Dòng thời gian nơi cô ấy vẫn còn sống!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kyoukai Senjou no Horizon

(Đang ra)

Kyoukai Senjou no Horizon

Kawakami Minoru

Việc tái tạo lịch sử diễn ra suôn sẻ cho đến năm 1413 sau Công nguyên, khi một cuộc chiến nổ ra ở Thần Quốc. Điều này khiến Thần Quốc Hài Hòa đổ bộ xuống thế giới ban đầu.

26 43

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

47 104

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

18 79

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

(Đang ra)

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

131313

"Ừm… tôi biết một chút thôi."

115 1521

Dân Mạng Mắng Ta Là Phế Vật, Ta Khen Hắn Nhìn Người Chuẩn Thật

(Đang ra)

Dân Mạng Mắng Ta Là Phế Vật, Ta Khen Hắn Nhìn Người Chuẩn Thật

Vân Thượng Đại Thúc (云上大叔)

Pha trộn giữa hiện thực mạng xã hội và hệ thống ảo tưởng, khiến độc giả vừa thấy quen thuộc, vừa thấy thú vị.

20 34

Act 1 - 2/3

Góc nhìn của người lái xe Ootawara

Chiếc xe tôi lái trong công việc là một chiếc xe sang trọng như của vua chúa quý tộc. Thân xe màu đen được đánh bóng bằng sáp, phản chiếu ánh sáng tựa như một viên ngọc. Tôi đã được gia đình Jougasaki thuê làm tài xế riêng từ khi phu nhân Yuria còn sống.

Phu nhân Jougasaki Yuria là một người phụ nữ tuyệt đẹp. Bà đối xử dịu dàng với tất cả mọi người, và mỗi khi bà cười, cả dinh thự như bừng sáng lên tựa muôn hoa đua nở. Nghe nói ngài Jougasaki Houou và phu nhân Yuria là thanh mai trúc mã được hứa hôn từ nhỏ. Không ai nghi ngờ tình yêu sâu đậm mà hai người dành cho nhau. Thời điểm họ mới kết hôn, tôi vẫn thường chở hai người ngồi ở ghế sau đến các trung tâm thương mại để mua sắm.

Tuy nhiên, phu nhân Yuria đã qua đời ngay sau khi sinh hạ cậu chủ Akuto. Cơ thể vốn yếu ớt của bà đã không thể chịu đựng được gánh nặng của việc sinh nở.

Kể từ đó, gia đình Jougasaki đã thay đổi. Nụ cười biến mất khỏi dinh thự, thay vào đó là một bầu không khí nặng nề, u ám bao trùm. Ngài Houou không hề ngó ngàng đến cậu chủ Akuto còn đỏ hỏn, và cũng không trở về nhà nữa. Có lẽ việc ở lại dinh thự sẽ khiến ngài đau khổ vì nhớ đến phu nhân Yuria.

Cậu chủ Akuto thuở bé được nuôi dưỡng bởi các bảo mẫu chuyên về chăm sóc trẻ sơ sinh. Tuy nhiên, họ nói rằng từ khi bắt đầu chăm sóc cậu chủ, họ thường xuyên gặp ác mộng. Ai nấy đều nói một câu giống hệt nhau: "Chưa từng thấy đứa bé nào kỳ dị đến thế."

Nét mặt của cậu chủ Akuto không giống ngài Houou hay phu nhân Yuria. Đôi mắt cậu sắc lẻm và xếch ngược, khi khóc thì phát ra những tiếng "éc, éc" chói tai. Trông cậu giống một đứa trẻ của quái vật hơn là con người. Các bảo mẫu nói rằng họ không thể nào yêu thương cậu chủ Akuto được.

Ngay cả khi cậu chủ lớn lên và biết đi, cũng không có ai yêu thương cậu. Mỗi khi cậu chủ Akuto bé nhỏ lại gần, những người hầu lại thấy như thể một con quỷ nhỏ đang tấn công, và họ hét lên vì sợ hãi.

Không biết là do không được ai yêu thương, hay do bản chất tâm hồn đã vậy, mà cậu chủ Akuto lớn lên với một tính cách lệch lạc. Cậu là một đứa trẻ thích làm tổn thương người hầu để mua vui, đẩy họ ngã từ cầu thang, rồi cười khoái trá khi thấy họ khóc.

Quản gia Setomiya đã mời các nhà giáo dục và tâm lý học đến để xin ý kiến, cố gắng dạy cho cậu chủ Akuto những giá trị về thiện và ác, nhưng tất cả đều vô ích. Ngay cả người hầu gái lớn tuổi, người đứng đầu các cô giúp việc, cũng đã rời khỏi nhà Jougasaki.

"Tôi hết hy vọng với gia đình này rồi. Tôi nhớ những ngày phu nhân Yuria còn ở đây quá. Chắc chắn đến đời thằng bé đó thì nhà Jougasaki sẽ kết thúc thôi."

Những người hầu gái khác ngưỡng mộ bà cũng đã nghỉ việc.

Tôi cũng bắt đầu nghĩ đến việc chuyển nghề. Việc phải chở cậu chủ Akuto đã lớn ngồi ở ghế sau trở thành một nỗi thống khổ không thể chịu đựng nổi. Chuyện cậu vứt bừa đồ ăn vặt trong xe, hay đặt chân đi cả giày lên ghế để lại dấu vết, tôi vẫn còn chịu được. Tôi thậm chí đã quen với việc cậu đá vào lưng ghế từ phía sau để làm tôi giật mình khi đang lái xe.

Đôi khi, cậu ra những mệnh lệnh không thể tin nổi.

"Này, mi, tiến sát vào chiếc xe phía trước đi."

Đó là trên đường đưa cậu chủ Akuto đến Học viện Kira.

"Bấm còi đi. Tăng tốc lên, dọa cho nó một trận. Chắc chắn sẽ vui lắm."

Cậu phát ra một tiếng cười chói tai.

"Tôi không thể làm vậy."

"Cãi lời ta à? Muốn bị đuổi việc không?"

"Đó là hành vi nguy hiểm."

"Đừng có đùa! Tăng tốc lên! Làm theo lời ta nói!"

Cậu chủ Akuto tỏ vẻ phật ý, liên tục đá vào lưng ghế từ phía sau. Cậu không có giáo dục, dã man, và luôn cảm thấy không yên nếu không dồn ép ai đó. Cậu chủ Akuto là một người như vậy. Vì tôi không nghe lời, nên để trừng phạt, cậu đã dùng một viên đá nhọn cào xước thân xe tựa như ngọc quý. Thấy tôi cúi đầu chán nản, cậu ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Tôi đã nói với vợ rằng có lẽ tôi sẽ nghỉ việc tài xế cho nhà Jougasaki.

"Anh định làm công việc khác à?"

"Làm tài xế taxi thì sao nhỉ?"

Tôi có một cô con gái nhỏ. Tôi phải làm việc để nuôi sống gia đình. Nếu muốn chuyển việc thì phải làm ngay bây giờ. Đúng lúc tôi đang suy nghĩ như vậy thì một sự thay đổi đã xảy ra.

Nghe nói cậu chủ Akuto mười hai tuổi bị ngã ở bên hồ bơi và được đưa về phòng. Mặc dù đã tỉnh lại sau vài giờ, nhưng cậu đã nằm liệt giường trong khoảng ba ngày và không ra khỏi phòng. Nghe nói vết thương không nặng, nhưng kể từ đó, thái độ của cậu chủ Akuto trở nên kỳ lạ. Cậu trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều và không còn nói những lời thô bạo nữa.

"Cậu chủ đi học ạ."

"Cảm ơn. Tôi đi đây."

Khi tôi đưa cậu đến trước cổng chính của Học viện Kira, cậu chủ Akuto đã nói vậy lúc xuống xe. Trước đây tôi chưa từng được cảm ơn nên đã rất bối rối.

Thậm chí có người hầu còn nói rằng đã được cậu hỏi thăm "vất vả cho bác rồi" khi đi ngang qua trong dinh thự. Cũng có những người hầu tỏ ra nghi ngờ về sự thay đổi này. Nét mặt của cậu chủ Akuto vẫn ma quái như trước. Vì vậy, trông cứ như thể cậu đang âm mưu điều gì đó và chỉ giả vờ ngoan ngoãn trong thời gian này mà thôi.

Có lẽ tính cách cậu đã thay đổi do bị đập mạnh vào đầu. Thực tế, trên thế giới có rất nhiều trường hợp như vậy. Nghe nói khi não bị rối loạn chức năng do tai nạn giao thông hoặc sốt cao, tính cách có thể trở nên hung hăng hơn, hoặc có những lời nói và hành động mà trước đây chưa từng có.

Cậu chủ Akuto sau khi trở nên trầm tĩnh, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ từ ghế sau, và không còn ép tôi lái xe nguy hiểm nữa. Trên đường từ học viện về nhà, cậu còn ghé qua nhà một đứa trẻ mà mình từng bắt nạt để xin lỗi cả phụ huynh và đứa trẻ đó. Dường như cậu đang hối hận về những việc mình đã làm trong quá khứ.

Quản gia Setomiya đã tập hợp tất cả người hầu lại và nói.

"Có lẽ cậu chủ Akuto đang cố gắng thay đổi để trở thành một con người đúng đắn. Trong cuộc sống hàng ngày, ai thấy được sự thay đổi của cậu chủ thì hãy báo cáo cho tôi."

Thông tin liên tục được gửi đến ông. Theo báo cáo của một người hầu nữ, khi cô đang mang đồ nặng, cậu chủ Akuto đi ngang qua và đã cùng cô xách đồ. Theo một người hầu phụ trách phục vụ bữa ăn, cậu đã bắt đầu ăn cả những món ăn và nguyên liệu mà trước đây không bao giờ đụng đến, không để lại một miếng nào.

Tôi cũng báo cáo cho Setomiya.

"Có vẻ như cậu chủ Akuto đã trở thành một người rất ham đọc sách."

"Đọc sách sao?"

"Vâng, trong xe cậu ấy thường xuyên đọc sách. Tất cả đều là sách chữ. Chắc là mượn từ thư viện của học viện."

Có lần cậu ấy đã để quên một cuốn sách trong xe. Trên gáy sách có dán nhãn của thư viện.

"Cậu chủ Akuto mà đọc sách chữ sao!? Là loại sách gì vậy?"

"Đó là một cuốn sách liên quan đến y học."

Tôi nhớ rằng trong tựa đề có chữ "bệnh bạch cầu".

"Chuyện gì đã xảy ra với cậu chủ Akuto vậy?"

"Tôi không biết. Nhưng có vẻ đó là một dấu hiệu tốt."

"Cậu chủ Akuto thay đổi, chắc anh Onoda cũng thở phào nhẹ nhõm một chút rồi nhỉ?"

"Vâng, đúng là vậy."

Onoda là phó quản gia và cũng là thuộc hạ của cậu chủ Akuto. Anh ta luôn bị quay cuồng bởi những yêu cầu ích kỷ của cậu chủ, phải cúi đầu xin lỗi khắp nơi, và lúc nào cũng phải kè kè thuốc đau dạ dày bên mình. Nếu cậu chủ Akuto không ổn định lại như thế này, có lẽ người nghỉ việc tiếp theo chính là anh ta.

Tháng Năm đến, cậu chủ Akuto quyết định đi du lịch nhân kỳ nghỉ lễ. Cậu sẽ ở lại biệt thự của cậu Izumogawa, một người bạn học.

Vài ngày sau, đó là lúc cậu chủ Akuto trở về.

"Tôi về rồi, Ootawara-san. Bác ở đây à." 

Tôi bị gọi lại khi đang đánh bóng xe. Đôi mắt tam bạch nhãn của cậu vẫn đầy uy lực như mọi khi. Ánh mắt tựa loài rắn ấy sẽ ngày càng trở nên dữ dội hơn theo năm tháng. Nếu là trước đây, chắc tôi đã chết đứng vì sợ hãi.

"Ootawara-san, hình như bác có con phải không. Tôi cho bác cái này."

Cậu chủ Akuto đưa cho tôi một hộp sô-cô-la trông rất đắt tiền.

"Tôi được tặng ở biệt thự của Izumogawa-kun. Nghe nói là loại rất đắt tiền. Một viên mấy nghìn yên đấy. Không hiểu sao lại có giá đó nhỉ?"

"Tôi không thể nhận món quà thế này được..."

"Giữ bí mật với mọi người nhé. Tôi chỉ được một hộp thôi. Ootawara-san đã luôn giúp đỡ tôi mà."

Cậu chủ Akuto dúi hộp sô-cô-la vào tay tôi rồi bỏ đi. Chuyến du lịch chắc hẳn đã rất vui. Trông cậu có vẻ phấn chấn.

Về nhà, tôi mở hộp sô-cô-la trước mặt gia đình. Những viên sô-cô-la giá hàng nghìn yên được xếp ngay ngắn. Tôi, vợ tôi và con gái cùng nếm thử. Khi lớp vỏ sô-cô-la ngọt đắng vỡ ra, phần thạch trái cây bên trong chảy ra, lan tỏa trên đầu lưỡi.

"Ngon quá! Cái gì thế này!"

Con gái tôi cười rạng rỡ và nhảy cẫng lên.

Câu chuyện chuyển việc, chẳng biết từ lúc nào, tôi đã không còn nhắc đến nữa.