Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

(Đang ra)

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

Nekokuro (ネコクロ)

Một cô em gái người Anh lạnh lùng mà lại đáng yêu đến mức khiến trái tim cậu run rẩy và cũng là một câu chuyện tình lãng mạn đầy chờ đợi và ngọt ngào sắp được bắt đầu!

7 32

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

103 1422

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

158 1653

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

230 1965

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

(Đang ra)

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Long quyển quyển

Một mình chị cả thôi ta đã không đối phó nổi, giờ cả năm cùng nhào đến thì… rốt cuộc các người muốn bức ta thành cái dạng gì đây?!

10 57

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

(Đang ra)

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

Shirano Tomo

Và thế là, bữa tối chan chứa những hạnh phúc của 2 người lại bắt đầu thêm một ngày nữa…

6 18

Hồi Sáu : ... - Chương 05 Nhịp vỗ tự do của cánh bướm

“Bình thường thật đấy.”

Arina lẩm bẩm trong Vườn Hồng cũ.

“Đó là minh chứng của hòa bình. Ở đâu đó trên Trái đất này, có những chàng trai và cô gái cùng lứa tuổi với chúng ta đang phải run sợ trước còi báo động không kích. Chúng ta phải biết ơn những người đi trước đã xây dựng nên cuộc sống thường nhật mà ta đang có.”

“Cậu lúc nào cũng nói mấy chuyện ngoài dự đoán nhỉ. Thú vị đấy.”

“Bị nói bằng cái mặt vô cảm thì tôi chẳng vui nổi đâu.”

“Nào, chúng ta tiếp tục thôi.”

Arina duỗi người, rồi lại cầm bút chì kim trong tay.

Kỳ nghỉ xuân đã cận kề ngay trước mắt.

Kỳ thi cuối kỳ thì đã kết thúc từ lâu và tiếp theo là kỳ thi thử đầu tiên vào tháng sau, chính vì vậy mà giờ đây chúng tôi đang học bài trong Vườn Hồng cũ. Tháng sau, tức là khi vừa lên năm ba, chúng tôi sẽ phải dự thi ngay. Có lẽ sẽ rất bận rộn nhưng cuộc sống học sinh năm ba vốn dĩ là như vậy.

Tận hưởng đời sống trung học đến hết năm hai, còn năm cuối cùng sẽ được coi là năm quyết định. Nếu là trường chuyên chú vào học hành thì chắc chắn cuộc chiến đã bắt đầu ngay từ năm nhất, nhưng trường tôi lại theo phong cách chậm rãi.

Cũng đà vài ngày trôi qua kể từ ngày bị bảo rời khỏi câu lạc bộ Về Nhà, chúng tôi thoạt nhìn trở lại như cũ, lại đi chung với nhau. Dù chỉ là việc học tập thôi, nhưng tôi vẫn thấy vui vì đã có thể tiếp xúc lại với Arina.

Song song với điều đó, vẫn có những khoảnh khắc khiến lòng tôi nặng trĩu khi buộc phải đối diện thực tại. Có khi câu chuyện không ăn nhập với nhau, có khi lại phải giải thích lại về bản thân. Việc khắc lại hình ảnh Sakaki Sui vào trong tâm trí của cô ấy thật vô nghĩa. Chẳng những không được cô ấy nhớ lại, tôi còn có cảm giác trao đổi với nhau như đang bắt đầu một cuộc gặp gỡ mới.

『Không nhớ lại Sakaki Sui ngày xưa, mà tiếp tục ghi nhớ Sakaki Sui hiện tại. 』

Nếu cô ấy có thể thấu hiểu một con người gọi là tôi, và nếu thời gian trôi qua mà vẫn giữ nguyên cái cảm giác không khác gì hoa hồng độc miệng, thì việc giao tiếp giữa chúng tôi có lẽ sẽ không còn sự gượng gạo nữa, và có lẽ tôi cũng sẽ không còn cảm thấy buồn phiền vì những sai lệch trong ký ức nữa.

Thế nhưng điều đó lại vô cùng cô đơn.

Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi. Nhưng tôi thì không thể nhìn thẳng vào mắt cô. Bởi tôi cứ vô thức tìm kiếm những ký ức đã mất về hoa hồng độc miệng đang ngủ yên nơi sâu thẳm trong ánh mắt ấy

“Nè, Sui. Nói chuyện ngoài lệ một chút nhé.”

Cấy đặt bút xuống ngay khi vừa mới bắt đầu học và nói như thế.

“Xin mời, xin mời.”

“Ngày xưa có một bộ phim thế này. Là câu chuyện về một người nhiều lần quay về quá khứ để cứu lấy người yêu của mình. Người kia đã quay về quá khứ nhiều lần, làm những hành động nhỏ như hiệu ứng cánh bướm để thay đổi tương lai sao cho người yêu đã trở nên xa cách, đã trở nên bất hạnh có thể lại gắn kết với mình. Chỉ để chọn lấy một tương lai nơi cả hai có thể hạnh phúc bên nhau.”

“Khoa học viễn tưởng à.”

“Đúng thế. Nhưng mỗi lần quay về quá khứ, người yêu lại càng xa dần, lại càng bất hạnh. Như thể thế giới đã được định sẵn, vận mệnh vốn chẳng thể thay đổi. Dù vậy, nhân vật chính vẫn không ngừng cố gắng. Bởi tin rằng một ngày nào đó, hai người họ sẽ được ở bên nhau.”

Arina mở ra cuốn sổ bí mật quen thuộc. Vì cuốn sổ đó vừa là lịch sử, vừa là nhật ký của cô ấy nên việc cô ấy thoải mái mở nó ngay trước mắt tôi khiến tôi hơi ngạc nhiên.

Trang được mở ra chính là về Sakaki Sui.

“Cậu nghĩ hai người họ cuối cùng đã thế nào?”

“Sau bao đau khổ rồi cũng đến với nhau trong một cái kết hạnh phúc. Kiểu như thế nhỉ?”

“Không. Họ đã không đến được với nhau. Vì người mình yêu, người kia đã chọn con đường mà ngay từ đầu họ không hề gặp nhau. Chọn lựa chia ly vĩnh viễn để cắt đứt số mệnh bất hạnh. Một cái kết hạnh phúc mà buồn bã.”

“Chuyện đó đúng là xúc động thật...”

“Chẳng phải giống cái gì đó hay sao?”

“Hả?”

“Giống việc cậu đã chọn không dính dáng đến tôi đó. Vì nghĩ cho tôi mà cậu định cái kết thúc hạnh phúc mà buồn bã ấy.”

“N-n-n-n-này, sao lại lôi chuyện của tôi ra! Thật xấu hổ, đừng nói nữa! Ai đó mau mang cho tôi ly cà phê đen đi! Uống một phát 500ml chắc là chết ngay được!”

Arina bật cười khúc khích.

“Nhân vật chính trong phim có thể quay lại quá khứ nhờ đọc lại nhật ký. Ví dụ, nếu tôi đọc lại trang viết về ngày tôi gặp cậu, thì tôi sẽ quay về quá khứ đó trong khi mang theo ký ức hiện tại. Đại loại là theo cách đó. Sau khi đưa ra lựa chọn cuối cùng, nhân vật chính đã đốt sạch nhật ký và quyết định sẽ không bao giờ quay lại quá khứ nữa.”

“Ồ, ra vậy. Thế thì họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau được nữa.”

“Cuốn sổ của tôi cũng giống thế đấy. Và có lẽ tôi cũng không cần nó nữa rồi. Vì tôi đã lấy lại hầu hết ký ức rồi.”

“Cô định vứt bỏ nó sao...?”

Khi tôi khẽ hỏi bằng giọng lẫn chút nghi hoặc. Arina đưa tay lên cằm và ánh mắt cô ấy liếc tôi như thể muốn trách móc tôi.

“Không vứt đâu. Vì thế tôi sẽ lại không nhớ về cậu nữa.”

“Myoo…”

Bộ não tôi chưa thể xử lý kịp thì một âm thanh chưa thành lời thoát ra khỏi miệng tôi. Trong khoảnh khắc ấy, câu nói của cô ấy vang vọng chẳng khác nào một nhát dao đâm vào ngực tôi, tôi đông cứng lại và mở to mắt chẳng khác nào một tên phản diện nhận ra cái chết đang ập đến. Thật không may khi tôi không có phím Windows lẫn nút nguồn nên chẳng thể tắt cưỡng bức được, và chỉ còn cách bất động như một pho tượng.

Thật bất công. Tôi vẫn chưa thể quen được những lời ngọt ngào như thế đâu.

“Fufu. Chẳng phải cậu nên đáp lại bằng mấy câu đùa quen thuộc của cậu sao?”

“Cái đồ ngốc này. Chỉ với câu nói ngọt ngào ấy thôi mà toàn bộ răng của tôi đều tan chảy hết rồi này.”

“Ara, xin lỗi nhé. Lần sau tôi sẽ cố gắng để khiến cả xương cậu tan chảy luôn.”

---

Những nụ hoa anh đào đang dần căng tròn, báo hiệu cho ta biết mùa xuân đang đến. Cái ấm áp như thể ôm trọn lấy cơ thể cuối cùng cũng ghé đến, những buổi sáng phải run rẩy trong lạnh giá ngày một vơi đi, dường như cả con người lẫn thiên nhiên dường như đang dần chuẩn bị để đón chào một năm học mới.

“Tao với mày đã quen biết nhau cũng lâu rồi nhỉ.”

Giờ nghỉ trưa cuối cùng của ngày ngay trước kỳ nghỉ xuân. Sau khi hoàn thành buổi lễ tổng kết vào buổi sáng, những học sinh năm hai bọn tôi đều được lên năm ba mà không ai bị bỏ lại cả.

Và đó chính là lý do tôi đang nói lời cảnh chia tay như thể là lần cuối gặp mặt trong đời với Makoto.

“Từ chiến dịch đổ bộ Normandy cho tới trận chiến giữ căn cứ trên mặt trăng, tao với mày đã cùng nhau chiến đấu suốt một quãng thời gian dài.”

“Tao có nhớ gì đâu, ừm, cũng lâu thật.”

“Việc sử dụng vũ khí sóng điện từ để đối phó với lũ máy móc tự động nổi loạn vẫn khiến tao phấn khích mỗi khi nhớ lại.”

“Ờm, ừm, chắc là dữ dội lắm ha.”

“Vì đứa con gái yêu dấu của tao―”

“Đủ rồi đó, Sui. Làm ơn nói Chện bình thường đi.”

Makoto giơ hai tay lên đầu hàng. Tôi với cậu ta đã quen nhau từ năm nhất và cùng nhau trải qua trọn hai năm cùng chung một lớp. Không biết làm thế nào mà cậu ta chịu đựng nổi một kẻ lập dị như tôi chứ. Mong phước lành đến với tấm lòng rộng lượng của cậu ta.

“Hồi chúng ta chiến đấu với bộ tộc sâu trong rừng rậm Amazon―”

“Mày thậm chí còn chưa đi ra khỏi Nhật bao giờ mà!”

“Thôi thì, cảm ơn mày vì tất cả. Lên năm ba cũng mong tiếp tục được mày giúp đỡ nhé.”

“Đ-đột nhiên lại nghiêm túc vậy… Hy vọng năm sau vẫn cùng lớp với mày.”

“Tao cũng vậy.”

Tuy xác suất hơi thấp nhưng nếu được như vậy tôi cũng thấy vui lắm. Những cuộc gặp gỡ mới cũng thú vị đấy, nhưng nghĩ đến việc không còn ở bên người bạn thân quen này nữa thì đúng là khá buồn.

Mấy bạn cùng lớp mới chưa thân quen chắc sẽ mất một khoảng thời gian để hiểu được hành vi kỳ quặc của tôi. Cả chứng nghiện nước ép cà chua này nữa.

Giờ nghỉ trưa không chỉ dừng lại với cuộc trò chuyện cùng Makoto, mà còn có cả chuyện tôi được Akakusa-sensei gọi lên. Hơn nữa có cả Arina đi cùng. Nghe bảo sẽ nói chuyện ở phòng y tế, nhưng chắc chắn là chuyện liên quan đến Arina rồi.

Đến phòng y tế đúng giờ đã hẹn, tôi gõ cửa và bước vào.

“Sensei, em đến rồi.”

Bóng lưng Arina lọt vào tầm mắt tôi. Cô ấy đang ngồi đối diện với Akakusa-sensei. Cô ấy xoay lưng lại rồi khẽ gật đầu chào. Tôi cũng giơ tay đáp lại bằng một tiếng: “Chào”.

“Xin lỗi vì đã gọi hai em vào đúng giờ nghỉ trưa thế này.”

“Không sao đâu ạ. Vậy là chuyện là gì vậy sensei?”

Tôi kéo một chiếc ghế xếp ra và chuẩn bị ngồi nghe.

“Thực ra thì. Việc điều chuyển đã được quyết định rồi.”

“Ch– Ch– Ch– Ch―”

“Bình tĩnh lại đi, Sui-kun. Đây là chuyện quan trọng, nên nghe sensei nói đã―”

“Ch– Ch– Ch―”

Đây là khoảnh khắc tin đồn trở thành hiện thực. Từng có lần có tin đồn lan truyền rằng Akakusa-sensei sẽ bị điều chuyển. Lý do đơn giản là vì sensei đã gắn bó với ngôi trường này khá lâu, và nếu có ai bị điều đi thì Akakusa-sensei chính là ứng cử viên sáng giá.

Tại sao chứ.

Tại sao mấy ông lớn lại định cướp đi đóa hoa của trường chúng tôi. Chẳng lẽ bọn họ muốn giữ Akakusa-sensei ở gần để quyến rũ sensei sao? Ra vậy, thì ra kẻ đó chính là ông phải không? Được thôi, bắt đầu công cuộc truy tìm. Khi tìm ra rồi, tôi sẽ khiến ông vĩnh viễn không thể cầm viên phấn nữa. Mối thù của nhà Sakaki thật sự rất đáng sợ đấy.

“Ch-Ch-Ch―!”

“Hãy im lặng đi.”

Khi bị Arina lay vai, tôi thấy cơn buồn nôn dâng lên. Do hiện thực không thể chấp nhận cộng với việc bị lay mạnh khiến tôi rơi vào cảm giác như say sóng. À mà, tôi chưa từng đi tàu bao giờ. Biển cả thật đáng sợ.

Tôi đưa tay bịt miệng, cố nhịn để không nôn ra bảy lít nước cà chua và gắng gượng ngẩng đầu lên.

“...Thật vậy ạ?”

“Là thật đấy. Chắc sắp được đăng lên trên báo trường rồi.”

“Ôô... ôôôÔAA...!”

“Vì có điều muốn nói với cả hai trước khi đi thế nên sensei mới gọi hai em đến.”

Akakusa-sensei cúi đầu xuống.

“Thật sự xin lỗi vì chẳng làm được gì cho các em. Cô đã thất bại với tư cách là một giáo viên.”

“Ôi Ôi Ôi sensei, xin cô đừng như vậy. Người phải cúi đầu là em mới đúng. Chính em, kẻ vẫn ngẩng mặt trước mặt nữ thần, mới là kẻ tội lỗi không thể tha thức. Aaa, em phải mau chóng quay về với cát bụi thôi.”

“Không thể như thế được. Arina-san, Sui-kun, cô thật lòng xin lỗi. Cô chẳng làm được gì cho hai em cả. Nhất là em, Arina. Cô xin lỗi vì đã không đáng tin cậy.”

Giọng Akakusa-sensei run lên khi nói lời xin lỗi. Dáng vẻ cố gắng kìm nén để không bật khóc khiến tôi chỉ muốn quay mặt đi.

Chẳng ai có lỗi cả. Lẽ ra phải hiểu rõ điều đó.

“Sensei không có lỗi gì hết. Trái lại, em còn biết ơn cô rất nhiều ạ. Vì đã luôn chịu đựng những đòi hỏi ích kỷ của em. Nếu sensei còn thấy áy náy vì không thể đưa em đi điều trị bởi bác sĩ chuyên khoa thì xin đừng nghĩ thế nữa. Bởi chính em là người đã từ chối dù sensei có khuyên mà.”

Arina tiến đến và nắm lấy đôi tay đặt trên đầu gối của sensei.

“Người mà em kia đã yêu cầu là một người để trò chuyện cùng. Chính sensei đã tìm ra người đó cho em. Em đã có thật nhiều cuộc gặp gỡ. Nếu không có sensei thì sẽ chẳng có em của ngày hôm nay. Xin đừng tự trách mình ạ. Sensei chính là ân nhân của em.”

Những lời cuối cùng ấy dường như đã chạm đến Akakusa-sensei, cô nén tiếng nức nở chỉ để những giọt nước mắt rơi xuống đùi. Cô vừa thì thầm “Xin lỗi nhé, xin lỗi nhé, Arina-chan” vừa siết chặt bàn tay Arina.

Tôi vốn không có khuynh hướng đồng tính, nhưng khi thấy hai mỹ nữ cùng đứng cạnh nhau thế này, tôi chỉ có thể gật gù: “Ừm, cũng tuyệt đó chứ.”

Nếu cổ là hoa hồng độc miệng thì chắc tôi đã bị chém ra thành từng mảnh bằng cưa máy. Rồi bị biến thành món thịt bít tết trong bụng của sư tử ở sở thú rồi.

Tôi chỉ tiếp tục quan sát tình yêu đẹp đẽ, thứ không phân biệt giới tình cho đến khi mọi thứ lắng xuống.

---

“Ể, chuyện đó là sao...?”

Sau khi Arina rời đi, tôi đã giải thích ngắn gọn cho sensei nghe về tình trạng của Arina trong khoảng thời gian còn lại của giờ nghỉ trưa. Chuyện cô ấy chỉ quên mình tôi và đã nhớ lại tất cả. Giọng điệu lẫn thái độ đều trở nên ôn hòa, tôi có nói thêm là dự án cải tạo Arina có thể nói là đã hoàn tất.

Sensei cũng có vẻ đã hiểu và khẽ gật gù.

“Thảo nào lại trông ngoan ngoãn như thế.”

“Vâng. Đã lâu rồi không còn nghe bị mắng chửi gì cả. Ngược lại còn thấy thiếu thiếu ấy chứ. Giá mà cô ấy mắng thêm chút nữa.”

“Nhưng tại sao lại chỉ quên mỗi Sui-kun chứ…”

“Lạ thật nhỉ.”

“Cô từng nghe có trường hợp bệnh nhân sau khi hồi phục từ trạng thái thực vật thì quên hết mọi người, trừ người yêu. Nguyên nhân thì cô không rõ. Trong trường hợp của Sui-kun là ngược lại.”

“Ví dụ đó ghê thật nhỉ. Thứ đó có phải được gọi là sức mình của tình yêu không ta?”

“Ai biết được chứ. Có khi chính ý chí kiểu như không muốn quên người này đã khiến như vậy. Nếu nghĩ đơn giản thì trường hợp của Arina cũng tương tự như vậy.”

“? Em không hiểu lắm.”

“Bởi vì Sui-kun là một sự hiện diện vô cùng quan trọng đối với Arina. Sẽ dễ hiểu hơn nếu thử hình dung ly rượu vang như một kho tàng ký ức. Khi rót vào ly một lượng ký ức khổng lồ của cả một cuộc đời vừa nhớ lại, thì phần ký ức tích tụ về Sui-kun đã trở thành chướng ngại.”

“Như vậy thì quá tệ còn gì. Em sắp khóc luôn rồi.”

“Fufufu. Đây chỉ là giả thuyết vô căn cứ thôi, nên cứ phớt lờ cũng được mà.”

Thế nhưng, ngay cả một kẻ hay nói đùa như tôi cũng hiểu rằng tôi là một sự tồn tại đặc biệt với Arina.

Và tôi cũng hiểu rõ việc truy cứu nguyên nhân là vô nghĩa. Ký ức vốn là thứ thất thường và mơ hồ. Nhớ hay quên đều bị chi phối bởi ý thức. Sẽ chẳng bao giờ được thỏa mãn khi mong cầu một đáp án hoàn hảo từ một thứ bất ổn và không hoàn chỉnh như thế,

Vậy nên, việc Arina tuyên bố sẽ nhớ lại tôi cũng là một điều viển vông. Chẳng có gì bảo đảm rằng trong khoảng thời gian còn đi học, cô ấy sẽ nhớ ra. Có lẽ chỉ đến khi cô ấy trưởng thành, đi làm, gặp được người định mệnh, xây dựng gia đình, rồi ở độ tuổi bồng cháu trên tay mới bất chợt nhớ ra cũng không biết chừng.

Giống như câu chuyện mà cô ấy kể, thế giới này không hề có ý định trao cho chúng tôi một cái kết có hậu. Mà cũng chẳng có ý định cho chúng tôi một cái kết bi thảm.

Tất cả đều tùy thuộc vào quyết định của chính chúng tôi.

Trên đường từ phòng y tế quay về, tôi chạm mặt Shirona.

Khi bất ngờ gặp tôi, cô ấy khẽ đặt tay lên ngực, ngập ngừng như đang do dự điều gì đó và khi vừa chạm mắt thì vội lảng đi.

“Nèe, Sui. Arina-san trông hơi lạ đó.”

“Không phải chỉ hơi đâu. Cô ta là cả một khối dị thường rồi.”

“Không phải thế. Hai người cãi nhau à?”

Tôi hiểu ý cô ấy muốn nói. Cuối cùng thì cô ấy cũng cảm nhận được sự khác thường khi Arina quên mất tôi. Nhưng chắc hẳn cô ấy chưa nghĩ đó là mất trí nhớ.

“Ờm, đại khái là vậy.”

Tôi chỉ có thể đáp lại như thế mà thôi.

---

Giờ tan học cuối cùng đã đến.

Sau khi cả lớp chụp ảnh kỷ niệm xong, có vài cô bạn đã bật khóc. Chắc hẳn là họ buồn vì có thể sẽ phải xa cách những người bạn thân thiết.

Còn tôi thì chỉ tung ra mấy câu đùa liên tục như thường ngày,.

“Sui. Ban đầu tôi nghĩ cậu là một người kỳ quặc, nhưng giờ tôi thấy cậu thật sự là một người tốt đấy! Cảm ơn nhé!”

Touma bên câu lạc bộ Báo chí đã nói như thế.

“Thấy chưa? Số người tuyệt vời hơn tôi chỉ có đếm được trên đầu ngón tay thôi. Vài hôm trước khi tôi thử đếm thì chỉ có khoảng 6,8 tỉ người. Thế giới này lắm kẻ xấu quá.”

Ngay sau đó, Tsuru cũng sải cánh bay đến.

“Hơi buồn nhỉ. Năm vừa qua vui thật đó.”

“Tôi cũng vậy. Ban đầu khi nhìn ngoại hình của cô, tôi tưởng cô là loại gyaru chẳng biết nhân chia hay bảng chữ cái, nhưng giờ tôi đã đổi ý rồi, tôi nghĩ cô là một con gà biết đi bằng bốn chân.”

“Mong là sang năm vẫn cùng lớp với cậu để còn trả thù cậu.”

Ở hành lang, tôi bắt gặp cô nàng đuôi ngựa biến thái, Kasai.

“Này, cậu có biết không? Khi con gái hứng phấn thì ngực sẽ to ra—”

“Rồi rồi, thổ dân thổ dân, Trinidad và Tobago.”

Nếu cứ ở lại trong lớp mãi thì sẽ càng lưu luyến mà chẳng muốn về. Thế nên tôi chọn trải qua một buổi chiều như mọi ngày. Dù gì thì cũng chẳng ai chuyển trường cả. Chỉ là khoảng cách có thể xa thêm vài chục mét hay gần lại chút thôi.

Tôi đã định ghé qua Vườn Hồng cũ, nhưng kỳ lạ thay, tôi chẳng thấy có hứng thú gì cả. Chuyện này thì tôi không thể giải thích được.

Nhưng chí ít, tôi cũng có thể đưa ra một giả thuyết.

“Ara, cậu đi một mình à?”

Ở lối ra vào, có một cô gái tựa lưng vào cửa và đang nghịch điện thoại.

“Vì tôi là quý tộc độc thân mà.”

“Kẻ thù của quốc gia đây rồi. Tỷ lệ sinh ngày càng giảm mất thôi.”

“Dòng gen nguy hiểm này phải bị phong ấn lại. Chỉ vậy thôi.”

Đây chính là lý do tôi đã không đến đó.

Bởi vì cô ấy đã ở đây.