Lạ thật đấy.
Xét theo lẽ thường tình thì không đời nào Arina Hiwa lại đi tặng socola cả. Đó là hiện tượng kỳ quái đến mức như thể làm phá vỡ cả quy luật vạn vật hấp dẫn khiến quả táo không còn rơi xuống đất nữa.
Cho đến giờ vẫn chưa có ai từng nhìn thấy socola từ Arina. Thứ gọi là “socola của Arina” chỉ là thứ hư cấu được đồn thổi giữa đám con trai, vậy mà chính bản thân cô ấy vừa khẳng định rõ ràng rằng sẽ tặng cho Sakaka Sui tôi đây. Không phải ảo giác cũng chẳng phải nghe nhầm. Tôi đã nghe thấy câu “Tôi sẽ làm socola cho cậu” một cách rõ ràng. Lúc đầu tôi còn nghĩ chắc là do lâu lắm mới uống coca nên bị phê thuốc, nhưng nghĩ kỹ lại thì coca không chứa chất như thế.
Chính vì vậy, tôi nghi ngờ rằng chắc chắn phải có âm mưu gì đó đằng sau. Biết đâu trong đó có tẩm độc, hoặc là bỏ thuốc ngủ để lột sạch quần áo của tôi chẳng hạn. Là một thành viên cấp cao của câu lạc bộ Về Nhà, tôi đã tưởng tượng ra đủ mọi khả năng, tính toán từng kịch bản một. Đến mức tôi cảm thấy não tôi như sôi lên vì quá tải.
Kết quả tính toán, có độc.
Chắc chắn là vậy rồi. Khi đưa những dữ kiện về ý định giết người trong sinh hoạt thường nhật của Arina vào phương trình, kết quả hiện ra là hai chữ “giết người”. Một người thường xuyên bào mòn sinh mạng của tôi từng chút một bằng bút bi và nắm đấm, thì Valentine lần này chính là cơ hội tuyệt vời để ra tay. Đây chẳng khác gì một cái bẫy mật ngọt. Dụ dỗ bằng socola rồi hạ gục đối phương. Đây chẳng phải là thủ đoạn kinh điển của bọn bắt cóc à.
Nhưng tôi không dễ bị lừa thế đâu.
“Cô định bỏ độc đúng không?”
Tôi hỏi thẳng cô ấy luôn.
Người ta nói con người khi nói dối sẽ luôn để lộ ra “phản ứng” gì đó. Nó sẽ lộ ra qua giọng nói và cử chỉ. Chắc chắn cô ta sẽ phủ nhận câu hỏi của tôi. Vì đưa ra lời tuyên bố giết người một cách trực diện thì chẳng thú vị gì cả. Thế nên cô ta chắc chắn sẽ nói dối. Tuy nhiên, lại có một vấn đề nghiêm trọng.
Tôi không biết cái gọi là “phản ứng” khi nói dối đó là gì cả. Cho nên ngay từ đầu tôi đã không thể phát hiện ra lời nói dối. Đây đúng là thất bại lớn nhất thế kỉ
“Tôi không bỏ độc đâu. Chỉ là chút lòng biết ơn thôi mà.”
“Nghe giống tổ chức ngầm ghê. Trông cô kiểu như biết giá thị trường của tim con người ấy.”
“Tôi làm một cách bình thường mà. Tự làm luôn biết không?”
“Khoan đã. Socola là mật ngữ hả? Thực ra là cô định làm thuốc nổ đúng không? À thì ra đây là một bộ phim mà tôi hy sinh để ngăn thảm họa xảy ra à. Thôi được rồi, đi cứu Nhật Bản một chút nhỉ. Làm anh hùng cũng không tệ.”
“Cậu nên đi bệnh viện đi.”
“À, đừng nói là cô đang nhầm socola với cà ri nha? Nghe này, socola thì ngọt, cà ri thì cay. Socola thì thường là dạng rắn. Cà ri thì của Ấn Độ. Rồi, chỗ này nhớ ghi chú vô nhé.”
Phù...
Nếu không nói chuyện là tôi không kiềm được sự xúc động của mình.
Vì chưa bao giờ mơ rằng sẽ được cô nàng này tặng socola nên tôi mà im lặng ngay bây giờ thì toàn thân tôi sẽ co giật mất. Nếu để lộ cảnh đó ngay giữa khu ẩm thực thế này, tôi sẽ bị xã hội xa lánh mất.
Trong thời đại internet phát triển này, nếu để lộ bộ dáng đáng xấu hổ ra thì cái tên Sakaki Sui này sẽ lan truyền đến mọi ngóc ngách trên cả thế giới mất. Nếu việc đó khiến tôi thành meme huyền thoại thì còn được, nhưng cuối cùng thì vẫn sẽ trở thành trò đùa trên mạng thôi.
“Haa.Thật ra không phải ý tôi đâu, mà là đề xuất của một người khác đấy.”
“Hả? Gì cơ?”
“Trong sổ tay viết đầy mấy câu như “Tặng socola cho cậu ấy đi!” với “Vì phép lịch sự đấy!” luôn đó.”
“Đúng là thiên thần Arina. Khác hẳn với cái cô nàng độc miệng nào đó.”
“Tôi sẽ thật sự bỏ độc vào đấy. Dù sao thì, chuyện là thế đó. Cứ trông đợi đi.”
Hóa ra vậy à, là từ cô nàng Arina kia sao.
Tôi vừa ngậm ống hút vừa nghĩ, đúng thật, với tính cách đó thì cô ấy sẽ nói như thế thật. Arina thì nhấp một ngụm cà phê, rồi quay ngoắt mặt sang hướng khác. Góc nghiêng của cô ấy hôm nay vẫn xinh đẹp như mọi khi.
Dù Arina nói nghe như không có việc gì, nhưng qua đó tôi phát hiện rằng việc hoán đổi nhân cách vẫn còn đang diễn ra. Vì thế, dù đang nghe cô ấy nói, tôi vẫn cứ thấy lo lắng trong lòng. Dù có cố chen vài câu chuyện vớ vẩn vào thì sự bất an đó vẫn cứ quẩn quanh trong đầu, khiến tôi chẳng tiếp thu được gì. Ký ức cho đến lúc đứng dậy khỏi ghế cứ mơ hồ.
---
“Nii-chan ơi. Năm nay anh không cần socola nữa đúng không”
“WHAT THE F○○○○○○○K! “
Ngay khi vừa mới về đến nhà.
Tôi liền với tay lấy hộp nước ép cà chua từ trong tủ lạnh để gột rửa cái thực quản vừa bị nhuộm bẩn bởi coca, và ngay khoảnh khắc mở nắp ra, Ugin đang đứng sau lưng tôi đã buông ra một câu khiến tôi tuyệt vọng. Thứ socola Ugin mà tôi vẫn nhận được hàng năm sẽ bị ngưng sản xuất trong năm nay. Một lời tuyên bố còn đau lòng hơn cả việc không còn nhận được lì xì nữa.
Hết thật rồi, hệ Mặt Trời này sắp sụp đổ rồi.
Tôi loạng choạng đưa tay lên khóe mắt.
“Ra là vậy, đúng mà. Ugin cũng đến cái tuổi đó rồi mà. Xúc động đến phát khóc luôn.”
“Ý anh là sao?”
“Chắc là em đã có người mà em thích rồi đúng không? Nên không còn cần dùng anh làm hình nhân luyện tập nữa nhỉ.”
“Phiền phức quá, anh xem là như vậy cũng được. Từ năm nay không có phần của Nii-chan nữa nhé. Không thể nhõng nhẽo với em hoài được đâu.”
“Câu nói đó nghe đau lòng ghê. Anh muốn mãi mãi là trẻ con cơ...”
“Có sau đâu. Dù sao thì anh cũng sẽ được Arina-san tặng cho còn gì.”
“Sao em biết!? Không lẽ em là dị nhân à? Là loại có thể đọc được suy nghĩ sao!? Hay là có thiên nhãn!?”
“Thân nhau đến thế rồi thì ít nhất cũng phải tặng một, hai cái chứ… bình thường là vậy.”
“Ra là vậy à. Mà Ugin-kun năm nay định tặng cho ai đấy?”
“Không có tặng ai hết.”
“Ể, không lẽ. Không lẽ Ugin không phải là em gái mà là em trai sao…?”
“Uwaa! Nếu em ghi âm được thì câu này đủ làm vũ khí có thể dùng suốt đời luôn rồi đó~! … Với lại đang mùa thi nên không có không khí để nói về chuyện tặng socola này nọ đâu. Mà cho dù có nghĩ đi nữa thì em cũng chỉ tặng giri socola thôi.”
“Cũng đúng. Ugin cũng đang hướng đến cuộc sống quý tộc độc thân giống anh mà.”
“Chỉ có Nii-chan thôi đó. Nếu còn nói nhăng nói cuội nữa là em bảo mẹ không mua nước cà chua cho anh nữa đấy.”
“Anh xin lỗi. Anh không nói nữa đâu.”
Giá như tôi được nếm miếng socola của Ugin lần cuối...
Nếu sớm biết rằng mình sẽ không bao giờ được ăn nó nữa thì tôi đã nên đối xử tốt với Ugin hơn. Đáng ra tôi nên chụp hình lại. Tại sao thứ đó không được đăng ký làm di sản văn hóa phi vật thể vậy chứ.
Lúc này, chắc là các thí sinh đang trải qua vòng phỏng vấn rồi nhỉ. Tất nhiên là tôi cũng từng đi phỏng vấn.
Hồi đó, vì chưa từng trải qua thứ được gọi là “phỏng vấn” nên tôi đã cực kỳ căng thẳng.
Khi được người phỏng vấn hỏi về lý do chọn trường, tôi đã lỡ miệng nói ra một điều vô cùng khó hiểu là: “Vì em bị thu hút mãnh liệt bởi triết lý và tư tưởng của trường ạ” và khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt. Khi bị người phỏng vấn cười gượng và đáp lại: “Cứ như một nhà tư tưởng hay nhà cách mạng vậy nhỉ”, tôi đã thấy xấu hổ đến mức chỉ muốn bóp nát con mắt của mình luôn.
Chỉ cần nhớ lại thôi là tôi lại muốn cắt cổ tự sát. Chẳng qua là tôi cũng đậu rồi, nhưng khi vô tình chạm mặt giáo viên từng phỏng vấn tôi thì tôi chỉ còn biết cười trừ. Dù sao tôi cũng đã biện hộ sơ qua nên cũng xem như là ổn.
Và sau khi dốc hết sức, các thí sinh sẽ trở về nhà và đọc tờ báo do tụi tôi đã làm. Aaaa xấu hổ quá đi mất. Mong là tụi nó rớt hết đi cho rồi. Nếu mấy đứa đó mà nhập học vào rồi bắt đầu đồn đại chuyện cái người kia đó thì tôi sẽ để cà chua bi vào ngăn giày tụi nó.
---
Ngày 12 tháng 2.
Chỉ còn hai ngày nữa là đến Valentine. Tụi con trai bắt đầu bồn chồn thấy rõ trước mặt mấy đứa con gái, tạo nên một bầu không khí ngượng ngùng. Tôi chỉ vừa lặng lẽ đứng ngoài quan sát, vừa nhâm nhi từng ngụm nước cà chua.
Nếu tôi mà hét lên “Soco!” ngay lúc này thì chắc là vui lắm nhỉ. Có thể hình dung được cái kết là tôi sẽ bị đánh hội đồng sau khi tụi nó giật mình nhảy dựng lên.
Makoto trông có vẻ đặc biệt bồn chồn. Như thể có con rết đang bò trong quần áo cậu ta vậy. Vì tò mò nên tôi lại gần và chọc ghẹo cậu ta.
“Socolate!”
“Uwaaaa!!”
“Soco Soco Soco!”
“Waaaaa!!”
Uwaa. Vui quá trời luôn. Cậu ta phản ứng hệt như lúc ai đó cào bảng đen vậy.
“Sap mày bồn chồn thế?”
“Haa haa… T-tao cũng như mọi người thôi…”
“Mày sẽ được Ruka tặng Socola đong đầy tình cảm mà, có gì mà phải bồn chồn đâu. Biết đâu còn có cả máu cô ấy trộn vào trong đó nữa ấy chứ.”
“Máu ể…”
“Không sao đâu, chắc chắn là được tặng mà.”
“Biết đâu lại không được thì sao!”
“Không, chắc chắn là sẽ được thôi. Ít nhất thì cũng phải vậy chứ.”
“Trên đời này làm gì có chuyện gì chắc chắn 100% chứ…”
Hai người này đúng là cặp đôi bất ổn thật. Tôi mặc kệ. Muốn cưới thì cưới đi, muốn ly dị thì ly dị đi, muốn có con thì cứ sinh, muốn mua nhà thì cứ việc mua, làm gì cũng được hết.
Tôi lờ đi Makoto đang ôm đầu khổ sở, quay sang nhìn Ruka thì thấy cô ấy khẽ gật đầu.
『Tôi định tặng đồ tự làm』
Chỉ mình tôi nghe thấy điều đó. Tôi giơ ngón cái đáp lại.
『Chắc chắn cậu ấy sẽ vui』
『Cảm ơn 』
Không sao đâu, Makoto. Mày chắc chắn sẽ được nhận mà.
Tôi rời khỏi Makoto, người đang ôm nổi lo dư thừa để ra khỏi lớp học vứt cái lon rỗng.
Tôi định trở về căn cứ(lớp học) sau khi ném cái lon vào thùng rác cạnh máy bán hàng tự động, lúc quay đầu lại con đường tôi vừa đi thì tôi nhìn thấy một gương mặt trông có vẻ như đã từng gặp ở đâu đó.
Có vẻ người đó cũng nhận ra tôi và gật đầu chào. Tôi cũng thử gật đầu vài cái đáp lại, nhưng trong lòng tôi lại không nhớ rõ đó là ai. Hình như tôi còn bị nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ nữa. Chắc là do tôi cứ gật đầu ngớ ngẩn, kiểu như con chim gõ kiến đang đang di chuyển đầu tới lui vậy.
“Senpai… anh ổn chứ…?”
Khỉ thật, cậu là ai thế. Nhìn quen quen mà cũng chẳng quen. Biết chắc cậu ta là hậu bối, còn ngoài điều đó ra chỉ biết cậu ta là con trai.
Xin lỗi, tôi thực sự không nhớ nổi.
“Anh hoàn toàn ổn mà.”
“Vậy sao… Senpai, anh còn nhớ em là ai không?”
“Ồhhh, nhớ chứ.”
Cậu là ai nhỉ.
“Thật ạ?”
“Tất nhiên rồi, cựu thủ tướng Winston Churchill. Xe tăng bộ binh Churchill vẫn là đỉnh nhất thật đấy, thưa ngài thủ tướng.”
“Em là Nakaya Taku ạ! Cái ông nước ngoài gì đó là ai cơ!”
“Nakaya, Nakaya… Àaaa! Cái người hậu bối tỏ tình với Arina rồi bị thất bại thảm hại ấy hả! Lâu rồi không gặp!”
“V-vâng… Lúc đó thật sự đã làm phiền senpai…”
“Đừng bận tâm. Arina vốn là kiểu người như vậy mà.”
“Ha ha ha…”
Đó dường như là một kỷ niệm đắng cay với cậu ta. Vụ việc ở sân tennis cũng khiến tôi thấy đau lòng khi chứng kiến. Chính vì đã biết trước kết cục nên tôi lại càng cảm thấy thương cho cậu ta.
Tôi không thể nào nói ra được chuyện Arina bị đa nhân cách.
“Cậu vẫn còn thích Arina à?”
“Ể… ờm thì… đúng là vậy ạ.”
“Hãy cố lên, cứ tin rằng một ngày nào đó cô ấy sẽ ngoái nhìn cậu. Dù cô ấy là một người khó nhằn thật.”
“V-vâng. Tuy tính cách chị ấy đã thay đổi hoàn toàn rồi, nhưng em vẫn còn quyến luyến lắm.”
“Cũng chẳng phải là điều gì xấu hay đáng xấu hổ gì cả đúng không. Ai cũng ao ước một thời thanh xuân không có điều gì phải hối tiếc. Vì ai cũng muốn đi trên con đường ngập tràn thành công và vinh quang cả. Nhưng như thế thì con người đó sẽ chẳng có gì thú vị cả.”
“Senpai chắc là toàn thất bại không nhỉ.”
“Người ta hay nói vậy. Nhưng cũng có lúc thất bại lại hóa thành thành công. Anh nghĩ như vậy mấy tháng gần đây đấy.”
Taku trả lời cho có lệ: “Em cũng thấy vậy ạ.”
Tôi hy vọng cậu ấy sẽ lại có thể bắt chuyện với Arina. Bởi điều đó cũng đồng nghĩa với việc Arina đã có thể giao tiếp một cách bình thường.
Nếu điều đó thành hiện thực, tôi nghĩ nhiệm vụ của mình đã hoàn thành rồi.
Rồi một ngày nào đó, mối quan hệ giữa tôi và Arina cũng sẽ kết thúc thôi.
Có lẽ, đây sẽ là năm cuối cùng.