Góc nhìn của Hayama Haru
Bộ đồng phục của khối cấp ba Học viện Kira là bộ đồng phục dễ thương nhất thế giới. Nó được may bằng chất liệu cao cấp, chỉ sắm một bộ thôi cũng đã tốn một khoản tiền không nhỏ. Thật may mắn, tôi đã có thể mặc bộ đồng phục này mà không làm ảnh hưởng đến tài chính gia đình. Đó là nhờ vào chế độ miễn toàn bộ học phí và các chi phí khác cho những học sinh có thành tích cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh.
Buổi sáng ngày khai giảng, tôi đứng trước gương ngắm lại bộ đồng phục của mình.
"Haru, con xinh lắm."
Dì Hayama Rio của tôi nói.
"Đứa bé tí hon ngày nào mà giờ đã lớn thế này rồi."
"Dì Rio cũng mau thay đồ đi. Kẻo muộn làm đấy."
Dì ấy vẫn đang mặc đồ ngủ, cũng chưa trang điểm. Tối qua dì về muộn vì tăng ca nên có vẻ đang thiếu ngủ.
"Dì không muốn đi làm đâu. Chỉ muốn ở nhà ngủ thôi."
"Con cũng sẽ cố gắng, nên dì Rio cũng cố lên đi."
"Dì ghen tị với Haru quá. Ước gì được quay lại thời trung học."
Dì Rio bắt đầu mè nheo. Đối với tôi, dì vừa là người thay thế mẹ, lại vừa giống như một người chị phiền phức. Dì vốn không giỏi nấu ăn, giặt giũ và dọn dẹp. Từ khi biết nhận thức, phần lớn việc nhà của gia đình Hayama đều do tôi đảm nhiệm.
Khi tôi đỗ kỳ thi tuyển sinh vào khối Cao trung của Học viện Kira, dì Rio đã vui mừng từ tận đáy lòng. Dì ấy còn khoe với cả đồng nghiệp ở công ty. Dù hơi ngượng nhưng tôi cảm thấy rất tự hào. Chỉ cần là học sinh của Học viện Kira, bạn sẽ được mọi người trong vùng nể trọng. Đồng phục của Học viện Kira là niềm mơ ước của tất cả mọi người, và ai cũng mường tượng ra một cuộc sống học đường ở đó sẽ lộng lẫy và tuyệt vời đến nhường nào.
"Hôm nay dì lại phải đến một nơi làm việc toàn các ông chú thôi. Còn Haru thì hãy tìm một đối tượng tuyệt vời ở trường đi nhé. Chắc chắn có rất nhiều cậu ấm con nhà giàu đấy. Thích thật. Ước gì dì cũng có một cuộc gặp gỡ định mệnh."
Vừa thở dài, dì Rio vừa đi về phía phòng rửa mặt. Dì phải trang điểm, thay comple rồi đến công ty.
"Dì Rio vẫn còn trẻ mà. Đời còn dài. Chắc chắn sẽ có một cuộc gặp gỡ tuyệt vời thôi."
Đúng vậy. Đời người còn dài.
Người ta nói rằng tuổi thọ trung bình của phụ nữ Nhật Bản là khoảng tám mươi bảy tuổi. Cái chết vẫn còn xa lắm. Trừ khi quá xui xẻo. Ví dụ như gặp tai nạn giao thông, hoặc mắc phải một căn bệnh nan y.
Chúng tôi sửa soạn xong và cùng nhau ra khỏi nhà. Tôi chia tay dì Rio ở trạm xe buýt giữa đường, rồi đi bộ đến Học viện Kira. Trên sườn dốc có một chiếc ghế dài, từ đó có thể nhìn bao quát cả Thị trấn Natsume nơi tôi sống. Ánh nắng ban mai trong trẻo đang rọi xuống khắp thế gian.
Phía cuối con đường rợp bóng cây xinh đẹp, cổng chính của Học viện Kira dần hiện ra. Có rất nhiều học sinh được xe hơi đưa đón. Quả không hổ là ngôi trường quy tụ giới nhà giàu. Toàn là xe sang trông như xe của người nổi tiếng. Thật không thể tin nổi. Một thường dân như tôi liệu có được theo học ở một ngôi trường như thế này không? Tôi từng nghe bạn bè đồn rằng những người nhập học giữa chừng từ khối cấp hai hay Cao trung sẽ bị các học sinh nhà giàu đã theo học từ khối Tiểu học đối xử lạnh nhạt. Tôi thấy lo lắng. Cuộc sống học đường của mình sẽ ra sao đây? Liệu mình có kết bạn được không? Liệu mình có theo kịp bài vở của mọi người không?
Bước qua cổng chính là một hàng cây anh đào đang nở rộ. Một cảnh tượng tuyệt vời. Nếu khuôn viên trường được mở cửa cho công chúng, nơi đây chắc chắn sẽ trở thành một địa điểm ngắm hoa anh đào nổi tiếng, mỗi năm đều tấp nập du khách.
Một nam sinh có ánh mắt trông dữ tợn đang đứng cạnh cây anh đào. Đôi mắt sắc như dao găm. Mái tóc rẽ ngôi ba-bảy bết chặt vào đầu. Gương mặt trông quen quen, nhưng tôi không thể nhớ ra được. Cậu ta gầy gò và thấp hơn hẳn so với người thường. Cậu ta khoanh tay, lặng lẽ quan sát những học sinh đang đi qua cổng chính.
Tôi và nam sinh đó chạm mắt nhau. Cậu ta mở to mắt, rồi ngay lập tức nhìn đi chỗ khác. Trong một thoáng, dường như trên gương mặt cậu ta hiện lên một biểu cảm phức tạp, không ra vui cũng chẳng ra buồn.
Cậu ta lập tức quay lưng và bước về phía tòa nhà chính. Những học sinh có vẻ là học sinh cũ, khi thấy bóng dáng cậu ta, đều vội vàng né sang một bên như để nhường đường.
Dù hơi bận tâm, nhưng giờ không phải lúc để ý chuyện đó. Hội trường tổ chức lễ khai giảng ở đâu nhỉ? Có một tấm biển chỉ dẫn được đặt sẵn, nên tôi đi theo nó. Gió thổi qua làm những cánh hoa anh đào bay lên, xoay tròn trong không trung như đang khiêu vũ. Hệt như cuộc đời bị số phận trêu đùa.
Đời người còn dài. Năm nay, tôi tròn mười sáu tuổi.
Từ giờ trở đi, mình sẽ còn trải qua biết bao nhiêu chuyện.
Sống một tuổi thanh xuân trọn vẹn, trưởng thành, đi làm, kết hôn hoặc không. Sinh con, nuôi con. Cứ thế vừa cười vừa khóc mà già đi. Một cuộc đời bình thường như vậy, mình cũng sẽ có.
Đã có một thời.
Tôi cũng từng nghĩ như vậy.