Tôi đang ngồi vào bàn ăn.
Ánh mắt rơi xuống chiếc đĩa trên bàn, trong khi chờ đợi một điều gì đó.
Một thanh socola cỡ vừa bất chợt xuất hiện. Là một thanh socola hình chữ nhật bình thường không có họa tiết gì cả.
Tôi chậm rãi nhặt nó lên rồi đưa vào miệng. Nhưng chẳng có chút hương vị nào cả. Chỉ có cảm giác kỳ lạ khiến tôi thấy vô cùng khó chịu. Chuyện này lặp lại ba lần. Lần nào cũng chỉ là cái vị vô nghĩa của một thứ gì đó chẳng giống đồ ăn.
Rầm!!
Chiếc đĩa bất ngờ bật lên nhẹ một chút vì một chấn động đột ngột. Khi tôi ngẩng đầu lên, trước mặt là Arina đang đứng chống hai tay xuống bàn ở phía bên kia bàn ăn trong trang phục tạp dề. Ngoài bàn, đĩa và Arina ra thì mọi thứ xung quanh đều tối đen như mực, trông như một trò chơi điện tử bị lỗi hình ảnh vậy.
Cô ấy nhíu mày, mở to đôi mắt vốn đã to lại càng thêm to, và trừng mắt nhìn tôi.
“Ý cậu là không thể ăn nổi socola của tôi sao!?”
Không, rõ ràng là tôi đã ăn rồi còn gì. Mà đây là socola của cô à.
Dường như cô ấy đang nổi giận trước phản ứng của tôi. Arina nghiêng người về phía trước, đặt đầu gối lên bàn và dí sát mặt lại gần tôi.
“Ý cậu là không thể ăn nổi socola của tôi sao!?”
Gần quá, đáng sợ quá. Cái gì đang diễn ra vậy trời.
Socola mà không có vị gì thì đúng là lần đầu tôi gặp. Ngay cả nước còn có vị nữa là, rốt cuộc cô dùng thứ phép thuật gì đó để tạo ra nó vậy?
Tôi định mở lời để giải thích hiểu lầm, nhưng chợt nhận ra miệng và lưỡi không cử động được như ý muốn. Tại sao vậy chứ? Tôi không thể mở miệng ra hay ngậm miệng lại và tôi thậm chí còn không rõ cái miệng mình hiện giờ ra sao.
Khi tôi đang hoảng loạn thì một viên socola lạch cạch rơi xuống đĩa.
Như một cái đê vừa bị vỡ, socola bắt đầu tuôn ra từ miệng tôi như một dòng thác, bỏ qua luôn cả định luật bảo toàn khối lượng,. Tôi không hề thấy cảm giác buồn nôn mà chỉ biết liên tục nôn ra socola không ngừng nghỉ.
Tầm nhìn của tôi bị socola đặc quánh che phủ, và tôi chìm xuống một đại dương ngập đày socola đến mức tôi có thể bơi trong đó. Sự chìm của tôi cứ đều đều, không tăng tốc.
Ngay khi tôi đang suy nghĩ không biết mình sẽ chìm xuống tận đâu thì Arina gạt nước ra và xuất hiện ngay trước mặt tôi. Cô ấy ôm chầm lấy tôi. Tôi lập tức hét lên.
“Chết mất thôi oaaaaaaaaaaaaa!!!”
Mọi thứ thật vô nghĩa. Tôi còn chẳng biết mình hét vào ai nữa. Tại sao lại chết à. Chính tôi mới là người muốn biết câu trả lời đấy. Tôi chỉ thấy mình sắp chết nên đã hét lên thôi.
Arina càng ôm chặt tôi hơn, khiến mọi khớp trên người tôi đều bị đau nhức và không thể cử động được. Nguy quá, sắp chết thật luôn rồi. Mẹ ơi, cứu con.
Ngay khoảng khắc đó
“Thích.”
---
Tôi thở hổn hển bật người thức dậy.
Mơ. Là mơ à.
Tại sao con người lại cứ dễ dàng chấp nhận mấy giấc mơ vớ vẩn đó như thể nó là hiện thực vậy nhỉ. Kỳ lạ thật đấy. Ít nhất thì cũng nên nhận ra điều gì đó bất thường ngay từ lúc bắt đầu nôn socola rồi mới phải chứ, Sakaki-kun?
Nửa người bên phải của tôi đang hoàn toàn lọt vào giữa khe giường và tường. Tôi đang trong tình huống nhìn chằm vào bức tường như thể chơi trò nhìn nhau xem ai chớp mắt trước. Ai đã làm tôi thành ra thế này?
Chính là tôi.
“Ồn quá đi! Làm phiền hàng xóm đấy!”
Giọng nói quen thuộc của em gái tôi vang lên từ phía sau tôi.
Nghe âm thanh cánh cửa bị đá bật mở, nên chắc là không có gõ cửa trước.
Anh đã nói bao lần rồi mà. Tuổi dậy thì là thời kỳ rất nhạy cảm với tiếng bước chân của người khác đấy. Gõ cửa là điều bắt buộc. Điều đó được ghi trong Hiến pháp Nhật Bản luôn rồi đó. Em có còn là công dân Nhật không vậy.
“Ugin, cứu anh với. Anh bị sao vậy?”
“Ờm...”
“Nói thật cho anh biết đi. Anh còn cứu được không?”
“Ờ thì...”
“Không cần ngại. Nếu thật sự nguy kịch thì… tiêm morphine cho anh đi. Anh muốn được ra đi một cách nhẹ nhàng.”
“Ăn sáng đi.”
Tôi nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại. Bị bỏ mặc rồi sao? Làm ơn, quay lại đi, làm ơn đó. Anh không muốn chết. Anh có tiền mà. Làm ơn mà, con gái anh còn đang chờ ở quê nhà. Nếu chết tức tưởi ở đây, thì lời hứa, lời hứa về buổi tiệc tại nhà! Này, đừng đi màa!!!
---
Khi đang vừa ăn sáng vừa hấp thụ ánh sáng từ TV truyền vào não, thì Ugin lại làm rung chuyển không khí và tác động đến màng nhĩ của tôi. Nói cách khác, con bé bắt chuyện.
“Có chuyện gì vậy? Trông anh ghê lắm đấy.”
“Anh cũng không rõ nữa. Mở mắt ra là thấy tình trạng như vậy rồi. Anh thề là không muốn trải qua lần thứ hai đâu. Xương sườn anh như biến dạng luôn rồi. Giờ anh có thể mở toang xương sườn ra ngoài giống người ngoài hành tinh luôn ấy.”
“Hôm nào anh đi khám ở trạm y tế đi.”
Cũng may là cuối cùng tôi vẫn thoát ra được bình thường, nhưng mà tại sao tôi lại mơ thấy một giấc mơ như vậy ta. Dù biết hôm nay là Valentine nhưng tôi có đặt nặng chuyện đó như thế đâu, càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Và ngay cả Arina cũng xuất hiện nữa. Cứ như tôi thích cô ta vậy ấy! Tuy tôi đã lỡ nói ra miệng nhưng đó là với thiên thần Arina cơ mà! Với lại, tôi là tín đồ của Akakusa-sensei đấy!
“Nii-chan ơi, đây nè.”
Ugin dùng ngón tay búng một cái vào chiếc hộp quà nhỏ hình chữ nhật. Nó xoay tròn rồi dừng lại trong tay tôi.
“Oya oya oya, cái này là, oya oya oya?”
“Năm nay thật sự là năm cuối rồi đó.”
Khi mở ra, bên trong là một viên socola Ugin huyền thoại.
Tôi cảm động đến nghẹn lời.
Nó như một thiên thần đang thanh tẩy trái tim xám xịt của tôi vậy. Cảm xúc dâng trào khiến tôi liên tưởng đến sự trang nghiêm của đàn organ. Phải, thứ này chính là thứ tôi mong đợi bấy lâu.
Tôi nâng viên socola lấp lánh như đá quý kia lên, nhìn chằm chằm vào nó. Mịn màng như mông em bé. Nếu nó không phản chiếu khuôn mặt của một thằng con trai nào đó thì hẳn sẽ là hoàn hảo tuyệt đối.
Aaa, thật đẹp quá đi thôi. Đẹp đến mức không giống thứ thuộc về thế gian này. Đẹp vậy mà ăn vào thì thật tiếc.
“Ăn lẹ đi. Cầm hoài là nó tan chảy đấy, với cả anh sẽ trễ học đó.”
“Cảm ơn em. Nii-chan sẽ dựng một bức tượng Nữ thần giống bức tương Nữ thần Tự do của Mỹ ở Nhật Bản. Và sẽ lấy hình mẫu từ Sakaki Ugin.”
“Thôi đi, em xấu hổ đến mức không dám ra đường luôn á.”
Tôi một phát nuốt trọn. Ngon tuyệt. Thứ ngon nhất trong đời luôn.
---
Và thế là, hôm nay chính là ngày phán quyết – ngày Valentine.
Chỉ trong ngày này, đám con trai trở nên chỉn chu hơn một chút nhưng vẫn không quá lộ liễu. Đúng vậy, đây là hành vi tán tỉnh.
Nhưng mà chuyện đó chỉ trông thật ngớ ngẩn thôi. Nghĩ kỹ lại đi, các cô gái đã quyết từ trước là sẽ tặng cho ai rồi, nên đến ngày mới trưng diện thì có ích gì chứ. Biết đâu là người ta đổi ý rồi tặng cho mình thật, nhưng khả năng đó mong manh lắm. Khác với tiểu học, Valentine của học sinh trung học nặng nề hơn nhiều. Vì ai cũng đã có ý thức rõ ràng về người khác giới mà.
Tuy tôi đang ra vẻ như thể đang nói từ một góc nhìn khách quan, nhưng thực ra tôi đang rất bồn chồn.
Tất cả là tại sự kiện “Tuyên bố tặng socola của Arina” nên tôi cứ hồi hộp chờ đợi mà không biết cô nàng đó định đưa khi nào. Tôi từng nghĩ là sẽ bỏ trong ngăn tủ đựng giày, nên đã chuẩn bị tinh thần, nhưng rồi bình tĩnh suy nghĩ lại thì việc để đồ ăn trong tủ đựng giày thì mất vệ sinh quá. Quả nhiên là không có gì thật.
Trên đường quay lại lớp, tôi thấy một đám con trai đang đứng ở hành lang ôm theo thùng các-tông. Trên cái thùng ấy dán mảnh giấy với dòng chữ: “Xin thương xót cho những kẻ đáng thương này với ạ”, và bọn họ đồng thanh hét lên: “Xin thương xót ạ!”
Bọn này đến giai đoạn cuối rồi. Hết thuốc chữa. Ba trăm triệu năm chỉ để theo đuổi socola. Kể cả khi nhân loại có diệt vong, bọn họ chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục tìm.
Ngay khi tôi bước vào lớp, Makoto lao đến tôi.
“Đã nhận rồi!!!”
Trên bàn cậu ta có một chiếc túi giấy xinh xắn. Có vẻ như cậu ta đã nhận được từ Ruka một cách suôn sẻ.
“Vậy thì tốt rồi còn gì.”
“Y như lời Sui nói luôn!”
“Thấy chưa. Mày nên tin cô ấy hơn nữa đi. Mà cũng không hẳn là tin tưởng.”
“Ừm! Mà xin lỗi nha Sui! Mong mày cũng sớm nhận được quà nhé~!”
Ể, tên này ngứa mắt thế.
Tôi thề rằng nếu được mời đến lễ cưới của nó, tôi sẽ tè bậy cho thật hoành tráng ngay tại lễ cưới.
“Ờm. Nhưng tao cũng được em gái tặng rồi.”
“Cái đó tính hả?”
Này này. Mày dám coi thường socola của Ugin à.
Tao quyết định rồi đấy. Trong đám cưới của mày, tao sẽ cởi chuồng rồi lao mình vào bánh cưới luôn. Tuyệt kỹ ● Người tuyết.
Sau đó, tao sẽ hét lên: “Tôi luôn yêu cô dâu!! Làm ơn hẹn hò với tôi đi!” cho đám cưới banh tành luôn.
Nói chuyện với cái tên đầu óc toàn hoa lá chỉ khiến tôi bực mình thêm, nên tôi đáp bừa rồi lảng đi chỗ khác luôn. Tôi về chỗ ngồi và thở ra một hơi. Khi đảo mắt nhìn quanh lớp, tôi thấy đám con trai ai cũng toát ra một vẻ căng thẳng bất thường.
Cái cảm giác phấn khích kiểu đang đánh cược rằng mình có thể sẽ được chọn. Tâm trạng của họ như lan tỏa ra khắp không khí và truyền đến tận tôi.
“Chào buổi sáng~”
Niwatari Tsuru chào hỏi tôi. Dù là chuyện thường ngày, nhưng riêng hôm nay, chẳng hiểu sao tôi lại cứ cảnh giác như thể có gì sắp xảy ra. Tôi định nạp thêm lycopene để giữ bình tĩnh nên đã đặt lon nước ép cà chua lên bàn. Lúc nguy cấp thì thứ này là chân ái.
“Trời lạnh vầy mà cậu vẫn uống đồ lạnh được ha.”
“Nó thiết yếu cho sự sống mà.”
“Nghe cứ như cậu uống nước luôn á.”
“Với tôi thì nước ép cà chua ngang hàng với nước hay oxy luôn đó. Thiếu nó là tôi chết liền. Về mặt tinh thần í.”
“Cơ thể cậu rắc rối thiệt ghê~ Mà đổi chủ đề xíu đi, mấy tên con trai trông kì quặc lắm ấy. Bọn họ thật sự để tâm tới ngày này lắm hả?”
“Thì như cô thấy đó. Trên đường tới lớp có thấy họ không? Mấy tên đứng ôm hộp ấy?”
“Thấy chứ thấy chứ~! Năm ngoái cũng vậy mà.”
“Đúng vậy. Nếu có đứa con trai nhét vô mấy hộp đó thì sao ta. Chắc chắn sẽ vui lắm cho coi.”
Tsuru vừa bật cười vừa vung vẩy hai tay trong tay áo dài phủ qua bàn tay. Chết tiệt, tự nhiên tôi lại muốn thử làm thiệt. Chắc chắn ngay khoảnh khắc tôi nhét vô, cả đám sẽ nhao nhao lên cho xem. Nếu mà tôi nháy mắt nữa thì đảm bảo bọn họ hét vỡ cả cửa sổ luôn.
Khi tôi vừa đưa tay định với lon nước thì Tsuru chụp lấy. Thay vào đó, một cái túi nhựa trong suốt đựng bánh kếp đã được đặt lên bàn. Tôi bất ngờ đến đơ cả người ra.
“Đố biết cái này là gì nè~?”
Tsuru hỏi tôi bằng ánh mắt tinh quái.
Với kích thước đó, màu sắc đó. Tôi đoán ra ngay.
“Thuốc nổ TNT.”
“Tuyệt ghê~ Chắc cậu chăm học hóa lắm ha~”
Không thể nào. Một con gà lại tặng bánh kếp cho tôi sao? Chuyện ngoài sức tưởng tượng khiến tôi hơi choáng váng.
“Cảm ơn nhe, Tsuru. Tôi thật lòng thấy vui lắm đó.”
“Không có chi. Nhưng mà nói trước nha, tớ tặng với tư cách bạn bè đó, hiểu chưa? Gọi là giri thì hơi tội nên tớ không nói vậy đâu.”
“Biết rồi mà. Tôi sẽ tận hưởng nó ở nhà nhé.”
“Tùy cậu đó~”
Tôi cẩn thận cất món quà vào cặp.
“Hãy đón chờ Valentine Trắng nhé.”
“Tớ siêu kỳ vọng luôn đó.”
“Tôi sẽ xin ý kiến em gái.”
Tsurugi nói “thế nhé~” rồi quay lại chỗ ngồi.
Tôi thực sự thấy rất vui. Thành thật xin lỗi vì đã luôn nghĩ cô chỉ là một con gà. Từ giờ tôi xin được gọi cô là Beautiful Crane.
Trong trường đúng thật là đang nhạy cảm hẳn lên. Mấy tên con trai không còn năng động nữa. Cứ như thể bọn họ đang ẩn mình, âm thầm chờ thời khắc định mệnh đến.
Và như thể đổ thêm dầu vào lửa, một tấm poster có vẻ là tác phẩm của Câu lạc bộ Báo chí đã được dán ở khắp nơi trong trường.
Đó là một thiết kế khiến người ta liên tưởng đến poster tuyên truyền của một quốc gia nào đó, với dòng chữ “I GIVE YOU MY CHOCOLATE” được viết bằng font Gothic góc cạnh. Nhân vật chính trên poster là Touma. Và đúng như dự đoán, góc dưới bên phải được đính kèm dòng chữ “Đang tuyển thành viên CLB Báo chí!”. Có vẻ như giờ đây, vì chiêu mộ thành viên mà cậu ta chẳng từ thủ đoạn nữa rồi.
Khi tôi đang lặng người nhìn tấm poster đó thì chẳng biết từ lúc nào, Arina đã đứng ngay bên cạnh tôi.
Cô ấy cũng có vẻ như đang nhìn chằm chằm vào poster.
“Tên này. Là gay à?”
“Chỉ là để tuyển người vào câu lạc bộ thôi, đừng để tâm làm gì.”
Nguy rồi ~ Nguy rồi ~ tim tôi đập thình thịch mất rồi~
Crane là hạc ấy.