Dòng thời gian nơi cô ấy vẫn còn sống!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kyoukai Senjou no Horizon

(Đang ra)

Kyoukai Senjou no Horizon

Kawakami Minoru

Việc tái tạo lịch sử diễn ra suôn sẻ cho đến năm 1413 sau Công nguyên, khi một cuộc chiến nổ ra ở Thần Quốc. Điều này khiến Thần Quốc Hài Hòa đổ bộ xuống thế giới ban đầu.

26 43

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

47 105

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

18 79

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

(Đang ra)

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

131313

"Ừm… tôi biết một chút thôi."

115 1521

Dân Mạng Mắng Ta Là Phế Vật, Ta Khen Hắn Nhìn Người Chuẩn Thật

(Đang ra)

Dân Mạng Mắng Ta Là Phế Vật, Ta Khen Hắn Nhìn Người Chuẩn Thật

Vân Thượng Đại Thúc (云上大叔)

Pha trộn giữa hiện thực mạng xã hội và hệ thống ảo tưởng, khiến độc giả vừa thấy quen thuộc, vừa thấy thú vị.

20 35

Act 1 - 3/4

Trong anime Kimi Aru, Jougasaki Akuto là một nhân vật chuyên bắt nạt các học sinh ngoại bộ một cách thâm hiểm. Người chống lại cậu ta chính là nữ chính Hayama Haru. Với tinh thần chính nghĩa sẵn có, cô đã không bỏ rơi những người bị áp bức. Nhưng cũng chính vì thế mà cô lọt vào tầm ngắm của Jougasaki Akuto.

Thế nhưng, Hayama Haru cũng có đồng minh xuất hiện. Đó là nhân vật chính Sasaki Rentarou. Cậu đã nhiều lần cứu cô khỏi tình thế hiểm nghèo. Dù Jougasaki Akuto có phô trương quyền lực đến đâu, thế giới vẫn đứng về phía nhân vật chính Rentarou. Khi thì bằng sự nhanh trí, lúc lại nhờ sự giúp đỡ của những người cộng sự, cả hai đã cùng nhau vượt qua khó khăn.

Việc chạm mặt nhân vật chính Sasaki Rentarou ngay lúc đang tham gia hoạt động tình nguyện là điều hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Liệu Rentarou có đi rêu rao chuyện tôi làm cho bạn bè cậu ấy không? Khi ở trong lớp, tôi đã thử lắng nghe các cuộc trò chuyện xung quanh, nhưng tạm thời vẫn chưa nghe thấy lời đồn nào kiểu như “Nghe nói Jougasaki Akuto phát tờ rơi trước nhà ga đấy”. Dù có đôi lần chạm mắt Rentarou trong học viện, nhưng chúng tôi cũng không giao lưu gì đặc biệt, và ngày tháng cứ thế trôi qua.

Dù sao thì, tôi không hiểu tâm trạng cậu ta thay đổi thế nào, nhưng Jougasaki Houou đã bắt đầu rủ tôi chơi cờ vua. Có lẽ là do cái hôm tôi xin quyên góp, tôi đã đặt quân Hậu vào vị trí giải đúng của một thế cờ chăng? Có thể ông ta muốn thử tôi.

Vào những ngày ở dinh thự, tôi bị gọi đến thư phòng và buộc phải thi đấu mà chẳng cần hỏi ý kiến. Khi chơi cờ, cả hai đều tập trung cao độ nên chẳng nói chuyện gì. Hễ tôi bắt chuyện để thắt chặt tình cảm thì chỉ nhận lại một câu “câm mồm”. Ông ta có vẻ bực bội hút xì gà, rồi phả khói từ chiếc mũi khoằm to tướng. Dường như trình độ cờ vua của tôi và ông ta không chênh lệch là bao. Vì thế nên có thắng có thua.

Là một người có kinh nghiệm làm nhân viên văn phòng, tôi hiểu tầm quan trọng của việc làm vừa lòng cấp trên. Tôi cố tình đi những nước cờ hời hợt để ông ta thắng một cách vui vẻ. Nhưng việc đó đã không thành công.

“Mày đang đùa cợt đấy à?”

Ông ta nói bằng một giọng như vọng lên từ địa ngục.

“Mày đang cố để tao thắng. Cứ làm thế thì mày sẽ trở thành một thằng đàn ông khốn nạn đấy. Tao đã thấy vô số những kẻ như vậy rồi. Tao sẽ phạt mày. Nếu trong ván này mày không dồn được Vua của tao vào thế bí, thì cứ xem như chuyện quyên góp không tồn tại.”

Tôi hoảng hồn. Để xoay chuyển tình thế, tôi điên cuồng vận dụng trí óc. Vừa né đòn tấn công, vừa bảo vệ Vua của mình, tôi tìm mọi cách để rình cơ hội đột nhập vào điểm yếu của đối phương. Tôi đọc suy nghĩ của ông ta, nhìn thấu âm mưu, và áp sát Vua của cha mình. Dù cuối cùng vẫn thua, nhưng có vẻ cha tôi khá hài lòng, ông ngửa mặt lên trần nhà, vui vẻ nhả khói xì gà.

“Mày là ai?”

Sau ván cờ, Jougasaki Houou hỏi.

“Là con trai cha, Akuto đây ạ. Cha, chuyện quyên góp, xin cha sớm cho con câu trả lời nhé.”

Nghe vậy, ông ta lườm tôi rồi đuổi tôi ra khỏi phòng: “Cút đi.”

“Dạo này cậu và ngài chủ tịch thân thiết quá nhỉ? Tất cả người hầu trong dinh thự đều rất ngạc nhiên. Cả ngài chủ tịch trông cũng có vẻ vui lắm ạ.”

Phó quản gia Onoda vừa chăm sóc tôi vừa nói những lời như vậy. Vui ư? Cái vẻ mặt cau có đó vui ở chỗ nào chứ? Giữa hai cha con hoàn toàn không có cuộc trò chuyện nào mang tính người cả. Chỉ có những ván cờ vua đầy sát khí. Mà đối phương còn tỏ ra cáu kỉnh suốt một khoảng thời gian đáng kể.

“Quản gia Setomiya có nói rằng, ngài ấy dạo này thường có biểu cảm giống như hồi phu nhân Yuria còn tại thế ạ.”

“Onoda, anh biết mẹ tôi đúng không?”

“Dạ, tôi có biết ạ. Khi tôi còn nhỏ, phu nhân Yuria đã rất dịu dàng với tôi.”

Sau cặp kính gọng bạc, Onoda nheo mắt lại như đang mơ màng. Vì cha mẹ Onoda cũng là người hầu trong dinh thự này, nên anh ấy đã ra vào dinh thự Jougasaki từ khi còn nhỏ.

“Mất mẹ, chắc cha đã sốc lắm.”

Tôi hiểu nỗi đau khi mất đi người quan trọng. Thế giới khi không còn [nàng] nữa, cứ như thể ánh sáng đã vĩnh viễn vụt tắt.

“Thôi thì, chơi cờ vua một chút, chắc cũng được.”

Nếu có thể thân thiết với cha hết mức, chuyện hỗ trợ tài chính chắc cũng sẽ dễ thành hiện thực hơn. Tôi nhớ lại việc mình đã phải tham gia những buổi chơi golf không chút hứng thú để giao dịch được thuận lợi.

Học kỳ hai kết thúc và kỳ nghỉ đông bắt đầu. Vào dịp Giáng sinh, dinh thự Jougasaki tổ chức một bữa tiệc linh đình. Người tham gia dĩ nhiên chỉ có tôi, Izumogawa và Sakurakouji. Chúng tôi trang trí cây thông Noel khổng lồ và ăn bánh kem, rồi trao quà cho nhau. Izumogawa tặng tôi một chiếc đồng hồ hàng hiệu đắt tiền, còn Sakurakouji là một chiếc áo khoác đặt riêng từ nhà thiết kế.

Món quà tôi tặng cho hai người họ là bánh quy tự làm.

“Xin lỗi vì món quà xoàng xĩnh thế này nhé.”

Đây là thành quả tôi mượn nhà bếp và làm theo ý kiến của các đầu bếp. Một set tổng hợp nhiều loại, từ bánh quy quế hình ngôi sao, bánh quy dùng bột ca cao để tạo hoa văn chấm bi, cho đến bánh quy quả cầu tuyết với kết cấu giòn tan khó cưỡng.

“Cảm ơn Akuto-sama rất nhiều!”

“Lần đầu tiên em được nhận một món quà ấm áp đến thế này đấy ạ!”

“Tôi nghĩ vị của nó ngon đấy. Bếp trưởng của nhà ta là số một mà.”

Để nhờ nếm thử những chiếc bánh quy vừa nướng xong, tôi đã cho một vài người hầu ăn thử, và tất cả đều nói là ngon. Tôi có cảm giác khoảng cách giữa mình và họ đã thu hẹp lại, dù chỉ một chút.

Năm mới đến, học kỳ ba bắt đầu. Những ngày yên bình vẫn tiếp diễn tại khối cấp hai của Học viện Kira. Kẻ gây rối cho sự bình yên của học viện thời Tiểu học chính là tôi, Jougasaki Akuto, nên khi thủ phạm là tôi đã trở nên ngoan ngoãn hoàn toàn thì chẳng có lý do gì để sóng gió nổi lên cả.

Tuy nhiên, có vẻ như giữa học sinh ngoại bộ và học sinh nội bộ vẫn tồn tại sự xích mích. Tôi đã gặp một sự việc khiến mình phải một lần nữa nhận ra rằng, những học sinh nội bộ toàn con nhà giàu có xu hướng coi thường những đứa trẻ ngoại bộ đến từ các gia đình có thu nhập trung bình.

Đó là vào giờ nghỉ trưa một ngày nọ. Tôi đội bộ tóc giả dài để cải trang, cúi đầu, lưng hơi khom, thong thả đi dạo. Tôi mua một nắm cơm cá ngừ mayonnaise ở cửa hàng tiện lợi trong khuôn viên học viện để ăn trưa. Cái vị thỉnh thoảng lại thèm này. Tuyệt vời nhất.

Hơi thở hóa thành làn khói trắng trong không khí lạnh giá giữa mùa đông. Hầu hết học sinh đều ở trong các tòa nhà có hệ thống sưởi, nên bên ngoài gần như không có ai. Học viện Kira thật đẹp. Tôi vừa đi dạo bên bờ hồ từng xuất hiện trong anime, vừa thưởng thức phong cảnh. Tôi mua một chai trà rang nóng từ máy bán hàng tự động gần nhà thuyền. Tôi ôm chai nhựa vào hai lòng bàn tay để sưởi ấm những ngón tay đã lạnh cóng. Đúng lúc đó, từ một nơi cách đó không xa, vọng lại những giọng nói có vẻ không mấy ôn hòa.

“Đừng có chạy, Sasaki. Mày coi thường bọn tao đấy à?”

Vài nam sinh đang vây quanh một nam sinh khác. Người bị vây là một cậu trai cao lớn với mái tóc bù xù. Chính là nhân vật chính của Kimi Aru, Sasaki Rentarou.

“Tôi đâu có... coi thường mọi người đâu...”

Cậu ta có vẻ bối rối. Những kẻ xung quanh Rentarou là những người đã học tại đây từ thời Tiểu học, nói cách khác, đều là học sinh nội bộ.

“Tao biết rồi nhé, nhà mày ở trong một khu chung cư gỗ tồi tàn đúng không?”

“Mày không thấy xấu hổ à? Phiền phức thật đấy, một đứa như mày lại đến học viện này.”

“Một đứa nghèo như mày vào đây sẽ làm mất đi phẩm giá của Học viện Kira đấy, biết không?”

Tôi ngạc nhiên. Bọn họ thường ngày trong lớp đều là những đứa trẻ trầm tính. Toàn là những học sinh nội bộ có ấn tượng là những thanh niên tốt, ăn mặc chỉnh tề, lúc nào cũng khúm núm trước mặt tôi, Izumogawa và Sakurakouji.

Rentarou trông có vẻ cay đắng, nhưng cậu ta vẫn chịu đựng mà không phản bác.

“Thôi học đi. Mày cứ ở lại học viện này thì phiền phức lắm.”

“Mày cũng đâu có trả học phí, đúng không?”

Tôi nên làm gì đây? Nên ra mặt can thiệp? Hay cứ thế làm như không thấy?

“Biến đi. Chướng mắt quá.”

Một trong số các nam sinh giẫm lên đôi giày thể thao mà Rentarou đang đi. Tôi biết. Đôi giày đó là món quà mà cha mẹ cậu ấy tặng nhân dịp nhập học. Trong anime Kimi Aru, có một cảnh cậu không nỡ vứt đi đôi giày đã sờn rách mà trân trọng cất giữ nó. Theo thiết lập, cha cậu đã mất việc do công ty phá sản. Hiện tại, ông đang làm nhiều công việc bán thời gian để gồng gánh gia đình. Ban ngày sắp xếp hàng hóa ở siêu thị, ban đêm làm bảo vệ. Đó là món quà ông mua bằng số tiền dành dụm được. Thấy nó bị chà đạp, tôi bất giác lao ra.

Trong lúc chạy, bộ tóc giả tuột ra và bay đi đâu mất. Tôi ném chai nhựa đang cầm trong tay, nó bay trúng đầu tên nam sinh đang giẫm lên giày của Rentarou.

“Á...!?

Tên nam sinh ôm đầu, mặt nhăn nhó vì đau. Tất cả những người có mặt ở đó đều quay lại nhìn tôi. Rồi họ lộ vẻ kinh ngạc tột độ. Ai nấy đều bối rối trước sự xuất hiện của tôi.

“Jougasaki-san!?”

Tôi lườm đám học sinh nội bộ. Dường như chúng đã nhận ra cơn giận của tôi đang hướng về phía chúng. Ở học viện này, kẻ nào làm Jougasaki Akuto phật lòng sẽ không thể có một cuộc sống học đường yên ổn. Nhưng có vẻ không ai hiểu tại sao tôi lại tức giận.

Tôi chạm mắt với Rentarou. Cậu ta trông ngạc nhiên, nhưng không hề sợ hãi. Trông có vẻ chết lặng thì đúng hơn.

“Sasaki Rentarou, phải không nhỉ?”

Tôi thử lên tiếng gọi cậu ta. Một câu trả lời uể oải vang lên.

“Cậu biết tên tôi sao?”

“Đương nhiên.”

Bởi vì cậu là nhân vật chính trong tác phẩm mà tôi vô cùng yêu thích.

Chắc cậu không biết đâu, nhưng tôi đã từng đồng cảm sâu sắc với cậu, và khi cậu khóc lúc biết Hayama Haru qua đời, tôi cũng đã khóc cùng cậu trước màn hình.

“Tôi là Jougasaki Akuto.”

“Chuyện đó thì tôi biết. Cậu nổi tiếng mà.”

“Vậy thì nhanh gọn. Chúng ta làm bạn đi.”

“Bạn bè, ư?”

“Đúng vậy. Nếu làm bạn với tôi, bọn họ sẽ không còn nhắm vào cậu như thế này nữa. Vì ở học viện này, tôi rất đáng sợ.”

Tôi quay lại nhìn đám học sinh nội bộ, chúng giật mình lùi lại.

“Thế nào, có muốn làm bạn không?”

“À, vâng. Nếu cậu đã nói vậy.”

“Với lại, cứ nói chuyện bình thường là được. Đừng dùng kính ngữ.”

Hài lòng với câu trả lời của Rentarou, tôi lên tiếng với đám học sinh nội bộ.

“Chuyện là vậy đấy. Rentarou-kun ở đây là bạn của tôi. Nên các cậu hiểu rồi chứ. Kẻ nào khuyên cậu ấy thôi học, tôi sẽ không tha đâu.”

Nếu Rentarou thực sự thôi học thì các người tính sao đây? Cốt truyện của Kimi Aru sẽ sụp đổ từ gốc rễ mất. Rentarou và Hayama Haru sẽ không thể gặp nhau nữa. Trong khi hai người họ cần phải được hạnh phúc.

Đôi mắt tam bạch của tôi khiến người khác sợ hãi hơn tôi tưởng. Đám học sinh nội bộ nín thở, mặt mày trông như sắp khóc.

“Không ngờ cậu ấy lại là người quen của Jougasaki-san!”

“Bọn em không biết ạ!”

Chúng bắt đầu biện minh như thể đang cầu xin sự tha thứ. Tôi ngắt lời chúng.

“Được rồi. Thôi đủ rồi, mọi người về đi.”

Trông chúng có vẻ nhẹ nhõm rồi chạy về phía tòa nhà học viện. Tại hiện trường chỉ còn lại tôi và Sasaki Rentarou.

“Ừm, cảm ơn nhé, Jougasaki... kun?”

Cậu ta vừa gãi mái đầu bù xù vừa nói lời cảm ơn. Tôi nhặt chai trà bị lăn lóc trên đất lên.

“Tôi cứu cậu cũng là do tình thế thôi. Thấy đôi giày đó bị giẫm lên, tôi thấy bực mình.”

Đôi giày thể thao màu trắng của cậu ta còn hằn nguyên vết giày. Món quà nhập học hẳn là mua vào khoảng mùa xuân, vậy nên cũng sắp được một năm rồi. Nó không còn mới nữa.

“Cậu nổi giận vì đôi giày này sao? Tại sao vậy?”

“Vì tôi có cảm giác như một thứ quan trọng đã bị chà đạp.”

“Hôm trước, cậu có ở trước nhà ga đúng không, Jougasaki-kun?”

“Lúc đó cảm ơn cậu nhé. Cậu đã nhặt giúp tôi tờ rơi bị bay đi. Chuyện hôm nay, cứ coi như là tôi trả ơn cho ngày hôm đó cũng được.”

“Ra vậy. Đúng là nên đối tốt với người khác nhỉ?”

Tiếng chuông của Học viện Kira vang vọng khắp khuôn viên. Giờ nghỉ đã kết thúc.

“Chào nhé, Rentarou-kun.”

Tôi hướng về phía tòa nhà học viện.

“Jougasaki-kun, cảm ơn cậu, thật sự đấy.”

Cậu ta vẫy tay về phía tôi.

Xem ra, nhân vật chính và nhân vật phản diện đã trở thành bạn bè bên bờ hồ. Một diễn biến khác xa so với câu chuyện của Kimi Aru. Nhưng nếu lúc đó tôi làm ngơ, chắc chắn tôi sẽ hối hận. Nên tôi muốn tin rằng như vậy là tốt rồi.

Tuy nhiên, khi bình tĩnh lại, tôi lại thấy bất an. Nếu chúng tôi xây dựng một mối quan hệ thân thiện, làm sao cậu ta có thể thân thiết với Hayama Haru được đây?

Cấu trúc câu chuyện của Kimi Aru là nhân vật chính và nữ chính nương tựa vào nhau để chống lại sự bạo ngược của nhân vật phản diện, và từ đó tình cảm thân thiết nảy sinh. Cũng có thể nói, Thần Biên Kịch đã tạo ra nhân vật phản diện như một công cụ để kéo gần khoảng cách của họ lại. Hành động của tôi đã đi chệch khỏi kế hoạch của Thần, và thế giới này, từ đây sẽ đi về đâu?