi xa rồi desu wa~!
(; ゚ ロ゚)ナン!( ; ロ゚)゚ デス!!( ; ロ)゚ ゚トー!!
---
Jougasaki-kun đi du lịch ư? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mà kể cũng lạ, Sakurakouji-san ngay cả trong tin nhắn cũng giữ nguyên giọng điệu kết thúc bằng "desu wa".