Mỗi ngày, tôi đều đi làm bằng tàu điện. Chuyến tàu buổi sáng đông nghẹt thật kinh khủng. Khuỷu tay của một ông chú lạ hoắc thúc vào bụng tôi, hay giày da của ai đó giẫm mạnh lên chân tôi. Công việc cũng rất vất vả, tôi đã nhiều lần suýt gục ngã. Khi bước ra xã hội, có quá nhiều điều tôi không biết. Chẳng ai dạy tôi về lễ nghi của người đi làm, tôi bị cấp trên mắng, bị tiền bối khiển trách, và bị cả người của đối tác quát tháo. Mỗi lần như vậy, tôi lại nản lòng, chán nản và muốn trở về nhà.
Lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng hát của [nàng] là trên một chuyến tàu điện lúc tan làm. Hôm đó, tôi lại gặp chuyện không vui ở công ty, và đang ngồi trên chuyến tàu chòng chành mà chỉ muốn khóc. Tôi đeo tai nghe, dò một chương trình radio ngẫu nhiên.
Cửa sổ tàu tối đen, màn đêm bao trùm. Ngoài tôi ra, trong toa còn có những nhân viên văn phòng khác đang ngồi, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Giọng hát của một cô gái vang lên từ tai nghe.
Dù không phải là một giọng hát xuất sắc, nhưng nó lại thấm sâu vào trái tim tôi.
Người hát là một nữ diễn viên lồng tiếng mới vào nghề, và đó chính là [nàng].
Thật tình cờ, chương trình mà tôi dò trúng đang phát bài hát đó. Tôi rất thích bài hát ấy và đã mua nó ngay lập tức. Tôi nghe đi nghe lại trên đường đi làm và về nhà. Giai điệu như dòng nước ấm, làm tan đi mệt mỏi trong lòng và xoa dịu tinh thần. Dù bình lặng, nhưng giọng hát ấy thật dịu dàng, bao bọc lấy tôi như một chiếc chăn ấm.
Tôi đã hoàn toàn trở thành người hâm mộ của giọng hát đó. Tôi tìm kiếm tên [nàng] trên mạng và tra cứu lịch sử hoạt động với tư cách diễn viên lồng tiếng. Vẫn còn là một tân binh, [nàng] chỉ mới đóng vai phụ trong một vài tác phẩm. Tất cả thông tin như ảnh chân dung hay ngày sinh đều không được công khai.
Và rồi, [nàng] cuối cùng đã được chọn đóng vai nữ chính trong một tác phẩm anime.
Tựa đề là Kimi to Issho ni Arukitai.
Tên của [nàng] được ghi trong danh sách diễn viên với vai nữ chính Hayama Haru. Đó là một sự lựa chọn táo bạo. Vì danh tiếng của [nàng] còn thấp, nên phản ứng của công chúng là "Ai vậy?". Tuy nhiên, khi anime bắt đầu phát sóng, mọi người đều bị cuốn hút bởi khả năng diễn xuất của [nàng].
Hayama Haru do [nàng] thể hiện mang lại một cảm giác chân thực như thể có một cô gái như vậy tồn tại thật. Giọng nói bằng xương bằng thịt của [nàng] đã thổi hồn vào một tập hợp các ký hiệu gọi là anime. Giọng nói rộn ràng, hơi thở khàn nhẹ. Tiếng cười, giọng nói run rẩy khi tức giận. [Nàng] đã thể hiện vai nữ chính một cách đầy quyến rũ.
Anime Kimi Aru không trở thành một hiện tượng xã hội, nhưng được giới hâm mộ anime đánh giá cao, và nhiều người đã chọn nó là tác phẩm hay nhất của năm. Sự nổi tiếng của [nàng] cũng tăng vọt, và tôi đã tràn đầy hy vọng rằng [nàng] sẽ tham gia vào nhiều tác phẩm khác. Tôi đã định sẽ luôn ủng hộ [nàng]. Đã định sẽ theo đuổi [nàng] cả đời.
Nhưng, [nàng] đã biến mất. Sau Kimi Aru, tên của [nàng] không còn xuất hiện trong danh sách diễn viên của các tác phẩm anime, và [nàng] cũng không phát hành bài hát nào nữa. Khi tôi tìm kiếm thông tin về [nàng] trên mạng, tôi thấy một bài đăng trên một diễn đàn ẩn danh từ một người có vẻ là người trong ngành anime.
[Nàng] đang chiến đấu với bệnh tật và không thể tiếp tục công việc.
Bệnh tật? Khi nào [nàng] sẽ trở lại? Khi bệnh được chữa khỏi hoàn toàn, chắc chắn [nàng] sẽ lại cho chúng ta nghe thấy giọng nói khỏe khoắn của mình. Tôi đã chờ đợi [nàng] quay trở lại.
[Nàng] đã không quay trở lại.
Không lâu sau đó, công ty quản lý của [nàng] đã đưa ra thông báo chính thức. Rằng [nàng] đã qua đời vào một ngày mùa đông. Nguyên nhân cái chết không được công bố, nhưng từ văn bản chính thức của công ty, có thể đoán rằng đó là một căn bệnh hiểm nghèo khó chữa.
Tôi không thể tin được. Rằng [nàng] không còn trên cõi đời này nữa.
Chỉ một bài hát duy nhất.
Vài câu thoại ngắn khi đóng vai phụ.
Nữ chính của Kimi Aru, Hayama Haru.
Những gì [nàng] để lại trên thế gian này, chỉ có vậy.
Đáng lẽ ra [nàng] sẽ nhận được rất nhiều lời mời, tạo nên thành tựu, và chiếm trọn trái tim của biết bao người. Đáng lẽ ra [nàng] sẽ tiếp tục dùng giọng hát dịu dàng của mình để chữa lành cho những người như tôi.
Trên chuyến tàu đi đi về về giữa căn hộ và công ty, tôi đã luôn lắng nghe giọng nói của [nàng]. Những ngày cô đơn đến không chịu nổi, những ngày cảm thấy muốn biến mất, giọng nói của [nàng] đã luôn đồng hành cùng cuộc đời tôi. Tôi đã nhận được dũng khí từ giọng nói của [nàng] và có thể đứng dậy. Tôi vượt qua được giai đoạn khó khăn khi mới đi làm, tất cả là nhờ có [nàng].
Liệu có một dòng thời gian nào đó mà [nàng] vẫn còn sống không? Tôi đã tưởng tượng như vậy. Trong dòng thời gian đó, [nàng] đã vượt qua bệnh tật và tiếp tục hoạt động với tư cách là một diễn viên lồng tiếng. [Nàng] tham gia nhiều tác phẩm hơn, thổi hồn vào vô số nhân vật. [Nàng] nói những lời thoại mới, hát những bài hát mới, làm người dẫn chương trình radio, và chắc chắn đã có được rất nhiều người hâm mộ.
Thế giới mà [nàng] đã biến mất thật buồn bã và không màu sắc. Dù vậy, tôi không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục sống, mỗi sáng mặc vest, thắt cà vạt, và lên chuyến tàu đông nghẹt. Tôi làm việc đến kiệt quệ, rệu rã, rồi chỉ đơn giản là về nhà. Một vòng lặp cứ thế tiếp diễn.
Dần dần, tôi cũng quen với công việc và ít mắc lỗi hơn.
Tôi có hậu bối, và cũng trở thành người hướng dẫn họ.
Tôi đã có thể sống như một người trưởng thành trong xã hội.
Tôi đã thực sự trở thành người lớn, ở độ tuổi cuối hai mươi.
Tôi bị xe tải đâm chết, chính là vào một ngày như vậy.