Dòng thời gian nơi cô ấy vẫn còn sống!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kyoukai Senjou no Horizon

(Đang ra)

Kyoukai Senjou no Horizon

Kawakami Minoru

Việc tái tạo lịch sử diễn ra suôn sẻ cho đến năm 1413 sau Công nguyên, khi một cuộc chiến nổ ra ở Thần Quốc. Điều này khiến Thần Quốc Hài Hòa đổ bộ xuống thế giới ban đầu.

26 30

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

47 104

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

18 79

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

(Đang ra)

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

131313

"Ừm… tôi biết một chút thôi."

115 1521

Dân Mạng Mắng Ta Là Phế Vật, Ta Khen Hắn Nhìn Người Chuẩn Thật

(Đang ra)

Dân Mạng Mắng Ta Là Phế Vật, Ta Khen Hắn Nhìn Người Chuẩn Thật

Vân Thượng Đại Thúc (云上大叔)

Pha trộn giữa hiện thực mạng xã hội và hệ thống ảo tưởng, khiến độc giả vừa thấy quen thuộc, vừa thấy thú vị.

20 34

Act 1 - 4/2

Tôi giấu một hộp bánh kẹo dưới gầm giường, thỉnh thoảng lại bỏ tiền vào đó, và giờ đã tích cóp được gần một triệu yên. Một khoản tài sản giấu giếm đáng nể. Sau khi nhà Jougasaki sụp đổ, khoản tiền này chắc chắn sẽ hữu dụng. Trong một thời gian, tôi có thể dùng nó để trang trải chi phí ăn ở, đi lại. Tôi không muốn đám người hầu biết về sự tồn tại của nó. Sau khi gia tộc lụn bại, có khả năng tôi sẽ bị những người hầu quay lưng trở thành kẻ thù và tịch thu mất.

“Từ giờ, tôi nghĩ mình sẽ tự dọn dẹp phòng.”

Tôi tuyên bố với người phó quản gia Onoda. Phòng của tôi có cả nhà vệ sinh và bồn rửa mặt, nên cũng cần phải dọn dẹp cả khu vực đó nữa. Vì kiếp trước tôi đã từng sống một mình nên việc này không có gì phiền toái.

Dọn dẹp xong, tôi mang máy hút bụi và xô đựng giẻ lau đến phòng quản lý đồ dùng.

“Mọi người vất vả rồi ạ.”

Mỗi lần đi ngang qua người hầu, tôi lại buột miệng nói thế, một thói quen không sao sửa được. Lần nào họ cũng nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc rồi đứng hình.

Nhắc mới nhớ, người cha hiếm khi về nhà của tôi đã bắt đầu ghé qua dinh thự mỗi tuần một lần. Vừa đấu cờ vua trong thư phòng, Jougasaki Houou vừa hút xì gà, uống whiskey hoặc brandy.

“Chuyện quyên góp sao rồi ạ?”

Tôi vừa nhìn bàn cờ vừa hỏi.

“Chuyện gì?”

“Chẳng phải cha đã nói nếu bản kế hoạch con trình lên có vẻ ra tiền thì cha sẽ tài trợ vốn sao?”

“Đang xem xét. Cứ chờ đi.”

“Cha nghĩ con đã chờ bao nhiêu tháng rồi?”

“Ồn ào. Muốn chết à.”

Sau một hồi suy nghĩ đăm chiêu, Jougasaki Houou di chuyển một quân cờ rồi gọi quản gia Setomiya.

“Tao muốn ăn thịt.”

Chỉ một câu ra lệnh như vậy, đầu bếp đã nướng và mang bít tết lên. Cha tôi vừa lườm bàn cờ, vừa ngấu nghiến miếng bít tết tái còn rỉ máu.

“Mày đang học ở Học viện Kira, đúng không.”

“Vâng.”

“Có chơi với đứa nào không?”

“Gần đây con có một người bạn là học sinh ngoại trú.”

Đó là Sasaki Rentarou.

“Nó chỉ đang cố lấy lòng mày thôi. Vì mày là người nhà Jougasaki nên nó mới giả vờ làm bạn để tiếp cận.”

“Không phải vậy đâu ạ.”

“Chắc chắn là vậy.”

“Xin cha rút lại lời nói. Cậu ấy không phải người như vậy. Con biết rõ mà.”

Cha nghĩ con đã xem đi xem lại anime Kimi Aru bao nhiêu lần rồi hả? Cậu ấy là người đã dũng cảm đối đầu với những trò quấy rối liên tục của Jougasaki Akuto đấy.

“Hừ. Mày chỉ đang bị nó lừa thôi.”

Cha tôi cười nhạo. Tôi thở dài. Tốt nhất là nên bỏ ngoài tai. Nếu tôi là một kẻ nhiệt huyết thuần túy, tôi đã phản bác lại vì danh dự của bạn mình. Nhưng, tôi lại nhớ về những ngày tháng làm nhân viên văn phòng và nghĩ thế này: Thôi nào, bình tĩnh lại. Chẳng phải mày cần moi tiền quyên góp từ cái người đang ngồi trước mặt đây sao? Cứ mỉm cười cho qua chuyện là được. Dù có điều muốn nói, cũng phải nén lại và chịu đựng. Đó là cách sống của tôi ở kiếp trước. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, và lẳng lặng di chuyển quân cờ.

Tháng Hai đến, những ngày lạnh giá kéo dài. Buổi sáng, khi tôi lên xe để đến trường, tuyết bắt đầu rơi và đập vào kính chắn gió. Ngay cả trong một ngày như thế này, chỉ cần ngồi trong xe có máy sưởi ấm áp là được đưa đến tận trường, thật tuyệt vời.

Vào ngày Valentine, Sakurakouji đã tặng sô-cô-la cho tôi và Izumogawa. Đó là sô-cô-la của một thương hiệu nổi tiếng nước ngoài. Trong giờ nghỉ, chúng tôi lén ăn sô-cô-la trong lớp và trò chuyện.

“Akuto-sama, ngài có mối quan hệ như thế nào với học sinh ngoại trú đó ạ?”

“Tôi cũng đang thắc mắc đây ạ.”

“Tôi mới quen gần đây thôi. Cậu ta là người tốt.”

Hai người họ có vẻ đang để tâm đến Sasaki Rentarou. Có lẽ là do tôi đã bắt đầu chào hỏi cậu ấy mỗi khi đi ngang qua trên hành lang. Nhưng dường như mọi hành động của tôi đều vô cùng nổi bật, chỉ cần vẫy tay nhẹ một cái là xung quanh đã xôn xao. Có lẽ tôi nên hạn chế tỏ ra thân mật. Tôi vẫn còn bị ám ảnh bởi những tiếng xấu đã gây ra từ hồi tiểu học. Việc giao du với Rentarou có thể sẽ khiến danh tiếng của cậu ấy bị ảnh hưởng theo.

“Tôi không có ấn tượng tốt về cậu học sinh ngoại trú đó. Từ trước tôi đã để ý đến vẻ ngoài luộm thuộm của cậu ta rồi ạ.”

“Vì tóc cậu ta lúc nào cũng rối bù.”

“Thợ làm tóc cho cậu ta có vấn đề ạ. Chẳng phải kiểu tóc đó trông như của một người không chuyên cắt hay sao?”

“Đương nhiên rồi. Vì cậu ta tự dùng kéo cắt mà. Nghe nói lúc cắt phía sau, cậu ta còn nhờ em trai và em gái giúp nữa.”

Tôi nhớ ra trong Kimi Aru có một cảnh như vậy. Đó là một phân cảnh mô tả cuộc sống thường ngày của nhân vật chính.

“Tự mình cắt tóc, thật là man rợ…”

“Học sinh ngoại trú nào cũng như vậy cả sao ạ?”

“Không, thông thường thì người ta sẽ đến tiệm làm tóc hoặc tiệm cắt tóc. Trường hợp của cậu ấy là tự cắt tóc để tiết kiệm tiền.”

“Tuy nhiên, vấn đề không chỉ ở vẻ ngoài. Nghe nói học sinh ngoại trú đó còn ngủ gật trong giờ học nữa. Đó là hành vi không thể chấp nhận được của một học sinh Học viện Kira.”

“Tôi đồng ý ạ. Ngủ gật trong giờ học, thái độ sống thật không ra làm sao.”

“Hồi tiểu học tôi cũng hay ngủ gật mà.”

“Akuto-sama thì không sao ạ.”

“Người ta cũng nói trẻ con ngủ nhiều sẽ mau lớn, nên việc ngủ gật trong giờ học cho đến bậc tiểu học nên được khuyến khích ạ.”

“Hai người lúc nào cũng bênh vực tôi nhỉ…”

Tôi thực sự lo cho hai người đấy.

“Chuyện ngủ gật thì bỏ qua cho cậu ấy đi. Cậu ấy phải dậy sớm mỗi sáng để giao báo. Cậu ấy thức dậy lúc mọi người còn đang ngủ để đi giao báo cho hàng xóm. Tôi nhớ chắc chắn là có thiết lập như vậy.”

“Thiết lập?”

“Thiết lập là sao ạ?”

“Tóm lại, dù cậu ấy có ngáp hay ngủ gật trong giờ học, tôi mong hai người hãy nhìn cậu ấy bằng ánh mắt bao dung.”

“Tôi hiểu rồi. Nếu Akuto-sama đã nói đến vậy, chúng tôi sẽ chấp nhận cậu học sinh ngoại trú đó.”

Izumogawa làm vẻ mặt như một quý công tử đang sầu não. Sakurakouji vừa dùng đầu ngón tay xoắn lọn tóc dọc của mình vừa hỏi.

“Mà thưa Akuto-sama, giao báo là gì vậy ạ? Tại sao cậu ấy lại phải làm việc đó mỗi sáng?”

Là một tiểu thư khuê các, cô ấy dường như không biết đến sự tồn tại của việc giao báo.

“Giao báo là một loại công việc. Tức là Rentarou mỗi sáng đều đi làm rồi mới đến trường.”

“Trời ơi! Đi làm ạ. Mỗi sáng đều làm như vậy thì làm sao chuyên tâm học hành được. Thiệt tình, cậu ta đang nghĩ gì không biết.”

“Rentarou học giỏi hơn chúng ta, lúc nào cũng đứng nhất còn gì. Cậu ấy vừa giao báo vừa học hành, thật đáng nể phải không.”

“Tại sao cậu ấy lại phải đi làm ạ? Dù sao thì cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ mà.”

“Chắc là do hoàn cảnh gia đình. Chỉ có một điều tôi có thể nói. Đó là hai người và cả tôi nữa, đều rất may mắn.”

Hai người họ không biết đến sự nghèo đói. Kiếp trước, tôi cũng có một thời gian không có tiền. Đó là lúc tôi còn là sinh viên đại học. Vì chuyện gia đình nên tiền trợ cấp bị cắt, tôi phải tự đi làm thêm để trả tiền điện nước và tiền thuê nhà. Có những lúc tôi thèm ăn mì ramen đến mức cứ đi đi lại lại trước cửa tiệm, nhưng cuối cùng đành ngậm ngùi từ bỏ để tiết kiệm. Nhưng tôi nghĩ mình vẫn còn may mắn chán. Người bạn thực sự không có tiền của tôi đã phải uống nước máy để chống chọi với cơn đói. Vì không trả được tiền ga, vòi sen không có nước nóng, cậu ấy phải tắm bằng nước lạnh. Cậu ấy được bạn bè trong trường đại học cho những mẩu bánh vụn, và đó là bữa ăn duy nhất trong ngày để duy trì sự sống.

“Chúng ta rất may mắn. Chúng ta nên sống với ý thức đó. Trên đời này, có những đứa trẻ không được như vậy.”

Izumogawa và Sakurakouji tỏ ra bối rối.

“Thưa Akuto-sama, tôi không hiểu. Chúng ta sinh ra trong những gia đình đặc biệt.”

“Phải đó ạ. Chúng ta không cần phải bận tâm đến những kẻ hạ đẳng đâu ạ.”

“Nếu không thay đổi suy nghĩ ngay từ bây giờ, chúng ta sẽ bị cô lập đấy.”

Tôi thử cảnh báo như vậy, nhưng có lẽ tôi không cần phải lo lắng cho tương lai của hai người này. Kẻ bị hủy diệt chỉ có Tập đoàn Jougasaki, còn gia đình họ vẫn sẽ vững vàng. Họ có đủ tài sản để ăn chơi đến hết đời mà.

“Mà, thôi kệ đi. Quên chuyện đó đi.”

Tôi bắt đầu cảm thấy hơi xấu hổ về những gì mình vừa nói. Tuy nhiên, Izumogawa và Sakurakouji lại nhoài người về phía tôi.

“Không đâu ạ, Akuto-sama. Nếu ngài nói rằng chúng ta nên làm vậy, thì tôi nghĩ chúng ta nên thay đổi suy nghĩ của mình.”

“Tôi cũng đồng ý ạ. Mọi lời nói của Akuto-sama đều nên được ghi vào từ điển, và từ khi thế giới này được sinh ra, chưa một lần nào Akuto-sama nói sai điều gì ạ.”

“V-vậy sao?”

Hai đứa này có ổn không vậy? Hay là họ đã bị tẩy não để coi lời nói của tôi là tuyệt đối?

“Sasaki Rentarou là một người mà người ta hay gọi là sinh viên nghèo vượt khó. Hai người cũng vậy, nếu gặp lúc cậu ấy khó khăn thì hãy giúp đỡ nhé.”

“Tôi đã rõ.”

“Tất nhiên rồi ạ.”

Sau khi xác nhận hai người đã gật đầu, tôi bỏ viên sô-cô-la như viên ngọc vào miệng. Vài năm nữa, khi nhà Jougasaki sụp đổ, tôi sẽ không còn được ăn những thứ như thế này nữa. Phải tận hưởng ngay từ bây giờ mới được.

---

Giờ nghỉ chiều, tôi lẻn ra khỏi lớp và đi dạo. Ở một góc của Học viện Kira có một khu vườn bách thảo, với một nhà kính bằng kính. Nơi này cách xa khu học xá nên ít khi có học sinh ghé qua.

Khi bước vào nhà kính, một không gian rộng lớn với giếng trời hiện ra, nhiệt độ và độ ẩm luôn được duy trì ổn định ngay cả trong mùa đông. Cây cối cao lớn mọc san sát nhau trông như một khu rừng rậm nhỏ, và khi hít một hơi thật sâu mùi của đất và hương thơm tươi mát của lá cây, tôi lại nhớ về những lần giúp ông bà làm đồng ở kiếp trước. Nhà ông bà tôi ở một vùng quê hẻo lánh, và việc đi tàu shinkansen đến đó vào kỳ nghỉ hè là niềm vui thời thơ ấu của tôi. Một ngày nào đó nếu bị đuổi khỏi thị trấn, có lẽ sống ở nông thôn trồng rau cũng là một ý hay. Lúc đó, Hayama Haru sẽ ra sao? Liệu tôi có cứu được cô ấy khỏi bệnh bạch cầu không?

Nhân tiện, nhà kính này cũng xuất hiện trong anime Kimi Aru. Một ngày nọ sau giờ học, Rentarou và Hayama Haru đã chạy trốn vào khu vườn bách thảo này để thoát khỏi trò quấy rối ác ý của Jougasaki Akuto. Đó là một tình tiết diễn ra trước khi Hayama Haru phát bệnh bạch cầu, nên chắc là sự kiện xảy ra vào khoảng mùa hè năm nhất cấp ba của họ. Cả hai nấp sau lùm cây, cố gắng đợi cho Jougasaki Akuto và đồng bọn đi qua.

---

“Nó trốn đi đâu rồi! Này, Izumogawa! Tìm thấy thì lôi nó đến đây! Tao sẽ dùng kéo cắt nát đồng phục của nó ra! Sakurakouji! Canh chừng ở ngoài! Nếu có ai đến thì đuổi đi!”

---

Jougasaki Akuto nói với vẻ mặt như ác quỷ.

Hai người họ thoát ra ngoài bằng cửa sau, nhưng cảm nhận được sự hiện diện của đám tay sai đã chặn đường từ trước, họ liền mở một cánh cửa gần đó và trốn vào trong. Đó là một nhà kho để dụng cụ làm vườn. Chính là cánh cửa kim loại được lắp đặt trên bức tường bên ngoài phía sau nhà kính.

---

“Chết tiệt! Chúng nó chạy đi đâu mất rồi!”

---

Giọng chửi rủa của Jougasaki Akuto. Khi bóng dáng của chúng đã xa dần và biến mất, Rentarou và Hayama Haru thở phào nhẹ nhõm. Đó là một cảnh tôi đã xem đi xem lại nhiều lần trong anime. Việc tái hiện lại trong đầu thật dễ dàng.

Nhân tiện, hay là mình thử đến xem nhà kho mà hai người họ đã trốn vào. Cái mà người ta hay gọi là hành hương đến thánh địa.

Tôi bước ra ngoài từ cửa sau của tòa nhà. Bên trong nhà kính, nhiệt độ và độ ẩm được duy trì ở mức dễ chịu, nhưng bên ngoài thì gió lạnh đang thổi. Ngay cạnh cửa sau là một cánh cửa kim loại gỉ sét. Chắc chắn đây là nhà kho mà Rentarou và các bạn đã trốn trong anime. Bên trong không có cửa sổ nên khá tối, nhưng khi tôi bật công tắc trên tường, một bóng đèn đã chiếu sáng.

“Tuyệt vời! Y hệt như bức tranh bối cảnh!”

Dụng cụ làm vườn được chất đống trong một không gian rộng khoảng tám chiếu. Có những chiếc xẻng dính đầy bùn, những cuộn vòi nước, chậu hoa và những mảnh giẻ rách không rõ dùng để làm gì. Cánh cửa kim loại có lẽ là loại tự động đóng, nó đã đóng sầm lại sau lưng tôi.

Không gian này đúng y hệt như bố cục trong anime. Tập phim mà hai người họ trải qua ở đây được người hâm mộ Kimi Aru gọi là tập phim thần thánh. Bởi vì chính tình tiết này đã giúp hai người họ xích lại gần nhau hơn và bắt đầu ý thức về đối phương.

Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện diễn ra ở nơi này. Diễn xuất của [nàng] vô cùng chân thực.

---

“Có vẻ chúng ta đã qua mặt được họ rồi.”

“Chắc là ổn rồi nhỉ? Để tớ ra ngoài xem sao.”

---

Rentarou đặt tay lên tay nắm của cánh cửa kim loại.

Tuy nhiên, tai họa lại liên tiếp ập đến với hai người họ.

---

“Ơ?”

“Có chuyện gì vậy?”

“Cửa không mở được.”

---

Rentarou cố gắng vặn tay nắm cửa nhưng nó không xoay. Cánh cửa kim loại đã xuống cấp trầm trọng. Khi Rentarou dùng thêm sức để lay tay nắm cửa, nó tuột ra.

Hai người sững sờ. Cánh cửa kim loại không còn tay nắm giờ chỉ là một tấm kim loại phẳng lì. Không thể mở ra, cả hai đã bị nhốt lại.

Họ đã phải trải qua một khoảng thời gian dài ở nơi này. Đâm vào cửa cũng vô ích. Kêu cứu cũng không ai đến. Hai người họ giết thời gian bằng cách nói chuyện về gia đình, về tương lai, về món ăn yêu thích và những cuốn sách yêu thích. Khoảng cách trong tim họ dần thu hẹp lại khi họ hiểu thêm về hoàn cảnh của nhau. Bốn tiếng sau, họ mới được giải cứu. Nhờ một nhân viên của trường tình cờ đi ngang qua, hai người họ đã được cứu thoát.

“Nhớ quá đi. Muốn xem lại tập đó ghê.”

Lần cuối cùng tôi xem anime Kimi Aru là ở kiếp trước, nên cảm giác như đã hơn mười ba năm rồi, nhưng tôi vẫn có thể nhớ được đến từng khung hình. Sau khi nhìn quanh nhà kho một lượt với tâm trạng hoài niệm, tôi xốc lại tinh thần.

Thôi, quay lại lớp học nào. Tôi vặn tay nắm cửa kim loại để mở. Nó không hề nhúc nhích. Tay nắm cửa không xoay được. Cánh cửa kim loại này được thiết kế để kéo vào trong. Tôi thử dùng thêm một chút sức để vặn tay nắm. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, trong tay tôi là cái tay nắm cửa đã bị tuột ra.

Tôi có cảm giác quen thuộc với tình trạng này. Tôi vừa mới tái hiện nó trong đầu xong. Nó giống hệt như sự việc mà Rentarou và Hayama Haru đã gặp phải trong anime Kimi Aru. Lẽ ra cái tay nắm cửa này phải tuột ra khi hai người họ cố gắng thoát khỏi nhà kho mới đúng. Có lẽ là do cách dùng lực, một chút thời điểm hay do thời tiết chăng. Dường như đến lượt tôi thì nó lại tuột ra.

Tại vị trí của tay nắm cửa, một trục vuông lòi ra. Tôi thử lắp lại tay nắm cửa vào đó, nhưng nó lại tuột ra ngay lập tức. Có lẽ một con ốc nào đó đã bị hỏng. Tay nắm cửa không thể cố định vào trục vuông, và không có cách nào để mở cửa từ bên trong.

“Có ai không!”

Tôi hét lớn nhưng không có ai trả lời. Cánh cửa kim loại đã trở thành một bức tường. Tôi thử đấm, đẩy, và lao cả người vào, nhưng tất cả đều vô ích.

“Này! Có ai ở đó không!?”

Điện thoại thông minh cũng không có sóng. Trong anime Kimi Aru hình như cũng vậy. Nếu Rentarou và Hayama Haru được cứu ngay lập tức thì sẽ chẳng có kịch tính gì, nên có lẽ nơi này đã được thiết lập là khu vực ngoài vùng phủ sóng.

“Tôi là Jougasaki Akuto đây! Tôi đang ở đây! Mở cánh cửa này ra!”

Không có ai đến giúp.

---

Vài giờ trôi qua.

Izumogawa và Sakurakouji chắc đang thắc mắc vì sao tôi lại bỏ buổi học chiều. Hồi tiểu học, việc không đến lớp là chuyện thường ngày, nhưng từ khi nhớ lại kiếp trước, tôi luôn đi học đầy đủ, nên có lẽ hai người họ đang tìm tôi.

Tôi kiểm tra đồng hồ trên điện thoại, trời đã gần tối. Tiếng chuông vang vọng khắp Học viện Kira khe khẽ vọng đến tai. Chiếc xe do Ootawara lái chắc đã đậu trước cổng trường. Chắc ông ấy đang tự hỏi tại sao chờ mãi mà tôi không ra.

“Akuto-sama biến mất rồi!”

“Chúng tôi đang tìm nhưng không thấy ạ!”

Tôi tưởng tượng cảnh Izumogawa và Sakurakouji đang chạy khắp nơi tìm tôi. Nhưng họ chắc chắn sẽ không thể có được thông tin gì về việc nhìn thấy Jougasaki Akuto. Bởi vì tôi đã đến đây trong bộ dạng cải trang với bộ tóc giả dài. Sẽ không có ai làm chứng rằng Jougasaki Akuto đã đi về phía vườn bách thảo. Tôi túm lấy bộ tóc giả và ném vào tường. Chỉ riêng hôm nay, việc cải trang này đã phản tác dụng.

Nhờ có ánh đèn mà tôi vẫn giữ được sự tỉnh táo. Nếu không có nó, bên trong nhà kho sẽ là một không gian tối đen như mực. Tôi bắt đầu thấy đói và khát. Cô đơn, buồn chán, và ở đây thật lạnh. Bốn phía là tường bê tông. Đập vỡ cũng không được.

“Này, có ai đó, đến đây đi…”

Cứ khoảng mười phút, tôi lại cất tiếng gọi ra ngoài. Không có ai trả lời. Tôi bắt đầu muốn đi vệ sinh. Trong đống dụng cụ làm vườn chất ở góc tường, tôi tìm thấy những túi chứa đầy lá mục và những cái xô. Tôi quyết định dùng chúng để làm một cái nhà vệ sinh tạm và giải quyết nhu cầu. Nhân tiện, trong anime, khi Rentarou và Hayama Haru bị nhốt, cũng có cảnh họ phải nhịn đi vệ sinh. May mắn là họ đã được cứu ra trước khi tình hình trở nên thảm hại.

Lạnh kinh khủng. Tôi lôi ra những mảnh giẻ rách và quấn quanh người. Những mảnh giẻ dính đầy bùn khô, mỗi khi cử động là bụi đất trắng lại bay lên. Dù có mùi đất, nhưng nó giúp tôi chống chọi được với cái lạnh.

“Ai đó, mau đến đây đi chứ…”

Ở nhà Jougasaki chắc cũng đang náo loạn. Có thể họ đang xem xét khả năng tôi bị bắt cóc. Trong anime, hai người kia được cứu sau bốn tiếng. Nhưng đó là do một nhân viên của trường tình cờ đến gần vườn bách thảo. Chắc đó là sự sắp đặt của kịch bản. Nếu không có sự sắp xếp của Thần Biên Kịch, có lẽ họ đã được tìm thấy muộn hơn nhiều. Nếu không may, có thể họ đã bị bỏ mặc ở đó trong nhiều ngày.

“Này, có ai đi ngang qua đây không…”

Thêm vài giờ nữa trôi qua.

Tôi đã phá kỷ lục của Rentarou và Hayama Haru từ lâu. Hai người họ còn có nhau để trò chuyện giết thời gian, còn tôi chỉ có một mình. Buồn chán không chịu nổi. Nơi này lạnh như một cái tủ đông. Dù đã quấn giẻ quanh người, cơ thể tôi vẫn run lên bần bật. Lạ thật. Trong anime, Rentarou và Hayama Haru đâu có thấy lạnh đến thế. À, ra là vậy. Tập đó là sự kiện vào mùa hè. Chắc chắn nhà kho lúc đó không lạnh lẽo như bây giờ.

Gay go rồi. Cứ thế này mình sẽ chết cóng mất. Đầu ngón tay tôi cũng đã mất cảm giác. Tôi kiểm tra đồng hồ trên điện thoại, đã gần nửa đêm. Bây giờ là tháng Hai. Nhiệt độ sẽ còn giảm nữa. Rạng sáng có khi còn xuống dưới không độ.

Chẳng lẽ mình sắp chết sao? Có lẽ cuộc đời mình sẽ kết thúc khi bị nhốt ở đây. Nếu tôi chết, Hayama Haru sẽ ra sao? Cô ấy sẽ lại đi theo kết cục giống như trong anime ư?

Phải chăng việc tôi bị nhốt lại ở đây cũng là do ý muốn của Thần Biên Kịch? Thế giới này có một nguyên tác. Còn tôi là một dị phân tử, một kẻ hành động để làm chệch hướng câu chuyện đó. Một sự tồn tại phản nghịch lại ý chí của Thần Biên Kịch. Để đưa câu chuyện quay trở về với quỹ đạo mà Thần đã tạo ra, có lẽ ngài đang muốn trừ khử kẻ ngáng đường này trong nhà kho. Tôi bắt đầu có suy nghĩ như vậy.

Ánh đèn chập chờn rồi tối đi. Có lẽ nguồn điện không ổn định, hoặc cũng có thể bóng đèn sắp cháy. Nó nhấp nháy liên hồi như thể đang chớp mắt, rồi bóng tối ập đến.

“Ai đó, cứu tôi với...”

Tôi nghiến chặt răng, cố gắng chịu đựng cái lạnh và nỗi bất an. Tôi không sợ chết. Dù gì đi nữa, tôi cũng đã có ký ức về việc chết đi một lần rồi. Điều tôi sợ hơn hết thảy là không thể cứu được [nàng]. Là giọng nói của [nàng] sẽ một lần nữa biến mất khỏi thế gian này.

“Ôi, Thần linh ơi. Con xin Người. Sau khi cứu được [nàng], con có chết cũng không sao cả. Nhưng bây giờ thì xin đừng mang con đi...”

Không được. Cứ ngồi yên thế này thì sẽ chết cóng mất.

Quyết tâm rồi, tôi đứng dậy.

“Thần linh ơi...!”

Tôi vớ lấy chiếc xẻng làm vườn, tự cổ vũ bản thân. Dồn hết sức bình sinh, tôi vung xẻng lên và tấn công cánh cửa kim loại. Một tiếng “keng” vang lên. Cán xẻng truyền một lực chấn động đến bàn tay, khiến các ngón tay tôi tê dại. Nhưng cánh cửa kim loại không hề suy suyển.

“Chết tiệt!”

Tôi vừa hét lên vừa bổ chiếc xẻng xuống lần nữa. Keng. Cũng chỉ có tiếng động vang lên mà thôi. Ngược lại, tay tôi còn đau hơn. Nhưng tôi vẫn tiếp tục tấn công cánh cửa. Dần dần, một nỗi phẫn uất trào dâng trong lòng.

“Tên biên kịch khốn kiếp! Tại sao cái kết lại như thế chứ!”

Tiếng kim loại dội lại. Tôi thật bất lực.

“Không còn cái kết nào khác sao! Không cần phải giết cô ấy cũng được mà!”

Tôi dùng hết sức đập mũi xẻng vào cánh cửa kim loại. Nhắm thẳng vào tấm sắt kiên cố đang chặn đường. Keng. Vẫn không được. Thôi bỏ đi. Cứ ngồi yên thì hơn.

“Cái gã biên kịch khốn nạn này! Tại sao lại giết cô ấy chứ! Tàn nhẫn quá! Chỉ vì đây là motip truyện về bệnh nan y ư!”

Tay tôi tê đến mức không cầm nổi xẻng nữa. Keng. Âm thanh dội lại. Keng. Âm thanh chứng tỏ sự bất lực. Keng. Tay tôi không còn chút sức lực nào, chiếc xẻng rơi xuống đất. Thôi bỏ đi. Phí sức vô ích. Làm thế này cũng chẳng được gì.

“Đừng có đùa nữa! Tao muốn thấy một cái kết có hậu cơ mà!”

Tôi nhặt chiếc xẻng lên, loạng choạng tấn công cánh cửa. Nhưng vì chẳng còn chút sức nào, chỉ có một tiếng “cạch” yếu ớt vang lên. Thảm hại đến mức tôi chỉ muốn bật khóc.

“Đừng có giỡn mặt tao, cái tên biên kịch khốn kiếp... Mày nghĩ giết nữ chính thì sẽ cảm động lắm sao... Ừ, đúng vậy... Tao đã cảm động đấy... Đã khắc sâu vào tim đấy... Nhưng như thế thì có quá đáng không... Xin đừng mang Hayama Haru đi... Tôi xin ông... Cứu cô ấy với... Cô ấy vẫn còn sống... Vẫn chưa biết rằng mình sắp chết đâu... Xin đừng mang cô ấy đi... Tôi xin ông...”

Tôi quỳ sụp xuống sàn. Hình ảnh Hayama Haru nằm yếu ớt trên giường bệnh, mái tóc rụng hết vì ảnh hưởng của thuốc chống ung thư, hiện lên trong tâm trí tôi. Thân hình gầy gò, chỉ còn da bọc xương. Ở dòng thời gian này, cô ấy cũng sẽ trở nên như vậy. Giọng nói của [nàng] sẽ biến mất. Không được. Tôi không thể chấp nhận điều đó.

Tôi nắm lấy chiếc xẻng, dùng nó như một cây gậy để đứng dậy. Tôi vung lên, chuẩn bị tấn công cánh cửa, dù biết rằng việc đó là vô ích.

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng người. Tiếng xôn xao của vài người. Dù qua lớp cửa kim loại tôi vẫn nghe rõ. Tôi ném chiếc xẻng đi, lao tới cánh cửa và gào lên hết sức.

“Bên này! Tôi bị nhốt ở trong! Cứu với!”

Sau vài giây im lặng, có tiếng đáp lại.

“Akuto-sama!”

“Ngài đang ở đâu ạ!?”

Là giọng của Izumogawa và Sakurakouji. Ngoài ra còn có tiếng của nhiều người lớn khác xen lẫn vào.

“Ở đây! Tôi đang ở trong nhà kho! Chỗ gần sau nhà kính!”

Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm rồi đập vào cánh cửa kim loại. Liên tục, liên tục. Để tạo ra tiếng động. Tôi nghe thấy tiếng bước chân của nhiều người đang đến gần. Một lúc sau, với một tiếng kẽo kẹt, cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra từ bên ngoài. Thật hụt hẫng. Từ phía ngoài có tay nắm cửa, thì ra nó lại dễ mở đến thế.

Gương mặt đầu tiên tôi nhìn thấy là của Izumogawa và Sakurakouji. Một cảm giác nhẹ nhõm ập đến khiến tôi khuỵu gối. Đằng sau hai người họ là những người có vẻ là nhân viên của học viện. Cả những người giúp việc của nhà Jougasaki cũng ở đó. Phó quản gia Onoda, quản gia Setomiya, và cả tài xế Ootawara nữa.

“Akuto-sama!”

Mọi người đồng thanh lên và chạy về phía tôi.

“Mang cáng lại đây!”

Setomiya ra chỉ thị. Bỏ cả dinh thự lại để đến đây có được không vậy? Nhân viên cứu thương tới, và tôi được đặt lên cáng. Một chiếc chăn được đắp lên người, hơi ấm của nó khiến tôi buồn ngủ.

Bên ngoài trời đã tối. Xe cứu thương đã đỗ ngay cạnh vườn bách thảo. Đèn hiệu màu đỏ xoay tròn chiếu sáng xung quanh. Tôi cảm thấy thật có lỗi vì đã làm to chuyện. Rất nhiều người đã được huy động để tìm kiếm tôi.

Có một học sinh với dáng người cao lêu nghêu. Tóc tai bù xù. Đó là nhân vật chính của câu chuyện, Sasaki Rentarou. Có lẽ vì đã nhớ lại rất nhiều chuyện về anime Kimi Aru trong nhà kho nên tôi đang nhìn thấy ảo giác chăng. Nhưng cậu ta là người thật. Khi tôi sắp được đưa lên xe cứu thương, Rentarou lại gần và cất tiếng hỏi.

“May quá, tìm thấy cậu rồi. Mọi người đã đi tìm Jougasaki-kun đấy.”

Izumogawa và Sakurakouji, những người đang đi sát bên tôi, nói chuyện với Rentarou.

“Cảm ơn cậu, Sasaki Rentarou. Nhờ thông tin của cậu mà chúng tôi đã tìm thấy Akuto-sama.”

“Thật tình, nếu cậu mà nhớ ra sớm hơn thì Akuto-sama đã không phải ở một mình cho đến tận giờ này.”

Sakurakouji đang lườm Rentarou.

“Thôi được, nể tình hôm nay, tôi sẽ cho qua. Này Rentarou, coi như tôi khen cậu một lần vậy.”

“À, ừm. Cảm ơn, Sakurakouji-san.”

Rentarou nở một nụ cười gượng.

Tôi tự hỏi họ đã trao đổi những gì trong lúc tôi bị nhốt, nhưng cơn buồn ngủ đã lên đến đỉnh điểm khi được quấn trong chăn. Nhân viên cứu thương đang đo huyết áp và thân nhiệt cho tôi. Có vẻ như tôi suýt bị hạ thân nhiệt. Cửa sau xe cứu thương đóng lại và chiếc xe bắt đầu lăn bánh, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

---

Tôi nhập viện tại Bệnh viện Seihakuryou vài ngày. Onoda kể cho tôi nghe sơ qua sự tình. Ngày hôm đó, tôi đột nhiên biến mất trong giờ nghỉ trưa, nhưng mọi người dường như nghĩ rằng tôi đã tự ý về sớm. Đến tối vẫn không thấy tôi trở về dinh thự Jougasaki, họ mới bắt đầu tìm kiếm. Có người còn cho rằng tôi đã bị ai đó bắt cóc, nên cảnh sát đã lập các chốt kiểm tra trong thị trấn. Đó là một tình huống hoàn toàn có thể xảy ra. Dù gì tôi cũng là cậu ấm nhà Jougasaki, việc một vụ án được lên kế hoạch nhằm mục đích đòi tiền chuộc cũng không có gì lạ. Họ đã cố gắng thu thập thông tin về những người nhìn thấy tôi, nhưng kỳ lạ là không một ai trông thấy cả. Cứ thế, trời sắp về khuya mà tung tích của tôi vẫn bặt tăm.

Tuy nhiên, sự việc đã có một bước ngoặt đột ngột. Nguyên nhân là do một học sinh ngoại trú đã gọi một cuộc điện thoại đến nhà Jougasaki.

“Em đã thấy Jougasaki-kun ở trường. Vào giờ nghỉ trưa ạ. Cậu ấy hình như đã đi về phía vườn bách thảo. Em xin lỗi vì đã liên lạc muộn. Em vừa mới biết là cậu ấy đang bị tìm kiếm. Không ngờ cậu ấy lại mất tích...”

Người gọi điện chính là Sasaki Rentarou. Thông tin cậu ta nhìn thấy tôi ngay lập tức được chia sẻ, Izumogawa và Sakurakouji đã gọi cậu ta ra và đưa đến học viện. Từ nhà Jougasaki, Onoda, Setomiya và những người giúp việc rảnh tay cũng đến hỗ trợ tìm kiếm. Họ đã tìm kiếm khu vực vườn bách thảo và cuối cùng đã tìm thấy tôi.

Mà kể cũng lạ, tôi đã đội tóc giả để cải trang khi đến vườn bách thảo, vậy tại sao Rentarou lại biết đó là Jougasaki Akuto nhỉ? Chẳng lẽ là do lần trước cậu ta đã thấy tôi trong bộ dạng cải trang khi tham gia hoạt động tình nguyện? Hay là cậu ta sở hữu con mắt quan sát nhạy bén đặc trưng của nhân vật chính?

“Anh hãy gửi một hộp bánh kẹo cảm ơn đến Rentarou giúp tôi.”

Tôi vừa nằm trên giường bệnh vừa nói.

“Xin cậu cứ yên tâm. Tôi đã gửi rồi ạ.”

Onoda vừa gọt táo vừa báo cáo thêm.

“Phía học viện cũng muốn xin lỗi vì đã xem nhẹ sự việc lần này. Nhà kính trong vườn bách thảo sẽ bị dỡ bỏ, còn người quản lý cơ sở vật chất có lẽ sẽ bị sa thải ạ.”

“Không được. Cứ để lại nhà kính. Chỉ cần thay thế các thiết bị đã cũ thôi. Không truy cứu trách nhiệm của người quản lý. Chuyện lần này là do Thần linh cả.”

“...Thần linh, ạ?”

Onoda tỏ vẻ khó hiểu.

“Phải.”

Nếu hỏi ai là người có lỗi, thì vị thần mang tên Biên kịch là người có lỗi nhất. Cái tay nắm cửa đó vốn là một đạo cụ sân khấu được chuẩn bị sẵn để nhốt nhân vật chính và nữ chính lại mà.

Tuy nhiên, ở trong nhà kho, tôi đã chửi bới Thần linh thậm tệ, nào là khốn kiếp, nào là chết tiệt. Tôi đã phàn nàn và chê bai cái kết cục mà Thần đã viết ra, giờ nghĩ lại mới thấy sợ, không biết ngài có nổi giận không nữa.

Mà thôi, vị thần đã tạo ra thế giới này không chỉ có một. Ngoài biên kịch ra, còn có đạo diễn, họa sĩ diễn hoạt, và nhiều vị thần khác cùng tham gia, và tập hợp công việc của họ chính là Kimi Aru. Dù có chửi bới một trong số rất nhiều vị thần thì chắc cũng sẽ không bị trừng phạt đâu. Tôi muốn tin là vậy.

Vả lại, trong thâm tâm tôi cũng rất kính trọng họ. Dù tôi muốn làm gì đó với cái kết của Hayama Haru, nhưng lòng biết ơn đối với việc họ đã tạo ra thế giới này là vô tận. Có lẽ từ nay về sau, tôi sẽ tiếp tục sống trong khi nhận thức được sự tồn tại đồng thời của tình yêu và sự phản kháng dành cho các vị thần.