Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

Truyện tương tự

Đàn chị xinh đẹp của câu lạc bộ bắn cung đang ngủ hở bụng trong phòng tôi

(Đang ra)

Đàn chị xinh đẹp của câu lạc bộ bắn cung đang ngủ hở bụng trong phòng tôi

Shijou kanata

Một câu chuyện tình học đường ngọt ngào, nơi cô đàn chị lạnh lùng dần trở nên vô tư và đáng yêu hơn bên cạnh nhân vật chính!

44 8

Cách tước đoạt mạng sống

(Đang ra)

Cách tước đoạt mạng sống

Ao Jūmonji; Eve

Đây là câu chuyện về cách để ăn "sự sống".

4 7

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

58 599

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

23 31

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

54 417

Hồi Năm : Câu chuyện cùng anh hồi tưởng - Chương 22 Khi em mà anh quen thuộc biến mất

Chúng ta vẫn luôn tranh luận về giá trị của sinh mệnh.

Những cuộc tranh luận ấy lúc nào cũng xoay quanh những kẻ đã bị đóng dấu “không được phép sống”.

Tôi không có chính kiến rõ ràng về việc ủng hộ hay phản đối án tử hình. Bởi tôi thấy việc lôi cảm xúc hoặc tôn giáo, những điều vốn không thể hòa hợp, ra để tranh cãi là điều thật ngớ ngẩn, nên tôi đã chọn cách không suy nghĩ về vấn đề ấy nữa. Có thể sẽ có người chế giễu rằng đó là đang trốn tránh.

Tuy tôi không suy nghĩ, nhưng cũng chính vì triết lý của đa số đã giành thắng lợi nên Nhật Bản mới thiết lập hệ thống án tử hình.

Và khi nghe mẹ nói rằng ba tôi đã chết, điều đầu tiên tôi nghĩ tới chính là án tử hình.

Sui cứ liên tục nói điều gì đó với tôi. Thế nhưng thực tại quanh tôi bỗng chốc trở nên mờ nhạt. Như thể tôi đang chìm trong một hồ bơi vậy. Mọi thứ trở nên mông lung, đường nét bị xóa nhòa, âm thanh thì mờ đục. Một áp lực nhỏ chặt siết nơi cổ làm tim tôi đập nhanh hơn.

Nếu có ai hỏi tôi rằng liệu ba tôi có đáng chết không.

Sẽ như thế nào nếu tôi có thể quyết định vận mệnh của ba tôi, người đàn ông đã bạo hành tôi, giày xéo tâm hồn tôi, làm khổ mẹ tôi, hủy hoại cuộc sống của tôi chỉ bằng một lời nói.

Tôi sẽ nói “có”, hay “không” ?

Ba tôi có phải là người đáng chết không?

Ngược lại, người đáng sống là người như thế nào?

Không đến mức là tôi muốn ông ta chết.

Chỉ là tôi không muốn gặp lại ông ta nữa. Tôi chỉ muốn ông ta mãi mãi như một bóng ma.

---

Sui đã đi đưa tôi về tận nhà.

Trước cửa có một chiếc xe cảnh sát đậu lại, và từ cửa chính, mẹ tôi bước ra cùng hai viên cảnh sát. Vì thế tôi đã nghĩ rằng có lẽ mẹ đã giết ba, và tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.

Tôi không thể đọc được nét mặt của mẹ. Là bi thương, hay nhẹ nhõm, hay bối rối, hay căm phẫn. Những cảm xúc như thế lẫn vào nhau đến mức vượt ngoài khả năng biểu đạt. Tôi nghĩ có lẽ mặt tôi lúc đó cũng chẳng khác gì mẹ.

Sui lặng lẽ rời đi mà không nói lời nào. Tôi cảm thấy hối hận vì đã gây phiền toái cho cậu ấy, nhưng bản thân tôi hoàn toàn không còn chút sức lực nào để thốt lên một lời xin lỗi.

Tôi bị đưa lên xe cảnh sát mà chẳng hiểu rõ gì về lời giải thích của họ. Mẹ tôi cũng lên xe, và khi một viên cảnh sát lẩm bẩm gì đó vào bộ đàm thì xe bắt đầu lăn bánh. Tôi không biết sẽ đi đâu.

Tôi chỉ lặng lẽ nhìn những ánh đèn đô thị lướt qua bên ngoài cửa sổ, mong sao chuyến xe tưởng chừng như kéo dài vô tận này mau chóng kết thúc. Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng radio bắt tín hiệu vang lên.

---

Setoyama Akira.

Vị bác sĩ đã nhắc tên ba tôi như thế.

Để xác nhận rõ liệu thi thể ấy có phải là ba tôi hay không, tôi và mẹ đã phải tiến hành xác nhận thi thể được cho là ông ấy.

Tôi biết rằng mình từng là Setoyama Arina. Trong những cuốn album, hay trên đôi giày và sách vở tôi dùng hồi tiểu học đều ghi như thế. Nhưng tôi không hề nhớ mình từng tự gọi tên ấy, hay từng được ai đó gọi như vậy.

Nguyên nhân cái chết của ba tôi là do ngạt thở.

Ông ta say mèm, nằm vật ra ngoài đường rồi nôn mửa và ngạt thở đến chết. Thi thể đã được làm sạch nên không còn dấu vết gì cả. Còn trông không hề giống một người đã chết. Cho đến những giây phút cuối cùng, ba tôi vẫn chìm đắm trong rượu, như thể phát điên vì rượu.

Khi đứng trước thi thể của ba, mẹ không nói một lời nào. Mái tóc mái xõa xuống che gần hết khuôn mặt chỉ thấy được mũi nên tôi không thể nhìn ra biểu cảm của mẹ. Mẹ chỉ nói với bác sĩ một câu “Là Akira. Không còn nghi ngờ nữa.”

Sau đó, tôi được sắp xếp chờ ở một phòng khác. Một người có vẻ là cố vấn tâm lý đã đến bắt chuyện, nhưng vì tôi không muốn nói gì nên đã nhẹ nhàng từ chối và ngồi chờ đến khi cuộc nói chuyện giữa mẹ với cảnh sát và bác sĩ kết thúc.

“Ba con đã mất rồi ―”

Lời của mẹ lại vang lên trong đầu tôi.

Tôi chợt thấy một cảm giác bất an ập đến. Có một con người đã chết. Cái chết lần này nặng nề và thực tế hơn rất nhiều so với những cái chết chỉ biết qua dòng tin trên bản tin, nó như đang khuấy động tâm trí tôi. Cả hai lá phổi như không chịu hít lấy oxy nữa. Tôi cảm thấy chân mình như không chạm đất vậy.

Tôi muốn chạy trốn.

Tôi không muốn cảm nhận thêm bất kỳ điều gì nữa.

Bụng tôi quặn lại. Tôi gập người và úp trán xuống bàn.

Khoảng hai tháng trước. Vào ngày 30 tháng 12, liệu những gì ông ấy nói khi đến hôm đó có phải sự thật không?

Liệu những câu nói như đã hối cãi, luôn ân hận, sẽ chuộc lỗi có phải là sự thật không?

Giờ thì điều đó mãi mãi là một bí ẩn. Vì miệng của người đã khuất sẽ không bao giờ mở ra lần nữa.

---

Vì được xác định không có yếu tố hình sự nên chúng tôi không bị giữ lại lâu. Sau đó sẽ còn trao đổi thêm, nhưng có vẻ chỉ là giữa mẹ với họ nên tôi không cần nói gì cả.

Tang lễ do phía gia đình Setoyama lo liệu.

Chúng tôi từ chối tham dự. Phía nhà Setoyama cũng không nói gì. Chắc là họ ngầm hiểu vì hoàn cảnh của chúng tôi.

Về đến nhà, mẹ chỉ nói “Ngày mai con nghỉ học nhé.” Rồi lặng lẽ bước vào phòng mình. Gương mặt lo âu, tiều tụy của mẹ khiến tôi thấy lo lắng.

Tôi trở về phòng và đổ người xuống giường.

Dù đã hơn 10 giờ tối, tôi vẫn còn mặc nguyên đồng phục. Không có tâm trạng để thay đồ, tôi chỉ nhắm mắt lại.

Dù việc ba tôi mất chẳng làm thay đổi gì cuộc sống của tôi. Vậy mà tại sao trong lòng tôi lại thấy bất an như thế này?

Rõ ràng là tôi đã có thể sống yên ổn rồi.

Dù đã được giải thoát khỏi nỗi sợ hãi luôn tiềm tàng ấy.

Vậy mà sao tôi lại thấy bất an đến vậy?

---

Ý thức dần dần trổi dậy, từng chút từng chút một khôi phục lại cảm giác và lan tỏa khắp cơ thể.

Khi mở mắt ra, toàn thân tôi rã rời. Xương sườn có cảm giác bị cong một cách kỳ lạ và nó hơi đau. Có vẻ như tối qua tôi đã ngủ nằm sấp nên lồng ngực căng nhói đến mức không chịu nổi. Khi tôi ngồi dậy và cởi bộ đồng phục ra, cơn buồn nôn bất chợt dâng lên.

Tôi không nôn ra. Sau khi hít một hơi và bình tĩnh lại thì tôi cảm thấy đầu mình nặng trĩu một cách lạ thường. Không phải vì ngủ quá nhiều hay quá ít vậy mà đầu vẫn nặng nề. Có gì đó bất thường.

Khi tôi đang cởi nút áo sơ mi thì ánh mắt chợt bắt gặp tấm bảng treo tường. Đó là bảng tên thủ công có ghi là Lớp 4-1 Setoyama Arina.

Ngón tay tôi khựng lại.

Tôi nhận ra nó. Đó là thứ tôi đã làm trong giờ mĩ thuật. Tôi đã dùng keo dán và đinh, rồi sơn véc-ni lên phần gỗ. Lúc ấy rất vui. Mùi véc-ni nồng nặc hôm đó khiến khứu giác tôi loạn hết cả lên.

Những ký ức tưởng chừng đã lãng quên như ảo ảnh, giờ như một bông hoa đang bừng nở và nhuộm lên sắc màu.

“Ugh―”

Tôi đứng bật dậy, ôm lấy đầu mình.

Khuôn mặt của ba tôi hiện lên một cách rõ ràng. Cả những chuyện khi tôi tốt nghiệp tiểu học cũng ùa về. Kỷ niệm với Aki-senpai. Ngày tháng chơi bóng rổ. Khi ba tôi bị bắt giữ. Khi tôi đổi sang họ cũ của mẹ. Tất cả mọi thứ mà một tôi kia đã từng chứng kiến. Tất cả những lần bị ba bạo hành.

Cảm giác như từng mảnh ghép ký ức bị văng tứ tung giờ đang tự động di chuyển và ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.

“Tại sao―”

Tại sao tôi lại quên được chứ?

Chuyện này có thể xảy ra thật sao?

Suốt ba năm trời tôi đã sống trong trạng thái mất trí nhớ. Tôi từng nghĩ mình sẽ chết trong cô độc mà chẳng bao giờ biết được mình là ai. Việc ký ức lại quay lại một cách đột ngột không hề báo trước khiến tôi chỉ biết hoang mang.

Những ký ức gắn liền với mọi vật trong phòng cứ lần lượt tuôn ra. Cảm giác rất kỳ lạ. Dù trước đây tôi còn không biết những thứ đó xuất hiện trong phòng mình từ lúc nào, nhưng giờ tôi lại có thể thấy rõ toàn bộ quá trình ấy. Như thể sương mù đã tan biến vậy.

Nhưng tôi có cảm giác mình đã đánh mất thứ gì đó.

Có lẽ chỉ là nhầm lẫn thôi. Tôi vẫn nhớ rõ mọi chuyện trong ba năm qua, ngôi trường cấp ba tôi đang theo học lẫn bạn bè. Thế nhưng tôi vẫn thấy có gì đó không đúng. Phải chăng là vì cái chết của ba tôi.

Dường như nỗi bất an dường như vẫn chưa bị xua tan khỏi tôi.

---

Đã ba ngày trôi qua từ khi Arina nghỉ học.

Tôi không rõ lý do tại sao người ba đã ly hôn của cô ấy đã qua đời. Tôi không thể hỏi được, nên cứ thế tiếp tục cuộc sống thường nhật của mình.

Sau khi Valentine trôi qua, quang cảnh xung quanh dần trở lại như cũ, nước hoa và mấy tên host như thể chỉ là ảo giác. Chuyện về socola cũng biến mất hoàn toàn, và đề tài của lũ học sinh năm hai bọn tôi chuyển sang việc phân lớp và kỳ thi tuyển sinh.

“Lúc nãy tao thấy Hiwa đấy,”

Ngay lúc tôi đặt tay lên định mở nắp lon thì Makoto lên tiếng.

“Thật à?”

“Ừ. Cô ấy đi cùng Shirona-chan.”

Tôi bước ra hành lang và ngay lập tức nhìn thấy bóng lưng của Arina và Shirona.

“Oii~, cô đã đến rồi à.”

Cả hai người quay lại nhìn vào tôi.

“Arina, cô ổn rồi chứ?”

Cô ấy không trả lời, chỉ lấy tay che miệng thì thầm vào tai Shirona. Shirona khẽ buông một tiếng “Ể?” rồi cười xòa, vỗ nhẹ vào người Arina và nói “Lại nữa rồi~”.

Arina có vẻ vẫn chưa chấp nhận được, cô ấy nhíu mày tỏ vẻ hoang mang.

“Sui, ông với Arina-san cãi nhau à?”

“Chuyện bị lăng mạ thì xảy ra như cơm bữa thôi.”

Tôi đã lỡ làm điều gì khiến cô ấy phật lóng sao?

Tôi có làm gì thất lễ khi đưa cô ấy về nhà à?

Không, chắc chắn không có chuyện đó. Vì nếu làm thế thật thì giờ này tôi đâu còn sống nữa. Giờ tôi vẫn là một thành viên tràn trề sức sống của câu lạc bộ Về Nhà đây.

Arina nghiêng đầu khó hiểu và nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Xin lỗi, cậu là ai vậy?”